Ly Hôn Đi Điện Hạ
Chương 129: Âu Thừa Duẫn nhiệt tình
“Làm sao anh có thể..." Cô vẫn luôn nghĩ rằng anh là người ích kỷ, chỉ biết vì mình, là người đàn ông luôn khống chế người khác, cho nên khi anh nói như vậy, nếu như Vận Nhi không cảm động đó là giả. Từ trước đến giờ vẫn có cảm giác anh xấu xa, thực ra qua hai ngày nay cô mới biết được, thì ra, Âu Thừa Duẫn cũng không phải con người máu lạnh giống như trong tưởng tượng của cô!
“Không phải bởi vì anh ta nên em mới ly hôn với anh sao? Hình như anh không làm, cũng không nói cái gì sai mà?" Âu Thừa Duẫn một tay xoa cằm, cố ý xuyên tạc lý do Vận Nhi muốn ly hôn.
Cô thật sự không quen nhìn anh làm theo ý muốn của mình, hiện tại lại không thể không vì tâm tư của anh mà bị mê hoặc tâm trí.
Anh đều nhớ kỹ những lời cô đã nói, ly hôn với anh có một phần nguyên nhân là bởi vì Phạm Tu Vũ, nhưng chủ yếu lại là thái độ và thủ đoạn của anh làm cho trái tim cô trở nên băng giá! Nhưng mà hiện tại, hy vọng vẫn không quá muộn!
“Vậy anh muốn làm như thế nào? Về sau anh Tu Vũ có thể tỉnh lại không?" Vận Nhi biết giờ phút này nhất định cô đang vô cùng khẩn trương, cô không muốn cảm thấy ràng buộc khi sống với Âu Thừa Duẫn, cô cũng không thể nào quên được chuyện của Phạm Tu Vũ.
“Trên đời này còn có chuyện gì Âu Thừa Duẫn anh không làm được!" Có lẽ bình thường khi Vận Nhi nghe những lời nói này sẽ cảm thấy anh đáng đánh đòn lại cuồng vọng, nhưng bây giờ, nghe những lời nói ấy, trong lòng cô lại thật sự dấy lên hy vọng. Mặc kệ như thế nào, xuất phát từ tâm lý gì, Phạm Tu Vũ giống như là anh trai cô, cô không muốn anh nằm trong cái bệnh viện lạnh như băng kia cả đời, chỉ khi nào anh tỉnh, cô mới có thể cảm thấy không có gánh nặng, Tô Ân Huệ cũng sẽ không áy náy.
“Anh đã mời chuyên gia khoa não nổi tiếng nhất ở Đức cho anh ta, hôm nay sẽ có kết quả!" Âu Thừa Duẫn phải nhờ bá tước Kiều Nạp Sâm mới tìm được một chuyên gia giải phẫu chưa bao giờ thất bại trên bàn mổ, suy nghĩ không muốn để ý đến chuyện của Phạm Tu Vũ đã bị hận ý tràn ngập trong mắt Vận Nhi ngày đó bóp chết ngay từ trong trứng nước.
“Tôi nghe bác Phạm nói, anh Tu Vũ xảy ra tai nạn xe cộ có liên quan đến anh, tôi có thể hỏi tại sao không?" Vận Nhi không muốn truy cứu nguyên nhân trong đó có phải có liên quan đến Tô Ân Huệ hay không, nhưng mà nói đến cùng, cô vẫn rất muốn biết. Lý do anh làm như vậy thật sự chính là vì Tô Ân Huệ?
“Kinh doanh mà không chịu được đả kích, Phạm Tu Vũ không thích hợp với thương trường hỗn loạn!" Đáy mắt Âu Thừa Duẫn lộ rõ vẻ khinh thường như thế, nhưng mà Vận Nhi không cảm thấy như vậy, có lẽ bởi vì cô đã sớm nhận ra anh là người cực kỳ lãnh khốc, thủ đoạn, nhưng mà khi dùng trên người Phạm Tu Vũ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lần trước, nghe đoạn đối thoại giữa Phạm Vĩ Hoa và Tô Ân Huệ thì là về chuyện công ty, chẳng lẽ là bởi vì chuyện đó nên Phạm Tu Vũ mới say rượu, xảy ra tai nạn xe cộ?
“Âu Thừa Duẫn, anh có từng nghĩ tới hay không, nếu anh Tu Vũ giống anh Thừa Huyễn năm đó, bất hạnh ra đi, chẳng phải anh cũng trở thành kẻ giết người?" Tô Vận Nhi biết nói như vậy sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào, nhưng mà cô không muốn anh tiếp tục sống trong thù hận với Tô Ân Huệ, chính mình cũng trở nên lạc hướng, cũng càng ngày càng không hợp với đạo lý làm người.
“Em đang chỉ trích tôi sao? Phạm Tu Vũ còn chưa chết!" Âu Thừa Duẫn đột nhiên phanh lại, khi nghe chính miệng Vận Nhi nói ra tên của Thừa Huyễn, đáy mắt đột nhiên hiện lên sát ý, cái chết của Thừa Huyễn không phải ngoài ý muốn, là Tô Ân Huệ một tay đạo diễn.
Cho nên anh mới oán hận cô ta như vậy!
Giống như hận ...... người phụ nữ kia, hại chết cha anh, lại mẹ anh trở thành người như bây giờ, Hướng Chỉ Lan!
Ánh mắt Âu Thừa Duẫn đột nhiên trở nên thâm độc mà lạnh nhạt, kèm theo khát máu ớn lạnh, làm cho Vận Nhi giật mình, khi nhìn thấy anh dùng ánh mắt khát máu như ma quỷ mang theo hận ý này nghiêm nghị nhìn cô, cô có chút sợ hãi.
Vì sao anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô?
Tay Vận Nhi vịn vào cánh cửa, phát hiện người đàn ông trước mắt mình vẫn giống như trước đây khiến cô không thể đoán, không thể thấu hiểu, cô lập tức mở cửa xe theo bản năng, chuẩn bị rời khỏi nơi làm cho người ta hít thở không thông này.
“Vận Nhi, không cần đi! Không phải anh đang trách em!" Trong mắt Âu Thừa Duẫn chợt lóe lên tia sáng lành lạnh, nhanh chóng bước lên kéo Vận Nhi lại. Khi Vận Nhi chống lại ánh mắt có ý xin lỗi kia, không khỏi hoài nghi, vừa rồi có phải cô đã nhìn lầm rồi hay không.
“Làm sao em lại biết Thừa Huyễn?" Âu Thừa Duẫn đột nhiên ôm lấy cô, Vận Nhi có thể cảm giác được anh thở dài, hình như có chút mệt mỏi, có chút cô đơn, có chút bất đắc dĩ. Ngay cả lòng của cô cũng bị bóp nghẹt theo.
“Âu Dương nói cho em biết !" Vận Nhi không trốn tránh, mà là tùy ý để cho anh ôm, cô biết hiện tại anh cũng như đứa nhỏ cần người an ủi, anh nhất định cũng bởi vì cái chết của Thừa Huyễn mà cảm thấy canh cánh trong lòng?
Anh không sai, Tô Ân Huệ cũng không sai, đều là vận mệnh an bài!
“Anh đừng trách chị em nữa có được không? Trong lòng chị ấy còn cảm thấy đau khổ hơn anh! Phát sinh chuyện như vậy, ai cũng không thể đoán trước được! Hai người đều không sai, Duẫn, buông tha đi, được không?" Tay Vận Nhi ôm lấy lưng anh, muốn hóa giải cừu hận trong lòng anh, cô tình nguyện dùng tấm lòng của mình, chậm rãi hòa tan anh.
Âu Thừa Duẫn trầm mặc, không biết có phải bởi vì trầm tư hay không, anh đột nhiên buông Vận Nhi ra, sau đó mạnh mẽ hôn lên môi cô, thô bạo hút đôi môi anh đào của cô, mang theo sự tức giận vô cùng, như là sư tử nổi giận, phát tiết hết tất cả tức giận lên trên người Vận Nhi, nụ hôn tuyệt đối không có một chút dịu dàng nào, chỉ có đoạt lấy và đoạt lấy. Âu Thừa Duẫn lưỡi dài tiến thẳng, không ngừng hấp thu mật ngọt của cô, trong lúc đó, lưỡi và lưỡi nhảy múa cùng nhau. Nhưng mà khi chạm vào lưỡi cô, động tác thô lỗ lúc đầu của anh cũng từ từ thả lỏng, “Ưm...." Anh nhiệt tình, cô có chút không tiếp nhận được, Vận Nhi hơi đau nhíu nhíu mày, mùi máu nhàn nhạt tràn ra khỏi khóe miệng của hai người.
“Vận Nhi, Vận Nhi..." Anh vội vàng gọi tên cô. Sau khi buông cô ra, Âu Thừa Duẫn có chút hối hận vì sự lỗ mãng vừa rồi, khi nhìn đến đôi môi anh đào sưng đỏ của cô, lại lau nhẹ khóe miệng của cô một chút. Đầu ngón tay mềm nhẹ xẹt qua ngũ quan xinh xắn của cô, trong đáy mắt anh lại càng tràn đầy hận thù. Khuôn mặt này, đã khắc sâu ấn tượng trong đầu anh như vậy. Khắc sâu đến nỗi anh cũng có chút thống hận chính mình đã động lòng...
“Thực xin lỗi!" Hồi lâu sau, Vận Nhi mới nghe được giọng nói của anh, như là đến từ một nơi rất xa, làm cho cô run sợ một chút, giây phút kia, cô thật sự đã thấy rõ mâu thuẫn trong mắt anh. Nhưng mà vì sao, Âu Thừa Duẫn, vì sao phải xin lỗi?
“Anh đáp ứng em, cho anh thời gian, được không?" Âu Thừa Duẫn buông Vận Nhi ra, một lần nữa đạp chân ga, đi về phía bệnh viện cách đó không xa.
Vận Nhi chìm trong rung động mà anh vừa mang đến cho cô, một nụ cười yếu ớt chậm rãi hiện lên bên khóe môi, anh đồng ý làm những chuyện này, đều là vì cô sao? Âu Thừa Duẫn như vậy, làm cho cô có chút đau lòng vì anh.
Như vậy, về sau, cô có thể tin tưởng anh, dùng tấm lòng yêu thương anh, thay đổi anh!
Yêu, trong giây phút lơ đãng nào đó đã lặng lẽ lẻn vào trong lòng!
“Không phải bởi vì anh ta nên em mới ly hôn với anh sao? Hình như anh không làm, cũng không nói cái gì sai mà?" Âu Thừa Duẫn một tay xoa cằm, cố ý xuyên tạc lý do Vận Nhi muốn ly hôn.
Cô thật sự không quen nhìn anh làm theo ý muốn của mình, hiện tại lại không thể không vì tâm tư của anh mà bị mê hoặc tâm trí.
Anh đều nhớ kỹ những lời cô đã nói, ly hôn với anh có một phần nguyên nhân là bởi vì Phạm Tu Vũ, nhưng chủ yếu lại là thái độ và thủ đoạn của anh làm cho trái tim cô trở nên băng giá! Nhưng mà hiện tại, hy vọng vẫn không quá muộn!
“Vậy anh muốn làm như thế nào? Về sau anh Tu Vũ có thể tỉnh lại không?" Vận Nhi biết giờ phút này nhất định cô đang vô cùng khẩn trương, cô không muốn cảm thấy ràng buộc khi sống với Âu Thừa Duẫn, cô cũng không thể nào quên được chuyện của Phạm Tu Vũ.
“Trên đời này còn có chuyện gì Âu Thừa Duẫn anh không làm được!" Có lẽ bình thường khi Vận Nhi nghe những lời nói này sẽ cảm thấy anh đáng đánh đòn lại cuồng vọng, nhưng bây giờ, nghe những lời nói ấy, trong lòng cô lại thật sự dấy lên hy vọng. Mặc kệ như thế nào, xuất phát từ tâm lý gì, Phạm Tu Vũ giống như là anh trai cô, cô không muốn anh nằm trong cái bệnh viện lạnh như băng kia cả đời, chỉ khi nào anh tỉnh, cô mới có thể cảm thấy không có gánh nặng, Tô Ân Huệ cũng sẽ không áy náy.
“Anh đã mời chuyên gia khoa não nổi tiếng nhất ở Đức cho anh ta, hôm nay sẽ có kết quả!" Âu Thừa Duẫn phải nhờ bá tước Kiều Nạp Sâm mới tìm được một chuyên gia giải phẫu chưa bao giờ thất bại trên bàn mổ, suy nghĩ không muốn để ý đến chuyện của Phạm Tu Vũ đã bị hận ý tràn ngập trong mắt Vận Nhi ngày đó bóp chết ngay từ trong trứng nước.
“Tôi nghe bác Phạm nói, anh Tu Vũ xảy ra tai nạn xe cộ có liên quan đến anh, tôi có thể hỏi tại sao không?" Vận Nhi không muốn truy cứu nguyên nhân trong đó có phải có liên quan đến Tô Ân Huệ hay không, nhưng mà nói đến cùng, cô vẫn rất muốn biết. Lý do anh làm như vậy thật sự chính là vì Tô Ân Huệ?
“Kinh doanh mà không chịu được đả kích, Phạm Tu Vũ không thích hợp với thương trường hỗn loạn!" Đáy mắt Âu Thừa Duẫn lộ rõ vẻ khinh thường như thế, nhưng mà Vận Nhi không cảm thấy như vậy, có lẽ bởi vì cô đã sớm nhận ra anh là người cực kỳ lãnh khốc, thủ đoạn, nhưng mà khi dùng trên người Phạm Tu Vũ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lần trước, nghe đoạn đối thoại giữa Phạm Vĩ Hoa và Tô Ân Huệ thì là về chuyện công ty, chẳng lẽ là bởi vì chuyện đó nên Phạm Tu Vũ mới say rượu, xảy ra tai nạn xe cộ?
“Âu Thừa Duẫn, anh có từng nghĩ tới hay không, nếu anh Tu Vũ giống anh Thừa Huyễn năm đó, bất hạnh ra đi, chẳng phải anh cũng trở thành kẻ giết người?" Tô Vận Nhi biết nói như vậy sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào, nhưng mà cô không muốn anh tiếp tục sống trong thù hận với Tô Ân Huệ, chính mình cũng trở nên lạc hướng, cũng càng ngày càng không hợp với đạo lý làm người.
“Em đang chỉ trích tôi sao? Phạm Tu Vũ còn chưa chết!" Âu Thừa Duẫn đột nhiên phanh lại, khi nghe chính miệng Vận Nhi nói ra tên của Thừa Huyễn, đáy mắt đột nhiên hiện lên sát ý, cái chết của Thừa Huyễn không phải ngoài ý muốn, là Tô Ân Huệ một tay đạo diễn.
Cho nên anh mới oán hận cô ta như vậy!
Giống như hận ...... người phụ nữ kia, hại chết cha anh, lại mẹ anh trở thành người như bây giờ, Hướng Chỉ Lan!
Ánh mắt Âu Thừa Duẫn đột nhiên trở nên thâm độc mà lạnh nhạt, kèm theo khát máu ớn lạnh, làm cho Vận Nhi giật mình, khi nhìn thấy anh dùng ánh mắt khát máu như ma quỷ mang theo hận ý này nghiêm nghị nhìn cô, cô có chút sợ hãi.
Vì sao anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô?
Tay Vận Nhi vịn vào cánh cửa, phát hiện người đàn ông trước mắt mình vẫn giống như trước đây khiến cô không thể đoán, không thể thấu hiểu, cô lập tức mở cửa xe theo bản năng, chuẩn bị rời khỏi nơi làm cho người ta hít thở không thông này.
“Vận Nhi, không cần đi! Không phải anh đang trách em!" Trong mắt Âu Thừa Duẫn chợt lóe lên tia sáng lành lạnh, nhanh chóng bước lên kéo Vận Nhi lại. Khi Vận Nhi chống lại ánh mắt có ý xin lỗi kia, không khỏi hoài nghi, vừa rồi có phải cô đã nhìn lầm rồi hay không.
“Làm sao em lại biết Thừa Huyễn?" Âu Thừa Duẫn đột nhiên ôm lấy cô, Vận Nhi có thể cảm giác được anh thở dài, hình như có chút mệt mỏi, có chút cô đơn, có chút bất đắc dĩ. Ngay cả lòng của cô cũng bị bóp nghẹt theo.
“Âu Dương nói cho em biết !" Vận Nhi không trốn tránh, mà là tùy ý để cho anh ôm, cô biết hiện tại anh cũng như đứa nhỏ cần người an ủi, anh nhất định cũng bởi vì cái chết của Thừa Huyễn mà cảm thấy canh cánh trong lòng?
Anh không sai, Tô Ân Huệ cũng không sai, đều là vận mệnh an bài!
“Anh đừng trách chị em nữa có được không? Trong lòng chị ấy còn cảm thấy đau khổ hơn anh! Phát sinh chuyện như vậy, ai cũng không thể đoán trước được! Hai người đều không sai, Duẫn, buông tha đi, được không?" Tay Vận Nhi ôm lấy lưng anh, muốn hóa giải cừu hận trong lòng anh, cô tình nguyện dùng tấm lòng của mình, chậm rãi hòa tan anh.
Âu Thừa Duẫn trầm mặc, không biết có phải bởi vì trầm tư hay không, anh đột nhiên buông Vận Nhi ra, sau đó mạnh mẽ hôn lên môi cô, thô bạo hút đôi môi anh đào của cô, mang theo sự tức giận vô cùng, như là sư tử nổi giận, phát tiết hết tất cả tức giận lên trên người Vận Nhi, nụ hôn tuyệt đối không có một chút dịu dàng nào, chỉ có đoạt lấy và đoạt lấy. Âu Thừa Duẫn lưỡi dài tiến thẳng, không ngừng hấp thu mật ngọt của cô, trong lúc đó, lưỡi và lưỡi nhảy múa cùng nhau. Nhưng mà khi chạm vào lưỡi cô, động tác thô lỗ lúc đầu của anh cũng từ từ thả lỏng, “Ưm...." Anh nhiệt tình, cô có chút không tiếp nhận được, Vận Nhi hơi đau nhíu nhíu mày, mùi máu nhàn nhạt tràn ra khỏi khóe miệng của hai người.
“Vận Nhi, Vận Nhi..." Anh vội vàng gọi tên cô. Sau khi buông cô ra, Âu Thừa Duẫn có chút hối hận vì sự lỗ mãng vừa rồi, khi nhìn đến đôi môi anh đào sưng đỏ của cô, lại lau nhẹ khóe miệng của cô một chút. Đầu ngón tay mềm nhẹ xẹt qua ngũ quan xinh xắn của cô, trong đáy mắt anh lại càng tràn đầy hận thù. Khuôn mặt này, đã khắc sâu ấn tượng trong đầu anh như vậy. Khắc sâu đến nỗi anh cũng có chút thống hận chính mình đã động lòng...
“Thực xin lỗi!" Hồi lâu sau, Vận Nhi mới nghe được giọng nói của anh, như là đến từ một nơi rất xa, làm cho cô run sợ một chút, giây phút kia, cô thật sự đã thấy rõ mâu thuẫn trong mắt anh. Nhưng mà vì sao, Âu Thừa Duẫn, vì sao phải xin lỗi?
“Anh đáp ứng em, cho anh thời gian, được không?" Âu Thừa Duẫn buông Vận Nhi ra, một lần nữa đạp chân ga, đi về phía bệnh viện cách đó không xa.
Vận Nhi chìm trong rung động mà anh vừa mang đến cho cô, một nụ cười yếu ớt chậm rãi hiện lên bên khóe môi, anh đồng ý làm những chuyện này, đều là vì cô sao? Âu Thừa Duẫn như vậy, làm cho cô có chút đau lòng vì anh.
Như vậy, về sau, cô có thể tin tưởng anh, dùng tấm lòng yêu thương anh, thay đổi anh!
Yêu, trong giây phút lơ đãng nào đó đã lặng lẽ lẻn vào trong lòng!
Tác giả :
Lục Thiếu