Ly Hôn Rồi Yêu

Chương 9: Lạc lối

Vũ Minh:

Biết mình mấy lần làm ra hành động mất mặt, Ngải Tất trở nên khẩn trương vô cùng.

Tôi không muốn ăn mất ngon, vì vậy không thể không kiếm chuyện để nói, tùy ý nói vài chuyện thú vị trong công việc mấy năm nay, để không khí bớt gượng gạo, thuận tiện xem như cho Ngải Tất thêm chút kiến thức.

Lề mề ăn đến gần nửa đêm, tôi lái xe đưa Ngải Tất về nhà. Nghĩ sáng mai ký xong hợp đồng là có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi, không ngờ trợ lý lại gọi điện thoại đến.

Một nhà xưởng bên Phúc Kiến đột nhiên xuất hiện sản phẩm có vấn đề về chất lượng, khách hàng nước ngoài yêu cần chúng tôi lập tức phái người đến xử lý.

Công ty mới vừa hoạt động lại chưa đầy một năm, trong khoảng thời gian ngắn tôi không tìm được người có năng lực mà tin tưởng được, đành phải tự mình đi rồi........

Sáng sớm hôm sau, tôi kêu quản gia báo cho Hân Ngôn biết tôi phải rời nhà mấy ngày để em đến đón Tiêu Tiêu.

Sau đó chạy xe tới công ty vội vã ký cho xong hợp đồng, để lại người ở công ty tạm thời quản lý, liền dẫn theo Ngải Tất lên máy bay đến bên kia.

Nhà xưởng cách sân bay không xa, vừa xuống máy bay xe của nhà xưởng cũng vừa tới, trong xe có một kỹ sư, trình bày trước vấn đề cho tôi.

Nói thật ra, lần này cũng không phải chuyện gì to tát.

Một tuần trước, phát hiện lô linh kiện mới xuất xưởng không đủ tiêu chuẩn chất lượng, ngay sau đó xưởng đã kiểm tra hết các lô hàng còn lại, không phát hiện thêm linh kiện nào kém chất lượng nữa, chứng tỏ đây chỉ là sự cố tình cờ mà thôi.

Tình huống thế này thật ra chỉ cần thay thế lô linh kiện kém chất lượng là được, ai biết những người nước ngoài này lại bắt bẻ chi li.

Công ty này đã hợp tác với chúng tôi từ lâu, nhưng yêu cầu phải phái người phụ trách, kỹ sư chính và kỹ sư phụ trách dây chuyền sản xuất phải mở cuộc họp, giải thích cặn kẽ cho họ về nguyên nhân sự cố lần này. Là bởi vì không làm theo thiết kế, hay máy móc có vân đề, hay chỉ là do sai lầm tình cờ về thao tác; còn phải đề ra phương hướng để tránh tình huống tương tự xảy ra lần nữa........

Dĩ nhiên, những chuyện phiền hà này không cần tôi tự mình xử lý, kỹ sư của tôi hoàn toàn có thể đưa ra lời giải đáp thích đáng trong hội nghị, sự xuất hiện của tôi chỉ là đề bày tỏ thái độ coi trọng sự kiện này.

Rốt cuộc, giải quyết sự cố được gọi là khẩn cấp này chưa tới một ngày là xong.

Tình cờ hôm nay là thứ sáu, dù sao trở về cũng là ngày nghỉ, mà Tiêu Tiêu đã được Hân Ngôn đón đi, tôi quyết định ở đây chơi hai ngày.

Ngải Tất biết chi phí du lịch tính vào công quỹ thì cười vui đến mức không ngậm miệng lại được, tinh thần vốn không vui vì đột nhiên bị tôi chộp đi công tác nháy mắt liền biến mất.

Gần tối, sau khi ăn hải sản nướng xong, tôi và Ngải Tất đi dọc theo bờ biển, hưởng thụ gió biển tươi mát.

Giữa tháng 2, buổi tối thường hơi lạnh, chỉ là so với thành thị tôi sống thì nơi này ấm áp hơn.

Hiện giờ không phải mùa du lịch, nên trên bờ biển cũng không nhiều người.

Ngải Tất như là mấy trăm năm chưa được đi chơi, hưng phấn cởi giầy ra, chạy chân trần trên cát mịn, thỉnh thoảng nhặt vài vỏ sò, hoặc bắt mấy con cua nhỏ, chơi rất hăng say.

Nhìn dáng vẻ phấn chấn bồng bột của Ngải Tất, suy nghĩ của tôi bất giác lại trở về 4 năm trước. Khi đó Tiêu Tiêu ra đời không lâu, tôi để lại công việc bộn bề sau lưng, dẫn Hân Ngôn đi Hawaii chơi.

Nước biển trong vắt như bảo thạch màu lam, có thể ví với cảnh đẹp nơi thiên đường.

Đó là lần đầu tiên Hân Ngôn chân chính nở nụ cười với tôi, em cười giống như đứa bé, chạy dọc bờ biền, vọc nước.....

Có lúc tôi nghĩ, nếu chúng tôi cả đời ở bên nhau, có phải cũng sẽ hạnh phúc không?

“Tổng giám đốc, cảnh ở đây thật đẹp!" Ngải Tất kéo tôi trở về thực tại.

“À, đúng!" So với mỗi ngày đối mặt với máy vi tính, bàn làm việc thì cảnh sắc thế này đúng là quá xinh đẹp rồi!

“Tôi muốn ra xa bờ một chút, có được không?" Hình như không thỏa mãn với việc chỉ giẫm lên cát, Ngải Tất còn muốn cảm nhận sự bao la của biển.

Giờ đang là lúc thủy triều xuống, cũng không có gì nguy hiểm, tôi ngồi xuống một tảng đá lớn, gật đầu, “Đừng ra xa quá."

Nào ngờ Ngải Tất vừa đi được mấy bước, đã ngã ngồi trong nước. “Ai da.....đau quá!"

Tôi chạy tới kéo Ngải Tất lên, “Sao vậy?"

“Đau quá..... Hình như giẫm phải thứ gì đó." Ngải Tất giơ một bàn chân lên, trên đó có vết máu.

Xem ra là giẫm phải vỏ sò hay đá vụn rồi.

“Lên đi, tôi cõng cô về." Dạo bãi biển một chút mà cũng thành như vậy, đúng là trẻ con.

“A, vâng...." Ngải Tất ngượng ngùng leo lên lưng tôi.

Trong phòng khách sạn, tôi lấy nước suối rửa sạch bùn cát bám vào vết thương rồi dán băng keo cá nhân cho Ngải Tất.

May mắn vết thương cũng không sâu, về đến khách sạn đã ngừng chảy máu, chỉ là hai ngày tiếp theo Ngải Tất có thể phải ở yên trong khách sạn.

Tôi cảm giác toàn thân đầy mùi chua, nóng lòng muốn về phòng tắm rửa thay quần áo, “Được rồi, nghỉ sớm đi! Cần gì thì gọi cho phục vụ phòng là được, phòng tôi ở cách vách."

“Tổng giám đốc, cám.....cám....." Lúc đến cửa phòng, Ngải Tất chợt gọi tôi lại.

“Không có gì, cô là vừa phụ nữ vừa là nhân viên của tôi, chiếu cố cô là điều đương nhiên."

“Tối nay..... Tối nay..... Có thể.......ở bên tôi không? Đây là...... Lần đầu tiên tôi.....một mình xa nhà.........."

7h sáng, ánh mặt trời chói mắt gọi tôi dậy.

Nhìn thấy Ngải Tất đang ngủ say bên cạnh, nhất thời có chút hoảng hốt.

Đàn ông quả nhiên là động vật dễ dụ, một lời mời đơn giản là xong.

Có thể là động tác của tôi quấy nhiễu, Ngải Tất thức dậy, nhìn tôi, sắc mặt dần dần ửng hồng, do dự thật lâu mới mở miệng: “Tổng giám đốc, tối qua....... Tôi...."

“Ngải Tất, cô cũng không phải là đứa bé. Có một số việc, tôi nghĩ cô nên hiểu, hiện tại mặc dù tôi đã ly hôn, nhưng tạm thời không thể hứa hẹn gì với bất kỳ người nào cả. Tôi sẽ không phủ nhận quan hệ giữa chúng ta, bất quá tôi hi vọng trong công việc cô vẫn là cô thư ký thực tập chăm chỉ học tập."

“Vâng..... Tôi.... Tôi hiểu." Hình như Ngải Tất có chút thất vọng, cúi đầu.

Có lẽ đàn ông trời sinh đã có tiềm chất bảo vệ phái nữ, nhìn bộ dạng âu sầu của cô gái trước mặt, tôi lại bắt đầu không đành lòng, lập tức chuyển đề tài: “Thời tiết đẹp như vậy, rời giường sớm chút đi! Nếu chân cô không còn đau nữa, hôm nay tôi dẫn cô đi thăm quan đảo Cổ Lãng....."

Nghe vậy, Ngải Tất liền phấn chấn tinh thần, vết thương trên chân đã tốt hơn nhiều, mang giầy thể thao là có thể đi được.

Trên đảo Cổ Lãng không cho phép bất kỳ loại xe nào hoạt động, bao quanh đảo là nước biển xanh thẳm, hoàn toàn tự nhiên không hề ô nhiễm, làm người ta khi lên đây cảm thấy tinh thần và thể xác đều được thả lỏng.

Ngải Tất tựa hồ đã quên mất tối qua còn vừa khóc vừa la oai oái kêu đau chân, lúc này chạy còn nhanh hơn cả tôi.

Bị cô gái tràn đầy sức sống thanh xuân cuốn hút, tôi quyết định vứt bỏ mọi phiền muộn, chơi với Ngải Tất đến ngày chủ nhật.

Ai ngời ý trời trêu ngươi, tối hôm đó, Minh gọi điện tới, đảo loạn toàn bộ kế hoạch của tôi.......

Hân Ngôn:

“Chủ tịch Diệp, cô..... Có khỏe không?" Tức Dạ cắt ngang dòng suy tư của tôi. Ý thức được mình đã nhìn chằm chằm chiếc xe kia thật lâu rồi, tôi vội vàng quay đi.

“Chiếc xe kia... Có vấn đề?"

“À....., không, hình như là người quen." Tôi không giải thích tiếp, Tức Dạ hiểu ý gật gật đầu.

“Chỗ này coi bộ đầy khách rồi. Tôi biết một nhà hàng rất ngon, muốn đi thử không?" Hắn cười đề nghị, tránh gặp phải tình huống lúng túng.

Quản lý nhà hàng này và tôi coi như là quen biết, mặc kệ hôm nay Vũ Minh đi với Lệ Nhã hay ai khác, đụng mặt chỗ này cũng không hay ho gì.

“Được, lần trước nghe lời anh ăn thử không tệ, không biết lần này sẽ có gì mới?" Người đàn ông này săn sóc rất kín đáo, làm tôi có cảm giác thoải mái. Không ngờ lúc này, dạ dày lại căng đau, tôi đành phải miễn cưỡng cười, sau đó quay đầu hít một hơi, để áp chế cơn đau này.

Có chút hối hận lúc đi tự nhiên lại quên uống thuốc, xem ra chủ nhật này phải đi khám bác sĩ rồi.

Tức Dạ quay đầu xe, tiếp tục đi. Chỉ đơn giản như vậy, đã làm đầu tôi choáng váng, dạ dày đang căng đau biến thành quặn đau kịch liệt, đổ mồ hôi lạnh.

“Cô có chỗ nào không thoải mái à?" Tức Dạ thấy tôi khác thường, chạy chậm lại rồi ngừng xe ven đường, “Sắc mặt cô không được tốt."

“Có hơi đau bụng, chắc là do quên uống thuốc." Từ kính chiếu hậu tôi có thể thấy được gương mặt tái nhợt của mình.

“Nhìn cô hình như là rất đau. Hay là tôi chở cô tới bệnh viện khám thử?" Hắn nghiêm túc nói, lấy khăn giấy trong hộp lau mồ hôi trên trán tôi.

“Không cần, nghỉ một chút là ổn thôi, đến bệnh viện phiền phức lắm."

“Khám rồi yên tâm hơn. Cô ráng chịu một chút, nơi này cách bện viện không xa." Hắn giúp tôi ngửa ghế ra, cởi áo khoác, tôi chưa kịp đưa tay cầm lấy đã thay tôi đắp kín.

Động tác này làm tôi nhớ tới Vũ Minh, chẳng qua khi ngón tay lạnh lẽo của Tức Dạ vô tình đụng phải mặt tôi thì tôi đột nhiên ý thức được đó không phải là Vũ Minh.

Đến bệnh viện, quả nhiên bác sĩ nghi ngờ hết bệnh này đến bệnh kia, bắt làm đủ loại xét nghiệm. Giờ này mặc dù không cần phải xếp hàng, nhưng phải đến nhiều phòng xét nghiệm, lúc đầu tôi còn có thể miễn cưỡng bước, được hai bước thì đau đến mức không đứng thẳng nổi nữa, chỉ đành mặc hắn ôm tôi chạy tới chạy lui giữa các phòng.

Ước chừng 2 tiếng sau, rốt cuộc tôi cũng được nằm xuống để truyền nước biển. Kết quả chẩn đoán là viêm dạ dày, gần đây quá mức mệt nhọc, làm việc và nghỉ ngơi không điều độ nên mới như vậy. Qua một lúc, đau đớn từ từ giảm bớt.

Tức Dạ ngồi xuống cái ghế bên giường, nhìn nước biển, rồi lại nhìn tôi. Trải qua một hồi vận động, mặt hắn đỏ bừng, cười cười hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa? Có muốn gọi điện báo cho người nhà cô không?" Hắn lấy di động ra, lại bổ sung, “Ý tôi là, báo cho cha mẹ cô."

“Họ đã qua đời từ mấy năm trước rồi."

“Ôi...... Thật xin lỗi, tôi không biết,......" Tức Dạ hơi mất tự nhiên.

“Qua lâu, đã quen rồi." Sống trên đời, mà đến lúc sinh bệnh kiếm một người để gọi điện cũng không có. Trong lòng không khỏi cảm thấy ưu thương. Cuối cùng tôi gọi cho Tiểu Mộc nói tối nay không về.

Đau đớn dần qua đi, mệt mỏi kéo tới, mí mắt trở nên nặng trĩu.

“Cô ngủ một lát đi, chắc phải hơn một tiếng nữa mới truyền xong." Tức Dạ nhìn hai hai dịch truyền, cười nói.

“Thật ngại quá, đi ăn cơm lại biến thành thế này."

“Không có gì, cô không sao là tốt rồi." Lúc nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nghe hắn nói một câu, “Về sau, tôi gọi cô là Hân Ngôn nha?"

Sáng sớm thứ sáu, mệt mỏi và mỏi mệt. Móc chìa khóa xe, mới nhớ tối qua không có lái xe về.

Vừa định gọi điện cho Đinh Đang, đã nhìn thấy chiếc Buick màu đen của Tức Dạ dừng trước cửa.

“Chào!" Hắn thò đầu ra, vẫy vẫy tay với tôi, “Hôm nay trông cô khá hơn nhiều. Lên xe đi, tôi đưa cô đi làm, tôi thành tài xế tạm thời rồi."

“Cám ơn, thật phiền anh quá." Lúc ngồi vào xe, đột nhiên tôi nhớ tới một người - Tần Bân.

Khi đó vẫn còn học trung học, tôi không muốn tài xế riêng đưa đi học. Đúng lúc Tần Bân vừa mới mua một chiếc xe second- hand, thế là mỗi sáng đều chờ tôi ở ngã rẽ thứ nhất từ nhà ra, chở tôi đến trường.

Thì ra, tình yêu, thật sự rất đơn giản - tựa như cái tuổi 17 đơn thuần, trong sáng.

Bất quá hiện tại, với chúng ta, cuộc sống quá thực tế, tình yêu cũng quá xa xỉ.

Chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của tôi, là quản gia nhà Vũ Minh. Thì ra, Vũ Minh tạm thời phải đi công tác, để Tiêu Tiêu ở với tôi hai ngày cuối tuần.

“Bà Diệp, nghe giọng bà hình như không khỏe lắm. Nếu đúng vậy, thì không cần đón cậu chủ đâu, bên này có bảo mẫu lo liệu hết rồi, bà cứ yên tâm." Cả quản gia cũng nghe được sự mệt mỏi trong giọng của tôi.

“À, không có gì, tôi rất khỏe." Theo bản năng tôi không muốn anh đi công tác mà phải lo lắng cho tôi, đột nhiên nhớ ra giữa chúng tôi đã không còn như trước rồi. Tôi nhìn thấy nụ cười tự giễu của mình trong kính chiếu hậu, “Hôm nay lúc Tiêu Tiêu tan học, tôi sẽ đến thẳng nhà trẻ đón nó."

Trải qua trận càn quét lần trước của Cầu Cầu, lần này không thể để Tiêu Tiêu mang nó theo được. Dù sao cứ đổi chỗ ở miết, cũng không tốt cho Cầu Cầu.

“Sao vậy, hôm nay phải đi đón Tiêu Tiêu sao?" Tức Dạ thuận miệng hỏi.

“Vũ Minh phải đi công tác, buổi chiều tôi đi đón Tiêu Tiêu, ở lại đến chủ nhật."

“Sức khỏe cô ổn chứ?"

“Không sao, viêm dạ dày là bệnh cũ. Tôi hi vọng có thể ở bên Tiêu Tiêu nhiều hơn." Tôi và Vũ Minh đều không muốn quan hệ của chúng tôi ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Tiêu Tiêu.

“Cha mẹ làm bạn với trẻ nhiều, sẽ ảnh hưởng tốt đến sự hình thành nhân cách của trẻ." Tức Dạ nói, tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Vừa vào công ty liền thấy vẻ mặt tràn đầy áy náy xen lẫn giận dữ của Đinh Đang, vì ngày hôm qua tôi không uống thuốc đúng giờ, còn đi bệnh viện mà không gọi.

“Một năm chỉ có một ngày Valentine, tôi mà gọi điện cho chẳng phải là vô nhân đạo lắm sao?" Đi vào phòng làm việc, theo thói quen tôi vỗ vỗ người Đinh Đang, “Được rồi, đừng làm vẻ mặt đưa đám như vậy. Hiện tại không phải tôi đang tốt lắm sao? Nhớ kêu người sửa xe giùm tôi, chiều tôi sẽ đi đón Tiêu Tiêu."

Ai ngờ lúc chạng vạng, Đinh Đang báo xe chưa sửa kịp, sẽ thuê một chiếc xe khác tới.

“Không cần phiền phức như vậy, một hồi cứ đi xe tôi, thuận đường mà." Đúng lúc Lệ Nhã cầm báo cáo tổng kết của tuần này đến, thuận miệng nói.

“Tôi tự đi được rồi." Tựa hồ là sau chuyện lần trước, trong tiềm thức tôi rất phản cảm việc Lệ Nhã nhiệt tình quá mức với Tiêu Tiêu.

Thảo luận xong, đã đến giờ tan tầm. Lệ Nhã sửa sang tài liệu trong tay, có chút lo lắng nhìn tôi, “Chủ tịch Diệp, sắc mặt cô không được tốt lắm, chú ý nghỉ ngơi một chút, đừng quá mệt mỏi. Thật ra thì....."

“Sao?"

“Tối qua cô có thể gọi cho tôi, một mình tôi ở nhà cũng không có chuyện gì làm."

“Chỉ là bệnh nhẹ, không có gì. Cuối tuần này không tăng ca, nghỉ ngơi thật tốt đi." Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô ta, hai người ngầm hiểu, nhìn nhau cười.

Thấy không còn sớm, tôi vội vã đi đón Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu thấy tôi thì cực kỳ hưng phấn, dọc đường cứ luôn miệng kể chuyện ở nhà trẻ. Tối thứ bảy, là sinh nhật một bạn trong lớp, cha mẹ đứa bé đó mở tiệc, mời các bạn tham gia. Đến lúc về tới nhà, Tiêu Tiêu vẫn còn phấn khích vì chuyện này.

Vốn đã hẹn tối thứ bảy đi ăn với Tức Dạ, tôi còn đang lo Tiêu Tiêu ở nhà một mình, xem ra không cần băn khoăn rồi. Bây giờ các phụ huynh thật đúng là chịu chi, nhà trẻ bình thường đã như vậy, thật không biết trong những trường học quý tộc thì còn thế nào nữa.

Tôi chỉ mong Tiêu Tiêu không ganh đua so sánh với những đứa bé khác là tốt rồi.

“Nhớ là không được một mình đi với các bạn tới nơi vắng vẻ chơi nha?" Trước khi đi, tôi không an tâm dặn dò Tiêu Tiêu không được cách xa các vệ sĩ. Mặc dù tôi không tán thành việc Vũ Minh cho người bảo vệ Tiêu Tiêu 24/24h, rất dễ gây chú ý. Nhưng với thân phận của tôi và anh, còn có bối cảnh đặc biệt của anh, các biện pháp bảo vệ là cần thiết.

“Không cần đâu, con nghĩ cho các chú đi theo mẹ đi. Tiêu Tiêu là bé trai, sẽ tự bảo vệ được mình." Tiêu Tiêu có lúc thật ngây thơ và đáng yêu.

Tôi chỉ có thể vừa giả bộ đồng ý, vừa dẫn Tiêu Tiêu lên xe của vệ sĩ.

Ăn tối ở nhà hàng mang đậm hương vị Trung Quốc cổ xưa, Tức Dạ gọi toàn dược thiện. Nghe nói là cho thêm thuốc dạ dày vào, có mùi rất kỳ lạ.

Chúng tôi nói từ đề tài dưỡng sinh đến mẫu người yêu thích, dĩ nhiên bao gồm đề tài trẻ con. Lúc lên xe về, trong cơ thể tựa như có một loại dục vọng bị đè nén lâu nay giờ thức tỉnh, cả người nóng ran.

Sau đó, ý thức mơ hồ.........

(H tự tưởng tượng )

Lúc tỉnh lại, đang ở trong phòng khách sạn, đầu đau muốn nứt, cả người đau nhức.

Di động có một đống cuộc gọi nhỡ, đều là số nhà, từ mười giờ mãi đến rạng sáng.

Chạy về nhà, thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Mộc, “Bà chủ, rốt cuộc bà về rồi. Tôi gọi cả đêm mà không thấy bắt máy. Mãi sau, trợ lý của ông Lâm gọi tới, nói bà không có việc gì, sáng mai sẽ về, tôi mới yên tâm."

“Minh gọi tới?" Chuyện của tôi, sao Minh lại biết.

“Hắn còn nói đã phái mấy anh em dạy dỗ người rồi, xin bà yên tâm." Tiểu Mộc thuật lại từng chữ, chỉ sợ nói sót cái gì.

“Cái gì? Giáo huấn ai?"

Tiểu Mộc nghe vậy, mù tịt lắc đầu.

“Tiêu Tiêu đâu?"

“Ở trên lầu." Lúc tôi đi lên, nghe được Tiểu Mộc vội nói, “Bà chủ, cậu chủ còn đang ngủ, bà nhẹ chân một chút."

“Mẹ!" Tiêu Tiêu từ trong chăn thò đầu ra, thấy tôi lập tức mừng rỡ kêu lên.

“Tiêu Tiêu, nói thật cho mẹ nghe, hôm qua con về nhà lúc nào?" Mặc dù lòng tràn đầy hoài nghi, nhưng tôi ráng nén tức giận, cố gắng nhẹ nhàng hỏi.

“8h30 ạ, dì Mộc nói đêm nay mẹ không về, bảo con tắm rửa đi ngủ trước."

“Mấy chú kia về cùng với con sao?" Nghe ta hỏi đến những vệ sĩ, ánh mắt Tiêu Tiêu rõ ràng tránh né.

“Dạ." Tiêu Tiêu gật đầu, “Hai chú luôn ở cạnh con."

“Thật không?" Tôi đề cao giọng hỏi lại.

“Dạ không phải......." Có lẽ là bị hù dọa, Tiêu Tiêu hốt hoảng nói, “Con lo lắng cho mẹ, nhưng ba nói hai chú ấy là đặc biệt đi theo con. Cho nên........ Cho nên con gọi điện thoại, gọi chú khác đi bảo vệ mẹ."

“Ai cho con liên lạc với những người đó?" Tôi lôi nó ra khỏi chăn. Không ngờ chỉ qua đó mới mấy tháng mà đã có thể điều động xã hội đen làm việc cho nó.

“Ba nói, con muốn làm người thừa kế đủ tư cách, thì phải học tập các chú." Tiêu Tiêu trả lời rất hùng hồn.

Tôi không ngờ, Vũ Minh lại giáo dục Tiêu Tiêu như vậy. Tiêu Tiêu còn chưa biết thế nào là tốt xấu, đã cho nó tiếp xúc những thứ này, về sau làm sao trở thành người tốt được?

Tôi giận quá, đè Tiêu Tiêu lên đùi, kéo quần ngủ của nó xuống, đánh liền hai phát. Tiêu Tiêu không ngờ sẽ bị đánh, mấy giây sau mới phản ứng lại, òa khóc: “Ba..... Cứu con, dì...... Mộc cứu con, mẹ..... Mẹ đừng đánh! Đau quá......."

“Còn dám khóc, ai cho con lui tới với những người đó? Về sau không được nói chuyện với những người đó nữa, nhớ chưa?" Từ nhỏ đến lớn, hầu như tôi chưa hề đánh Tiêu Tiêu lần nào, nhưng lần này không thể không đánh.

Còn nhỏ, đã học cái xấu nhanh như vậy! Càng nghĩ càng giận, tôi tiếp tục đánh. Cho đến khi có người đi vào bắt tay tôi lại.

“Tiểu Mộc, hôm nay nhất định tôi phải cho nó một trận, để nó nhớ kỹ!"

“Hân Ngôn, có gì từ từ nói, đừng đánh con." Giọng nói quen thuộc.

Ngẩng đầu, người trước mắt đầy vẻ mệt mỏi, bôn ba.

“Vũ Minh...... Anh!"
Tác giả : Dạ Ngưng Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại