Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi
Chương 190
Chương 190: Tốt nhất đừng làm
Vũ Linh Đan nhỏ giọng lầm bầm.
Chắc là bác sĩ động vào chỗ khiến Trương Thiên Thành đau, Trương Thiên Thành vô thức nhíu mày, rơi vào trong mắt Vũ Linh Đan, một cảm xúc kỳ lạ trào ra.
“Anh nhẹ một chút, vốn dĩ não đã không tốt rồi."
Vũ Linh Đan không nhịn được nói.
Trương Thiên Thành giật giật khóe miệng, lần này không thể nhịn được nữa, có chịu thôi hay không.
Bác sĩ vẫn chưa khâu xong, anh kéo Vũ Linh Đan vào lòng, đồng thời dúng ánh mắt cảnh cáo: “Câm miệng cho tôi!"
Vũ Linh Đan vừa muốn nói thêm một câu, thì nghe Trương Thiên Thành nói: “Còn nói thêm câu nữa, về nhà xử lý cô."
Lần này, Vũ Linh Đan hoàn toàn choáng váng.
Ngay cả bác sĩ cũng không thể không nhếch miệng cười, không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Thành và chị nhà thật là tình cảm."
Khóe miệng Vũ Linh Đan giật giật.
Nhìn là biết vị bác sĩ này không thường xem tin tức giải trí, vẫn có người ở thành phố Cần Thơ này không biết cô là người vợ đã kết hôn ba năm với Trương Thiên Thành, cũng đã sớm ly hôn.
“Câm miệng!"
Trương Thiên Thành dường như nhìn thấy ý định đùa cợt trong mắt Vũ Linh Đan, nhanh một bước cướp lời nói.
Khóe môi Vũ Linh Đan giật giật, làm gì có chuyện không cho người khác nói chuyện như thế này chứ, trợn trắng mắt, đợi được vài phút, nước của Trần Đức Bảo vẫn chưa đến, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của bác sĩ: “Tổng giám đốc Thành, khâu xong rồi, vết thương không sao, không có vấn đề gì lớn, nhưng cố gắng đừng chạm vào nước."
“Tôi biết rồi."
Trương Thiên Thành nhéo mông Vũ Linh Đan, trong ánh mắt đầy cảnh cáo, người phía sau giống như một con cừu nhỏ, ngoan ngoãn đi theo sau Trương Thiên Thành, nghe phân phó của bác sĩ, lại giúp lấy hộ thuốc.
Vũ Linh Đan mệt chết đi được, không nhịn được mà ai oán: “Trợ lý không tách khỏi anh nửa bước kia đâu, lúc cần anh ta, lại không thấy người đâu?"
Trần Đức Bảo vừa bước đến cửa, nghe thấy câu này rất muốn khóc.
Nhìn hai chai nước trong tay, anh có đi mua nước đâu, rõ ràng là đang cho hai người không gian riêng tư mà.
“Tổng giám đốc Thành, tôi đến rồi đây."
Trần Đức Bảo cười.
Nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm trọng của Trương Thiên Thành, anh ta không cười nổi nữa, xong rồi xong rồi, đúng là lòng lang dạ thú. Vũ Linh Đan không cảm kích thì thôi đi, dường như Trương Thiên Thành cũng không nhìn ra ý đồ của mình.
“Giám đốc Đan, để tôi giúp."
Trần Đức Bảo vội vàng bước qua, nhận lấy từng gói thuốc lớn nhỏ trong tay Vũ Linh Đan, ngượng ngùng cười.
Đến khi lên xe, Trương Thiên Thành nói đầy ẩn ý: “Có vẻ như gần đây cậu thông minh hơn nhiều rồi, những việc tôi không bảo cậu làm cậu tốt nhất đừng làm."
Động tác Trần Đức Bảo cứng đờ, thông minh như anh ta, tất nhiên là ngay lập tức đã hiểu được ý của Trương Thiên Thành, toát mồ hôi lạnh, không biết phải nói cái gì.
Kết quả, ngay sau đó, Trương Thiên Thành lại nói: “Có điều ngược lại lần này làm rất tốt."