Ly Hôn Vui Vẻ
Chương 6
Công ty thực phẩm nhà họ Hà chính thức thúc tiến mở rộng cửa hàng tiện lợi, Hà Phồn Ngọc là người chủ đạo khai triển kế hoạch lần này, dù là hàng tiện lợi, mì phở, cháo các loại đều cùng lúc xuất hiện trên kệ tủ lạnh, cung cấp nhiều sự lựa chọn mới cho người tiêu dùng hiện nay.
Dĩ nhiên với vấn đề phát triển cửa hàng tiện tiện lợi cũng cần phải cẩn thận trong các khâu, ăn thử sản phẩm nhiều lần, xác định đây là đồ vừa rẻ vừa ngon, mới có thể ký kết hợp đồng hai bên với nhau.
Ra sức khuếch trương, lượng tiêu thụ đã tăng ngoài ý muốn, trừ những vị chuyên gia thấy bao bì bên ngoài có sự đổi mới, dĩ nhiên còn do kết hợp với các mẫu quảng cáo để khiến nó rầm rộ hơn.
***
Bên trong phòng họp, Hà Phồn Ngọc biểu dương những đồng nghiệp cực khổ trong kế hoạch này, cũng cho mỗi người đến cửa hàng thường xuyên để kiểm tra thường xuyên, yêu cầu duy nhất chính là không cho phép mọi người cùng lúc xin nghỉ ngơi.
Mỗi người đều cảm nhận Hà Phồn Ngọc có sự thay đổi, cô so với trước kia ôn hòa hơn rất nhiều, hơn nữa đã không còn nóng nãy gấp gáp như trước đây, đối với công việc cần xử thì chậm rãi tiến hành từng bước, rồi trong cách làm việc cũng không còn câu nệ như xưa.
"Tổng giám đốc, em giúp chị xem chừng là được rồi." Thư ký ngọt ngào đi tới bên cạnh cô, "Năm nay chị có 14 ngày dư giả, cũng còn để không đấy nhé."
"Mười bốn ngày?" Như vậy cũng đủ rồi. "Em xem tiếp đến có chuyện gì quan trọng hay hội họp gì không giùm chị". Thư ký hồ nghi nhìn cô một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhanh chóng kiểm tra lịch làm việc.
Hai tháng này việc lớn nhất chỉ có dự án mở cửa hàng tiện lợi.
"Không có! Tổng giám đốc, chị muốn nghỉ ngơi à?" Thư ký rất hưng phấn, do dự án lớn này mà Hà Phồn Ngọc rất ít được nghỉ ngơi.
"Có thể thôi." Nhàn nhạt đáp lại, cô không còn nhiều thời gian cho lắm, phải mau chóng sắp xếp kế hoạch nghỉ ngơi vài ngày.
Tuần trăng mật của cô, còn chưa được thực hiện!
Muốn đi đâu đây? Gần đây cô tìm hiểu rất nhiều thông tin về du lịch, cảm thấy nước nào cô cũng muốn đi, trước kia cô cực kỳ muốn đi Hy Lạp, nhưng Châu Âu cũng không tồi, Nhật Bản cũng rất đẹp, Đông Nam Á cũng rất tuyệt vời nữa, từng nơi từng nơi cô đều thích cả, nếu có thể đến đó du lịch mười ngày thôi, nhất định sẽ rất tuyệt.
Tử Lâm muốn đi nơi nào nhỉ? Nói không chừng anh ấy sẽ thay cô quyết định .
Xem websites, cô hơi chần chừ, đi du lịch đường dài thường hao tảo nhiều thể lực, cô có biện pháp ứng phó với tình hình đó không đây?
Không biết có phải do tình hình bệnh của cô ngày càng nặng, bây giờ cô cảm thấy rất khó chịu, nôn mửa rồi phát sốt thường xuyên, trước kia rõ ràng không có mấy triệu chứng như vậy.
"Hà Phồn Ngọc!" Bên ngoài truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận, kèm theo tiếng giày cao gót trên nền nhà.
"Em đi ra ngoài đi, nhớ đóng cửa." Cô quay đầu lại giao phó cho cô thư ký, Tô Dư Oánh lại muốn đến đây lải nhải huyên thuyên với cô nữa rồi.
Thư ký vội vàng đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy luật sự Tô há mồng mắng chửi đang đi vào phòng, cô ngoan ngoãn đóng cánh cửa lại, đỡ phải nhìn thấy trận chiến nảy lửa bên trong kia.
"Câu sao vậy? Tại sao không tìm bác sĩ?" Vừa vào đến cửa, Tô Dư Oánh liền ném pháo.
"Tìm bác sĩ làm gì?" Cô chau nhẹ hàng lông mày, "Cậu không cần lớn tiếng như vậy đâu, mình sẽ không thoải mái."
"Cậu còn dám hỏi mình? Cậu hoàn toàn không đi làm kiểm tra chính xác, mình nghe nói cậu không còn ở nhà cậu nữa!" Tô Dư Oánh một hơi mắng xong, hoàn toàn không lấy tiếp hơi, "Bây giờ cậu trốn đến chỗ nào rồi hả? Trốn chờ chết đấy hả?"
"Mình ở chỗ của Tử Lâm." Đối mặt với cô bạn thân đang làm loạn trong văn phòng, cô nhẹ giọng đáp lại.
"Tử lâm. . . . . . Hả?" Tô Dư Oánh sợ đến nỗi choáng váng, "Giang Tử Lâm? Cậu ở chỗ Giang Tử Lâm như thế nào?"
Hai người bọn họ hợp lại rồi hả ?
Không! Không đúng, lúc trước nhắc đến Giang Tử Lâm là Hà Phồn Ngọc tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, làm sao đột nhiên thành ra như vậy, trở về tìm anh ta làm gì?
"Hiện giờ mình sống rất tốt, Tử Lâm rất thương mình." Hà Phồn Ngọc liếc cô bạn một cái, "Mình hy vọng cậu giữ mồm giữ miệng như cũ, im lặng là vàng."
"Cậu định tính giấu bệnh tình à?" Tô Dư Oánh lập tức hiểu ý bạn thân, "Cậu muốn ở bên cạnh Giang Tử Lâm, đi hết đoạn đường cuối cùng ư?"
Hà Phồn Ngọc lấy lại nụ cười vốn có, không hổ là bạn tâm giao của cô, hiểu rõ cô như vậy chỉ có cổ.
Kể từ sau khi biết bệnh tình, cô đã bị đả kích rất lớn, nhưng rất nhanh liền đối mặt với thực tế.
Tế bào ung thư tồn tại bên trong cơ thể, sẽ không biến mất cũng sẽ không chuyển biến tốt hơn, bọn họ chỉ biết nó đang ngày một lớn hơn, thậm chí có cơ hội sẽ ăn mòn đến tuyến dịch Lim-pha, nhanh chóng huy hoại toàn cơ thể của cô trong thời gian sớm nhất.
Cuộc sống ngắn ngủi này chỉ còn lại mấy tháng, cô phải làm sao đây?
Phải ở nhà khóc lóc? Ăn năn hối hận? Còn phải đến bệnh viện tiếp nhận điều trị hóa chất, để Tử Lâm nhìn thấy mái tóc của cô không còn lấy một cọng sao, sau đó lại có nhiều bác sĩ lớn nhỏ đến chỗ cô, chen chúc vào quan sát bệnh tình, cuối cùng trong cơn đau nhức nhối phải đi đến tử vong sao?
Lúc cô khó ngủ thì trong đầu cũng chỉ nghĩ đến Giang Tử Lâm.
Cô hy vọng nhưng lúc mình nghiêng người đều có thể rúc vào lồng ngực của anh, hi vọng cánh tay anh vì cô mà ôm chặt lấy, có thể dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, cảm thụ sự đụng chạm da thịt lẫn nhau
Cô, tuyệt đối không muốn một mình lặng lẽ tìm đến cái chết, đây là kết luận của cô.
Cho nên thu dọn hàng lý, đem lòng tự ái vứt bỏ, quay trở lại bên cạnh Giang Tử Lâm của cô, chỉ hy vọng cùng anh vượt qua quảng thời gian tươi đẹp ngắn ngủi của cuộc đời này.
"Đây không phải là biện pháp duy nhất, cậu nên tiến hành trị liệu đi." Tô Dư Oánh không thể lý giải nổi cái ý nghĩ điên rồ của bạn mình, "Cậu cứ bỏ mặc cơ thể mình như vậy, mới thật sự không còn thuốc chữa đấy!"
"Dư Oánh, tế bào ung thư của mình đang ở bên cạnh tuyến dịch Lim-pha rồi." Cô cam chịu số phận của chính mình.
"Vậy thì thế nào? Mặc dù nó bên cạnh tuyến dịch Lim-pha thì rất nguy hiểm, nhưng cắt bỏ thì vẫn tống khứ được tế bào ung thư đi, vì vậy bệnh tình của nhiều người khác đều được khống chế nhé!"
"Mình mà vào bệnh viện thì ngày nào cũng nôn mửa, lại mất hết tóc."
"Nhanh cắt bỏ bộ ngực kia đi, nhanh chóng điều trị bằng hóa chất, tổng thể vẫn còn có đường sống."
"Mình không muốn!" Cô chán ghét cắn môi, "Ngực của mình đã nhỏ rồi, còn phải cắt bỏ nó đi à?"
Tô Dư Oánh nhất thời trố mắt, nói không nên lời, thì ra là Hà Phồn Ngọc nhà cô sợ phải cắt bỏ bộ ngực ấy đi, cho nên có chết cũng không chịu đi bệnh viện?
"Hà Phồn Ngọc! Đầu óc cậu toàn xi măng đấy à? Dù sao cậu cũng nhỏ mà, dù có cắt đi cũng không khác biệt bào nhiêu đâu!" Cô giậm chân kêu trời, “Mình thật sự không thể tin được, lại có người muốn giữ ngực mà không muốn sống cơ đấy!"
"Nói chuyện với cậu làm mình tổn thương đây nhé, cái gì mà cắt với không cắt cũng giống nhau? Mình là bởi vì tỉ lệ sống sót rất thấp, nên mới không muốn cắt đi thôi!"
"Câu không cắt sao biết tỉ lệ sống sót rất thấp hả?"
"Theo tình hình đặc biệt của mình thì sẽ chuyển qua ung thư tuyến tịch Lim-pha, cậu cho rằng mình ngu ngốc hả!" Cô đùng đùng nổi giận nắm lấy tờ giấy, không khách khí ném qua phía cô bạn thân bên kia, "Tốt lắm, không cần cãi nhau với mình nữa! Rất mệt!"
Tỉ lệ sống sót thấp. . . . . . Tô Dư Oánh đi tới sô pha bên kia ngồi xuống. Cô thật sự không biết nói như thế nào với Tiểu Ngọc, bởi vì có người đến thời kỳ thứ nhất đã chết, có người đến thời kỳ thứ ba vẫn còn sống, nếu như phát hiện ra tế bào và điều trị sớm!
Bây giờ bạn tốt của cô để mặc tình trạng của mình nnhue vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.
Cô tính toán trong lòng, quyết định áp dụng kế hoạch B.
"Cậu nghĩ mình còn thời gian bao lâu?"
"Nhiều nhất nửa năm." Trên thực tế thì cô cũng không biết.
"Đó là nếu cậu cắt bỏ tế bào ung thư nhanh hơn vài ngày thôi." Nếu như ngay cả việc trị liệu hoác học cậu ấy cũng không làm, thì ba tháng cũng chưa tới."Giang Tử Lâm biết việc này không?"
Trong khoảng thời gian như ánh sáng phát ra, Hà Phồn Ngọc ngồi thẳng lên rồi trừng mắt nhìn cô bạn thân."Tốt nhất cậu nên im miệng lại đi!"
"Vậy, xem ra là không biết đúng không?" Tô Dư Oánh nở nụ cười hả hê."Cứ như vậy xem ra, có thể em trai cậu cũng không biết à?"
"Không có ai biết, trừ cậu ra."
"Căn cứ vào nghĩa vụ của luật sư, mình sẽ giữ bí mật tuyệt đối; nhưng căn cứ vàomình là bạn bè với cậu, mình pahir nói với người nhà và chồng cũ của cậu."
"Vị hôn phu." Cô thêm một câu.
"Hả?"
"Anh ấy cầu hôn với mình rồi, hơn nữa mình cũng đã đồng ý rồi." Cô xấu hổ đỏ mặt.
Oa! Tô Dư Oánh lấy làm kỳ lạ. Hai người này thật sự là đôi báu vật nha, lại nói mấy hôm trước còn mắng chửi rồi trù yểm nhau như kẻ thù, bây giờ lại đổi giọng gọi vị hôn phu à?
"Được, vậy mình còn có nghĩa vụ báo cáo cho vị hôn phu của cậu."
"Tô Dư Oánh, mình không muốn ai cũng nghĩ mình rất đáng thương...mình không thích mọi ngươi coi mình như bệnh nhân!"
Thời gian còn lại, cô sẽ vượt qua nỗi đau khổ ấy một mình mà thôi.
"Có thể, không khó hiểu rõ tâm tình của cậu bây giờ, nhưng muốn mình câm miệng cũng cần có điều kiện." Sở trường của cô chính là lập kế hoạch hại người, mà bạn tốt kia kia lại vô tình nhảy xuống hố.
Hà Phồn Ngọc nhíu mày, trả lời mấy vấn đề của luật sự cần phải cẩn trọng.
"Cậu phải đi điều trị bằng hóa chất."
"Trời ạ!" Cô hiểu.
"Chính cậu chọn, trị bệnh bằng cách uống thuốc, hay để mình nói cho toàn nhân loại biết hả?" Tô Dư Oánh nắm chắc phần thắng, tràn đầy tự tin mà nở nụ cười.
Hà Phồn Ngọc oán hận nhìn chằm chằm cô bạn tốt, biết rõ cô ấy vì mình, nhưng cô thống hận mấy tác dụng phụ khi trị liệu bằng hóa học, nhất là chuyện rụng hết tóc.
"Im lặng tìm bác sĩ thì được." Cô không thể không khuất phục, nhưng mà không còn nhiều thời gian dành cho cô.
"Đồng ý rồi đấy nhé."
"Còn phải đợi mình đi hưởng tuần trăng mật rồi hẳng nói." Cô vội vàng bổ sung, "Mình muốn đi hưởng tuần trăng mật với Tử Lâm."
"Trăng mật?" Tô Dư Oánh chần chờ một chút, cũng thế, dù sao cũng là chuyện tốt của người, "Được! Nhưng cậu phải đi bác sĩ kê thuốc."
"Được." Cô đồng ý, dù sao cơ thể bây giờ rất khó chịu, sợ rằng phải dựa vào thuốc để áp chế tạm thời căn bệnh này.
Lúc này Tô Dư Oánh mới hài lòng đứng lên, ưu nhã đi ra ngoài.
"À, quên!" Cô đột nhiên dừng bước, quay đầu, "Chúc cậu hưởng tuần trăng mật vui vẻ!"
Hà Phồn Ngọc nhìn cô bạn thân, lộ ra vẻ thẹn thùng rồi cười tươi tắn: "Cám ơn cậu."
Cô tuyệt đối sẽ trải qua nó trong niềm vui, dù sao đây cũng là khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời cô.
Hy Lạp, Bắc Âu, Zehder. . . . . . Còn có nước Pháp? Hà Phồn Ngọc đang ngâm mình trong bồn tắm, xem quan mây địa điểm du lịch, cảnh nào cũng đẹp như nhau, khiến cô khó có thể bỏ qua một chỗ nào cả.
Trước đó đã hẹn với Giang Tử Lâm đi Hi Lạp chơi rồi, tháng mười một đi cũng không tệ lắm đâu nhỉ.
"Em đang xem cái gì đấy?" Bất thình lình, Giang Tử Lâm nghênh ngang mở cửa bước vào trong phòng tắm.
"A!" Cô sợ đến mức chui người vào trong đám xà phòng tắm, "Sao anh không gõ cửa trước?"
"Tại sao anh phải gõ cửa?" Anh đi tới bên cạnh cô, "Ngàn vạn lần đừng nói với anh là em biết xấu hổ nha!"
Nếu không có đám bọt xà phòng tắm trước ngực mình, cô sẽ rất xấu hổ nhé..., tại sao người này lại có thể như vậy.
Nén cười, dĩ nhiên Giang Tử Lâm biết Hà Phồn Ngọc đang xấu hổ chứ, mặc dù cũng đã "Rất quen" rồi. Nhưng mấy lần cô ấy tắm đều đóng cửa lại! Anh cầm tài liệu tham khảo du lịch trên tay cô lên, hồ nghi liếc cô một cái.
"Em đang định đi chơi ở đâu à?"
"Ừ. . . . . .Em muốn đi hưởng tuần trăng mật." Cô nhỏ giọng nói, không biết sao lại cảm thấy xấu hổ thế không biết.
Giang Tử Lâm còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Trăng mật? Anh không thêt tưởng tượng nổi quay đầu nhìn cô, sau đó nở nụ cười mừng rỡ.
"À, lần trước hai tụi mình kết hôn, còn chưa đi hưởng tuần trăng mật!" Khi đó kết hôn chớp nhoáng, trên tay một đống công việc, người nào cũng không rãnh được! Kết quả lại dẫn tới ly hôn như hiện nay, đã không còn ở cạnh nhau nên cũng như ngày nghỉ rồi.
Cô lầu bầu: "Không cần phải nói lần trước với lần này, nghe chả tự nhiên chút nào."
Cô rất ghét khi nhắc tới cái chuyện ly hôn ấy."Anh không muốn đi àt? Em chỉ muốn đi chơi thôi!"
"Em muốn thì anh cũng muốn." Anh nhéo chóp mũi cô, "Em muốn đi chỗ nào anh cũng đi theo đến đó."
Hà Phồn Ngọc hạnh phúc cực kỳ, ngọt như mật đến nỗi không tan được. Lần này quay trở về, không chỉ có mình cô, Tử Lâm cũng có sự thay đổi đế 180 độ.
Anh không còn bá đạo như trước, nói chuyện gì cũng đều suy nghĩ kỹ trong đầu rồi mới nói thành lời, cũng không không còn dùng cái giọng rống lên để cãi nhau với cô, ngược lại anh tự nhiên dịu dàng và kiên nhẫn hơn rất nhiều.
Tình cảm hai người bọn họ tăng lên, biết kết hợp sự dịu dàng lẫn kiên nhẫn, cuộc sống trở nên vô cùng tuyệt đẹp trong mắt họ.
Còn cô cũng thường xuyên làm nũng với anh, nhưng đó là một thứ gọi là lệ thuộc vào người mình yêu; mà anh càng ngày càng lời ngon tiếng ngọt, đó là thứ gọi là quyến luyến.
Mặc kệ như thế nào, chuyện ly hôn coi như chưa từng xảy ra, chuyện gây gổ cũng chưa từng tồn tại, bây giờ cuộc sống của họ như một đôi vợ chồng mới cưới, ngọt ngọt ngào ngào.
"Tháng này đi Châu Âu sẽ thấy được tuyết rơi đúng không nhỉ? Em muốn đi đến nơi có ánh nắng chiếu vàng ấy." Cô chọn tới chọn lui, khó có thể lựa chọn được.
"Tháng này?" Anh hơi giật mình, cũng đã giữa tháng mười một rồi.
"Trên căn bản thì em muốn tuần sau xuất phát đi luôn à." Cành nhanh càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.
"Tuần sau?" Giang Tử Lâm càng thêm kinh ngạc, làm sao mà gấp gáp như vậy hả? "Sao em đột nhiên muốn đi du lịch?"
"Ừ." Cô nhấc đầu lên, dùng loại ánh mắt đáng thương nhìn anh, "Làm ơn, em thật muốn đi với anh hưởng tuần trăng mật nha!"
Bề ngoài xinh xắn của Tiểu Ngọc cộng với thái độ nũng nịu, đã đủ mê người rồi, bây giờ cô lại ngâm mình trong bồn tắm chỉ để lộ cái đầu nữa, bên dưới lớp bọt xà phần là một cơ thể không mảnh vải che thân, quả thực là không thể chê vào đâu được!
Giang Tử Lâm không lên tiếng đồng ý, chỉ là đứng lên, bắt đầu cởi áo ngủ.
"Anh làm chi đó?" Tình thế không ổn, Hà Phồn Ngọc muốn lấy khắn tắm, cô nên đi ra khỏi chỗ này ngây bây giờ.
"Tắm thêm lần nữa." Anh nhanh hơn đem khăn tắm vứt sang một bên.
"Anh tắm rồi."
"Nhưng không phải tắm với em!" Hai người bọn họ kết hôn đến ly hôn, lại từ ly hôn đến ở chung, cũng chưa bao giờ tắm uyên ương như vậy!
"Không được! Cái người biến thái này!"Cô đứng dậy cũng không được, trốn vào bồn tắm cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cởi sạch đồ, dọt vào ngâm mình trong bồn tắm to lớn này với cô.
"Bồn tắm lớn như vậy, bọt xà phòng cũng nhiều như vậy, chia một ít cho anh không được à?" Anh ngưng mắt nhìn cô. Da thịt Tiểu Ngọc bởi vì khí nóng mờ mịt mà nổi lên một tầng màu hồng hồng, giống như một quả táo chín, khiến người ta muốn hái xuống.
"Nếu bồn tắm rất lớn, làm chi anh dựa sát em như vậy hả?" Cô trốn sang một bên, vẫn bị một người nhanh tay hơn, ôm trọn vào lòng.
"Oa nha!" Giang Tử Lâm đắc chí vui mừng nhìn cô, nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, hơn nữa còn là lần đầu trong phòng tắm, nghĩ thế nào thì không gian cũng đâu có lớn lắm đâu.
"Chúng ta cũng cần chuẩn bị vài thứ cho tuần trăng mật nha." Ngụ ý là anh đồng ý đi với cô.
"Chuyện như vậy cần gì chuẩn bị . . . . . .Không phải anh định ở đây chuẩn bị đấy chứ?"
Chưa bao giờ tắm cùng với anh, cô mắc cỡ cho nên hai vành tai đỏ bừng bừng.
"Chúng ta không cần phải chuẩn bị mọi thứ trong này đâu." Anh còn giả bộ nghiêm túc.
"Không cần làm loạn đâu nhé. . . . . .Em ngâm lâu quá rồi, đầu hơi choáng. . . . . ." Cô liều mạng giãy giụa, chỉ thấy dục vọng của anh ngày càng tăng hơn.
Anh cắn lấy lỗ tai của cô, cánh tay ôm lấy cô không nghiêm túc di chuyển trên người cô, dù cô có e lệ thế nào, cũng không thắng nỗi khung cảnh dụ hoặc như thế này, đầu nhỏ bàn tay anh giữ lại, lưỡi của anh lập tức lấp đầy cái miệng anh đòa nhỏ nhắn của cô.
Đầu cô thật sự choáng váng. . . . . . Nóng quá! Nhưng cơ thể lại không nghe theo lời cô, đáp lại những cái vuốt ve của anh, tham luyến nụ hôn của anh, cô mờ mịt nhìn căn phòng đầy hơi nước, không kiềm hãm phát ra tiếng rên tỉ.
Giang Tử Lâm vùi mình vào trong cơ thể mong manh của cô, hôn từng tất thịt trên người cô, anh cảm thấy nhiệt độ của cô so với trước tăng cao hơn rất nhiều, nhưng anh cứ nghĩ là do đang ngâm trong nước ấm nên như vậy.
Hà Phồn Ngọc thẹn thùng trở qua sự vui sướng, bị Giang Tử Lâm ung dung bế lên, thuận thế kéo khăn tắm trùm lên người cô, vào lúc thần trí còn chưa tình hắn, đã bị ôm lên trên giường.
Anh dịu dàng đặt cô xuống giường, cẩn thận dùng khăn tắm lau sạch mỗi tấc thịt trên người của cô, cho đến khi toàn bộ khô ráo, tiếp đó đứng ở mép gường, trêu đùa té lên lưng cô.
"Oh my God, anh mặc đồ vào đi chứ?" Cô vùi mặt vào trong giường, thật sự cô rất lúng túng.
"Cần gì? Dù sao một lúc nữa cũng cởi ra mà." Anh nói xong rồi tự nhiên hành động, phủ lên cở thể nóng hổi của cô một lớp sữa tươi, đưa tới cho cô một hồi rung động.
Chà xát lòng bàn tay, Giang Tử Lâm định dùng tay xoa bóp người cô để mang lại một chút tình thú, nhưng khi anh vừa mới chạm vào thì không khỏi nhăn mày.
Thật nóng! Đây cũng không phải là nóng bình thường, anh vội vàng ôm lấy người cô, mặt Hà Phồn Ngọc vẫn còn phủ một tầng sương mù, hồ đồ nhìn anh.
"Em bị sốt?" Anh vọi vả để tay lên trán cô, "Thật sự rất nóng!"
Thật sao? Khuôn mặt Hà Phồn Ngọc đỏ bừng, cô cảm thấy trời đất như quay cuồng, toàn thân cô rất nóng, cô chẳng qua nghĩ là do ngâm nước nóng lâu quá. . . . . .Còn chuẩn bị bài tập trước tuần trăng mật nữa nên mới ra vậy.
"Mặc quần áo đi, anh dẫn em đi bác sĩ!" Tiện tay lấy chiếc áo lót, Giang Tử Lâm đỡ cô ngồi dậy, mặc vào giúp cô.
"Mặc sai rồi. . . . . . Ai, không phải anh biết cởi nó ra à?" Cô cười khanh khách, đánh lên tay anh.
Đàn ông cởi quần áo thường nhanh gọn hơi so với mặc quần áo à?
"Vậy tự tay em mặc đi, anh cũng đi mặc quần áo!" Anh cuống cuồng vội vã bước xuống giường, nhưng Hà Phồn Ngọc lại kéo anh lại.
"Anh đừng khẩn trương, em nghỉ ngơi một lát là khỏe." Cô cười yếu ớt , chuyện này cũng không có gì lại đối với cô."Giúp em lấy một ly nước ấm, em phải uống thuốc hạ sốt."
"Tại sao? Nên đi gặp bác sĩ mới đúng!"
"Chuyện bé chớ xé ra to, gần đây em thường phát sốt, uống thuốc hạ sốt liền khỏe ngay mà." Hà Phồn Ngọc vỗ vỗ anh, lại chui vào trong chăn, "Mặc đồ rất phiền phức, thật chẳng muốn để cơ thể trần truồng này lúc ẩn lúc hiện đâu."
Thường xuyên phát sốt? Lo lắng của Giang Tử Lâm giảm xuống, nhìn cô bình thản nằm trên gối, anh không làm gì khã hơn là đi pha nước. . . . . Trước tiên mặc áo ngủ vào, sau đó chạy vọt vào nhà bếp pha nước ấm cho cô.
Anh nhớ có cái túi chườm đá, thuận tiện tìm kiếm xúng quanh.
Nghe âm thanh lục đồ bên ngoài, Ha Phồn Ngọc hạnh phúc không nói nên lời, nhìn Tử Lâm lo lắng khẩn trương như vậy, thỉnh thoảng bị bệnh như vầy mới khiến cô cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình yêu.
Cô giở mép chăn phía đầu giường cầm lên một hộp nhỏ nhỏ, phía bên trong là thuốc hạ sốt của bác sĩ kê hôm trước.
Nửa nằm nửa ngồi trên giường cho đợi, tiếng rơi đồ thỉnh thoảng vang lên bên ngoài phòng ngủ, cô âm thầm cười trộm, một ngày bình thường Tử Lâm có thể kiếm được mấy trăm ngàn ấy thế lúc này lại luống cuống chân tay như vậy vì cô.
"Nước đây!" Anh như bay mà xông tới trước mặt cô, "Anh đi kiếm cái túi chườm đá, phài dùng làm sao nhỉ, anh không biết!"
"Ngồi xuông đi, anh có muốn lấy hơi tiếp không? Uống nước chứ?" Cô nhận lấy bình nước từ anh, rót cho anh lý nước.
"Em mau uống thuốc, để anh uống nước."
Hà Phồn Ngọc bật cười, đem thuốc trong lòng bàn tay bỏ vào miệng rồi nuốt xuống. Sau đó ôm lấy cánh tay của anh, dựa hẳn lên đó."Thật xin lỗi, để cho anh lo lắng." Cơ thể nóng rực như đốt cháy da thịt của anh.
"Em thật sự rất nóng, như vậy mà bình thường à?"
"Đây chỉ là phát sốt thôi mà, thân ái." Cô chỉ chỉ túi chườm nước đá, "Đem đá viên bỏ vào trong ấy, lại thêm tí nước."
"Anh làm liền!" Giang Tử Lâm tựa như gió xống ra ngoài.
Một hồi nhốn nháo hoảng loạn, túi chườm nước đá cuối cùng đã được giải quyết, cách một lớp khăn lông đặt lên trên trán cô.
Hà Phồn Ngọc yếu đuối vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh cô, cuối cùng Giang Tử Lâm cũng thở dài một hơi, bò lên giường, nằm sát bên người cô. Cô lần nữa dựa vào người anh, còn anh thì ôm lấy cô trong lòng.
"Chuyện đi hương tuần trăng mật tuần sau tính sao đây?"
"Dĩ nhiên là đi!" Anh hôn lên tóc của cô.
"Vậy chúng ta đi đâu đây?"
"Em không cần phải nghỉ ngơi trước à?" Đối với chuyện này, lúc nào cũng có thể khởi hành, không vội.
"Muốn đi đâu?" Xem ra dù cô có suy yếu cơ thế, nhưng giọng nói vẫn mang sự cố chấp.
Ai, Giang Tử Lâm thở dài một cái, biết cá tính của cô, mặc dù trở nên nhu hòa một chút, nhưng phần cố chấp này vẫn không bao giờ bỏ được.
Ôm lấy vai cô, quấn mấy lọn tóc xoăn của cô, anh suy tư.
"Em thích mấy nới có ánh nắng cả ngày đúng không. . . . . Lại không thích mùa đông. . . . . ." Trong lòng phát họa sơ sơ, "Vậy chúng ta đi Đông Nam Á cũng tốt."
"Đông Nam Á?" Vừa có ánh nắng mặt trời lại vừa có biển, chuẩn xác là một nơi tốt rồi.
"Được, nhưng em muốn tuần trăng mật này dài một chút."
"Chúng ta đi du lịch ở làng Aman¬pub, muốn ở bao lâu thì ở bao lâu."
Nơi Giang Tử Lâm nói đến là Aman¬re¬sorts, khách sạn tương đối cao cấp để nghỉ ngơi.
Aman¬pub từ trước đến giờ là một khách sạn trên đảo, cách Đài Loan gần đây nhất chính là tiểu đảo Parma Ricken ở Philippines, hoàn toàn là một khách sạn giữa rừng cậy xanh, bình thường trước đó phải bay đến Manila nghỉ ngơi một lát, tiếp nữa mới bắt máy bay nhỏ tiến về phía làng du lịch.
"Em muốn ngủ ở phòng có thể nghe được tiếng sóng biển." Cô nỉ non.
"Không thành vấn đề, ban ngày chúng ta có thể đi ngắm biển trên cát và bơi lội."
". . . . . ."
Người nằm trong ngực không lên tiếng, Giang Tử Lâm cúi đầu tra xét, cô đã ngủ mất rồi.
Động tác nhẹ nhàng ôm lấy đàu cô, thận trọng đặt cô lên gói, gỡ máy sợi tóc dính trên mặt cô ra.
Cô nói mình gần đây thường bị sốt. Nhất định là do sinh hoạt trước đây không có quy luật cụ thể, mới có thể phá hỏng cơ thể mình như vậy!
Vấn đề là từ sau khi cô trở về, ngày ngày anh đều cho cô uoongsthuoocs bổ, làm thế nào mà vẫn trong bộ dạng như lúc này? Chẳng những không mập lên tương đối, lại có cảm giác cô gầy gộc hơn.
Có lẽ là do thời tiết mấy ngày gàn đây lúc lạnh lúc nóng, chắc là do sợ bị lạnh rồi, ngày mai gọi đầu bếp hầm canh cá cách thủy gì đó cho cô bồi bổ thân thể.
Đưa mắt nhìn Hà Phồn Ngọc đang ngủ ngon lành, anh cũng đặt thân mình xuống giường, dịu dàng ôm chặt lấy cô ——
Vợ trước của anh, vợ chưa cưới của anh, người con gái anh yêu nhất.
Nếu có thể ôm cô mãi như vậy, thì anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này rồi.
Dĩ nhiên với vấn đề phát triển cửa hàng tiện tiện lợi cũng cần phải cẩn thận trong các khâu, ăn thử sản phẩm nhiều lần, xác định đây là đồ vừa rẻ vừa ngon, mới có thể ký kết hợp đồng hai bên với nhau.
Ra sức khuếch trương, lượng tiêu thụ đã tăng ngoài ý muốn, trừ những vị chuyên gia thấy bao bì bên ngoài có sự đổi mới, dĩ nhiên còn do kết hợp với các mẫu quảng cáo để khiến nó rầm rộ hơn.
***
Bên trong phòng họp, Hà Phồn Ngọc biểu dương những đồng nghiệp cực khổ trong kế hoạch này, cũng cho mỗi người đến cửa hàng thường xuyên để kiểm tra thường xuyên, yêu cầu duy nhất chính là không cho phép mọi người cùng lúc xin nghỉ ngơi.
Mỗi người đều cảm nhận Hà Phồn Ngọc có sự thay đổi, cô so với trước kia ôn hòa hơn rất nhiều, hơn nữa đã không còn nóng nãy gấp gáp như trước đây, đối với công việc cần xử thì chậm rãi tiến hành từng bước, rồi trong cách làm việc cũng không còn câu nệ như xưa.
"Tổng giám đốc, em giúp chị xem chừng là được rồi." Thư ký ngọt ngào đi tới bên cạnh cô, "Năm nay chị có 14 ngày dư giả, cũng còn để không đấy nhé."
"Mười bốn ngày?" Như vậy cũng đủ rồi. "Em xem tiếp đến có chuyện gì quan trọng hay hội họp gì không giùm chị". Thư ký hồ nghi nhìn cô một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhanh chóng kiểm tra lịch làm việc.
Hai tháng này việc lớn nhất chỉ có dự án mở cửa hàng tiện lợi.
"Không có! Tổng giám đốc, chị muốn nghỉ ngơi à?" Thư ký rất hưng phấn, do dự án lớn này mà Hà Phồn Ngọc rất ít được nghỉ ngơi.
"Có thể thôi." Nhàn nhạt đáp lại, cô không còn nhiều thời gian cho lắm, phải mau chóng sắp xếp kế hoạch nghỉ ngơi vài ngày.
Tuần trăng mật của cô, còn chưa được thực hiện!
Muốn đi đâu đây? Gần đây cô tìm hiểu rất nhiều thông tin về du lịch, cảm thấy nước nào cô cũng muốn đi, trước kia cô cực kỳ muốn đi Hy Lạp, nhưng Châu Âu cũng không tồi, Nhật Bản cũng rất đẹp, Đông Nam Á cũng rất tuyệt vời nữa, từng nơi từng nơi cô đều thích cả, nếu có thể đến đó du lịch mười ngày thôi, nhất định sẽ rất tuyệt.
Tử Lâm muốn đi nơi nào nhỉ? Nói không chừng anh ấy sẽ thay cô quyết định .
Xem websites, cô hơi chần chừ, đi du lịch đường dài thường hao tảo nhiều thể lực, cô có biện pháp ứng phó với tình hình đó không đây?
Không biết có phải do tình hình bệnh của cô ngày càng nặng, bây giờ cô cảm thấy rất khó chịu, nôn mửa rồi phát sốt thường xuyên, trước kia rõ ràng không có mấy triệu chứng như vậy.
"Hà Phồn Ngọc!" Bên ngoài truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận, kèm theo tiếng giày cao gót trên nền nhà.
"Em đi ra ngoài đi, nhớ đóng cửa." Cô quay đầu lại giao phó cho cô thư ký, Tô Dư Oánh lại muốn đến đây lải nhải huyên thuyên với cô nữa rồi.
Thư ký vội vàng đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy luật sự Tô há mồng mắng chửi đang đi vào phòng, cô ngoan ngoãn đóng cánh cửa lại, đỡ phải nhìn thấy trận chiến nảy lửa bên trong kia.
"Câu sao vậy? Tại sao không tìm bác sĩ?" Vừa vào đến cửa, Tô Dư Oánh liền ném pháo.
"Tìm bác sĩ làm gì?" Cô chau nhẹ hàng lông mày, "Cậu không cần lớn tiếng như vậy đâu, mình sẽ không thoải mái."
"Cậu còn dám hỏi mình? Cậu hoàn toàn không đi làm kiểm tra chính xác, mình nghe nói cậu không còn ở nhà cậu nữa!" Tô Dư Oánh một hơi mắng xong, hoàn toàn không lấy tiếp hơi, "Bây giờ cậu trốn đến chỗ nào rồi hả? Trốn chờ chết đấy hả?"
"Mình ở chỗ của Tử Lâm." Đối mặt với cô bạn thân đang làm loạn trong văn phòng, cô nhẹ giọng đáp lại.
"Tử lâm. . . . . . Hả?" Tô Dư Oánh sợ đến nỗi choáng váng, "Giang Tử Lâm? Cậu ở chỗ Giang Tử Lâm như thế nào?"
Hai người bọn họ hợp lại rồi hả ?
Không! Không đúng, lúc trước nhắc đến Giang Tử Lâm là Hà Phồn Ngọc tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, làm sao đột nhiên thành ra như vậy, trở về tìm anh ta làm gì?
"Hiện giờ mình sống rất tốt, Tử Lâm rất thương mình." Hà Phồn Ngọc liếc cô bạn một cái, "Mình hy vọng cậu giữ mồm giữ miệng như cũ, im lặng là vàng."
"Cậu định tính giấu bệnh tình à?" Tô Dư Oánh lập tức hiểu ý bạn thân, "Cậu muốn ở bên cạnh Giang Tử Lâm, đi hết đoạn đường cuối cùng ư?"
Hà Phồn Ngọc lấy lại nụ cười vốn có, không hổ là bạn tâm giao của cô, hiểu rõ cô như vậy chỉ có cổ.
Kể từ sau khi biết bệnh tình, cô đã bị đả kích rất lớn, nhưng rất nhanh liền đối mặt với thực tế.
Tế bào ung thư tồn tại bên trong cơ thể, sẽ không biến mất cũng sẽ không chuyển biến tốt hơn, bọn họ chỉ biết nó đang ngày một lớn hơn, thậm chí có cơ hội sẽ ăn mòn đến tuyến dịch Lim-pha, nhanh chóng huy hoại toàn cơ thể của cô trong thời gian sớm nhất.
Cuộc sống ngắn ngủi này chỉ còn lại mấy tháng, cô phải làm sao đây?
Phải ở nhà khóc lóc? Ăn năn hối hận? Còn phải đến bệnh viện tiếp nhận điều trị hóa chất, để Tử Lâm nhìn thấy mái tóc của cô không còn lấy một cọng sao, sau đó lại có nhiều bác sĩ lớn nhỏ đến chỗ cô, chen chúc vào quan sát bệnh tình, cuối cùng trong cơn đau nhức nhối phải đi đến tử vong sao?
Lúc cô khó ngủ thì trong đầu cũng chỉ nghĩ đến Giang Tử Lâm.
Cô hy vọng nhưng lúc mình nghiêng người đều có thể rúc vào lồng ngực của anh, hi vọng cánh tay anh vì cô mà ôm chặt lấy, có thể dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, cảm thụ sự đụng chạm da thịt lẫn nhau
Cô, tuyệt đối không muốn một mình lặng lẽ tìm đến cái chết, đây là kết luận của cô.
Cho nên thu dọn hàng lý, đem lòng tự ái vứt bỏ, quay trở lại bên cạnh Giang Tử Lâm của cô, chỉ hy vọng cùng anh vượt qua quảng thời gian tươi đẹp ngắn ngủi của cuộc đời này.
"Đây không phải là biện pháp duy nhất, cậu nên tiến hành trị liệu đi." Tô Dư Oánh không thể lý giải nổi cái ý nghĩ điên rồ của bạn mình, "Cậu cứ bỏ mặc cơ thể mình như vậy, mới thật sự không còn thuốc chữa đấy!"
"Dư Oánh, tế bào ung thư của mình đang ở bên cạnh tuyến dịch Lim-pha rồi." Cô cam chịu số phận của chính mình.
"Vậy thì thế nào? Mặc dù nó bên cạnh tuyến dịch Lim-pha thì rất nguy hiểm, nhưng cắt bỏ thì vẫn tống khứ được tế bào ung thư đi, vì vậy bệnh tình của nhiều người khác đều được khống chế nhé!"
"Mình mà vào bệnh viện thì ngày nào cũng nôn mửa, lại mất hết tóc."
"Nhanh cắt bỏ bộ ngực kia đi, nhanh chóng điều trị bằng hóa chất, tổng thể vẫn còn có đường sống."
"Mình không muốn!" Cô chán ghét cắn môi, "Ngực của mình đã nhỏ rồi, còn phải cắt bỏ nó đi à?"
Tô Dư Oánh nhất thời trố mắt, nói không nên lời, thì ra là Hà Phồn Ngọc nhà cô sợ phải cắt bỏ bộ ngực ấy đi, cho nên có chết cũng không chịu đi bệnh viện?
"Hà Phồn Ngọc! Đầu óc cậu toàn xi măng đấy à? Dù sao cậu cũng nhỏ mà, dù có cắt đi cũng không khác biệt bào nhiêu đâu!" Cô giậm chân kêu trời, “Mình thật sự không thể tin được, lại có người muốn giữ ngực mà không muốn sống cơ đấy!"
"Nói chuyện với cậu làm mình tổn thương đây nhé, cái gì mà cắt với không cắt cũng giống nhau? Mình là bởi vì tỉ lệ sống sót rất thấp, nên mới không muốn cắt đi thôi!"
"Câu không cắt sao biết tỉ lệ sống sót rất thấp hả?"
"Theo tình hình đặc biệt của mình thì sẽ chuyển qua ung thư tuyến tịch Lim-pha, cậu cho rằng mình ngu ngốc hả!" Cô đùng đùng nổi giận nắm lấy tờ giấy, không khách khí ném qua phía cô bạn thân bên kia, "Tốt lắm, không cần cãi nhau với mình nữa! Rất mệt!"
Tỉ lệ sống sót thấp. . . . . . Tô Dư Oánh đi tới sô pha bên kia ngồi xuống. Cô thật sự không biết nói như thế nào với Tiểu Ngọc, bởi vì có người đến thời kỳ thứ nhất đã chết, có người đến thời kỳ thứ ba vẫn còn sống, nếu như phát hiện ra tế bào và điều trị sớm!
Bây giờ bạn tốt của cô để mặc tình trạng của mình nnhue vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.
Cô tính toán trong lòng, quyết định áp dụng kế hoạch B.
"Cậu nghĩ mình còn thời gian bao lâu?"
"Nhiều nhất nửa năm." Trên thực tế thì cô cũng không biết.
"Đó là nếu cậu cắt bỏ tế bào ung thư nhanh hơn vài ngày thôi." Nếu như ngay cả việc trị liệu hoác học cậu ấy cũng không làm, thì ba tháng cũng chưa tới."Giang Tử Lâm biết việc này không?"
Trong khoảng thời gian như ánh sáng phát ra, Hà Phồn Ngọc ngồi thẳng lên rồi trừng mắt nhìn cô bạn thân."Tốt nhất cậu nên im miệng lại đi!"
"Vậy, xem ra là không biết đúng không?" Tô Dư Oánh nở nụ cười hả hê."Cứ như vậy xem ra, có thể em trai cậu cũng không biết à?"
"Không có ai biết, trừ cậu ra."
"Căn cứ vào nghĩa vụ của luật sư, mình sẽ giữ bí mật tuyệt đối; nhưng căn cứ vàomình là bạn bè với cậu, mình pahir nói với người nhà và chồng cũ của cậu."
"Vị hôn phu." Cô thêm một câu.
"Hả?"
"Anh ấy cầu hôn với mình rồi, hơn nữa mình cũng đã đồng ý rồi." Cô xấu hổ đỏ mặt.
Oa! Tô Dư Oánh lấy làm kỳ lạ. Hai người này thật sự là đôi báu vật nha, lại nói mấy hôm trước còn mắng chửi rồi trù yểm nhau như kẻ thù, bây giờ lại đổi giọng gọi vị hôn phu à?
"Được, vậy mình còn có nghĩa vụ báo cáo cho vị hôn phu của cậu."
"Tô Dư Oánh, mình không muốn ai cũng nghĩ mình rất đáng thương...mình không thích mọi ngươi coi mình như bệnh nhân!"
Thời gian còn lại, cô sẽ vượt qua nỗi đau khổ ấy một mình mà thôi.
"Có thể, không khó hiểu rõ tâm tình của cậu bây giờ, nhưng muốn mình câm miệng cũng cần có điều kiện." Sở trường của cô chính là lập kế hoạch hại người, mà bạn tốt kia kia lại vô tình nhảy xuống hố.
Hà Phồn Ngọc nhíu mày, trả lời mấy vấn đề của luật sự cần phải cẩn trọng.
"Cậu phải đi điều trị bằng hóa chất."
"Trời ạ!" Cô hiểu.
"Chính cậu chọn, trị bệnh bằng cách uống thuốc, hay để mình nói cho toàn nhân loại biết hả?" Tô Dư Oánh nắm chắc phần thắng, tràn đầy tự tin mà nở nụ cười.
Hà Phồn Ngọc oán hận nhìn chằm chằm cô bạn tốt, biết rõ cô ấy vì mình, nhưng cô thống hận mấy tác dụng phụ khi trị liệu bằng hóa học, nhất là chuyện rụng hết tóc.
"Im lặng tìm bác sĩ thì được." Cô không thể không khuất phục, nhưng mà không còn nhiều thời gian dành cho cô.
"Đồng ý rồi đấy nhé."
"Còn phải đợi mình đi hưởng tuần trăng mật rồi hẳng nói." Cô vội vàng bổ sung, "Mình muốn đi hưởng tuần trăng mật với Tử Lâm."
"Trăng mật?" Tô Dư Oánh chần chờ một chút, cũng thế, dù sao cũng là chuyện tốt của người, "Được! Nhưng cậu phải đi bác sĩ kê thuốc."
"Được." Cô đồng ý, dù sao cơ thể bây giờ rất khó chịu, sợ rằng phải dựa vào thuốc để áp chế tạm thời căn bệnh này.
Lúc này Tô Dư Oánh mới hài lòng đứng lên, ưu nhã đi ra ngoài.
"À, quên!" Cô đột nhiên dừng bước, quay đầu, "Chúc cậu hưởng tuần trăng mật vui vẻ!"
Hà Phồn Ngọc nhìn cô bạn thân, lộ ra vẻ thẹn thùng rồi cười tươi tắn: "Cám ơn cậu."
Cô tuyệt đối sẽ trải qua nó trong niềm vui, dù sao đây cũng là khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời cô.
Hy Lạp, Bắc Âu, Zehder. . . . . . Còn có nước Pháp? Hà Phồn Ngọc đang ngâm mình trong bồn tắm, xem quan mây địa điểm du lịch, cảnh nào cũng đẹp như nhau, khiến cô khó có thể bỏ qua một chỗ nào cả.
Trước đó đã hẹn với Giang Tử Lâm đi Hi Lạp chơi rồi, tháng mười một đi cũng không tệ lắm đâu nhỉ.
"Em đang xem cái gì đấy?" Bất thình lình, Giang Tử Lâm nghênh ngang mở cửa bước vào trong phòng tắm.
"A!" Cô sợ đến mức chui người vào trong đám xà phòng tắm, "Sao anh không gõ cửa trước?"
"Tại sao anh phải gõ cửa?" Anh đi tới bên cạnh cô, "Ngàn vạn lần đừng nói với anh là em biết xấu hổ nha!"
Nếu không có đám bọt xà phòng tắm trước ngực mình, cô sẽ rất xấu hổ nhé..., tại sao người này lại có thể như vậy.
Nén cười, dĩ nhiên Giang Tử Lâm biết Hà Phồn Ngọc đang xấu hổ chứ, mặc dù cũng đã "Rất quen" rồi. Nhưng mấy lần cô ấy tắm đều đóng cửa lại! Anh cầm tài liệu tham khảo du lịch trên tay cô lên, hồ nghi liếc cô một cái.
"Em đang định đi chơi ở đâu à?"
"Ừ. . . . . .Em muốn đi hưởng tuần trăng mật." Cô nhỏ giọng nói, không biết sao lại cảm thấy xấu hổ thế không biết.
Giang Tử Lâm còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Trăng mật? Anh không thêt tưởng tượng nổi quay đầu nhìn cô, sau đó nở nụ cười mừng rỡ.
"À, lần trước hai tụi mình kết hôn, còn chưa đi hưởng tuần trăng mật!" Khi đó kết hôn chớp nhoáng, trên tay một đống công việc, người nào cũng không rãnh được! Kết quả lại dẫn tới ly hôn như hiện nay, đã không còn ở cạnh nhau nên cũng như ngày nghỉ rồi.
Cô lầu bầu: "Không cần phải nói lần trước với lần này, nghe chả tự nhiên chút nào."
Cô rất ghét khi nhắc tới cái chuyện ly hôn ấy."Anh không muốn đi àt? Em chỉ muốn đi chơi thôi!"
"Em muốn thì anh cũng muốn." Anh nhéo chóp mũi cô, "Em muốn đi chỗ nào anh cũng đi theo đến đó."
Hà Phồn Ngọc hạnh phúc cực kỳ, ngọt như mật đến nỗi không tan được. Lần này quay trở về, không chỉ có mình cô, Tử Lâm cũng có sự thay đổi đế 180 độ.
Anh không còn bá đạo như trước, nói chuyện gì cũng đều suy nghĩ kỹ trong đầu rồi mới nói thành lời, cũng không không còn dùng cái giọng rống lên để cãi nhau với cô, ngược lại anh tự nhiên dịu dàng và kiên nhẫn hơn rất nhiều.
Tình cảm hai người bọn họ tăng lên, biết kết hợp sự dịu dàng lẫn kiên nhẫn, cuộc sống trở nên vô cùng tuyệt đẹp trong mắt họ.
Còn cô cũng thường xuyên làm nũng với anh, nhưng đó là một thứ gọi là lệ thuộc vào người mình yêu; mà anh càng ngày càng lời ngon tiếng ngọt, đó là thứ gọi là quyến luyến.
Mặc kệ như thế nào, chuyện ly hôn coi như chưa từng xảy ra, chuyện gây gổ cũng chưa từng tồn tại, bây giờ cuộc sống của họ như một đôi vợ chồng mới cưới, ngọt ngọt ngào ngào.
"Tháng này đi Châu Âu sẽ thấy được tuyết rơi đúng không nhỉ? Em muốn đi đến nơi có ánh nắng chiếu vàng ấy." Cô chọn tới chọn lui, khó có thể lựa chọn được.
"Tháng này?" Anh hơi giật mình, cũng đã giữa tháng mười một rồi.
"Trên căn bản thì em muốn tuần sau xuất phát đi luôn à." Cành nhanh càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.
"Tuần sau?" Giang Tử Lâm càng thêm kinh ngạc, làm sao mà gấp gáp như vậy hả? "Sao em đột nhiên muốn đi du lịch?"
"Ừ." Cô nhấc đầu lên, dùng loại ánh mắt đáng thương nhìn anh, "Làm ơn, em thật muốn đi với anh hưởng tuần trăng mật nha!"
Bề ngoài xinh xắn của Tiểu Ngọc cộng với thái độ nũng nịu, đã đủ mê người rồi, bây giờ cô lại ngâm mình trong bồn tắm chỉ để lộ cái đầu nữa, bên dưới lớp bọt xà phần là một cơ thể không mảnh vải che thân, quả thực là không thể chê vào đâu được!
Giang Tử Lâm không lên tiếng đồng ý, chỉ là đứng lên, bắt đầu cởi áo ngủ.
"Anh làm chi đó?" Tình thế không ổn, Hà Phồn Ngọc muốn lấy khắn tắm, cô nên đi ra khỏi chỗ này ngây bây giờ.
"Tắm thêm lần nữa." Anh nhanh hơn đem khăn tắm vứt sang một bên.
"Anh tắm rồi."
"Nhưng không phải tắm với em!" Hai người bọn họ kết hôn đến ly hôn, lại từ ly hôn đến ở chung, cũng chưa bao giờ tắm uyên ương như vậy!
"Không được! Cái người biến thái này!"Cô đứng dậy cũng không được, trốn vào bồn tắm cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cởi sạch đồ, dọt vào ngâm mình trong bồn tắm to lớn này với cô.
"Bồn tắm lớn như vậy, bọt xà phòng cũng nhiều như vậy, chia một ít cho anh không được à?" Anh ngưng mắt nhìn cô. Da thịt Tiểu Ngọc bởi vì khí nóng mờ mịt mà nổi lên một tầng màu hồng hồng, giống như một quả táo chín, khiến người ta muốn hái xuống.
"Nếu bồn tắm rất lớn, làm chi anh dựa sát em như vậy hả?" Cô trốn sang một bên, vẫn bị một người nhanh tay hơn, ôm trọn vào lòng.
"Oa nha!" Giang Tử Lâm đắc chí vui mừng nhìn cô, nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, hơn nữa còn là lần đầu trong phòng tắm, nghĩ thế nào thì không gian cũng đâu có lớn lắm đâu.
"Chúng ta cũng cần chuẩn bị vài thứ cho tuần trăng mật nha." Ngụ ý là anh đồng ý đi với cô.
"Chuyện như vậy cần gì chuẩn bị . . . . . .Không phải anh định ở đây chuẩn bị đấy chứ?"
Chưa bao giờ tắm cùng với anh, cô mắc cỡ cho nên hai vành tai đỏ bừng bừng.
"Chúng ta không cần phải chuẩn bị mọi thứ trong này đâu." Anh còn giả bộ nghiêm túc.
"Không cần làm loạn đâu nhé. . . . . .Em ngâm lâu quá rồi, đầu hơi choáng. . . . . ." Cô liều mạng giãy giụa, chỉ thấy dục vọng của anh ngày càng tăng hơn.
Anh cắn lấy lỗ tai của cô, cánh tay ôm lấy cô không nghiêm túc di chuyển trên người cô, dù cô có e lệ thế nào, cũng không thắng nỗi khung cảnh dụ hoặc như thế này, đầu nhỏ bàn tay anh giữ lại, lưỡi của anh lập tức lấp đầy cái miệng anh đòa nhỏ nhắn của cô.
Đầu cô thật sự choáng váng. . . . . . Nóng quá! Nhưng cơ thể lại không nghe theo lời cô, đáp lại những cái vuốt ve của anh, tham luyến nụ hôn của anh, cô mờ mịt nhìn căn phòng đầy hơi nước, không kiềm hãm phát ra tiếng rên tỉ.
Giang Tử Lâm vùi mình vào trong cơ thể mong manh của cô, hôn từng tất thịt trên người cô, anh cảm thấy nhiệt độ của cô so với trước tăng cao hơn rất nhiều, nhưng anh cứ nghĩ là do đang ngâm trong nước ấm nên như vậy.
Hà Phồn Ngọc thẹn thùng trở qua sự vui sướng, bị Giang Tử Lâm ung dung bế lên, thuận thế kéo khăn tắm trùm lên người cô, vào lúc thần trí còn chưa tình hắn, đã bị ôm lên trên giường.
Anh dịu dàng đặt cô xuống giường, cẩn thận dùng khăn tắm lau sạch mỗi tấc thịt trên người của cô, cho đến khi toàn bộ khô ráo, tiếp đó đứng ở mép gường, trêu đùa té lên lưng cô.
"Oh my God, anh mặc đồ vào đi chứ?" Cô vùi mặt vào trong giường, thật sự cô rất lúng túng.
"Cần gì? Dù sao một lúc nữa cũng cởi ra mà." Anh nói xong rồi tự nhiên hành động, phủ lên cở thể nóng hổi của cô một lớp sữa tươi, đưa tới cho cô một hồi rung động.
Chà xát lòng bàn tay, Giang Tử Lâm định dùng tay xoa bóp người cô để mang lại một chút tình thú, nhưng khi anh vừa mới chạm vào thì không khỏi nhăn mày.
Thật nóng! Đây cũng không phải là nóng bình thường, anh vội vàng ôm lấy người cô, mặt Hà Phồn Ngọc vẫn còn phủ một tầng sương mù, hồ đồ nhìn anh.
"Em bị sốt?" Anh vọi vả để tay lên trán cô, "Thật sự rất nóng!"
Thật sao? Khuôn mặt Hà Phồn Ngọc đỏ bừng, cô cảm thấy trời đất như quay cuồng, toàn thân cô rất nóng, cô chẳng qua nghĩ là do ngâm nước nóng lâu quá. . . . . .Còn chuẩn bị bài tập trước tuần trăng mật nữa nên mới ra vậy.
"Mặc quần áo đi, anh dẫn em đi bác sĩ!" Tiện tay lấy chiếc áo lót, Giang Tử Lâm đỡ cô ngồi dậy, mặc vào giúp cô.
"Mặc sai rồi. . . . . . Ai, không phải anh biết cởi nó ra à?" Cô cười khanh khách, đánh lên tay anh.
Đàn ông cởi quần áo thường nhanh gọn hơi so với mặc quần áo à?
"Vậy tự tay em mặc đi, anh cũng đi mặc quần áo!" Anh cuống cuồng vội vã bước xuống giường, nhưng Hà Phồn Ngọc lại kéo anh lại.
"Anh đừng khẩn trương, em nghỉ ngơi một lát là khỏe." Cô cười yếu ớt , chuyện này cũng không có gì lại đối với cô."Giúp em lấy một ly nước ấm, em phải uống thuốc hạ sốt."
"Tại sao? Nên đi gặp bác sĩ mới đúng!"
"Chuyện bé chớ xé ra to, gần đây em thường phát sốt, uống thuốc hạ sốt liền khỏe ngay mà." Hà Phồn Ngọc vỗ vỗ anh, lại chui vào trong chăn, "Mặc đồ rất phiền phức, thật chẳng muốn để cơ thể trần truồng này lúc ẩn lúc hiện đâu."
Thường xuyên phát sốt? Lo lắng của Giang Tử Lâm giảm xuống, nhìn cô bình thản nằm trên gối, anh không làm gì khã hơn là đi pha nước. . . . . Trước tiên mặc áo ngủ vào, sau đó chạy vọt vào nhà bếp pha nước ấm cho cô.
Anh nhớ có cái túi chườm đá, thuận tiện tìm kiếm xúng quanh.
Nghe âm thanh lục đồ bên ngoài, Ha Phồn Ngọc hạnh phúc không nói nên lời, nhìn Tử Lâm lo lắng khẩn trương như vậy, thỉnh thoảng bị bệnh như vầy mới khiến cô cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình yêu.
Cô giở mép chăn phía đầu giường cầm lên một hộp nhỏ nhỏ, phía bên trong là thuốc hạ sốt của bác sĩ kê hôm trước.
Nửa nằm nửa ngồi trên giường cho đợi, tiếng rơi đồ thỉnh thoảng vang lên bên ngoài phòng ngủ, cô âm thầm cười trộm, một ngày bình thường Tử Lâm có thể kiếm được mấy trăm ngàn ấy thế lúc này lại luống cuống chân tay như vậy vì cô.
"Nước đây!" Anh như bay mà xông tới trước mặt cô, "Anh đi kiếm cái túi chườm đá, phài dùng làm sao nhỉ, anh không biết!"
"Ngồi xuông đi, anh có muốn lấy hơi tiếp không? Uống nước chứ?" Cô nhận lấy bình nước từ anh, rót cho anh lý nước.
"Em mau uống thuốc, để anh uống nước."
Hà Phồn Ngọc bật cười, đem thuốc trong lòng bàn tay bỏ vào miệng rồi nuốt xuống. Sau đó ôm lấy cánh tay của anh, dựa hẳn lên đó."Thật xin lỗi, để cho anh lo lắng." Cơ thể nóng rực như đốt cháy da thịt của anh.
"Em thật sự rất nóng, như vậy mà bình thường à?"
"Đây chỉ là phát sốt thôi mà, thân ái." Cô chỉ chỉ túi chườm nước đá, "Đem đá viên bỏ vào trong ấy, lại thêm tí nước."
"Anh làm liền!" Giang Tử Lâm tựa như gió xống ra ngoài.
Một hồi nhốn nháo hoảng loạn, túi chườm nước đá cuối cùng đã được giải quyết, cách một lớp khăn lông đặt lên trên trán cô.
Hà Phồn Ngọc yếu đuối vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh cô, cuối cùng Giang Tử Lâm cũng thở dài một hơi, bò lên giường, nằm sát bên người cô. Cô lần nữa dựa vào người anh, còn anh thì ôm lấy cô trong lòng.
"Chuyện đi hương tuần trăng mật tuần sau tính sao đây?"
"Dĩ nhiên là đi!" Anh hôn lên tóc của cô.
"Vậy chúng ta đi đâu đây?"
"Em không cần phải nghỉ ngơi trước à?" Đối với chuyện này, lúc nào cũng có thể khởi hành, không vội.
"Muốn đi đâu?" Xem ra dù cô có suy yếu cơ thế, nhưng giọng nói vẫn mang sự cố chấp.
Ai, Giang Tử Lâm thở dài một cái, biết cá tính của cô, mặc dù trở nên nhu hòa một chút, nhưng phần cố chấp này vẫn không bao giờ bỏ được.
Ôm lấy vai cô, quấn mấy lọn tóc xoăn của cô, anh suy tư.
"Em thích mấy nới có ánh nắng cả ngày đúng không. . . . . Lại không thích mùa đông. . . . . ." Trong lòng phát họa sơ sơ, "Vậy chúng ta đi Đông Nam Á cũng tốt."
"Đông Nam Á?" Vừa có ánh nắng mặt trời lại vừa có biển, chuẩn xác là một nơi tốt rồi.
"Được, nhưng em muốn tuần trăng mật này dài một chút."
"Chúng ta đi du lịch ở làng Aman¬pub, muốn ở bao lâu thì ở bao lâu."
Nơi Giang Tử Lâm nói đến là Aman¬re¬sorts, khách sạn tương đối cao cấp để nghỉ ngơi.
Aman¬pub từ trước đến giờ là một khách sạn trên đảo, cách Đài Loan gần đây nhất chính là tiểu đảo Parma Ricken ở Philippines, hoàn toàn là một khách sạn giữa rừng cậy xanh, bình thường trước đó phải bay đến Manila nghỉ ngơi một lát, tiếp nữa mới bắt máy bay nhỏ tiến về phía làng du lịch.
"Em muốn ngủ ở phòng có thể nghe được tiếng sóng biển." Cô nỉ non.
"Không thành vấn đề, ban ngày chúng ta có thể đi ngắm biển trên cát và bơi lội."
". . . . . ."
Người nằm trong ngực không lên tiếng, Giang Tử Lâm cúi đầu tra xét, cô đã ngủ mất rồi.
Động tác nhẹ nhàng ôm lấy đàu cô, thận trọng đặt cô lên gói, gỡ máy sợi tóc dính trên mặt cô ra.
Cô nói mình gần đây thường bị sốt. Nhất định là do sinh hoạt trước đây không có quy luật cụ thể, mới có thể phá hỏng cơ thể mình như vậy!
Vấn đề là từ sau khi cô trở về, ngày ngày anh đều cho cô uoongsthuoocs bổ, làm thế nào mà vẫn trong bộ dạng như lúc này? Chẳng những không mập lên tương đối, lại có cảm giác cô gầy gộc hơn.
Có lẽ là do thời tiết mấy ngày gàn đây lúc lạnh lúc nóng, chắc là do sợ bị lạnh rồi, ngày mai gọi đầu bếp hầm canh cá cách thủy gì đó cho cô bồi bổ thân thể.
Đưa mắt nhìn Hà Phồn Ngọc đang ngủ ngon lành, anh cũng đặt thân mình xuống giường, dịu dàng ôm chặt lấy cô ——
Vợ trước của anh, vợ chưa cưới của anh, người con gái anh yêu nhất.
Nếu có thể ôm cô mãi như vậy, thì anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này rồi.
Tác giả :
Mật Quả Tử