Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử
Chương 49 Bệ Hạ Mời Ngài Nhập Cục Đi Thôi!
Thâm cung sâu như biển.
Một bước sa chân, vạn kiếp bất phục.
Câu thơ trên vốn dành cho oán nữ chốn thâm cung, nhưng Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân bây giờ cũng khá phù hợp.
Một đường theo lão nội thị, đi dọc hành lang tiến vào nội cung.
Đỗ Anh Vũ bên trong nội tâm chứa đầy những suy nghĩ vớ vẩn.
Ta lại làm sai gì rồi?
Ta bị đưa đi đâu rồi?
Sau đó hắn nhìn thấy một vài tên tiểu thái giám chạy tới chạy lui, hắn tự nhiên cảm thấy rùng mình!
Không phải chứ?!
Tiểu huynh đệ bé nhỏ bên dưới cũng như hiểu suy nghĩ của hắn, sợ hãi có quắp lại.
Tất nhiên là chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Đỗ tiểu tử chỉ dọa mình một hồi thôi.
Cho đến lúc được lão nội thị đưa đến bệ hạ thư phòng hắn mới bình tâm lại
Làm ta sợ muốn chết!!
Đỗ Anh Vũ đứng ở ngoài cửa hướng lão nhân bên trong chắp tay vái chào:
- Học sinh Đỗ Anh Vũ khấu kiến bệ hạ, bệ hắn vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Từ khi trở thành Thượng Lâm tử đệ, Đỗ Anh Vũ không còn là bạch thân nữa, không còn xưng tiểu tử mà phải đổi xưng thần, nhưng tuổi quá nhỏ lại còn có cái danh môn sinh Hoàng Đế nên hắn xưng học sinh là hợp lý.
Đỗ Anh Vũ dù nhỏ nhưng giọng cũng không nhỏ, vậy mà đón chào hắn lại là một sự tịch mịch, không ai đáp lại.
Hoàng đế bệ hạ vẫn ngồi đó phê duyệt tấu chương, không biết hoặc làm như không biết Đỗ tiểu tử đã đến, đang đứng chắp tay hầu bên ngoài.
Đỗ Anh Vũ:????
Gọi ta đến rồi cho ta ăn bế môn canh?
Khoảng hơn nửa giờ sau, hắn mới buông xuống tờ tấu chương, nhìn Đỗ Anh Vũ, giả vờ ngạc nhiên nói:
- A! Đỗ công tử đến rồi à! Ta vậy mà không biết đấy!!
“Con mẹ nó, quá giả đi" Đỗ Anh Vũ trong thâm tâm chửi bậy, ngoài mặt vẫn phải ngoan ngoãn thưa:
- Bệ hạ trăm chính là bận công ngàn việc, học sinh không dám quấy rầy ngài, chỉ lẳng lặng đứng ở đây hầu đợi.
“Con mẹ nó, quá giả đi" Nhân Tông nhìn tiểu hồ ly trước nhổ nước bọt.
Mẹ kiếp từ lúc phong chức cho thằng này là hắn liền lặn mất hút.
Chưa từng thấy tên đệ tử nào vừa bài sư xong liền mất tích gần tháng trời không thăm viếng lão sư.
Dâng trà bái sư cũng chưa từng.
Nhân Tông ban đầu cũng định để kệ xem còn hàng này bao giờ mới nhớ đến hắn còn có một lão sư chưa ra mắt.
Ai ngờ đâu hắn đúng là quên thật!!
Hôm nay không để lão nội thị phục kích tóm được hắn, chắc hắn cũng không biết đường mà vào cung thỉnh an.
Đỗ Anh Vũ tất nhiên không biết điều này, vẫn làm ra vẻ khuôn mặt vô tội, hai mắt chớp chớp nhìn Nhân Tông.
- Để Đỗ công tử phải chờ lâu, là lỗi của trẫm rồi - Nhân Tông âm dương quái khí, lườm nguýt nói
Đỗ Anh Vũ nghe thấy vậy.
Cả người không lạnh mà run, nội tâm hiện giờ vô cùng hoảng hốt, không biết mình sai ở đâu cả!!
Làm thế nào bây giờ?!
Bỗng nhiên linh quan chợt loé, hắn nghĩ cách ngày xưa vẫn thường dùng để đối phó với đám nữ nhân.
- Bệ hạ! Học sinh sai rồi! - Đỗ Anh Vũ thành khẩn chắp tay cúi đầu vái.
Không cần biết sai ở đâu, cứ nhận sai trước đã.
Ngàn sai, vạn sai đều là anh sai!
Nhưng chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh gì cả, Đỗ Anh Vũ hơi ngẩng đầu nhìn lén thì thấy mắt rồng đang thâm trầm nhìn hắn.
Nhân Tông mở miệng nói:
- Ngươi sai ở đâu?
“Đúng, ta sai ở đâu? Ngươi nói cho ta đi!" Đỗ tiểu tử nội tâm tức giận gào thét.
Tất nhiên Đỗ Anh Vũ sẽ không nói ra những lời thật lòng đó.
Vẫn như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn đứng đó.
Mắt thấy Nhân Tông không ăn một cái bộ này, hắn liền hướng mắt về Lão nội thị cầu cứu.
Đại tổng quản!! Giang hồ cấp cứu!!!
Lão nội thị thấy vậy liền cười cười, đưa mắt liếc, ra hiệu cho hắn về hướng tách trà trên bàn.
Cái chén?
Trà?
Bệ Hạ và trà liên quan mẹ gì đến nhau?? Bệ Hạ là muốn ta tặng trà sao?
Ách! Là Dâng trà!!
Đỗ Anh Vũ trong nháy mắt liền hiểu ra, nhanh chóng thành khẩn đáp:
- Học sinh vẫn chưa nhập cung dâng trà mời bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội.
Nhân Tông nghe xong liền lườm nguýt hắn một trận, miệng đáp:
- Đỗ công tử dâng trà, trẫm nào dám nhận..!
“Lão âm dương quái khí!" Đỗ tiểu tử lại chửi bậy, nhưng vẻ mặt vẫn ngây thơ thánh thiện, tâm động không bằng hành động.
Hắn nhanh nhẹn tiến tới 3 quỳ 9 lạy, miệng hô lớn:
- Học sinh ra mắt lão sư, lão sư vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Cái thằng này!!! Lại tự biên lời kịch!!
Nhân Tông nhìn tiểu tử trước mặt, chán chẳng buồn nói.
Lão nội thị hiểu ý, tự động rót một chén trà đưa cho Đỗ Anh Vũ.
- Mời lão sư dùng trà! - Hai tay nhỏ cầm chén trà dâng lên.
Nhân Tông đứng nhìn hắn một lúc, sau rồi mới nhận nhấp một ngụm uống.
“Tha cho ngươi lần này!!"
Lễ bái sư đến hôm nay mới hoàn thành.
.....
Nhân tông vẫn ngồi phê duyệt tấu chương.
Lão nội thị vẫn đứng hầu một bên như vậy.
Chỉ là có thêm một thằng nhóc con đứng bên cạnh mài mực mà thôi.
Mài mực đã lâu.
Quay tay có chút mỏi.
Đỗ công tử thật muốn về nhà.
Hoàng đế bệ hạ hoàn toàn không nhận ra tên đệ tử của hắn đang chán muốn chết.
Hoàn toàn tập trung cao độ phê duyệt đám tấu chương trước mặt.
Bỗng nhiên hắn dăm chiêu, nheo mắt lẩm bẩm:
- Xuất binh tốn nhiều tiền như vậy, quốc khố lại không đủ, làm sao bây giờ?
Hoàng đế muốn ngự giá thân chinh, chính là muốn thể hiện uy quyền, tiền hộ hậu ủng.
Dùng đao mổ trâu giết gà.
Trong thời gian ngắn bình định hồi triều.
Đáng tiếc mọi thứ đều tốt chỉ có xuất hiện trong mộng.
Vấn đề đầu tiên liền phát sinh chính là tiền đâu?
Trong thời gian ngắn muốn thu về một số tiền lớn, phục vụ cho chiến tranh đang là vấn khiến Nhân Tông đau đầu.
Tiền ít nhưng vẫn muốn hình ảnh âm thanh kỹ xảo sống động!
Haizzz! Tham lam!
Đỗ Anh Vũ đứng ở một bên nghe, miệng ngáp ngắn ngáp dài nói:
- Còn hoàng cung nội khố mà bệ hạ.
- Hoàng cung nội khố trẫm tồn chẳng đáng là bao, hoàn toàn như muối bỏ biển - Nhân Tông cũng chẳng để ý Đỗ Anh Vũ có chút nghe lỏm vô lễ, chán nản nói:
- Hết tiền thì vay, có gì khó đâu!
Đỗ tiểu tử thật sự không hiểu, đạo lý không phải là như vậy sao?
Hết tiền thì vay? Thiên kinh địa nghĩa!
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn hắn như thể nhìn một sinh vật lạ, hắn đáp:
- Trẫm là vua của một nước, lại phải đi vay tiền?
Ách! Quên mất hắn là vua!
Đỗ Anh Vũ bẽn lẽn đáp:
- Trong luật không có điều khoản cấm vua vay tiền, thế nên học sinh mới....
Nhân Tông sắc mặt tối sầm.
Vấn đề không phải là luật lệ đại ca!!
Vấn đề ta là vua, ta cũng cần có thể diện!!!
Nhân Tông ho khan một tiếng, nói:
- Chuyện này không bàn nữa.
“lão già sĩ diện hão."
Đỗ tiểu tử có chút không phục thầm nghĩ, miệng liền nói:
- Vậy thì bệ hạ yêu cầu quyên góp là được.
Nhân Tông nghe xong liền cười lạnh :
- Đám văn võ bá quan ai cũng than nghèo kể khổ, nhắc đến quyên góp đều trốn tránh như tránh tà, ai góp? Ngươi góp sao?
Mẹ kiếp, lại đỗi ta!! Bản công tử không phát uy ngươi thật nghĩ ta là Hello Kitty????
Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền chính nghĩa ngôn từ đáp:
- Học sinh sẽ góp, hơn nữa cả Đại Việt sẽ góp, mỗi người 1 đồng không quý, nhưng nếu cả ngàn người, vạn người, hàng triệu người đây.
Tích gió thành bão không phải là không thể.
Mẹ kiếp ngày xưa xin tiền lẻ gửi xe đạp, mỗi người 500đ, một vòng quanh lớp hắn liền đủ tiền ăn bữa sáng.
Có gì không được?
Thấy Nhân Tông ánh mắt nghi ngờ, Đỗ Anh Vũ đánh bạo nói toẹt:
- Thương nhân không hiếm tiền, cái họ cần là danh, cho họ một cái hư danh là được.
Dân chúng cũng không phải đều là phường kiệt xỉ, cho họ một cái đảm bảo, chúng ta có thể vay cả Đại Việt.
Đến lúc đấy, Bệ Hạ nào còn sầu lo về tiền bạc!
Nhân Tông suy nghĩ một hồi, sau đó híp mắt nhìn hắn, nói:
- Nói rõ ràng ra.
Đỗ Anh Vũ lùi ra sau 1 bước, chắp tay nói:
- Đối với thương nhân cầu danh, có thể lập bia công đức.
Khắc đá lưu danh, trên bia có thể ghi lại danh sách 100 vị quyên góp nhiều nhất.
Để trước hoàng thành, ghi nhớ công lao.
Nhân Tông nghe vậy liền suy ngẫm, lão nội thị đứng bên cạnh liền thắc mắc:
- Tại sao lại chỉ có trăm người, nhiều hơn không phải tốt sao?
Đỗ tiểu tử cười nói:
- Phải có giới hạn, mới có ganh đua, mới thể hiện được giá trị.
Hơn nữa chỉ khắc tên một trăm người nhưng đâu có nghĩa chỉ cho đúng trăm người quyên góp.
Đỗ Anh Vũ tất nhiên sẽ không nói đại ca à, chơi game không có đua top làm sao đủ kích thích được.
Nhân Tông nghe vậy cũng gật gù, cách này có thể thử.
Hắn lại quay ra hỏi tiếp:
- Vậy con dân chúng, ngươi muốn làm sao quyên góp.
Tới rồi!!
Tất cả tránh ra, bản công tử là muốn quăng hàng nóng!!
Đỗ Anh Vũ hít một hơi, trịnh trọng nói:
- Phát hành Công Khố Phiếu!
- Công Khố Phiếu? Đó là cài gì? - Nhân Tông cùng lão nội thị cả người mộng bức, hoàn toàn không hiểu.
Không sai, Công Khố Phiếu hay còn được biết đến là Trái phiếu chính phủ, được chính phủ phát hành cho toàn dân.
Đỗ Anh Vũ liền giải thích một hồi về Công Khố Phiếu cho hai người nghe.
Nhân Tông nghe xong liền nói:
- Nói đi nói lại, đây vẫn chỉ là một thủ đoạn vay tiền mà thôi, tiểu tử ngươi thật là....
Đỗ Anh Vũ lắc đầu nói:
- Bệ hạ, cái này không gọi là vay tiền, cái này gọi là “xin đầu tư".
Số tiền này cũng không phải để không, nó dùng để phát triển Đại Việt.
Dùng tiền của bách tính, dùng cho bách tính, có gì mà không được.
Nhân Tông cũng có chút phân vân, liền thắc mắc:
- Nhưng phát hành cái này, liệu có người mua sao?
- Có, thậm trí còn có rất nhiều, mua rất nhiều - Đỗ Anh Vũ khẳng định, nhìn thấy hai có vẻ không tin, hắn nói tiếp.
- Trên đời cái gì là khó chắc chắn nhất, đó là tín dự, là lòng tin.
Bệ hạ người là quân vương Đại Việt, một lời nặng tựa Thái Sơn, tín dự là không phải bàn.
Quốc gia không có chiến tranh, mưa thuận gió hoà, nhân tâm sở hướng, bây giờ Bệ Hạ có việc, dân chúng tất sẽ giúp người.
Hơn nữa....chúng ta cũng không phải không cho bọn họ lợi ích, đầu tư công khố phiếu, thu lãi hàng năm, tiền gốc có thể trừ vào thuế vụ, bọn hắn cũng không lo chúng ta không trả tiền.
Danh lợi đều có, lại không có rủi ro, ta chỉ sợ người người nhà nhà tranh nhau mua.
Nhân Tông lúc này thật sự động tâm, suy nghĩ một lúc mới nói:
- Việc trả tiền không thể dùng việc thu thuế để thay thế.
Thuế vụ là chuyện của bộ Hộ, còn nếu phát hành Công Khố Phiếu, là việc của Hoàng cung nội khố.
Hai việc phải phân tách.
Đỗ Anh Vũ gật gù, việc chia tách này ra hắn cảm thấy cũng hợp lý.
Quốc khố của triều đình, muốn làm cái gì cũng phải thông qua bộ Hộ, nhưng Hoàng cung nội khố thì khác, nó là tiền riêng của Hoàng Đế, hắn toàn quyền quyết định.
Hơn nữa việc “xin đầu tư" này là dùng tín dự của Hoàng Đế, đâu liên quan gì đến Triều Đình bá quan.
Đỗ Anh Vũ liền nêu ý kiến:
- Vậy chi bằng lập ra một quỹ mới, chỉ thuộc về một mình Bệ Hạ để thu tiền từ việc lập bia quyên góp và phát hành Công Khố Phiếu.
Dù sao Hoàng Cung nội khố nhiệm vụ chính vẫn là dùng để chi tiêu trong hoàng cung, lẫn lộn có chút không hay.
- Chuẩn! - Nhân Tông vấn đề này liền đồng ý, dù sao thì cũng thuộc về hắn, một quỹ hay hai quỹ cũng không quan trọng.
Cứ như vậy liền quyết định, việc lên kê hoạch Nhân Tông ném cho Đỗ Anh Vũ làm, việc này là do hắn để xuất, hắn hiểu rõ nhất.
Đỗ Anh Vũ cũng chấp thuận nhận nhiệm vụ, hắn nói thêm:
- Việc này Bệ Hạ cũng không tiện ra mặt, học sinh tuổi nhỏ tiếng nhẹ, chi bằng mời Đại Tổng Quản đứng ra gánh tránh nhiệm đại diện cho Bệ Hạ.
Lão nội thị đang yên đang lành đứng một bên cũng bị Đỗ Anh Vũ lôi vào cuộc.
Nhân Tông tất nhiên tán thành, hắn liền hỏi:
- Vậy quỹ này lấy tên là gì?
Đỗ Anh Vũ ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi đáp:
- Gọi Cần Vương quỹ thế nào?
Cần Vương quỹ?
Không tệ!
Cả Hoàng Đế cũng lão nội thị đều tán thành cái tên này.
.....
Đỗ Anh Vũ cảm thấy trời đã muộn liền xin cáo lui!
Vừa ra khỏi thư phòng đi được vài bước, khuôn mặt ngây thơ chính trực vô tội bị thay thế bằng nụ cười gian xảo.
“Hắc hắc, bệ hạ, mời ngài nhập cục đi thôi!"
Thiếu niên phát ra tiếng cười khiến người ta sởn cả gai ốc.
Bỗng từ đâu có một quả cầu mây bay tới đập trung đầu hắn làm Đỗ tiểu tử giật mình thon thót.
- Là ai ném ta?
Vừa ngoái đầu lại liền thấy một tiểu nương tử váy đỏ xinh đẹp phụng phịu nhìn hắn nói:
- Tên lừa đảo!
Ách!
Tiểu Bình Tử ta thật sự rất bận, không phải là thật quên ngươi!
Ta thề!
....