Ly Hôn Không Chia Tay
Chương 12
Khuôn mặt của Đỗ Dĩ Du lộ vẻ khó khăn, người khác đột nhiên thay cô trả lời ——
"Cô ấy không thích ăn cay ."
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, Kim Duẫn Xán ngẩng đầu, vừa thấy người nói là Địch Tử Uy – không khỏi giật mình.
"Thì ra là anh Địch! Thật là trùng hợp." Kim Duẫn Xán kinh ngạc chào hỏi anh.
"Sao anh lại ở đây?" Đỗ Dĩ Du vẻ mặt kinh ngạc, dù thế nào cũng không nghĩ ra Địch Tử Uy lại xuất hiện tại nơi này "Các người biết nhau sao?"
"A Xán là đối tác kinh doanh mới, mấy ngày trước anh được cậu ta mời đến nơi này thưởng thức món ăn Thái, các món ăn ở đây rất hợp khẩu vị của an, nên hôm nay đến đây ăn bữa tối." Địch Tử Uy tranh thủ thời gian giải thích.
"Anh đi một mình à?" Kim Duẫn Xán hoài nghi nhìn anh.
"Anh gọi điện thoại cho thư ký nghĩ mời em ra ngoài, thư ký cho biết em đi ra ngoài ăn tối rồi, không ngờ thật khéo, tới nơi này liền gặp được nhau." Địch Tử Uy bên môi nâng lên nụ cười quyến rũ, hóa giải sự xuất hiện đột ngột và bối rối của mình "Nếu tất cả chúng ta đều biết nhau, không ngại tôi ngồi cùng bàn chứ?"
"Ừ…" Khuôn mặt Kim Duẫn Xán lộ ra chút bất đắc dĩ, đang là lúc anh theo đuổi người đẹp sao lại xuất hiện một người anh tuấn có sức hút làm kỳ đà cản mũi, làm lu mờ hình tượng của anh chứ.
Đỗ Dĩ Du mặc dù không muốn cùng Địch Tử Uy có bất kỳ liên hệ gì, nhưng nếu bọn họ đều biết nhau, cô cũng khó mà không chấp nhận yêu cầu của anh.
Địch Tử Uy không đợi đồng ý, tự mình kéo ghế ngồi giữa, cố tình phá hủy cuộc hẹn của họ.
Ngay sau đó, thức ăn được phục vụ đem lên bàn.
Món ăn được bao phủ bởi rau diếp xanh và hành tây, tôm nướng nằm trên, trang trí với lá rau mùi tươi trên đầu, bày rất đẹp mắt, mùi thơm bốn phía, làm cho mọi người không thể ngồi im.
"Xin mời! Cô Đỗ… đây là món trứng tôm nướng, hương vị thơm và rất ngon, cô thử xem."
Kim Duẫn Xán cười phô hàm răng trắng sáng, dùng chiếc đũa gắp một miếng trứng tôm đưa cho Đỗ Dĩ Du, ý đồ tranh thủ lấy lòng người đẹp, đột nhiên, một đôi đũa ở nửa đường xuất hiện, cản lại ý tứ của anh.
"Cô ấy không ăn trứng tôm." Địch Tử Uy từ bên này nhận lấy trứng tôm, vẻ mặt có chút háo hức.
"Không ăn trứng tôm? Không thích sao?" Kim Duẫn Xán buồn bực hỏi.
"Không phải." Đỗ Dĩ Du lắc đầu "Tôi bị dị ứng với tôm."
Đúng vậy, đừng nói trứng tôm, chỉ cần ăn hải sản da sẽ ngứa, phát ban, hải sản là bất khả xâm phạm.
"Vậy tất cả bánh tôm ở đây không phải. . . . . ." Kim Duẫn Xán liếc nhìn bánh tôm, vẻ mặt tiếc nuối.
"Không thể ăn rồi, chúng ta giúp cô ấy ăn đi." Địch Tử Uy thay cô trả lời, chính là không để cho Kim Duẫn Xán lấy lòng Đỗ Dĩ Du.
"Vậy còn món sườn heo rán, có thể không?" Kim Duẫn Xán vẫn không buông tha, mỉm cười khuyến khích.
"Phía trên có ớt đỏ cùng tỏi, mùi vị quá cay… cũng không thể ăn." Người khác lại thay cô trả lời.
Hả? Cái này cũng không thể ăn! Kim Duẫn Xán lại hỏi "Cô Đỗ không ăn cay được sao?"
"Tôi ít khi ăn cay, bởi vì…" Đỗ Dĩ Du thừa nhận.
"Bởi vì dạ dày của cô ấy không tốt lắm, không thể ăn thức ăn cay… sẽ đau bụng." Một người khác trả lời thay.
Cô đã từng có tiền sử loét dạ dày, và không thể ăn quá nhiều thực phẩm kích thích, cà phê cùng rượu cũng không thể, điểm này anh rõ ràng hơn bất cứ ai hết.
Đỗ Dĩ Du nhìn Địch Tử Uy, mặt kinh ngạc lại buồn bực không hiểu.
Còn tưởng rằng anh không quan tâm cô, trong mắt chỉ có sự nghiệp mà thôi, không ngờ anh đều nhớ các sở thích của cô cùng các vấn đề bệnh lý, điều đó nằm ngoài ý muốn, ngoài dự đoán… làm sâu trong nội tâm của cô có một dòng ấm áp cùng vui sướng đang cuồn cuộn chảy.
Ấm áp vui sướng? Cô tại sao lại cảm thấy vui sướng? Không phải nói muốn thoát khỏi Địch Tử Uy, không để cho anh đi vào lòng của cô sao?
Tại sao chỉ một ánh mắt dịu dàng của anh, một câu che chở, một động tác quan tâm… là có thể khiến lòng của cô rộn ràng hạnh phúc đến như vậy.
Quá không tầm thường rồi! Huống chi, anh cần gì phải ở trước mặt người đàn ông khác biểu hiện giống như cùng cô tựa như rất quen, luôn luôn bảo vệ cô, đây là ý gì?
Tại sao vậy? Kim Duẫn Xán thấy Đỗ Dĩ Du không phản đối, hai người đối diện nhìn nhau, tròng mắt thoáng qua cái nhìn phức tạp không thể thăm dò, giống như giữa hai người ẩn chứ bí mật gì.
Anh nhớ Địch Tử Uy từng nói bà chủ “Ba Đóa Hoa" là bạn bè của anh, nhưng về sở thích cùng bệnh lý của Đỗ Dĩ Du, Địch Tử Uy lại rõ như bàn tay, anh hoài nghi bọn họ không chỉ đơn thuần quan hệ bạn bè?
"Anh Địch, anh cùng cô Đỗ là quan hệ như thế nào?" Kim Duẫn Xán nghi hoặc hỏi.
"Chúng tôi. . . . . ." Địch Tử Uy đang muốn nói ra khỏi miệng.
"Chúng tôi chỉ là bạn bè." Đỗ Dĩ Du vội vã cắt đứt lời của anh, cô chỉ muốn cùng Địch Tử Uy vạch rõ giới hạn, không muốn dính dáng đến anh.
- "Chỉ là bạn bè sao? Nhưng tôi lại có cảm giác như hai người… giống như… thân nhau lâu lắm rồi." Kim Duẫn Xán tò mò quan sát bọn họ.
Kỳ lạ. . . . . . Địch Tử Uy tối nay xuất hiện rất đột ngột, cộng thêm đối với Đỗ Dĩ Du rõ ràng rất quan tâm. Thôi đi, tình huống hình như không phải đơn thuần như vậy, chẳng lẽ Địch Tử Uy cũng thích Đỗ Dĩ Du giống như anh?
Trên bàn ăn ba người, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, không cùng ý tưởng.
Địch Tử Uy lại nhìn chằm chằm Đỗ Dĩ Du, tại sao không dám thừa nhận cô là vợ trước của anh?
Cô cố ý giấu giếm, là hy vọng có thể cùng Kim Duẫn Xán chính thức lui tới, trở thành bạn bè trai gái sao?
Không —— anh đã hối hận vì ba năm trước đây để cô đi, và bỏ lỡ ba năm của mình. Anh không hy vọng cô ngã vào vòng tay của những người đàn ông khác, anh không thể chịu đựng nỗi đau mất cô thêm một lần nào nữa.
"Chúng tôi là bạn bè thân thiết trong nhiều năm rồi, chỉ là tôi đi làm việc tại Trung Quốc, một thời gian dài không gặp lại cô ấy." Địch Tử Uy thuận miệng giải thích, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đỗ Dĩ Du, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia lửa ghen tị.
"Hoá ra là như vậy." Kim Duẫn Xán gật đầu.
"Cô ấy không thích ăn cay ."
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, Kim Duẫn Xán ngẩng đầu, vừa thấy người nói là Địch Tử Uy – không khỏi giật mình.
"Thì ra là anh Địch! Thật là trùng hợp." Kim Duẫn Xán kinh ngạc chào hỏi anh.
"Sao anh lại ở đây?" Đỗ Dĩ Du vẻ mặt kinh ngạc, dù thế nào cũng không nghĩ ra Địch Tử Uy lại xuất hiện tại nơi này "Các người biết nhau sao?"
"A Xán là đối tác kinh doanh mới, mấy ngày trước anh được cậu ta mời đến nơi này thưởng thức món ăn Thái, các món ăn ở đây rất hợp khẩu vị của an, nên hôm nay đến đây ăn bữa tối." Địch Tử Uy tranh thủ thời gian giải thích.
"Anh đi một mình à?" Kim Duẫn Xán hoài nghi nhìn anh.
"Anh gọi điện thoại cho thư ký nghĩ mời em ra ngoài, thư ký cho biết em đi ra ngoài ăn tối rồi, không ngờ thật khéo, tới nơi này liền gặp được nhau." Địch Tử Uy bên môi nâng lên nụ cười quyến rũ, hóa giải sự xuất hiện đột ngột và bối rối của mình "Nếu tất cả chúng ta đều biết nhau, không ngại tôi ngồi cùng bàn chứ?"
"Ừ…" Khuôn mặt Kim Duẫn Xán lộ ra chút bất đắc dĩ, đang là lúc anh theo đuổi người đẹp sao lại xuất hiện một người anh tuấn có sức hút làm kỳ đà cản mũi, làm lu mờ hình tượng của anh chứ.
Đỗ Dĩ Du mặc dù không muốn cùng Địch Tử Uy có bất kỳ liên hệ gì, nhưng nếu bọn họ đều biết nhau, cô cũng khó mà không chấp nhận yêu cầu của anh.
Địch Tử Uy không đợi đồng ý, tự mình kéo ghế ngồi giữa, cố tình phá hủy cuộc hẹn của họ.
Ngay sau đó, thức ăn được phục vụ đem lên bàn.
Món ăn được bao phủ bởi rau diếp xanh và hành tây, tôm nướng nằm trên, trang trí với lá rau mùi tươi trên đầu, bày rất đẹp mắt, mùi thơm bốn phía, làm cho mọi người không thể ngồi im.
"Xin mời! Cô Đỗ… đây là món trứng tôm nướng, hương vị thơm và rất ngon, cô thử xem."
Kim Duẫn Xán cười phô hàm răng trắng sáng, dùng chiếc đũa gắp một miếng trứng tôm đưa cho Đỗ Dĩ Du, ý đồ tranh thủ lấy lòng người đẹp, đột nhiên, một đôi đũa ở nửa đường xuất hiện, cản lại ý tứ của anh.
"Cô ấy không ăn trứng tôm." Địch Tử Uy từ bên này nhận lấy trứng tôm, vẻ mặt có chút háo hức.
"Không ăn trứng tôm? Không thích sao?" Kim Duẫn Xán buồn bực hỏi.
"Không phải." Đỗ Dĩ Du lắc đầu "Tôi bị dị ứng với tôm."
Đúng vậy, đừng nói trứng tôm, chỉ cần ăn hải sản da sẽ ngứa, phát ban, hải sản là bất khả xâm phạm.
"Vậy tất cả bánh tôm ở đây không phải. . . . . ." Kim Duẫn Xán liếc nhìn bánh tôm, vẻ mặt tiếc nuối.
"Không thể ăn rồi, chúng ta giúp cô ấy ăn đi." Địch Tử Uy thay cô trả lời, chính là không để cho Kim Duẫn Xán lấy lòng Đỗ Dĩ Du.
"Vậy còn món sườn heo rán, có thể không?" Kim Duẫn Xán vẫn không buông tha, mỉm cười khuyến khích.
"Phía trên có ớt đỏ cùng tỏi, mùi vị quá cay… cũng không thể ăn." Người khác lại thay cô trả lời.
Hả? Cái này cũng không thể ăn! Kim Duẫn Xán lại hỏi "Cô Đỗ không ăn cay được sao?"
"Tôi ít khi ăn cay, bởi vì…" Đỗ Dĩ Du thừa nhận.
"Bởi vì dạ dày của cô ấy không tốt lắm, không thể ăn thức ăn cay… sẽ đau bụng." Một người khác trả lời thay.
Cô đã từng có tiền sử loét dạ dày, và không thể ăn quá nhiều thực phẩm kích thích, cà phê cùng rượu cũng không thể, điểm này anh rõ ràng hơn bất cứ ai hết.
Đỗ Dĩ Du nhìn Địch Tử Uy, mặt kinh ngạc lại buồn bực không hiểu.
Còn tưởng rằng anh không quan tâm cô, trong mắt chỉ có sự nghiệp mà thôi, không ngờ anh đều nhớ các sở thích của cô cùng các vấn đề bệnh lý, điều đó nằm ngoài ý muốn, ngoài dự đoán… làm sâu trong nội tâm của cô có một dòng ấm áp cùng vui sướng đang cuồn cuộn chảy.
Ấm áp vui sướng? Cô tại sao lại cảm thấy vui sướng? Không phải nói muốn thoát khỏi Địch Tử Uy, không để cho anh đi vào lòng của cô sao?
Tại sao chỉ một ánh mắt dịu dàng của anh, một câu che chở, một động tác quan tâm… là có thể khiến lòng của cô rộn ràng hạnh phúc đến như vậy.
Quá không tầm thường rồi! Huống chi, anh cần gì phải ở trước mặt người đàn ông khác biểu hiện giống như cùng cô tựa như rất quen, luôn luôn bảo vệ cô, đây là ý gì?
Tại sao vậy? Kim Duẫn Xán thấy Đỗ Dĩ Du không phản đối, hai người đối diện nhìn nhau, tròng mắt thoáng qua cái nhìn phức tạp không thể thăm dò, giống như giữa hai người ẩn chứ bí mật gì.
Anh nhớ Địch Tử Uy từng nói bà chủ “Ba Đóa Hoa" là bạn bè của anh, nhưng về sở thích cùng bệnh lý của Đỗ Dĩ Du, Địch Tử Uy lại rõ như bàn tay, anh hoài nghi bọn họ không chỉ đơn thuần quan hệ bạn bè?
"Anh Địch, anh cùng cô Đỗ là quan hệ như thế nào?" Kim Duẫn Xán nghi hoặc hỏi.
"Chúng tôi. . . . . ." Địch Tử Uy đang muốn nói ra khỏi miệng.
"Chúng tôi chỉ là bạn bè." Đỗ Dĩ Du vội vã cắt đứt lời của anh, cô chỉ muốn cùng Địch Tử Uy vạch rõ giới hạn, không muốn dính dáng đến anh.
- "Chỉ là bạn bè sao? Nhưng tôi lại có cảm giác như hai người… giống như… thân nhau lâu lắm rồi." Kim Duẫn Xán tò mò quan sát bọn họ.
Kỳ lạ. . . . . . Địch Tử Uy tối nay xuất hiện rất đột ngột, cộng thêm đối với Đỗ Dĩ Du rõ ràng rất quan tâm. Thôi đi, tình huống hình như không phải đơn thuần như vậy, chẳng lẽ Địch Tử Uy cũng thích Đỗ Dĩ Du giống như anh?
Trên bàn ăn ba người, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, không cùng ý tưởng.
Địch Tử Uy lại nhìn chằm chằm Đỗ Dĩ Du, tại sao không dám thừa nhận cô là vợ trước của anh?
Cô cố ý giấu giếm, là hy vọng có thể cùng Kim Duẫn Xán chính thức lui tới, trở thành bạn bè trai gái sao?
Không —— anh đã hối hận vì ba năm trước đây để cô đi, và bỏ lỡ ba năm của mình. Anh không hy vọng cô ngã vào vòng tay của những người đàn ông khác, anh không thể chịu đựng nỗi đau mất cô thêm một lần nào nữa.
"Chúng tôi là bạn bè thân thiết trong nhiều năm rồi, chỉ là tôi đi làm việc tại Trung Quốc, một thời gian dài không gặp lại cô ấy." Địch Tử Uy thuận miệng giải thích, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đỗ Dĩ Du, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia lửa ghen tị.
"Hoá ra là như vậy." Kim Duẫn Xán gật đầu.
Tác giả :
Quang Dĩnh