Ly Hôn - Thần Vụ Quang
Chương 39
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Quý Văn Nghêu thong dong đi ra phòng khách thấy Lâm An Nhàn đang cầm di động ngồi trên sô pha, đi qua ngồi bên cạnh cô liếc nhìn màn hình di động, thì ra đang chơi trò chơi...
“Cơm tối em muốn ăn gì?" Quý Văn Nghêu âu yếm hỏi.
Lâm An Nhàn không ngẩng đầu.
“Em ăn gì cũng được, anh đặc biệt thích ăn món gì? Không thì tủ lạnh còn chút đồ ăn lát lấy ra nấu." ở nhờ nhà người ta không nên nằm dài hưởng thụ.
Quý Văn Nghêu đáp ứng một tiếng, tiếp tục ngồi bên cạnh nhìn Lâm An Nhàn ngoạn.
Lâm An Nhàn vượt qua mấy vòng, nghĩ trong lòng: Đại lão bản không có việc gì làm, nhàn nhã ở đây nhìn mình chơi trò chơi.
Lại qua hai vòng, cảm thấy hai người ngồi như vậy thật nhàm chán, liền liếc mắt nhìn Quý Văn Nghêu, mặt lập tức đỏ.
“Quý Văn Nghêu, mắt anh nhìn đi đâu vậy!"
Không phải Quý Văn Nghêu đang nhìn trò chơi, ánh mắt ngoắc ngoắc theo cổ váy ngủ trễ xuống, dò xét vào bên trong.
“An Nhàn, anh khó chịu."
Lâm An Nhàn chỉnh lại cổ áo, xê dịch sang bên cạnh: “Anh sao vậy?"
Người nào đó tìm cớ muốn lãng sang chuyện khác a.
Quý Văn Nghêu thu hồi ánh mắt, cười cười: “Người anh khó chịu."
Lâm An Nhàn không phòng bị, theo bản năng nhìn theo hướng Quý Văn Nghêu chỉ, phía dưới khăn tắm đã đội lên túp lều nhỏ, lập tức quay đầu, bật dậy…
“Anh không biết xấu hổ?" Lâm An Nhàn nói xong bỏ đi vào bếp.
Vào bếp, mặt vẫn còn cảm giác nóng rát, xấu hổ mở tủ lạnh lấy rau xanh.
Đang thái rau xanh, cảm giác sau lưng một cỗ nhiệt khí nóng bỏng bao quanh, ngay sau đó Quý Văn Nghêu săn sóc ở bên tai cô mút hôn, thấp giọng nói: “An Nhàn, anh thật khó chịu, giúp anh."
Lâm An Nhàn cảm giác được thứ cứng rắn chĩa chĩa vào mông mình, không dám hồi đầu, không dám động, sợ kích thích hắn.
Thấy Lâm An Nhàn không có phản ứng cự tuyệt, hai tay Quý Văn Nghêu lớn mật xuyên qua cổ áo phủ lên hai đoàn phong nhũ, nhẹ xoa… không bình tĩnh hất váy ngủ cô lên, nắm hai đoàn bạch nộn trong tay ngoạn mới vừa lòng.
Lâm An Nhàn nắm chặt dao, muốn kháng cự nhưng cả người mềm nhũn.
Quý Văn Nghêu cười lên tiếng: “Cẩn thận đừng làm mình bị thương, đặt dao xuống đi." Với tay ra trước lấy dao Lâm An Nhàn đang cầm đặt sang một bên, sau đó nhanh chóng trở lại vị trí cũ dùng sức nắn bóp đủ thứ hình dạng, Lâm An Nhàn bị đau giãy dụa.
“An Nhàn, em sốt ruột sao?" Quý Văn Nghêu vi suyễn, thân dưới cách nội khố cọ sát vào bờ mông đầy đặn, thoải mái thở dài.
“Anh đừng như vậy, đau…"
“Anh điểm nhẹ."
Quý Văn Nghêu tuy nói vậy, nhưng lực đạo trên tay một chút biến hóa cũng không có, say mê mút hôn vùng cổ trắng nõn, một bàn tay đi xuống theo nội khố sờ soạng tiểu phúc.
“An Nhàn, em thực mẫn cảm." lòng bàn tay dính nhớp làm Quý Văn Nghêu đắc ý, đây là bản lĩnh đàn ông.
Mặt Lâm An Nhàn ngày càng hồng, biết thân thể mình ngày càng khát cầu, nhưng ý chí lại không muốn dây dưa loại quan hệ mập mờ này… Tâm tình vô cùng phức tạp.
“Em nghĩ cái gì loạn thất bát tao, không chuyên tâm?" Quý Văn Nghêu bất mãn đưa ngón tay đâm vào, nghe Lâm An Nhàn kinh hô mới vừa lòng nở nụ cười.
Quý Văn Nghêu vốn đợi nhiều ngày lại nhịn lâu ngày, hiện tại đã nhẫn không nỗi, cảm giác Lâm An Nhàn đủ ướt liền kéo nội khố, nâng thắt lưng cô lên, cả người từ phía sau đè ép xuống làm chân Lâm An Nhàn nhũn ra, người đổ về phía trước tựa vào mặt bàn, hai tay chống đỡ thân thể, quay đầu sinh khí nói: “Quý Văn Nghêu, anh muốn sát hại em?"
Quý Văn Nghêu thuận thế ngấu nghiến hôn môi Lâm An Nhàn.
“Anh sao bỏ được em, nhẫn một chút lập tức thư thái."
Miệng vừa nói xong tay đã thành thạo nâng đùi phải Lâm An Nhàn lên, tìm đúng vị trí chậm rãi tiến vào. Lâm An Nhàn mới biết tên lưu manh này đánh chủ ý gì, thân mình lắc lắc muốn rời khỏi: “Anh có bệnh phải không? Buông ra!"
Quý Văn Nghêu dùng sức ngăn chặn Lâm An Nhàn, loạn hô hấp: “Em yêu, thẹn thùng sao? Thân thể em chỗ nào anh chưa nhìn qua? Đây là tình thú, từ từ anh sẽ dạy em."
Khi nói chuyện hơn phân nửa đã muốn đi vào.
Lâm An Nhàn chống đỡ không được bị Quý Văn Nghêu áp chế, nửa người trên áp xuống mặt bàn cẩm thạch lạnh lẽo… Kích thích từng lỗ chân lông mở ra.
Quý Văn Nghêu căng thẳng, nặng nhọc nói: “Em yêu, nào... Thả lỏng..."
Lâm An Nhàn tự biết tránh không thoát, hít sâu vài lần tận lực thả lỏng.
Nương cơ hội này, Quý Văn Nghêu nâng thắt lưng Lâm An Nhàn lên, dùng chút lực đi vào hoàn toàn.
Bên trong Lâm An Nhàn bất ngờ co rút dữ dội siết chặt lấy dị vật làm toàn thân Quý Văn Nghêu từng trận thư sướng, thân thể cũng run nhè nhẹ.
Không chút do dự, Quý Văn Nghêu chậm rãi lui ra, lại thẳng lưng bắt đầu lấy ra đâm vào, lực đạo lần sau mạnh bạo hơn lần trước, chín nông một sâu mỗi lần đều chạm đến đỉnh tử cung Lâm An Nhàn. Mỗi lần va chạm, ngực đầy đặn càng bị đè ép trên mặt bàn sinh đau, cô nhịn không được nhẹ giọng thân ngâm.
Quý Văn Nghêu nâng Lâm An Nhàn dậy, mười ngón tay chụp lấy gắt gao nắn bóp hai đoàn phong nhủ, phía dưới đói khát ra vào, miệng cười rộ lên: “Áp hỏng mất, ngoan ngoãn chồng xoa nào."
Lâm An Nhàn miễn cưỡng chống khuỷu tay trên bàn, thân thể bị Quý Văn Nghêu va chạm ngày càng trướng, nhưng mỗi lần Quý Văn Nghêu rút ra lại cảm thấy hư không, khao khát mau chóng được lấp đầy.
Cảm giác tô ma lan khắp toàn thân, Lâm An Nhàn nhịn không được động khởi thắt lưng, vểnh cao bờ mông đầy đặn nghênh hợp từng nhịp vào ra của Quý Văn Nghêu.
Quý Văn Nghêu tiêu hồn, buông cặp vú loang lỗ vết tím bầm, hoàn trụ thắt lưng Lâm An Nhàn, hận không thể tiến toàn bộ vào thân thể cô.
Thân ngâm đứt quãng tràn ra vào tai Quý Văn Nghêu như thể tiên nhạc.
Quý Văn Nghêu liên tục đại lực va chạm, đồng thời đưa tay nhu lộng nơi hai người kết hợp, vân vê hạt châu mẫn cảm, trong cơn khoái cảm Lâm An Nhàn trợn to mắt, cắn môi thở gấp, mất ý thức vểnh cao hùa theo.
Một hồi lâu, Lâm An Nhàn dần hồi phục ý thức, sau lưng cô Quý Văn Nghêu như trước cuồng bạo, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm cắn lỗ tai Lâm An Nhàn làm cô không ngừng co rúm.
“An Nhàn, thoải mái sao?"
Đáp lại cuồng nhiệt của Quý Văn Nghêu là sự co rút ngày càng chặt. Quý Văn Nghê đã đến cực hạn nhưng vẫn ngoan cố tiến tiến xuất xuất thêm vài chục lần mới cam tâm tình nguyện thả lỏng ức chế, phóng thích toàn bộ vào bên trong Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn cảm giác dòng khí nóng ấm đang xâm chiếm cơ thể mình, xoay đầu vô lực nói: “Anh mau đứng lên đi."
Giờ phút này, làm sao Quý Văn Nghêu có thể nghe, vẫn gắt gao áp chặt tiểu phúc của Lâm An Nhàn, tiếp tục nhẹ nhàng vận động.
“Sao lại đứng lên, đều cho em hết!" Quý Văn Nghêu ách cổ họng cười.
Lâm An Nhàn tuy tức giận nhưng bị Quý Văn Nghêu nhẹ nhàng trừa đưa đã sớm dục tiên dục tử.
Sau khi giây phút mê muội qua đi, Lâm An Nhàn cắn răng giận dỗi: “Anh còn không đứng lên!"
Quý Văn Nghêu mâm môi hôn mút tấm lưng quang lõa lấm tấm mồ hôi, buồn cười: “Sinh khí? Lớn như vậy em còn không vừa ý sao?"
Trên đầu Lâm An Nhàn bốc không biết bao nhiêu khói: “Anh nhanh cút đi!"
Quý Văn Nghê cười, hạ cờ rút lui ra ngoài, xoay người Lâm An Nhàn lại quyến luyến hôn.
“Em yêu đừng mất hứng!"
Bàn tay không thành thật sờ xuống chân Lâm An Nhàn nhưng bị cô đẩy ra. Sau khi cầm nội khố chà lau dấu vết hoan ái trên người, Lâm An Nhàn hờn dỗi đi tắm lưu lại Quý Văn Nghêu một mình đứng tại chỗ ha ha cười.
Cơm chiều hôm nay cũng là do Quý Văn Nghêu làm. Ăn cơm xong, Lâm An Nhàn ngồi trên sô pha xem tivi. Một hồi kích tình trong bếp dư âm vẫn chưa tan hết, Quý Văn Nghêu mờ ám nhìn Lâm An Nhàn, tâm nhộn nhạo ngóc đầu.
Lâm An Nhàn hờn dỗi, vài lần quát lớn cũng không làm Quý Văn Nghêu rời xa, đành chịu thua mặc hắn ôm hôn.
“Anh đừng đáng ghét như vậy, im lặng một chút được không?" Lâm An Nhàn nắm tóc Quý Văn Nghêu, kéo đầu hắn ra khỏi ngực mình.
“Em không cho đụng, anh cũng không thể hôn nhẹ sao?" Quý Văn Nghê ủy khuất nói, tay vẫn chưa từ bỏ ý định sờ soạn.
Lâm An Nhàn thở dài…
“Yên tĩnh một chút đi, người em cảm giác có chút đau."
Quý Văn Nghêu nghe vậy buông tay ra quả thấy trên đỉnh ngực tuyết trắng nguyên bản màu phấn hồng có chút tím, đau lòng: “Bị trày da một chút, là anh không tốt, không lo lắng tình trạng của em, lần sau anh nhất định sẽ nhẹ nhàng."
Lâm An Nhàn xem thường không để ý tên lưu manh họ Quý này.
Quý Văn Nghêu biết Lâm An Nhàn không chịu nổi ép buộc, thành thật ôm cô cùng xem tivi. Chợt nghe Lâm An Nhàn nói: “Em nghĩ nên điện thoại cho Minh Hạo."
Quý Văn Nghêu ngồi thẳng lưng nói: “Điện cho hắn làm gì? Nếu ly hôn thì điện, không thì thôi."
Lâm An Nhàn lo lắng nói: “Chuyện ly hôn em không thể nói bây giờ được, nhưng vô luận thế nào cũng không thể trốn tránh mãi a, tốt nhất nên thẳng thắn đối mặt."
“Chuyện chúng ta em cũng nói luôn sao?" Quý Văn Nghêu chọn mi hỏi.
Lâm An Nhàn nhìn Quý Văn Nghêu, gật đầu.
Thà thẳng thắn một lần còn hơn từng ngày nơm nớp lo sợ bị Dương Quân công khai, hơn nữa chuyện mình ở chung với Quý Văn Nghêu không thể giấu giếm mãi được.
Quý Văn Nghêu vui vẻ đứng dậy vào thư phòng lấy di động đưa Lâm An Nhàn: “Em gọi đi!"
Lâm An Nhàn khó xử nhìn Quý Văn Nghêu, do dự không nhấn số.
“Sao vậy, anh không thể nghe, em có tư mật muốn nói riêng với hắn?" Quý Văn Nghêu tức giận chất vấn.
Lâm An Nhàn không nghĩ phí sức đôi co với Quý Văn Nghêu, đành nhấn số gọi cho Minh Hạo.
Điện thoại vang một tiếng đã có người nhận.
“An Nhàn, rốt cuộc em cũng điện thoại cho anh, em nghe anh giải thích, anh thực không cố ý......"
Lâm An Nhàn ngắt ngang lời Phó Minh Hạo vội vàng thổ lộ.
“Minh Hạo, chúng ta gặp nhau rồi nói, 11 giờ trưa mai em đến tìm anh."
“Được, được, anh chờ em. An Nhàn, mấy ngày nay em ở đâu, chỗ đó có tốt không?"
“Rất tốt, gặp mặt nói sau, em treo máy."
“Hôm đó anh không rảnh, nên đổi ngày khác đi." Quý Văn Nghêu đứng bên cạnh chờ Lâm An Nhàn tắt di động mới lên tiếng.
“Không cần đổi, anh có rảnh hay không em cũng không để anh đi cùng."
Tự mình và Phó Minh Hạo hảo hảo nói chuyện, Quý Văn Nghêu sao có thể tham gia.
Quý Văn Nghêu tuy biết mình không nên ra mặt, nhưng vẫn không thoải mái, bình tĩnh nhìn chằm chằm tivi.
Lâm An Nhàn nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Em hơi mệt, anh xem một mình đi."
Quý Văn Nghêu cũng tắt tivi đứng lên.
“Anh cũng mệt, em biết tâm tình anh không tốt cũng không thèm an ủi một tiếng."
Lâm An Nhàn không để ý bỏ đi, Quý Văn Nghêu đuổi theo ôm Lâm An Nhàn vào lòng cười: “Em đừng để anh một mình ở phòng khách, anh sợ bóng tối."
Lâm An Nhàn giờ mới nhận ra da mặt người đàn ông dày tới trình độ nào.
Đến ngày hẹn Minh Hạo, Lâm An Nhàn từ nhà Quý Văn Nghêu xuất phát đến Phó gia còn hơn hai mươi phút mới đến giờ hẹn, nhưng từ xa đã thấy Phó Minh Hạo đứng chờ bên ngoài.
Phó Minh Hạo cũng thấy Lâm An Nhàn, vội chạy đến trước mặt Lâm An Nhàn cẩn thận đánh giá, sau đó mới nói: “An Nhàn, em khỏe không?"
Lâm An Nhàn gật đầu: “Mỗi ngày ăn no rồi ngủ, lại không cần đi làm, tự nhiên rất tốt, còn anh?"
Phó Minh Hạo lại nhìn Lâm An Nhàn sắc mặt hồng nhuận, cười khổ nói: “Em xinh đẹp hơn, anh thì không tốt như vậy, chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện?"
Hai người vào một cửa hàng đồ uống lạnh gần đó.
Sau khi gọi nước uống, Phó Minh Hạo khẩn trương nói: “An Nhàn, là anh sai, nhưng anh hứa đây là lần duy nhất, thật sự chỉ có một lần, không phải như Khúc Duyệt nói, em phải tin anh!"
Lâm An Nhàn mỉm cười trấn an: “Anh đừng vội, em đã đến đây đương nhiên sẽ nghe anh nói, hơn nữa em cũng có chuyện muốn nói."
“Cơm tối em muốn ăn gì?" Quý Văn Nghêu âu yếm hỏi.
Lâm An Nhàn không ngẩng đầu.
“Em ăn gì cũng được, anh đặc biệt thích ăn món gì? Không thì tủ lạnh còn chút đồ ăn lát lấy ra nấu." ở nhờ nhà người ta không nên nằm dài hưởng thụ.
Quý Văn Nghêu đáp ứng một tiếng, tiếp tục ngồi bên cạnh nhìn Lâm An Nhàn ngoạn.
Lâm An Nhàn vượt qua mấy vòng, nghĩ trong lòng: Đại lão bản không có việc gì làm, nhàn nhã ở đây nhìn mình chơi trò chơi.
Lại qua hai vòng, cảm thấy hai người ngồi như vậy thật nhàm chán, liền liếc mắt nhìn Quý Văn Nghêu, mặt lập tức đỏ.
“Quý Văn Nghêu, mắt anh nhìn đi đâu vậy!"
Không phải Quý Văn Nghêu đang nhìn trò chơi, ánh mắt ngoắc ngoắc theo cổ váy ngủ trễ xuống, dò xét vào bên trong.
“An Nhàn, anh khó chịu."
Lâm An Nhàn chỉnh lại cổ áo, xê dịch sang bên cạnh: “Anh sao vậy?"
Người nào đó tìm cớ muốn lãng sang chuyện khác a.
Quý Văn Nghêu thu hồi ánh mắt, cười cười: “Người anh khó chịu."
Lâm An Nhàn không phòng bị, theo bản năng nhìn theo hướng Quý Văn Nghêu chỉ, phía dưới khăn tắm đã đội lên túp lều nhỏ, lập tức quay đầu, bật dậy…
“Anh không biết xấu hổ?" Lâm An Nhàn nói xong bỏ đi vào bếp.
Vào bếp, mặt vẫn còn cảm giác nóng rát, xấu hổ mở tủ lạnh lấy rau xanh.
Đang thái rau xanh, cảm giác sau lưng một cỗ nhiệt khí nóng bỏng bao quanh, ngay sau đó Quý Văn Nghêu săn sóc ở bên tai cô mút hôn, thấp giọng nói: “An Nhàn, anh thật khó chịu, giúp anh."
Lâm An Nhàn cảm giác được thứ cứng rắn chĩa chĩa vào mông mình, không dám hồi đầu, không dám động, sợ kích thích hắn.
Thấy Lâm An Nhàn không có phản ứng cự tuyệt, hai tay Quý Văn Nghêu lớn mật xuyên qua cổ áo phủ lên hai đoàn phong nhũ, nhẹ xoa… không bình tĩnh hất váy ngủ cô lên, nắm hai đoàn bạch nộn trong tay ngoạn mới vừa lòng.
Lâm An Nhàn nắm chặt dao, muốn kháng cự nhưng cả người mềm nhũn.
Quý Văn Nghêu cười lên tiếng: “Cẩn thận đừng làm mình bị thương, đặt dao xuống đi." Với tay ra trước lấy dao Lâm An Nhàn đang cầm đặt sang một bên, sau đó nhanh chóng trở lại vị trí cũ dùng sức nắn bóp đủ thứ hình dạng, Lâm An Nhàn bị đau giãy dụa.
“An Nhàn, em sốt ruột sao?" Quý Văn Nghêu vi suyễn, thân dưới cách nội khố cọ sát vào bờ mông đầy đặn, thoải mái thở dài.
“Anh đừng như vậy, đau…"
“Anh điểm nhẹ."
Quý Văn Nghêu tuy nói vậy, nhưng lực đạo trên tay một chút biến hóa cũng không có, say mê mút hôn vùng cổ trắng nõn, một bàn tay đi xuống theo nội khố sờ soạng tiểu phúc.
“An Nhàn, em thực mẫn cảm." lòng bàn tay dính nhớp làm Quý Văn Nghêu đắc ý, đây là bản lĩnh đàn ông.
Mặt Lâm An Nhàn ngày càng hồng, biết thân thể mình ngày càng khát cầu, nhưng ý chí lại không muốn dây dưa loại quan hệ mập mờ này… Tâm tình vô cùng phức tạp.
“Em nghĩ cái gì loạn thất bát tao, không chuyên tâm?" Quý Văn Nghêu bất mãn đưa ngón tay đâm vào, nghe Lâm An Nhàn kinh hô mới vừa lòng nở nụ cười.
Quý Văn Nghêu vốn đợi nhiều ngày lại nhịn lâu ngày, hiện tại đã nhẫn không nỗi, cảm giác Lâm An Nhàn đủ ướt liền kéo nội khố, nâng thắt lưng cô lên, cả người từ phía sau đè ép xuống làm chân Lâm An Nhàn nhũn ra, người đổ về phía trước tựa vào mặt bàn, hai tay chống đỡ thân thể, quay đầu sinh khí nói: “Quý Văn Nghêu, anh muốn sát hại em?"
Quý Văn Nghêu thuận thế ngấu nghiến hôn môi Lâm An Nhàn.
“Anh sao bỏ được em, nhẫn một chút lập tức thư thái."
Miệng vừa nói xong tay đã thành thạo nâng đùi phải Lâm An Nhàn lên, tìm đúng vị trí chậm rãi tiến vào. Lâm An Nhàn mới biết tên lưu manh này đánh chủ ý gì, thân mình lắc lắc muốn rời khỏi: “Anh có bệnh phải không? Buông ra!"
Quý Văn Nghêu dùng sức ngăn chặn Lâm An Nhàn, loạn hô hấp: “Em yêu, thẹn thùng sao? Thân thể em chỗ nào anh chưa nhìn qua? Đây là tình thú, từ từ anh sẽ dạy em."
Khi nói chuyện hơn phân nửa đã muốn đi vào.
Lâm An Nhàn chống đỡ không được bị Quý Văn Nghêu áp chế, nửa người trên áp xuống mặt bàn cẩm thạch lạnh lẽo… Kích thích từng lỗ chân lông mở ra.
Quý Văn Nghêu căng thẳng, nặng nhọc nói: “Em yêu, nào... Thả lỏng..."
Lâm An Nhàn tự biết tránh không thoát, hít sâu vài lần tận lực thả lỏng.
Nương cơ hội này, Quý Văn Nghêu nâng thắt lưng Lâm An Nhàn lên, dùng chút lực đi vào hoàn toàn.
Bên trong Lâm An Nhàn bất ngờ co rút dữ dội siết chặt lấy dị vật làm toàn thân Quý Văn Nghêu từng trận thư sướng, thân thể cũng run nhè nhẹ.
Không chút do dự, Quý Văn Nghêu chậm rãi lui ra, lại thẳng lưng bắt đầu lấy ra đâm vào, lực đạo lần sau mạnh bạo hơn lần trước, chín nông một sâu mỗi lần đều chạm đến đỉnh tử cung Lâm An Nhàn. Mỗi lần va chạm, ngực đầy đặn càng bị đè ép trên mặt bàn sinh đau, cô nhịn không được nhẹ giọng thân ngâm.
Quý Văn Nghêu nâng Lâm An Nhàn dậy, mười ngón tay chụp lấy gắt gao nắn bóp hai đoàn phong nhủ, phía dưới đói khát ra vào, miệng cười rộ lên: “Áp hỏng mất, ngoan ngoãn chồng xoa nào."
Lâm An Nhàn miễn cưỡng chống khuỷu tay trên bàn, thân thể bị Quý Văn Nghêu va chạm ngày càng trướng, nhưng mỗi lần Quý Văn Nghêu rút ra lại cảm thấy hư không, khao khát mau chóng được lấp đầy.
Cảm giác tô ma lan khắp toàn thân, Lâm An Nhàn nhịn không được động khởi thắt lưng, vểnh cao bờ mông đầy đặn nghênh hợp từng nhịp vào ra của Quý Văn Nghêu.
Quý Văn Nghêu tiêu hồn, buông cặp vú loang lỗ vết tím bầm, hoàn trụ thắt lưng Lâm An Nhàn, hận không thể tiến toàn bộ vào thân thể cô.
Thân ngâm đứt quãng tràn ra vào tai Quý Văn Nghêu như thể tiên nhạc.
Quý Văn Nghêu liên tục đại lực va chạm, đồng thời đưa tay nhu lộng nơi hai người kết hợp, vân vê hạt châu mẫn cảm, trong cơn khoái cảm Lâm An Nhàn trợn to mắt, cắn môi thở gấp, mất ý thức vểnh cao hùa theo.
Một hồi lâu, Lâm An Nhàn dần hồi phục ý thức, sau lưng cô Quý Văn Nghêu như trước cuồng bạo, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm cắn lỗ tai Lâm An Nhàn làm cô không ngừng co rúm.
“An Nhàn, thoải mái sao?"
Đáp lại cuồng nhiệt của Quý Văn Nghêu là sự co rút ngày càng chặt. Quý Văn Nghê đã đến cực hạn nhưng vẫn ngoan cố tiến tiến xuất xuất thêm vài chục lần mới cam tâm tình nguyện thả lỏng ức chế, phóng thích toàn bộ vào bên trong Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn cảm giác dòng khí nóng ấm đang xâm chiếm cơ thể mình, xoay đầu vô lực nói: “Anh mau đứng lên đi."
Giờ phút này, làm sao Quý Văn Nghêu có thể nghe, vẫn gắt gao áp chặt tiểu phúc của Lâm An Nhàn, tiếp tục nhẹ nhàng vận động.
“Sao lại đứng lên, đều cho em hết!" Quý Văn Nghêu ách cổ họng cười.
Lâm An Nhàn tuy tức giận nhưng bị Quý Văn Nghêu nhẹ nhàng trừa đưa đã sớm dục tiên dục tử.
Sau khi giây phút mê muội qua đi, Lâm An Nhàn cắn răng giận dỗi: “Anh còn không đứng lên!"
Quý Văn Nghêu mâm môi hôn mút tấm lưng quang lõa lấm tấm mồ hôi, buồn cười: “Sinh khí? Lớn như vậy em còn không vừa ý sao?"
Trên đầu Lâm An Nhàn bốc không biết bao nhiêu khói: “Anh nhanh cút đi!"
Quý Văn Nghê cười, hạ cờ rút lui ra ngoài, xoay người Lâm An Nhàn lại quyến luyến hôn.
“Em yêu đừng mất hứng!"
Bàn tay không thành thật sờ xuống chân Lâm An Nhàn nhưng bị cô đẩy ra. Sau khi cầm nội khố chà lau dấu vết hoan ái trên người, Lâm An Nhàn hờn dỗi đi tắm lưu lại Quý Văn Nghêu một mình đứng tại chỗ ha ha cười.
Cơm chiều hôm nay cũng là do Quý Văn Nghêu làm. Ăn cơm xong, Lâm An Nhàn ngồi trên sô pha xem tivi. Một hồi kích tình trong bếp dư âm vẫn chưa tan hết, Quý Văn Nghêu mờ ám nhìn Lâm An Nhàn, tâm nhộn nhạo ngóc đầu.
Lâm An Nhàn hờn dỗi, vài lần quát lớn cũng không làm Quý Văn Nghêu rời xa, đành chịu thua mặc hắn ôm hôn.
“Anh đừng đáng ghét như vậy, im lặng một chút được không?" Lâm An Nhàn nắm tóc Quý Văn Nghêu, kéo đầu hắn ra khỏi ngực mình.
“Em không cho đụng, anh cũng không thể hôn nhẹ sao?" Quý Văn Nghê ủy khuất nói, tay vẫn chưa từ bỏ ý định sờ soạn.
Lâm An Nhàn thở dài…
“Yên tĩnh một chút đi, người em cảm giác có chút đau."
Quý Văn Nghêu nghe vậy buông tay ra quả thấy trên đỉnh ngực tuyết trắng nguyên bản màu phấn hồng có chút tím, đau lòng: “Bị trày da một chút, là anh không tốt, không lo lắng tình trạng của em, lần sau anh nhất định sẽ nhẹ nhàng."
Lâm An Nhàn xem thường không để ý tên lưu manh họ Quý này.
Quý Văn Nghêu biết Lâm An Nhàn không chịu nổi ép buộc, thành thật ôm cô cùng xem tivi. Chợt nghe Lâm An Nhàn nói: “Em nghĩ nên điện thoại cho Minh Hạo."
Quý Văn Nghêu ngồi thẳng lưng nói: “Điện cho hắn làm gì? Nếu ly hôn thì điện, không thì thôi."
Lâm An Nhàn lo lắng nói: “Chuyện ly hôn em không thể nói bây giờ được, nhưng vô luận thế nào cũng không thể trốn tránh mãi a, tốt nhất nên thẳng thắn đối mặt."
“Chuyện chúng ta em cũng nói luôn sao?" Quý Văn Nghêu chọn mi hỏi.
Lâm An Nhàn nhìn Quý Văn Nghêu, gật đầu.
Thà thẳng thắn một lần còn hơn từng ngày nơm nớp lo sợ bị Dương Quân công khai, hơn nữa chuyện mình ở chung với Quý Văn Nghêu không thể giấu giếm mãi được.
Quý Văn Nghêu vui vẻ đứng dậy vào thư phòng lấy di động đưa Lâm An Nhàn: “Em gọi đi!"
Lâm An Nhàn khó xử nhìn Quý Văn Nghêu, do dự không nhấn số.
“Sao vậy, anh không thể nghe, em có tư mật muốn nói riêng với hắn?" Quý Văn Nghêu tức giận chất vấn.
Lâm An Nhàn không nghĩ phí sức đôi co với Quý Văn Nghêu, đành nhấn số gọi cho Minh Hạo.
Điện thoại vang một tiếng đã có người nhận.
“An Nhàn, rốt cuộc em cũng điện thoại cho anh, em nghe anh giải thích, anh thực không cố ý......"
Lâm An Nhàn ngắt ngang lời Phó Minh Hạo vội vàng thổ lộ.
“Minh Hạo, chúng ta gặp nhau rồi nói, 11 giờ trưa mai em đến tìm anh."
“Được, được, anh chờ em. An Nhàn, mấy ngày nay em ở đâu, chỗ đó có tốt không?"
“Rất tốt, gặp mặt nói sau, em treo máy."
“Hôm đó anh không rảnh, nên đổi ngày khác đi." Quý Văn Nghêu đứng bên cạnh chờ Lâm An Nhàn tắt di động mới lên tiếng.
“Không cần đổi, anh có rảnh hay không em cũng không để anh đi cùng."
Tự mình và Phó Minh Hạo hảo hảo nói chuyện, Quý Văn Nghêu sao có thể tham gia.
Quý Văn Nghêu tuy biết mình không nên ra mặt, nhưng vẫn không thoải mái, bình tĩnh nhìn chằm chằm tivi.
Lâm An Nhàn nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Em hơi mệt, anh xem một mình đi."
Quý Văn Nghêu cũng tắt tivi đứng lên.
“Anh cũng mệt, em biết tâm tình anh không tốt cũng không thèm an ủi một tiếng."
Lâm An Nhàn không để ý bỏ đi, Quý Văn Nghêu đuổi theo ôm Lâm An Nhàn vào lòng cười: “Em đừng để anh một mình ở phòng khách, anh sợ bóng tối."
Lâm An Nhàn giờ mới nhận ra da mặt người đàn ông dày tới trình độ nào.
Đến ngày hẹn Minh Hạo, Lâm An Nhàn từ nhà Quý Văn Nghêu xuất phát đến Phó gia còn hơn hai mươi phút mới đến giờ hẹn, nhưng từ xa đã thấy Phó Minh Hạo đứng chờ bên ngoài.
Phó Minh Hạo cũng thấy Lâm An Nhàn, vội chạy đến trước mặt Lâm An Nhàn cẩn thận đánh giá, sau đó mới nói: “An Nhàn, em khỏe không?"
Lâm An Nhàn gật đầu: “Mỗi ngày ăn no rồi ngủ, lại không cần đi làm, tự nhiên rất tốt, còn anh?"
Phó Minh Hạo lại nhìn Lâm An Nhàn sắc mặt hồng nhuận, cười khổ nói: “Em xinh đẹp hơn, anh thì không tốt như vậy, chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện?"
Hai người vào một cửa hàng đồ uống lạnh gần đó.
Sau khi gọi nước uống, Phó Minh Hạo khẩn trương nói: “An Nhàn, là anh sai, nhưng anh hứa đây là lần duy nhất, thật sự chỉ có một lần, không phải như Khúc Duyệt nói, em phải tin anh!"
Lâm An Nhàn mỉm cười trấn an: “Anh đừng vội, em đã đến đây đương nhiên sẽ nghe anh nói, hơn nữa em cũng có chuyện muốn nói."
Tác giả :
Thần Vụ Quang