Ma Đầu
Quyển 2 - Chương 18
Mạnh Trúc chỉ cảm thấy giữa lưng đau nhức, "xẹt" một tiếng âm thanh giống như vũ khí sắc bén tách da thịt ra. Hắn đau đến giật mình, chân khí lập tức tiết ra, thân hình bộ pháp hơi chậm lại.
Lạc Thịnh Vũ đâu còn để ý được gì, tung mình nhảy lên, ngón tay gõ trên trường kiếm, chỉ nghe một tiếng giòn vang, trường kiếm kia lập tức gãy thành hai khúc. Một tay y ôm eo Mạnh Trúc, nhanh chóng lui về phía sau vài bước. Chẳng qua là một mình y còn có chút đứng không vững, lúc này càng là lảo đảo hai bước, chống vào thân cây phía sau mới đứng vững.
"Ta không sao..." Mạnh Trúc cắn chặt răng, nhìn Lạc Thịnh Vũ vẻ mặt nóng ruột, thở hổn hển hai hơi nói. Hắn nói xong muốn đưa cái bình trong tay cho Lạc Thịnh Vũ, nhưng ngay cả chút hơi sức ấy cũng không có. Chỉ cảm thấy mệt mỏi từ giữa lưng lan ra đến tứ chi trăm xương, hô hấp cũng dồn dập hơn, giống như là bị bóp cổ họng.
Lạc Thịnh Vũ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, trên tay y đỡ Mạnh Trúc đều là máu, cúi đầu nhìn càng run sợ. Trên thân kiếm của Lam Y có phun độc, màu máu tươi ấy sớm đã mất màu vốn có.
Lam Y đứng tại chỗ, không kìm nổi cười rộ lên, cười có chút khàn cả giọng. Nhưng tiếng cười của nàng chưa ngưng, đột nhiên quát to một tiếng "a", thân thể ngã xa bảy tám bước.
Chỉ nghe thấy tiếng vạt áo lật, một bóng dáng đã ở trước mắt. Trong tay người nọ cầm một cái roi dài, thần sắc hung tàn, bỗng nhiên giơ tay, chỉ nghe "bộp" một tiếng, roi dài giống như con rắn, nhanh chóng bắn qua, cuốn chặt lấy yết hầu Lam Y.
Người tới không phải Mạnh Khanh còn có thể là ai?! Cánh tay y rung một cái, roi dài giật, đánh Lam Y ngã văng ra ngoài. Lam Y ngã trên mặt đất, lập tức nôn ra mấy ngụm máu tươi.
"Đợi chút," Lạc Thịnh Nghĩa chạy tới đã nhìn thấy mắt Mạnh Khanh cũng có chút đỏ, một roi xuống đã đánh gần chết người, vội vàng cầm tay nắm roi của hắn, nói: "Ngươi đánh chết nàng, thuốc giải làm sao bây giờ!"
Mạnh Khanh chỉ là cười lạnh, nói: "Có ta ở đây, còn cần giữ mạng nàng ta đổi thuốc giải sao?" Hắn dứt lời, hất tay Lạc Thịnh Nghĩa ra, đến gần Lam Y, lại nói, "Nhưng mà, ngươi cũng là nhắc nhở ta." Hắn nói xong ngồi xổm xuống, một phen chế trụ hàm dưới Lam Y, nhét một viên thuốc vào trong miệng nàng.
"Nhanh lên đi!" Lạc Thịnh Nghĩa vội vàng nói: "Mang theo Mạnh cốc chủ đi trước, phía sau có người đến, nơi này rất nguy hiểm."
Mạnh Khanh nghe xong đi qua, hắn nhìn thấy vết thương trên người Mạnh Trúc toàn thân tức giận đến run rẩy, một tay kéo người trong lòng Lạc Thịnh Vũ qua. Lúc này Mạnh Trúc đã ngất đi, nếu không phải còn có hô hấp, quả thật là sống chết khó phân biệt.
Lạc Thịnh Nghĩa nhìn Lạc Thịnh Vũ híp híp mắt, y đứng nơi đó vẫn không nhúc nhích.
