Ly Hôn Đi Điện Hạ
Chương 78: Công bố tin kết hôn
Vậy thì từ giờ phút này, hãy yêu tôi!
Lời anh nói luôn bá đạo như thế, khiến cô kinh hỉ không thôi, một Âu Thừa Duẫn như vậy, bảo cô phải yêu anh như thế nào?
“Không về nhà sao?" Vận Nhi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đây không phải là đường về Âu Viên, mà là đường cô vẫn rất quen thuộc, trở về nhà họ Tô. Nhưng bây giờ, trong tiềm thức cô đã coi nhà họ Âu là nhà mình.
“Bố vợ mời nhiệt tình như vậy, tôi có thể từ chối sao?" Đôi mắt thâm thúy của Âu Thừa Duẫn lóe lên một tia sáng khác thường, ngón tay thon dài điều khiển tay lái, anh chỉ ngồi đó thôi, cũng có một loại khí chất quý tộc mãnh liệt.
“Sau này tôi sẽ sắp xếp người đưa đón em đi học!" Âu Thừa Duẫn lại bổ sung thêm một câu, đối với việc làm của Tô Viễn Hàng anh cũng ngầm đồng ý, nhưng từ nay về sau, chuyện của Tô Vận Nhi, anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa!
“Vì sao?" Tô Vận Nhi nhìn vào con mắt phức tạp kia nhưng không đọc được suy nghĩ của anh, cô không nghĩ ra, đáng lẽ hai người nên phủi sạch quan hệ tại sao đột nhiên lúc này lại phá vỡ trạng thái tương kính như tân ban đầu?
“Không vì sao cả, em là vợ tôi!" Vận Nhi nhìn một bên mặt hoàn mĩ của Âu Thừa Duẫn , nhưng miệng thì lại nói ra toàn lời ngang ngược.
Khi Tô Ân Huệ nhìn thấy Âu Thừa Duẫn và Tô Vận Nhi cùng xuất hiện ở nhà họ Tô thì vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, thấy Âu Thừa Duẫn vô cùng thân mật ôm Tô Vận Nhi, lòng cô bị sự ghen tỵ thay thế, chuyện này là thế nào?
Cô mới đúng là vợ anh, nhưng bây giờ thân phận lại chỉ là người tình. Vận Nhi vốn là em vợ, nay lại là người vợ danh chính ngôn thuận của anh!
Tô Vận Nhi cảm nhận được Âu Thừa Duẫn cố ý thân mật với cô ở trước mặt Tô Ân Huệ, nhưng cô không tránh thoát được lồng ngực anh, ngực anh ấm áp rộng lớn, dần dần cô đã quen với việc này.
“Thừa Duẫn và Vận Nhi tới rồi, ăn cơm thôi!" Tô Viễn Hàng xuống dưới tầng thì nhìn thấy ba người đang bất động giằng co, vẻ mặt khác nhau nhìn đối phương, hướng về phía Hạ Uyển Như nói.
Tô Vận Nhi cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy, người một nhà ngồi chung với nhau lại có cảm giác lo âu thấp thỏm như vậy, bởi vì bên cạnh có Âu Thừa Duẫn, cô có thể cảm giác được ánh mắt của Tô Ân Huệ ngồi đối diện luôn đặt trên người đàn ông cạnh cô, lẽ ra vị trí này phải là của Tô Ân Huệ, đột nhiên cô có cảm giác cô đã cướp đi thứ gì đó của chị mình.
Dưới bàn ăn, tay trái Vận Nhi đặt trên đùi, bất an nắm vạt áo, sau đó liền cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt trên tay cô, hoảng hốt nhìn lên, ánh mắt luống cuống của cô liền bắt gặp đôi mắt dịu dàng của Âu Thừa Duẫn, trái tim cô bỗng đập nhanh hơn vài nhịp, đây là lần đầu tiên Âu Thừa Duẫn dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn cô, ánh mắt chân thành không có sự hờ hững và lạnh lùng ngày thường.
Mà đối diện hai người, ánh mắt nóng rực của Tô Ân Huệ như muốn đốt cháy bọn họ, hiện giờ cô không phân biệt được, Âu Thừa Duẫn là thật lòng hay là giả ý?
Tô Viễn Hàng thu hết động tác thân mật mờ ám của hai người vào trong mắt, không tỏ thái độ gì, ông không rõ ân oán giữa Âu Thừa Duẫn và Tô Ân Huệ, nhưng chỉ cần người này thật lòng với Vận Nhi, Ân Huệ có quay về hay không cũng không ảnh hưởng gì.
“Cha, con nghĩ đã đến lúc công bố tin kết hôn của con và Vận Nhi rồi, người thấy thế nào?" Âu Thừa Duẫn nhàn nahx thưởng thức trà, ánh mắt tùy ý nhìn về phía Tô Viễn Hàng ngồi ở vị trí chủ vị, chỉ vì tôn trọng ông là trưởng bối, anh mới gọi ông một tiếng cha, với thực lực của Âu Thừa Duẫn, anh toàn toàn có thể làm việc theo ý mình.
“Cái gì?" Vận Nhi vừa mới uống một ngụm nước trái cây, nghe thấy những lời này của Âu Thừa Duẫn khiến cho cô bị sặc.
“Khụ, khụ…"
“Làm sao thế? Vợ, sao lại không chú ý như vậy?" Âu Thừa Duẫn cẩn thận vỗ lưng cô, cầm lấy một chiếc khắn giúp Vận Nhi lau miệng, hành động này của anh, càng khiến Vận Nhi buồn bực.
Ngoại trừ Tô Viễn Hàng có chút giật mình, Hạ Uyển Như và Tô Ân Huệ thì kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
“Anh có biết mình đang nói gì không?" Vận Nhi gạt cánh tay anh ra, vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
Lời anh nói luôn bá đạo như thế, khiến cô kinh hỉ không thôi, một Âu Thừa Duẫn như vậy, bảo cô phải yêu anh như thế nào?
“Không về nhà sao?" Vận Nhi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đây không phải là đường về Âu Viên, mà là đường cô vẫn rất quen thuộc, trở về nhà họ Tô. Nhưng bây giờ, trong tiềm thức cô đã coi nhà họ Âu là nhà mình.
“Bố vợ mời nhiệt tình như vậy, tôi có thể từ chối sao?" Đôi mắt thâm thúy của Âu Thừa Duẫn lóe lên một tia sáng khác thường, ngón tay thon dài điều khiển tay lái, anh chỉ ngồi đó thôi, cũng có một loại khí chất quý tộc mãnh liệt.
“Sau này tôi sẽ sắp xếp người đưa đón em đi học!" Âu Thừa Duẫn lại bổ sung thêm một câu, đối với việc làm của Tô Viễn Hàng anh cũng ngầm đồng ý, nhưng từ nay về sau, chuyện của Tô Vận Nhi, anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa!
“Vì sao?" Tô Vận Nhi nhìn vào con mắt phức tạp kia nhưng không đọc được suy nghĩ của anh, cô không nghĩ ra, đáng lẽ hai người nên phủi sạch quan hệ tại sao đột nhiên lúc này lại phá vỡ trạng thái tương kính như tân ban đầu?
“Không vì sao cả, em là vợ tôi!" Vận Nhi nhìn một bên mặt hoàn mĩ của Âu Thừa Duẫn , nhưng miệng thì lại nói ra toàn lời ngang ngược.
Khi Tô Ân Huệ nhìn thấy Âu Thừa Duẫn và Tô Vận Nhi cùng xuất hiện ở nhà họ Tô thì vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, thấy Âu Thừa Duẫn vô cùng thân mật ôm Tô Vận Nhi, lòng cô bị sự ghen tỵ thay thế, chuyện này là thế nào?
Cô mới đúng là vợ anh, nhưng bây giờ thân phận lại chỉ là người tình. Vận Nhi vốn là em vợ, nay lại là người vợ danh chính ngôn thuận của anh!
Tô Vận Nhi cảm nhận được Âu Thừa Duẫn cố ý thân mật với cô ở trước mặt Tô Ân Huệ, nhưng cô không tránh thoát được lồng ngực anh, ngực anh ấm áp rộng lớn, dần dần cô đã quen với việc này.
“Thừa Duẫn và Vận Nhi tới rồi, ăn cơm thôi!" Tô Viễn Hàng xuống dưới tầng thì nhìn thấy ba người đang bất động giằng co, vẻ mặt khác nhau nhìn đối phương, hướng về phía Hạ Uyển Như nói.
Tô Vận Nhi cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy, người một nhà ngồi chung với nhau lại có cảm giác lo âu thấp thỏm như vậy, bởi vì bên cạnh có Âu Thừa Duẫn, cô có thể cảm giác được ánh mắt của Tô Ân Huệ ngồi đối diện luôn đặt trên người đàn ông cạnh cô, lẽ ra vị trí này phải là của Tô Ân Huệ, đột nhiên cô có cảm giác cô đã cướp đi thứ gì đó của chị mình.
Dưới bàn ăn, tay trái Vận Nhi đặt trên đùi, bất an nắm vạt áo, sau đó liền cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt trên tay cô, hoảng hốt nhìn lên, ánh mắt luống cuống của cô liền bắt gặp đôi mắt dịu dàng của Âu Thừa Duẫn, trái tim cô bỗng đập nhanh hơn vài nhịp, đây là lần đầu tiên Âu Thừa Duẫn dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn cô, ánh mắt chân thành không có sự hờ hững và lạnh lùng ngày thường.
Mà đối diện hai người, ánh mắt nóng rực của Tô Ân Huệ như muốn đốt cháy bọn họ, hiện giờ cô không phân biệt được, Âu Thừa Duẫn là thật lòng hay là giả ý?
Tô Viễn Hàng thu hết động tác thân mật mờ ám của hai người vào trong mắt, không tỏ thái độ gì, ông không rõ ân oán giữa Âu Thừa Duẫn và Tô Ân Huệ, nhưng chỉ cần người này thật lòng với Vận Nhi, Ân Huệ có quay về hay không cũng không ảnh hưởng gì.
“Cha, con nghĩ đã đến lúc công bố tin kết hôn của con và Vận Nhi rồi, người thấy thế nào?" Âu Thừa Duẫn nhàn nahx thưởng thức trà, ánh mắt tùy ý nhìn về phía Tô Viễn Hàng ngồi ở vị trí chủ vị, chỉ vì tôn trọng ông là trưởng bối, anh mới gọi ông một tiếng cha, với thực lực của Âu Thừa Duẫn, anh toàn toàn có thể làm việc theo ý mình.
“Cái gì?" Vận Nhi vừa mới uống một ngụm nước trái cây, nghe thấy những lời này của Âu Thừa Duẫn khiến cho cô bị sặc.
“Khụ, khụ…"
“Làm sao thế? Vợ, sao lại không chú ý như vậy?" Âu Thừa Duẫn cẩn thận vỗ lưng cô, cầm lấy một chiếc khắn giúp Vận Nhi lau miệng, hành động này của anh, càng khiến Vận Nhi buồn bực.
Ngoại trừ Tô Viễn Hàng có chút giật mình, Hạ Uyển Như và Tô Ân Huệ thì kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
“Anh có biết mình đang nói gì không?" Vận Nhi gạt cánh tay anh ra, vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
Tác giả :
Lục Thiếu