Ma Đầu
Quyển 1 - Chương 36: Nam sủng
Tiểu Trúc cũng không biết mình lúc nào đã bất tỉnh, lúc lại tỉnh lại trong phòng đã đốt đèn, chính mình thoải mái nằm trong chiếc giường mềm mại, trên người cũng thay áo chẽn sạch sẽ, nếu không để ý đau đớn bủn rủn toàn thân muốn tan ra, cũng nói được là thích ý.
"Ngươi tỉnh?" Lục Hoàn luôn luôn trông bên cạnh, thấy Tiểu Trúc tỉnh vội vã lên tiếng.
"A... Ừ." Giọng Tiểu Trúc đáp khàn khàn không ra gì, không khỏi có chút ngượng ngùng, bọn họ vừa rồi... thật sự là quá điên cuồng.
Ánh mắt Lục Hoàn nhìn hắn có phần phức tạp, lập tức xoay người rót cho hắn chén nước. Tiểu Trúc uống một chút liền cảm thấy khá hơn nhiều, con mắt chuyển động, trong phòng chỉ có hai người hắn và Lục Hoàn, lại không biết Lạc Thịnh Vũ đi đâu.
Vẻ mặt Lục Hoàn nhìn hắn, không khỏi có chút ngập ngừng, cuối cùng cắn răng một cái, nói: "Tiểu Trúc, Lạc trang chủ có phải đã... đã biết ngươi là nam hay không?"
"Hả?!" Tiểu Trúc động vừa nghe thở nhẹ một tiếng, cúi đầu gật gật.
Cổ hắn rất trắng, cổ áo lót hơi lỏng, lúc cúi đầu tóc dài buông xuống, vừa lúc có thể nhìn thấy một đoạn gáy, phía trên có mấy dấu vết màu đỏ.
"Các ngươi chẳng lẽ..."
Lục Hoàn nói một nửa liền thế nào cũng không mở miệng nữa, lời như thế nàng một cô nương gia nói như thế nào được, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Trúc. Tiểu Trúc ngẩng đầu liền thấy ánh mắt của Lục Hoàn, lúc đầu một mảnh mờ mịt, không hiểu được nàng là có ý gì, đột nhiên sửng sốt, trên mặt lập tức đỏ bừng nháy mắt lại trắng bệch không còn màu sắc.
"Ngươi, ngươi thật sự!" Lục Hoàn nhìn lên, loại vẻ mặt này của đối phương, nhất định là ngầm thừa nhận, "Ngươi làm sao dám?! Ngươi là muốn làm nam sủng của Lạc Thịnh Vũ hay sao?! Ngươi sao lại hồ đồ như thế, ngươi là nam nhân cơ mà, sao lại sao lại có thể làm những chuyện đó với y..."
Sắc mặt Tiểu Trúc càng trắng bệch, môi hơi run run. Thật ra sau khi hắn mất trí nhớ rất nhiều chuyện đều không hiểu, Lạc Thịnh Vũ mặc dù thái độ đối với hắn rất kỳ lạ, ban đầu khinh miệt, về sau lại đột nhiên thân thiết, khiến hắn không biết làm sao. Nhưng nếu như nói thật, Lạc Thịnh Vũ là đối xử với hắn tốt nhất, hắn tự nhiên sẽ thích người kia nhiều hơn chút.
Tiểu Trúc không rõ "nam sủng" là ý gì, nhưng nhìn thần thái biểu tình Lục Hoàn, đủ để hiểu được đây không phải là một từ hay gì.
Không nén nổi thì thào: "Hai nam nhân không thể... Đúng vậy, ta thấy người ta thành thân đều là..."
Lục Hoàn tức điên rồi, Tiểu Trúc là bị nhặt về, người mất trí nhớ tựa như hài tử không biết cái gì, sao biết tiểu thư để hắn gả thay cho Lạc Thịnh Vũ lại gây ra nhiều chuyện như vậy. Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Trúc lúc này vừa hoảng hốt vừa không biết làm sao, không khỏi lại lo lắng khó chịu.