Mạnh Khanh liếc mắt nhìn y nói: "Ngươi dìu gã, đi."
Lạc Thịnh Nghĩa tựa hồ có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đi qua kéo Lạc Thịnh Vũ dậy.
Lúc bốn người trở lại khách điếm Mạnh Hiểu đương loay hoay trong khách điếm, nhìn thấy Mạnh Trúc hôn mê bất tỉnh trái tim vừa mới thở phào thoáng cái lại dâng lên cổ họng.
"Chủ tử trúng độc, ta chữa thương cho chủ tử trước." Mạnh Khanh nói một câu với Mạnh Hiểu, liền ôm Mạnh Trúc vào phòng.
Lạc Thịnh Vũ cũng bị thương không nhẹ, nhưng cũng may có Mạnh Hiểu và Mạnh Khanh, độc trên người đương nhiên không cần lo lắng. Nghỉ ngơi trong chốc lát cũng đã cảm thấy thân thể thoải mái không ít.
Trong lòng y lo lắng thương thế của Mạnh Trúc, có chút đứng ngồi không yên, nhưng Mạnh Khanh không cho ai vào trong, y cũng sợ quấy rầy việc trị liệu của đối phương.
Lúc chập tối, trong phòng Mạnh Trúc vẫn không chút động tĩnh. Mạnh Hiểu đến đưa ít cơm chiều cho Lạc Thịnh Vũ, nhìn y lo lắng như thế, không nhịn được nói: "Chủ tử hẳn là không có việc gì, không cần quá lo lắng."
Lạc Thịnh Vũ chỉ gật gật đầu, thủ đoạn dùng độc giải độc của Mạnh Khanh y biết. Nhưng cho dù biết trong lòng cũng có chút lo lắng khó diễn tả.
Mạnh Hiểu dùng cơm chiều xong liền đi chỗ Mạnh Khanh xem thử, gõ cửa đi vào, vòng qua bình phong, có thể nhìn thấy bên trong. Mạnh Khanh đang đứng cạnh bàn thu dọn đồ đạc, Mạnh Trúc im lặng nằm trên giường, tựa hồ còn chưa có tỉnh.
"Chủ tử thế nào?"
"Không có việc gì, tỉnh lại là được rồi." Mạnh Khanh thở dài, nói.
Mạnh Hiểu gật gật đầu, "Ngươi đây là...?!" Nàng vốn định giúp Mạnh Khanh thu dọn đồ, liền nhìn thấy trên bàn có một bình nhỏ màu đỏ thẫm, không khỏi mở to hai mắt.
Mạnh Khanh cầm bình nhỏ màu đỏ vào tay, nói: "Đây chính là thần dược cải tử hoàn sinh."
"Ngươi..." Mạnh Hiểu thở dài, nói: "Thuốc này là có thể cải tử hoàn sinh, nhưng..."
.........
Lúc Lạc Thịnh Vũ đến thăm Mạnh Trúc trong phòng chỉ có một mình Mạnh Hiểu, Mạnh Khanh đã trở về nghỉ ngơi. Mạnh Hiểu nhìn y định nói lại thôi, nhưng sự chú ý của người nọ đều trên người Mạnh Trúc, đúng là không phát hiện.
"Ngươi ở trong này chăm sóc chủ tử đi, ta cũng đi về trước." Nàng nói xong liền đóng cửa ra ngoài.
Mạnh Trúc thay áo lót mới, đã nhìn không thấy màu máu. Trên lưng hắn bị thương, chỉ có thể ngủ sấp, tóc dài rối tung đằng sau lưng. Lạc Thịnh Vũ đưa tay sờ sờ tóc hắn, mặc dù sắc mặt vẫn còn có chút trắng bệch, nhưng may mà hô hấp đã rất bình thường. Y không kìm nổi thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm giác mệt mỏi.
Lạc Thịnh Vũ vung tay lên, tắt đèn trên bàn, sau đó khẽ xoay người lên giường, nhẹ nhàng lật người Mạnh Trúc, ôm nghiêng vào lòng, sẽ không đụng tới vết thương của hắn. Nếu như ngủ sấp một đêm, sáng sớm ngày mai nhất định là không thoải mái.
Lạc Thịnh Vũ hôn hôn bờ môi hắn, cảm giác mùi thuốc nhàn nhạt trên người Mạnh Trúc, thần kinh căng ra hơi chút thả lỏng.
Lạc Thịnh Vũ thân thể mỏi mệt, cả đêm không có ngủ yên, y chỉ sợ chính mình ngủ say sẽ đụng phải vết thương của Mạnh Trúc, cũng cẩn thận không để Mạnh Trúc động linh tinh. Cứ như vậy đến khi sắc trời hơi sáng, Lạc Thịnh Vũ mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Y dù sao cũng là bị thương, nguyên khí tổn thất không ít, lúc lại mở mắt đã là ngủ thật lâu, sắc trời bên ngoài đã không còn sớm.
Lạc Thịnh Vũ mở mắt liền đối diện một đôi mắt phượng của Mạnh Trúc, người nọ tựa hồ đã sớm tỉnh, trong con ngươi không có mông lung khi vừa tỉnh ngủ, rất tỉnh táo. Mạnh Trúc nép trong ngực y, một bàn tay nắm tóc mình, tay kia thì nắm tóc Lạc Thịnh Vũ, đang buộc vào nhau.
"Ngươi tỉnh? Có thấy chỗ nào khó chịu hay không? Ta đi gọi Mạnh Khanh tới xem ngươi thế nào, hay là thấy đói bụng, trước tiên sai người chuẩn bị một ít thức ăn?" Lạc Thịnh Vũ ôm eo hắn, cúi đầu hôn một cái trên trán hắn, khẽ nói.
Mạnh Trúc lại tựa hồ không có nghe thấy, tay buộc dừng một chút, một đôi mắt phượng vẫn nhìn Lạc Thịnh Vũ. Bị hôn trán, tựa hồ cảm thấy hơi ngứa, rụt cổ một cái, cọ cọ trong lòng Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ thoáng sửng sốt, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái ở chỗ nào, nhưng lại nói không nên lời.
Mạnh Trúc khẽ hừ một tiếng, tựa hồ là đụng phải vết thương, trong ánh mắt có chút sương mù, môi khép mở nửa ngày, chỉ có chữ "đau".
Lạc Thịnh Vũ cả kinh, vội vàng ngồi dậy xem xét vết thương của hắn, may mà chưa có chảy máu. Nhưng mà người trong lòng lúc nào cũng không an phận, bị y vòng lấy nắm hai tay, vẫn muốn đụng đậy, miệng nức nức nở nở.
Mạnh Trúc hành hạ nửa ngày, cuối cùng tựa hồ là thật sự không thoải mái, nhưng cũng không nói, nằm bò trên người Lạc Thịnh Vũ nôn khan. Lạc Thịnh Vũ cũng không biết y thuật, đành phải gọi người đi tìm Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu tới.
Lúc Mạnh Hiểu tiến vào, chỉ nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ dịu giọng dỗ người, cuốn người vào lòng. Người nọ tựa hồ rất tủi thân, sắc mặt cũng không tốt, tí tách rơi nước mắt.
"Đây rốt cuộc sao thế này?" Lạc Thịnh Vũ nhìn thấy Mạnh Hiểu tiến vào, nhíu nhíu mày, nhưng cũng không dám nói lời quá lớn tiếng dọa Mạnh Trúc.
Miệng Mạnh Hiểu há há, nói: "Ngày hôm qua Mạnh Khanh giải độc cho chủ tử, dùng một loại thuốc, có thể sẽ hơi ảnh hưởng tới đầu óc, nhưng mà sẽ không mãi như vậy."
Lạc Thịnh Vũ nghe xong không biết nên nhíu mày hay là thở dài mới tốt, Mạnh Trúc lúc này đừng nói không biết y, ngay cả nói rõ ý của mình cũng khó khăn, không khác gì hài tử một hai tuổi. Nhưng mà nghĩ Mạnh Trúc bây giờ như vậy, cũng là chính mình liên lụy hắn, trong lòng lại siết lại, ôm người hôn hôn trán, nói: "Tiểu Trúc ngoan, đừng động đậy, cẩn thận vết thương đau."
"Vậy hắn khi nào sẽ khỏi?" Lạc Thịnh Vũ hỏi.
"Phải xem tình huống..." Mạnh Hiểu nói: "Loại thuốc này dược tính rất mạnh, có thể cải tử hoàn sinh bách độc bất xâm, có điều tác dụng phụ cũng rất lợi hại. Mỗi ngày giúp chủ tử khai thông một chút kinh mạch, hẳn là có thể sớm ngày khôi phục."
Lạc Thịnh Vũ nghe xong không nói gì, chỉ gật gật đầu, sau một lúc lâu mới nói: "Tiểu Trúc hình như có chút không thoải mái, luôn nôn khan."
"Không có việc gì, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho chủ tử, lát nữa sẽ sắc thuốc đưa tới, uống thuốc sẽ đỡ hơn một chút."
Sau khi Mạnh Hiểu đi ra ngoài Mạnh Trúc càng thêm ầm ĩ, vừa rồi nhiều người hắn còn ngoan ngoãn một chút. Lúc này cọ tới cọ lui trong lòng Lạc Thịnh Vũ, áo lót chính mình mặc đã rộng lùng thùng, đằng trước mở ra.
Lạc Thịnh Vũ có chút bất đắc dĩ, sớm tinh mơ làm loạn trong lòng mình, đối phương hiển nhiên không có chút ý thức gì, nhưng y ngược lại là bị trêu chọc khó chịu, nếu như đối phương không có bị thương, lúc này nhất định phải đè hắn trên giường làm khóc.
"Đừng nhúc nhích, ngủ tiếp trong chốc lát, đợi chuẩn bị cho ngươi ăn." Lạc Thịnh Vũ nâng hông hắn, để hắn nằm xuống. Có điều Mạnh Trúc hiển nhiên rất không nể mặt, ngọ ngoạy nửa ngày làm đau vết thương mới nức nức nở nở thành thật.
Mạnh Trúc đau cau mày, mũi hơi hếch lên, trong mắt có chút ẩm ướt, môi khi khép khi mở. Quần áo trước người hắn nhăn nhúm, da thịt ở cổ với trước ngực đều lộ ra, nằm nghiêng ngay cả bả vai cũng có thể thấy rõ ràng. Tóc dài màu đen hơi rối, mấy lọn chui vào theo cổ áo tản ra.
Cổ họng Lạc Thịnh Vũ lăn lên xuống, thở dài, cúi người nhẹ nhàng đè bờ vai của hắn lại, hôn lên dái tai hắn. Người nọ tựa hồ cảm thấy rất ngứa, không thoải mái rụt vai, miệng là âm đơn theo bản năng.
Lạc Thịnh Vũ vén tóc hắn lên, nhẹ nhàng mút hôn trên cổ trắng nõn.
"Ưm... A đau..." Mạnh Trúc có chút mất hứng cau mày, ngược lại là chọc cười Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ ôm hắn vào lòng, nâng sau ót hắn, nhẹ nhàng cắn trên môi hắn. Mạnh Trúc chỉ cảm thấy môi hơi ngứa, lưỡi đối phương đang vẽ qua lại trên môi mình, không kìm nổi há miệng, liếm liếm môi mình, lúc này mới cảm giác không ngứa lắm.
Mạnh Trúc cũng học bộ dạng Lạc Thịnh Vũ, lưỡi cũng trượt trên môi Lạc Thịnh Vũ. Lạc Thịnh Vũ híp híp mắt, há mồm ngậm đầu lưỡi khiêu khích ấy vào trong, mút vào quấn lấy, không để hắn lùi bước.
Mạnh Trúc đúng là một con dê vào miệng cọp, ban đầu còn cảm thấy thú vị, nhưng không bao lâu đã bị Lạc Thịnh Vũ làm đến thở hồng hộc, chẳng qua là người nọ bắt nạt không đủ, thế nào cũng không chịu buông tha hắn.
Mạnh Trúc hít thở từng ngụm từng ngụm, không dễ dàng mới được buông ra, cảm thấy bên trong phổi cũng sắp bị tát cạn, trên mặt vốn không có màu máu gì, lúc này cũng hồng hào hơn nhiều, môi khẽ nhếch, bị chà đạp hơi sưng lên.
Lạc Thịnh Vũ đâu còn để ý được gì, tung mình nhảy lên, ngón tay gõ trên trường kiếm, chỉ nghe một tiếng giòn vang, trường kiếm kia lập tức gãy thành hai khúc. Một tay y ôm eo Mạnh Trúc, nhanh chóng lui về phía sau vài bước. Chẳng qua là một mình y còn có chút đứng không vững, lúc này càng là lảo đảo hai bước, chống vào thân cây phía sau mới đứng vững.
"Ta không sao..." Mạnh Trúc cắn chặt răng, nhìn Lạc Thịnh Vũ vẻ mặt nóng ruột, thở hổn hển hai hơi nói. Hắn nói xong muốn đưa cái bình trong tay cho Lạc Thịnh Vũ, nhưng ngay cả chút hơi sức ấy cũng không có. Chỉ cảm thấy mệt mỏi từ giữa lưng lan ra đến tứ chi trăm xương, hô hấp cũng dồn dập hơn, giống như là bị bóp cổ họng.
Lạc Thịnh Vũ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, trên tay y đỡ Mạnh Trúc đều là máu, cúi đầu nhìn càng run sợ. Trên thân kiếm của Lam Y có phun độc, màu máu tươi ấy sớm đã mất màu vốn có.
Lam Y đứng tại chỗ, không kìm nổi cười rộ lên, cười có chút khàn cả giọng. Nhưng tiếng cười của nàng chưa ngưng, đột nhiên quát to một tiếng "a", thân thể ngã xa bảy tám bước.
Chỉ nghe thấy tiếng vạt áo lật, một bóng dáng đã ở trước mắt. Trong tay người nọ cầm một cái roi dài, thần sắc hung tàn, bỗng nhiên giơ tay, chỉ nghe "bộp" một tiếng, roi dài giống như con rắn, nhanh chóng bắn qua, cuốn chặt lấy yết hầu Lam Y.
Người tới không phải Mạnh Khanh còn có thể là ai?! Cánh tay y rung một cái, roi dài giật, đánh Lam Y ngã văng ra ngoài. Lam Y ngã trên mặt đất, lập tức nôn ra mấy ngụm máu tươi.
"Đợi chút," Lạc Thịnh Nghĩa chạy tới đã nhìn thấy mắt Mạnh Khanh cũng có chút đỏ, một roi xuống đã đánh gần chết người, vội vàng cầm tay nắm roi của hắn, nói: "Ngươi đánh chết nàng, thuốc giải làm sao bây giờ!"
Mạnh Khanh chỉ là cười lạnh, nói: "Có ta ở đây, còn cần giữ mạng nàng ta đổi thuốc giải sao?" Hắn dứt lời, hất tay Lạc Thịnh Nghĩa ra, đến gần Lam Y, lại nói, "Nhưng mà, ngươi cũng là nhắc nhở ta." Hắn nói xong ngồi xổm xuống, một phen chế trụ hàm dưới Lam Y, nhét một viên thuốc vào trong miệng nàng.
"Nhanh lên đi!" Lạc Thịnh Nghĩa vội vàng nói: "Mang theo Mạnh cốc chủ đi trước, phía sau có người đến, nơi này rất nguy hiểm."
Mạnh Khanh nghe xong đi qua, hắn nhìn thấy vết thương trên người Mạnh Trúc toàn thân tức giận đến run rẩy, một tay kéo người trong lòng Lạc Thịnh Vũ qua. Lúc này Mạnh Trúc đã ngất đi, nếu không phải còn có hô hấp, quả thật là sống chết khó phân biệt.
Lạc Thịnh Nghĩa nhìn Lạc Thịnh Vũ híp híp mắt, y đứng nơi đó vẫn không nhúc nhích.
Mạnh Khanh liếc mắt nhìn y nói: "Ngươi dìu gã, đi."
Lạc Thịnh Nghĩa tựa hồ có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đi qua kéo Lạc Thịnh Vũ dậy.
Lúc bốn người trở lại khách điếm Mạnh Hiểu đương loay hoay trong khách điếm, nhìn thấy Mạnh Trúc hôn mê bất tỉnh trái tim vừa mới thở phào thoáng cái lại dâng lên cổ họng.
"Chủ tử trúng độc, ta chữa thương cho chủ tử trước." Mạnh Khanh nói một câu với Mạnh Hiểu, liền ôm Mạnh Trúc vào phòng.
Lạc Thịnh Vũ cũng bị thương không nhẹ, nhưng cũng may có Mạnh Hiểu và Mạnh Khanh, độc trên người đương nhiên không cần lo lắng. Nghỉ ngơi trong chốc lát cũng đã cảm thấy thân thể thoải mái không ít.
Trong lòng y lo lắng thương thế của Mạnh Trúc, có chút đứng ngồi không yên, nhưng Mạnh Khanh không cho ai vào trong, y cũng sợ quấy rầy việc trị liệu của đối phương.
Lúc chập tối, trong phòng Mạnh Trúc vẫn không chút động tĩnh. Mạnh Hiểu đến đưa ít cơm chiều cho Lạc Thịnh Vũ, nhìn y lo lắng như thế, không nhịn được nói: "Chủ tử hẳn là không có việc gì, không cần quá lo lắng."
Lạc Thịnh Vũ chỉ gật gật đầu, thủ đoạn dùng độc giải độc của Mạnh Khanh y biết. Nhưng cho dù biết trong lòng cũng có chút lo lắng khó diễn tả.
Mạnh Hiểu dùng cơm chiều xong liền đi chỗ Mạnh Khanh xem thử, gõ cửa đi vào, vòng qua bình phong, có thể nhìn thấy bên trong. Mạnh Khanh đang đứng cạnh bàn thu dọn đồ đạc, Mạnh Trúc im lặng nằm trên giường, tựa hồ còn chưa có tỉnh.
"Chủ tử thế nào?"
"Không có việc gì, tỉnh lại là được rồi." Mạnh Khanh thở dài, nói.
Mạnh Hiểu gật gật đầu, "Ngươi đây là...?!" Nàng vốn định giúp Mạnh Khanh thu dọn đồ, liền nhìn thấy trên bàn có một bình nhỏ màu đỏ thẫm, không khỏi mở to hai mắt.
Mạnh Khanh cầm bình nhỏ màu đỏ vào tay, nói: "Đây chính là thần dược cải tử hoàn sinh."
"Ngươi..." Mạnh Hiểu thở dài, nói: "Thuốc này là có thể cải tử hoàn sinh, nhưng..."
.........
Lúc Lạc Thịnh Vũ đến thăm Mạnh Trúc trong phòng chỉ có một mình Mạnh Hiểu, Mạnh Khanh đã trở về nghỉ ngơi. Mạnh Hiểu nhìn y định nói lại thôi, nhưng sự chú ý của người nọ đều trên người Mạnh Trúc, đúng là không phát hiện.
"Ngươi ở trong này chăm sóc chủ tử đi, ta cũng đi về trước." Nàng nói xong liền đóng cửa ra ngoài.
Mạnh Trúc thay áo lót mới, đã nhìn không thấy màu máu. Trên lưng hắn bị thương, chỉ có thể ngủ sấp, tóc dài rối tung đằng sau lưng. Lạc Thịnh Vũ đưa tay sờ sờ tóc hắn, mặc dù sắc mặt vẫn còn có chút trắng bệch, nhưng may mà hô hấp đã rất bình thường. Y không kìm nổi thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm giác mệt mỏi.
Lạc Thịnh Vũ vung tay lên, tắt đèn trên bàn, sau đó khẽ xoay người lên giường, nhẹ nhàng lật người Mạnh Trúc, ôm nghiêng vào lòng, sẽ không đụng tới vết thương của hắn. Nếu như ngủ sấp một đêm, sáng sớm ngày mai nhất định là không thoải mái.
Lạc Thịnh Vũ hôn hôn bờ môi hắn, cảm giác mùi thuốc nhàn nhạt trên người Mạnh Trúc, thần kinh căng ra hơi chút thả lỏng.
Lạc Thịnh Vũ thân thể mỏi mệt, cả đêm không có ngủ yên, y chỉ sợ chính mình ngủ say sẽ đụng phải vết thương của Mạnh Trúc, cũng cẩn thận không để Mạnh Trúc động linh tinh. Cứ như vậy đến khi sắc trời hơi sáng, Lạc Thịnh Vũ mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Y dù sao cũng là bị thương, nguyên khí tổn thất không ít, lúc lại mở mắt đã là ngủ thật lâu, sắc trời bên ngoài đã không còn sớm.
Lạc Thịnh Vũ mở mắt liền đối diện một đôi mắt phượng của Mạnh Trúc, người nọ tựa hồ đã sớm tỉnh, trong con ngươi không có mông lung khi vừa tỉnh ngủ, rất tỉnh táo. Mạnh Trúc nép trong ngực y, một bàn tay nắm tóc mình, tay kia thì nắm tóc Lạc Thịnh Vũ, đang buộc vào nhau.
"Ngươi tỉnh? Có thấy chỗ nào khó chịu hay không? Ta đi gọi Mạnh Khanh tới xem ngươi thế nào, hay là thấy đói bụng, trước tiên sai người chuẩn bị một ít thức ăn?" Lạc Thịnh Vũ ôm eo hắn, cúi đầu hôn một cái trên trán hắn, khẽ nói.
Mạnh Trúc lại tựa hồ không có nghe thấy, tay buộc dừng một chút, một đôi mắt phượng vẫn nhìn Lạc Thịnh Vũ. Bị hôn trán, tựa hồ cảm thấy hơi ngứa, rụt cổ một cái, cọ cọ trong lòng Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ thoáng sửng sốt, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái ở chỗ nào, nhưng lại nói không nên lời.
Mạnh Trúc khẽ hừ một tiếng, tựa hồ là đụng phải vết thương, trong ánh mắt có chút sương mù, môi khép mở nửa ngày, chỉ có chữ "đau".
Lạc Thịnh Vũ cả kinh, vội vàng ngồi dậy xem xét vết thương của hắn, may mà chưa có chảy máu. Nhưng mà người trong lòng lúc nào cũng không an phận, bị y vòng lấy nắm hai tay, vẫn muốn đụng đậy, miệng nức nức nở nở.
Mạnh Trúc hành hạ nửa ngày, cuối cùng tựa hồ là thật sự không thoải mái, nhưng cũng không nói, nằm bò trên người Lạc Thịnh Vũ nôn khan. Lạc Thịnh Vũ cũng không biết y thuật, đành phải gọi người đi tìm Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu tới.
Lúc Mạnh Hiểu tiến vào, chỉ nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ dịu giọng dỗ người, cuốn người vào lòng. Người nọ tựa hồ rất tủi thân, sắc mặt cũng không tốt, tí tách rơi nước mắt.
"Đây rốt cuộc sao thế này?" Lạc Thịnh Vũ nhìn thấy Mạnh Hiểu tiến vào, nhíu nhíu mày, nhưng cũng không dám nói lời quá lớn tiếng dọa Mạnh Trúc.
Miệng Mạnh Hiểu há há, nói: "Ngày hôm qua Mạnh Khanh giải độc cho chủ tử, dùng một loại thuốc, có thể sẽ hơi ảnh hưởng tới đầu óc, nhưng mà sẽ không mãi như vậy."
Lạc Thịnh Vũ nghe xong không biết nên nhíu mày hay là thở dài mới tốt, Mạnh Trúc lúc này đừng nói không biết y, ngay cả nói rõ ý của mình cũng khó khăn, không khác gì hài tử một hai tuổi. Nhưng mà nghĩ Mạnh Trúc bây giờ như vậy, cũng là chính mình liên lụy hắn, trong lòng lại siết lại, ôm người hôn hôn trán, nói: "Tiểu Trúc ngoan, đừng động đậy, cẩn thận vết thương đau."
"Vậy hắn khi nào sẽ khỏi?" Lạc Thịnh Vũ hỏi.
"Phải xem tình huống..." Mạnh Hiểu nói: "Loại thuốc này dược tính rất mạnh, có thể cải tử hoàn sinh bách độc bất xâm, có điều tác dụng phụ cũng rất lợi hại. Mỗi ngày giúp chủ tử khai thông một chút kinh mạch, hẳn là có thể sớm ngày khôi phục."
Lạc Thịnh Vũ nghe xong không nói gì, chỉ gật gật đầu, sau một lúc lâu mới nói: "Tiểu Trúc hình như có chút không thoải mái, luôn nôn khan."
"Không có việc gì, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho chủ tử, lát nữa sẽ sắc thuốc đưa tới, uống thuốc sẽ đỡ hơn một chút."
Sau khi Mạnh Hiểu đi ra ngoài Mạnh Trúc càng thêm ầm ĩ, vừa rồi nhiều người hắn còn ngoan ngoãn một chút. Lúc này cọ tới cọ lui trong lòng Lạc Thịnh Vũ, áo lót chính mình mặc đã rộng lùng thùng, đằng trước mở ra.
Lạc Thịnh Vũ có chút bất đắc dĩ, sớm tinh mơ làm loạn trong lòng mình, đối phương hiển nhiên không có chút ý thức gì, nhưng y ngược lại là bị trêu chọc khó chịu, nếu như đối phương không có bị thương, lúc này nhất định phải đè hắn trên giường làm khóc.
"Đừng nhúc nhích, ngủ tiếp trong chốc lát, đợi chuẩn bị cho ngươi ăn." Lạc Thịnh Vũ nâng hông hắn, để hắn nằm xuống. Có điều Mạnh Trúc hiển nhiên rất không nể mặt, ngọ ngoạy nửa ngày làm đau vết thương mới nức nức nở nở thành thật.
Mạnh Trúc đau cau mày, mũi hơi hếch lên, trong mắt có chút ẩm ướt, môi khi khép khi mở. Quần áo trước người hắn nhăn nhúm, da thịt ở cổ với trước ngực đều lộ ra, nằm nghiêng ngay cả bả vai cũng có thể thấy rõ ràng. Tóc dài màu đen hơi rối, mấy lọn chui vào theo cổ áo tản ra.
Cổ họng Lạc Thịnh Vũ lăn lên xuống, thở dài, cúi người nhẹ nhàng đè bờ vai của hắn lại, hôn lên dái tai hắn. Người nọ tựa hồ cảm thấy rất ngứa, không thoải mái rụt vai, miệng là âm đơn theo bản năng.
Lạc Thịnh Vũ vén tóc hắn lên, nhẹ nhàng mút hôn trên cổ trắng nõn.
"Ưm... A đau..." Mạnh Trúc có chút mất hứng cau mày, ngược lại là chọc cười Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ ôm hắn vào lòng, nâng sau ót hắn, nhẹ nhàng cắn trên môi hắn. Mạnh Trúc chỉ cảm thấy môi hơi ngứa, lưỡi đối phương đang vẽ qua lại trên môi mình, không kìm nổi há miệng, liếm liếm môi mình, lúc này mới cảm giác không ngứa lắm.
Mạnh Trúc cũng học bộ dạng Lạc Thịnh Vũ, lưỡi cũng trượt trên môi Lạc Thịnh Vũ. Lạc Thịnh Vũ híp híp mắt, há mồm ngậm đầu lưỡi khiêu khích ấy vào trong, mút vào quấn lấy, không để hắn lùi bước.
Mạnh Trúc đúng là một con dê vào miệng cọp, ban đầu còn cảm thấy thú vị, nhưng không bao lâu đã bị Lạc Thịnh Vũ làm đến thở hồng hộc, chẳng qua là người nọ bắt nạt không đủ, thế nào cũng không chịu buông tha hắn.
Mạnh Trúc hít thở từng ngụm từng ngụm, không dễ dàng mới được buông ra, cảm thấy bên trong phổi cũng sắp bị tát cạn, trên mặt vốn không có màu máu gì, lúc này cũng hồng hào hơn nhiều, môi khẽ nhếch, bị chà đạp hơi sưng lên.
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi