Ma Da Truyền Thuyết
Chương 2: Trung
Cấm địa thần giới, trong Ngọc Thanh Trì, thê tử Đại Chính Thần Đế, Ma Da đại thần đang sinh nở.
Y nằm ở thần trì chính giữa không gian thanh khiết, ở giữa là tâm hoa tiên bạch ngọc tỏa mùi hương thơm ngát, chờ đợi hài tử chính mình ra đời.
"Ân, ân...... A –"
Tuy rằng đã thăng làm thần tiên, nhưng sinh nở đau là điều thần tiên cũng tránh không được, hơn nữa Ma Da vẫn là lấy thân nam tử sinh con.
Lần này không phải lần sinh đầu tiên của y nhưng so với lần đầu tiên sinh phải khó khăn nhiều lắm. Y đã ở trong Tiên Hà được ba ngày ba đêm rồi, chính là hài tử lần này bướng bỉnh lại tựa hồ còn không chịu đi ra.
Y còn không có ý thức được có lẽ lần này là khó sanh, bởi vì vài lần sinh trước đó đều thập phần thuận lợi, cho dù Lục Hoàng tử cùng Thất Hoàng tử, Thập Tam Hoàng tử cùng Thập Tứ Hoàng nữ đều là song thai, cũng không quá khó khăn.
Ma Da cảm giác được Bạch Ngọc Tiên Hà chậm rãi buông xuống một mảnh ngọc diệp, liền ngẩng đầu, tiếp nhận tiên châu.
Ngọc Thanh Trì này cùng Bạch Ngọc Tiên Hà là tiên vật thần giới, chính là cấm địa, là chỗ chúng thần tiên khởi tử hồi sinh hoặc chữa thương tiên thể.
Đại Chính Thần Đế có thể thi pháp khiến Ma Da thụ thai, nhưng sinh sản vẫn là việc khó, liền an bài tại Ngọc Thanh Trì và Bạch Ngọc Tiên Hà này chờ sinh, đảm bảo phụ tử y bình an.
Mười tám hài tử trước của hắn cũng là sinh ra ở nơi này. Bốn phía nơi này từ xưa đến nay luôn có thượng cổ kết giới, cho dù là Thần Đế cũng không thể tùy tiện đi vào, cho nên mỗi lần sinh nở đều là Ma Da một mình ở trong này.
Y bào màu trắng trên người Ma Da sớm đã bị nước ao làm ướt, Bạch Ngọc Tiên Hà thỉnh thoảng lại ôm lấy đóa hoa vì y ngưng khí, thỉnh thoảng triển khai đóa hoa nhẹ nhàng đong đưa giảm bớt đau đớn của y, hết thảy đều tùy theo trạng thái của y mà điều chỉnh, điều này làm cho y thư thái rất nhiều. Chính là lần này sinh thật sự rất lâu, cho dù y đã có tiên thể, vẫn đang cảm thấy vạn phần dày vò.
Uống xong tiên châu Bạch Ngọc Tiên Hà ban cho, Ma Da cảm thấy đã khôi phục được một ít khí lực. Hạ phúc vẫn đang đau đến lợi hại, đứa nhỏ lại còn không có động tĩnh gì.
Ma Da nỗ lực khởi động thân mình, niệm một đạo tiên chú, nháy mắt trước mặt hiện ra một mặt gương đồng. Y tách hai chân ra, theo gương đồng phản chiếu xác thực hậu huyệt chính mình quả thật đã hoàn toàn mở ra, bất quá cũng không giống loại sinh sản bình thường có nước ối tràn ra.
Việc sinh nở của thần cùng nhân loại là bất đồng, thai nhi ở trong bụng có tiên khí vây quanh, không cần nước ối, cũng không có dơ bẩn như người phàm sinh sản. Nhưng Ma Da lại thấy rõ ràng một dòng chất lỏng màu đỏ tinh tế đang chậm rãi chảy ra.
Y sửng sốt chớp mắt một cái, lập tức phản ứng lại, không khỏi thất kinh.
Từ khi nhập tiên giới, y liền không chảy huyết nữa, cứ thế mấy trăm năm y sớm quên thân thể của chính mình còn có máu lưu động. Mà lúc này, y lần đầu tiên ý thức được chính mình có lẽ là khó sanh.
Khó sanh.
Từ này trước kia chưa từng xuất hiện qua trong đầu y. Bởi vì nơi này không phải nhân gian, bởi vì y là vợ Thần Đế, không phải phàm nhân.
Chính là hiện tại, y bị từ ngữ này dọa tới rồi.
Chất lỏng màu đỏ thắm bị Bạch Ngọc Tiên Hà chậm rãi hấp thu, ngưng tụ máu tiên khí của Thần Đế là dị thường trân quý, điều này làm cho tiên khí của Bạch Ngọc Tiên Hà cũng nhất thời đại trướng.
Nhưng Ma Da lại đau đớn khó nhịn, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Y ở nhân gian bây giờ giỏi về y thuật, nhưng ở thiên giới lại hoàn toàn không thích hợp. Huống chi y đã sớm không phải thân thể phàm nhân.
"Đế Tôn...... Đế Tôn......"
Ma Da thì thào khinh gọi, tựa hồ có thể làm cho chính mình tốt một chút.
Đế Tôn có nói qua đây là đứa nhỏ cuối cùng của bọn họ. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là bởi vì chính mình đem mệnh tang vu này sao không?
Hai tròng mắt đen láy của Ma Da mờ mịt bóng nước.
Không! Y không muốn rời đi! Y không thể rời đi!
Y là yêu vị thần kia rất nhiều. Cho dù hắn mạnh mẽ đem chính mình bắt đến thiên đình, cho dù hắn vì không cho chính mình trở lại nhân gian mà thi pháp làm cho chính mình thụ thai, cho dù, cho dù... cho dù hết thảy, hắn đều là như thế thương y! Không muốn rời đi!
Sống tại thần giới đã lâu, mới biết được nơi này nhiều ma tịch mịch.
Thế gian này chỉ có ngọn núi, hải dương, đại địa này đó thiên nhiên cùng thiên địa đồng tồn. Mà nhân loại nhỏ bé ra sao, sống ngắn ngủi ra sao. Nếu muốn cùng thiên địa đồng thọ, liền phải như nham thạch lạnh như băng vô tình, lại vừa tu đắc tiên thể thăng thiên. Nhưng như thế có nghĩa lí gì?
Đại Chính Thần Đế là cùng thiên địa sinh ra tiên thần, cùng thiên địa đồng thọ.
Thổ địa tồn tại bao nhiêu năm, y liền tịch mịch bấy nhiêu năm. Hiện giờ chính mình có thể làm bạn bên người hắn, y sao lại có thể rời đi đây?
"Không, không...... Đi ra — hảo hài tử, van cầu con..... Mau, mau ra đây đi......"
Tiên khí trên người Ma Da trên người chậm rãi tán đi, cho dù Bạch Ngọc Tiên Hà vẫn độ khí cho y, nhưng y lấy thân phàm nhân thăng lên tiên thể, thời gian tu luyện lại ngắn, đã dần dần không thể khống chế tiên khí chính mình, chậm rãi lộ ra thuộc tính phàm nhân.
Mồ hôi. Mồ hôi phàm nhân bắt đầu chảy xuống dọc theo thái dương.
Máu. Chất lỏng phàm nhân đã bắt đầu chậm rãi tràn ra theo hậu huyệt y.
Cảm nhận sâu sắc. Đau nhức phàm nhân bắt đầu từng bước cắn nuốt ý thức y.
"Ách...... A, a –"
Ma Da mở miệng thở dốc, căng thẳng toàn thân dùng sức.
Y cảm giác được thuộc tính thần tiên của chính mình thấp dần, thuộc tính phàm nhân dần dần đã khống chế thân thể này. Nếu hoàn toàn khôi phục trạng thái phàm nhân, y nhất định vì lần này khó sanh mà chết.
Không thể! Không thể!
Dưới y bào tuyết trắng, bụng y lớn như Đông Hải Long Châu, bởi vì tiên khí thai nhi ngưng tụ mà tản mát ra một tầng thần quang hơi mỏng.
Tóc đen dài cập mắt cá chân của Ma Da hoàn toàn phô tản ra, giống như một thác nước.
Tóc đen con ngươi đen, là nhan sắc bên trong Bạch Ngọc Tiên Hà. Mà tơ máu đỏ tươi uốn lượn, cũng rất mau bị linh khí tiên hà đánh tan đi.
"Tiên hà, giúp ta...... Giúp ta –"
Ma Da nhìn chính mình mang thai đã hoàn toàn bị thần quang long trụ, biết đứa nhỏ sắp đi ra. Chính là y cũng đã không có khí lực.
Thuộc tính phàm nhân chiếm hơn phân nửa, hiện tại y ngay cả hô hấp đều cảm thấy khó khăn.
Bạch Ngọc Tiên Hà linh khí trời sinh, tự nhiên tụ lại đóa hoa, hình thành một hà bào cực đại, đem Ma Da hoàn toàn bao phủ trong đó, giúp y ngưng tụ tiên khí.
Ma Da dựa vào vách tường bên trong đóa hoa, giãy dụa đi lên.
Đây là vì y năm đó ở nhân gian nghe nói đến một loại phương pháp sinh nở. Hiện giờ đành phải thử một lần. Tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng cũng đành phải vậy. Hiện tại y đã là thể chất bán tiên, tái duy trì tiên khí hộ thể.
Ma Da cố gắng mở lớn hai chân, bán ngồi xuống, trong lòng bàn tay ngưng tụ một ít lực, hình thành một cái quang cầu, hướng đến bụng mình nén xuống.
Y nằm ở thần trì chính giữa không gian thanh khiết, ở giữa là tâm hoa tiên bạch ngọc tỏa mùi hương thơm ngát, chờ đợi hài tử chính mình ra đời.
"Ân, ân...... A –"
Tuy rằng đã thăng làm thần tiên, nhưng sinh nở đau là điều thần tiên cũng tránh không được, hơn nữa Ma Da vẫn là lấy thân nam tử sinh con.
Lần này không phải lần sinh đầu tiên của y nhưng so với lần đầu tiên sinh phải khó khăn nhiều lắm. Y đã ở trong Tiên Hà được ba ngày ba đêm rồi, chính là hài tử lần này bướng bỉnh lại tựa hồ còn không chịu đi ra.
Y còn không có ý thức được có lẽ lần này là khó sanh, bởi vì vài lần sinh trước đó đều thập phần thuận lợi, cho dù Lục Hoàng tử cùng Thất Hoàng tử, Thập Tam Hoàng tử cùng Thập Tứ Hoàng nữ đều là song thai, cũng không quá khó khăn.
Ma Da cảm giác được Bạch Ngọc Tiên Hà chậm rãi buông xuống một mảnh ngọc diệp, liền ngẩng đầu, tiếp nhận tiên châu.
Ngọc Thanh Trì này cùng Bạch Ngọc Tiên Hà là tiên vật thần giới, chính là cấm địa, là chỗ chúng thần tiên khởi tử hồi sinh hoặc chữa thương tiên thể.
Đại Chính Thần Đế có thể thi pháp khiến Ma Da thụ thai, nhưng sinh sản vẫn là việc khó, liền an bài tại Ngọc Thanh Trì và Bạch Ngọc Tiên Hà này chờ sinh, đảm bảo phụ tử y bình an.
Mười tám hài tử trước của hắn cũng là sinh ra ở nơi này. Bốn phía nơi này từ xưa đến nay luôn có thượng cổ kết giới, cho dù là Thần Đế cũng không thể tùy tiện đi vào, cho nên mỗi lần sinh nở đều là Ma Da một mình ở trong này.
Y bào màu trắng trên người Ma Da sớm đã bị nước ao làm ướt, Bạch Ngọc Tiên Hà thỉnh thoảng lại ôm lấy đóa hoa vì y ngưng khí, thỉnh thoảng triển khai đóa hoa nhẹ nhàng đong đưa giảm bớt đau đớn của y, hết thảy đều tùy theo trạng thái của y mà điều chỉnh, điều này làm cho y thư thái rất nhiều. Chính là lần này sinh thật sự rất lâu, cho dù y đã có tiên thể, vẫn đang cảm thấy vạn phần dày vò.
Uống xong tiên châu Bạch Ngọc Tiên Hà ban cho, Ma Da cảm thấy đã khôi phục được một ít khí lực. Hạ phúc vẫn đang đau đến lợi hại, đứa nhỏ lại còn không có động tĩnh gì.
Ma Da nỗ lực khởi động thân mình, niệm một đạo tiên chú, nháy mắt trước mặt hiện ra một mặt gương đồng. Y tách hai chân ra, theo gương đồng phản chiếu xác thực hậu huyệt chính mình quả thật đã hoàn toàn mở ra, bất quá cũng không giống loại sinh sản bình thường có nước ối tràn ra.
Việc sinh nở của thần cùng nhân loại là bất đồng, thai nhi ở trong bụng có tiên khí vây quanh, không cần nước ối, cũng không có dơ bẩn như người phàm sinh sản. Nhưng Ma Da lại thấy rõ ràng một dòng chất lỏng màu đỏ tinh tế đang chậm rãi chảy ra.
Y sửng sốt chớp mắt một cái, lập tức phản ứng lại, không khỏi thất kinh.
Từ khi nhập tiên giới, y liền không chảy huyết nữa, cứ thế mấy trăm năm y sớm quên thân thể của chính mình còn có máu lưu động. Mà lúc này, y lần đầu tiên ý thức được chính mình có lẽ là khó sanh.
Khó sanh.
Từ này trước kia chưa từng xuất hiện qua trong đầu y. Bởi vì nơi này không phải nhân gian, bởi vì y là vợ Thần Đế, không phải phàm nhân.
Chính là hiện tại, y bị từ ngữ này dọa tới rồi.
Chất lỏng màu đỏ thắm bị Bạch Ngọc Tiên Hà chậm rãi hấp thu, ngưng tụ máu tiên khí của Thần Đế là dị thường trân quý, điều này làm cho tiên khí của Bạch Ngọc Tiên Hà cũng nhất thời đại trướng.
Nhưng Ma Da lại đau đớn khó nhịn, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Y ở nhân gian bây giờ giỏi về y thuật, nhưng ở thiên giới lại hoàn toàn không thích hợp. Huống chi y đã sớm không phải thân thể phàm nhân.
"Đế Tôn...... Đế Tôn......"
Ma Da thì thào khinh gọi, tựa hồ có thể làm cho chính mình tốt một chút.
Đế Tôn có nói qua đây là đứa nhỏ cuối cùng của bọn họ. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là bởi vì chính mình đem mệnh tang vu này sao không?
Hai tròng mắt đen láy của Ma Da mờ mịt bóng nước.
Không! Y không muốn rời đi! Y không thể rời đi!
Y là yêu vị thần kia rất nhiều. Cho dù hắn mạnh mẽ đem chính mình bắt đến thiên đình, cho dù hắn vì không cho chính mình trở lại nhân gian mà thi pháp làm cho chính mình thụ thai, cho dù, cho dù... cho dù hết thảy, hắn đều là như thế thương y! Không muốn rời đi!
Sống tại thần giới đã lâu, mới biết được nơi này nhiều ma tịch mịch.
Thế gian này chỉ có ngọn núi, hải dương, đại địa này đó thiên nhiên cùng thiên địa đồng tồn. Mà nhân loại nhỏ bé ra sao, sống ngắn ngủi ra sao. Nếu muốn cùng thiên địa đồng thọ, liền phải như nham thạch lạnh như băng vô tình, lại vừa tu đắc tiên thể thăng thiên. Nhưng như thế có nghĩa lí gì?
Đại Chính Thần Đế là cùng thiên địa sinh ra tiên thần, cùng thiên địa đồng thọ.
Thổ địa tồn tại bao nhiêu năm, y liền tịch mịch bấy nhiêu năm. Hiện giờ chính mình có thể làm bạn bên người hắn, y sao lại có thể rời đi đây?
"Không, không...... Đi ra — hảo hài tử, van cầu con..... Mau, mau ra đây đi......"
Tiên khí trên người Ma Da trên người chậm rãi tán đi, cho dù Bạch Ngọc Tiên Hà vẫn độ khí cho y, nhưng y lấy thân phàm nhân thăng lên tiên thể, thời gian tu luyện lại ngắn, đã dần dần không thể khống chế tiên khí chính mình, chậm rãi lộ ra thuộc tính phàm nhân.
Mồ hôi. Mồ hôi phàm nhân bắt đầu chảy xuống dọc theo thái dương.
Máu. Chất lỏng phàm nhân đã bắt đầu chậm rãi tràn ra theo hậu huyệt y.
Cảm nhận sâu sắc. Đau nhức phàm nhân bắt đầu từng bước cắn nuốt ý thức y.
"Ách...... A, a –"
Ma Da mở miệng thở dốc, căng thẳng toàn thân dùng sức.
Y cảm giác được thuộc tính thần tiên của chính mình thấp dần, thuộc tính phàm nhân dần dần đã khống chế thân thể này. Nếu hoàn toàn khôi phục trạng thái phàm nhân, y nhất định vì lần này khó sanh mà chết.
Không thể! Không thể!
Dưới y bào tuyết trắng, bụng y lớn như Đông Hải Long Châu, bởi vì tiên khí thai nhi ngưng tụ mà tản mát ra một tầng thần quang hơi mỏng.
Tóc đen dài cập mắt cá chân của Ma Da hoàn toàn phô tản ra, giống như một thác nước.
Tóc đen con ngươi đen, là nhan sắc bên trong Bạch Ngọc Tiên Hà. Mà tơ máu đỏ tươi uốn lượn, cũng rất mau bị linh khí tiên hà đánh tan đi.
"Tiên hà, giúp ta...... Giúp ta –"
Ma Da nhìn chính mình mang thai đã hoàn toàn bị thần quang long trụ, biết đứa nhỏ sắp đi ra. Chính là y cũng đã không có khí lực.
Thuộc tính phàm nhân chiếm hơn phân nửa, hiện tại y ngay cả hô hấp đều cảm thấy khó khăn.
Bạch Ngọc Tiên Hà linh khí trời sinh, tự nhiên tụ lại đóa hoa, hình thành một hà bào cực đại, đem Ma Da hoàn toàn bao phủ trong đó, giúp y ngưng tụ tiên khí.
Ma Da dựa vào vách tường bên trong đóa hoa, giãy dụa đi lên.
Đây là vì y năm đó ở nhân gian nghe nói đến một loại phương pháp sinh nở. Hiện giờ đành phải thử một lần. Tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng cũng đành phải vậy. Hiện tại y đã là thể chất bán tiên, tái duy trì tiên khí hộ thể.
Ma Da cố gắng mở lớn hai chân, bán ngồi xuống, trong lòng bàn tay ngưng tụ một ít lực, hình thành một cái quang cầu, hướng đến bụng mình nén xuống.
Tác giả :
Thập Thế