"Ngươi..." Lục Hoàn vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên liền nghe thấy cửa phòng "két" một tiếng bị đẩy ra. Quay đầu nhìn, một bóng người ngoài cửa, không phải Lạc Thịnh Vũ còn có thể là ai.
Toàn thân Lục Hoàn đều cứng lại, không biết Lạc Thịnh Vũ trở về lúc nào, cũng không biết đối phương có nghe thấy lời nàng nói hay không.
Lạc Thịnh Vũ quét mắt nhìn nàng, trên mặt không có biểu tình gì không vui, đi tới ngồi ở đầu giường, vươn tay ôm Tiểu Trúc vào lòng, kéo chăn qua quấn chặt hắn, nói: "Sao không đắp kín chăn, cảm lạnh thì làm sao, bị bệnh chính là ta đau lòng."
"Ta..." Tiểu Trúc không nhìn y, vẫn là bộ dạng ngơ ngác.
Lạc Thịnh Vũ vỗ vỗ phía sau lưng hắn, giống như là dỗ hài tử. Nhưng ánh mắt lại giương lên nhìn Lục Hoàn đang đần ra đứng cạnh bàn, giọng điệu rất bình thản, nói: "Ngươi đi ra ngoài."
Lục Hoàn cảm thấy không khí cũng có chút nặng nề, động tác của Lạc Thịnh Vũ đều chứa sự dịu dàng, lại áp lực nàng thở không nổi. Nghe thấy tiếng Lạc Thịnh Vũ như được đại xá, vội vàng muốn lui ra ngoài.
"Hạ nhân Sở gia, nên nói hay không, ngươi hẳn là biết. Lời nói vừa rồi kia..."
Lạc Thịnh Vũ nói đến một nửa thì không phát ra tiếng nữa, Lục Hoàn run rẩy, thân thể bắt đầu tựa như run cầm cập, liền quỳ gối "bịch" trên mặt đất nói: "Trang chủ... Nô tỳ là, là..."
"Ngươi, ngươi cho nàng ra ngoài đi." Tiểu Trúc tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy hơi thở trên người Lạc Thịnh Vũ có chút nguy hiểm, vội kéo tay áo y.
Lạc Thịnh Vũ liếc Lục Hoàn mấy lần rồi mới lên tiếng: "Lạc trang đối xử với hạ nhân đều là khắt khe, lắm miệng sẽ cắt lưỡi, đánh gãy xương ngón tay mới có thể trục xuất. Nhưng đã là phu nhân xin tha cho ngươi, ngươi bây giờ liền đi đi. Nhưng nếu để ta nghe thấy ngươi lại nói một vài lời không nên nói, hậu quả không ngại tự mình thử xem."
Lục Hoàn mặt không còn chút máu, chân mềm cơ hồ không bò nổi, nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi phòng.
Lạc Thịnh Vũ vung tay lên, đã lấy chưởng phong đóng cửa phòng, nói: "Đừng suy nghĩ lung tung." Nói xong liền hôn môi người trong lòng, chuồn chuồn lướt nước, chẳng qua là chạm một cái.
"Ta không có..." Tiểu Trúc cũng không biết mình muốn nói gì, chính là tâm lý không thoải mái.
"Còn nói không có." Lạc Thịnh Vũ cũng không có vẻ để ý, cười lấy ngón tay tô theo mày dài của hắn, nói: "Cũng nhăn thành như vậy. Ngươi là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, sao lại thành nam sủng? Đừng nghe người khác nói lung tung."
"Ta là nam..." Tiểu Trúc giương mắt nhìn y.
"Sớm biết rằng chính mình là nam, sao còn gả lại đây?" Lạc Thịnh Vũ nói: "Sẽ không phải bây giờ mới hối hận chứ? Ngươi chính là trốn không thoát."
"Ta lúc ấy là..." Tiểu Trúc không nói nữa.
Lạc Thịnh Vũ lại nói: "Mặc kệ ngươi là người nào, ngươi đều phải nhớ rõ ngươi là người của Lạc Thịnh Vũ ta. Không thể nuốt lời cũng không cho phép hối hận."
Hắn dứt lời đột nhiên đè Tiểu Trúc xuống, chính mình phủ trên người hắn, cúi đầu mút hôn cái trán trắng nõn, sống mũi thẳng, cánh môi hồng phấn, một đường trượt đến cái cổ thon dài, lưu luyến chỗ xương quai xanh.
"Không không cần, ta còn đau." Tiểu Trúc đẩy y cũng đẩy không ra, những mờ mịt ban nãy đều bị thẹn thùng hòa tan, chỉ lo y lại muốn điên một lần nữa, cho dù ngượng ngùng cũng vội vã mở miệng.
"Ta biết." Lạc Thịnh Vũ nâng người lên, nhưng ngón tay vẫn lưu luyến trên gương mặt hắn, nói: "Chỉ là in vài dấu vết cho ngươi. Đừng nghĩ loạn, phu nhân."
Tiểu Trúc quay mặt, vành tai cũng đỏ, nói: "... Ta mới không phải."
"Có muốn gọi Kiến Đông Kiến Bắc vào đây hỏi thử, bọn họ thế nhưng không biết nói dối đâu. Hỏi xem phu nhân Lạc trang rốt cuộc là ai, hử?"
Lạc Thịnh Vũ cười "ha ha" đủ, đào hắn ra từ trong chăn, nói: "Chúng ta ăn cơm đi, ăn cơm xong nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải tiếp tục lên đường, bằng không thời gian không kịp."
"Ừ." Tiểu Trúc vội vàng gật đầu, chỉ sợ y nhắc lại vấn đề này.
Lạc Thịnh Vũ bón Tiểu Trúc ăn chút cơm, sau đó để hắn nằm xuống nghỉ ngơi. Lạc Thịnh Vũ ra ngoài một lần, rất nhanh đã trở lại, cởi áo ngoài, nằm xuống ôm hắn vào trong khuỷu tay.
Sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Trúc đã tỉnh, sắc trời bên ngoài vẫn còn u ám, thời gian thật sự quá sớm. Lạc Thịnh Vũ còn chưa có tỉnh, lúc ngủ vẻ mặt mềm mại hơn nhiều, mặc dù sẽ không nghiêm mặt cau mày, nhưng vẫn cho người ta cảm giác rất nghiêm túc.
Tiểu Trúc nằm trong chốc lát, cũng không dám động đậy, sợ ầm ĩ đến giấc ngủ của y. Ngẩng đầu nhìn y, cổ ngửa đến mỏi nhừ. Không khỏi muốn cảm thán, khuôn mặt của Lạc Thịnh Vũ đáng nhìn hơn mình, hình dáng giống như đao vót rìu bổ.
Tiểu Trúc ngẩn ngơ nhìn chằm chằm khuôn mặt người ta, bỗng nhiên liền thấy Lạc Thịnh Vũ mở mắt, ánh mắt hai người đối diện, hắn còn có chút xấu hổ bị phát hiện, vội vàng tránh ánh mắt đi.
"Ngươi nhìn ta như vậy, ta sẽ muốn làm chút chuyện gì đó." Thanh âm của Lạc Thịnh Vũ còn mang theo một chút giọng mũi, trầm thấp mơ hồ, nghe mà trong lòng Tiểu Trúc vẫn đập bình bịch.
"Ta dậy, á..." Tiểu Trúc vội vàng bò dậy, muốn chạy trốn khỏi lồng ngực y. Vừa động đậy liền cảm thấy cả người đều đau muốn chết, rên một tiếng, cũng không dám cử động nữa, chỗ phía sau ấy còn có chút cảm giác đau rát.
"Còn khó chịu?" Lạc Thịnh Vũ đỡ lấy hắn, để hắn tựa trên người mình, nói: "Muốn ta xoa xoa cho ngươi không? Sẽ đỡ hơn chút đấy."
"Không muốn, đừng đừng! A—" Tiểu Trúc lắc đầu, liền cảm thấy người nọ xoa ngang hông mình, động tác rất nhẹ rất mờ ám, nhưng hắn thì một chút ý niệm khác cũng bốc không ra, chỉ cảm thấy bắp thịt đau dữ dội, bị nhấn một cái càng đau chút hơi sức cũng bị mất.
"Được rồi được rồi, không xoa nữa." Lạc Thịnh Vũ không có biện pháp đành phải cười thỏa hiệp, nói: "Vậy ngươi nằm sấp, ta xem xem phía sau ngươi thế nào."
"Không cần!" Tiểu Trúc rất nhanh trả lời, vội vã đắp kín chăn cho mình, bảo mình nằm sấp cởi quần cho y xem chỗ ấy?!...
"Ngoan," Lạc Thịnh Vũ dỗ người, vươn tay ôm lấy hắn nói: "Thẹn thùng cái gì, không bôi thuốc không khỏi nhanh. Hôm qua sau khi ngươi bất tỉnh còn không phải là thuốc ta bôi cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn người khác chạm vào chỗ đó của ngươi sao?"
Tiểu Trúc vừa thẹn vừa giận, tức giận đến giương mắt trừng y một cái, "... Ta tự bôi"
"Cũng được." Lạc Thịnh Vũ gật đầu, nói xong liền mặc quần áo xuống giường, đến bàn cầm một cái hộp nhỏ qua, mở ra bên trong là thuốc mỡ màu hồng nhạt, nói: "Vậy ta ra ngoài lấy cho ngươi bộ quần áo mới, tự ngươi bôi thuốc."
"Được." Tiểu Trúc vội vàng nhận lấy, chôn mặt trong chăn cũng không nhìn y, ước gì y mau mau ra ngoài, thật sự là rất mất mặt.
Đợi nghe thấy cửa phòng "két" một tiếng mở ra, lại đóng "cạch" lại, Tiểu Trúc lúc này mới ngẩng đầu nhìn trong phòng, chỉ còn lại mình mình một người. Hắn nhìn chiếc hộp trong tay, vẻ mặt đỏ bừng, căn bản không muốn bôi thuốc, thế nhưng phía sau vừa nóng vừa đau, cực kỳ khó chịu, không bôi thuốc chính là làm khó bản thân...
"Ngươi tỉnh?" Lục Hoàn luôn luôn trông bên cạnh, thấy Tiểu Trúc tỉnh vội vã lên tiếng.
"A... Ừ." Giọng Tiểu Trúc đáp khàn khàn không ra gì, không khỏi có chút ngượng ngùng, bọn họ vừa rồi... thật sự là quá điên cuồng.
Ánh mắt Lục Hoàn nhìn hắn có phần phức tạp, lập tức xoay người rót cho hắn chén nước. Tiểu Trúc uống một chút liền cảm thấy khá hơn nhiều, con mắt chuyển động, trong phòng chỉ có hai người hắn và Lục Hoàn, lại không biết Lạc Thịnh Vũ đi đâu.
Vẻ mặt Lục Hoàn nhìn hắn, không khỏi có chút ngập ngừng, cuối cùng cắn răng một cái, nói: "Tiểu Trúc, Lạc trang chủ có phải đã... đã biết ngươi là nam hay không?"
"Hả?!" Tiểu Trúc động vừa nghe thở nhẹ một tiếng, cúi đầu gật gật.
Cổ hắn rất trắng, cổ áo lót hơi lỏng, lúc cúi đầu tóc dài buông xuống, vừa lúc có thể nhìn thấy một đoạn gáy, phía trên có mấy dấu vết màu đỏ.
"Các ngươi chẳng lẽ..."
Lục Hoàn nói một nửa liền thế nào cũng không mở miệng nữa, lời như thế nàng một cô nương gia nói như thế nào được, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Trúc. Tiểu Trúc ngẩng đầu liền thấy ánh mắt của Lục Hoàn, lúc đầu một mảnh mờ mịt, không hiểu được nàng là có ý gì, đột nhiên sửng sốt, trên mặt lập tức đỏ bừng nháy mắt lại trắng bệch không còn màu sắc.
"Ngươi, ngươi thật sự!" Lục Hoàn nhìn lên, loại vẻ mặt này của đối phương, nhất định là ngầm thừa nhận, "Ngươi làm sao dám?! Ngươi là muốn làm nam sủng của Lạc Thịnh Vũ hay sao?! Ngươi sao lại hồ đồ như thế, ngươi là nam nhân cơ mà, sao lại sao lại có thể làm những chuyện đó với y..."
Sắc mặt Tiểu Trúc càng trắng bệch, môi hơi run run. Thật ra sau khi hắn mất trí nhớ rất nhiều chuyện đều không hiểu, Lạc Thịnh Vũ mặc dù thái độ đối với hắn rất kỳ lạ, ban đầu khinh miệt, về sau lại đột nhiên thân thiết, khiến hắn không biết làm sao. Nhưng nếu như nói thật, Lạc Thịnh Vũ là đối xử với hắn tốt nhất, hắn tự nhiên sẽ thích người kia nhiều hơn chút.
Tiểu Trúc không rõ "nam sủng" là ý gì, nhưng nhìn thần thái biểu tình Lục Hoàn, đủ để hiểu được đây không phải là một từ hay gì.
Không nén nổi thì thào: "Hai nam nhân không thể... Đúng vậy, ta thấy người ta thành thân đều là..."
Lục Hoàn tức điên rồi, Tiểu Trúc là bị nhặt về, người mất trí nhớ tựa như hài tử không biết cái gì, sao biết tiểu thư để hắn gả thay cho Lạc Thịnh Vũ lại gây ra nhiều chuyện như vậy. Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Trúc lúc này vừa hoảng hốt vừa không biết làm sao, không khỏi lại lo lắng khó chịu.
"Ngươi..." Lục Hoàn vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên liền nghe thấy cửa phòng "két" một tiếng bị đẩy ra. Quay đầu nhìn, một bóng người ngoài cửa, không phải Lạc Thịnh Vũ còn có thể là ai.
Toàn thân Lục Hoàn đều cứng lại, không biết Lạc Thịnh Vũ trở về lúc nào, cũng không biết đối phương có nghe thấy lời nàng nói hay không.
Lạc Thịnh Vũ quét mắt nhìn nàng, trên mặt không có biểu tình gì không vui, đi tới ngồi ở đầu giường, vươn tay ôm Tiểu Trúc vào lòng, kéo chăn qua quấn chặt hắn, nói: "Sao không đắp kín chăn, cảm lạnh thì làm sao, bị bệnh chính là ta đau lòng."
"Ta..." Tiểu Trúc không nhìn y, vẫn là bộ dạng ngơ ngác.
Lạc Thịnh Vũ vỗ vỗ phía sau lưng hắn, giống như là dỗ hài tử. Nhưng ánh mắt lại giương lên nhìn Lục Hoàn đang đần ra đứng cạnh bàn, giọng điệu rất bình thản, nói: "Ngươi đi ra ngoài."
Lục Hoàn cảm thấy không khí cũng có chút nặng nề, động tác của Lạc Thịnh Vũ đều chứa sự dịu dàng, lại áp lực nàng thở không nổi. Nghe thấy tiếng Lạc Thịnh Vũ như được đại xá, vội vàng muốn lui ra ngoài.
"Hạ nhân Sở gia, nên nói hay không, ngươi hẳn là biết. Lời nói vừa rồi kia..."
Lạc Thịnh Vũ nói đến một nửa thì không phát ra tiếng nữa, Lục Hoàn run rẩy, thân thể bắt đầu tựa như run cầm cập, liền quỳ gối "bịch" trên mặt đất nói: "Trang chủ... Nô tỳ là, là..."
"Ngươi, ngươi cho nàng ra ngoài đi." Tiểu Trúc tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy hơi thở trên người Lạc Thịnh Vũ có chút nguy hiểm, vội kéo tay áo y.
Lạc Thịnh Vũ liếc Lục Hoàn mấy lần rồi mới lên tiếng: "Lạc trang đối xử với hạ nhân đều là khắt khe, lắm miệng sẽ cắt lưỡi, đánh gãy xương ngón tay mới có thể trục xuất. Nhưng đã là phu nhân xin tha cho ngươi, ngươi bây giờ liền đi đi. Nhưng nếu để ta nghe thấy ngươi lại nói một vài lời không nên nói, hậu quả không ngại tự mình thử xem."
Lục Hoàn mặt không còn chút máu, chân mềm cơ hồ không bò nổi, nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi phòng.
Lạc Thịnh Vũ vung tay lên, đã lấy chưởng phong đóng cửa phòng, nói: "Đừng suy nghĩ lung tung." Nói xong liền hôn môi người trong lòng, chuồn chuồn lướt nước, chẳng qua là chạm một cái.
"Ta không có..." Tiểu Trúc cũng không biết mình muốn nói gì, chính là tâm lý không thoải mái.
"Còn nói không có." Lạc Thịnh Vũ cũng không có vẻ để ý, cười lấy ngón tay tô theo mày dài của hắn, nói: "Cũng nhăn thành như vậy. Ngươi là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, sao lại thành nam sủng? Đừng nghe người khác nói lung tung."
"Ta là nam..." Tiểu Trúc giương mắt nhìn y.
"Sớm biết rằng chính mình là nam, sao còn gả lại đây?" Lạc Thịnh Vũ nói: "Sẽ không phải bây giờ mới hối hận chứ? Ngươi chính là trốn không thoát."
"Ta lúc ấy là..." Tiểu Trúc không nói nữa.
Lạc Thịnh Vũ lại nói: "Mặc kệ ngươi là người nào, ngươi đều phải nhớ rõ ngươi là người của Lạc Thịnh Vũ ta. Không thể nuốt lời cũng không cho phép hối hận."
Hắn dứt lời đột nhiên đè Tiểu Trúc xuống, chính mình phủ trên người hắn, cúi đầu mút hôn cái trán trắng nõn, sống mũi thẳng, cánh môi hồng phấn, một đường trượt đến cái cổ thon dài, lưu luyến chỗ xương quai xanh.
"Không không cần, ta còn đau." Tiểu Trúc đẩy y cũng đẩy không ra, những mờ mịt ban nãy đều bị thẹn thùng hòa tan, chỉ lo y lại muốn điên một lần nữa, cho dù ngượng ngùng cũng vội vã mở miệng.
"Ta biết." Lạc Thịnh Vũ nâng người lên, nhưng ngón tay vẫn lưu luyến trên gương mặt hắn, nói: "Chỉ là in vài dấu vết cho ngươi. Đừng nghĩ loạn, phu nhân."
Tiểu Trúc quay mặt, vành tai cũng đỏ, nói: "... Ta mới không phải."
"Có muốn gọi Kiến Đông Kiến Bắc vào đây hỏi thử, bọn họ thế nhưng không biết nói dối đâu. Hỏi xem phu nhân Lạc trang rốt cuộc là ai, hử?"
Lạc Thịnh Vũ cười "ha ha" đủ, đào hắn ra từ trong chăn, nói: "Chúng ta ăn cơm đi, ăn cơm xong nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải tiếp tục lên đường, bằng không thời gian không kịp."
"Ừ." Tiểu Trúc vội vàng gật đầu, chỉ sợ y nhắc lại vấn đề này.
Lạc Thịnh Vũ bón Tiểu Trúc ăn chút cơm, sau đó để hắn nằm xuống nghỉ ngơi. Lạc Thịnh Vũ ra ngoài một lần, rất nhanh đã trở lại, cởi áo ngoài, nằm xuống ôm hắn vào trong khuỷu tay.
Sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Trúc đã tỉnh, sắc trời bên ngoài vẫn còn u ám, thời gian thật sự quá sớm. Lạc Thịnh Vũ còn chưa có tỉnh, lúc ngủ vẻ mặt mềm mại hơn nhiều, mặc dù sẽ không nghiêm mặt cau mày, nhưng vẫn cho người ta cảm giác rất nghiêm túc.
Tiểu Trúc nằm trong chốc lát, cũng không dám động đậy, sợ ầm ĩ đến giấc ngủ của y. Ngẩng đầu nhìn y, cổ ngửa đến mỏi nhừ. Không khỏi muốn cảm thán, khuôn mặt của Lạc Thịnh Vũ đáng nhìn hơn mình, hình dáng giống như đao vót rìu bổ.
Tiểu Trúc ngẩn ngơ nhìn chằm chằm khuôn mặt người ta, bỗng nhiên liền thấy Lạc Thịnh Vũ mở mắt, ánh mắt hai người đối diện, hắn còn có chút xấu hổ bị phát hiện, vội vàng tránh ánh mắt đi.
"Ngươi nhìn ta như vậy, ta sẽ muốn làm chút chuyện gì đó." Thanh âm của Lạc Thịnh Vũ còn mang theo một chút giọng mũi, trầm thấp mơ hồ, nghe mà trong lòng Tiểu Trúc vẫn đập bình bịch.
"Ta dậy, á..." Tiểu Trúc vội vàng bò dậy, muốn chạy trốn khỏi lồng ngực y. Vừa động đậy liền cảm thấy cả người đều đau muốn chết, rên một tiếng, cũng không dám cử động nữa, chỗ phía sau ấy còn có chút cảm giác đau rát.
"Còn khó chịu?" Lạc Thịnh Vũ đỡ lấy hắn, để hắn tựa trên người mình, nói: "Muốn ta xoa xoa cho ngươi không? Sẽ đỡ hơn chút đấy."
"Không muốn, đừng đừng! A—" Tiểu Trúc lắc đầu, liền cảm thấy người nọ xoa ngang hông mình, động tác rất nhẹ rất mờ ám, nhưng hắn thì một chút ý niệm khác cũng bốc không ra, chỉ cảm thấy bắp thịt đau dữ dội, bị nhấn một cái càng đau chút hơi sức cũng bị mất.
"Được rồi được rồi, không xoa nữa." Lạc Thịnh Vũ không có biện pháp đành phải cười thỏa hiệp, nói: "Vậy ngươi nằm sấp, ta xem xem phía sau ngươi thế nào."
"Không cần!" Tiểu Trúc rất nhanh trả lời, vội vã đắp kín chăn cho mình, bảo mình nằm sấp cởi quần cho y xem chỗ ấy?!...
"Ngoan," Lạc Thịnh Vũ dỗ người, vươn tay ôm lấy hắn nói: "Thẹn thùng cái gì, không bôi thuốc không khỏi nhanh. Hôm qua sau khi ngươi bất tỉnh còn không phải là thuốc ta bôi cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn người khác chạm vào chỗ đó của ngươi sao?"
Tiểu Trúc vừa thẹn vừa giận, tức giận đến giương mắt trừng y một cái, "... Ta tự bôi"
"Cũng được." Lạc Thịnh Vũ gật đầu, nói xong liền mặc quần áo xuống giường, đến bàn cầm một cái hộp nhỏ qua, mở ra bên trong là thuốc mỡ màu hồng nhạt, nói: "Vậy ta ra ngoài lấy cho ngươi bộ quần áo mới, tự ngươi bôi thuốc."
"Được." Tiểu Trúc vội vàng nhận lấy, chôn mặt trong chăn cũng không nhìn y, ước gì y mau mau ra ngoài, thật sự là rất mất mặt.
Đợi nghe thấy cửa phòng "két" một tiếng mở ra, lại đóng "cạch" lại, Tiểu Trúc lúc này mới ngẩng đầu nhìn trong phòng, chỉ còn lại mình mình một người. Hắn nhìn chiếc hộp trong tay, vẻ mặt đỏ bừng, căn bản không muốn bôi thuốc, thế nhưng phía sau vừa nóng vừa đau, cực kỳ khó chịu, không bôi thuốc chính là làm khó bản thân...
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi