Ly Hôn Rồi Yêu

Chương 2: Nhà mới

Vũ Minh:

Ngày đó, đàm phán không tốn chút sức nào đã toàn thắng, mặc dù em nói cho em ba ngày suy nghĩ, nhưng tôi biết cuối cùng chắc chắn em sẽ giao quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiêu cho tôi.

Diệp Thị là thành quả bao phen phấn đấu của Diệp gia, đã từng là kiêu ngạo, là nỗi sĩ nhục khó quên trong cuộc đời của em, cho nên em không tiếc bán đứng tôi để đoạt lại Diệp Thị.

Mà nay, cũng như vậy, để giữ Diệp Thị, em chỉ có thể tạm thời buông tha Tiêu Tiêu.

Xế chiều hôm nay, tôi chuyển vào biệt thự mới mua.

Thời gian trước, luôn bận việc của bang phái và công ty, nên phần lớn thời gian tôi ở lại công ty hoặc trụ sở chính của bang. Giờ vì Tiêu Tiêu, tôi mua tòa biệt thự xa hoa này, bắt đầu làm một người cha tốt, cho Tiêu Tiêu ở một nơi thoải mái.

Vào cửa, thấy đồ đạc mới trong nhà, đột nhiên có cảm giác gia đình, không uổng tôi bỏ ra số tiền lớn cho việc thiết kế nội thất.

Ăn cơm tối xong, tôi đang ngồi trên sofa phòng khách xem tài liệu cho hội nghị ngày mai, thì quản gia chạy tới.

“Ông chủ, điện thoại của ông."

Tôi đặt tài liệu xuống, nhận điện thoại.

“Alô, ai vậy?"

“Là tôi." Đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, hình như hơi khàn khàn, đã khóc sao?

“Tìm tôi có việc?" Tôi giả vờ lạnh lùng nói.

“Là về Tiêu Tiêu." Giọng em có vẻ cam chịu, dừng lại một lúc lâu, hình như là hạ quyết tâm, “Tôi đã quyết định giao quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiêu cho anh."

“A...?" Mặc dù đây là kết quả trong dự đoán, nhưng tôi cứ nghĩ là em phải vùng vẫy thêm mấy ngày nữa, không ngờ nhanh như vậy đã cho tôi đáp án.

“Được, ba ngày sau, tôi sẽ tới đón Tiêu Tiêu."

“Nhanh như vậy?" giọng em run run.

“Tôi làm việc luôn không thích dây dưa, em biết mà."

Tôi biết, em hy vọng có thể ở cùng Tiêu Tiêu thêm mấy ngày, không phải tôi quá tàn nhẫn, mà là, tôi hi vọng sớm giải quyết cho xong chuyện này, kéo thêm một ngày, giữa chúng tôi càng thêm dây dưa, đối với cả hai đều không tốt.

“Nhưng gấp vậy, tôi không kịp thu dọn đồ cho Tiêu Tiêu!"

“Thu dọn cái gì? Chẳng lẽ có thứ gì mà Lâm Vũ Minh tôi không thể mua nổi cho con trai mình sao?" tôi hung hăng nói, không muốn cho em bất kỳ cơ hội nào.

Trầm mặc.

Hồi lâu, tôi cơ hồ nghe được tiếng nức nở cố nén của em, “Vậy.... Ba ngày sau, mấy giờ anh tới?"

“Gần đây tôi hơi bận, có thể ngày đó phải ra nước ngoài, sợ là không có thời gian, tôi sẽ cho Minh đến đón."

“Anh..." em có chút tức giận, “Tiêu Tiêu dù gì cũng là con trai anh, chút thời gian vậy mà anh cũng không có?"

Hai năm, trời biết tôi muốn gặp lại Tiêu Tiêu biết bao nhiêu.

Nhưng Hân Ngôn à, anh có thể đoán được đến lúc đó em sẽ khóc nức nở, không ngừng lập đi lập lại Tiêu thích gì, không thích gì, thói quen gì..... Anh không biết lúc đó, anh có đủ trấn định để không ôm chặt em vào lòng mà an ủi không. Vì vậy, tha thứ cho anh, lúc này không thích hợp để chúng ta gặp nhau.

“Đây là việc riêng của tôi, không cần em lo, tóm lại em cứ biết vậy đi." Tuyệt tình bỏ lại một câu, tôi cúp điện thoại.

Ba ngày sau, tôi đặc biệt kết thúc công việc thật sớm, về nhà đợi Minh chở Tiêu Tiêu về.

Ở lần thứ n tự hỏi Minh có gặp được Tiêu Tiêu chưa, xe đã chạy chưa, giao thông có bình thường không....đủ loại vấn đề thiếu muối như vậy, thì rốt cuộc quản gia báo cho tôi, cậu chủ Tiêu Tiêu đã về đến.

Tôi kêu quản gia dẫn Tiêu Tiêu lên lầu trước, sắp xếp hành lý, để Minh báo cáo với tôi tình huống xế chiều hôm nay.

Nghe Minh liệt kê một loạt những điều cần chú ý còn dài dòng hơn biên bản hội nghị, tôi thầm bật cười, gần như tôi có thể tưởng tượng được bộ dáng vừa cau mày nghe những điều này vừa cắm cúi ghi chép của Minh.

Khi nghe Minh kể về những lời Tiêu Tiêu đã nói trước trước bàn thờ ông bà ngoại, tôi không khỏi kinh hãi, không ngờ mới gần 5 tuổi mà Tiêu Tiêu có thể nói ra những lời đầy khí phách như vậy.

“Minh, cậu thấy thế nào?" trầm mặc một hồi, tôi hỏi ý kiến Minh.

Thật ra, Minh không chỉ là trợ lý của tôi, mà còn là con trai độc nhất của bang chủ tiền nhiệm, Vinh ca.

Tôi quen với Vinh ca vào hai năm trước, Vinh ca nói biết tôi lúc đó cần tiền để gầy dựng lại cơ nghiệp, Vinh ca tuổi tác đã cao, mà con trai còn quá trẻ, tính tình lại trung hậu thật thà, căn bản không thể nào đảm đương nổi trách nhiệm nặng nề của bang phái, vì vậy Vinh ca nghĩ ra một biện pháp, cố tình tiếp cận tôi, lấy việc giúp đỡ tôi làm điều kiện, yêu cầu tôi tiếp quản bang phái của Vinh ca.

Vinh ca nói, lăn lộn xã hội đen mấy chục năm, mỗi ngày dẫn các anh em đi đánh đánh giết giết, làm chút việc mờ ám, đã sớm mệt mỏi rồi, nhưng nhiều huynh đệ như vậy đi theo kiếm cơm, cũng không thể nói bỏ là bỏ được. Tôi thì khác, tôi có học thức lại từng kinh doanh tập đoàn lớn, có phương pháp kiếm tiền, Vinh ca hi vọng sau khi giao bang phái cho tôi, tôi có thể giúp các anh em sống tốt hơn, đồng thời hỗ trợ bồi dưỡng con trai của Vinh ca.

Gần như không cần suy nghĩ tôi đã nhận lời ngay lập tức, vốn năm đó Lâm Thị lớn mạnh được như vậy ít nhiều cũng là nhờ có lui tới với xã hội đen, giờ trực tiếp tiếp quản một bang phái, kinh doanh càng dễ dàng hơn.

“Đó gọi là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, cậu chủ nhất định tiền đồ sáng lạn" Minh bật thốt lên.

“Ha ha!" Tôi rất vui vẻ, không thể không thừa nhận, Tiêu Tiêu không hổ là con trai tôi, từ nhỏ đã quyết đoán như vậy, đáng để bồi dưỡng.

Đang nói, Tiêu Tiêu đã sắp xếp xong đồ đạc của mình, xuống lầu, đứng không xa nhìn tôi, vẻ rụt rè.

Dù sao lúc tôi đi nó mới 3 tuổi, còn quá nhỏ, nên không có bao nhiêu ấn tượng với người ba này cũng dễ hiểu.

“Tiêu Tiêu, qua đây!" Tôi vỗ vỗ bên cạnh, “Ngồi đây này."

“Ba!" Tiêu Tiêu ngoan ngoãn bước tới, ngồi bên cạnh tôi, có vẻ cực kỳ thận trọng.

“Tiêu Tiêu không nhớ rõ ba à?" tôi hỏi thử.

Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn tôi, lắc đầu một cái lại gật đầu, bộ dáng lúng ta lúng túng.

“Đừng căng thẳng, không nhớ rõ cũng không sao, về sau đây chính là nhà của con." tôi dịu dàng cười, sờ sờ đầu Tiêu Tiêu.

“Ba cũng sẽ thương Tiêu Tiêu như mẹ thương Tiêu Tiêu sao?" Tiêu Tiêu mở to đôi mắt ngây thơ, tràn đầy mong đợi nhìn tôi.

“Tất nhiên rồi! Tiêu Tiêu là con trai bảo bối của ba mà." Tôi nhìn Tiêu Tiêu cười cười, sau đó ôm nó ngồi lên đùi tôi.

Hình như cảm nhận được tình thương ấm áp của ba, Tiêu Tiêu dựa vào lòng tôi, cọ cọ đầu nhỏ vào cằm và ngực tôi.

Tôi hôn nhẹ trán nó, “Để ba giới thiệu mọi người trong nhà cho con." nói xong, tôi gọi tất cả người làm trong nhà tới.

“Đây là chú Minh, con đã gặp lúc chiều rồi, về sau có việc mà không tìm thấy ba có thể tìm chú ấy."

“Đây là quản gia, trong nhà con cần gì cứ nói với quản gia."

“Đây là bảo mẫu của con, thím Quy...."

Tôi giới thiệu từng người một, Tiêu Tiêu ngoan ngoãn chào từng người.

Hân Ngôn:

Không tới 12 giờ sau khi ký vào hiệp nghị chuyển quyền giám hộ Tiêu Tiêu, Phong Vũ đã đầu tư 200 tỷ vào Diệp Thị.

Nhanh lẹ, giữ chữ tín, đó là tác phong của anh.

“Chủ Tịch, quản lý Thư đến!" Tiếng của Đinh Đang kéo tôi trở lại từ suy tưởng.

“Chuyện gì?"

“Là chuyện họp báo về việc hợp tác với Phong Vũ ạ"

“Ừ, cho cô ấy vào đi!" tôi nói, tiện tay ấn ấn huyệt thái dương đang đau nhức.

Trước đó đã nhất trí, Phong Vũ chỉ phụ trách xuất tiền, không can thiệp vào kế hoạch của Diệp Thị. Nên ký hợp đồng với Phong Vũ, tuyên truyền với tryền thông tôi đều quăng cho Lệ Nhã phụ trách hết. Ban đầu lúc tôi đến Lâm Thị thực tập, Lệ Nhã còn là thư ký của Lâm Vũ Minh, đối xử với tôi không tệ. Đến lúc tôi chính thức đảm nhiệm chức quản lý hành chính của Lâm Thị, Lệ Nhã được điều làm trưởng phòng PR. Lúc Diệp Thị tách ra Lệ Nhã cũng đi theo.

“Chủ tịch nên nghỉ ngơi......." Lệ Nhã nói nhỏ.

“A? À ......" Đọc xong hàng cuối của tài liệu, tôi thở dài một hơi, ngả người ra ghế dựa, nghĩ không muốn động nữa. Lệ Nhã làm dự án cực kỳ cẩn thận, giao việc cho Lệ Nhã tôi luôn rất yên tâm.

Mấy ngày nay bận họp với thành viên hội đồng quản trị, bàn về các dự án bị đình trệ lúc trước, mấy tối rồi tôi đều ở công ty, luôn trong trạng thái căng thẳng. Giờ phương án đã bàn xong, phân công công tác thỏa đáng, tinh thần liền thả lỏng.

“Ừ, khoảng thời gian này ai mọi người đều mệt mỏi. Mai chủ nhật, bớt bận rồi, mọi người về sớm chút đi! Đinh Đang....."

“Chủ tịch?" Đinh Đang chạy vào.

“Có thể bắt đầu chuẩn bị tiệc cuối năm rồi!"

“Vâng!" Đinh Đang vui vẻ nói. Tiệc cuối năm có nghĩa là có tiền thưởng, chắc chắn đến cuối giờ làm ngày hôm nay, tin tức này sẽ lan khắp công ty.

Tôi và Lệ Nhã ngầm hiều cùng cười một tiếng, chúng tôi đều không còn trẻ nữa rồi...

Đã là cuối tuần, Tiêu Tiêu đi được một tuần rồi. Bình thường vào cuối tuần dù công việc bận cách mấy, tôi cũng sẽ đến nhà trẻ đón Tiêu Tiêu tan học về. Nhưng hôm nay.....

Bất giác lại chạy xe đến nhà trẻ, đúng giờ tan trường, trước cửa chật ních người lớn đến đón các bé. Xuống xe, khóa cửa, vốn nghĩ chỉ đứng đằng xa nhìn thôi, không ngờ lúc nhìn thấy Tiêu Tiêu vẫn nhịn không được tiến lên.

“Mẹ......." Tiêu Tiêu hưng phấn chạy tới, tôi còn chưa kịp ngồi xuống đã hôn một cái “Bẹp" lên mặt tôi.

“Mẹ nhớ Tiêu Tiêu muốn chết!"

“Tiêu Tiêu cũng rất nhớ mẹ!" mắt tôi có chút mơ hồ, đột nhiên cảm thấy Tiêu Tiêu đã thay đổi thật nhiều, chẳng trách trước kia mẹ tôi thường nói trẻ con lớn từng ngày.

“Bên kia...... Đã quen chưa?"

“Rồi ạ." Đột nhiên Tiêu Tiêu nhìn ra sau lưng tôi, kêu to, “Ba....., chú Minh!"

Tôi quay đầu lại, thấy anh đang cười ấm áp. Nụ cười đó đã từng chỉ xuất hiện lúc anh ở bên tôi và con trai. Nhưng bây giờ, nó không còn thuộc về tôi nữa.

“Ba, mẹ, chúng ta cùng nhau về nhà?" Tiêu Tiêu vui vẻ nắm tay anh, lại kéo tay của tôi, ba người cùng đi song song. Tôi nhớ lúc Tiêu Tiêu 3 tuổi, lần đầu tiên đến nhà trẻ, cũng là cảnh này, tôi với anh đón Tiêu Tiêu về.

Minh đứng ngây ở đó.

“Minh, dẫnTiêu Tiêu lên xe trước đi." Đến cách bãi đậu xe khoảng 100m, rốt cuộc anh mở miệng, kết thúc tình cảnh lúng túng này.

“Vâng" Minh ôm Tiêu Tiêu đi. Tiêu Tiêu tủi thân nhìn anh, lại nhìn tôi, vẫn không khóc.

Thấy vậy, cõi lòng tưởng đã chết lặng của tôi lại đau nhói.

“Lâm Vũ Minh, anh...."

“Tôi nghĩ trên hiệp nghị đã viết rất rõ ràng, mỗi 2 tuần em có quyền đến thăm con một lần, được ở cùng con trong vòng 48h." Anh dùng giọng điệu lạnh lùng nói lại điều khoản trong hiệp nghị, mày hơi nhíu lại theo thói quen. Những lúc thế này, tôi chỉ nghĩ đưa tay giúp anh vuốt mày.

Hai năm rồi, anh vẫn không thay đổi.....

“Bây giờ còn chưa tới hai tuần đâu!" Từng chữ như từng nhát búa nện vào lòng tôi.

“Đúng, tôi không tuân theo hiệp nghị đấy, vậy thì sao?" Tôi không khách khí, đáp lại.

“Nếu còn có lần sau, tôi sẽ thương lượng với luật sự, kéo dài khoảng cách giữa hai lần thăm." Nói xong, anh bước đi không quay đầu lại.

Lúc này trường đã tan hết, chỉ còn lại mình tôi lạc lõng nơi đây.

Đứng ngẩn ra, nhìn các bé lần lượt được người nhà đón đi, cho đến lúc nhà trẻ đóng cửa. Tôi là một người mẹ, nhưng bây giờ không có đứa bé nào thuộc về tôi hết.

Chẳng biết lúc nào thì trời mưa, tôi không mang dù, quần áo bị ướt hết. Lết thết chạy đi lấy xe, sau đó trở lại nơi được gọi là nhà, ở trong phòng tắm dung túng mình khóc như một đứa trẻ.

Không có hôn nhân, không có tình yêu, không có con, tôi có gì?

Sự nghiệp? Có lẽ đến một ngày, Diệp Thị cũng sẽ giống như Tiêu Tiêu bị anh cướp đi lần nữa! Tôi hiểu rõ anh, hoặc là không quan tâm gì hết yêu tới cùng, hoặc là, hận tới cùng!

Hơn 9h tối, đột nhiên Tiểu Mộc gõ cửa phòng, nói tôi có điện thoại.

“Ai gọi vậy?" Công ty có việc gấp cũng sẽ không gọi điện giờ này.

“Là cậu chủ."

“Tiêu Tiêu!"

“Mẹ......" giọng nói kéo dài, nghe rất là tủi thân.

“Xảy ra chuyện gì sao, Tiêu Tiêu?" chẳng lẽ có biến cố gì.

“Không ạ, Tiêu Tiêu nhớ mẹ....", lời còn chưa dứt, trong điện thoại vang lên một giọng nam trầm thấp, “Tiêu Tiêu, trễ như vậy, sao con còn chưa ngủ? Gọi cho ai vậy?"

“Mẹ......"

“Đã nói con không được gọi điện thoại cho mẹ rồi mà, con không nghe thấy sao? Đứng dựa tường cho ba...." Giọng nói dịu dàng đột nhiên biến thành giận dữ mắng mỏ, lẫn vào tiếng khóc của Tiêu Tiêu.

“Vũ Minh, Vũ Minh anh nghe tôi nói, đừng hung với Tiêu Tiêu!"

“Diệp Hân Ngôn, trước khi tới chủ nhật tuần sau, nếu không có việc gì quan trọng em không cần liên lạc với Tiêu Tiêu!" Điện thoại bị cúp.

Tiêu Tiêu. . . . . .

Đêm đông giá rét, tuyết bắt đầu rơi, gần đến cuối năm, xe trên đường vắng hơn bình thường nhiều, tôi rẽ vào khu biệt thự xa hoa ở ngoại ô phía nam thành phố. Tiêu Tiêu, tôi chỉ muốn gặp Tiêu Tiêu một lát. Tiêu Tiêu nhất định là rất sợ hãi, tôi sợ anh nhất thời tức giận sẽ đánh con.

Tiến vào vườn hoa, bảo vệ không cản tôi, quản gia cũng chỉ hỏi tượng trưng rồi cho tôi vào.

“Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu ở đâu?" Bảo mẫu bị dọa bởi bộ dáng của tôi. “Ở kia.... Trên lầu hai, phòng thứ ba."

Lên lầu, đẩy cửa vào, ở góc tường có có một bóng dáng quen thuộc.

“Tiêu Tiêu!"

Mẹ.......mẹ........" Bình thường Tiêu Tiêu rất ít khi chảy nước mắt, nhưng lần này nhào vào lòng tôi, giống như những đứa bé 5 tuổi khác, khóc nức nở.

“Ổn rồi, ổn rồi, không sao nữa, mẹ ở đây!" Thật vất vả mới dỗ Tiêu Tiêu nín, ẵm lên giường, cởi đồ ra không thấy dấu vết bị đánh, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Em không thấy cưng chiều Tiêu Tiêu như vậy có chút quá đáng sao?" Không biết lúc nào anh đã đứng ở cửa phòng.

“Vậy anh đối với con có phải cũng quá đáng lắm không?" Tôi không muốn vì gút mắc giữa tôi và anh mà Tiêu Tiêu phải chịu khổ.

“Mẹ, đừng đi!" Tiêu Tiêu kéo góc áo của tôi.

“Mẹ không đi, mẹ ở lại với con."

Anh cứ đứng đó, mãi cho đến khi tôi dỗ Tiêu Tiêu ngủ xong mới đi ra ngoài.

“Diệp Hân Ngôn, tôi có thể kiện em tội tự tiện xông vào nhà người khác." Tiếng nói của anh cũng lạnh lẽo như trời đông bên ngoài. Vừa rồi tuyết bắt đầu rơi, giờ đã được một lớp thật dầy.

“Con ngủ rồi, giờ tôi đi liền."

“Tuyết lớn, tôi không muốn ngày mai đọc báo sẽ thấy được tin ở trang đầu là chủ tịch Diệp Thị bỏ mạng trong tai nạn xe cộ đêm qua." Anh đến gần bên tai tôi, tiếp tục nói, “Hơn nữa, lại là từ nhà tôi đi ra."

“Lâm Vũ Minh, chuyện của tôi không cần anh quan tâm!" tôi bực tức.

“Vậy sao?" theo thói quen, anh lại nhíu mày, bỏ lên lầu.

Tôi đang muốn ra cửa, quản gia đã vội vàng chạy tới “Bà Diệp, ông chủ mời bà ở lại đây tối nay, đã chuẩn bị phòng xong rồi."
Tác giả : Dạ Ngưng Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại