Ma Đao Lệ Ảnh
Chương 39: Tuân Vấn
Quỷ Linh mỉm cười với vẻ bí mật, nằm nghiêng một bên, chậm rãi nói: "Theo như ta biết, nửa đêm hôm nay, đám người của Triệu Khúc Xà định bí mật tấn công Lao sơn phái mấy người."
Tiểu Ngưu vội vã hỏi: "Gồm bao nhiêu người vậy? Đều có bản lĩnh cả à?"
Quỷ Linh đáp: "Ngoài Triệu Khúc Xà ra, còn lại là sư huynh, sư đệ đồng môn của hắn. Bản lĩnh đều khá cả."
Tiểu Ngưu lại hỏi: "Vậy sư tỷ ta và bọn họ liệu có nguy hiểm gì không?"
Quỷ Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Theo lý thuyết, bọn Triệu Khúc Xà tuy bản lĩnh cũng khá nhưng so với bọn sư tỷ của ngươi thì không ăn thua, vẫn còn kém khá xa. Có điều bọn chúng lợi dụng số đông. Mà quan trọng nhất là bọn chúng bí mật hành động. Nếu bọn mấy người sư tỷ của ngươi mà không phòng bị thì có thể kết quả cũng không tốt."
Tiểu Ngưu lại ngồi trở dậy, thở ra với vẻ mặt u ám nói: "Bất kể như thế nào ta cũng phải quay về xem sao."
Quỷ Linh đáp: "Cũng vô dụng thôi."
Tiểu Ngưu hỏi lại: "Vì sao vậy?"
Quỷ Linh giải thích: "Đến khi ngươi về đến nơi thì trận đánh cũng kết thúc rồi."
Tiểu Ngưu lo lắng nói: "Vậy kết quả sẽ như thế nào? Nếu như sư tỷ bọn họ rơi vào tay mấy tên đó thì thật là tệ hại."
Quỷ Linh cười khanh khách nói: "Chắc chắn rồi. Đẹp như Đàm Nguyệt Ảnh và Giang Nguyệt Lâm, nếu lọt vào tay của người bên hắc đạo, không lẽ lại còn ít tai họa nữa sao? Đừng nói đến nam nhân, cả ta đây cũng muốn lột trần bọn họ ra, xem xem bên trong bọn họ như thế nào."
Tiểu Ngưu càng nghe càng thấy sợ, liền năn nỉ: "Quỷ Linh à, nếu nàng xem ta là bằng hữu thì nàng đi cùng với ta về xem xem thế nào. Tim ta cứ đập thình thịch như trống đây này."
Quỷ Linh hỏi: "Ngươi quay về làm gì chứ?"
Tiểu Ngưu đáp: "Tất nhiên là để giúp đỡ gì đó."
Quỷ Linh lớn tiếng nói: "Ta đã nói rồi mà. Bản lĩnh của ngươi quá thấp, căn bản chẳng làm được gì cả."
Tiểu Ngưu tuột xuống khỏi quan tài, nói: "Ta không quan tâm đến chuyện đó. Nếu như bọn họ bị bắt thì ta cũng cùng bị bắt luôn. Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia. Vào thời khắc quan trọng như thế này mà bọn họ không thấy ta ở đó, lại nghĩ rằng ta tham sanh quý tử mất."
Quỷ Linh cũng ngồi dậy, cất tiếng nhắc nhở: "Ngươi không nên để rơi vào tay cái lũ bất nhân đó. Người mà tayTriệu Khúc Xà đó hận nhất chính là ngươi. Ngươi mà rơi vào tay y, chắc y không chỉ đơn giản biến ngươi thành thái giám thôi đâu."
Tiểu Ngưu than: "Ta không lo lắng nhiều đến như vậy. Chắc chắn rằng ta không thể biết có chuyện mà chỉ đưa mắt nhìn như thế." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Quỷ Linh từ phía sau gọi lại: "Tiểu Ngưu, nghe ta nói thêm một câu rồi hãy đi."
Tiểu Ngưu dừng chân, quay đầu lại hỏi: "Nàng còn muốn nói gì nữa thì đợi sau này gặp lại rồi nói."
Quỷ Linh nghe hơi khó chịu nói: "Nếu trong lòng ngươi không có ta thì sau này ngươi không cần phải gặp ta nữa. Dù sao đi nữa ta cũng chỉ là một cô gái xấu số mà thôi." Nói xong, đôi mắt Quỷ Linh đỏ lên, nước mắt như sắp trào ra.
Tiểu Ngưu nhìn thấy lại càng sốt ruột, cứ đứng giậm chân mà nói: "Quỷ Linh à, không phải trong lòng ta không có nàng nhưng đây là tình huống khẩn cấp. Đợi khi ta xong việc ta sẽ quay lại tìm nàng."
Quỷ Linh hướng về phía Tiểu Ngưu vẫy vẫy tay nói: "Ngươi quay lại đây. Ngươi đáp ứng rằng sẽ bồi tiếp ta một đêm. Ngươi không thể không giữ lời được."
Tiểu Ngưu nói: "Ta không nói rằng không giữ lời. Chỉ vì ta lo cho sư tỷ bọn họ chứ không phải trong lòng ta không có nàng."
Quỷ Linh trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cần phải đi đâu. Trước đó ta đã báo cho sư tỷ ngươi về việc hắc đạo đến tập kích rồi."
Tiểu Ngưu cảm thấy chấn động trong lòng, mừng rỡ hỏi lại: "Nàng nói thật chứ? Nàng không gạt ta chứ?"
Quỷ Linh gằn giọng: "Ta lừa ngươi để làm gì? Nếu ta lừa ngươi, ta sẽ chịu báo ứng." Nói vậy xong, Quỷ Linh đưa tay vỗ vỗ vào má mình. Bộ dạng trông lại càng đáng yêu.
Tiểu Ngưu thầm nghĩ, nếu sư tỷ kịp thời biết được tin tức, vậy chắc sẽ không có chuyện đáng ngại. Với trí thông minh của sư tỷ, nhất định nàng ta sẽ có diệu kế để phá địch. Thế thì việc hắn quay về hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nghĩ như vậy, trong lòng liền nhẹ nhỏm, vội bước đến trước mặt Quỷ Linh, leo lên trên quan tài, ngồi kề vai với Quỷ Linh.
Quỷ Linh cũng đang ngồi trên nắp quan tài, hai chân bỏ thõng, đong đong đưa đưa, hai mắt cố ý nhìn đi chỗ khác. Tiểu Ngưu cười hi hi, một tay quàng qua vai Quỷ Linh, miệng nói: "Quỷ Linh à, ta phát hiện nàng càng ngày càng hấp dẫn đó."
Quỷ Linh vẫn không nhìn hắn, hỏi lại: "Hấp dẫn chỗ nào nào?"
Tiểu Ngưu quét ánh mắt qua người Quỷ Linh một lượt rồi nói: "Hình như bộ ngực có lớn hơn một chút." Thật ra có lớn hơn hay không Tiểu Ngưu cũng chẳng biết. Hắn cũng đã chạm tới đâu mà biết.
Quỷ Linh nghe xong, bật cười khanh khách, thúc cho Tiểu Ngưu một cái, giận nói: "Nói tầm bậy, tầm bạ. Nếu lớn hơn, tại sao ta không biết chứ? Đừng nói chuyện vớ vẩn nữa."
Tiểu Ngưu thấy nàng ta có vẻ cô đơn, bộ dạng khá tội nghiệp, liền thuận tay ôm nàng kéo vào lòng, nói: "Quỷ Linh à, từ khi nàng trốn đi đến giờ, chẳng có ai chiếu cố đến nàng cả phải không?"
Lần này Quỷ Linh không vùng ra mà lại dựa sát vào hơn, cất giọng đau thương nói: "Số ta đúng là khổ. Đến một người bạn cũng không có chứ đừng nói tới chuyện quan tâm đến ta. Suốt ngày, nấp chỗ này, trốn chỗ kia, không dám ra ngoài gặp người khác, chỉ sợ gặp phải đám khốn nạn của Bắc hải. Cha ta cũng chẳng quan tâm đến ta vậy nên ta mới phải phiêu bạt như thế. Ông ta cũng thật ác độc. Dù gì đi nữa ta cũng là nữ nhi của ông ta mà."
Tiểu Ngưu nghe thấy, lòng xót xa, nói: "Quỷ Linh à, ông ta không thương nàng thì ta thương nàng. Chỉ có điều bản lĩnh của ta kém quá, chẳng giúp được gì cho nàng cả."
Quỷ Linh rúc đầu vào người hắn nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi có thể đến đây gặp ta, nói chuyện với ta, bồi tiếp ta là ta đã thấy vui thích lắm rồi. Ta đã lớn chừng này mà những ngày được vui vẻ thật chẳng có bao nhiêu cả."
Tiểu Ngưu nghe thấy, cao hứng nói: "Đợi sau này, nàng gả cho ta rồi, ngày nào ta cũng sẽ làm cho nàng vui vẻ."
Mặt Quỷ Linh đỏ hồng lên, xấu hổ nói: "Tự tin quá đi! Người ta vẫn chưa nghĩ kỹ lưỡng xem có nên gả cho ngươi hay không. Ngươi là một người rất lông bông, hết cô này đến cô khác. Ta thật sự không thể nào quen việc đó được."
Tiểu Ngưu làm mặt dày nói: "Nam nhân vốn háo sắc mà. Nàng muốn ta cả đời này không thành đạt hay sao?"
Quỷ Linh hỏi lại: "Háo sắc với thành đạt có gì liên quan đâu?"
Tiểu Ngưu đáp: "Đương nhiên là có liên quan rồi. Nàng nói xem, mấy người có chút thành đạt, có thể làm được việc lớn, liệu có mấy ai không háo sắc không?"
Quỷ Linh cúi đầu ngẫm nghĩ, một lúc lâu chẳng nói lời nào. Theo như nàng biết cũng như từng nghe nói thì trong số những người thành đạt, có tên tuổi, có công danh, dường như không có người nào mà không háo sắc cả.
Tiểu Ngưu nhìn vẻ mặt nàng ta, hiểu rõ ý nghĩ của nàng liền nói: "Nghe ta nói này. Cùng lắm thì ta quyết không đi tìm nữ nhân khác mà dành mọi yêu thương cho nàng. Như vậy nàng mãn ý chứ."
Quỷ Linh "Hứ" một tiếng nói: "Nói gì thì nói, cả đời này ngươi chỉ của mình ta thôi. Trừ phi ta không cần ngươi nữa, ngươi mới được đi đâu thì đi. Có hiểu chưa vậy?"
Tiểu Ngưu chau mày nói: "Ta hiểu rồi, thưa Quỷ đại tiểu thư." Trong lòng hắn lại nghĩ, nữ nhân mà tính tình dễ nổi nóng như thế này, nếu cưới đem về nhà, liệu nàng có thể cư xử tốt với bọn Nguyệt Lâm hay không? Nếu giữa bọn họ phát sinh xung đột, hắn phải làm sao? Vừa nghĩ đến chuyện đó, Tiểu Ngưu đã cảm thấy đau đầu.
Tiểu Ngưu thay đổi đề tài, hỏi: "Sắp tới nàng định thế nào?"
Quỷ Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta cũng chưa định gì cả. Trước tiên tạm thời trốn cho qua thời gian đầu. Đợi đến khi gió bão ngớt đi, ta sẽ quay về bên chỗ cha ta. Ta là nữ nhi của ông ta, làm sao ông ta giết ta được."
Tiểu Ngưu "Ừ" một tiếng rồi nói: "Vậy cũng được. À, phải rồi, nàng nói với sư tỷ ta lúc nào vậy?"
Quỷ Linh bất mãn trừng mắt nhìn hắn nói: "Tối nay trong lúc đi tìm ngươi, ta ném một tờ giấy vào phòng nàng ta. Chuyện đó ngươi yên tâm đi."
Tiểu Ngưu thấy nhẹ nhỏm hẳn, mỉm cười nói: "Vậy thì ta yên tâm. À phải, vì sao nàng biết bọn kia bày chuyện tập kích vậy?"
Quỷ Linh cười ha hả đắc ý nói: "Hôm nay, trong lúc bọn chúng đang tìm kiếm tung tích ta thì ta lại đi theo dấu bọn chúng. Nhất cử nhất động của bọn chúng, ta đều biết cả."
Tiểu Ngưu hỏi: "Vậy mà bọn chúng không phát hiện ra nàng à?'
Quỷ Linh đáp: "Chỉ cần ta cẩn thận một chút là được. Trong số bọn họ, ta chỉ e ngại mỗi mình Bắc hải La sát thôi, còn mấy người khác thì không đáng nói đến."
Tiểu Ngưu cười nói: "Chỉ cần mọi người không bị chuyện gì là tốt rồi."
Quỷ Linh nói: "Ngươi đã hỏi ta cả nửa ngày rồi. Giờ đến ta hỏi ngươi đây."
Tiểu Ngưu nhìn nàng ta nói: "Ta phải trả lời gì nào?"
Quỷ Linh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt hắn nói: "Ta nghe nói ngươi gia nhập phái Lao sơn. Vì sao ngươi cứ phải gia nhập phái Lao sơn vậy?'
Tiểu Ngưu đáp: "Còn vì cái gì nữa chứ, tất nhiên là để học võ nghệ."
Quỷ Linh hừ một tiếng nói: "Muốn học võ nghệ vậy sao không gia nhập Đông sơn Quỷ phái chúng ta. Ta thấy hình như không phải ngươi say vì rượu rồi. Có phải đã nhìn được cô nương nào của Lao sơn rồi phải không?" Nói đến đây, Quỷ Linh bất ngờ chụp lấy lỗ tai Tiểu Ngưu mà xoắn mạnh.
Tiểu Ngưu đau quá, liên tục cầu xin: "Quỷ đại tiểu thư ơi, nàng đừng đoán bậy bạ nha. Thật sự là vì việc học võ nghệ mà. Ta không gia nhập phái của nàng bởi vì ta có biết phái của nàng ở chỗ nào đâu."
Quỷ Linh thả lỗ tai Tiểu Ngưu ra, nói: "Ngươi chỉ lý sự thôi. Ngươi nói ta đoán bậy à? Ngươi hiềm vì chúng ta là tà phái nên không muốn ở cùng hàng ngũ với chúng ta, phải không?"
Tiểu Ngưu xoa xoa cái lỗ tai đau nói: "Làm gì có chuyện đó. Chỉ là lúc ta muốn bái sư thì nàng lại không có ở bên ta. Thật sự ta cũng chẳng còn cách nào khác."
Quỷ Linh lườm Tiểu Ngưu mấy cái, nói: "Ta lại hỏi ngươi, các người đến đây làm gì?"
Tiểu Ngưu nhoẻn miệng cười nói: "Đó là bí mật của sư môn, ta không thể nói lung tung được."
Quỷ Linh đảo đảo mắt nói: "Ngươi không nói, không lẽ ta không đoán được sao? Mấy ngày nay, người của chánh đạo đều tụ tập về nơi này. Ta biết ngay các người định khai hội, mười phần thì cũng đến tám chín phần chắc chắn là có liên quan đến Ma đao. Ta nói có đúng không?"
Tiểu Ngưu bật cười rũ rượi nói: "Sao nàng biết được?"
Quỷ Linh cười ngạo nghễ nói: "Cái đó đoán rất dễ. Tà phái hay chánh đạo cũng như nhau thôi. Là người thì đều tham lam cả. Ai mà chẳng thích Ma đao. Cha ta tuy chẳng có điều gì tốt nhưng có một điểm tốt là không tham Ma đao."
Tiểu Ngưu "À" lên một tiếng nói: "Xem ra cha nàng còn được hơn so với đám nhân sĩ chánh đạo à nha."
Quỷ Linh nói: "Ta nói thật cho ngươi biết, cha ta đã bí mật nói cho ta hay, ngoài người thân của Ngưu vương ra, người khác nếu có lấy được Ma đao thì cũng như lấy được một mớ đồng nát thôi."
Tiểu Ngưu hỏi: "Nói thế là như thế nào?"
Quỷ Linh kéo dài giọng ra nói: "Ta nói cho ngươi hay, ngươi không được nói cho kẻ khác biết. Nếu không, ta không tha cho ngươi đâu."
Tiểu Ngưu vô cùng thích thú nói: "Như vậy cũng được. Ta nhất định sẽ giữ kín như bưng."
Quỷ Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Nghe cha ta nói, cây Ma đao đó tự lựa chọn chủ nhân." Nàng ta dừng lại một chút, thấy Tiểu Ngưu đang chăm chú lắng nghe, liền nói tiếp: "Cây đao đó không phải như cây đao tầm thường của người khác, ai lấy được cũng có thể dùng làm vũ khí. Cái thứ này rất tà đạo. Phải có một chút duyên phận thì mới sử dụng nó được. Người khác có cầm Ma đao cũng không phát huy được uy lực của nó."
Tiểu Ngưu bật lên một tiếng "Ái chà". Chuyện này cũng chẳng phải điều gì mới. Tiểu Ngưu vốn đã nghe nói từ trước. Hắn cứ nghĩ ngoài chuyện đó ra còn được biết thêm bí mật gì khác nữa của cây đao đó.
Quỷ Linh lại nói tiếp: "Cái thứ đó không chỉ cần phải có người hữu duyên mới sử dụng được mà còn phải có chiêu số của Ma đao để phối hợp."
Tiểu Ngưu nghe được, chớp chớp mắt hỏi lại: "Ý là sao?"
Quỷ Linh nheo nheo mắt lại nói: "Cha ta nói, Ma đao đó từ khi xuất hiện đã có sẵn một cuốn đao pháp. Phải là người có duyên, lại có thêm cuốn đao pháp đó mới có thể phát huy được uy lực của đao, có thể xưng vương xưng bá. Nói vậy ngươi hiểu chưa?" Nói đến đây, Quỷ Linh lấy ngón tay chỉ chỉ vào trán Tiểu Ngưu, ý rằng nói nãy giờ ngươi có sáng ra chưa.
Lời Quỷ Linh nghe thật chấn động cả người. Thì ra còn có thêm bí mật đó nữa. Vậy cuốn đao pháp đó ở đâu? Nếu như mọi người đều được biết về Ma đao thì cuốn đao pháp đó sẽ trở thành một thứ bảo bối.
Tiểu Ngưu nghe xong, bật cười mấy tiếng nói: "Nếu thật có một cuốn đao pháp như thế, vậy thì ai giữ nó chứ?"
Quỷ Linh đáp: "Cái đó thì cha ta không nói. Có điều ngươi nghĩ xem, đao đó vốn thuộc về Ngưu vương mà lão ta vốn rất tinh minh. Tuy nói rằng lão bất ngờ bị Hắc Hùng Quái giết nhưng ta nghĩ lão đã đem đao pháp truyền lại cho người thừa kế của mình rồi."
Tiểu Ngưu nghe xong, ánh mắt sáng lên nói: "Theo như nàng nói thì hiện giờ cuốn đao pháp đó do Ngưu Lệ Hoa giữ à?" Trước mắt hắn lập tức xuất hiện hình ảnh một thiếu nữ dị tộc.
Quỷ Linh gật đầu nói: "Đúng vậy. Có điều cái này ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe thôi. Ngươi đừng có ngờ nghệch mà loan truyền ra ngoài nhé. Mấy kẻ có ý đồ mà biết được câu chuyện là do ngươi nói, có lẽ cái mạng nhỏ của ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Mọi người đều sẽ nghĩ rằng cuốn đao pháp đó nằm trong tay ngươi."
Tiểu Ngưu lộ vẻ mặt kiên quyết nói: "Nàng cứ ngàn lần yên tâm đi, Tiểu Ngưu ta là người hoàn toàn đáng tin cậy." Trong lòng lại nhủ thầm, Ngưu tỷ tỷ có cuốn đao pháp đó, nàng ta có thể đưa cho ta...Xem một cái không? Ta và nàng ấy không phải xa lạ gì, ta còn cứu mạng nàng ta nữa. Vừa nghĩ đến liền cảm thấy buồn cười. Đao pháp gia truyền của người ta chả khác gì bảo bối, sao có thể dễ dàng đưa ra, mình đúng là nằm mơ.
Lúc này, Quỷ Linh há miệng ngáp một cái, nói: "Được rồi, được rồi, ta không nói chuyện với ngươi nữa. Ta mệt rồi. Ngươi về bên chỗ ngươi ngủ đi."
Tiểu Ngưu ngắm nghía Quỷ Linh, cười hi hi mấy tiếng rồi mặt dày nói: "Quỷ Linh à, chúng ta đang vui vẻ thế này, hay là chúng ta ngủ cùng đi. Hơn nữa, chẳng bao lâu nữa chúng ta cũng thành phu thê rồi."
Quỷ Linh nghe xong, mặt đỏ bừng lên, tim đập thình thịch, vội vã đẩy Tiểu Ngưu đang ngồi bên cạnh ra nói: "Không được. Chúng ta vẫn chưa thành thân. Ngươi nghĩ Quỷ Linh ta là một cô nương tà phái thì có thể làm bậy như vậy à? Ta phải giữ thân như ngọc. Nếu ngươi không chịu quang minh chánh đại cưới ta thì đừng có mơ mà chiếm được tiện nghi của ta."
Tiểu Ngưu quay đầu lại cười nói: "Vậy thì nàng đừng hối hận nha. Qua bên kia rồi thì không quay lại đâu đó."
Quỷ Linh bĩu môi nói: "Ta thèm vào. Sẽ chẳng hối hận gì cả. Có hối hận là ngươi mới đúng."
Tiểu Ngưu làm bộ mặt đau khổ, quay về cái quan tài bên kia, nằm xuống. Quỷ Linh cũng nằm xuống, xoải cả hai tay hay chân, còn lẩm bẩm: "Không được làm phiền ta đâu nhé, ta phải ngủ đây." Nói vậy xong, Quỷ Linh nhắm mắt lại rồi không thấy động tĩnh gì nữa.
Tiểu Ngưu thấy nàng ta đã ngủ thật sự, cũng không nói thêm gì nữa. Hắn cũng nhắm mắt lại nhưng thật lạ, không sao ngủ được. Ngoài chuyện Ma đao ra, thật sự hắn còn rất muốn quay lại khách sạn nhìn xem một cái, xem xem Nguyệt Ảnh bọn họ có bị hại gì không. Mặc cho bản lĩnh của Nguyệt Ảnh hiện giờ đã tăng tiến vô cùng mạnh mẽ, năng lực thật sự kinh người, nhưng Tiểu Ngưu vẫn cảm thấy lo lo. Nếu bọn họ có chuyện gì, cả đời hắn sẽ không cảm thấy yên tĩnh được. Riêng cái tên Tần Viễn kia thì nếu có chết sớm một chút, Tiểu Ngưu cũng chẳng có ý kiến gì. Cái tên đó chỉ toàn gây phiền phức cho hắn.
Chẳng biết được bao lâu, Tiểu Ngưu đang ngủ mơ mơ màng màng. Đột nhiên hắn giật mình mở mắt ra thì nhìn thấy Quỷ Linh đang đứng ngay trước mặt mình.
Tiểu Ngưu hỏi: "Đã sáng rồi à? Nàng dậy làm gì vậy?"
Quỷ Linh vuốt ve bộ ngực của Tiểu Ngưu, miệng nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi cứ ngủ tiếp đi. Hiện giờ vẫn còn sớm, ta phải ra ngoài một chút."
Tiểu Ngưu hỏi: "Đi làm gì?"
Quỷ Linh đáp: "Ta đi tìm cái gì ăn, không thể chết đói được."
Tiểu Ngưu tỉnh hẳn nói: "Ta đi cùng với nàng."
Quỷ Linh phất tay nói: "Cứ để ta đi một mình thôi. Bản lĩnh của ngươi còn phải luyện thêm chút nữa." Nói xong, Quỷ Linh xoay người, hướng ra cửa mà đi. Đi được vài bước, lại quay đầu lại vừa cười vừa nhắc: "Không được lẻn trốn đi đâu đó. Ngươi phải đợi ta quay về. Ngươi đã nói rồi, ngươi sẽ bồi tiếp ta một đêm. Hiện giờ vẫn chưa hết một đêm đâu."
Tiểu Ngưu ngồi dậy nói: "Vậy nàng cứ đi đi. Ta ngồi ở đây đợi nàng."
Quỷ Linh dịu dàng nói: "Đâu cần phải mệt như vậy. Ngươi cứ nằm nghỉ đi."
Tiểu Ngưu nghe thấy cảm động, không muốn trái ý Quỷ Linh, lại ngoan ngoãn nằm xuống, tiếp tục ngủ. Quỷ Linh rất vui lòng, quay đầu bước đi, để lại một chút hương thơm thoang thoảng.
Làm sao Tiểu Ngưu ngủ được nữa. Căn cứ theo cái mùi hương này, Tiểu Ngưu phân tích thấy rằng, trong đó ngoại trừ mùi của phấn sáp ra còn có mùi thơm trên người Quỷ Linh nữa. Mùi hương đó phát xuất từ chính thân thể của nàng. Thân thể của nàng có lẽ cũng mĩ diệu không kém. Hay nhất là dùng một diệu kế nào đó để nàng cam tâm tình nguyện thoát y. Như vậy hắn có thể ngắm nàng. Có điều tiểu cô nương này rất lanh lợi và tinh quái. Muốn khiến nàng tự nguyện thoát y chắc chắn chẳng phải việc dễ dàng gì.
Nàng ta mà cởi y phục ra, so với Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh, không biết ai hơn ai. Vừa nghĩ đến đó, Tiểu Ngưu lập tức cảm thấy hưng phấn, làm sao còn có thể ngủ được nữa? Trước mắt hắn như xuất hiện một Quỷ Linh hoàn toàn trần truồng. Ngực nàng ta trông ra sao, mớ lông ở dưới kia nhiều ít thế nào, chỗ đó có ẩm ướt hay không, Tiểu Ngưu đều tưởng tượng ra cặn kẽ hết cả. Tưởng tượng đến mức Tiểu Ngưu cũng cảm thấy nóng bừng lên, còn cái đồ chơi thì cũng bắt đầu dựng đứng lên.
Được một lúc, Tiểu Ngưu bật cười tự chế giễu mình, thầm nghĩ, mình sao thế này, sao lại háo sắc đến thế được? Sự hấp dẫn của mỹ nữ thật sự không phải nhỏ à nha.
Hắn thơ thẩn đi qua đi lại trong phần mộ. Thời gian cứ từ từ trôi đi. Rất rất lâu sau vẫn không thấy Quỷ Linh đâu cả. Chờ cả nửa ngày hắn vẫn chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Tiểu Ngưu nhịn không được bắt đầu nghĩ lung tung. Sao vậy, chẳng lẽ Quỷ Linh gặp chuyện gì bất ngờ à, không xui xẻo vậy chứ? Tiểu Ngưu đi qua đi lại càng nhanh hơn, trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn thật không thể nhịn nổi nữa liền quyết định đi ra ngoài xem sao. Nếu gặp nàng trên đường thì hắn đón nàng về cũng tốt.
Nghĩ vậy, Tiểu Ngưu liền hướng về phía cửa mộ bước vội. Vừa ra khỏi cửa, chui ra ngoài đám cỏ, trước mắt liền sáng bừng lên. Đã là ban ngày rồi. Đám cỏ đó vừa dày vừa xanh, cứ như muốn che giấu phần mộ bên dưới.
Đúng ngay lúc đó, Tiểu Ngưu loáng thoáng nghe có tiếng người chửi bới. Đó có phải là tiếng của Quỷ Linh không? Hay là nàng ta gặp phải địch nhân?
Hắn dò tìm theo tiếng động, chạy trong bãi tha ma, rẽ qua rẽ lại nhiều lần, cuối cùng nhìn thấy có người trong một bãi cỏ rậm rạp. Từ xa nhìn lại chỉ thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau chiến đấu quyết liệt. Lúc thì nhảy lên giữa không trung, lúc thì hạ xuống đất, quấn lấy nhau không rời, trông như một cuộc ác chiến sinh tử. Xem chừng nếu không có một người gục xuống thì trận ác đấu này không thể kết thúc được.
Tiểu Ngưu chạy đến gần thì nhìn thấy hai thân ảnh hai màu hoàn toàn khác nhau. Một thì toàn đen, còn một thì toàn xanh. Khi hắn đã đến gần thì có thể nhìn rõ ràng. Thân ảnh mặc áo lục chính là Quỷ Linh. Còn người mặc áo toàn đen thì tạm thời chưa nhìn rõ mặt.
Miệng hai người cũng chẳng hề nghỉ ngơi. Nghe rõ Quỷ Linh nói: "Không ngờ ngươi càng ngày càng có bản lĩnh, cũng học được việc đánh lén. Trước kia ta vẫn cứ nghĩ ngươi là một nữ trung hào kiệt kia đấy."
Đối phương cũng chẳng chịu thua, đáp lại: "Đối phó với cái loại nữ nhân vô sỉ như ngươi, cần gì phải quang minh lỗi lạc chứ?"
Quỷ Linh gằn giọng: "Ngươi mới là kẻ vô sỉ. Ta không muốn gả, là các ngươi bức ta xuất giá chứ."
Đối phương mắng lại: "Nói bậy, rõ ràng là chính ngươi tự nguyện gả chồng mà."
Quỷ Linh cười ha hả nói: "Nói vớ vẩn! Ca ca của ngươi chẳng phải mỹ nam tử gì, lại còn chẳng phải đại anh hùng chi cả, cớ sao ta phải chịu gả cho hắn chứ? Với tính cách như của hắn, nếu là ngươi, ngươi có chịu gả không?"
Đối phương căm hận nói: "Không được, nói gì thì nói, ngươi đã cưới rồi, coi như là người của nhà ta rồi. Ngươi làm cho huynh ấy trở thành như thế thì ngươi phải cả đời chịu tội. Ngươi chịu theo ta trở về, ta sẽ xin cha ta tha cho ngươi một mạng."
Quỷ Linh nói: "Ta chẳng bệnh tật chi cả, cớ sao phải quay về? Dù có bị ngươi giết, ta cũng không quay về."
Đối phương thở dài nói: "Vậy ta sẽ vì ca ca ta mà báo thù." Nói xong, xuất chiêu càng ngày càng hiểm độc hơn, công lực càng ngày càng cao hơn.
Tiểu Ngưu nấp sau một cây đại thụ, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Cứ như những gì nghe thấy thì người kia chính là Bắc hải La Sát Mộ Dung Mỹ mà mình đã từng gặp. Quỷ Linh nói bản lĩnh của nữ tử này còn hơn cả nàng ta, chỉ lo một lúc nữa, Quỷ Linh sẽ phải thua mất. Làm sao ta có thể giúp nàng ta được đây?
Ở đằng kia hai người vẫn đánh nhau ầm ỉ, càng đánh càng hăng. Cũng không thèm nói chuyện nữa. Lúc nãy còn bay nhảy loạn cả lên, bây giờ thấy hai người đứng đối đầu nhau cách khoảng hai ba trượng, hai tay đều đưa ra phía trước, bắt đầu đấu pháp thuật.
Hai tay Quỷ Linh phát ra hai luồng ánh sáng xanh còn Mộ Dung Mỹ thì xạ ra hai dải bạch quang. Ở góc này, Tiểu Ngưu có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt hai người, cả đến biểu hiện trên khuôn mặt của cả hai cũng hoàn toàn thấy rõ.
Quỷ Linh đang cắn chặt răng, quyết đấu sinh tử với đối phương, hơi thở hơi gấp gáp, mặt cũng hơi đỏ hồng. Nhưng khuôn mặt Mộ Dung Mỹ thì vẫn trắng trẻo, ánh mắt vẫn sáng quắc, vô cùng uy phong, bình thản đáp trả. Hai mỹ nữ quyết đấu pháp thuật như thế khiến Tiểu Ngưu được một phen mở rộng tầm mắt. Có điều, hai đóa hoa tuyệt mỹ như thế, dù ai bị thương cũng đều là việc chẳng tốt lành gì.
Tiểu Ngưu đứng một bên theo dõi, thầm cảm thấy lo lắng. Quỷ Linh là người yêu của hắn, hắn phải giúp nàng ta một chút mới phải. Còn mỹ nữ kia chính là nữ nhi của Bắc hải Băng vương, nhất định chẳng phải là người tốt. Hắn giúp Quỷ Linh đánh nàng ta cũng chẳng có gì quá đáng cả.
Tiểu Ngưu cứ im lặng theo dõi hai người quyết đấu, đầu thì suy nghĩ tìm cách gì để giúp.
Tiểu Ngưu nghĩ nát nước cuối cùng cũng tìm ra một diệu kế có thể giúp cho Quỷ Linh đắc thắng. Mắt nhìn thấy sức lực Quỷ Linh càng ngày càng yếu hơn, mồ hôi bắt đầu chảy đầm đìa. Còn Mộ Dung Mỹ mặt vẫn không hề biến sắc, vẫn điềm tĩnh như không. Tiểu Ngưu lo lắng, biết rằng chẳng bao lâu Quỷ Linh sẽ phải chịu thất bại. Nếu nàng ta thất bại, hậu quả sẽ như thế nào, có thể dễ dàng đoán được.
Lúc này Tiểu Ngưu không còn thì giờ để nghĩ ngợi nữa, cứ thế lao ào ra. Hắn vừa la to vừa chạy thẳng về hướng chiến trường, đến bên cạnh Quỷ Linh. Quỷ Linh đã nhận ra hắn nhưng không hề nói gì. Vì trong lúc đấu pháp thuật rất kỵ việc bị ảnh hưởng bởi bên ngoài. Chuyện đó thì Tiểu Ngưu biết rất rõ. Từ lúc Tiểu Ngưu luyện công căn bản đã nghe đại sư huynh Chu Khánh Hải nói qua. Cao thủ chân chánh thường không thích đấu pháp thuật vì đó là đấu đối kháng trực tiếp dùng nội công đấu với nội công, rất dễ nhận lãnh thương tích chí mạng. Còn trong lúc đấu pháp thuật, sợ nhất là bị ngoại nhân tập kích. Nếu là cao thủ đấu pháp thuật thì ảnh hưởng không lớn lắm. Nhưng nếu không phải là cao thủ, chỉ cần một thoáng không bình tĩnh, bị ảnh hưởng dẫn đến phân tâm thì vô cùng nguy hiểm.
Tiểu Ngưu đã đến gần, nhìn rất rõ ràng hai luồng sáng đan xen giao nhau. Dễ dàng nhận thấy Mộ Dung Mỹ đang chiếm thượng phong. Hai đạo lục quang của Quỷ Linh chẳng bao lâu đã bị Mộ Dung Mỹ trấn áp.
Mộ Dung Mỹ thấy chiến thắng đã trong tầm tay, đắc ý cười ha hả nói: "Tiểu nha đầu Quỷ Linh ơi, hãy đầu hàng đi. Nếu không, hôm nay chính là ngày chết của ngươi đó." Nói xong, không quên quét mắt một lượt sang phía Tiểu Ngưu. Ánh mắt nàng sáng quắc khiến Tiểu Ngưu cảm thấy như một luồng sáng quét qua mặt mình.
Quỷ Linh vẫn còn cố gắng chống cự, răng cắn chặt, vẻ mặt đầy thống khổ.
Tiểu Ngưu không thể đứng nhìn Quỷ Linh chịu chết như vậy, thế nên hạ quyết tâm, quyết định cùng nàng ta liều mạng. Bởi vì nhất thời hắn không nghĩ ra được phương pháp nào khả dĩ cả.
Tiểu Ngưu chạy ra bên cạnh tìm một tảng đá lớn, dùng hết sức nhấc lên, đối mặt với Mộ Dung Mỹ mà nói: "Nữ nhân thối, dám ức hiếp lão bà của ta. Ta đập vỡ đầu ngươi ra." Nói xong, Tiểu Ngưu chạy đến trước mặt Mộ Dung Mỹ, dùng hết sức ném tới.
Mộ Dung Mỹ gằn giọng: "Ở đâu ra tên lưu manh thối này? Nhất định là gian phu của Quỷ Linh rồi." Nói xong, hướng về phía tảng đá thổi một cái. Lập tức có một cơn gió mạnh nổi lên, thổi bay tảng đá đi, lại còn hất luôn Tiểu Ngưu văng đi khá xa. Tiểu Ngưu ngã lăn xuống đất, mặt dính đầy cỏ và hoa dại.
Tiểu Ngưu lăn một vòng rồi lồm cồm bò dậy, thầm xấu hổ. Hắn tự nhủ, đến một ả nha đầu mà mình cũng không đối phó nổi, quả thật là vô dụng.
Hắn hướng ánh mắt sang, vừa nhìn hai người đang ác đấu vừa tiếp tục suy nghĩ giải pháp. Có thể thấy nhờ hắn xuất hiện nên Quỷ Linh cảm thấy vô cùng phấn chấn. Hơn nữa vừa rồi phải đối phó cả hai mặt, Mộ Dung Mỹ cũng có chút bị phân tâm, nhờ đó tình cảnh của Quỷ Linh giờ cũng có khá hơn một chút. Quỷ Linh hướng về phía Tiểu Ngưu khẽ mỉm cười, ánh mặt lộ vẻ tán thưởng nhưng nàng ta không mở miệng nói câu nào.
Tiểu Ngưu lại chạy đến, tới trước mặt bọn họ nhìn hết người này đến người khác, thầm thắc mắc trong lòng, bình thường mình thông minh lắm mà sao hôm nay lại ngu độn thế này? Tiểu Ngưu cố hết sức động não, hy vọng moi ra được một ý nào đó.
Thế nhưng chẳng được bao lâu, Quỷ Linh lại rơi vào cảnh khốn nan. Nàng Mộ Dung Mỹ kia muốn giải quyết Quỷ Linh cho nhanh nên đẩy công lực lên đến cực hạn. Lần này, Quỷ Linh như trúng phải cơn bão, xem chừng không chịu nổi.
Tiểu Ngưu hoảng hốt, vội vàng chỉ vào mặt Mộ Dung Mỹ mà mắng: "Đồ nữ nhân thối, đồ đàn bà lẳng lơ, đừng làm quá chứ, sao lại đuổi tận diệt tuyệt như vậy? Coi chừng ta nổi nóng lên lại lột truồng ngươi ra rồi cưỡng đoạt tới chết luôn đó."
Mộ Dung Mỹ vẫn chẳng hề động đậy, chỉ cất giọng lạnh lẽo nói: "Dựa vào cái thứ phế vật như tiểu tử nhà ngươi thì chỉ có mà mơ. Cho dù ngươi có gan hùm cũng không dám."
Tiểu Ngưu chỉ thẳng tay ra mắng lớn: "Đồ đàn bà thối tha, thứ con gái lẳng lơ! Ta phải cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta. Ta phải sờ mó hết cả người ngươi rồi ta làm cho nữ nhi của Bắc hải Băng vương sướng chết luôn." Nói vậy xong, Tiểu Ngưu lao tới chỗ Mộ Dung Mỹ dưới bộ dạng bất chấp tất cả.
Mộ Dung Mỹ mắng: "Dâm tặc muốn chết à?" Một tay bỗng nhiên vung lên phất ra một đạo bạch quang kích thẳng về phía Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu biết sự lợi hại của ả ta nên đã chuẩn bị né từ trước. Hắn nhảy sang một bên khiến luồng bạch quang đó bắn xuống đất. Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, dưới đất bỗng hình thành một cái hố, vừa đủ to để có thể chôn sống Tiểu Ngưu dưới đó.
Tiểu Ngưu lồm cồm bò dậy, lùi mấy bước, xoa xoa đầu mình than: "Cái đồ đàn bà thối tha này cũng lợi hại thật. Có điều hôm nay mà không cứu được lão bà của mình thì Tiểu Ngưu ta cũng không lùi đâu."
Mộ Dung Mỹ gằn giọng: "Đồ vô sỉ, ngươi thì đáng bao nhiêu chứ?" Nói xong, đôi mắt đẹp trừng Tiểu Ngưu một cái. Ánh mắt rõ ràng là đầy vẻ kinh tởm nhưng Tiểu Ngưu nhìn thấy lại cảm nhận một niềm hạnh phúc vô hạn, tưởng rằng người ta có ý tứ gì với mình.
Tiểu Ngưu lại chạy đến trước mặt Mộ Dung Mỹ, cười hi hi với nàng ta rồi nói: "Đồ đàn bà lẳng lơ, nhìn cô thấy tuổi cũng chưa bao nhiêu nhưng chắc đã cùng làm cái đó với nhiều nam nhân rồi hả? Lúc họ làm với cô chắc cô thích thú kêu to lắm hả?" Nói rồi cứ ngắm nghía Mộ Dung Mỹ với vẻ mặt mê đắm chẳng chút hảo ý.
Mộ Dung Mỹ cũng chẳng phải thằng bé ba tuổi, biết rằng đây là cách khích tướng của đối phương muốn mình phân tâm ít nhiều, giảm bớt công lực, để Quỷ Linh có thể vượt qua cơn hiểm nghèo này. Vì vậy, Mộ Dung Mỹ cố nén cơn giận, không thèm để ý đến Tiểu Ngưu nữa. Nàng ta tự nhủ, đợi ta thu thập con nha đầu này xong rồi mới xả thịt tên tiểu tử nhà ngươi để báo thù ngươi dám nhục mạ ta.
Tiểu Ngưu thấy đối phương không bị mắc mưu thì càng sốt ruột hơn. Hắn quay đầu lại nhìn Quỷ Linh thấy sắc mặt nàng đã tái mét, hai tay hơi run rẩy. Xem ra lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm
Tiểu Ngưu giậm giậm chân xuống đất mấy cái, lại cất tiếng chửi rủa mấy câu rất khó nghe. Sau đó, cắn chặt răng, hắn xài đến tuyệt chiêu cuối cùng của mình.
Đột nhiên hắn cởi dây lưng quần, lôi cái đồ chơi của mình ra, chỉa thẳng vào mặt Mộ Dung Mỹ rồi cười nói: "Đồ đàn bà thối tha, cô không ôn nhu gì cả. Giờ ta phải làm với cô đến chết mới thôi." Ánh mắt hướng về phía gương mặt xinh đẹp và bộ ngực cao cao của Mộ Dung Mỹ. Lòng háo sắc dâng lên khiến cái món đồ chơi của hắn bắt đầu ngọ nguậy, căng cứng lên. Quy đầu đỏ hồng, gân xanh cuồn cuộn, lại còn ngóc lên lắc lư thị uy với Mộ Dung Mỹ, phảng phất như muốn lao vào làm thịt nàng ta lập tức.
Mộ Dung Mỹ bị chấn động mạnh mẽ, ánh mắt tối sầm lại, thân người run rẩy, buột miệng mắng: "Dâm tặc muốn chết?" Nói rồi miệng phun ra một ngụm máu, người hơi ngã về phía sau rồi khụy xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Biến hóa bất ngờ ngoài dự liệu này khiến Tiểu Ngưu vừa mừng vừa sợ. Hắn thật không dám tin nổi vào mắt mình. Mình chỉ làm mấy động tác như thế thôi mà cũng giải quyết được nàng ta. Nữ nhân này cũng nhút nhát quá, chẳng hề có kinh nghiệm gì cả.
Hắn vội vàng nhét cái đồ chơi trở lại, kéo quần lên cẩn thận, người hơi cúi cúi, chạy về phía Quỷ Linh. Quỷ Linh lúc này đã ngồi bệt xuống đất, miệng thở hồng hộc, cũng chẳng còn đủ sức lực để đứng lên nữa.
Tiểu Ngưu đến bên cạnh Quỷ Linh, tự khen mình: "Quỷ Linh à, ta thật là lợi hại nha. Nếu ta không xuất tuyệt chiêu ra, thật không thể nào đối phó nổi với nữ nhân này
Quỷ Linh trừng mắt mắng: "Ngươi đúng là đồ lưu manh. Cả đến chuyện khó coi như vậy mà cũng làm được."
Tiểu Ngưu làm bộ dạng ủy khuất nói: "Quỷ Linh à, cũng vì muốn cứu nàng thôi mà. Nếu ta không làm như thế, chỉ với mấy chiêu của ta thì làm sao cứu được nàng chứ?"
Quỷ Linh nghĩ thấy cũng đúng. Cũng vì cứu mình nên hắn mới dùng đến cái hạ sách đó. Nếu hắn không đến, số phận mình xem như đã xong rồi, không còn được ở cùng người mình yêu nữa. Vậy nên, Quỷ Linh cũng không trách hắn nữa mà chỉ nói: "Sau này nên học lấy chút bản lĩnh. Dựa vào loại thủ đoạn đó để đắc thắng chỉ khiến người ta cười chê mà thôi."
Mặt Tiểu Ngưu nóng bừng lên, đáp "Ừ, ừ" liên hồi, rồi lại nắm tay Quỷ Linh mà nói: "Quỷ Linh à, nàng có sao không? Suýt chút nữa thì ta mất hết mọi hy vọng rồi."
Quỷ Linh cười tươi tắn nói: "Ta không sao. Tóm lại là chưa chết được."
Tiểu Ngưu nói với vẻ quan tâm: "Không sao thì tốt rồi. Ta đỡ nàng đứng lên nào."
Quỷ Linh đáp với giọng yếu ớt: "Không cần đâu. Ta ngồi ở đây một lúc, hít thở sâu một chút thì sẽ đứng lên được thôi." Sau đó, Quỷ Linh quay về phía hướng Mộ Dung Mỹ nhìn một lúc rồi nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi mau qua bên đó, đừng để ý ả ta như thế nào, cứ thay ta khử ả đi. Để ả lại chỉ có tai họa thôi."
Miệng Tiểu Ngưu thì "Ừ" nhưng trong bụng lại nhủ, hiện giờ nàng ta chẳng có một chút năng lực đề kháng. Hơn nữa, nàng ta cũng là nữ nhân, bảo hắn ra tay với một nữ nhân không có chút năng lực phản kháng, quả thật là làm khó hắn rồi.
Tiểu Ngưu đến gần nhìn thấy Mộ Dung Mỹ nằm yên tĩnh dưới đất, trông giống như đang ngủ. Có điều trên miệng vẫn còn vết máu. Tiểu Ngưu ngắm nhìn nàng ta cảm thấy dù gì đi nữa cũng không thể ra tay ác độc được.
Quỷ Linh ở bên kia thúc giục: "Tiểu Ngưu, mau hạ sát ả đi. Hôm nay mà ngươi bỏ qua cho ả, sau này ta sẽ gặp nhiều phiền phức đó."
Tiểu Ngưu đáp: "Không được rồi. Quỷ Linh à, ta thật không thể nào xuống tay được."
Quỷ Linh giận nói: "Ngươi không ra tay được thì ngươi đi đi. Ta không muốn thấy mặt ngươi nữa. Ta là người yêu của ngươi, còn ả là cái gì? Ả muốn giết ta, ngươi cũng đã thấy rồi đó. Không lẽ trong lòng ngươi, ta không quan trọng bằng ả hay sao?"
Tiểu Ngưu đành phải đáp: "Thôi được, để ta xem sao." Nói xong, hai tay Tiểu Ngưu chụp lấy cổ Mộ Dung Mỹ, nhắm chặt hai mắt lại, bắt đầu ra sức bóp chặt. Hắn thật sự không nỡ ra tay giết hại một nữ nhân, hơn nữa lại còn là một mỹ nữ.
Đột nhiên, Mộ Dung Mỹ bật la "A" một tiếng. Tuy tiếng nghe như tiếng muỗi nhưng Tiểu Ngưu vẫn nghe được. Mộ Dung Mỹ đã tỉnh lại, đang mỉm cười nhìn hắn.
Tiểu Ngưu thất kinh, vội vàng rút tay lại nói: "Ta phải giết cô. Cô còn gì để nói nữa không?"
Mộ Dung Mỹ nhìn thẳng mặt Tiểu Ngưu, ánh mắt dịu dàng vô cùng đáng yêu, sắc lẻm như móc câu. Mộ Dung Mỹ nói: "Ta chết trong tay ngươi chẳng hề oán than gì. Có điều ta đã lớn thế này mà vẫn chưa được nam nhân nào vuốt ve. Ngươi thử vuốt ve ngực ta xem có phải rất mềm mại không?" Vừa nghe mấy lời đó xong, Tiểu Ngưu liền cảm thấy lâng lâng, tưởng như ngừng thở. Sao đột nhiên mỹ nữ này lại để hắn vuốt ve ngực nàng. Trước cái diễm phúc đến một cách đột ngột như thế, ai mà không thẫn thờ đến phát ngốc chứ.
Lúc đó, từ đằng kia Quỷ Linh gọi: "Tiểu Ngưu à, đừng thèm nói chuyện với ả ta. Nữ nhân đó chính là độc xà. Ngươi không giết ả, hai người chúng ta xem như tiêu rồi đó."
Tiểu Ngưu quay đầu lại cười khổ nói: "Thật sự ta không thể ra tay được."
Mộ Dung Mỹ đột nhiên nói lớn lên: "Quỷ Linh à, nam nhân của ngươi vừa bảo ta rằng hắn muốn ngủ với ta."
Quỷ Linh mắng: "Đồ không biết thể diện, đúng là hồ ly tinh. Không thể nào ngươi lại muốn ngươi được. Còn lâu ngươi mới hơn được ta."
Mộ Dung Mỹ chụp lấy tay Tiểu Ngưu, kéo đến trên ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Ngươi xem này, ngươi ta rất háo sắc, đang vuốt ve ngực ta nè." Quỷ Linh cắn chặt răng, đứng bật dậy, kịp nhìn thấy tay Tiểu Ngưu đang đặt trên ngực ả ta. Lúc đó, toàn thân Quỷ Linh run bắn lên, cất giọng nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi đúng thật không phải là người. Đang có mặt ta đây mà cũng làm loạn." Cơn giận nổi lên, mắt bỗng tối xầm lại, Quỷ Linh ngã vật ra hôn mê.
Tiểu Ngưu "A" lên một tiếng rồi hấp tấp chạy lại để chăm sóc cho Quỷ Linh.
Tiểu Ngưu đỡ người Quỷ Linh lên, thấy nàng ta vẫn còn hô hấp, tim còn đập, biết nàng ta không việc gì, tiện tay liền bế hẳn cả người lên. Đang định cất bước đi thì nhớ đến người kia. Quay đầu lại, hắn thấy Mộ Dung Mỹ đã ngồi dậy, đang nhìn mình với ánh mắt ngây dại cứ như đã có tình ý sâu nặng với mình vậy.
Tiểu Ngưu thấy Quỷ Linh không có chuyện gì nên cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Lại thấy mỹ nữ kia chủ động câu dẫn mình, không khỏi vô cùng hài lòng. Hắn tự nhủ, dù cho nàng ta chẳng phải là nữ nhân tốt lành gì thì ta làm với nàng ta một cái cũng có sao đâu?
Nghĩ vậy, Tiểu Ngưu bế Quỷ Linh quay lại trước mặt Mộ Dung Mỹ rồi nói: "Suýt nữa thì ta quên mất. Quỷ Linh bảo ta xử lý cô là rất đúng. Nếu ta không nghe lời nàng ta, nàng ta nhất định sẽ nổi giận đó."
Mộ Dung Mỹ nở một nụ cười yêu kiều, ưỡn thẳng thân người lên khiến bộ ngực càng nhô cao hơn. Nàng ta nói: "Ta dám cam đoan ngươi xuống tay với ta không nổi."
Tiểu Ngưu gằn giọng: "Không chắc. Tuy trước giờ ta chưa hề giết nữ nhân nhưng có thể người đầu tiên sẽ là cô. Ta cứ nhắm mắt lại bóp cổ cô chết là xong." Nói xong, Tiểu Ngưu làm bộ dạng như muốn đặt Quỷ Linh xuống, đưa tay đến cổ Mộ Dung Mỹ. Mộ Dung Mỹ thấy Tiểu Ngưu cắn chặt răng, cũng sợ hắn làm thật.
Cân nhắc thiệt hơn, Mộ Dung Mỹ cuối cùng quyết định bảo toàn sinh mệnh trước đã. Hơn nữa, tuy nàng ta chẳng hề quen biết gì với Tiểu Ngưu nhưng đã biết rằng hắn cũng thuộc phường háo sắc, tính ra cũng dễ đối phó. Chỉ cần mình khôi phục được công lực, có thể tự do thi triển bản lĩnh thì giết hắn chẳng phải dễ như lấy đồ chơi sao? Trước mắt thì không thể làm căng với hắn được. Vậy nên, Mộ Dung Mỹ cất giọng nói: "Từ từ nào, ngươi không thể giết ta được."
Tiểu Ngưu hỏi lại: "Vì sao ta không thể giết chứ?'
Mộ Dung Mỹ nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngưu rồi làm bộ dạng rất đáng thương hỏi: "Chúng ta có biết nhau chưa?"
Tiểu Ngưu ngẫm nghĩ, hôm đó đã gặp một lần, chẳng nói với nhau câu nào, không thể tính là có quen biết. Bởi vậy Tiểu Ngưu đáp: "Nãy giờ cũng xem như có biết rồi." Mộ Dung Mỹ mỉm cười nói: "Vậy ngươi tên là gì. Ta vẫn chưa biết mà."
Tiểu Ngưu đáp: "Ta là Ngụy Tiểu Ngưu, là đệ tử của phái Lao sơn."
Mộ Dung Mỹ bật lên một tiếng "Ủa" rồi nói: "Thì ra là một đệ tử của danh môn chánh phái. Thật là thất kính." Tiểu Ngưu đáp với giọng kiêu ngạo: "Cô biết rồi thì tốt. Chúng ta vốn là chánh tà bất dung."
Mộ Dung Mỹ bật cười rũ rượi nói: "Bởi vì trước đây chúng ta không biết nhau, chẳng hề có oán thù gì, ngươi có lý do gì để giết ta chứ? Ta đã đắc tội với ngươi bao giờ chưa?" Tiểu Ngưu nghĩ thấy cũng đúng. Mình và nàng ta chưa từng đụng độ nhau, chẳng có lý do gì để giết nàng ta. Có điều nếu lưu nàng ta lại thì đúng là tai họa về sau.
Hôm nay ta bỏ qua cho nàng ta, ngày khác liệu nàng ta có bỏ qua cho ta không? Cái đó thì không chắc được. Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: "Cô là cừu nhân của Quỷ Linh, vậy nên cũng là cừu nhân của ta. Ta giết cô chẳng có gì sai cả. Hơn nữa, cô là tà phái, ta là chánh đạo, ta giết cô cũng xem là có lý do chứ."
Mộ Dung Mỹ nheo nheo mắt nói: "Hiện giờ ta chẳng có chút khả năng phản kháng nào. Ngươi là một đại nam nhân, là cường giả. Nếu ngươi không sợ bị người ngoài cười chê thì ngươi cứ giết ta đi cũng được. Dù sao đi nữa ở đây cũng chẳng có ai nhìn thấy, ngươi có thể tự thị là anh hùng được đó."
Tiểu Ngưu nhấc chân lên, đưa đến gần đầu Mộ Dung Mỹ, nói: "Vậy cô đừng trách ta. Ta không thể không giết cô. Ta không giết cô, sau này cô cũng giết ta." Nói xong, vung chân đá ra. Có điều mới đi được nửa đường, Tiểu Ngưu lại ngừng cú đá lại. Hắn thấy Mộ Dung Mỹ đã nhắm mắt lại, từ khóe mắt trào ra hai dòng lệ. Nhìn thấy, Tiểu Ngưu thấy đau xót trong lòng. Thật là chán, cú đá này dù gì đi nữa cũng không thể tung ra được rồi.
Tiểu Ngưu là kẻ luôn có một tình yêu thương vô hạn đối với mỹ nữ. Bảo hắn yêu mỹ nữ thì hắn làm ngay. Nhưng bảo hắn làm hại một mỹ nữ, đả thương một mỹ nữ thì...Cái bản lĩnh đó hắn hoàn toàn không có.
Hắn giận dữ hạ chân xuống đất, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp và bộ dạng đáng thương đó, trong lòng hắn rối như tơ vò. Giết nàng thì không xuống tay nổi. Không nghe lời Quỷ Linh thì hậu hoạn không lường nổi. Vậy thì phải làm sao mới được đây? Tiểu Ngưu rơi vào cảnh phải đưa ra một lựa chọn vô cùng khó khăn.
Mộ Dung Mỹ thấy hắn phân vân bất định, đúng là đang ở trong tình cảnh yếu đuối về tâm lý, cũng chính là cơ hội tốt để mình nêu ra điều kiện. Vậy nên, Mộ Dung Mỹ mở mắt ra mỉm cười nói: "Ta sớm đã biết ngươi không thể giết ta được mà. Xem ra, ngươi thuộc loại nam nhân ưa thích nữ nhân. Đó là loại người mà ta đặc biệt yêu thích đó."
Tiểu Ngưu đáp với vẻ mặt chẳng vui vẻ gì: "Cô nói vậy không lẽ ta phải thả cô đi hay sao? Ta không giết cô nhưng ta cũng có thể hủy dung nhan, chặt bỏ tứ chi của cô. Như thế thì cô vẫn sống mà ta vẫn đạt được mục đích của mình." Mộ Dung Mỹ lại làm vẻ mặt lo sợ nói: "Ngụy đại hiệp, Tiểu Ngưu ca ca, ngươi ngàn vạn lần đừng làm như thế. Ta biết nếu để ngươi thả ta đi một cách đơn giản như thế thì ngươi không cam tâm. Nếu vậy, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi. Ngươi xem có được không? Như thế, cả hai ta đều cùng có lợi."
Tiểu Ngưu nhẹ nhàng đặt Quỷ Linh xuống bãi cỏ dày, để nàng ta nằm thật thoải mái rồi hỏi lại: "Giao dịch thế nào?" Mộ Dung Mỹ nghiêm mặt lại nói: "Ngươi phải thả ta ra, không được làm hại ta."
Tiểu Ngưu cắt ngang: "Cô nghĩ hay quá nhỉ. Ta thả cho cô đi thì ta được cái lợi lộc gì nào?" Mộ Dung Mỹ nở một nụ cười yểu điệu nói: "Chỉ cần ngươi thả ta ra, ngươi muốn gì cũng được." Nói xong lại liếc đôi mắt đẹp húng hiếng nhìn Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu lại ngắm nghía gương mặt xinh xắn và bộ ngực đầy đặn của nàng ta rồi nói: "Cô nói thật chứ?" Tim hắn đang đập thình thịch, có vẻ không dám tin rằng điều đó là sự thật.
Mộ Dung Mỹ biểu lộ vẻ mặt kiên quyết: "Ta nói đương nhiên là chân thật. Ta quyết không trái lời. Nói như thế nghĩa là nếu ta có thể bình an rời khỏi đây thì ngươi cũng có thể đạt được điều ngươi muốn." Tiểu Ngưu lập tức rơi vào cảnh đấu tranh tư tưởng dữ dội. Giết nàng ta thì hắn không nhẫn tâm; hủy hoại nàng ta, trong lòng hắn cũng không thoải mái. Như thế này chắc tốt hơn, ít nhất mình cũng được lợi một chút. Có điều lại có chút không phải với Quỷ Linh.
Tiểu Ngưu thông suốt rồi thì liền bật cười ha hả nói: "Vì cô đã chủ động đề xuất như thế, nếu ta vẫn cứ cự tuyệt thì thật quá nhẫn tâm." Mộ Dung Mỹ tận dụng thời cơ nói: "Thức thời mới đúng là tuấn kiệt! Ta sớm đã biết ngươi đúng là rồng trong nhân gian, đúng là tuấn kiệt."
Được Mộ Dung Mỹ tán dương như thế, đương nhiên tâm lý Tiểu Ngưu muốn bay bổng lên trời cao. Hắn mừng đến mức quên cả ngậm miệng lại. Lúc này hắn quên hết mọi thứ, chỉ còn biết rằng mình nhất định phải đè nữ nhân này xuống, nhất định phải chiếm được nữ nhân này, nhất định phải chinh phục được nàng ta. Đột nhiên ánh mắt hắn quét sang phía Quỷ Linh, hắn lập tức cảm thấy chấn động, thầm nhủ, ở bên cạnh Quỷ Linh mà ta làm với người khác liệu có chút hơi thái quá không? Lỡ mà Quỷ Linh tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh như thế, có khi nổi điên lên ngay lập tức.
Phải rồi, xem ra trước tiên phải đem Quỷ Linh đi sắp đặt cho thỏa đáng đã. Như thế mới có thể tùy ý mình được. Nghĩ đến đây, Tiểu Ngưu ôm lấy eo Quỷ Linh bế xốc lên, sau đó lại đến bên Mộ Dung Mỹ nói: "Vậy đi theo ta mau." Mộ Dung Mỹ không hiểu hỏi lại: "Đi đâu chứ?"
Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: "Đến lúc đó cô sẽ biết." Nói rồi, Tiểu Ngưu chìa tay ra, một tay ôm lấy Mộ Dung Mỹ bế lên luôn. Vậy là Tiểu Ngưu trái ôm phải ấp một lượt hai mỹ nữ.
Cũng may, hai mỹ nữ này đều có thân hình mảnh dẻ, không nặng lắm. Tiểu Ngưu cũng chưa phải dùng hết sức mới ôm được cả hai nàng. Tiểu Ngưu sung sướng ôm cả hai mỹ nữ đem về trong ngôi mộ. Hắn đặt Quỷ Linh lên trên nắp quan tài, lấy chăn đắp lại rồi nói: "Quỷ Linh à, ta sẽ quay lại sau. Nàng đợi ta nhé." Nói xong, Tiểu Ngưu ôm Mộ Dung Mỹ đi ra khỏi phần mộ. Hắn tính thầm trong lòng không biết giải quyết Mộ Dung Mỹ ở đâu là tốt nhất.
Tiểu Ngưu ôm Mộ Dung Mỹ đi lung tung một lúc thì chợt đi ngang qua một đống cỏ khô nằm bên đường. Cũng không biết ai đã chất đống cỏ đó. Trông vàng vàng, lại cao cao, có vẻ rất êm ái, mềm mại.
Tiểu Ngưu thấy gần đó chẳng có ai liền ôm Mộ Dung Mỹ lêo lên trên đống cỏ. Lúc Tiểu Ngưu nằm đè lên trên Mộ Dung Mỹ, thân thể nàng ta run lên từng chập, có vẻ như rất sợ sệt.
Đến khi Tiểu Ngưu đưa miệng đến gần khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Mộ Dung Mỹ hoảng hốt xoay mặt đi né tránh. Tiểu Ngưu ngạc nhiên hỏi: "Cô sao vậy? Không nguyện ý à?"
Đôi mắt Mộ Dung Mỹ đỏ hoe lên nói: "Ta chưa từ bị nam nhân nào khi phụ bao giờ."
Tiểu Ngưu vừa nghe liền bật cười nói: "Sao có thể như thế được? Năm nay cô được bao nhiêu tuổi rồi?"
Mộ Dung Mỹ đáp: "Ta đã mười chín tuổi rồi." Tiểu Ngưu nói: "Vậy không phải đúng rồi sao? Cô giờ đã mười chín tuổi rồi mà chưa từng chung đụng với nam nhân nào. Chuyện đó ai tin đây?"
Mộ Dung Mỹ trừng mắt nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, nếu ngươi vũ nhục ta thì tốt nhất bây giờ ngươi giết ta đi. Ta không muốn sống nữa."
Tiểu Ngưu thấy nàng ta đột nhiên trở nên cứng rắn như thế, cảm thấy có chút hơi bất ngờ. Hắn vốn cho rằng nàng ta sợ chết, không hiểu sao bây giờ lại thay đổi như thế này? Không lẽ trinh tiết quan trọng hơn sinh mạng sao?
Mộ Dung Mỹ lại nói: "Ngươi đừng nghĩ rằng một cô nương tà phái thì đương nhiên phải phóng đãng, tùy tiện. Ta nói cho ngươi biết, ta còn đàng hoàng hơn cái đám nữ nhân chánh đạo của các ngươi nhiều đó."
Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: "Tốt thôi, tốt thôi! Ta công nhận rằng cô còn trong sạch là được chứ gì? Có điều ta có chút không rõ ràng lắm. Cô là một cô nương mỹ lệ như thế này, cớ sao lại không có nam nhân nào ưa thích vậy? Ít nhất, cô lớn tuổi thế này rồi thì cũng phải có nơi có chốn định trước rồi chứ."
Mộ Dung Mỹ đáp: "Người thích ta thì không thiếu nhưng ta nhìn chẳng thấy ai được cả. Ta đã bị đính hôn mấy lần nhưng rồi ta đều xóa bỏ hết cả. Hễ ta mà nổi giận lên rồi thì chẳng ai quản nổi nữa cả."
Tiểu Ngưu vừa nghe được mấy lời này liền cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi. Hắn nghĩ thầm, nếu như Mộ Dung Mỹ thật sự là xử nữ thì Tiểu Ngưu ta lại được một phen sướng khoái đến chết được. Ngoài Nguyệt Lâm ra, ta chưa được chung đụng với xử nữ nào khác. Mỗi nữ nhân một hương vị. Không biết Mộ Dung Mỹ này sẽ có hương vị như thế nào đây?
Tiểu Ngưu hưng phấn đến nổi đôi mắt như cũng phát sáng, cất lời nói: "Vậy để ta thử xem cô trong sạch như thế nào." Nói vậy xong, một mặt Tiểu Ngưu đưa tay sờ mó khắp người Mộ Dung Mỹ, cảm nhận sự mềm mại của nó, mặt khác, bắt đầu hôn khắp nơi trên mặt nàng ta.
Mộ Dung Mỹ vẫn cứ lắc đầu quầy quậy như cũ khiến Tiểu Ngưu không sao được như ý. Nhưng Tiểu Ngưu cũng không gấp gáp gì, cùng thi gan với nàng ta xem ai kiên nhẫn hơn. Không hôn môi được thì hôn mặt. Lúc này hai tay hắn bắt đầu muốn trổ uy lực, liền tiến tới nhào nặn bộ ngực của Mộ Dung Mỹ. Mộ Dung Mỹ chưa từng có một trải nghiệm nào như thế. Lúc hai tay Tiểu Ngưu chạm vào ngực nàng, theo bản năng nàng vội đẩy hắn ra, không cho hắn tự do làm loạn. Nhưng sau khi thụ thương nàng không thể vận công được, phản kháng cũng vô hiệu. Thế nên, từ mắt nàng bắt đầu trào ra những giọt nước mắt tủi nhục.
Tiểu Ngưu liền ngừng mọi động tác lại nói: "Mộ Dung Mỹ à, bây giờ nàng đừng nên nghĩ rằng đang tiến hành một giao dịch mà nên xem như ta là tướng công của nàng. Như vậy, nàng sẽ thấy thoải mái hơn." Nói xong, Tiểu Ngưu kề miệng hôn lên đôi môi hồng của nàng ta. Lần này, Mộ Dung Mỹ muốn tránh cũng không trách được, cứ như bị người ta điểm huyệt rồi vậy.
Tiểu Ngưu hôn đôi môi lành lạnh mà thơm tho đó, hai tay vẫn tự do xoa nặn hai núm ngực. Sự mềm mại và đàn hồi thật là cực hạn. Đúng là hàng thượng phẩm.
Trong lúc hưởng thụ, Tiểu Ngưu cũng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải khiến nàng ta trở nên nhiệt tình hơn. Hắn phải làm cho nàng cam tâm tình nguyện cùng hắn làm chuyện này, để nàng có thể thưởng thức cái mùi vị của cả cuộc đời.
Tiểu Ngưu vội vã hỏi: "Gồm bao nhiêu người vậy? Đều có bản lĩnh cả à?"
Quỷ Linh đáp: "Ngoài Triệu Khúc Xà ra, còn lại là sư huynh, sư đệ đồng môn của hắn. Bản lĩnh đều khá cả."
Tiểu Ngưu lại hỏi: "Vậy sư tỷ ta và bọn họ liệu có nguy hiểm gì không?"
Quỷ Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Theo lý thuyết, bọn Triệu Khúc Xà tuy bản lĩnh cũng khá nhưng so với bọn sư tỷ của ngươi thì không ăn thua, vẫn còn kém khá xa. Có điều bọn chúng lợi dụng số đông. Mà quan trọng nhất là bọn chúng bí mật hành động. Nếu bọn mấy người sư tỷ của ngươi mà không phòng bị thì có thể kết quả cũng không tốt."
Tiểu Ngưu lại ngồi trở dậy, thở ra với vẻ mặt u ám nói: "Bất kể như thế nào ta cũng phải quay về xem sao."
Quỷ Linh đáp: "Cũng vô dụng thôi."
Tiểu Ngưu hỏi lại: "Vì sao vậy?"
Quỷ Linh giải thích: "Đến khi ngươi về đến nơi thì trận đánh cũng kết thúc rồi."
Tiểu Ngưu lo lắng nói: "Vậy kết quả sẽ như thế nào? Nếu như sư tỷ bọn họ rơi vào tay mấy tên đó thì thật là tệ hại."
Quỷ Linh cười khanh khách nói: "Chắc chắn rồi. Đẹp như Đàm Nguyệt Ảnh và Giang Nguyệt Lâm, nếu lọt vào tay của người bên hắc đạo, không lẽ lại còn ít tai họa nữa sao? Đừng nói đến nam nhân, cả ta đây cũng muốn lột trần bọn họ ra, xem xem bên trong bọn họ như thế nào."
Tiểu Ngưu càng nghe càng thấy sợ, liền năn nỉ: "Quỷ Linh à, nếu nàng xem ta là bằng hữu thì nàng đi cùng với ta về xem xem thế nào. Tim ta cứ đập thình thịch như trống đây này."
Quỷ Linh hỏi: "Ngươi quay về làm gì chứ?"
Tiểu Ngưu đáp: "Tất nhiên là để giúp đỡ gì đó."
Quỷ Linh lớn tiếng nói: "Ta đã nói rồi mà. Bản lĩnh của ngươi quá thấp, căn bản chẳng làm được gì cả."
Tiểu Ngưu tuột xuống khỏi quan tài, nói: "Ta không quan tâm đến chuyện đó. Nếu như bọn họ bị bắt thì ta cũng cùng bị bắt luôn. Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia. Vào thời khắc quan trọng như thế này mà bọn họ không thấy ta ở đó, lại nghĩ rằng ta tham sanh quý tử mất."
Quỷ Linh cũng ngồi dậy, cất tiếng nhắc nhở: "Ngươi không nên để rơi vào tay cái lũ bất nhân đó. Người mà tayTriệu Khúc Xà đó hận nhất chính là ngươi. Ngươi mà rơi vào tay y, chắc y không chỉ đơn giản biến ngươi thành thái giám thôi đâu."
Tiểu Ngưu than: "Ta không lo lắng nhiều đến như vậy. Chắc chắn rằng ta không thể biết có chuyện mà chỉ đưa mắt nhìn như thế." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Quỷ Linh từ phía sau gọi lại: "Tiểu Ngưu, nghe ta nói thêm một câu rồi hãy đi."
Tiểu Ngưu dừng chân, quay đầu lại hỏi: "Nàng còn muốn nói gì nữa thì đợi sau này gặp lại rồi nói."
Quỷ Linh nghe hơi khó chịu nói: "Nếu trong lòng ngươi không có ta thì sau này ngươi không cần phải gặp ta nữa. Dù sao đi nữa ta cũng chỉ là một cô gái xấu số mà thôi." Nói xong, đôi mắt Quỷ Linh đỏ lên, nước mắt như sắp trào ra.
Tiểu Ngưu nhìn thấy lại càng sốt ruột, cứ đứng giậm chân mà nói: "Quỷ Linh à, không phải trong lòng ta không có nàng nhưng đây là tình huống khẩn cấp. Đợi khi ta xong việc ta sẽ quay lại tìm nàng."
Quỷ Linh hướng về phía Tiểu Ngưu vẫy vẫy tay nói: "Ngươi quay lại đây. Ngươi đáp ứng rằng sẽ bồi tiếp ta một đêm. Ngươi không thể không giữ lời được."
Tiểu Ngưu nói: "Ta không nói rằng không giữ lời. Chỉ vì ta lo cho sư tỷ bọn họ chứ không phải trong lòng ta không có nàng."
Quỷ Linh trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cần phải đi đâu. Trước đó ta đã báo cho sư tỷ ngươi về việc hắc đạo đến tập kích rồi."
Tiểu Ngưu cảm thấy chấn động trong lòng, mừng rỡ hỏi lại: "Nàng nói thật chứ? Nàng không gạt ta chứ?"
Quỷ Linh gằn giọng: "Ta lừa ngươi để làm gì? Nếu ta lừa ngươi, ta sẽ chịu báo ứng." Nói vậy xong, Quỷ Linh đưa tay vỗ vỗ vào má mình. Bộ dạng trông lại càng đáng yêu.
Tiểu Ngưu thầm nghĩ, nếu sư tỷ kịp thời biết được tin tức, vậy chắc sẽ không có chuyện đáng ngại. Với trí thông minh của sư tỷ, nhất định nàng ta sẽ có diệu kế để phá địch. Thế thì việc hắn quay về hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nghĩ như vậy, trong lòng liền nhẹ nhỏm, vội bước đến trước mặt Quỷ Linh, leo lên trên quan tài, ngồi kề vai với Quỷ Linh.
Quỷ Linh cũng đang ngồi trên nắp quan tài, hai chân bỏ thõng, đong đong đưa đưa, hai mắt cố ý nhìn đi chỗ khác. Tiểu Ngưu cười hi hi, một tay quàng qua vai Quỷ Linh, miệng nói: "Quỷ Linh à, ta phát hiện nàng càng ngày càng hấp dẫn đó."
Quỷ Linh vẫn không nhìn hắn, hỏi lại: "Hấp dẫn chỗ nào nào?"
Tiểu Ngưu quét ánh mắt qua người Quỷ Linh một lượt rồi nói: "Hình như bộ ngực có lớn hơn một chút." Thật ra có lớn hơn hay không Tiểu Ngưu cũng chẳng biết. Hắn cũng đã chạm tới đâu mà biết.
Quỷ Linh nghe xong, bật cười khanh khách, thúc cho Tiểu Ngưu một cái, giận nói: "Nói tầm bậy, tầm bạ. Nếu lớn hơn, tại sao ta không biết chứ? Đừng nói chuyện vớ vẩn nữa."
Tiểu Ngưu thấy nàng ta có vẻ cô đơn, bộ dạng khá tội nghiệp, liền thuận tay ôm nàng kéo vào lòng, nói: "Quỷ Linh à, từ khi nàng trốn đi đến giờ, chẳng có ai chiếu cố đến nàng cả phải không?"
Lần này Quỷ Linh không vùng ra mà lại dựa sát vào hơn, cất giọng đau thương nói: "Số ta đúng là khổ. Đến một người bạn cũng không có chứ đừng nói tới chuyện quan tâm đến ta. Suốt ngày, nấp chỗ này, trốn chỗ kia, không dám ra ngoài gặp người khác, chỉ sợ gặp phải đám khốn nạn của Bắc hải. Cha ta cũng chẳng quan tâm đến ta vậy nên ta mới phải phiêu bạt như thế. Ông ta cũng thật ác độc. Dù gì đi nữa ta cũng là nữ nhi của ông ta mà."
Tiểu Ngưu nghe thấy, lòng xót xa, nói: "Quỷ Linh à, ông ta không thương nàng thì ta thương nàng. Chỉ có điều bản lĩnh của ta kém quá, chẳng giúp được gì cho nàng cả."
Quỷ Linh rúc đầu vào người hắn nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi có thể đến đây gặp ta, nói chuyện với ta, bồi tiếp ta là ta đã thấy vui thích lắm rồi. Ta đã lớn chừng này mà những ngày được vui vẻ thật chẳng có bao nhiêu cả."
Tiểu Ngưu nghe thấy, cao hứng nói: "Đợi sau này, nàng gả cho ta rồi, ngày nào ta cũng sẽ làm cho nàng vui vẻ."
Mặt Quỷ Linh đỏ hồng lên, xấu hổ nói: "Tự tin quá đi! Người ta vẫn chưa nghĩ kỹ lưỡng xem có nên gả cho ngươi hay không. Ngươi là một người rất lông bông, hết cô này đến cô khác. Ta thật sự không thể nào quen việc đó được."
Tiểu Ngưu làm mặt dày nói: "Nam nhân vốn háo sắc mà. Nàng muốn ta cả đời này không thành đạt hay sao?"
Quỷ Linh hỏi lại: "Háo sắc với thành đạt có gì liên quan đâu?"
Tiểu Ngưu đáp: "Đương nhiên là có liên quan rồi. Nàng nói xem, mấy người có chút thành đạt, có thể làm được việc lớn, liệu có mấy ai không háo sắc không?"
Quỷ Linh cúi đầu ngẫm nghĩ, một lúc lâu chẳng nói lời nào. Theo như nàng biết cũng như từng nghe nói thì trong số những người thành đạt, có tên tuổi, có công danh, dường như không có người nào mà không háo sắc cả.
Tiểu Ngưu nhìn vẻ mặt nàng ta, hiểu rõ ý nghĩ của nàng liền nói: "Nghe ta nói này. Cùng lắm thì ta quyết không đi tìm nữ nhân khác mà dành mọi yêu thương cho nàng. Như vậy nàng mãn ý chứ."
Quỷ Linh "Hứ" một tiếng nói: "Nói gì thì nói, cả đời này ngươi chỉ của mình ta thôi. Trừ phi ta không cần ngươi nữa, ngươi mới được đi đâu thì đi. Có hiểu chưa vậy?"
Tiểu Ngưu chau mày nói: "Ta hiểu rồi, thưa Quỷ đại tiểu thư." Trong lòng hắn lại nghĩ, nữ nhân mà tính tình dễ nổi nóng như thế này, nếu cưới đem về nhà, liệu nàng có thể cư xử tốt với bọn Nguyệt Lâm hay không? Nếu giữa bọn họ phát sinh xung đột, hắn phải làm sao? Vừa nghĩ đến chuyện đó, Tiểu Ngưu đã cảm thấy đau đầu.
Tiểu Ngưu thay đổi đề tài, hỏi: "Sắp tới nàng định thế nào?"
Quỷ Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta cũng chưa định gì cả. Trước tiên tạm thời trốn cho qua thời gian đầu. Đợi đến khi gió bão ngớt đi, ta sẽ quay về bên chỗ cha ta. Ta là nữ nhi của ông ta, làm sao ông ta giết ta được."
Tiểu Ngưu "Ừ" một tiếng rồi nói: "Vậy cũng được. À, phải rồi, nàng nói với sư tỷ ta lúc nào vậy?"
Quỷ Linh bất mãn trừng mắt nhìn hắn nói: "Tối nay trong lúc đi tìm ngươi, ta ném một tờ giấy vào phòng nàng ta. Chuyện đó ngươi yên tâm đi."
Tiểu Ngưu thấy nhẹ nhỏm hẳn, mỉm cười nói: "Vậy thì ta yên tâm. À phải, vì sao nàng biết bọn kia bày chuyện tập kích vậy?"
Quỷ Linh cười ha hả đắc ý nói: "Hôm nay, trong lúc bọn chúng đang tìm kiếm tung tích ta thì ta lại đi theo dấu bọn chúng. Nhất cử nhất động của bọn chúng, ta đều biết cả."
Tiểu Ngưu hỏi: "Vậy mà bọn chúng không phát hiện ra nàng à?'
Quỷ Linh đáp: "Chỉ cần ta cẩn thận một chút là được. Trong số bọn họ, ta chỉ e ngại mỗi mình Bắc hải La sát thôi, còn mấy người khác thì không đáng nói đến."
Tiểu Ngưu cười nói: "Chỉ cần mọi người không bị chuyện gì là tốt rồi."
Quỷ Linh nói: "Ngươi đã hỏi ta cả nửa ngày rồi. Giờ đến ta hỏi ngươi đây."
Tiểu Ngưu nhìn nàng ta nói: "Ta phải trả lời gì nào?"
Quỷ Linh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt hắn nói: "Ta nghe nói ngươi gia nhập phái Lao sơn. Vì sao ngươi cứ phải gia nhập phái Lao sơn vậy?'
Tiểu Ngưu đáp: "Còn vì cái gì nữa chứ, tất nhiên là để học võ nghệ."
Quỷ Linh hừ một tiếng nói: "Muốn học võ nghệ vậy sao không gia nhập Đông sơn Quỷ phái chúng ta. Ta thấy hình như không phải ngươi say vì rượu rồi. Có phải đã nhìn được cô nương nào của Lao sơn rồi phải không?" Nói đến đây, Quỷ Linh bất ngờ chụp lấy lỗ tai Tiểu Ngưu mà xoắn mạnh.
Tiểu Ngưu đau quá, liên tục cầu xin: "Quỷ đại tiểu thư ơi, nàng đừng đoán bậy bạ nha. Thật sự là vì việc học võ nghệ mà. Ta không gia nhập phái của nàng bởi vì ta có biết phái của nàng ở chỗ nào đâu."
Quỷ Linh thả lỗ tai Tiểu Ngưu ra, nói: "Ngươi chỉ lý sự thôi. Ngươi nói ta đoán bậy à? Ngươi hiềm vì chúng ta là tà phái nên không muốn ở cùng hàng ngũ với chúng ta, phải không?"
Tiểu Ngưu xoa xoa cái lỗ tai đau nói: "Làm gì có chuyện đó. Chỉ là lúc ta muốn bái sư thì nàng lại không có ở bên ta. Thật sự ta cũng chẳng còn cách nào khác."
Quỷ Linh lườm Tiểu Ngưu mấy cái, nói: "Ta lại hỏi ngươi, các người đến đây làm gì?"
Tiểu Ngưu nhoẻn miệng cười nói: "Đó là bí mật của sư môn, ta không thể nói lung tung được."
Quỷ Linh đảo đảo mắt nói: "Ngươi không nói, không lẽ ta không đoán được sao? Mấy ngày nay, người của chánh đạo đều tụ tập về nơi này. Ta biết ngay các người định khai hội, mười phần thì cũng đến tám chín phần chắc chắn là có liên quan đến Ma đao. Ta nói có đúng không?"
Tiểu Ngưu bật cười rũ rượi nói: "Sao nàng biết được?"
Quỷ Linh cười ngạo nghễ nói: "Cái đó đoán rất dễ. Tà phái hay chánh đạo cũng như nhau thôi. Là người thì đều tham lam cả. Ai mà chẳng thích Ma đao. Cha ta tuy chẳng có điều gì tốt nhưng có một điểm tốt là không tham Ma đao."
Tiểu Ngưu "À" lên một tiếng nói: "Xem ra cha nàng còn được hơn so với đám nhân sĩ chánh đạo à nha."
Quỷ Linh nói: "Ta nói thật cho ngươi biết, cha ta đã bí mật nói cho ta hay, ngoài người thân của Ngưu vương ra, người khác nếu có lấy được Ma đao thì cũng như lấy được một mớ đồng nát thôi."
Tiểu Ngưu hỏi: "Nói thế là như thế nào?"
Quỷ Linh kéo dài giọng ra nói: "Ta nói cho ngươi hay, ngươi không được nói cho kẻ khác biết. Nếu không, ta không tha cho ngươi đâu."
Tiểu Ngưu vô cùng thích thú nói: "Như vậy cũng được. Ta nhất định sẽ giữ kín như bưng."
Quỷ Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Nghe cha ta nói, cây Ma đao đó tự lựa chọn chủ nhân." Nàng ta dừng lại một chút, thấy Tiểu Ngưu đang chăm chú lắng nghe, liền nói tiếp: "Cây đao đó không phải như cây đao tầm thường của người khác, ai lấy được cũng có thể dùng làm vũ khí. Cái thứ này rất tà đạo. Phải có một chút duyên phận thì mới sử dụng nó được. Người khác có cầm Ma đao cũng không phát huy được uy lực của nó."
Tiểu Ngưu bật lên một tiếng "Ái chà". Chuyện này cũng chẳng phải điều gì mới. Tiểu Ngưu vốn đã nghe nói từ trước. Hắn cứ nghĩ ngoài chuyện đó ra còn được biết thêm bí mật gì khác nữa của cây đao đó.
Quỷ Linh lại nói tiếp: "Cái thứ đó không chỉ cần phải có người hữu duyên mới sử dụng được mà còn phải có chiêu số của Ma đao để phối hợp."
Tiểu Ngưu nghe được, chớp chớp mắt hỏi lại: "Ý là sao?"
Quỷ Linh nheo nheo mắt lại nói: "Cha ta nói, Ma đao đó từ khi xuất hiện đã có sẵn một cuốn đao pháp. Phải là người có duyên, lại có thêm cuốn đao pháp đó mới có thể phát huy được uy lực của đao, có thể xưng vương xưng bá. Nói vậy ngươi hiểu chưa?" Nói đến đây, Quỷ Linh lấy ngón tay chỉ chỉ vào trán Tiểu Ngưu, ý rằng nói nãy giờ ngươi có sáng ra chưa.
Lời Quỷ Linh nghe thật chấn động cả người. Thì ra còn có thêm bí mật đó nữa. Vậy cuốn đao pháp đó ở đâu? Nếu như mọi người đều được biết về Ma đao thì cuốn đao pháp đó sẽ trở thành một thứ bảo bối.
Tiểu Ngưu nghe xong, bật cười mấy tiếng nói: "Nếu thật có một cuốn đao pháp như thế, vậy thì ai giữ nó chứ?"
Quỷ Linh đáp: "Cái đó thì cha ta không nói. Có điều ngươi nghĩ xem, đao đó vốn thuộc về Ngưu vương mà lão ta vốn rất tinh minh. Tuy nói rằng lão bất ngờ bị Hắc Hùng Quái giết nhưng ta nghĩ lão đã đem đao pháp truyền lại cho người thừa kế của mình rồi."
Tiểu Ngưu nghe xong, ánh mắt sáng lên nói: "Theo như nàng nói thì hiện giờ cuốn đao pháp đó do Ngưu Lệ Hoa giữ à?" Trước mắt hắn lập tức xuất hiện hình ảnh một thiếu nữ dị tộc.
Quỷ Linh gật đầu nói: "Đúng vậy. Có điều cái này ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe thôi. Ngươi đừng có ngờ nghệch mà loan truyền ra ngoài nhé. Mấy kẻ có ý đồ mà biết được câu chuyện là do ngươi nói, có lẽ cái mạng nhỏ của ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Mọi người đều sẽ nghĩ rằng cuốn đao pháp đó nằm trong tay ngươi."
Tiểu Ngưu lộ vẻ mặt kiên quyết nói: "Nàng cứ ngàn lần yên tâm đi, Tiểu Ngưu ta là người hoàn toàn đáng tin cậy." Trong lòng lại nhủ thầm, Ngưu tỷ tỷ có cuốn đao pháp đó, nàng ta có thể đưa cho ta...Xem một cái không? Ta và nàng ấy không phải xa lạ gì, ta còn cứu mạng nàng ta nữa. Vừa nghĩ đến liền cảm thấy buồn cười. Đao pháp gia truyền của người ta chả khác gì bảo bối, sao có thể dễ dàng đưa ra, mình đúng là nằm mơ.
Lúc này, Quỷ Linh há miệng ngáp một cái, nói: "Được rồi, được rồi, ta không nói chuyện với ngươi nữa. Ta mệt rồi. Ngươi về bên chỗ ngươi ngủ đi."
Tiểu Ngưu ngắm nghía Quỷ Linh, cười hi hi mấy tiếng rồi mặt dày nói: "Quỷ Linh à, chúng ta đang vui vẻ thế này, hay là chúng ta ngủ cùng đi. Hơn nữa, chẳng bao lâu nữa chúng ta cũng thành phu thê rồi."
Quỷ Linh nghe xong, mặt đỏ bừng lên, tim đập thình thịch, vội vã đẩy Tiểu Ngưu đang ngồi bên cạnh ra nói: "Không được. Chúng ta vẫn chưa thành thân. Ngươi nghĩ Quỷ Linh ta là một cô nương tà phái thì có thể làm bậy như vậy à? Ta phải giữ thân như ngọc. Nếu ngươi không chịu quang minh chánh đại cưới ta thì đừng có mơ mà chiếm được tiện nghi của ta."
Tiểu Ngưu quay đầu lại cười nói: "Vậy thì nàng đừng hối hận nha. Qua bên kia rồi thì không quay lại đâu đó."
Quỷ Linh bĩu môi nói: "Ta thèm vào. Sẽ chẳng hối hận gì cả. Có hối hận là ngươi mới đúng."
Tiểu Ngưu làm bộ mặt đau khổ, quay về cái quan tài bên kia, nằm xuống. Quỷ Linh cũng nằm xuống, xoải cả hai tay hay chân, còn lẩm bẩm: "Không được làm phiền ta đâu nhé, ta phải ngủ đây." Nói vậy xong, Quỷ Linh nhắm mắt lại rồi không thấy động tĩnh gì nữa.
Tiểu Ngưu thấy nàng ta đã ngủ thật sự, cũng không nói thêm gì nữa. Hắn cũng nhắm mắt lại nhưng thật lạ, không sao ngủ được. Ngoài chuyện Ma đao ra, thật sự hắn còn rất muốn quay lại khách sạn nhìn xem một cái, xem xem Nguyệt Ảnh bọn họ có bị hại gì không. Mặc cho bản lĩnh của Nguyệt Ảnh hiện giờ đã tăng tiến vô cùng mạnh mẽ, năng lực thật sự kinh người, nhưng Tiểu Ngưu vẫn cảm thấy lo lo. Nếu bọn họ có chuyện gì, cả đời hắn sẽ không cảm thấy yên tĩnh được. Riêng cái tên Tần Viễn kia thì nếu có chết sớm một chút, Tiểu Ngưu cũng chẳng có ý kiến gì. Cái tên đó chỉ toàn gây phiền phức cho hắn.
Chẳng biết được bao lâu, Tiểu Ngưu đang ngủ mơ mơ màng màng. Đột nhiên hắn giật mình mở mắt ra thì nhìn thấy Quỷ Linh đang đứng ngay trước mặt mình.
Tiểu Ngưu hỏi: "Đã sáng rồi à? Nàng dậy làm gì vậy?"
Quỷ Linh vuốt ve bộ ngực của Tiểu Ngưu, miệng nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi cứ ngủ tiếp đi. Hiện giờ vẫn còn sớm, ta phải ra ngoài một chút."
Tiểu Ngưu hỏi: "Đi làm gì?"
Quỷ Linh đáp: "Ta đi tìm cái gì ăn, không thể chết đói được."
Tiểu Ngưu tỉnh hẳn nói: "Ta đi cùng với nàng."
Quỷ Linh phất tay nói: "Cứ để ta đi một mình thôi. Bản lĩnh của ngươi còn phải luyện thêm chút nữa." Nói xong, Quỷ Linh xoay người, hướng ra cửa mà đi. Đi được vài bước, lại quay đầu lại vừa cười vừa nhắc: "Không được lẻn trốn đi đâu đó. Ngươi phải đợi ta quay về. Ngươi đã nói rồi, ngươi sẽ bồi tiếp ta một đêm. Hiện giờ vẫn chưa hết một đêm đâu."
Tiểu Ngưu ngồi dậy nói: "Vậy nàng cứ đi đi. Ta ngồi ở đây đợi nàng."
Quỷ Linh dịu dàng nói: "Đâu cần phải mệt như vậy. Ngươi cứ nằm nghỉ đi."
Tiểu Ngưu nghe thấy cảm động, không muốn trái ý Quỷ Linh, lại ngoan ngoãn nằm xuống, tiếp tục ngủ. Quỷ Linh rất vui lòng, quay đầu bước đi, để lại một chút hương thơm thoang thoảng.
Làm sao Tiểu Ngưu ngủ được nữa. Căn cứ theo cái mùi hương này, Tiểu Ngưu phân tích thấy rằng, trong đó ngoại trừ mùi của phấn sáp ra còn có mùi thơm trên người Quỷ Linh nữa. Mùi hương đó phát xuất từ chính thân thể của nàng. Thân thể của nàng có lẽ cũng mĩ diệu không kém. Hay nhất là dùng một diệu kế nào đó để nàng cam tâm tình nguyện thoát y. Như vậy hắn có thể ngắm nàng. Có điều tiểu cô nương này rất lanh lợi và tinh quái. Muốn khiến nàng tự nguyện thoát y chắc chắn chẳng phải việc dễ dàng gì.
Nàng ta mà cởi y phục ra, so với Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh, không biết ai hơn ai. Vừa nghĩ đến đó, Tiểu Ngưu lập tức cảm thấy hưng phấn, làm sao còn có thể ngủ được nữa? Trước mắt hắn như xuất hiện một Quỷ Linh hoàn toàn trần truồng. Ngực nàng ta trông ra sao, mớ lông ở dưới kia nhiều ít thế nào, chỗ đó có ẩm ướt hay không, Tiểu Ngưu đều tưởng tượng ra cặn kẽ hết cả. Tưởng tượng đến mức Tiểu Ngưu cũng cảm thấy nóng bừng lên, còn cái đồ chơi thì cũng bắt đầu dựng đứng lên.
Được một lúc, Tiểu Ngưu bật cười tự chế giễu mình, thầm nghĩ, mình sao thế này, sao lại háo sắc đến thế được? Sự hấp dẫn của mỹ nữ thật sự không phải nhỏ à nha.
Hắn thơ thẩn đi qua đi lại trong phần mộ. Thời gian cứ từ từ trôi đi. Rất rất lâu sau vẫn không thấy Quỷ Linh đâu cả. Chờ cả nửa ngày hắn vẫn chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Tiểu Ngưu nhịn không được bắt đầu nghĩ lung tung. Sao vậy, chẳng lẽ Quỷ Linh gặp chuyện gì bất ngờ à, không xui xẻo vậy chứ? Tiểu Ngưu đi qua đi lại càng nhanh hơn, trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn thật không thể nhịn nổi nữa liền quyết định đi ra ngoài xem sao. Nếu gặp nàng trên đường thì hắn đón nàng về cũng tốt.
Nghĩ vậy, Tiểu Ngưu liền hướng về phía cửa mộ bước vội. Vừa ra khỏi cửa, chui ra ngoài đám cỏ, trước mắt liền sáng bừng lên. Đã là ban ngày rồi. Đám cỏ đó vừa dày vừa xanh, cứ như muốn che giấu phần mộ bên dưới.
Đúng ngay lúc đó, Tiểu Ngưu loáng thoáng nghe có tiếng người chửi bới. Đó có phải là tiếng của Quỷ Linh không? Hay là nàng ta gặp phải địch nhân?
Hắn dò tìm theo tiếng động, chạy trong bãi tha ma, rẽ qua rẽ lại nhiều lần, cuối cùng nhìn thấy có người trong một bãi cỏ rậm rạp. Từ xa nhìn lại chỉ thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau chiến đấu quyết liệt. Lúc thì nhảy lên giữa không trung, lúc thì hạ xuống đất, quấn lấy nhau không rời, trông như một cuộc ác chiến sinh tử. Xem chừng nếu không có một người gục xuống thì trận ác đấu này không thể kết thúc được.
Tiểu Ngưu chạy đến gần thì nhìn thấy hai thân ảnh hai màu hoàn toàn khác nhau. Một thì toàn đen, còn một thì toàn xanh. Khi hắn đã đến gần thì có thể nhìn rõ ràng. Thân ảnh mặc áo lục chính là Quỷ Linh. Còn người mặc áo toàn đen thì tạm thời chưa nhìn rõ mặt.
Miệng hai người cũng chẳng hề nghỉ ngơi. Nghe rõ Quỷ Linh nói: "Không ngờ ngươi càng ngày càng có bản lĩnh, cũng học được việc đánh lén. Trước kia ta vẫn cứ nghĩ ngươi là một nữ trung hào kiệt kia đấy."
Đối phương cũng chẳng chịu thua, đáp lại: "Đối phó với cái loại nữ nhân vô sỉ như ngươi, cần gì phải quang minh lỗi lạc chứ?"
Quỷ Linh gằn giọng: "Ngươi mới là kẻ vô sỉ. Ta không muốn gả, là các ngươi bức ta xuất giá chứ."
Đối phương mắng lại: "Nói bậy, rõ ràng là chính ngươi tự nguyện gả chồng mà."
Quỷ Linh cười ha hả nói: "Nói vớ vẩn! Ca ca của ngươi chẳng phải mỹ nam tử gì, lại còn chẳng phải đại anh hùng chi cả, cớ sao ta phải chịu gả cho hắn chứ? Với tính cách như của hắn, nếu là ngươi, ngươi có chịu gả không?"
Đối phương căm hận nói: "Không được, nói gì thì nói, ngươi đã cưới rồi, coi như là người của nhà ta rồi. Ngươi làm cho huynh ấy trở thành như thế thì ngươi phải cả đời chịu tội. Ngươi chịu theo ta trở về, ta sẽ xin cha ta tha cho ngươi một mạng."
Quỷ Linh nói: "Ta chẳng bệnh tật chi cả, cớ sao phải quay về? Dù có bị ngươi giết, ta cũng không quay về."
Đối phương thở dài nói: "Vậy ta sẽ vì ca ca ta mà báo thù." Nói xong, xuất chiêu càng ngày càng hiểm độc hơn, công lực càng ngày càng cao hơn.
Tiểu Ngưu nấp sau một cây đại thụ, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Cứ như những gì nghe thấy thì người kia chính là Bắc hải La Sát Mộ Dung Mỹ mà mình đã từng gặp. Quỷ Linh nói bản lĩnh của nữ tử này còn hơn cả nàng ta, chỉ lo một lúc nữa, Quỷ Linh sẽ phải thua mất. Làm sao ta có thể giúp nàng ta được đây?
Ở đằng kia hai người vẫn đánh nhau ầm ỉ, càng đánh càng hăng. Cũng không thèm nói chuyện nữa. Lúc nãy còn bay nhảy loạn cả lên, bây giờ thấy hai người đứng đối đầu nhau cách khoảng hai ba trượng, hai tay đều đưa ra phía trước, bắt đầu đấu pháp thuật.
Hai tay Quỷ Linh phát ra hai luồng ánh sáng xanh còn Mộ Dung Mỹ thì xạ ra hai dải bạch quang. Ở góc này, Tiểu Ngưu có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt hai người, cả đến biểu hiện trên khuôn mặt của cả hai cũng hoàn toàn thấy rõ.
Quỷ Linh đang cắn chặt răng, quyết đấu sinh tử với đối phương, hơi thở hơi gấp gáp, mặt cũng hơi đỏ hồng. Nhưng khuôn mặt Mộ Dung Mỹ thì vẫn trắng trẻo, ánh mắt vẫn sáng quắc, vô cùng uy phong, bình thản đáp trả. Hai mỹ nữ quyết đấu pháp thuật như thế khiến Tiểu Ngưu được một phen mở rộng tầm mắt. Có điều, hai đóa hoa tuyệt mỹ như thế, dù ai bị thương cũng đều là việc chẳng tốt lành gì.
Tiểu Ngưu đứng một bên theo dõi, thầm cảm thấy lo lắng. Quỷ Linh là người yêu của hắn, hắn phải giúp nàng ta một chút mới phải. Còn mỹ nữ kia chính là nữ nhi của Bắc hải Băng vương, nhất định chẳng phải là người tốt. Hắn giúp Quỷ Linh đánh nàng ta cũng chẳng có gì quá đáng cả.
Tiểu Ngưu cứ im lặng theo dõi hai người quyết đấu, đầu thì suy nghĩ tìm cách gì để giúp.
Tiểu Ngưu nghĩ nát nước cuối cùng cũng tìm ra một diệu kế có thể giúp cho Quỷ Linh đắc thắng. Mắt nhìn thấy sức lực Quỷ Linh càng ngày càng yếu hơn, mồ hôi bắt đầu chảy đầm đìa. Còn Mộ Dung Mỹ mặt vẫn không hề biến sắc, vẫn điềm tĩnh như không. Tiểu Ngưu lo lắng, biết rằng chẳng bao lâu Quỷ Linh sẽ phải chịu thất bại. Nếu nàng ta thất bại, hậu quả sẽ như thế nào, có thể dễ dàng đoán được.
Lúc này Tiểu Ngưu không còn thì giờ để nghĩ ngợi nữa, cứ thế lao ào ra. Hắn vừa la to vừa chạy thẳng về hướng chiến trường, đến bên cạnh Quỷ Linh. Quỷ Linh đã nhận ra hắn nhưng không hề nói gì. Vì trong lúc đấu pháp thuật rất kỵ việc bị ảnh hưởng bởi bên ngoài. Chuyện đó thì Tiểu Ngưu biết rất rõ. Từ lúc Tiểu Ngưu luyện công căn bản đã nghe đại sư huynh Chu Khánh Hải nói qua. Cao thủ chân chánh thường không thích đấu pháp thuật vì đó là đấu đối kháng trực tiếp dùng nội công đấu với nội công, rất dễ nhận lãnh thương tích chí mạng. Còn trong lúc đấu pháp thuật, sợ nhất là bị ngoại nhân tập kích. Nếu là cao thủ đấu pháp thuật thì ảnh hưởng không lớn lắm. Nhưng nếu không phải là cao thủ, chỉ cần một thoáng không bình tĩnh, bị ảnh hưởng dẫn đến phân tâm thì vô cùng nguy hiểm.
Tiểu Ngưu đã đến gần, nhìn rất rõ ràng hai luồng sáng đan xen giao nhau. Dễ dàng nhận thấy Mộ Dung Mỹ đang chiếm thượng phong. Hai đạo lục quang của Quỷ Linh chẳng bao lâu đã bị Mộ Dung Mỹ trấn áp.
Mộ Dung Mỹ thấy chiến thắng đã trong tầm tay, đắc ý cười ha hả nói: "Tiểu nha đầu Quỷ Linh ơi, hãy đầu hàng đi. Nếu không, hôm nay chính là ngày chết của ngươi đó." Nói xong, không quên quét mắt một lượt sang phía Tiểu Ngưu. Ánh mắt nàng sáng quắc khiến Tiểu Ngưu cảm thấy như một luồng sáng quét qua mặt mình.
Quỷ Linh vẫn còn cố gắng chống cự, răng cắn chặt, vẻ mặt đầy thống khổ.
Tiểu Ngưu không thể đứng nhìn Quỷ Linh chịu chết như vậy, thế nên hạ quyết tâm, quyết định cùng nàng ta liều mạng. Bởi vì nhất thời hắn không nghĩ ra được phương pháp nào khả dĩ cả.
Tiểu Ngưu chạy ra bên cạnh tìm một tảng đá lớn, dùng hết sức nhấc lên, đối mặt với Mộ Dung Mỹ mà nói: "Nữ nhân thối, dám ức hiếp lão bà của ta. Ta đập vỡ đầu ngươi ra." Nói xong, Tiểu Ngưu chạy đến trước mặt Mộ Dung Mỹ, dùng hết sức ném tới.
Mộ Dung Mỹ gằn giọng: "Ở đâu ra tên lưu manh thối này? Nhất định là gian phu của Quỷ Linh rồi." Nói xong, hướng về phía tảng đá thổi một cái. Lập tức có một cơn gió mạnh nổi lên, thổi bay tảng đá đi, lại còn hất luôn Tiểu Ngưu văng đi khá xa. Tiểu Ngưu ngã lăn xuống đất, mặt dính đầy cỏ và hoa dại.
Tiểu Ngưu lăn một vòng rồi lồm cồm bò dậy, thầm xấu hổ. Hắn tự nhủ, đến một ả nha đầu mà mình cũng không đối phó nổi, quả thật là vô dụng.
Hắn hướng ánh mắt sang, vừa nhìn hai người đang ác đấu vừa tiếp tục suy nghĩ giải pháp. Có thể thấy nhờ hắn xuất hiện nên Quỷ Linh cảm thấy vô cùng phấn chấn. Hơn nữa vừa rồi phải đối phó cả hai mặt, Mộ Dung Mỹ cũng có chút bị phân tâm, nhờ đó tình cảnh của Quỷ Linh giờ cũng có khá hơn một chút. Quỷ Linh hướng về phía Tiểu Ngưu khẽ mỉm cười, ánh mặt lộ vẻ tán thưởng nhưng nàng ta không mở miệng nói câu nào.
Tiểu Ngưu lại chạy đến, tới trước mặt bọn họ nhìn hết người này đến người khác, thầm thắc mắc trong lòng, bình thường mình thông minh lắm mà sao hôm nay lại ngu độn thế này? Tiểu Ngưu cố hết sức động não, hy vọng moi ra được một ý nào đó.
Thế nhưng chẳng được bao lâu, Quỷ Linh lại rơi vào cảnh khốn nan. Nàng Mộ Dung Mỹ kia muốn giải quyết Quỷ Linh cho nhanh nên đẩy công lực lên đến cực hạn. Lần này, Quỷ Linh như trúng phải cơn bão, xem chừng không chịu nổi.
Tiểu Ngưu hoảng hốt, vội vàng chỉ vào mặt Mộ Dung Mỹ mà mắng: "Đồ nữ nhân thối, đồ đàn bà lẳng lơ, đừng làm quá chứ, sao lại đuổi tận diệt tuyệt như vậy? Coi chừng ta nổi nóng lên lại lột truồng ngươi ra rồi cưỡng đoạt tới chết luôn đó."
Mộ Dung Mỹ vẫn chẳng hề động đậy, chỉ cất giọng lạnh lẽo nói: "Dựa vào cái thứ phế vật như tiểu tử nhà ngươi thì chỉ có mà mơ. Cho dù ngươi có gan hùm cũng không dám."
Tiểu Ngưu chỉ thẳng tay ra mắng lớn: "Đồ đàn bà thối tha, thứ con gái lẳng lơ! Ta phải cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta. Ta phải sờ mó hết cả người ngươi rồi ta làm cho nữ nhi của Bắc hải Băng vương sướng chết luôn." Nói vậy xong, Tiểu Ngưu lao tới chỗ Mộ Dung Mỹ dưới bộ dạng bất chấp tất cả.
Mộ Dung Mỹ mắng: "Dâm tặc muốn chết à?" Một tay bỗng nhiên vung lên phất ra một đạo bạch quang kích thẳng về phía Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu biết sự lợi hại của ả ta nên đã chuẩn bị né từ trước. Hắn nhảy sang một bên khiến luồng bạch quang đó bắn xuống đất. Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, dưới đất bỗng hình thành một cái hố, vừa đủ to để có thể chôn sống Tiểu Ngưu dưới đó.
Tiểu Ngưu lồm cồm bò dậy, lùi mấy bước, xoa xoa đầu mình than: "Cái đồ đàn bà thối tha này cũng lợi hại thật. Có điều hôm nay mà không cứu được lão bà của mình thì Tiểu Ngưu ta cũng không lùi đâu."
Mộ Dung Mỹ gằn giọng: "Đồ vô sỉ, ngươi thì đáng bao nhiêu chứ?" Nói xong, đôi mắt đẹp trừng Tiểu Ngưu một cái. Ánh mắt rõ ràng là đầy vẻ kinh tởm nhưng Tiểu Ngưu nhìn thấy lại cảm nhận một niềm hạnh phúc vô hạn, tưởng rằng người ta có ý tứ gì với mình.
Tiểu Ngưu lại chạy đến trước mặt Mộ Dung Mỹ, cười hi hi với nàng ta rồi nói: "Đồ đàn bà lẳng lơ, nhìn cô thấy tuổi cũng chưa bao nhiêu nhưng chắc đã cùng làm cái đó với nhiều nam nhân rồi hả? Lúc họ làm với cô chắc cô thích thú kêu to lắm hả?" Nói rồi cứ ngắm nghía Mộ Dung Mỹ với vẻ mặt mê đắm chẳng chút hảo ý.
Mộ Dung Mỹ cũng chẳng phải thằng bé ba tuổi, biết rằng đây là cách khích tướng của đối phương muốn mình phân tâm ít nhiều, giảm bớt công lực, để Quỷ Linh có thể vượt qua cơn hiểm nghèo này. Vì vậy, Mộ Dung Mỹ cố nén cơn giận, không thèm để ý đến Tiểu Ngưu nữa. Nàng ta tự nhủ, đợi ta thu thập con nha đầu này xong rồi mới xả thịt tên tiểu tử nhà ngươi để báo thù ngươi dám nhục mạ ta.
Tiểu Ngưu thấy đối phương không bị mắc mưu thì càng sốt ruột hơn. Hắn quay đầu lại nhìn Quỷ Linh thấy sắc mặt nàng đã tái mét, hai tay hơi run rẩy. Xem ra lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm
Tiểu Ngưu giậm giậm chân xuống đất mấy cái, lại cất tiếng chửi rủa mấy câu rất khó nghe. Sau đó, cắn chặt răng, hắn xài đến tuyệt chiêu cuối cùng của mình.
Đột nhiên hắn cởi dây lưng quần, lôi cái đồ chơi của mình ra, chỉa thẳng vào mặt Mộ Dung Mỹ rồi cười nói: "Đồ đàn bà thối tha, cô không ôn nhu gì cả. Giờ ta phải làm với cô đến chết mới thôi." Ánh mắt hướng về phía gương mặt xinh đẹp và bộ ngực cao cao của Mộ Dung Mỹ. Lòng háo sắc dâng lên khiến cái món đồ chơi của hắn bắt đầu ngọ nguậy, căng cứng lên. Quy đầu đỏ hồng, gân xanh cuồn cuộn, lại còn ngóc lên lắc lư thị uy với Mộ Dung Mỹ, phảng phất như muốn lao vào làm thịt nàng ta lập tức.
Mộ Dung Mỹ bị chấn động mạnh mẽ, ánh mắt tối sầm lại, thân người run rẩy, buột miệng mắng: "Dâm tặc muốn chết?" Nói rồi miệng phun ra một ngụm máu, người hơi ngã về phía sau rồi khụy xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Biến hóa bất ngờ ngoài dự liệu này khiến Tiểu Ngưu vừa mừng vừa sợ. Hắn thật không dám tin nổi vào mắt mình. Mình chỉ làm mấy động tác như thế thôi mà cũng giải quyết được nàng ta. Nữ nhân này cũng nhút nhát quá, chẳng hề có kinh nghiệm gì cả.
Hắn vội vàng nhét cái đồ chơi trở lại, kéo quần lên cẩn thận, người hơi cúi cúi, chạy về phía Quỷ Linh. Quỷ Linh lúc này đã ngồi bệt xuống đất, miệng thở hồng hộc, cũng chẳng còn đủ sức lực để đứng lên nữa.
Tiểu Ngưu đến bên cạnh Quỷ Linh, tự khen mình: "Quỷ Linh à, ta thật là lợi hại nha. Nếu ta không xuất tuyệt chiêu ra, thật không thể nào đối phó nổi với nữ nhân này
Quỷ Linh trừng mắt mắng: "Ngươi đúng là đồ lưu manh. Cả đến chuyện khó coi như vậy mà cũng làm được."
Tiểu Ngưu làm bộ dạng ủy khuất nói: "Quỷ Linh à, cũng vì muốn cứu nàng thôi mà. Nếu ta không làm như thế, chỉ với mấy chiêu của ta thì làm sao cứu được nàng chứ?"
Quỷ Linh nghĩ thấy cũng đúng. Cũng vì cứu mình nên hắn mới dùng đến cái hạ sách đó. Nếu hắn không đến, số phận mình xem như đã xong rồi, không còn được ở cùng người mình yêu nữa. Vậy nên, Quỷ Linh cũng không trách hắn nữa mà chỉ nói: "Sau này nên học lấy chút bản lĩnh. Dựa vào loại thủ đoạn đó để đắc thắng chỉ khiến người ta cười chê mà thôi."
Mặt Tiểu Ngưu nóng bừng lên, đáp "Ừ, ừ" liên hồi, rồi lại nắm tay Quỷ Linh mà nói: "Quỷ Linh à, nàng có sao không? Suýt chút nữa thì ta mất hết mọi hy vọng rồi."
Quỷ Linh cười tươi tắn nói: "Ta không sao. Tóm lại là chưa chết được."
Tiểu Ngưu nói với vẻ quan tâm: "Không sao thì tốt rồi. Ta đỡ nàng đứng lên nào."
Quỷ Linh đáp với giọng yếu ớt: "Không cần đâu. Ta ngồi ở đây một lúc, hít thở sâu một chút thì sẽ đứng lên được thôi." Sau đó, Quỷ Linh quay về phía hướng Mộ Dung Mỹ nhìn một lúc rồi nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi mau qua bên đó, đừng để ý ả ta như thế nào, cứ thay ta khử ả đi. Để ả lại chỉ có tai họa thôi."
Miệng Tiểu Ngưu thì "Ừ" nhưng trong bụng lại nhủ, hiện giờ nàng ta chẳng có một chút năng lực đề kháng. Hơn nữa, nàng ta cũng là nữ nhân, bảo hắn ra tay với một nữ nhân không có chút năng lực phản kháng, quả thật là làm khó hắn rồi.
Tiểu Ngưu đến gần nhìn thấy Mộ Dung Mỹ nằm yên tĩnh dưới đất, trông giống như đang ngủ. Có điều trên miệng vẫn còn vết máu. Tiểu Ngưu ngắm nhìn nàng ta cảm thấy dù gì đi nữa cũng không thể ra tay ác độc được.
Quỷ Linh ở bên kia thúc giục: "Tiểu Ngưu, mau hạ sát ả đi. Hôm nay mà ngươi bỏ qua cho ả, sau này ta sẽ gặp nhiều phiền phức đó."
Tiểu Ngưu đáp: "Không được rồi. Quỷ Linh à, ta thật không thể nào xuống tay được."
Quỷ Linh giận nói: "Ngươi không ra tay được thì ngươi đi đi. Ta không muốn thấy mặt ngươi nữa. Ta là người yêu của ngươi, còn ả là cái gì? Ả muốn giết ta, ngươi cũng đã thấy rồi đó. Không lẽ trong lòng ngươi, ta không quan trọng bằng ả hay sao?"
Tiểu Ngưu đành phải đáp: "Thôi được, để ta xem sao." Nói xong, hai tay Tiểu Ngưu chụp lấy cổ Mộ Dung Mỹ, nhắm chặt hai mắt lại, bắt đầu ra sức bóp chặt. Hắn thật sự không nỡ ra tay giết hại một nữ nhân, hơn nữa lại còn là một mỹ nữ.
Đột nhiên, Mộ Dung Mỹ bật la "A" một tiếng. Tuy tiếng nghe như tiếng muỗi nhưng Tiểu Ngưu vẫn nghe được. Mộ Dung Mỹ đã tỉnh lại, đang mỉm cười nhìn hắn.
Tiểu Ngưu thất kinh, vội vàng rút tay lại nói: "Ta phải giết cô. Cô còn gì để nói nữa không?"
Mộ Dung Mỹ nhìn thẳng mặt Tiểu Ngưu, ánh mắt dịu dàng vô cùng đáng yêu, sắc lẻm như móc câu. Mộ Dung Mỹ nói: "Ta chết trong tay ngươi chẳng hề oán than gì. Có điều ta đã lớn thế này mà vẫn chưa được nam nhân nào vuốt ve. Ngươi thử vuốt ve ngực ta xem có phải rất mềm mại không?" Vừa nghe mấy lời đó xong, Tiểu Ngưu liền cảm thấy lâng lâng, tưởng như ngừng thở. Sao đột nhiên mỹ nữ này lại để hắn vuốt ve ngực nàng. Trước cái diễm phúc đến một cách đột ngột như thế, ai mà không thẫn thờ đến phát ngốc chứ.
Lúc đó, từ đằng kia Quỷ Linh gọi: "Tiểu Ngưu à, đừng thèm nói chuyện với ả ta. Nữ nhân đó chính là độc xà. Ngươi không giết ả, hai người chúng ta xem như tiêu rồi đó."
Tiểu Ngưu quay đầu lại cười khổ nói: "Thật sự ta không thể ra tay được."
Mộ Dung Mỹ đột nhiên nói lớn lên: "Quỷ Linh à, nam nhân của ngươi vừa bảo ta rằng hắn muốn ngủ với ta."
Quỷ Linh mắng: "Đồ không biết thể diện, đúng là hồ ly tinh. Không thể nào ngươi lại muốn ngươi được. Còn lâu ngươi mới hơn được ta."
Mộ Dung Mỹ chụp lấy tay Tiểu Ngưu, kéo đến trên ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Ngươi xem này, ngươi ta rất háo sắc, đang vuốt ve ngực ta nè." Quỷ Linh cắn chặt răng, đứng bật dậy, kịp nhìn thấy tay Tiểu Ngưu đang đặt trên ngực ả ta. Lúc đó, toàn thân Quỷ Linh run bắn lên, cất giọng nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi đúng thật không phải là người. Đang có mặt ta đây mà cũng làm loạn." Cơn giận nổi lên, mắt bỗng tối xầm lại, Quỷ Linh ngã vật ra hôn mê.
Tiểu Ngưu "A" lên một tiếng rồi hấp tấp chạy lại để chăm sóc cho Quỷ Linh.
Tiểu Ngưu đỡ người Quỷ Linh lên, thấy nàng ta vẫn còn hô hấp, tim còn đập, biết nàng ta không việc gì, tiện tay liền bế hẳn cả người lên. Đang định cất bước đi thì nhớ đến người kia. Quay đầu lại, hắn thấy Mộ Dung Mỹ đã ngồi dậy, đang nhìn mình với ánh mắt ngây dại cứ như đã có tình ý sâu nặng với mình vậy.
Tiểu Ngưu thấy Quỷ Linh không có chuyện gì nên cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Lại thấy mỹ nữ kia chủ động câu dẫn mình, không khỏi vô cùng hài lòng. Hắn tự nhủ, dù cho nàng ta chẳng phải là nữ nhân tốt lành gì thì ta làm với nàng ta một cái cũng có sao đâu?
Nghĩ vậy, Tiểu Ngưu bế Quỷ Linh quay lại trước mặt Mộ Dung Mỹ rồi nói: "Suýt nữa thì ta quên mất. Quỷ Linh bảo ta xử lý cô là rất đúng. Nếu ta không nghe lời nàng ta, nàng ta nhất định sẽ nổi giận đó."
Mộ Dung Mỹ nở một nụ cười yêu kiều, ưỡn thẳng thân người lên khiến bộ ngực càng nhô cao hơn. Nàng ta nói: "Ta dám cam đoan ngươi xuống tay với ta không nổi."
Tiểu Ngưu gằn giọng: "Không chắc. Tuy trước giờ ta chưa hề giết nữ nhân nhưng có thể người đầu tiên sẽ là cô. Ta cứ nhắm mắt lại bóp cổ cô chết là xong." Nói xong, Tiểu Ngưu làm bộ dạng như muốn đặt Quỷ Linh xuống, đưa tay đến cổ Mộ Dung Mỹ. Mộ Dung Mỹ thấy Tiểu Ngưu cắn chặt răng, cũng sợ hắn làm thật.
Cân nhắc thiệt hơn, Mộ Dung Mỹ cuối cùng quyết định bảo toàn sinh mệnh trước đã. Hơn nữa, tuy nàng ta chẳng hề quen biết gì với Tiểu Ngưu nhưng đã biết rằng hắn cũng thuộc phường háo sắc, tính ra cũng dễ đối phó. Chỉ cần mình khôi phục được công lực, có thể tự do thi triển bản lĩnh thì giết hắn chẳng phải dễ như lấy đồ chơi sao? Trước mắt thì không thể làm căng với hắn được. Vậy nên, Mộ Dung Mỹ cất giọng nói: "Từ từ nào, ngươi không thể giết ta được."
Tiểu Ngưu hỏi lại: "Vì sao ta không thể giết chứ?'
Mộ Dung Mỹ nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngưu rồi làm bộ dạng rất đáng thương hỏi: "Chúng ta có biết nhau chưa?"
Tiểu Ngưu ngẫm nghĩ, hôm đó đã gặp một lần, chẳng nói với nhau câu nào, không thể tính là có quen biết. Bởi vậy Tiểu Ngưu đáp: "Nãy giờ cũng xem như có biết rồi." Mộ Dung Mỹ mỉm cười nói: "Vậy ngươi tên là gì. Ta vẫn chưa biết mà."
Tiểu Ngưu đáp: "Ta là Ngụy Tiểu Ngưu, là đệ tử của phái Lao sơn."
Mộ Dung Mỹ bật lên một tiếng "Ủa" rồi nói: "Thì ra là một đệ tử của danh môn chánh phái. Thật là thất kính." Tiểu Ngưu đáp với giọng kiêu ngạo: "Cô biết rồi thì tốt. Chúng ta vốn là chánh tà bất dung."
Mộ Dung Mỹ bật cười rũ rượi nói: "Bởi vì trước đây chúng ta không biết nhau, chẳng hề có oán thù gì, ngươi có lý do gì để giết ta chứ? Ta đã đắc tội với ngươi bao giờ chưa?" Tiểu Ngưu nghĩ thấy cũng đúng. Mình và nàng ta chưa từng đụng độ nhau, chẳng có lý do gì để giết nàng ta. Có điều nếu lưu nàng ta lại thì đúng là tai họa về sau.
Hôm nay ta bỏ qua cho nàng ta, ngày khác liệu nàng ta có bỏ qua cho ta không? Cái đó thì không chắc được. Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: "Cô là cừu nhân của Quỷ Linh, vậy nên cũng là cừu nhân của ta. Ta giết cô chẳng có gì sai cả. Hơn nữa, cô là tà phái, ta là chánh đạo, ta giết cô cũng xem là có lý do chứ."
Mộ Dung Mỹ nheo nheo mắt nói: "Hiện giờ ta chẳng có chút khả năng phản kháng nào. Ngươi là một đại nam nhân, là cường giả. Nếu ngươi không sợ bị người ngoài cười chê thì ngươi cứ giết ta đi cũng được. Dù sao đi nữa ở đây cũng chẳng có ai nhìn thấy, ngươi có thể tự thị là anh hùng được đó."
Tiểu Ngưu nhấc chân lên, đưa đến gần đầu Mộ Dung Mỹ, nói: "Vậy cô đừng trách ta. Ta không thể không giết cô. Ta không giết cô, sau này cô cũng giết ta." Nói xong, vung chân đá ra. Có điều mới đi được nửa đường, Tiểu Ngưu lại ngừng cú đá lại. Hắn thấy Mộ Dung Mỹ đã nhắm mắt lại, từ khóe mắt trào ra hai dòng lệ. Nhìn thấy, Tiểu Ngưu thấy đau xót trong lòng. Thật là chán, cú đá này dù gì đi nữa cũng không thể tung ra được rồi.
Tiểu Ngưu là kẻ luôn có một tình yêu thương vô hạn đối với mỹ nữ. Bảo hắn yêu mỹ nữ thì hắn làm ngay. Nhưng bảo hắn làm hại một mỹ nữ, đả thương một mỹ nữ thì...Cái bản lĩnh đó hắn hoàn toàn không có.
Hắn giận dữ hạ chân xuống đất, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp và bộ dạng đáng thương đó, trong lòng hắn rối như tơ vò. Giết nàng thì không xuống tay nổi. Không nghe lời Quỷ Linh thì hậu hoạn không lường nổi. Vậy thì phải làm sao mới được đây? Tiểu Ngưu rơi vào cảnh phải đưa ra một lựa chọn vô cùng khó khăn.
Mộ Dung Mỹ thấy hắn phân vân bất định, đúng là đang ở trong tình cảnh yếu đuối về tâm lý, cũng chính là cơ hội tốt để mình nêu ra điều kiện. Vậy nên, Mộ Dung Mỹ mở mắt ra mỉm cười nói: "Ta sớm đã biết ngươi không thể giết ta được mà. Xem ra, ngươi thuộc loại nam nhân ưa thích nữ nhân. Đó là loại người mà ta đặc biệt yêu thích đó."
Tiểu Ngưu đáp với vẻ mặt chẳng vui vẻ gì: "Cô nói vậy không lẽ ta phải thả cô đi hay sao? Ta không giết cô nhưng ta cũng có thể hủy dung nhan, chặt bỏ tứ chi của cô. Như thế thì cô vẫn sống mà ta vẫn đạt được mục đích của mình." Mộ Dung Mỹ lại làm vẻ mặt lo sợ nói: "Ngụy đại hiệp, Tiểu Ngưu ca ca, ngươi ngàn vạn lần đừng làm như thế. Ta biết nếu để ngươi thả ta đi một cách đơn giản như thế thì ngươi không cam tâm. Nếu vậy, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi. Ngươi xem có được không? Như thế, cả hai ta đều cùng có lợi."
Tiểu Ngưu nhẹ nhàng đặt Quỷ Linh xuống bãi cỏ dày, để nàng ta nằm thật thoải mái rồi hỏi lại: "Giao dịch thế nào?" Mộ Dung Mỹ nghiêm mặt lại nói: "Ngươi phải thả ta ra, không được làm hại ta."
Tiểu Ngưu cắt ngang: "Cô nghĩ hay quá nhỉ. Ta thả cho cô đi thì ta được cái lợi lộc gì nào?" Mộ Dung Mỹ nở một nụ cười yểu điệu nói: "Chỉ cần ngươi thả ta ra, ngươi muốn gì cũng được." Nói xong lại liếc đôi mắt đẹp húng hiếng nhìn Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu lại ngắm nghía gương mặt xinh xắn và bộ ngực đầy đặn của nàng ta rồi nói: "Cô nói thật chứ?" Tim hắn đang đập thình thịch, có vẻ không dám tin rằng điều đó là sự thật.
Mộ Dung Mỹ biểu lộ vẻ mặt kiên quyết: "Ta nói đương nhiên là chân thật. Ta quyết không trái lời. Nói như thế nghĩa là nếu ta có thể bình an rời khỏi đây thì ngươi cũng có thể đạt được điều ngươi muốn." Tiểu Ngưu lập tức rơi vào cảnh đấu tranh tư tưởng dữ dội. Giết nàng ta thì hắn không nhẫn tâm; hủy hoại nàng ta, trong lòng hắn cũng không thoải mái. Như thế này chắc tốt hơn, ít nhất mình cũng được lợi một chút. Có điều lại có chút không phải với Quỷ Linh.
Tiểu Ngưu thông suốt rồi thì liền bật cười ha hả nói: "Vì cô đã chủ động đề xuất như thế, nếu ta vẫn cứ cự tuyệt thì thật quá nhẫn tâm." Mộ Dung Mỹ tận dụng thời cơ nói: "Thức thời mới đúng là tuấn kiệt! Ta sớm đã biết ngươi đúng là rồng trong nhân gian, đúng là tuấn kiệt."
Được Mộ Dung Mỹ tán dương như thế, đương nhiên tâm lý Tiểu Ngưu muốn bay bổng lên trời cao. Hắn mừng đến mức quên cả ngậm miệng lại. Lúc này hắn quên hết mọi thứ, chỉ còn biết rằng mình nhất định phải đè nữ nhân này xuống, nhất định phải chiếm được nữ nhân này, nhất định phải chinh phục được nàng ta. Đột nhiên ánh mắt hắn quét sang phía Quỷ Linh, hắn lập tức cảm thấy chấn động, thầm nhủ, ở bên cạnh Quỷ Linh mà ta làm với người khác liệu có chút hơi thái quá không? Lỡ mà Quỷ Linh tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh như thế, có khi nổi điên lên ngay lập tức.
Phải rồi, xem ra trước tiên phải đem Quỷ Linh đi sắp đặt cho thỏa đáng đã. Như thế mới có thể tùy ý mình được. Nghĩ đến đây, Tiểu Ngưu ôm lấy eo Quỷ Linh bế xốc lên, sau đó lại đến bên Mộ Dung Mỹ nói: "Vậy đi theo ta mau." Mộ Dung Mỹ không hiểu hỏi lại: "Đi đâu chứ?"
Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: "Đến lúc đó cô sẽ biết." Nói rồi, Tiểu Ngưu chìa tay ra, một tay ôm lấy Mộ Dung Mỹ bế lên luôn. Vậy là Tiểu Ngưu trái ôm phải ấp một lượt hai mỹ nữ.
Cũng may, hai mỹ nữ này đều có thân hình mảnh dẻ, không nặng lắm. Tiểu Ngưu cũng chưa phải dùng hết sức mới ôm được cả hai nàng. Tiểu Ngưu sung sướng ôm cả hai mỹ nữ đem về trong ngôi mộ. Hắn đặt Quỷ Linh lên trên nắp quan tài, lấy chăn đắp lại rồi nói: "Quỷ Linh à, ta sẽ quay lại sau. Nàng đợi ta nhé." Nói xong, Tiểu Ngưu ôm Mộ Dung Mỹ đi ra khỏi phần mộ. Hắn tính thầm trong lòng không biết giải quyết Mộ Dung Mỹ ở đâu là tốt nhất.
Tiểu Ngưu ôm Mộ Dung Mỹ đi lung tung một lúc thì chợt đi ngang qua một đống cỏ khô nằm bên đường. Cũng không biết ai đã chất đống cỏ đó. Trông vàng vàng, lại cao cao, có vẻ rất êm ái, mềm mại.
Tiểu Ngưu thấy gần đó chẳng có ai liền ôm Mộ Dung Mỹ lêo lên trên đống cỏ. Lúc Tiểu Ngưu nằm đè lên trên Mộ Dung Mỹ, thân thể nàng ta run lên từng chập, có vẻ như rất sợ sệt.
Đến khi Tiểu Ngưu đưa miệng đến gần khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Mộ Dung Mỹ hoảng hốt xoay mặt đi né tránh. Tiểu Ngưu ngạc nhiên hỏi: "Cô sao vậy? Không nguyện ý à?"
Đôi mắt Mộ Dung Mỹ đỏ hoe lên nói: "Ta chưa từ bị nam nhân nào khi phụ bao giờ."
Tiểu Ngưu vừa nghe liền bật cười nói: "Sao có thể như thế được? Năm nay cô được bao nhiêu tuổi rồi?"
Mộ Dung Mỹ đáp: "Ta đã mười chín tuổi rồi." Tiểu Ngưu nói: "Vậy không phải đúng rồi sao? Cô giờ đã mười chín tuổi rồi mà chưa từng chung đụng với nam nhân nào. Chuyện đó ai tin đây?"
Mộ Dung Mỹ trừng mắt nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, nếu ngươi vũ nhục ta thì tốt nhất bây giờ ngươi giết ta đi. Ta không muốn sống nữa."
Tiểu Ngưu thấy nàng ta đột nhiên trở nên cứng rắn như thế, cảm thấy có chút hơi bất ngờ. Hắn vốn cho rằng nàng ta sợ chết, không hiểu sao bây giờ lại thay đổi như thế này? Không lẽ trinh tiết quan trọng hơn sinh mạng sao?
Mộ Dung Mỹ lại nói: "Ngươi đừng nghĩ rằng một cô nương tà phái thì đương nhiên phải phóng đãng, tùy tiện. Ta nói cho ngươi biết, ta còn đàng hoàng hơn cái đám nữ nhân chánh đạo của các ngươi nhiều đó."
Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: "Tốt thôi, tốt thôi! Ta công nhận rằng cô còn trong sạch là được chứ gì? Có điều ta có chút không rõ ràng lắm. Cô là một cô nương mỹ lệ như thế này, cớ sao lại không có nam nhân nào ưa thích vậy? Ít nhất, cô lớn tuổi thế này rồi thì cũng phải có nơi có chốn định trước rồi chứ."
Mộ Dung Mỹ đáp: "Người thích ta thì không thiếu nhưng ta nhìn chẳng thấy ai được cả. Ta đã bị đính hôn mấy lần nhưng rồi ta đều xóa bỏ hết cả. Hễ ta mà nổi giận lên rồi thì chẳng ai quản nổi nữa cả."
Tiểu Ngưu vừa nghe được mấy lời này liền cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi. Hắn nghĩ thầm, nếu như Mộ Dung Mỹ thật sự là xử nữ thì Tiểu Ngưu ta lại được một phen sướng khoái đến chết được. Ngoài Nguyệt Lâm ra, ta chưa được chung đụng với xử nữ nào khác. Mỗi nữ nhân một hương vị. Không biết Mộ Dung Mỹ này sẽ có hương vị như thế nào đây?
Tiểu Ngưu hưng phấn đến nổi đôi mắt như cũng phát sáng, cất lời nói: "Vậy để ta thử xem cô trong sạch như thế nào." Nói vậy xong, một mặt Tiểu Ngưu đưa tay sờ mó khắp người Mộ Dung Mỹ, cảm nhận sự mềm mại của nó, mặt khác, bắt đầu hôn khắp nơi trên mặt nàng ta.
Mộ Dung Mỹ vẫn cứ lắc đầu quầy quậy như cũ khiến Tiểu Ngưu không sao được như ý. Nhưng Tiểu Ngưu cũng không gấp gáp gì, cùng thi gan với nàng ta xem ai kiên nhẫn hơn. Không hôn môi được thì hôn mặt. Lúc này hai tay hắn bắt đầu muốn trổ uy lực, liền tiến tới nhào nặn bộ ngực của Mộ Dung Mỹ. Mộ Dung Mỹ chưa từng có một trải nghiệm nào như thế. Lúc hai tay Tiểu Ngưu chạm vào ngực nàng, theo bản năng nàng vội đẩy hắn ra, không cho hắn tự do làm loạn. Nhưng sau khi thụ thương nàng không thể vận công được, phản kháng cũng vô hiệu. Thế nên, từ mắt nàng bắt đầu trào ra những giọt nước mắt tủi nhục.
Tiểu Ngưu liền ngừng mọi động tác lại nói: "Mộ Dung Mỹ à, bây giờ nàng đừng nên nghĩ rằng đang tiến hành một giao dịch mà nên xem như ta là tướng công của nàng. Như vậy, nàng sẽ thấy thoải mái hơn." Nói xong, Tiểu Ngưu kề miệng hôn lên đôi môi hồng của nàng ta. Lần này, Mộ Dung Mỹ muốn tránh cũng không trách được, cứ như bị người ta điểm huyệt rồi vậy.
Tiểu Ngưu hôn đôi môi lành lạnh mà thơm tho đó, hai tay vẫn tự do xoa nặn hai núm ngực. Sự mềm mại và đàn hồi thật là cực hạn. Đúng là hàng thượng phẩm.
Trong lúc hưởng thụ, Tiểu Ngưu cũng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải khiến nàng ta trở nên nhiệt tình hơn. Hắn phải làm cho nàng cam tâm tình nguyện cùng hắn làm chuyện này, để nàng có thể thưởng thức cái mùi vị của cả cuộc đời.
Tác giả :
Liệp Thương