Ma Đầu
Quyển 1 - Chương 24: Trốn
Lạc Thịnh Vũ không nói gì, đi vào phòng. Lạc Kiến Bắc không dám nhiều lời, chỉ đành đi theo sau.
Trong phòng còn tụ tập rất nhiều người, Lạc Thịnh Nghĩa không ở đó, chắc là ra ngoài tìm kiếm còn chưa trở về. Sở Diệu Y ngồi trên ghế dựa, bộ dáng có vẻ bệnh, sắc mặt tái nhợt, đương vừa khóc vừa nói, "Ta lúc đó bị dọa đến chết, chỉ biết nhìn chằm chằm người nọ ở cửa, ai ngờ gáy ta tê rần, Lạc phu nhân lại đột nhiên đánh ta hôn mê..." Vừa nói vừa che mặt lau nước mắt.
Lục Hoàn nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ tiến vào, hơi run run, giương mắt nhìn y một cái, lại cúi xuống.
Tiêu Hành cũng có chút xấu hổ, phu nhân nhà mình nói là Lạc phu nhân thông đồng người ngoài không biết vì sao đánh nàng bất tỉnh, cũng không biết nên tin hay không.
Lạc Thịnh Vũ lại không có biểu tình gì đặc thù, chỉ cười cười nói: "Tiêu phu nhân vậy ngươi thật nên cảm tạ ông trời. Tiện nội không biết võ công, ông trời mở mắt đập như thế quả nhiên là đập bất tỉnh, không đập gãy gáy ngươi."
Sắc mặt Sở Diệu Y trầm trầm: "Lời Lạc trang chủ là có ý gì, chẳng lẽ nói là ta đang nói bậy sao?!"
Lạc Thịnh Vũ lắc đầu, sắc mặt Sở Diệu Y khôi phục một chút, liền nghe y nói: "Tiêu phu nhân có phải đang nói bậy hay không, Lạc mỗ làm sao biết được. Lạc mỗ bây giờ chỉ biết, Tiêu phu nhân bình yên vô sự, tiện nội lại là bị người bắt đi."
Mày liễu của Sở Diệu Y phẫn nộ nhếch lên: "Lạc trang chủ vẫn là nói ta nói dối phải không. Bọn họ rõ ràng cùng một phe với Lạc phu nhân! Căn bản không phải bị bắt đi, rõ ràng chính là sự tình bại lộ đào tẩu!"
Lạc Thịnh Vũ xoay người đi ra ngoài, cười lạnh nói: "Ta lúc đó nghe hạ nhân Tiêu trang nói có người bắt tiện nội đi, Tiêu phu nhân lại nói tiện nội là đào tẩu. Lạc mỗ ngu độn, ấy là Tiêu phu nhân nói dối hay là hạ nhân Tiêu trang nói dối." Nói xong không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
Lạc Kiến Bắc trông sắc mặt chủ tử nhà mình thật sự khó coi, cũng không dám nói chuyện, thấy y về viện đành phải đứng bên ngoài. Đợi sắc trời hoàn toàn tối Lạc Kiến Đông mới trở về. Bị Lạc Kiến Bắc kéo hỏi nửa ngày y đi nơi nào, nhưng cũng không hỏi ra được.
Lạc Kiến Đông đi bẩm báo một tiếng, sự tình đã làm tốt, liền lui ra.
Lúc Lạc Thịnh Nghĩa trở lại đã là hơn nửa đêm, dẫn theo không ít người ra, nhưng không có thu hoạch.
Lạc Kiến Đông luôn luôn trông ngoài viện, Lạc Kiến Bắc đương nhiên không chịu một mình trở về nghỉ ngơi, khăng khăng không đi. Đợi đến nửa đêm về sáng, đèn trong phòng Lạc Thịnh Vũ đột nhiên sáng. Lạc Kiến Bắc nhíu nhíu mày, chỉ thấy Lạc Kiến Đông lắc lắc đầu, ý bảo hắn đừng xen vào.
Lạc Thịnh Vũ ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đặt quyển sách, tựa hồ là đang đọc sách. Nhưng trong phòng không đốt đèn, rất tối, không nhìn thấy cái gì.
Lạc Thịnh Vũ ngồi một hồi, tựa hồ cũng không nhúc nhích, đột nhiên nến trong phòng sáng lên.
Lạc Thịnh Vũ híp híp mắt, quay đầu liền nhìn thấy có người chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ. Vẻ ngoài khuôn mặt người nọ góc cạnh rõ ràng, vóc người cũng cao to.
....................
Tiểu Trúc chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, sau đó là hoàn toàn không cảm giác. Đợi đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã phát hiện mình nằm trên mặt đất, xung quanh có tiếng gió, hơi lạnh, tựa hồ là hoang giao dã ngoại, nhưng sắc trời quá tối, không thấy rõ cái gì, chỉ cảm thấy sởn cả da gà.
Tiểu Trúc phát hiện tay chân mình đều bị dây thừng trói, căn bản không thể động đậy, đá cát phía sau lưng rất cứng, vai cũng hơi đau. Chờ mắt quen với bóng tối, mới phát hiện xung quanh căn bản không có ai. Hắn chỉ nhớ Mạnh Hiểu làm mình ngất đi, sau đó không nhớ gì nữa. Mình sao lại chạy đến nơi hoang giao dã ngoại này?!
Chưa đợi hắn phản ứng, bỗng nhiên nghe thấy bụi cỏ vang lên tiếng "sột soạt". Hắn hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời.
"Chủ tử người tỉnh?!"
Tiểu Trúc ngừng thở, nghe thấy là tiếng của Mạnh Hiểu, trong lòng vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Hiểu chạy tới, thấp giọng nói: "Chủ tử người mau đi về phía nam, nhỏ tiếng chút." Nói xong rút kiếm chém đứt sợi dây thừng trên người hắn.
Tiểu Trúc cảm thấy trong lỗ mũi chợt hít vào một cỗ mùi máu tươi, có chút buồn nôn. Cách xa mới phát hiện cánh tay Mạnh Hiểu bị thương, trên tay áo đều là máu.
"Ngươi ngươi sao lại..." Tiểu Trúc lấy làm kinh hãi, nói một nửa đã bị Mạnh Hiểu bụm miệng.
Mạnh Hiểu thấp giọng nói: "Nhỏ giọng chút! Chủ tử đi mau! Không còn thời gian nữa."
Tiểu Trúc không hiểu ra sao, liền thấy Mạnh Hiểu lắc lắc đầu, nhấc kiếm đứng lên, phát động khinh công tung người liền không còn bóng dáng. Lập tức liền nghe thấy bỗng nhiên có một thanh âm của nam tử gào to một tiếng, "Ma đầu, xem ngươi còn trốn chỗ nào!?"
Tiểu Trúc mở to hai mắt, lại không nhìn thấy cái gì, nghe cảm thấy giống như là có sáu bảy người. Không khỏi có chút lo lắng, Mạnh Hiểu nàng là một mình dẫn dắt những người đó rời đi sao...
Đợi những người đó đi xa, Tiểu Trúc mới lần ra từ trong bụi cỏ, một hơi chạy thật xa. Hắn ở lại nơi đó nhất định sẽ liên lụy Mạnh Hiểu, hắn phải đi về tìm Lạc Thịnh Vũ mới được, tìm người đi cứu Mạnh Hiểu...
Một hơi chạy đến hổn hển thở gấp, Tiểu Trúc thiếu chút nữa chân trái vướng chân phải té ngã, lảo đảo mấy cái mới đứng vững. Nhìn bốn phía, căn bản không biết mình đang ở đâu... Hắn không quen thuộc nơi này, ra ngoài một lần cũng là Lạc Thịnh Vũ dắt đi dạo một vòng trên chợ.
....................
Lạc Thịnh Vũ giơ tay lên hung hăng một chưởng trên bàn, khô cứng nói: "Chuyện long lân thất bảo cung căn bản không đáng nhắc tới, ngươi cũng ý nghĩ hão huyền, làm cái cung nào là có thể đập tan vạn binh?! Quả thực chính là cười nhạo!"
Người đối diện không nói chuyện, chỉ cười cười.
Lạc Thịnh Vũ sau một lúc lâu mới nói: "Mau chóng phái thủ hạ của ngươi tìm người, ta muốn trước khi trời sáng nhận được tin tức!"
Nam tử cười nhạo một tiếng, nói: "Chớ trách ta lắm miệng, lưu lại một người không rõ lai lịch bên cạnh thật sự là một chuyện không sáng suốt. Bây giờ người nọ bị cướp đi rồi, không phải vừa vặn miễn trừ hậu hoạn?"
Lạc Thịnh Vũ giương mắt liếc gã một cái, nói: "Ngươi làm tốt chuyện ngươi nên làm, ta muốn lưu ai có dụng ý gì, đó là chuyện của ta."
Nam tử cách một lát mới gật gật đầu, nói: "Thuộc hạ tuân mệnh." vung tay lên, dập tắt nến, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, chỉ nghe thấy cửa sổ vang nhỏ một tiếng "cạch", đã đóng lại.
....................
Tiểu Trúc đi nửa ngày, trong lòng hắn có chút sợ hãi, thật vất vả mới tìm được thôn trấn, nhớ lại đường ngày đó Lạc Thịnh Vũ dẫn hắn ra, không khỏi nhíu nhíu mày, phỏng chừng lại đi tiếp như thế, muốn quay về Tiêu trang, trời chắc cũng sáng rồi... Cũng không biết Mạnh Hiểu thế nào...
Đến khi rốt cuộc sắp đến Tiêu trang, sắc trời mờ tối, nhưng còn chưa có sáng. Trong lòng hắn vui vẻ, nghĩ mau mau chạy hai bước, không đợi hắn vui mừng kêu lên, đã nhìn thấy trên cây bên ngoài tường viện hình như ngồi hai người.
Trong lòng Tiểu Trúc lộp cộp một cái, hai người kia dám chắc không phải là của Tiêu trang, bằng không ẩn nấp trốn trốn tránh tránh trên cây làm gì? Hắn núp ở phía xa, nghĩ mình nếu cứ thế đi qua, nhất định sẽ bị phát hiện. Như vậy liền có chút buồn rầu, đi suốt một đêm, thật vất vả mới trở lại, lại không thể đi vào. Chẳng lẽ phải chờ tới khi người của Tiêu trang đi ra, hắn mới có thể được cứu sao...
Trong phòng còn tụ tập rất nhiều người, Lạc Thịnh Nghĩa không ở đó, chắc là ra ngoài tìm kiếm còn chưa trở về. Sở Diệu Y ngồi trên ghế dựa, bộ dáng có vẻ bệnh, sắc mặt tái nhợt, đương vừa khóc vừa nói, "Ta lúc đó bị dọa đến chết, chỉ biết nhìn chằm chằm người nọ ở cửa, ai ngờ gáy ta tê rần, Lạc phu nhân lại đột nhiên đánh ta hôn mê..." Vừa nói vừa che mặt lau nước mắt.
Lục Hoàn nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ tiến vào, hơi run run, giương mắt nhìn y một cái, lại cúi xuống.
Tiêu Hành cũng có chút xấu hổ, phu nhân nhà mình nói là Lạc phu nhân thông đồng người ngoài không biết vì sao đánh nàng bất tỉnh, cũng không biết nên tin hay không.
Lạc Thịnh Vũ lại không có biểu tình gì đặc thù, chỉ cười cười nói: "Tiêu phu nhân vậy ngươi thật nên cảm tạ ông trời. Tiện nội không biết võ công, ông trời mở mắt đập như thế quả nhiên là đập bất tỉnh, không đập gãy gáy ngươi."
Sắc mặt Sở Diệu Y trầm trầm: "Lời Lạc trang chủ là có ý gì, chẳng lẽ nói là ta đang nói bậy sao?!"
Lạc Thịnh Vũ lắc đầu, sắc mặt Sở Diệu Y khôi phục một chút, liền nghe y nói: "Tiêu phu nhân có phải đang nói bậy hay không, Lạc mỗ làm sao biết được. Lạc mỗ bây giờ chỉ biết, Tiêu phu nhân bình yên vô sự, tiện nội lại là bị người bắt đi."
Mày liễu của Sở Diệu Y phẫn nộ nhếch lên: "Lạc trang chủ vẫn là nói ta nói dối phải không. Bọn họ rõ ràng cùng một phe với Lạc phu nhân! Căn bản không phải bị bắt đi, rõ ràng chính là sự tình bại lộ đào tẩu!"
Lạc Thịnh Vũ xoay người đi ra ngoài, cười lạnh nói: "Ta lúc đó nghe hạ nhân Tiêu trang nói có người bắt tiện nội đi, Tiêu phu nhân lại nói tiện nội là đào tẩu. Lạc mỗ ngu độn, ấy là Tiêu phu nhân nói dối hay là hạ nhân Tiêu trang nói dối." Nói xong không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
Lạc Kiến Bắc trông sắc mặt chủ tử nhà mình thật sự khó coi, cũng không dám nói chuyện, thấy y về viện đành phải đứng bên ngoài. Đợi sắc trời hoàn toàn tối Lạc Kiến Đông mới trở về. Bị Lạc Kiến Bắc kéo hỏi nửa ngày y đi nơi nào, nhưng cũng không hỏi ra được.
Lạc Kiến Đông đi bẩm báo một tiếng, sự tình đã làm tốt, liền lui ra.
Lúc Lạc Thịnh Nghĩa trở lại đã là hơn nửa đêm, dẫn theo không ít người ra, nhưng không có thu hoạch.
Lạc Kiến Đông luôn luôn trông ngoài viện, Lạc Kiến Bắc đương nhiên không chịu một mình trở về nghỉ ngơi, khăng khăng không đi. Đợi đến nửa đêm về sáng, đèn trong phòng Lạc Thịnh Vũ đột nhiên sáng. Lạc Kiến Bắc nhíu nhíu mày, chỉ thấy Lạc Kiến Đông lắc lắc đầu, ý bảo hắn đừng xen vào.
Lạc Thịnh Vũ ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đặt quyển sách, tựa hồ là đang đọc sách. Nhưng trong phòng không đốt đèn, rất tối, không nhìn thấy cái gì.
Lạc Thịnh Vũ ngồi một hồi, tựa hồ cũng không nhúc nhích, đột nhiên nến trong phòng sáng lên.
Lạc Thịnh Vũ híp híp mắt, quay đầu liền nhìn thấy có người chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ. Vẻ ngoài khuôn mặt người nọ góc cạnh rõ ràng, vóc người cũng cao to.
....................
Tiểu Trúc chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, sau đó là hoàn toàn không cảm giác. Đợi đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã phát hiện mình nằm trên mặt đất, xung quanh có tiếng gió, hơi lạnh, tựa hồ là hoang giao dã ngoại, nhưng sắc trời quá tối, không thấy rõ cái gì, chỉ cảm thấy sởn cả da gà.
Tiểu Trúc phát hiện tay chân mình đều bị dây thừng trói, căn bản không thể động đậy, đá cát phía sau lưng rất cứng, vai cũng hơi đau. Chờ mắt quen với bóng tối, mới phát hiện xung quanh căn bản không có ai. Hắn chỉ nhớ Mạnh Hiểu làm mình ngất đi, sau đó không nhớ gì nữa. Mình sao lại chạy đến nơi hoang giao dã ngoại này?!
Chưa đợi hắn phản ứng, bỗng nhiên nghe thấy bụi cỏ vang lên tiếng "sột soạt". Hắn hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời.
"Chủ tử người tỉnh?!"
Tiểu Trúc ngừng thở, nghe thấy là tiếng của Mạnh Hiểu, trong lòng vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Hiểu chạy tới, thấp giọng nói: "Chủ tử người mau đi về phía nam, nhỏ tiếng chút." Nói xong rút kiếm chém đứt sợi dây thừng trên người hắn.
Tiểu Trúc cảm thấy trong lỗ mũi chợt hít vào một cỗ mùi máu tươi, có chút buồn nôn. Cách xa mới phát hiện cánh tay Mạnh Hiểu bị thương, trên tay áo đều là máu.
"Ngươi ngươi sao lại..." Tiểu Trúc lấy làm kinh hãi, nói một nửa đã bị Mạnh Hiểu bụm miệng.
Mạnh Hiểu thấp giọng nói: "Nhỏ giọng chút! Chủ tử đi mau! Không còn thời gian nữa."
Tiểu Trúc không hiểu ra sao, liền thấy Mạnh Hiểu lắc lắc đầu, nhấc kiếm đứng lên, phát động khinh công tung người liền không còn bóng dáng. Lập tức liền nghe thấy bỗng nhiên có một thanh âm của nam tử gào to một tiếng, "Ma đầu, xem ngươi còn trốn chỗ nào!?"
Tiểu Trúc mở to hai mắt, lại không nhìn thấy cái gì, nghe cảm thấy giống như là có sáu bảy người. Không khỏi có chút lo lắng, Mạnh Hiểu nàng là một mình dẫn dắt những người đó rời đi sao...
Đợi những người đó đi xa, Tiểu Trúc mới lần ra từ trong bụi cỏ, một hơi chạy thật xa. Hắn ở lại nơi đó nhất định sẽ liên lụy Mạnh Hiểu, hắn phải đi về tìm Lạc Thịnh Vũ mới được, tìm người đi cứu Mạnh Hiểu...
Một hơi chạy đến hổn hển thở gấp, Tiểu Trúc thiếu chút nữa chân trái vướng chân phải té ngã, lảo đảo mấy cái mới đứng vững. Nhìn bốn phía, căn bản không biết mình đang ở đâu... Hắn không quen thuộc nơi này, ra ngoài một lần cũng là Lạc Thịnh Vũ dắt đi dạo một vòng trên chợ.
....................
Lạc Thịnh Vũ giơ tay lên hung hăng một chưởng trên bàn, khô cứng nói: "Chuyện long lân thất bảo cung căn bản không đáng nhắc tới, ngươi cũng ý nghĩ hão huyền, làm cái cung nào là có thể đập tan vạn binh?! Quả thực chính là cười nhạo!"
Người đối diện không nói chuyện, chỉ cười cười.
Lạc Thịnh Vũ sau một lúc lâu mới nói: "Mau chóng phái thủ hạ của ngươi tìm người, ta muốn trước khi trời sáng nhận được tin tức!"
Nam tử cười nhạo một tiếng, nói: "Chớ trách ta lắm miệng, lưu lại một người không rõ lai lịch bên cạnh thật sự là một chuyện không sáng suốt. Bây giờ người nọ bị cướp đi rồi, không phải vừa vặn miễn trừ hậu hoạn?"
Lạc Thịnh Vũ giương mắt liếc gã một cái, nói: "Ngươi làm tốt chuyện ngươi nên làm, ta muốn lưu ai có dụng ý gì, đó là chuyện của ta."
Nam tử cách một lát mới gật gật đầu, nói: "Thuộc hạ tuân mệnh." vung tay lên, dập tắt nến, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, chỉ nghe thấy cửa sổ vang nhỏ một tiếng "cạch", đã đóng lại.
....................
Tiểu Trúc đi nửa ngày, trong lòng hắn có chút sợ hãi, thật vất vả mới tìm được thôn trấn, nhớ lại đường ngày đó Lạc Thịnh Vũ dẫn hắn ra, không khỏi nhíu nhíu mày, phỏng chừng lại đi tiếp như thế, muốn quay về Tiêu trang, trời chắc cũng sáng rồi... Cũng không biết Mạnh Hiểu thế nào...
Đến khi rốt cuộc sắp đến Tiêu trang, sắc trời mờ tối, nhưng còn chưa có sáng. Trong lòng hắn vui vẻ, nghĩ mau mau chạy hai bước, không đợi hắn vui mừng kêu lên, đã nhìn thấy trên cây bên ngoài tường viện hình như ngồi hai người.
Trong lòng Tiểu Trúc lộp cộp một cái, hai người kia dám chắc không phải là của Tiêu trang, bằng không ẩn nấp trốn trốn tránh tránh trên cây làm gì? Hắn núp ở phía xa, nghĩ mình nếu cứ thế đi qua, nhất định sẽ bị phát hiện. Như vậy liền có chút buồn rầu, đi suốt một đêm, thật vất vả mới trở lại, lại không thể đi vào. Chẳng lẽ phải chờ tới khi người của Tiêu trang đi ra, hắn mới có thể được cứu sao...
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi