Luyến Tiếc Người Trước Mắt
Chương 48: Chuyện xưa
Tôi thở dài, đứng dậy đi ra ngoài. Văn phu nhân sửng sốt nhìn tôi, có vẻ như đã có chút tin tưởng, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ, tôi biết nếu tôi không cho bà ta một lời giải thích, bà ta nhất định sẽ không dựa vào một câu nói đó mà tin tưởng tôi.
“Phu nhân, đã có rất nhiều chuyện xảy ra mà tôi không thể nói ra hết được, bà chắc hẳn biết rõ Văn Hinh lên núi tìm tôi, chúng tôi đã thất lạc nhau ở trong núi, tôi đã xảy ra một chút chuyện, sau khi thoát nạn là muốn tìm hiểu ngay chuyện đã xảy ra, có phải Văn Hinh đã đưa Việt nhi về đây không? Cô ấy hiện giờ đang ở đâu?"
Văn phu nhân im lặng nghe tôi nói, không trả lời, tôi khẩn thiết nhìn bà ta, hy vọng bà ta tin tưởng những lời tôi nói. Hay là tôi đem chuyện xảy ra ở vách núi nói cho bà ta biết, mà cho dù có nói, bà ta có tin không? Thấy Văn phu nhân một lúc lâu vẫn không nói gì, tôi vô cùng tuyệt vọng, nếu bà ấy đã không tin tôi, bất kể tôi có nói gì cũng vô dụng.
“Tĩnh Chi!" Văn phu nhân gọi tôi, rồi lại ho vài tiếng, tôi vội xoay người lại, Văn phu nhân sau khi ngừng ho, thở hổn hển nhìn tôi.
“Văn Hinh có trở về mang theo cả Việt nhi, lúc ấy Thượng Vương gia vẫn còn ở Uyển thành, Hinh nhi sợ hắn đối với Việt nhi bất lợi, có chết cũng không nói ra lai lịch của đứa bé. Ngươi biết đấy, Hinh nhi thường hay ra ngoài đi đó đây, thường xuyên đi cả năm không về, cho nên người trong phủ nói là Hinh nhi ở bên ngoài đã sinh ra đứa bé đó."
“…"
‘Lão gia vô cùng tức giận, vì Hinh nhi không chịu nói gì, lão gia phải đi hỏi Triệu Thiên, không biết vì sao, Triệu Thiên cũng không chịu nói, tuy rằng ta biết nhất định đã có chuyện xảy ra ở đứa bé này, nhưng vì Hinh nhi sống chết cũng không nói cho ta biết lai lịch của đứa trẻ, ta biết nhất định là có lý do gì đó, nên đành phải trơ mắt nhìn mọi người xỉ nhục Hinh nhi."
Giọng nói của Văn phu nhân khàn khàn, là một người mẹ, rõ ràng biết con gái mình oan ức, nhưng lại không thể thanh minh cho con gái, vậy thì cuộc sống của bà còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
“Sau đó thì sao? Văn Hinh thế nào?"
“Cứ như vậy qua vài ngày, có một buổi tối Hinh nhi và Việt nhi đều mất tích, tất cả mọi người đều nói Hinh nhi bỏ trốn với người khác, nhưng ta biết, Hinh nhi nhất định đã xảy ra chuyện, nhất định Hinh nhi đã xảy ra chuyện!"
Văn phu nhân cầm lấy tay tôi, tôi vỗ nhẹ lên tay bà ta, “Phu nhân, đừng lo lắng."
Một lát sau, Văn phu nhân bình tĩnh hơn, “Quả nhiên mấy ngày sau, có một người thiếu niên tự xưng là họ Lôi đến nói cho ta biết, Hinh nhi đã thực sự xảy ra chuyện, không phải Hinh nhi bỏ trốn, mà là bị người khác bắt đi."
Trong lòng tôi thấy hoảng sợ, có người bắt Văn Hinh và tiểu Việt đi, là Dịch Phàm hay là Hàn Kinh? Nếu Dịch Phàm muốn đưa Văn Hinh đi, chẳng cần phải lén lút như vậy, nơi đây là địa phận của nước Chu, đưa một hai người đi đối với Dịch Phàm mà nói là chuyện rất dễ dàng, vậy thì chỉ còn lại Hàn Kinh.
Quả nhiên, Văn phu nhân nói tiếp: “Hắn nói Hinh nhi đã bị người Hung nô bắt đi, hắn còn nói ta không nên lo sợ, hắn sẽ cứu Hinh nhi ra. Tĩnh Chi, ngươi có biết người thiếu niên đó không?"
Thiếu niên họ Lôi? Trước mắt tôi hiện ra hình ảnh người thanh niên ôm loan đạo dựa vào tường hôm đó, đúng vậy, nhất định là cậu ta! Tôi gật đầu, an ủi Văn phu nhân, “Tôi biết cậu ta, bá mẫu, bà yên tâm, Văn Hinh sẽ không sao đâu, tôi cam đoan."
Ngoài miệng an ủi Văn phu nhân, nhưng trong lòng tôi thì nóng như lửa đốt, nếu thật sự Văn Hinh và tiểu Việt ở trong tay Hàn Kinh, tôi rùng mình.
Văn phu nhân lại ho, tôi đi rót cho bà chén nước, đỡ bà uống nước xong, để bà nằm xuống nghỉ ngơi, vừa định đứng dậy rời đi, Văn phu nhân đột nhiên nắm lấy tay tôi, đòi ngồi dậy.
“Phu nhân, bà cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi nhất định sẽ đưa Văn Hinh trở về." Tôi nói, bởi vì Văn Hinh bị tôi làm liên lụy, bất kể thế nào, tôi cũng phải cứu cô ấy.
Văn phu nhân lắc đầu nhè nhẹ, hỏi: “Ngươi phải đi sao?"
Tôi gật đầu, nếu đã biết tung tích của Văn Hinh và tiểu Việt, tôi phải nhanh chóng đến nước Hung nô, phải cứu họ ra trước khi Hàn Kinh làm tổn thương tới họ.
“Phu nhân, tôi xin lỗi, tất cả là vì tôi nên mới liên lụy Văn Hinh, bà yên tâm, bất luận thế nào tôi cũng sẽ đưa Văn Hinh của bà trở về an toàn." Tôi kiên định nói.
“Sức khỏe của ta không được rồi," Văn phu nhân ngăn lời tôi lại, chậm rãi nói, “Không cần lo lắng, ta biết rõ sức khỏe của ta, chỉ e rằng cơ thể này không thể kiên trì chờ được ngày Hinh nhi trở về."
Thấy sắc mặt Văn phu nhân tái nhợt, trong lòng tôi đau xót, ngồi xuống đầu giường bà, không ngờ những lời tiếp theo đó của bà nằm ngoài dự kiến của tôi.
“Ta không lo lắng cho Hinh nhi, Hinh nhi là đứa trẻ từ trước đến giờ luôn có phúc, Hinh nhi sẽ không xảy ra chuyện gì, ta chỉ không yên lòng về một người khác." Giọng nói của Văn phu nhân run rẩy.
Thấy tôi nghi hoặc, bà hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Tĩnh Chi, ngươi giúp ta một việc, được không?"
Tôi gật đầu không do dự.
“Nếu một ngày nào đó ngươi gặp nó, hãy nói cho nó biết, ta rất xin lỗi, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ từ bỏ, ta không đủ tư cách là một mẫu thân, ta chưa từng quan tâm đến nó, làm nó chịu nhiều khổ cực, ta…" Lời nói của Văn phu nhân đứt quãng, bà nhắm mắt lại, nghẹn ngào, không nói được nữa, nước mắt tuôn trào, tràn xuống hai má.
“Là Hoa Niệm Mô, đúng không?" Tôi hỏi nhỏ.
Văn phu nhân mở mắt kinh ngạc nhìn tôi, tôi thản nhiên cười, chuyện này tôi đã đoán ra từ trước, trên đời này làm gì có người xa lạ lại giống nhau đến như vậy, nhất định họ có quan hệ huyết thống, nhưng tôi chỉ không ngờ họ lại là quan hệ mẹ con với nhau.
“Vì sao cô ấy lại lưu lạc bên ngoài? Văn Hinh có biết không?"
Văn phu nhân nhè nhẹ lắc đầu, nước mắt lại tuôn rơi: “Hinh nhi không biết nó có một người tỷ tỷ, hai đứa…không cùng một phụ thân."
Tôi mở to mắt kinh ngạc nhìn Văn phu nhân, thấy sắc mặt Văn phu nhân đỏ ửng, tôi vội cụp mắt xuống, nghe Văn phu nhân nói: “Ngươi nhất định sẽ tò mò, gia tộc Văn phủ lớn như vậy sao lại lấy một người như ta đúng không?"
“…"
“Nhà của ta cũng vốn là nhà giàu ở Uyển thành, phụ thân ta trước đó có tiếng ở Uyển thành, rất thâm giao với Văn gia, lúc ta còn nhỏ đã hứa gả cho Văn gia." Văn phu nhân nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn về xa xăm, như đang nhớ lại chuyện xa xưa.
“Phụ thân và mẫu thân rất yêu thương ta, chiều chuộng ta, từ nhỏ ta đã có Văn ca đã làm bạn, hắn đối với ta cũng rất tốt, tất cả mọi người đều cười ta, nói ta có số mệnh tốt, tương lai sẽ một tướng công yêu chiều ta, bề ngoài tuy ta tỏ ra tức giận, nhưng trong lòng rất vui mừng, là một nữ nhân, có thể có nơi chốn tốt, cuộc đời sẽ tốt đẹp, thật sự nên cảm tạ trời xanh."
“Ta cho rằng lớn lên ta sẽ gả cho Văn ca, sinh con cho hắn, tuy rằng rất bình thường, nhưng sẽ rất hạnh phúc, nhưng thật không ngờ có một ngày, số mệnh của ta lại đi trên một con đường khác. Năm ấy ta vừa tròn mười sáu tuổi, ta nhớ rất rõ ngày đó, đó là ngày mùng ba tháng năm của năm thứ tư Tiên đế Mậu Khang."
Hơi thở của Văn phu nhân trở nên gấp gáp, sắc mặt đỏ bừng không bình thường, tôi sợ hãi: “Phu nhân, để sau hãy nói tiếp."
“Ta không sao, ta phải nói, ta sợ lần sau có muốn nói cũng không còn cơ hội nữa, việc này đã ở trong lòng ta hơn hai mươi năm rồi, ta chưa từng nói cho ai biết, cho dù là Hinh nhi ta cũng chưa từng nói cho nó nghe." Văn phu nhân cười, nói tiếp: “Lúc đó ngoại tổ phụ gửi thư tới, nói là ngoại tổ mẫu đã qua đời, mẫu thân nghe tin khóc ngất đi, nhà của ngoại tổ phụ ở phía Bắc Uyển thành, là nơi giáp với nước Hung nô, mẫu thân ta đã hơn mười năm nay không về đó rồi, trong lòng ta cũng rất đau đớn, nhưng vẫn phải an ủi mẫu thân, mẫu thân ta sau khi khóc xong liền nói với cha ta, bà nhất định phải đi, để giữ đạo hiếu với ngoại tổ mẫu, phụ thân ta đồng ý, nhưng vì bận nhiều việc nên không thể cùng đi, ta liền nói với phụ thân là ta sẽ cùng đi để chăm sóc mẫu thân.’
“Lúc ta đi, vì quá gấp nên không báo với Văn ca một câu, chỉ dẫn theo vài gia đinh, biên giới giữa nước Đại Chu và Hung nô không hề thái bình, hơn nữa chúng ta là nữ quyến, phụ thân liền phái nhiều người bảo hộ chúng ta."
Đến đây, Văn phu nhân cười khẽ, nói nhỏ: “Cho dù có mang theo nhiều người thì sao chứ, có ích gì đâu chứ? Hắn không hề sợ."
Dừng lại một chút, bà nói tiếp: “Khi chúng ta vừa tiến vào giữa hai ngọn núi, liền gặp sơn tặc, sơn tặc này rất lợi hại, ngườ tuy không nhiều lắm nhưng vẫn có thể dễ dàng chế ngự chúng ta, rất nhiều người bị giết chết, ta vô cùng sợ hãi, mẫu thân liền kéo ta từ trên xe ngựa xuống rồi chạy trốn, hy vọng bọn chúng không chú ý đến chúng ta, nhưng không ngờ bọn chúng lại phát hiện ra đuổi theo, một tên sơn tặc lao đến, mẫu thân liền xông đến ôm chặt tên sơn tặc đó, rồi quay lại hét lên với ta: “Tú nhi, chạy mau."
Giọng nói của Văn phu nhân trở nên thê lương, ánh mắt sợ hãi, giống như cảnh tượng đó đang hiện lên trước mắt, làm tôi rùng mình một cái.
“Ta liều mạng chạy về phía trước, nước mắt chảy xuống đầy mặt, mẫu thân kêu ta bỏ mẫu thân để chạy trốn, ta không dám quay lại nhìn, nhưng cho dù ta có chạy, thì có thể chạy đi đâu được chứ, đằng sau có người cưỡi ngựa đuổi theo, càng lúc càng gần, nhưng hắn lại không chịu bắt ta ngay lập tức mà cứ theo sau ta, ta cứ liều mạng chạy về phía trước, liều mạng mà chạy, nhưng không thể nào thoát khỏi tiếng vó ngựa đằng sau, sau đó ta thật sự không chạy nổi, ngã nhào xuống đất, lúc ngẩng lên nhìn thấy hắn đang đứng đó cười ta, là hắn cố ý, hắn biết ta sẽ chạy không thoát nên cố ý đùa giỡn ta."
“Ta trừng trừng nhìn hắn, trong lòng vô cùng sợ, ta đã từng nghe người ta nói, nữ nhân bị rơi vào tay sơn tặc sẽ có kết cục gì, ta thà chết cũng không thể mất đi sự trong sạch, ta liền đứng lên, hắn thấy ta trừng mắt nhìn hắn thì hơi giật mình, cười cười, sau đó hắn tiến đến hai bước, ta biết hắn sắp đưa ta đi, ta chậm chạp lui về sau, sau đó ta thấy bên cạnh có một cây đại thụ, ta liền lao đầu vào đó."
Văn phu nhân bình tĩnh kể, tôi hét lên một tiếng kinh hãi, không ngờ Văn phu nhân yếu đuối lại có tính tình cương liệt như vậy.
“Phu nhân, đã có rất nhiều chuyện xảy ra mà tôi không thể nói ra hết được, bà chắc hẳn biết rõ Văn Hinh lên núi tìm tôi, chúng tôi đã thất lạc nhau ở trong núi, tôi đã xảy ra một chút chuyện, sau khi thoát nạn là muốn tìm hiểu ngay chuyện đã xảy ra, có phải Văn Hinh đã đưa Việt nhi về đây không? Cô ấy hiện giờ đang ở đâu?"
Văn phu nhân im lặng nghe tôi nói, không trả lời, tôi khẩn thiết nhìn bà ta, hy vọng bà ta tin tưởng những lời tôi nói. Hay là tôi đem chuyện xảy ra ở vách núi nói cho bà ta biết, mà cho dù có nói, bà ta có tin không? Thấy Văn phu nhân một lúc lâu vẫn không nói gì, tôi vô cùng tuyệt vọng, nếu bà ấy đã không tin tôi, bất kể tôi có nói gì cũng vô dụng.
“Tĩnh Chi!" Văn phu nhân gọi tôi, rồi lại ho vài tiếng, tôi vội xoay người lại, Văn phu nhân sau khi ngừng ho, thở hổn hển nhìn tôi.
“Văn Hinh có trở về mang theo cả Việt nhi, lúc ấy Thượng Vương gia vẫn còn ở Uyển thành, Hinh nhi sợ hắn đối với Việt nhi bất lợi, có chết cũng không nói ra lai lịch của đứa bé. Ngươi biết đấy, Hinh nhi thường hay ra ngoài đi đó đây, thường xuyên đi cả năm không về, cho nên người trong phủ nói là Hinh nhi ở bên ngoài đã sinh ra đứa bé đó."
“…"
‘Lão gia vô cùng tức giận, vì Hinh nhi không chịu nói gì, lão gia phải đi hỏi Triệu Thiên, không biết vì sao, Triệu Thiên cũng không chịu nói, tuy rằng ta biết nhất định đã có chuyện xảy ra ở đứa bé này, nhưng vì Hinh nhi sống chết cũng không nói cho ta biết lai lịch của đứa trẻ, ta biết nhất định là có lý do gì đó, nên đành phải trơ mắt nhìn mọi người xỉ nhục Hinh nhi."
Giọng nói của Văn phu nhân khàn khàn, là một người mẹ, rõ ràng biết con gái mình oan ức, nhưng lại không thể thanh minh cho con gái, vậy thì cuộc sống của bà còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
“Sau đó thì sao? Văn Hinh thế nào?"
“Cứ như vậy qua vài ngày, có một buổi tối Hinh nhi và Việt nhi đều mất tích, tất cả mọi người đều nói Hinh nhi bỏ trốn với người khác, nhưng ta biết, Hinh nhi nhất định đã xảy ra chuyện, nhất định Hinh nhi đã xảy ra chuyện!"
Văn phu nhân cầm lấy tay tôi, tôi vỗ nhẹ lên tay bà ta, “Phu nhân, đừng lo lắng."
Một lát sau, Văn phu nhân bình tĩnh hơn, “Quả nhiên mấy ngày sau, có một người thiếu niên tự xưng là họ Lôi đến nói cho ta biết, Hinh nhi đã thực sự xảy ra chuyện, không phải Hinh nhi bỏ trốn, mà là bị người khác bắt đi."
Trong lòng tôi thấy hoảng sợ, có người bắt Văn Hinh và tiểu Việt đi, là Dịch Phàm hay là Hàn Kinh? Nếu Dịch Phàm muốn đưa Văn Hinh đi, chẳng cần phải lén lút như vậy, nơi đây là địa phận của nước Chu, đưa một hai người đi đối với Dịch Phàm mà nói là chuyện rất dễ dàng, vậy thì chỉ còn lại Hàn Kinh.
Quả nhiên, Văn phu nhân nói tiếp: “Hắn nói Hinh nhi đã bị người Hung nô bắt đi, hắn còn nói ta không nên lo sợ, hắn sẽ cứu Hinh nhi ra. Tĩnh Chi, ngươi có biết người thiếu niên đó không?"
Thiếu niên họ Lôi? Trước mắt tôi hiện ra hình ảnh người thanh niên ôm loan đạo dựa vào tường hôm đó, đúng vậy, nhất định là cậu ta! Tôi gật đầu, an ủi Văn phu nhân, “Tôi biết cậu ta, bá mẫu, bà yên tâm, Văn Hinh sẽ không sao đâu, tôi cam đoan."
Ngoài miệng an ủi Văn phu nhân, nhưng trong lòng tôi thì nóng như lửa đốt, nếu thật sự Văn Hinh và tiểu Việt ở trong tay Hàn Kinh, tôi rùng mình.
Văn phu nhân lại ho, tôi đi rót cho bà chén nước, đỡ bà uống nước xong, để bà nằm xuống nghỉ ngơi, vừa định đứng dậy rời đi, Văn phu nhân đột nhiên nắm lấy tay tôi, đòi ngồi dậy.
“Phu nhân, bà cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi nhất định sẽ đưa Văn Hinh trở về." Tôi nói, bởi vì Văn Hinh bị tôi làm liên lụy, bất kể thế nào, tôi cũng phải cứu cô ấy.
Văn phu nhân lắc đầu nhè nhẹ, hỏi: “Ngươi phải đi sao?"
Tôi gật đầu, nếu đã biết tung tích của Văn Hinh và tiểu Việt, tôi phải nhanh chóng đến nước Hung nô, phải cứu họ ra trước khi Hàn Kinh làm tổn thương tới họ.
“Phu nhân, tôi xin lỗi, tất cả là vì tôi nên mới liên lụy Văn Hinh, bà yên tâm, bất luận thế nào tôi cũng sẽ đưa Văn Hinh của bà trở về an toàn." Tôi kiên định nói.
“Sức khỏe của ta không được rồi," Văn phu nhân ngăn lời tôi lại, chậm rãi nói, “Không cần lo lắng, ta biết rõ sức khỏe của ta, chỉ e rằng cơ thể này không thể kiên trì chờ được ngày Hinh nhi trở về."
Thấy sắc mặt Văn phu nhân tái nhợt, trong lòng tôi đau xót, ngồi xuống đầu giường bà, không ngờ những lời tiếp theo đó của bà nằm ngoài dự kiến của tôi.
“Ta không lo lắng cho Hinh nhi, Hinh nhi là đứa trẻ từ trước đến giờ luôn có phúc, Hinh nhi sẽ không xảy ra chuyện gì, ta chỉ không yên lòng về một người khác." Giọng nói của Văn phu nhân run rẩy.
Thấy tôi nghi hoặc, bà hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Tĩnh Chi, ngươi giúp ta một việc, được không?"
Tôi gật đầu không do dự.
“Nếu một ngày nào đó ngươi gặp nó, hãy nói cho nó biết, ta rất xin lỗi, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ từ bỏ, ta không đủ tư cách là một mẫu thân, ta chưa từng quan tâm đến nó, làm nó chịu nhiều khổ cực, ta…" Lời nói của Văn phu nhân đứt quãng, bà nhắm mắt lại, nghẹn ngào, không nói được nữa, nước mắt tuôn trào, tràn xuống hai má.
“Là Hoa Niệm Mô, đúng không?" Tôi hỏi nhỏ.
Văn phu nhân mở mắt kinh ngạc nhìn tôi, tôi thản nhiên cười, chuyện này tôi đã đoán ra từ trước, trên đời này làm gì có người xa lạ lại giống nhau đến như vậy, nhất định họ có quan hệ huyết thống, nhưng tôi chỉ không ngờ họ lại là quan hệ mẹ con với nhau.
“Vì sao cô ấy lại lưu lạc bên ngoài? Văn Hinh có biết không?"
Văn phu nhân nhè nhẹ lắc đầu, nước mắt lại tuôn rơi: “Hinh nhi không biết nó có một người tỷ tỷ, hai đứa…không cùng một phụ thân."
Tôi mở to mắt kinh ngạc nhìn Văn phu nhân, thấy sắc mặt Văn phu nhân đỏ ửng, tôi vội cụp mắt xuống, nghe Văn phu nhân nói: “Ngươi nhất định sẽ tò mò, gia tộc Văn phủ lớn như vậy sao lại lấy một người như ta đúng không?"
“…"
“Nhà của ta cũng vốn là nhà giàu ở Uyển thành, phụ thân ta trước đó có tiếng ở Uyển thành, rất thâm giao với Văn gia, lúc ta còn nhỏ đã hứa gả cho Văn gia." Văn phu nhân nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn về xa xăm, như đang nhớ lại chuyện xa xưa.
“Phụ thân và mẫu thân rất yêu thương ta, chiều chuộng ta, từ nhỏ ta đã có Văn ca đã làm bạn, hắn đối với ta cũng rất tốt, tất cả mọi người đều cười ta, nói ta có số mệnh tốt, tương lai sẽ một tướng công yêu chiều ta, bề ngoài tuy ta tỏ ra tức giận, nhưng trong lòng rất vui mừng, là một nữ nhân, có thể có nơi chốn tốt, cuộc đời sẽ tốt đẹp, thật sự nên cảm tạ trời xanh."
“Ta cho rằng lớn lên ta sẽ gả cho Văn ca, sinh con cho hắn, tuy rằng rất bình thường, nhưng sẽ rất hạnh phúc, nhưng thật không ngờ có một ngày, số mệnh của ta lại đi trên một con đường khác. Năm ấy ta vừa tròn mười sáu tuổi, ta nhớ rất rõ ngày đó, đó là ngày mùng ba tháng năm của năm thứ tư Tiên đế Mậu Khang."
Hơi thở của Văn phu nhân trở nên gấp gáp, sắc mặt đỏ bừng không bình thường, tôi sợ hãi: “Phu nhân, để sau hãy nói tiếp."
“Ta không sao, ta phải nói, ta sợ lần sau có muốn nói cũng không còn cơ hội nữa, việc này đã ở trong lòng ta hơn hai mươi năm rồi, ta chưa từng nói cho ai biết, cho dù là Hinh nhi ta cũng chưa từng nói cho nó nghe." Văn phu nhân cười, nói tiếp: “Lúc đó ngoại tổ phụ gửi thư tới, nói là ngoại tổ mẫu đã qua đời, mẫu thân nghe tin khóc ngất đi, nhà của ngoại tổ phụ ở phía Bắc Uyển thành, là nơi giáp với nước Hung nô, mẫu thân ta đã hơn mười năm nay không về đó rồi, trong lòng ta cũng rất đau đớn, nhưng vẫn phải an ủi mẫu thân, mẫu thân ta sau khi khóc xong liền nói với cha ta, bà nhất định phải đi, để giữ đạo hiếu với ngoại tổ mẫu, phụ thân ta đồng ý, nhưng vì bận nhiều việc nên không thể cùng đi, ta liền nói với phụ thân là ta sẽ cùng đi để chăm sóc mẫu thân.’
“Lúc ta đi, vì quá gấp nên không báo với Văn ca một câu, chỉ dẫn theo vài gia đinh, biên giới giữa nước Đại Chu và Hung nô không hề thái bình, hơn nữa chúng ta là nữ quyến, phụ thân liền phái nhiều người bảo hộ chúng ta."
Đến đây, Văn phu nhân cười khẽ, nói nhỏ: “Cho dù có mang theo nhiều người thì sao chứ, có ích gì đâu chứ? Hắn không hề sợ."
Dừng lại một chút, bà nói tiếp: “Khi chúng ta vừa tiến vào giữa hai ngọn núi, liền gặp sơn tặc, sơn tặc này rất lợi hại, ngườ tuy không nhiều lắm nhưng vẫn có thể dễ dàng chế ngự chúng ta, rất nhiều người bị giết chết, ta vô cùng sợ hãi, mẫu thân liền kéo ta từ trên xe ngựa xuống rồi chạy trốn, hy vọng bọn chúng không chú ý đến chúng ta, nhưng không ngờ bọn chúng lại phát hiện ra đuổi theo, một tên sơn tặc lao đến, mẫu thân liền xông đến ôm chặt tên sơn tặc đó, rồi quay lại hét lên với ta: “Tú nhi, chạy mau."
Giọng nói của Văn phu nhân trở nên thê lương, ánh mắt sợ hãi, giống như cảnh tượng đó đang hiện lên trước mắt, làm tôi rùng mình một cái.
“Ta liều mạng chạy về phía trước, nước mắt chảy xuống đầy mặt, mẫu thân kêu ta bỏ mẫu thân để chạy trốn, ta không dám quay lại nhìn, nhưng cho dù ta có chạy, thì có thể chạy đi đâu được chứ, đằng sau có người cưỡi ngựa đuổi theo, càng lúc càng gần, nhưng hắn lại không chịu bắt ta ngay lập tức mà cứ theo sau ta, ta cứ liều mạng chạy về phía trước, liều mạng mà chạy, nhưng không thể nào thoát khỏi tiếng vó ngựa đằng sau, sau đó ta thật sự không chạy nổi, ngã nhào xuống đất, lúc ngẩng lên nhìn thấy hắn đang đứng đó cười ta, là hắn cố ý, hắn biết ta sẽ chạy không thoát nên cố ý đùa giỡn ta."
“Ta trừng trừng nhìn hắn, trong lòng vô cùng sợ, ta đã từng nghe người ta nói, nữ nhân bị rơi vào tay sơn tặc sẽ có kết cục gì, ta thà chết cũng không thể mất đi sự trong sạch, ta liền đứng lên, hắn thấy ta trừng mắt nhìn hắn thì hơi giật mình, cười cười, sau đó hắn tiến đến hai bước, ta biết hắn sắp đưa ta đi, ta chậm chạp lui về sau, sau đó ta thấy bên cạnh có một cây đại thụ, ta liền lao đầu vào đó."
Văn phu nhân bình tĩnh kể, tôi hét lên một tiếng kinh hãi, không ngờ Văn phu nhân yếu đuối lại có tính tình cương liệt như vậy.
Tác giả :
Tiên Chanh