Ly Thiên Đại Thánh
Quyển 2 - Chương 33: Hỏi dò
Phù Đãng Sơn, Quỷ Sầu uyên.
Nơi này sương mù bao phủ quanh năm, vách núi dựng thẳng đứng, bóng loáng như vách tường.
Đừng nói là người thường, coi như là võ lâm cao thủ cực hạn, cũng không dám leo núi này.
Mà lúc này, lại có một bóng người, sử dụng tay cùng chân, leo dọc theo vách núi ngàn trượng này, leo từ dưới leo lên rất nhanh nhẹn linh hoạt.
Mà nhìn kỹ lại, thì người này lại cụt một tay.
Mặc dù cụt một tay, nhưng thân pháp của người này linh hoạt như vượn vậy, leo lên vách núi dựng đứng này, giống như đang đi trên đất bằng vậy.
Nửa ngày trôi qua, người này kéo lấy một nhánh cây, rồi đột nhiên chui vào một mảng dây leo trong vách núi, không thấy bóng dáng nữa.
Diệp Huyền rơi vào trong hang động, đột nhiên rơi vào bóng tối, khiến cho hắn không nhịn được mà híp híp hai mắt, mất một lúc lâu, mới có thể thích ứng lại.
Mà ở trong đáy hang động này, có một vị lão già cụt một tay đang ngồi kiểu quái dị, lão ngồi kề sát vách đá nói, im lặng nhìn hắn.
Vị lão già này là Thiên Tàn Tẩu, vốn là một nhân vật truyền kỳ của Trần quận, tiên thiên cao thủ, nhưng mà không ngờ tới bị người ám hại, lúc này đã không thể cử động được nữa, chỉ có thể nằm ở đây chờ chết.
Một loại cây cỏ kỳ lạ đang bò ở trên người hắn, cây này màu đỏ sậm, rễ cây đâm sâu vào cơ thể của hắn, dường như muốn dung nhập làm một với hắn vậy.
Đó là Huyết Đi Thảo, một loại thiên địa linh vật, sống bằng máu người, nếu như đã uống no bụng máu tươi, thì sẽ kết ra Huyết long Quả, bên trong bao hàm linh khí, có thể trị mọi loại tổn thương.
Mà lúc trước khi Diệp Huyền rơi xuống vách núi này, toàn thân trọng thương, chính vì dùng Huyết Long Quả, nên mới khôi phục một ít thực lực.
"Sư phó!"
Diệp Huyền nhẹ nhàng cười với lão già này, hắn gỡ một cái bao từ trên lưng xuống, mở ra, bên trong là một đống rượu ngon và thức ăn.
"Ừ."
Lão già ngửi những thứ mà hắn mang về, trên mặt của hắn lộ ra vẻ hài lòng, sau đó nhìn về phía Trương Huyền Nghiệp vừa mới đổi tên thành Diệp Huyền: "Thế nào, chuyện ta giao đã làm xong chưa?"
Giọng của hắn rất quái dị, giống như con nít bi bô tập nói vậy, vô cùng gượng gạo.
Nhưng mà Diệp Huyền biết, đây chẳng qua là do đối phương lâu ngày không nói chuyện, nên không quen thuộc nói chuyện mà thôi.
"Làm xong!"
Nhẹ nhàng gật đầu, Diệp Huyền rót một chén rượu, đặt trước người lão già này, tiếp tục nói: "Ta trộm của Tam Hà Bang một ít bạc, sau đó im lặng đặt ở nghĩa trang, để cho bọn họ truy tung tới."
"Tóm lại, việc Nhạn Phù Phái cấu kết với Tiết gia, chứng cớ vô cùng xác thực, nên bọn họ đừng nghĩa đến chuyện chối tội!"
"Cấu kết?"
Lão già lạnh lùng mở miệng: "Ngươi quá xem trọng bọn hắn rồi, một cái nho nhỏ Nhạn Phù Phái Tiết Gia, muốn xách giày cho Ma Môn còn không xứng! Đừng nói là Tiết gia, cho dù là Nhạn Phù Phái, cũng sợ không có vào mắt của Ma Môn."
Diệp Huyền khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Ma Môn thật sự đáng sợ như vậy?"
Từ các loại đồn đại, thì Ma Môn cực kỳ khủng bố, nhưng mà, khủng bố thế nào, thì không người nào biết cả.
Thậm chí có nhiều người, nghe tin đồn về Ma Môn, cũng cho rằng đây chỉ là người ta phóng đại lên mà thôi. Mà trong những người này, bao gồm cả hắn.
"Ma Môn đương nhiên đáng sợ!"
Lão già mở miệng rộng ra, hóp bụng với ngực lại, thì rượu trong chén rượu của hắn đã hóa thành một dòng nước, bay vào trong miệng của hắn.
Tinh tế thưởng thức rượu ngon, lão già mới tiếp tục nói: "Những tin đồn mà ngươi nghe nói, cho dù phóng đại gấp mười lần, thì cũng không cách nào hình dung được sự khủng bố của Ma Môn."
Diệp Huyền dựng đứng lông mày lên, không có lên tiếng.
Lão già biết Diệp Huyền không phục, nhưng lão chỉ hừ lạnh một tiếng, không có giải thích gì thêm.
Ma Môn có thể khủng bố thế nào?
Còn không phải bị Tiên Minh, triều đình áp chế, trăm ngàn năm qua muốn thò đầu ra còn không được đó sao.
Diệp Huyền tiếp tục rót đầy chén rượu của lão già, chậm rãi nói: "Lần này, thì Tiết gia chết chắc rồi, thù của sư phó, cũng trả được một ít!"
"Chỉ là Tiết gia, xa xa chưa đủ!"
Lão già lại lần nữa mở to miệng, hút rượu vào, trên mặt hiện ra nét giận: "Năm đó ta và Tiết Hiển Nhân quan hệ rất tốt, thậm chí phá lệ thu nghĩa tử của hắn làm đồ đệ. Dù cho phát hiện hắn có quan hệ với Ma Môn, thì cũng dùng lời hay ý đẹp khuyên bảo. Ai biết, mặc dù hắn cam đoan với ta là sẽ cắt đứt quan hệ với Ma Môn,
Mà sau lưng lại âm thầm đâm ta một đao!"
"Lúc trước vây giết ta, chính là hai vị Tiên Thiên của Nhạn Phù Phái! Khi đó ta may mắn không chết, ta đã thề, nếu như thù này không báo, thì Thiên Tàn Tử ta thề không làm người!"
Diệp Huyền đứng lên, đi qua đi lại: "Sư phó, theo suy đoán của ngài, thì rất có thể Nhạn Phù Phái sẽ bỏ xe bảo vệ tướng, dựa vào quan hệ khổng lồ của nó với Trần quận, phủi bỏ quan hệ với Tiết gia, nên có thể bảo trụ bản thân."
"Yên tâm, ta sớm có kế sách!"
Lão già cười lạnh một tiếng, qua nhiều năm như vậy, cả ngày lẫn đêm hắn đều suy nghĩ kế hoạch trả thù, tất cả đường lui của Nhạn Phù Phái, hắn đều tính tới.
"Ở Dương An quận, có một vị tiên sư danh hiệu là Khưu Vân Đạo Nhân, là người của Đăng Tiên Ti thuộc triều đình. Lúc trước gia tộc của hắn bị Ma Môn tàn sát gần như không còn, chỉ có một mình hắn chạy trốn, lúc này mới vào Đăng Tiên Ti. Từ đó về sau, phàm là có tin tức về Ma Môn, bất luận thật giả thế nào, hắn đều xuất thủ giết chết."
"Hiện tại thì hắn đang ở chỗ này, ngươi đi tìm hắn, có hắn ra mặt, thì Nhạn Phù Phái khó thoát được kiếp này!"
"Vâng!"
Diệp Huyền đứng thẳng thân thể, khom người xác nhận.
...
Tam Hà Bang, Vọng Xuyên Pha.
Trong một gian nhà gỗ, Tôn Hằng đang giơ cao hai tay, đang bị một nam tử của Tam Hà Bang kiểm tra người.
Đối phương kiểm tra rất qua loa, chỉ đánh nhẹ vài cái trên người của Tôn Hằng, dường như làm kiểu đối phó vậy.
Ở trên một cái bàn gỗ, thì để những đồ vật của Tôn Hằng.
Một ít ngân lượng, một cái sáo huân, một sợi phật châu lớn nhặt được trên người của A Phúc.
"Tôn huynh đệ, mấy ngày nay ngươi phải vất vả rồi."
Kết thúc lục soát, đối phương chắp tay áy này cười cười với Tôn Hằng: "Chuyện này rất quan trọng, nên ngươi chịu khó chịu oan ức một chút, ở chỗ này một thời gian."
Khuôn mặt của người này rất xuất chúng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trong mắt còn mang theo khí thế hào hùng, tuổi tác lại không lớn, mà đã là một vị nhị lưu cao thủ.
Tôn Hằng nghe qua tên của hắn, La Uy!
Một trong tứ đại anh kiệt của Tam Hà Bang, thần thần bí bí Cửu Cung Thần Thương La Uy.
Thì ra là hắn vẫn đang xử lý những chuyện không thể lộ ra ánh sáng của bang phái, không thể lộ diện, nên có chút thần bí.
Tôn Hằng quay đầu cười nói: "Không cần phải làm việc, mà lại còn có tiền, ta chỉ ước gì chuyện như này xuất hiện càng nhiều càng tốt."
"Ha ha..."
La Uy ngửa đầu cười to, vỗ nhẹ vai Tôn Hằng: "Tôn huynh đệ nghĩ rất thoáng. Nhưng mà, không chỉ bồi dưỡng thêm tiền thôi đâu!"
Cổ tay hắn khẽ nhúc nhích, đã có một cái bình sứ xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Tráng Khí Đan, bốn hạt, coi như là bồi thường việc huynh đệ ở chỗ này! Chờ tới khi ngươi tiêu hóa
hết bốn hạt đan dược này, thì ta đoán lúc đó cũng có thể đi ra rồi."
Hai mắt của Tôn Hằng sáng lên, đây là niềm vui ngoài ý muốn nha, lập tức đưa tay nhận lấy: "Vậy tại hạ không thể không nhận rồi!"
"Đây là thứ ngươi nên được."
La Uy nhẹ nhàng xua tay, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống: "Ta đoán, thì sau khi việc này trôi qua, sợ là trong bang còn phần thưởng khác cho ngươi nữa."
"Nếu như mà có thật, thì tại hạ sẽ không khách khí."
Tôn Hằng cười cười, nhanh chóng nói tiếp: "Đúng rồi, La huynh, không biết manh mối của chúng ta thế nào rồi? Thân thể của hắn có khôi phục tốt không?"
"Hắn a!"
La Uy vuốt cằm, sắc mặt hơi trầm xuống: "Hắn bị thương quá nặng, mặc dù không có việc gì, nhưng võ công sợ là sẽ bị phế đi. Về sau, sợ là không thể thi triển nội khíu được, chỉ có thể giống như người thường mà thôi."
"Ngươi yên tâm, trong bang sẽ chiếu cố tốt hắn."
"Ừ."
Tôn Hằng nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt hơi đen lại.
"Cứ như vậy đi!"
La Uy đứng lên, vỗ nhẹ vai Tôn Hằng: "Mấy ngày nữa là bước sang năm mới rồi, huynh đệ chịu oan ức một chút, có cần cái gì, thì cứ nói với hai người giữ cửa, đảm bảo bọn chúng sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi!"
"Như vậy sao, cám ơn!"
Tôn Hằng ôm quyền, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Với lại, hôn sự của Nguyễn tiểu thư cùng với vị Tụ Để Thanh Long kia, không biết có tổ chức hôn lễ hay…"
"Cứ tổ chức như cũ thôi!"
La Uy thần bí cười: "Đây là một cơ hội tốt, không phải sao?"
Tôn Hằng sững sờ, im lặng một hồi lâu.
...
Đêm, cảnh vật xung quanh yên tĩnh.
Mà bên trong nhà gỗ, Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn, dùng tay vuốt ve nhẹ nhàng chuỗi phật châu kia.
Một thời gian sau.
"Sàn sạt..."
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, bụi gỗ màu hồng bay xuống, mà một viên phật châu dần dần tan rã trong tay của hắn, lộ ra một hạt đan được màu máu.
Nơi này sương mù bao phủ quanh năm, vách núi dựng thẳng đứng, bóng loáng như vách tường.
Đừng nói là người thường, coi như là võ lâm cao thủ cực hạn, cũng không dám leo núi này.
Mà lúc này, lại có một bóng người, sử dụng tay cùng chân, leo dọc theo vách núi ngàn trượng này, leo từ dưới leo lên rất nhanh nhẹn linh hoạt.
Mà nhìn kỹ lại, thì người này lại cụt một tay.
Mặc dù cụt một tay, nhưng thân pháp của người này linh hoạt như vượn vậy, leo lên vách núi dựng đứng này, giống như đang đi trên đất bằng vậy.
Nửa ngày trôi qua, người này kéo lấy một nhánh cây, rồi đột nhiên chui vào một mảng dây leo trong vách núi, không thấy bóng dáng nữa.
Diệp Huyền rơi vào trong hang động, đột nhiên rơi vào bóng tối, khiến cho hắn không nhịn được mà híp híp hai mắt, mất một lúc lâu, mới có thể thích ứng lại.
Mà ở trong đáy hang động này, có một vị lão già cụt một tay đang ngồi kiểu quái dị, lão ngồi kề sát vách đá nói, im lặng nhìn hắn.
Vị lão già này là Thiên Tàn Tẩu, vốn là một nhân vật truyền kỳ của Trần quận, tiên thiên cao thủ, nhưng mà không ngờ tới bị người ám hại, lúc này đã không thể cử động được nữa, chỉ có thể nằm ở đây chờ chết.
Một loại cây cỏ kỳ lạ đang bò ở trên người hắn, cây này màu đỏ sậm, rễ cây đâm sâu vào cơ thể của hắn, dường như muốn dung nhập làm một với hắn vậy.
Đó là Huyết Đi Thảo, một loại thiên địa linh vật, sống bằng máu người, nếu như đã uống no bụng máu tươi, thì sẽ kết ra Huyết long Quả, bên trong bao hàm linh khí, có thể trị mọi loại tổn thương.
Mà lúc trước khi Diệp Huyền rơi xuống vách núi này, toàn thân trọng thương, chính vì dùng Huyết Long Quả, nên mới khôi phục một ít thực lực.
"Sư phó!"
Diệp Huyền nhẹ nhàng cười với lão già này, hắn gỡ một cái bao từ trên lưng xuống, mở ra, bên trong là một đống rượu ngon và thức ăn.
"Ừ."
Lão già ngửi những thứ mà hắn mang về, trên mặt của hắn lộ ra vẻ hài lòng, sau đó nhìn về phía Trương Huyền Nghiệp vừa mới đổi tên thành Diệp Huyền: "Thế nào, chuyện ta giao đã làm xong chưa?"
Giọng của hắn rất quái dị, giống như con nít bi bô tập nói vậy, vô cùng gượng gạo.
Nhưng mà Diệp Huyền biết, đây chẳng qua là do đối phương lâu ngày không nói chuyện, nên không quen thuộc nói chuyện mà thôi.
"Làm xong!"
Nhẹ nhàng gật đầu, Diệp Huyền rót một chén rượu, đặt trước người lão già này, tiếp tục nói: "Ta trộm của Tam Hà Bang một ít bạc, sau đó im lặng đặt ở nghĩa trang, để cho bọn họ truy tung tới."
"Tóm lại, việc Nhạn Phù Phái cấu kết với Tiết gia, chứng cớ vô cùng xác thực, nên bọn họ đừng nghĩa đến chuyện chối tội!"
"Cấu kết?"
Lão già lạnh lùng mở miệng: "Ngươi quá xem trọng bọn hắn rồi, một cái nho nhỏ Nhạn Phù Phái Tiết Gia, muốn xách giày cho Ma Môn còn không xứng! Đừng nói là Tiết gia, cho dù là Nhạn Phù Phái, cũng sợ không có vào mắt của Ma Môn."
Diệp Huyền khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Ma Môn thật sự đáng sợ như vậy?"
Từ các loại đồn đại, thì Ma Môn cực kỳ khủng bố, nhưng mà, khủng bố thế nào, thì không người nào biết cả.
Thậm chí có nhiều người, nghe tin đồn về Ma Môn, cũng cho rằng đây chỉ là người ta phóng đại lên mà thôi. Mà trong những người này, bao gồm cả hắn.
"Ma Môn đương nhiên đáng sợ!"
Lão già mở miệng rộng ra, hóp bụng với ngực lại, thì rượu trong chén rượu của hắn đã hóa thành một dòng nước, bay vào trong miệng của hắn.
Tinh tế thưởng thức rượu ngon, lão già mới tiếp tục nói: "Những tin đồn mà ngươi nghe nói, cho dù phóng đại gấp mười lần, thì cũng không cách nào hình dung được sự khủng bố của Ma Môn."
Diệp Huyền dựng đứng lông mày lên, không có lên tiếng.
Lão già biết Diệp Huyền không phục, nhưng lão chỉ hừ lạnh một tiếng, không có giải thích gì thêm.
Ma Môn có thể khủng bố thế nào?
Còn không phải bị Tiên Minh, triều đình áp chế, trăm ngàn năm qua muốn thò đầu ra còn không được đó sao.
Diệp Huyền tiếp tục rót đầy chén rượu của lão già, chậm rãi nói: "Lần này, thì Tiết gia chết chắc rồi, thù của sư phó, cũng trả được một ít!"
"Chỉ là Tiết gia, xa xa chưa đủ!"
Lão già lại lần nữa mở to miệng, hút rượu vào, trên mặt hiện ra nét giận: "Năm đó ta và Tiết Hiển Nhân quan hệ rất tốt, thậm chí phá lệ thu nghĩa tử của hắn làm đồ đệ. Dù cho phát hiện hắn có quan hệ với Ma Môn, thì cũng dùng lời hay ý đẹp khuyên bảo. Ai biết, mặc dù hắn cam đoan với ta là sẽ cắt đứt quan hệ với Ma Môn,
Mà sau lưng lại âm thầm đâm ta một đao!"
"Lúc trước vây giết ta, chính là hai vị Tiên Thiên của Nhạn Phù Phái! Khi đó ta may mắn không chết, ta đã thề, nếu như thù này không báo, thì Thiên Tàn Tử ta thề không làm người!"
Diệp Huyền đứng lên, đi qua đi lại: "Sư phó, theo suy đoán của ngài, thì rất có thể Nhạn Phù Phái sẽ bỏ xe bảo vệ tướng, dựa vào quan hệ khổng lồ của nó với Trần quận, phủi bỏ quan hệ với Tiết gia, nên có thể bảo trụ bản thân."
"Yên tâm, ta sớm có kế sách!"
Lão già cười lạnh một tiếng, qua nhiều năm như vậy, cả ngày lẫn đêm hắn đều suy nghĩ kế hoạch trả thù, tất cả đường lui của Nhạn Phù Phái, hắn đều tính tới.
"Ở Dương An quận, có một vị tiên sư danh hiệu là Khưu Vân Đạo Nhân, là người của Đăng Tiên Ti thuộc triều đình. Lúc trước gia tộc của hắn bị Ma Môn tàn sát gần như không còn, chỉ có một mình hắn chạy trốn, lúc này mới vào Đăng Tiên Ti. Từ đó về sau, phàm là có tin tức về Ma Môn, bất luận thật giả thế nào, hắn đều xuất thủ giết chết."
"Hiện tại thì hắn đang ở chỗ này, ngươi đi tìm hắn, có hắn ra mặt, thì Nhạn Phù Phái khó thoát được kiếp này!"
"Vâng!"
Diệp Huyền đứng thẳng thân thể, khom người xác nhận.
...
Tam Hà Bang, Vọng Xuyên Pha.
Trong một gian nhà gỗ, Tôn Hằng đang giơ cao hai tay, đang bị một nam tử của Tam Hà Bang kiểm tra người.
Đối phương kiểm tra rất qua loa, chỉ đánh nhẹ vài cái trên người của Tôn Hằng, dường như làm kiểu đối phó vậy.
Ở trên một cái bàn gỗ, thì để những đồ vật của Tôn Hằng.
Một ít ngân lượng, một cái sáo huân, một sợi phật châu lớn nhặt được trên người của A Phúc.
"Tôn huynh đệ, mấy ngày nay ngươi phải vất vả rồi."
Kết thúc lục soát, đối phương chắp tay áy này cười cười với Tôn Hằng: "Chuyện này rất quan trọng, nên ngươi chịu khó chịu oan ức một chút, ở chỗ này một thời gian."
Khuôn mặt của người này rất xuất chúng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trong mắt còn mang theo khí thế hào hùng, tuổi tác lại không lớn, mà đã là một vị nhị lưu cao thủ.
Tôn Hằng nghe qua tên của hắn, La Uy!
Một trong tứ đại anh kiệt của Tam Hà Bang, thần thần bí bí Cửu Cung Thần Thương La Uy.
Thì ra là hắn vẫn đang xử lý những chuyện không thể lộ ra ánh sáng của bang phái, không thể lộ diện, nên có chút thần bí.
Tôn Hằng quay đầu cười nói: "Không cần phải làm việc, mà lại còn có tiền, ta chỉ ước gì chuyện như này xuất hiện càng nhiều càng tốt."
"Ha ha..."
La Uy ngửa đầu cười to, vỗ nhẹ vai Tôn Hằng: "Tôn huynh đệ nghĩ rất thoáng. Nhưng mà, không chỉ bồi dưỡng thêm tiền thôi đâu!"
Cổ tay hắn khẽ nhúc nhích, đã có một cái bình sứ xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Tráng Khí Đan, bốn hạt, coi như là bồi thường việc huynh đệ ở chỗ này! Chờ tới khi ngươi tiêu hóa
hết bốn hạt đan dược này, thì ta đoán lúc đó cũng có thể đi ra rồi."
Hai mắt của Tôn Hằng sáng lên, đây là niềm vui ngoài ý muốn nha, lập tức đưa tay nhận lấy: "Vậy tại hạ không thể không nhận rồi!"
"Đây là thứ ngươi nên được."
La Uy nhẹ nhàng xua tay, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống: "Ta đoán, thì sau khi việc này trôi qua, sợ là trong bang còn phần thưởng khác cho ngươi nữa."
"Nếu như mà có thật, thì tại hạ sẽ không khách khí."
Tôn Hằng cười cười, nhanh chóng nói tiếp: "Đúng rồi, La huynh, không biết manh mối của chúng ta thế nào rồi? Thân thể của hắn có khôi phục tốt không?"
"Hắn a!"
La Uy vuốt cằm, sắc mặt hơi trầm xuống: "Hắn bị thương quá nặng, mặc dù không có việc gì, nhưng võ công sợ là sẽ bị phế đi. Về sau, sợ là không thể thi triển nội khíu được, chỉ có thể giống như người thường mà thôi."
"Ngươi yên tâm, trong bang sẽ chiếu cố tốt hắn."
"Ừ."
Tôn Hằng nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt hơi đen lại.
"Cứ như vậy đi!"
La Uy đứng lên, vỗ nhẹ vai Tôn Hằng: "Mấy ngày nữa là bước sang năm mới rồi, huynh đệ chịu oan ức một chút, có cần cái gì, thì cứ nói với hai người giữ cửa, đảm bảo bọn chúng sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi!"
"Như vậy sao, cám ơn!"
Tôn Hằng ôm quyền, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Với lại, hôn sự của Nguyễn tiểu thư cùng với vị Tụ Để Thanh Long kia, không biết có tổ chức hôn lễ hay…"
"Cứ tổ chức như cũ thôi!"
La Uy thần bí cười: "Đây là một cơ hội tốt, không phải sao?"
Tôn Hằng sững sờ, im lặng một hồi lâu.
...
Đêm, cảnh vật xung quanh yên tĩnh.
Mà bên trong nhà gỗ, Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn, dùng tay vuốt ve nhẹ nhàng chuỗi phật châu kia.
Một thời gian sau.
"Sàn sạt..."
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, bụi gỗ màu hồng bay xuống, mà một viên phật châu dần dần tan rã trong tay của hắn, lộ ra một hạt đan được màu máu.
Tác giả :
Người Bí Ẩn