Luyến Tâm
Chương 8
“Tiểu Diệp, cám ơn em" Hùng Bưu cảm động đến vành mắt đỏ bừng, có thể có được đứa em gái như vậy cũng là phúc khí của hắn,
“Anh hai, anh khách sáo cái gì. Tóm lại, anh có vấn đề gì cũng có thể hỏi em, em là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn." Hùng Tiểu Diệp hào khí vỗ ngực hùng hồn nói.
“Vậy em nói ba mẹ A Huân, bọn họ sẽ đồng ý không?" Lại nói tiếp, Hùng Bưu còn chưa từng nghe A Huân nhắc tới cha mẹ mình.
“Anh, chẳng lẽ anh Hạo không nói cho anh biết, anh ấy là cô nhi sao?" Hùng Tiểu Diệp kinh ngạc nhướng chân mày, nhưng mà nghĩ đến cô cũng là từ chỗ Lam Linh mới biết được nên cũng liền thấy không có gì kỳ quái.
“Anh không biết, A Huân cho tới bây giờ không có nói với anh." Hùng Bưu lắc lắc đầu, nghĩ đến Hạo Huân thế nhưng là cô nhi thì không khỏi cảm thấy khổ sở. Tuy rằng cậu mất cha mẹ nhưng cậu vẫn còn có Tiểu Diệp, mà Hạo Huân một người thân cũng đều không có.
“Có thể là anh Hạo cảm thấy chuyện này không trọng yếu, cho nên mới không nói cho anh biết." Nghĩ đến cái này cũng có khả năng.
“Có lẽ em nói đúng. Nhưng mà, Tiểu Diệp, làm sao em biết A Huân là cô nhi a?" Cậu cũng không biết, Tiểu Diệp như thế nào lại biết? Có phải Hạo Huân nói cho Tiểu Diệp biết nhưng lại không muốn nói cho mình biết hay không? Nghĩ đến khả năng này, Hùng Bưu không khỏi cảm thấy ngực chình mình rầu rĩ.
“Đó là em hỏi Linh tỷ, là chị ấy nói cho em, anh, kỳ thật anh cũng có thể đi hỏi anh Hạo a, tin tưởng anh ấy nhất định sẽ nói cho anh biết." Cảm giác được trong giọng nói có chút ghen tuông của Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp không nén nổi buồn cười, anh trai trì độn của cô thế nhưng biết ghen. Xem ra Hùng Bưu thực thích anh Hạo Huân.
“Nếu anh hỏi anh ta, anh ta sẽ nói cho anh biết sao?" Cho dù Hùng Tiểu Diệp nói như thế, Hùng Bưu vẫn là không tin tưởng cho lắm.
“Sẽ, bởi vì anh Hạo thích anh a, cho nên vô luận anh hỏi anh ấy cái gì, anh ấy đều sẽ nói. Anh, tin tưởng em, em sẽ không lừa anh." Ai, cái anh ngốc nhà cô thật đúng là thiếu tự tin a!
Nghe Hùng Tiểu Diệp cam đoan, Hùng Bưu gật gật đầu nghĩ, đợi đến tối Hạo Huân công tác trở về cậu sẽ hỏi, trên miệng không nén nổi nở nụ cười.
Thấy Hùng Bưu tươi cười, Hùng Tiểu Diệp yên tâm tiếp tục xem TV, nhưng không biết, anh trai của cô sở dĩ cười hoàn toàn không phải như cô nghĩ.
******************
Sau khi nhẹ nhàng mở cửa phòng, lại thấy Hùng Bưu đang co rút cuộn nằm ở trên ghế sofa ngủ, chân mày không khỏi nhíu lại. Hạo Huân đi qua, không tốn một chút sức ôm lấy Hùng Bưu đi về phía phòng ngủ.
“A Huân, anh đã về rồi?" Đang lúc Hùng Bưu mơ mơ màng màng cảm giác được mình bị người ôm lấy, sau khi nhìn thấy là Hạo Huân, không khỏi cao hứng giương lên tươi cười.
“Ừ, như thế nào không lên giường ngủ?" Cảm nhận được Hùng Bưu vui thích, nguyên bản nghĩ muốn trách cứ, Hạo Huân không khỏi phóng nhẹ ngữ khí.
“Tôi có việc muốn nói với anh" Chờ Hạo Huân sau khi ôm mình đến trên giường, nhìn chăm chú vào bóng dáng của Hạo Huân, Hùng Bưu nói. Ngay cả chính cậu cũng không biết trong ngữ khí của mình không tự giác có chút làm nũng.
Nghe thấy Hạo Huân nói giống như là làm nũng, Hạo Huân kinh ngạc khơi lên lông mi, cước bộ đi đến bên phòng tắm bổng chọn đi trở về.
“Chuyện gì?" Ở trên trán Hùng Bưu rơi xuống một nụ hôn, Hạo Huân ngồi xuống bên cạnh hỏi Hùng Bưu.
“A Huân, anh là một cô nhi?" Dĩ vãng đối Hạo Huân hôn hôn Hùng Bưu không có bao nhiêu phản ứng, hiện tại sau khi minh bạch mình cũng thích Hạo Huân, Hùng Bưu có chút hơi ngượng ngùng. Không tự giác gãi gãi đầu, Hùng Bưu hỏi.
“Ừm, tại sao đột nhiên hỏi chuyện này?" Hùng Bưu ngượng ngùng làm cho Hạo Huân biết cậu đã hiểu được anh thích cậu, nhưng mà đối với việc Hùng Bưu thế nhưng lại hỏi thân thế của mình, điều này khiến cho Hạo Huân có chút kinh ngạc.
“Không có gì. A Huân, như thế nào chưa từng nghe anh nhắc tới?" Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hạo Huân, Hùng Bưu không tự giác cúi đầu.
“Anh cảm thấy cái này không có gì đáng nói, cho nên không nói. Làm sao vậy?" Kéo qua Hùng Bưu, đem cậu ôm vào trong ngực, nghe mùi thơm ngát trên người cậu vừa mới tắm xong, Hạo Huân lơ đãng nói.
Tựa vào đầu vai to lớn của Hạo Huân, Hùng Bưu rầu rĩ nói. “Chỉ là cảm thấy, Tiểu Diệp cùng Linh tỷ đều biết, mà tôi lại không biết, trong lòng là lạ."
Thì ra em ấy là ghen tị, Hạo Huân khoái trá ôm chặt Hùng Bưu, dán vào tai cậu trầm thấp nói, “Về sau em muốn biết cái gì, anh đều sẽ nói cho em biết"
Bị nhiệt khí của Hạo Huân thổi vào lổ tai làm cho ngưa ngứa, Hùng Bưu ngọ ngoạy lại bị vòng tay siết chặt vào trong ngực không thể động đậy. Cảm nhận được nhiệt độ từ trên người Hạo Huân truyền đến, Hùng Bưu không khỏi đỏ mặt, nửa ngày mới lên tiếng.
“A Huân, tôi.... Em muốn ngủ"
“A Bưu, anh muốn em" Thanh âm khàn khàn công bố Hạo Huân đã nhẫn nại dục vọng đã lâu.
Thấy lửa nóng trong ánh mắt Hạo Huân, cho dù Hùng Bưu tái trì độn đến đâu thân thể vẫn không khỏi run nhè nhẹ. Cậu cũng không rõ lắm ý tứ của Hạo Huân, nhưng là không nhịn được cảm thấy sợ hãi, không khỏi cự tuyệt nói. “A Huân, em.....Em ngày mai còn phải đi học, em..... Em muốn ngủ"
“Ngày mai xin phép. Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương." Biết Hùng Bưu đối phương diện này xa lạ, Hạo Huân thương tiếc, ở trên mặt Hùng Bưu không ngừng hạ xuống nụ hôn, cuối cùng mới khẽ hôn lên đôi môi Hùng Bưu.
“A Bưu, anh yêu em" Nói xong, liền nồng nhiệt hôn lên đôi môi Hùng Bưu.
“Ưm....."
Còn bị vây trong trạng thái ngây ngốc, Hùng Bưu chỉ có thể bị động tiếp nhận cái hôn của Hạo Huân, dần dần hai tay khoát lên bả vai của Hạo Huân, lại không tự giác rên ra tiếng.
Không ngừng trêu đùa Hùng Bưu trúc trắc phản ứng, hai tay cũng không đình chỉ vuốt ve thân thể dưới thân. Xâm nhập vào trong quần áo, hai tay nóng hổi làm cho Hùng Bưu không nhịn được run rẩy, ở bàn tay xoa nắn hai hạt đậu đỏ hồng trước ngực thì lại rên rỉ ra tiếng.
“Ưm.....A....."
Phát giác bên tai truyền đến tiếng rên rĩ đúng là xuất từ chính miệng mình, Hùng Bưu thẹn thùng bụm miệng, nhưng sau một giây bị song thủ cưỡng chế lấy ra.
“Đừng che, anh thích âm thanh của em phát ra." Nhất là do chính hắn làm cho Hùng Bưu phát ra thanh âm khả ái như thế.
“Không cần....." Hạo Huân nói càng làm cho Hùng Bưu xấu hổ đến toàn thân đỏ bừng, chỉ có thể không ngừng lắc đầu hô không cần. Cậu không cần phát ra tiếng kêu tu nhân như vậy, này sẽ để cho cậu cảm thấy thực xấu hổ.
Thấy bộ dáng thẹn thùng của Hùng Bưu, Hạo Huân lại cảm giác dục vọng của mình càng trướng đại, nhưng vì không muốn làm cho Hùng Bưu sợ hãi, hắn chỉ có thể kìm nén chính mình từ từ đến.
“Ngoan, đừng sợ, em cái gì cũng đừng nghĩ, chỉ cần nghĩ đến anh là được rồi." Kéo hai tay vô lực của Hùng Bưu để cho cậu ôm lấy mình, Hạo Huân không ngừng ở bên tai cậu nói nhỏ.
“A Huân......" Hai tròng mắt mông lung nhìn chăm chú vào tuấn nhan trước mắt, hai tay không tự giác ôm chặt cơ thể to lớn kia, trọng miệng lại thì thào cái tên đã khắc sâu vào trong trí nhớ.
“Anh yêu em" Sau khi thủ thỉ nói ra yêu ngữ, Hạo Huân cúi đầu hôn xuống đôi môi của thiên hạ dưới thân đã bị hắn hôn đến sưng đỏ.
Nụ hôn say sưa không ngừng rơi xuống cổ, xương quai xanh, trên ngực, bụng, đùi, cuối cùng đi đến dưới hạ thân lửa nóng. Không chút do dự mở ra đôi môi bao trùm dục vọng của Hùng Bưu, dùng đến kỹ xảo chính mình quen thuộc không ngừng lấy lòng người anh âu yếm.
“Ô....... Không......Phải....."
Nhìn đến địa phương ngay cả mình đều rất ít khi chạm qua, lúc này bị khoang miệng ấm áp của Hạo Huân bao phủ, trong nháy mắt trong đầu đều là trống rỗng. Toàn thân không ngừng dâng lên khoái cảm, Hùng Bưu kêu khóc. Chưa bao giờ chịu qua kích thích như thế, Hùng Bưu không ngừng vặn vẹo thân thể, hai tay cũng chống đẩy Hạo Huân, bất đắc dĩ bị khoái cảm cùng tình dục khống chế, thân thể một chút khí lực đều sử dụng không được, chỉ có thể bất lực kêu khóc.
“A......" Ở một tiếng kêu sợ hãi phóng ra tinh dịch, thân thể hư mềm nằm ở trên giường, trong đầu lại trống rỗng, chỉ có thể không ngừng thở hổn hển.
Nhìn chăm chú vào Hùng Bưu, trên da thịt ngăm đen đỏ thẩm, dấu hôn trải rộng khắp thân thể, hai mắt mông lung không có tiêu cự nhìn hắn, đôi môi đỏ tươi hấp dẫn hít thở giống như khẽ trương khẽ hợp. Cảm nhận được dục vọng dưới thân gào thét, Hạo Huân lấy ra thuốc mỡ ở trong tủ đầu giường, lấy tay quét một lượng thuốc mỡ, sau đó đem ngón tay tham hướng xuống giữa đùi thiên hạ dưới thân.
Thân thể bị dị vật xâm nhập hơi khó chịu làm cho Hùng Bưu sợ hãi rên rỉ, nhưng sau đó lại bị Hạo Huân ngăn chặn đôi môi, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo thân thể để trốn tránh dị vật tiếp xúc, lại làm cho ngón tay thon dài của Hạo Huân càng thêm xâm nhập sâu vào mật huyệt của cậu.
“A......Ưm ư......"
Nhìn chăm chú vào phản ứng của Hùng Bưu, Hạo Huân biết chắc là mình đụng chạm tới điểm mẫn cảm trong cơ thể cậu, ngón tay lại hảo không lưu tình tập trung tấn công điểm mẫn cảm kia, thẳng đến khi chọc đến Hùng Bưu kinh suyễn liên tục. Ở Hạo Huân không ngừng âu yếm, lần thứ hai phóng thích.
Sau khi rút ngón tay ra, Hạo Huân đem dục vọng của mình vùi vào trong mật nguyệt mềm mại. Nguyên bản huyệt đạo được mở rộng tại khi Hạo Huân tiến vào không ngừng bị căng lớn, cũng trở nên rất chặt hẹp. Thẳng đến khi hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Hùng Bưu, Hạo Huân mới chú ý tới tiếng la khóc của Hùng Bưu, không khỏi đau lòng cúi đầu hôn xuống nước mắt không ngừng lã chã rơi.
“Ô......Đau quá......"
Huyệt đạo bị cứng rắn chen vào không ngừng kêu gào đau đớn, trong cơ thể cảm giác cự vật to lớn áp bách càng làm cho Hùng Bưu đau đến khóc ra tiếng. Không ngừng chống đẩy người đàn ông bao trùm trên người mình, dục vọng lại cảm nhận đau đớn héo rút.
“Thả lỏng, chờ một chút sẽ không đau nữa, ngoan, thả lỏng....."
Không ngừng vuốt ve dục vọng uể oải của Hùng Bưu, thương tiếc không ngừng hôn lên hai má em ấy. Thẳng đến khi thiên hạ trong ngực hoàn toàn thả lỏng, Hạo Huân mới bắt đầu luật động.
“A......A......"
Theo Hạo Huân đong đưa, khoái cảm liên tiếp từ nơi bọn họ tiếp hợp tràn ngập ra, Hùng Bưu chịu không nổi ôm chặt Hạo Huân, phần eo không bị khống chế, phối hợp theo nhịp mà vặn vẹo.
Cảm nhận được Hùng Bưu phối hợp, Hạo Huân lại đẩy nhanh tốc độ ở trong cơ thể Hùng Bưu ra vào. Dục vọng ham muốn Hùng Bưu làm cho Hạo Huân lần đầu tiêu phóng thích ra ngoài, sau đó không đếm xỉa đến Hùng Bưu mệt mỏi một lần nữa muốn cậu, thẳng đến khi Hùng Bưu không chống cự nổi sự nhiệt tình của Hạo Huân mà ngất lịm đi mới thôi.
Vuốt ve hai má đầy mồ hôi của Hùng Bưu, Hạo Huân đau lòng ở trên môi cậu hôn hít. Nếu không phải lo lắng đến Hùng Bưu đã mệt đến ngất đi, hắn có thể sẽ còn tiếp tục muốn cậu.
Cảm nhận được dục vọng còn chôn trong cơ thể Hùng Bưu vẫn là bộ dạng tinh lực dư thừa, Hạo Huân không khỏi vì mình dục vọng chưa thỏa mãn mà cảm thấy buồn cười. Liền giữ như vậy, Hạo Huân ôm chặt Hùng Bưu chìm vào mộng đẹp.
———————-
Chờ Hùng Bưu sau khi tỉnh lại đã là sau giờ ngọ (11am -1pm), xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, ánh sáng chiếu vào làm cho cậu mở mắt không ra. Sau khi thích ứng với ánh sáng, cậu mới bắt đầu nhìn về bốn phía. Thoáng nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, thấy kim đồng hồ chỉ 1h, không khỏi kinh ngạc từ trên giường bật ngồi dậy, ngay sau đó thân thể do đau nhức mà té ngã trở về.
“Ô.....Đau quá"
Toàn thân bủn rủn làm cho Hùng Bưu hô đau ra tiếng, nhất là địa phương nói không nên lời kia không ngừng truyền đến đau đớn, sau khi thoáng nhìn không có một bộ quần áo trên người thì kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người. Cậu nhớ rõ cậu đều là mặc quần áo ngủ a? Như thế nào sẽ.....
Ở thời điểm Hùng Bưu sửng sờ, cửa phòng bị người mở ra. Sau khi nhìn thấy Hùng Bưu một bộ ngây ngốc ngồi ở trên giường, Hạo Huân không khỏi cảm thấy buồn cười. Sau khi ở trên môi Hùng Bưu hạ xuống một nụ hôn, mới ngồi xuống.
“Tỉnh?"
Hùng Bưu còn đang tự hỏi vì cái gì không mặc quần áo thì sau khi nhìn thấy Hạo Huân, trong đầu thoáng hiện từng bức họa tối hôm qua, nghĩ đến mình không mặc quần áo là bởi vì....... Hai má không khống chế được đỏ lên, hai tay lại nắm chặt trốn ở trong chăn bao lại chính mình.
Nhìn thấy hành động của Hùng Bưu, Hạo Huân cười khẽ một tiếng, cố ý ghé vào lỗ tai cậu thong thả nói. “Đừng che, nên nhìn anh đều nhìn."
Oanh! Máu toàn thân tất cả đều xông lên hai má, ở Hạo Huân đụng chạm, Hùng Bưu xấu hổ nhắm hai mắt lại.
“Ha ha, A Bưu, em thật đáng yêu" Không chờ Hùng Bưu phản ứng, Hạo Huân đã hôn lên môi cậu.
“Ưm......"
Đang lúc hai người hôn đến khó chia lìa, Hạo Huân muốn tiến thêm một bước yêu thương tiếp xúc cùng Hùng Bưu, một đạo thanh âm lại xuất hiện tại cửa phòng.
“Anh, nghe anh Hạo nói anh xin phép, anh làm sao.....Không.....Thoải......Mái...... “ Đang muốn đến thăm Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp sau khi mở cửa phòng liền nhìn thấy hai người trên giường, kinh ngạc trừng lớn mắt, nhất là khi nhìn thấy anh trai của cô đôi môi sưng đỏ, tiếp đó nhìn thấy ánh mắt Hạo Huân giống như giết người liền rất nhanh nói, “Quấy rầy, các anh tiếp tục"
Phanh một tiếng, rất nhanh khép cửa phòng lại. Đứng ở ngoài cửa phòng Hùng Tiểu Diệp kinh hãi vỗ ngực, thiên a, anh Hạo ánh mắt thật đúng là khủng bố! Lần sau, cô cũng không dám...... đi vào căn phòng này nữa.
Giống với Hùng Tiểu Diệp hai người ở trong phòng cũng giật mình, chẳng qua Hùng Bưu xấu hổ đến mức không dám ra ngoài, mà Hạo Huân tất nhiên là vì chuyện tốt bị cắt ngang mà thẹn quá thành giận. Về phần Hùng Tiểu Diệp nói như là ‘tiếp tục’ không cần nghĩ cũng biết là không thể nào.
“Anh hai, anh khách sáo cái gì. Tóm lại, anh có vấn đề gì cũng có thể hỏi em, em là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn." Hùng Tiểu Diệp hào khí vỗ ngực hùng hồn nói.
“Vậy em nói ba mẹ A Huân, bọn họ sẽ đồng ý không?" Lại nói tiếp, Hùng Bưu còn chưa từng nghe A Huân nhắc tới cha mẹ mình.
“Anh, chẳng lẽ anh Hạo không nói cho anh biết, anh ấy là cô nhi sao?" Hùng Tiểu Diệp kinh ngạc nhướng chân mày, nhưng mà nghĩ đến cô cũng là từ chỗ Lam Linh mới biết được nên cũng liền thấy không có gì kỳ quái.
“Anh không biết, A Huân cho tới bây giờ không có nói với anh." Hùng Bưu lắc lắc đầu, nghĩ đến Hạo Huân thế nhưng là cô nhi thì không khỏi cảm thấy khổ sở. Tuy rằng cậu mất cha mẹ nhưng cậu vẫn còn có Tiểu Diệp, mà Hạo Huân một người thân cũng đều không có.
“Có thể là anh Hạo cảm thấy chuyện này không trọng yếu, cho nên mới không nói cho anh biết." Nghĩ đến cái này cũng có khả năng.
“Có lẽ em nói đúng. Nhưng mà, Tiểu Diệp, làm sao em biết A Huân là cô nhi a?" Cậu cũng không biết, Tiểu Diệp như thế nào lại biết? Có phải Hạo Huân nói cho Tiểu Diệp biết nhưng lại không muốn nói cho mình biết hay không? Nghĩ đến khả năng này, Hùng Bưu không khỏi cảm thấy ngực chình mình rầu rĩ.
“Đó là em hỏi Linh tỷ, là chị ấy nói cho em, anh, kỳ thật anh cũng có thể đi hỏi anh Hạo a, tin tưởng anh ấy nhất định sẽ nói cho anh biết." Cảm giác được trong giọng nói có chút ghen tuông của Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp không nén nổi buồn cười, anh trai trì độn của cô thế nhưng biết ghen. Xem ra Hùng Bưu thực thích anh Hạo Huân.
“Nếu anh hỏi anh ta, anh ta sẽ nói cho anh biết sao?" Cho dù Hùng Tiểu Diệp nói như thế, Hùng Bưu vẫn là không tin tưởng cho lắm.
“Sẽ, bởi vì anh Hạo thích anh a, cho nên vô luận anh hỏi anh ấy cái gì, anh ấy đều sẽ nói. Anh, tin tưởng em, em sẽ không lừa anh." Ai, cái anh ngốc nhà cô thật đúng là thiếu tự tin a!
Nghe Hùng Tiểu Diệp cam đoan, Hùng Bưu gật gật đầu nghĩ, đợi đến tối Hạo Huân công tác trở về cậu sẽ hỏi, trên miệng không nén nổi nở nụ cười.
Thấy Hùng Bưu tươi cười, Hùng Tiểu Diệp yên tâm tiếp tục xem TV, nhưng không biết, anh trai của cô sở dĩ cười hoàn toàn không phải như cô nghĩ.
******************
Sau khi nhẹ nhàng mở cửa phòng, lại thấy Hùng Bưu đang co rút cuộn nằm ở trên ghế sofa ngủ, chân mày không khỏi nhíu lại. Hạo Huân đi qua, không tốn một chút sức ôm lấy Hùng Bưu đi về phía phòng ngủ.
“A Huân, anh đã về rồi?" Đang lúc Hùng Bưu mơ mơ màng màng cảm giác được mình bị người ôm lấy, sau khi nhìn thấy là Hạo Huân, không khỏi cao hứng giương lên tươi cười.
“Ừ, như thế nào không lên giường ngủ?" Cảm nhận được Hùng Bưu vui thích, nguyên bản nghĩ muốn trách cứ, Hạo Huân không khỏi phóng nhẹ ngữ khí.
“Tôi có việc muốn nói với anh" Chờ Hạo Huân sau khi ôm mình đến trên giường, nhìn chăm chú vào bóng dáng của Hạo Huân, Hùng Bưu nói. Ngay cả chính cậu cũng không biết trong ngữ khí của mình không tự giác có chút làm nũng.
Nghe thấy Hạo Huân nói giống như là làm nũng, Hạo Huân kinh ngạc khơi lên lông mi, cước bộ đi đến bên phòng tắm bổng chọn đi trở về.
“Chuyện gì?" Ở trên trán Hùng Bưu rơi xuống một nụ hôn, Hạo Huân ngồi xuống bên cạnh hỏi Hùng Bưu.
“A Huân, anh là một cô nhi?" Dĩ vãng đối Hạo Huân hôn hôn Hùng Bưu không có bao nhiêu phản ứng, hiện tại sau khi minh bạch mình cũng thích Hạo Huân, Hùng Bưu có chút hơi ngượng ngùng. Không tự giác gãi gãi đầu, Hùng Bưu hỏi.
“Ừm, tại sao đột nhiên hỏi chuyện này?" Hùng Bưu ngượng ngùng làm cho Hạo Huân biết cậu đã hiểu được anh thích cậu, nhưng mà đối với việc Hùng Bưu thế nhưng lại hỏi thân thế của mình, điều này khiến cho Hạo Huân có chút kinh ngạc.
“Không có gì. A Huân, như thế nào chưa từng nghe anh nhắc tới?" Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hạo Huân, Hùng Bưu không tự giác cúi đầu.
“Anh cảm thấy cái này không có gì đáng nói, cho nên không nói. Làm sao vậy?" Kéo qua Hùng Bưu, đem cậu ôm vào trong ngực, nghe mùi thơm ngát trên người cậu vừa mới tắm xong, Hạo Huân lơ đãng nói.
Tựa vào đầu vai to lớn của Hạo Huân, Hùng Bưu rầu rĩ nói. “Chỉ là cảm thấy, Tiểu Diệp cùng Linh tỷ đều biết, mà tôi lại không biết, trong lòng là lạ."
Thì ra em ấy là ghen tị, Hạo Huân khoái trá ôm chặt Hùng Bưu, dán vào tai cậu trầm thấp nói, “Về sau em muốn biết cái gì, anh đều sẽ nói cho em biết"
Bị nhiệt khí của Hạo Huân thổi vào lổ tai làm cho ngưa ngứa, Hùng Bưu ngọ ngoạy lại bị vòng tay siết chặt vào trong ngực không thể động đậy. Cảm nhận được nhiệt độ từ trên người Hạo Huân truyền đến, Hùng Bưu không khỏi đỏ mặt, nửa ngày mới lên tiếng.
“A Huân, tôi.... Em muốn ngủ"
“A Bưu, anh muốn em" Thanh âm khàn khàn công bố Hạo Huân đã nhẫn nại dục vọng đã lâu.
Thấy lửa nóng trong ánh mắt Hạo Huân, cho dù Hùng Bưu tái trì độn đến đâu thân thể vẫn không khỏi run nhè nhẹ. Cậu cũng không rõ lắm ý tứ của Hạo Huân, nhưng là không nhịn được cảm thấy sợ hãi, không khỏi cự tuyệt nói. “A Huân, em.....Em ngày mai còn phải đi học, em..... Em muốn ngủ"
“Ngày mai xin phép. Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương." Biết Hùng Bưu đối phương diện này xa lạ, Hạo Huân thương tiếc, ở trên mặt Hùng Bưu không ngừng hạ xuống nụ hôn, cuối cùng mới khẽ hôn lên đôi môi Hùng Bưu.
“A Bưu, anh yêu em" Nói xong, liền nồng nhiệt hôn lên đôi môi Hùng Bưu.
“Ưm....."
Còn bị vây trong trạng thái ngây ngốc, Hùng Bưu chỉ có thể bị động tiếp nhận cái hôn của Hạo Huân, dần dần hai tay khoát lên bả vai của Hạo Huân, lại không tự giác rên ra tiếng.
Không ngừng trêu đùa Hùng Bưu trúc trắc phản ứng, hai tay cũng không đình chỉ vuốt ve thân thể dưới thân. Xâm nhập vào trong quần áo, hai tay nóng hổi làm cho Hùng Bưu không nhịn được run rẩy, ở bàn tay xoa nắn hai hạt đậu đỏ hồng trước ngực thì lại rên rỉ ra tiếng.
“Ưm.....A....."
Phát giác bên tai truyền đến tiếng rên rĩ đúng là xuất từ chính miệng mình, Hùng Bưu thẹn thùng bụm miệng, nhưng sau một giây bị song thủ cưỡng chế lấy ra.
“Đừng che, anh thích âm thanh của em phát ra." Nhất là do chính hắn làm cho Hùng Bưu phát ra thanh âm khả ái như thế.
“Không cần....." Hạo Huân nói càng làm cho Hùng Bưu xấu hổ đến toàn thân đỏ bừng, chỉ có thể không ngừng lắc đầu hô không cần. Cậu không cần phát ra tiếng kêu tu nhân như vậy, này sẽ để cho cậu cảm thấy thực xấu hổ.
Thấy bộ dáng thẹn thùng của Hùng Bưu, Hạo Huân lại cảm giác dục vọng của mình càng trướng đại, nhưng vì không muốn làm cho Hùng Bưu sợ hãi, hắn chỉ có thể kìm nén chính mình từ từ đến.
“Ngoan, đừng sợ, em cái gì cũng đừng nghĩ, chỉ cần nghĩ đến anh là được rồi." Kéo hai tay vô lực của Hùng Bưu để cho cậu ôm lấy mình, Hạo Huân không ngừng ở bên tai cậu nói nhỏ.
“A Huân......" Hai tròng mắt mông lung nhìn chăm chú vào tuấn nhan trước mắt, hai tay không tự giác ôm chặt cơ thể to lớn kia, trọng miệng lại thì thào cái tên đã khắc sâu vào trong trí nhớ.
“Anh yêu em" Sau khi thủ thỉ nói ra yêu ngữ, Hạo Huân cúi đầu hôn xuống đôi môi của thiên hạ dưới thân đã bị hắn hôn đến sưng đỏ.
Nụ hôn say sưa không ngừng rơi xuống cổ, xương quai xanh, trên ngực, bụng, đùi, cuối cùng đi đến dưới hạ thân lửa nóng. Không chút do dự mở ra đôi môi bao trùm dục vọng của Hùng Bưu, dùng đến kỹ xảo chính mình quen thuộc không ngừng lấy lòng người anh âu yếm.
“Ô....... Không......Phải....."
Nhìn đến địa phương ngay cả mình đều rất ít khi chạm qua, lúc này bị khoang miệng ấm áp của Hạo Huân bao phủ, trong nháy mắt trong đầu đều là trống rỗng. Toàn thân không ngừng dâng lên khoái cảm, Hùng Bưu kêu khóc. Chưa bao giờ chịu qua kích thích như thế, Hùng Bưu không ngừng vặn vẹo thân thể, hai tay cũng chống đẩy Hạo Huân, bất đắc dĩ bị khoái cảm cùng tình dục khống chế, thân thể một chút khí lực đều sử dụng không được, chỉ có thể bất lực kêu khóc.
“A......" Ở một tiếng kêu sợ hãi phóng ra tinh dịch, thân thể hư mềm nằm ở trên giường, trong đầu lại trống rỗng, chỉ có thể không ngừng thở hổn hển.
Nhìn chăm chú vào Hùng Bưu, trên da thịt ngăm đen đỏ thẩm, dấu hôn trải rộng khắp thân thể, hai mắt mông lung không có tiêu cự nhìn hắn, đôi môi đỏ tươi hấp dẫn hít thở giống như khẽ trương khẽ hợp. Cảm nhận được dục vọng dưới thân gào thét, Hạo Huân lấy ra thuốc mỡ ở trong tủ đầu giường, lấy tay quét một lượng thuốc mỡ, sau đó đem ngón tay tham hướng xuống giữa đùi thiên hạ dưới thân.
Thân thể bị dị vật xâm nhập hơi khó chịu làm cho Hùng Bưu sợ hãi rên rỉ, nhưng sau đó lại bị Hạo Huân ngăn chặn đôi môi, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo thân thể để trốn tránh dị vật tiếp xúc, lại làm cho ngón tay thon dài của Hạo Huân càng thêm xâm nhập sâu vào mật huyệt của cậu.
“A......Ưm ư......"
Nhìn chăm chú vào phản ứng của Hùng Bưu, Hạo Huân biết chắc là mình đụng chạm tới điểm mẫn cảm trong cơ thể cậu, ngón tay lại hảo không lưu tình tập trung tấn công điểm mẫn cảm kia, thẳng đến khi chọc đến Hùng Bưu kinh suyễn liên tục. Ở Hạo Huân không ngừng âu yếm, lần thứ hai phóng thích.
Sau khi rút ngón tay ra, Hạo Huân đem dục vọng của mình vùi vào trong mật nguyệt mềm mại. Nguyên bản huyệt đạo được mở rộng tại khi Hạo Huân tiến vào không ngừng bị căng lớn, cũng trở nên rất chặt hẹp. Thẳng đến khi hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Hùng Bưu, Hạo Huân mới chú ý tới tiếng la khóc của Hùng Bưu, không khỏi đau lòng cúi đầu hôn xuống nước mắt không ngừng lã chã rơi.
“Ô......Đau quá......"
Huyệt đạo bị cứng rắn chen vào không ngừng kêu gào đau đớn, trong cơ thể cảm giác cự vật to lớn áp bách càng làm cho Hùng Bưu đau đến khóc ra tiếng. Không ngừng chống đẩy người đàn ông bao trùm trên người mình, dục vọng lại cảm nhận đau đớn héo rút.
“Thả lỏng, chờ một chút sẽ không đau nữa, ngoan, thả lỏng....."
Không ngừng vuốt ve dục vọng uể oải của Hùng Bưu, thương tiếc không ngừng hôn lên hai má em ấy. Thẳng đến khi thiên hạ trong ngực hoàn toàn thả lỏng, Hạo Huân mới bắt đầu luật động.
“A......A......"
Theo Hạo Huân đong đưa, khoái cảm liên tiếp từ nơi bọn họ tiếp hợp tràn ngập ra, Hùng Bưu chịu không nổi ôm chặt Hạo Huân, phần eo không bị khống chế, phối hợp theo nhịp mà vặn vẹo.
Cảm nhận được Hùng Bưu phối hợp, Hạo Huân lại đẩy nhanh tốc độ ở trong cơ thể Hùng Bưu ra vào. Dục vọng ham muốn Hùng Bưu làm cho Hạo Huân lần đầu tiêu phóng thích ra ngoài, sau đó không đếm xỉa đến Hùng Bưu mệt mỏi một lần nữa muốn cậu, thẳng đến khi Hùng Bưu không chống cự nổi sự nhiệt tình của Hạo Huân mà ngất lịm đi mới thôi.
Vuốt ve hai má đầy mồ hôi của Hùng Bưu, Hạo Huân đau lòng ở trên môi cậu hôn hít. Nếu không phải lo lắng đến Hùng Bưu đã mệt đến ngất đi, hắn có thể sẽ còn tiếp tục muốn cậu.
Cảm nhận được dục vọng còn chôn trong cơ thể Hùng Bưu vẫn là bộ dạng tinh lực dư thừa, Hạo Huân không khỏi vì mình dục vọng chưa thỏa mãn mà cảm thấy buồn cười. Liền giữ như vậy, Hạo Huân ôm chặt Hùng Bưu chìm vào mộng đẹp.
———————-
Chờ Hùng Bưu sau khi tỉnh lại đã là sau giờ ngọ (11am -1pm), xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, ánh sáng chiếu vào làm cho cậu mở mắt không ra. Sau khi thích ứng với ánh sáng, cậu mới bắt đầu nhìn về bốn phía. Thoáng nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, thấy kim đồng hồ chỉ 1h, không khỏi kinh ngạc từ trên giường bật ngồi dậy, ngay sau đó thân thể do đau nhức mà té ngã trở về.
“Ô.....Đau quá"
Toàn thân bủn rủn làm cho Hùng Bưu hô đau ra tiếng, nhất là địa phương nói không nên lời kia không ngừng truyền đến đau đớn, sau khi thoáng nhìn không có một bộ quần áo trên người thì kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người. Cậu nhớ rõ cậu đều là mặc quần áo ngủ a? Như thế nào sẽ.....
Ở thời điểm Hùng Bưu sửng sờ, cửa phòng bị người mở ra. Sau khi nhìn thấy Hùng Bưu một bộ ngây ngốc ngồi ở trên giường, Hạo Huân không khỏi cảm thấy buồn cười. Sau khi ở trên môi Hùng Bưu hạ xuống một nụ hôn, mới ngồi xuống.
“Tỉnh?"
Hùng Bưu còn đang tự hỏi vì cái gì không mặc quần áo thì sau khi nhìn thấy Hạo Huân, trong đầu thoáng hiện từng bức họa tối hôm qua, nghĩ đến mình không mặc quần áo là bởi vì....... Hai má không khống chế được đỏ lên, hai tay lại nắm chặt trốn ở trong chăn bao lại chính mình.
Nhìn thấy hành động của Hùng Bưu, Hạo Huân cười khẽ một tiếng, cố ý ghé vào lỗ tai cậu thong thả nói. “Đừng che, nên nhìn anh đều nhìn."
Oanh! Máu toàn thân tất cả đều xông lên hai má, ở Hạo Huân đụng chạm, Hùng Bưu xấu hổ nhắm hai mắt lại.
“Ha ha, A Bưu, em thật đáng yêu" Không chờ Hùng Bưu phản ứng, Hạo Huân đã hôn lên môi cậu.
“Ưm......"
Đang lúc hai người hôn đến khó chia lìa, Hạo Huân muốn tiến thêm một bước yêu thương tiếp xúc cùng Hùng Bưu, một đạo thanh âm lại xuất hiện tại cửa phòng.
“Anh, nghe anh Hạo nói anh xin phép, anh làm sao.....Không.....Thoải......Mái...... “ Đang muốn đến thăm Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp sau khi mở cửa phòng liền nhìn thấy hai người trên giường, kinh ngạc trừng lớn mắt, nhất là khi nhìn thấy anh trai của cô đôi môi sưng đỏ, tiếp đó nhìn thấy ánh mắt Hạo Huân giống như giết người liền rất nhanh nói, “Quấy rầy, các anh tiếp tục"
Phanh một tiếng, rất nhanh khép cửa phòng lại. Đứng ở ngoài cửa phòng Hùng Tiểu Diệp kinh hãi vỗ ngực, thiên a, anh Hạo ánh mắt thật đúng là khủng bố! Lần sau, cô cũng không dám...... đi vào căn phòng này nữa.
Giống với Hùng Tiểu Diệp hai người ở trong phòng cũng giật mình, chẳng qua Hùng Bưu xấu hổ đến mức không dám ra ngoài, mà Hạo Huân tất nhiên là vì chuyện tốt bị cắt ngang mà thẹn quá thành giận. Về phần Hùng Tiểu Diệp nói như là ‘tiếp tục’ không cần nghĩ cũng biết là không thể nào.
Tác giả :
Lăng Tử Minh