Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh
Chương 54: Khi tử thần tham gia trò chơi (2)
Âm thanh đáng sợ vang lên giữa không gian của núi rừng. Mỗi lần như vậy, Tần Duệ Minh luôn tìm cách bịt tai Hồ Anh Vũ lại. Anh sợ âm thanh quá lớn sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng cô. Anh có thể chết nhưng đứa bé không thể mất được.
Hồ Anh Vũ giằng tay anh ra, sống lưng cô lạnh buốt. Chỉ trong chưa tới mười phút đồng hồ, cô đã tận mắt thấy tai nghe hậu quả của súng đạn mang lại. Nhưng lần này nạn nhân không phải cô, không phải anh, lại càng không phải là hai người đó.
Dáng người Trọng Khuyến bất ngờ đổ “Bịch" xuống đất, máu từ người anh ta chảy ra lênh láng khắp nơi.
Hồ Anh Vũ nhất thời hét toáng sau đó liền im ngay khi từ cửa vào một đám người dẫn đầu là Ngô Sơn, tiếp đó là Hàn Quốc Cường, Đàm Gia Khánh và cả Hà Như nữa. Trông thấy cô, Hàn Quốc Cường và Đàm Gia Khánh vội chạy tới.
Hàn Quốc Cường lo lắng ôm chặt Hồ Anh Vũ vào lòng quan tâm hỏi. - Anh Vũ, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Cô mỉm cười đẩy Hàn Quốc Cường ra. - Em không sao, nhưng anh Duệ Minh bị thương rồi.
Không ai bảo ai cùng quay đầu sang Tần Duệ Minh. Anh lúc này chẳng còn sức để mở lời nữa, hơi thở gấp gáp, đôi môi trắng bệch chỉ là ánh mắt nhìn Hàn Quốc Cường đầy giận dữ.
Hàn Quốc Cường như biết điều buông Hồ Anh Vũ ra, không biết anh nghĩ gì, ánh mắt nhìn Tần Duệ Minh hiện tia đau thương và lo lắng. - Minh, em...
Câu nói lấp lửng, cuối cùng Hàn Quốc Cường vẫn không nói hết câu. Nhưng chỉ cần một chút tinh ý sẽ rất dễ nhận ra trong đáy mắt anh không phải chỉ là nỗi lo bình thường.
Sau khi giải quyết xong đám thuộc hạ của Trọng Khuyến, Ngô Sơn vội chạy lại đỡ lấy Tần Duệ Minh, cũng may anh đến kịp. - Anh, anh sao rồi?
- Anh không sao, cậu đừng quá lo lắng. - Tần Duệ Minh khó khăn nói.
- Anh Vũ, em biết Trình Hoa bị nhốt ở đâu không? - Trần Thế Lãm sau khi chạy đôn chạy đáo tìm khắp nơi trong căn nhà hoang, cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn trực tiếp hỏi Hồ Anh Vũ.
Hồ Anh Vũ đương nhiên là không biết chuyện gì, cô chau mày nhìn Trần Thế Lãm khó hiểu hỏi. - Sao Trình Hoa lại ở đây? Không phải cậu ấy đã về khách sạn rồi sao?
- Sáng nay cô ấy gọi điện báo em gặp nguy hiểm, còn nói sẽ một mình xông vào đó. - Trần Thế Lãm càng nói càng không che giấu nổi sự lo lắng, anh như ngồi trên đống lửa từ lúc biết cô xông vào đây cứu người.
Hồ Anh Vũ không biết chuyện này, nhất thời không tự chủ được hét lên. - Anh bảo sao?
- Cô ấy đã bị bắt đem đến khu trung cư đường XX ngõ XZ rồi. - Trác Tử Ngôn được Cúc Phương dìu đến vừa hay nghe được nội dung cuộc nói chuyện, anh nói.
- Chết tiệt! - Trần Thế Lãm chửi thề một câu rồi lao nhanh ra xe, chiếc xe rú lên một tiếng rồi nhanh chóng biến mất không thấy bóng.
- Mọi người cũng đi giúp một tay đi! - Tần Duệ Minh cả người dựa tường, đôi môi nhợt nhạt mím chặt gần như không có sức sống.
- Nhưng... - Hồ Anh Vũ còn do dự, cô không nỡ để anh lại một mình.
Như đọc được suy nghĩ của cô, anh cô gượng cười nói. - Còn có Ngô Sơn ở đây với anh, em mau đi đi, nhớ cẩn thận.
Hồ Anh Vũ mặc dù không bằng lòng, nhưng rồi cô cũng gật đầu đồng ý.
- Vậy cũng được, cứu xong Trình Hoa em sẽ tới bệnh viện thăm anh.
- Ừ... - Tần Duệ Minh chỉ ậm ừ nhưng thực chất anh đã chẳng còn sức để mở miệng nữa.
Hồ Anh Vũ theo Đàm Gia Khánh ra xe, chiếc xe hướng thẳng khu trung cư đường XX phóng tới.
Hồ Anh Vũ vừa đi khỏi thì Tần Duệ Minh cũng không chống cự được nữa liền ngất xỉu. Xung quanh yên ắng chỉ còn lại tiếng kêu gào lo lắng.
***
Khi Hồ Anh Vũ đến tới nơi thì ở đó đã có rất nhiều người. Tiếng người cứu hộ yêu cầu mọi người tránh xa đám cháy.
Ở tầng cao nhất của khu trung cư, Trình Hoa ngồi bên cửa sổ ôm lấy cơ thể ai đó khóc lớn.
Trong lòng cô bỗng có một dự cảm không lành, cô quay người tìm Hàn Quốc Cường vội hỏi. - Thế Lãm đâu?
- Cậu ta vào trong rồi, hình như là, người đó!
Hai mắt Hồ Anh Vũ bỗng tối sầm khi cánh tay anh chỉ về nơi cao nhất của tòa nhà.
Trần Thế Lãm, anh ta điên rồi sao, anh ta có biết mình lao vào đó lúc này là không có đường ra không?
Bây giờ, tòa nhà đâu đâu cũng là lửa, muốn vào không được, muốn xuống không xong. Cách duy nhất lúc này chỉ có thể nhảy. Nhưng đáng lo là Trình Hoa sợ độ cao, cô cũng biết Trình Hoa không giám nhảy, nhưng giờ không nhảy không được.
Hồ Anh Vũ đưa tay quệt nhanh nước mắt, quay đầu nhìn ngó một lượt rồi dừng lại ở một nữ nhân viên cứu hộ không xa. Cô đẩy mọi người xung quanh ra, lao nhanh về phía đó. Cướp lấy cái loa từ trong tay cô gái, Hồ Anh Vũ hét lớn. - Trình Hoa, nhảy mau!
Nếu nói mà có thể làm, thì ai cũng là thiên tài.
Hồ Anh Vũ gật mạnh đầu nhìn về hướng Trình Hoa. - Hoa, mày phải tin tao, nhảy đi!
Trình Hoa cau mày nhìn xuống dưới, bên dưới cũng có rất nhiều người, họ ra hiệu cho cô nhảy, sẽ an toàn, sẽ không sao, nhưng với một kẻ sợ độ cao như cô, việc ngồi đây đã rút hết can đảm của cô rồi, hơn nữa còn có Trần Thế Lãm, anh vì đỡ trần nhà cho cô mà đã ngất xỉu.
- Hoa, mày còn nhớ mình đã nói gì với tao không? Mày nói “càng là nỗi sợ lớn thì càng phải cố gắng vượt qua" Bây giờ mày phải can đảm vượt qua nỗi sợ của chính mình. Chúng ta là bạn bè, mày phải tin tưởng tao. Hít sâu một hơi, nhắm mắt vào và nhảy.
Nhưng dù Hồ Anh Vũ có nói gì, cô vẫn không làm được.
- Hoa Hoa! - Giọng nói yếu ớt của người đàn ông vang nhẹ bên tai cô.
Trình Hoa mừng rỡ ôm chặt lấy Trần Thế Lãm vào lòng, cô vừa khóc vừa nói. - Thế Lãm cuối cũng anh cũng tỉnh rồi, đã tỉnh rồi!
- Nhảy đi! - Trần Thế Lãm thều thào nói.
- Em sợ!
- Hãy tin anh, nhảy đi!
Bây giờ, nhảy là cách duy nhất để sống, nhưng dù có chết, chỉ cần được ở bên cô, đi đâu anh cũng chịu. Trần Thế Lãm đưa bàn tay run rẩy vuốt ve mặt Trình Hoa, nước mắt của cô làm trái tim anh đau nhói. - Ngoan, đừng khóc! Chúng ta sẽ không sao! Anh nhảy cùng em.
Trình Hoa ngẩng đầu lên nhìn anh, hai viền mắt cô lấp lánh những giọt nước mắt.
- Em tin anh chứ? - Cần phải nhanh lên, anh, sắp không cầm cự được nữa rồi.
Vì người đàn ông này cô đã mất mẹ, giờ vì cô anh đã suýt mất mạng. Cô không thể tưởng tượng được một tương lai không có anh, cô phải sống thế nào?!
- Em tin!
Trần Thế Lãm mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc cô.
Trình Hoa cũng mỉm cười đáp lại anh. Cô đỡ anh đứng dậy. Lần đầu tiên can đảm đứng ở trên cao nhìn xuống mặt đất mà không tìm thấy nỗi sợ trong mình.
- Tất cả mọi người chuẩn bị, họ sắp nhảy rồi! - Tiếng nhân viên cứu hộ lớn tiếng căn dặn nhau.
Trình Hoa vòng tay giữ chặt lấy eo Trần Thế Lãm. Cô mỉm cười từ từ nhắm mắt lại.
- Hết
Hồ Anh Vũ giằng tay anh ra, sống lưng cô lạnh buốt. Chỉ trong chưa tới mười phút đồng hồ, cô đã tận mắt thấy tai nghe hậu quả của súng đạn mang lại. Nhưng lần này nạn nhân không phải cô, không phải anh, lại càng không phải là hai người đó.
Dáng người Trọng Khuyến bất ngờ đổ “Bịch" xuống đất, máu từ người anh ta chảy ra lênh láng khắp nơi.
Hồ Anh Vũ nhất thời hét toáng sau đó liền im ngay khi từ cửa vào một đám người dẫn đầu là Ngô Sơn, tiếp đó là Hàn Quốc Cường, Đàm Gia Khánh và cả Hà Như nữa. Trông thấy cô, Hàn Quốc Cường và Đàm Gia Khánh vội chạy tới.
Hàn Quốc Cường lo lắng ôm chặt Hồ Anh Vũ vào lòng quan tâm hỏi. - Anh Vũ, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Cô mỉm cười đẩy Hàn Quốc Cường ra. - Em không sao, nhưng anh Duệ Minh bị thương rồi.
Không ai bảo ai cùng quay đầu sang Tần Duệ Minh. Anh lúc này chẳng còn sức để mở lời nữa, hơi thở gấp gáp, đôi môi trắng bệch chỉ là ánh mắt nhìn Hàn Quốc Cường đầy giận dữ.
Hàn Quốc Cường như biết điều buông Hồ Anh Vũ ra, không biết anh nghĩ gì, ánh mắt nhìn Tần Duệ Minh hiện tia đau thương và lo lắng. - Minh, em...
Câu nói lấp lửng, cuối cùng Hàn Quốc Cường vẫn không nói hết câu. Nhưng chỉ cần một chút tinh ý sẽ rất dễ nhận ra trong đáy mắt anh không phải chỉ là nỗi lo bình thường.
Sau khi giải quyết xong đám thuộc hạ của Trọng Khuyến, Ngô Sơn vội chạy lại đỡ lấy Tần Duệ Minh, cũng may anh đến kịp. - Anh, anh sao rồi?
- Anh không sao, cậu đừng quá lo lắng. - Tần Duệ Minh khó khăn nói.
- Anh Vũ, em biết Trình Hoa bị nhốt ở đâu không? - Trần Thế Lãm sau khi chạy đôn chạy đáo tìm khắp nơi trong căn nhà hoang, cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn trực tiếp hỏi Hồ Anh Vũ.
Hồ Anh Vũ đương nhiên là không biết chuyện gì, cô chau mày nhìn Trần Thế Lãm khó hiểu hỏi. - Sao Trình Hoa lại ở đây? Không phải cậu ấy đã về khách sạn rồi sao?
- Sáng nay cô ấy gọi điện báo em gặp nguy hiểm, còn nói sẽ một mình xông vào đó. - Trần Thế Lãm càng nói càng không che giấu nổi sự lo lắng, anh như ngồi trên đống lửa từ lúc biết cô xông vào đây cứu người.
Hồ Anh Vũ không biết chuyện này, nhất thời không tự chủ được hét lên. - Anh bảo sao?
- Cô ấy đã bị bắt đem đến khu trung cư đường XX ngõ XZ rồi. - Trác Tử Ngôn được Cúc Phương dìu đến vừa hay nghe được nội dung cuộc nói chuyện, anh nói.
- Chết tiệt! - Trần Thế Lãm chửi thề một câu rồi lao nhanh ra xe, chiếc xe rú lên một tiếng rồi nhanh chóng biến mất không thấy bóng.
- Mọi người cũng đi giúp một tay đi! - Tần Duệ Minh cả người dựa tường, đôi môi nhợt nhạt mím chặt gần như không có sức sống.
- Nhưng... - Hồ Anh Vũ còn do dự, cô không nỡ để anh lại một mình.
Như đọc được suy nghĩ của cô, anh cô gượng cười nói. - Còn có Ngô Sơn ở đây với anh, em mau đi đi, nhớ cẩn thận.
Hồ Anh Vũ mặc dù không bằng lòng, nhưng rồi cô cũng gật đầu đồng ý.
- Vậy cũng được, cứu xong Trình Hoa em sẽ tới bệnh viện thăm anh.
- Ừ... - Tần Duệ Minh chỉ ậm ừ nhưng thực chất anh đã chẳng còn sức để mở miệng nữa.
Hồ Anh Vũ theo Đàm Gia Khánh ra xe, chiếc xe hướng thẳng khu trung cư đường XX phóng tới.
Hồ Anh Vũ vừa đi khỏi thì Tần Duệ Minh cũng không chống cự được nữa liền ngất xỉu. Xung quanh yên ắng chỉ còn lại tiếng kêu gào lo lắng.
***
Khi Hồ Anh Vũ đến tới nơi thì ở đó đã có rất nhiều người. Tiếng người cứu hộ yêu cầu mọi người tránh xa đám cháy.
Ở tầng cao nhất của khu trung cư, Trình Hoa ngồi bên cửa sổ ôm lấy cơ thể ai đó khóc lớn.
Trong lòng cô bỗng có một dự cảm không lành, cô quay người tìm Hàn Quốc Cường vội hỏi. - Thế Lãm đâu?
- Cậu ta vào trong rồi, hình như là, người đó!
Hai mắt Hồ Anh Vũ bỗng tối sầm khi cánh tay anh chỉ về nơi cao nhất của tòa nhà.
Trần Thế Lãm, anh ta điên rồi sao, anh ta có biết mình lao vào đó lúc này là không có đường ra không?
Bây giờ, tòa nhà đâu đâu cũng là lửa, muốn vào không được, muốn xuống không xong. Cách duy nhất lúc này chỉ có thể nhảy. Nhưng đáng lo là Trình Hoa sợ độ cao, cô cũng biết Trình Hoa không giám nhảy, nhưng giờ không nhảy không được.
Hồ Anh Vũ đưa tay quệt nhanh nước mắt, quay đầu nhìn ngó một lượt rồi dừng lại ở một nữ nhân viên cứu hộ không xa. Cô đẩy mọi người xung quanh ra, lao nhanh về phía đó. Cướp lấy cái loa từ trong tay cô gái, Hồ Anh Vũ hét lớn. - Trình Hoa, nhảy mau!
Nếu nói mà có thể làm, thì ai cũng là thiên tài.
Hồ Anh Vũ gật mạnh đầu nhìn về hướng Trình Hoa. - Hoa, mày phải tin tao, nhảy đi!
Trình Hoa cau mày nhìn xuống dưới, bên dưới cũng có rất nhiều người, họ ra hiệu cho cô nhảy, sẽ an toàn, sẽ không sao, nhưng với một kẻ sợ độ cao như cô, việc ngồi đây đã rút hết can đảm của cô rồi, hơn nữa còn có Trần Thế Lãm, anh vì đỡ trần nhà cho cô mà đã ngất xỉu.
- Hoa, mày còn nhớ mình đã nói gì với tao không? Mày nói “càng là nỗi sợ lớn thì càng phải cố gắng vượt qua" Bây giờ mày phải can đảm vượt qua nỗi sợ của chính mình. Chúng ta là bạn bè, mày phải tin tưởng tao. Hít sâu một hơi, nhắm mắt vào và nhảy.
Nhưng dù Hồ Anh Vũ có nói gì, cô vẫn không làm được.
- Hoa Hoa! - Giọng nói yếu ớt của người đàn ông vang nhẹ bên tai cô.
Trình Hoa mừng rỡ ôm chặt lấy Trần Thế Lãm vào lòng, cô vừa khóc vừa nói. - Thế Lãm cuối cũng anh cũng tỉnh rồi, đã tỉnh rồi!
- Nhảy đi! - Trần Thế Lãm thều thào nói.
- Em sợ!
- Hãy tin anh, nhảy đi!
Bây giờ, nhảy là cách duy nhất để sống, nhưng dù có chết, chỉ cần được ở bên cô, đi đâu anh cũng chịu. Trần Thế Lãm đưa bàn tay run rẩy vuốt ve mặt Trình Hoa, nước mắt của cô làm trái tim anh đau nhói. - Ngoan, đừng khóc! Chúng ta sẽ không sao! Anh nhảy cùng em.
Trình Hoa ngẩng đầu lên nhìn anh, hai viền mắt cô lấp lánh những giọt nước mắt.
- Em tin anh chứ? - Cần phải nhanh lên, anh, sắp không cầm cự được nữa rồi.
Vì người đàn ông này cô đã mất mẹ, giờ vì cô anh đã suýt mất mạng. Cô không thể tưởng tượng được một tương lai không có anh, cô phải sống thế nào?!
- Em tin!
Trần Thế Lãm mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc cô.
Trình Hoa cũng mỉm cười đáp lại anh. Cô đỡ anh đứng dậy. Lần đầu tiên can đảm đứng ở trên cao nhìn xuống mặt đất mà không tìm thấy nỗi sợ trong mình.
- Tất cả mọi người chuẩn bị, họ sắp nhảy rồi! - Tiếng nhân viên cứu hộ lớn tiếng căn dặn nhau.
Trình Hoa vòng tay giữ chặt lấy eo Trần Thế Lãm. Cô mỉm cười từ từ nhắm mắt lại.
- Hết
Tác giả :
Khình Hi