Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ
Chương 5
Xem Cốc Diên đình chỉ hô hấp mà kinh ngạc, nam tử cười cười nói:
“Ngươi không ngờ đi! Các ngươi quả thật như anh em sinh đôi vậy, có muốn qua đó bắt chuyện với hắn không, có khi hắn lại là huynh đệ thất lạc bao năm của ngươi đó."
Phát hiện Cốc Diên căn bản không để ý tới đề nghị của hắn mà vẫn to tròn con mắt gắt gao nhìn bóng người phía kia, nam tử liền chán nản rời đi.
Mà Cốc Diên vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nam tử thanh tú.
Là hắn! Hắn chính là người mà Trọng Hải đã tìm kiếm bao năm…
Trời! Tại sao hắn lại ở đây? Không thể như vậy. Trọng Hải sắp tới rồi, nếu như để Trọng Hải thấy hắn…
Hai tay run rẩy cố gắng nắm chặt chiếc di động, vài tiếng tít dài, sau đó nghe thấy tiếng trả lời, hắn dồn dập không yên nói:
“Trọng Hải, ngươi ở đâu? Ta, ta nghĩ hôm nay coi như xong! Muộn quá, ta muốn về nhà…"
Kiên nhẫn chút, ta tới nơi rồi, bây giờ đang tìm chỗ đỗ xe, nói cái gì là muộn chứ, quán ăn đêm càng muộn càng vui mà! OK! Ta tìm được chỗ đỗ rồi, chờ chút, ta vào ngay!
Điện thoại ngắt liên lạc, Cốc Diên vẫn thừ người ra không nhúc nhích, đầu óc hỗn loạn không biết nên làm cái gì.
Không được! Trọng Hải, ngươi đừng tới! Van cầu ngươi… ngàn vạn lần đừng đến! Nếu như ngươi nhìn thấy hắn, ta đây…
Đang lúc hắn sốt ruột gần chết, đột nhiên có một giọng nam chui vào lỗ tai.
“Này! Phong Ngạn, ngươi đi đâu thế?"
“Các ngươi tự chơi đi! Ta… phát hiện có một người khá kỳ lạ."
Nghe tiếng, Cốc Diên ở trong góc tối ngẩng đầu lên, chỉ vì cái người tên gọi Phong Ngạn kia có giọng nói cực kỳ giống Đàm Trọng Hải, làm cho hắn kinh hãi giật mình, cứ tưởng Đàm Trọng Hải đã tới.
Rồi sau đó, thần trí đã sớm trống rỗng một mảnh, hắn ngây người mà nhìn cái tên nam nhân cao lớn anh tuấn lướt qua mặt hắn, thẳng tắp mà đi về phía Tiểu Ba vẫn đang căng thẳng mà cúi đầu như một con chim sợ cành cong.
Nam nhân đi tới trước mặt Tiểu Ba, hình như nói với hắn cái gì đó, đột nhiên, vốn đang sợ hãi do các nam nhân cứ đến gần, Tiểu Ba dần dần trầm tĩnh trở lại, cái bộ dáng ngại ngùng xấu hổ chẳng khác gì như trong tấm ảnh kia, dường như mấy năm nay hắn cũng chẳng có thay đổi gì.
Một lúc sau, Tiểu Ba chậm rãi đứng dậy đi theo nam nhân rời khỏi cái quán bar tràn ngập sắc tình này.
Mãi cho đến khi bóng dáng của bọn họ rời khỏi cửa, trái tim bất an của Cốc Diên mới bình tĩnh lại, nhưng hắn vẫn còn cứng ngắc, thân thể do kinh hãi quá độ mà có chút phát lạnh, da gà còn chưa hoàn toàn lặn xuống.
“Ngại quá, ta tới hơi muộn, tại công việc bận quá nên không về sớm được…. Ngươi ngẩn ngơ gì vậy?"
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Cốc Diên ngẩng đầu nhìn Đàm Trọng Hải không biết đã tới bên cạnh hắn từ lúc nào, bỗng dưng hắn đứng dậy, bổ nhào vào lòng Trọng Hải.
“Trọng Hải… Trọng Hải…"
Cốc Diên không ngừng gọi tên hắn, ôm chặt hắn, bởi vì mới vừa rồi suýt nữa hắn đã mất đi Trọng Hải, nếu như Trọng Hải đến sớm hơn một chút thì sẽ…
“Sao vậy, Tiểu Ba?"
Đàm Trọng Hải vỗ nhẹ vào cái lưng đang run rẩy của Cốc Diên, ôm nhu mà ôn lấy hắn, cũng chẳng thèm quan tâm đến những ánh mắt ghen ghét pha lẫn hâm mộ của người xung quanh đang bắn về phía mình.
Cốc Diên chớp chớp đôi mắt, “Trọng Hải, chúng ta rời khỏi đây được không… bây giờ, ngay lập tức."
Hắn vô cùng lo lắng, nếu như cái tên Tiểu Ba chính hiệu kia quay lại, vậy thì hắn phải làm sao đây?
Sau đó, bọn họ cũng không về nhà, lửa dục nồng cháy khiến hai người không thể chờ đợi được mà vào một khách sạn gần đó để diệt hoả.
Cốc Diên không ngừng dán chặt vào nam nhân, khát vọng hơi ấm cơ thể của hắn, mà Đàm Trọng Hải cũng vì nhiều ngày phải kìm nén dục vọng mà càng điên cuồng ôm lấy Cốc Diên.
Đến khi Đàm Trọng Hải tiến vào trong thân thể của hắn, có lẽ bởi vì bị nội bích nồng ấm siết chặt mà Đàm Trọng Hải sung sướng thở hắt ra: “Tiểu Ba…. cảm giác bên trong ngươi thật sướng."
Đối với việc bị gọi bằng cái tên khác, Cốc Diên cũng không bài xích như trước, hắn liền giang hai tay ôm chặt lấy Đàm Trọng Hải.
“Trọng Hải, ôm ta… cầu ngươi ôm chặt lấy ta."
Đàm Trọng Hải theo lời hắn xuyên thật sâu vào bên trong, song, khi hôn đôi môi đỏ mọng có chút run rẩy của Cốc Diên, hắn không nhịn được mà hỏi: “Ngươi làm sao vậy… phát sinh chuyện gì sao?"
Cốc Diên ôm chặt lấy cổ hắn, đôi mắt ướt át, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, Trọng Hải, xin lỗi, ta…"
Hắn biết việc mình làm rất quá đáng, nhưng hắn thật sự sợ rằng Đàm Trọng Hải sẽ rời xa hắn.
Mà có lẽ bây giờ Tiểu Ba cũng đang nằm trong lòng một người nam nhân khác!
Hắn có cảm giác, cái ánh mắt xấu hổ có chứa một tia bối rối kia như là của một người độc thân, thậm chí, có lẽ đến giờ hắn vẫn còn yêu Trọng Hải.
Tối nay, Tiểu Ba đồng ý hẹn hò với cái tên nam nhân xa lạ kia, có lẽ là do giọng nói của hắn giống hệt với Trọng Hải. Bởi vì lúc nói chuyện, Tiểu Ba cũng chẳng ngẩng đầu liếc nhìn tướng mạo hắn một cái.
“Xin lỗi… Trọng Hải…" Nhỏ giọng thì thầm, Cốc Diện cảm giác như mình là một người xấu xa ghê tởm đến cực điểm, nhưng hắn tuyệt đối không muốn mất đi người mình yêu thương.
“Sao thế? Cả đêm cứ xin lỗi ta hoài vậy?" Đàm Trọng Hải hôn lên khoé mắt hắn, ôn nhu hỏi.
Cốc Diên lắc đầu, rồi lại ôm chặt nam nhân đang di chuyển trong cơ thể hắn, thở dốc nói: “Trọng Hải, ta nghĩ rồi… Ta sẽ không giận dỗi với ngươi nữa, ta…. nguyện ý trở thành một thế thân hoàn mỹ như ngươi mong muốn."
Tối nay mấy lần bị khiếp sợ làm hắn cũng không thể kiên trì hơn được nữa.
“Tại sao ngươi đột nhiên…"
Cốc Diên miễn cưỡng cười cười với hắn, “Dù sao việc này căn bản cũng chẳng là gì… không cần để ý."
Đúng vậy! So với việc phải mất đi Trọng Hải thì việc này cũng chẳng là gì, chẳng qua cũng chỉ là từ đầu đến chân trở thành một người khác mà thôi.
Cốc Diên xoay người lại làm cho Trọng Hải từ đằng sau tiến vào.
Đàm Trọng Hải ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của hắn, vốn đang di chuyển ôn nhu chầm chậm đột nhiên trở nên cuồng dã, không ngừng hôn lên sống lưng xinh đẹp của hắn, miệng thì thào gọi: “Tiểu Ba… Tiểu Ba…"
Nghe thấy Trọng Hải gọi không ngừng tên người kia, Cốc Diên túm chặt ga giường, vùi đầu vào gối cắn chặt răng cố không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Hắn không quan tâm, mặc kệ Trọng Hải kêu tên ai, hắn căn bản không thèm để ý…
Chỉ là, rõ ràng tự nói với bản thân như thế, nhưng tại sao nước mắt hắn vẫn tràn ra thấm đẫm cả cái gối này đây?
Từ khi Cốc Diên nguyện ý từ bỏ nguyện vọng của mình mà hoàn toàn trở thành thế thân của người khác, khúc mắc tồn tại giữa hắn và Đàm Trọng Hải đã hoàn toàn biến mất, hai người càng ngày càng thêm thắm thiết, mà Đàm Trọng Hải hình như cũng coi hắn là Tiểu Ba chính hiệu.
Chỉ là khi Cốc Diên ở đây, Đàm Trọng Hải mới phát hiện xung quanh mình có chút thay đổi khó mà nhìn thấy được.
Như lúc này, hắn ngồi trước màn hình máy tính mà nhìn một cái bồn hoa đặt trên kệ cảm thấy thoải mái mà khẽ mỉm cười.
Đúng vậy! Gần đây nơi ở của hắn có thêm rất nhiều hoa thảo thảo, mặc kệ là trên cửa sổ, trên bàn hay trên ban công, khắp nơi cũng đều làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Đàm Trọng Hải lại nhìn chậu hoa trên cửa sổ, cảm thấy vô cùng giản dị, chưa kể kết hợp với chậu đá hình tam giác càng thể hiện phong cách lập thể hoàn mỹ.
Hắn vừa thưởng thức vừa nói với người vừa tiến vào thư phòng: “Từ lúc nào ngươi mê nghệ thuận cắm hoa vậy? Cảm giác hoa ngươi cắm rất đặc biệt."
Cái này hắn đã biết từ lâu rồi. Trước kia hắn là một nghệ nhân thiết kế hoa mà! Mặc dù thầm nghĩ như vậy nhưng Cốc Diên vẫn trả lời:
“Gần đây muốn trang trí lại phòng một chút nên mới sinh ra hứng thú này."
Nếu như hắn nói trước kia cũng thích hoa, Đàm Trọng Hải có thể sẽ cảm thấy kỳ quái khó hiểu. Bởi vì hắn đang là Tiểu Ba, mà trong ấn tượng của hắn thì đó là người không có chút sở thích nào.
Cốc Diên đưa ly trà mới pha cho Đàm Trọng Hải, quan tâm mà nói: “Nghỉ ngơi một chút đi! Hôm nay là chủ nhật mà! Ngươi đã làm việc cả buổi rồi đó."
Cảm nhận được hắn quan tâm, Đàm Trọng Hải cầm lấy ly trà, cười cười với hắn: “Cảm ơn, chỉ có điều kế hoạch này sáng sớm mai phải nộp rồi, không làm nhanh không kịp."
Cốc Diên nghe vậy, híp mắt nhìn màn hình máy tính tràn ngập chương trình, cái miệng nhỏ nhắn cong lên một chút, “Ghét thật, chả hiểu gì cả!" Rồi sau đó hắn liền ra ngoài làm việc của mình.
Phản ứng đáng yêu của hắn làm cho Đàm Trọng Hải buồn cười không thôi, uống vài ngụm trà thơm mát, nhìn lên chậu hoa bên cửa sổ, miệng hắn vô ý thức mà nhếch lên, thậm chí sau đó khi nhớ đến công việc, nụ cười vẫn còn chưa biến mất.
Do Đàm Trọng Hải hoàn thành tốt công việc mà được nghỉ phép vài ngày, hắn dự định rủ Cốc Diên ra ngoại ô chơi một chút.
Hôm trước khi đi, hắn mua ít nguyên liệu nấu ăn, hăng hái tự mình xuống bếp, xem như an ủi Cốc Diên ngày thường vất vả giúp hắn chuẩn bị mọi thứ cùng nấu ba bữa cơm khổ cực.
Cốc Diên ngồi ở ghế salon xem TV, thỉnh thoảng lại tựa đầu nhìn về phía phòng bếp, trong lòng tự hỏi không biết Trọng Hải có thể tự làm được hay không đây?
Mặc dù hắn rất muốn giúp, nhưng lúc nãy Đàm Trọng Hải đã vỗ ngực cam đoan có thể tự làm được, hôm nay hay là hắn cứ thoải mái nghỉ ngơi đi, để cho Trọng Hải bộc lộ tài năng nấu nướng vậy.
Cuối cùng, Đàm Trọng Hải một đầu đầy mồ hôi cũng đã làm xong thức ăn, vội gọi Cốc Diên đang đói bụng ngồi ở phòng khách vào thưởng thức kiệt tác của mình.
“Bụng đói rồi hả? Nhanh ăn đi! Nhưng chắc là vẫn kém so với tay nghề của ngươi a!"
Đó là điều đương nhiên, nhưng Cốc Diên vẫn an ủi hắn: “Làm gì có! Nhìn có vẻ ngon lắm mà!" Đàm Trọng Hải có tâm ý vì hắn mà nấu cơm, đối với hắn mà nói đó chính là món ăn ngon nhất trên đời!
Bọn họ cùng ngồi vào ghế, Cốc Diên nếm thử một ít rồi tươi cười nói với hắn: “Ngon lắm!" Mặc dù vẫn kém xa mình làm!…
“Thật sao?" Đàm Trọng Hải cũng cười sang sảng.
Chỉ là lúc bọn họ đang vui vẻ dùng cơm, Đàm Trọng Hải đột nhiên phát hiện Cốc Diên không hề ăn món canh mướp đắng hắn đã kỳ công làm, bởi vậy, hắn liền gắp một ít vào bát cho Cốc Diên.
“Sao ngươi lại không ăn món này? Đây là ta đặc biệt vì ngươi mà làm đó!"
“A! Đừng gắp cho ta, ta ghét nhất là mướp đắng a." Đúng vậy, vừa ngửi thấy mùi mướp đắng đã làm hắn không thể chịu được.
Hắn nhìn chăm chú vào miếng mướp đắng vừa bị Đàm Trọng Hải bỏ vào, trên mặt vô cùng khổ não, bởi vậy hắn cũng không chú ý tới lúc hắn từ chối ăn, trong nháy mắt khuôn mặt Đàm Trọng Hải đã trầm xuống.
“Ngươi thích, Tiểu Ba, trước kia không phải ngươi thích ăn nhất là mướp đắng sao, có khi còn nhìn chằm chằm vào đĩa cơm của ta, hy vọng ta tặng mướp đắng trong đĩa cho ngươi nữa?"
Nghe thấy giọng nói hắn có chút khó chịu, Cốc Diên ngẩng đầu lên nhìn Trọng Hải. Thì ra là thế, thì ra đây là thứ mà Tiểu Ba thích ăn nhất, cho nên Đàm Trọng Hải mới mất công nấu nướng, đáng lẽ hắn nên sớm nghĩ ra, nhưng mà….
Hắn thật sự ghét mướp đắng lắm mà!
Bầu không khí ngày càng trở nên nặng nề. Lúc này, giọng nói khó che được tia phẫn nộ của Đàm Trọng Hải vang lên: “Lúc đầu là ai hứa hẹn sẽ sắm vai Tiểu Ba thật tốt?"
Cho dù biết Đàm Trọng Hải đã tức giận, nhưng Cốc Diên vẫn chỉ cau mày nhìn miếng mướp đắng trong bát chứ không di chuyển chiếc đũa một chút nào, cứ như vậy mà giằng co với nam nhân.
Cuối cùng, Đàm Trọng Hải đặt bát xuống rồi đứng dậy, vẻ mặt đầy tức giận cầm lấy chìa khoá xe đi ra ngoài.
“Quên đi, ta ra ngoài ăn!"
Mắt thấy hắn muốn ra khỏi cửa, Cốc Diên vội vàng chạy tới, ôm chặt cánh tay rắn chắc của nam nhân mà kéo lại, nức nở nói:
“Không! Trọng Hải, ngươi đừng đi, ta… ta ăn là được, ta sẽ sắm vai Tiểu Ba thật tốt, ta… không ghét mướp đắng chút nào đâu."
Cốc Diên thành khẩn mà nhìn hắn, thật vất vả mới kéo Trọng Hải trở về bàn ăn.
Nhìn miếng mướp đắng trong bát, Cốc Diên hít sâu một thơi, lập tức nhét vào trong miệng, cắn cắn vài cái rồi nuốt luôn.
Đàm Trọng Hải nhìn hắn cố nén ghê tởm mà nuốt xuống, liền cầm bát bắt đầu ăn cơm tiếp, miệng thản nhiên nói: “Nhai kỹ rồi hãy nuốt, đừng ăn nhanh như vậy."
Nghe vậy, Cốc Diên nhu thuận mà cúi đầu xuống một chút, cố gắng nhai miếng mướp đắng thật chậm, nhưng đáy mắt đã bịt kín một tầng hơi nước uỷ khuất.
Rõ ràng mình cũng không muốn chọc giận hắn, cố gắng ăn cái thứ mướp đắng ghét nhất trên đời rồi. Nhưng sao Trọng Hải còn bắt hắn phải nhai từ từ, làm cho cái vị khó chịu tràn ngập đầy trong miệng hắn. Hắn vốn không thích mướp đắng mà. Hắn… cũng không phải là Tiểu Ba!
Ban đêm, Cốc Diên như trước mà nằm trong lòng Đàm Trọng Hải, chỉ là bởi vì trái tim uỷ khuất cùng chút giận dỗi âm thầm làm cho thân thể hắn càng thêm gầy yếu.
Hôm nay Trọng Hải vì hắn mà nấu bữa cơm làm hắn vô cùng chờ mong, chỉ là không ngờ tới….
Trọng Hải quả thật là một người rất ôn nhu, nhưng ôn nhu của hắn lại chỉ dành cho một mình Tiểu Ba, đối với cái dạng thế thân như hắn mà nói, phần ôn nhu này rõ ràng có thiếu khuyết.
Mà cái thiếu khuyết này… lại vô cùng tàn nhẫn.
Ngay lúc hắn trằn trọc xoay người, đột nhiên thân thể bị nam nhân ở đằng sau ôm lấy, thoáng chốc không thể động đậy, chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập vang lên bên tai.
Qua một lúc lâu, giọng nói của Đàm Trọng Hải mới vang lên: “Ngươi không ngủ được sao? Kỳ thật…. thức ăn gì cũng bổ, đừng kén ăn, như vậy mới tốt cho thân thể…"
Dừng lại một chút, hắn sờ sờ đầu Cốc Diên rồi lại nói tiếp: “Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút! Đừng quên ngày mai sáng sớm chúng ta đã phải dậy đi Đông Hải Ngạn chơi ba ngày hai đêm đấy."
Không ngờ Trọng Hải lại an ủi hắn làm Cốc Diên cảm thấy vô cùng khó tin. Trọng Hải nói vốn là với Tiểu Ba, hay là…
Bỗng dưng, hắn không nhịn được mà mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ấm áp toả sáng giữa mùa đông.
Sau đó, Cốc Diên xoay lại chui vào lòng Trọng Hải, buồn bực trong lòng cũng đã tan biến, hắn vui vẻ mà tiến vào mộng đẹp.
Nhìn người trong lòng ngủ thiếp đi, Đàm Trọng Hải khó hiểu mà mở to hai mắt, hoài nghi vì sao mình lại đi an ủi đối phương như vậy.
Hắn biết vừa rồi chính mình không phải nói với Tiểu Ba, mà là đối với nam hài vô danh này…
Hắn rõ ràng suy nghĩ như vậy, nhưng sao lại không cách nào buông cánh tay đang ôm lấy nam hài nhỏ bé.
Chẳng lẽ, tất cả cũng chỉ bởi vì quá cô đơn sao?
Đến khi bọn họ nghỉ phép trở về, Đàm Trọng Hải lại bắt đầu vùi ngập trong công việc.
Gần đây hắn phải làm mấy dự án một lúc nên khi về đến nhà cũng đã hai ba giờ đêm.
Cốc Diên nhìn hắn ngày nào cũng mệt mỏi mà đau lòng không thôi, khi hắn tê liệt mà ngã xuống giường, Cốc Diên luôn ôn nhu mà xoa bóp cho hắn, làm cho hắn dễ chịu mà chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ cảm thấy thoải mái mà trước khi chìm vào giấc ngủ, Đàm Trọng Hải thường thì thào nói với Cốc Diên:
“Tiểu Ba, ngươi thật tốt…" Dường như ngón tay của nam hài chạm vào chỗ nào đều có thể đánh tan mệt mỏi ở chỗ đó.
Nghe thấy công lao xoa bóp của hắn đều thuộc về người khác, Cốc Diên cảm thấy rất chán nản, nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của Trọng Hải, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận mà tiếp tục công việc của một thế thân.
Mấy ngày nay, vì công việc cũng sắp xong nên Trọng Hải cứ tầm mười hai giờ là có thể về nhà.
Đêm nay, Cốc Diên vẫn như trước mà xoa bóp đấm lưng cho Trọng Hải, đột nhiên hắn nghĩ tới dạo gần đây Trọng Hải quá bận bịu nên đã vài ngày bọn họ không có làm cái kia.
Ừm… mai là cuối tuần, Trọng Hải cũng không cần đi làm, ha ha…
Cốc Diên lộ ra một nụ cười như kẻ trộm, ngón tay đang xoa bóp cho Trọng Hải cũng bắt đầu loạn lên.
Cảm thấy ngón tay trên lưng ngày càng khiêu khích, Đàm Trọng Hải rầu rĩ kêu lên:
“Đừng nghịch, ta mệt lắm."
“Ta cũng đâu có nghịch! Ta rất nghiêm túc xoa bóp tiêu trừ mệt nhọc cho ngươi mà."
Tuy là nói vậy nhưng ngón tay của Cốc Diên lại cố ý mà ấn vào mấy huyệt kích thích, nghịch ngợm vỗ về thắt lưng cường tráng của Trọng Hải, thậm chí còn cọ xát vào mặt hắn nữa.
Cuối cùng, khi ngón tay Cốc Diên di chuyển xuống khu vực cấm kị của nam nhân, đột nhiên phát hiện vốn đang vùi đầu nằm mặc kệ hắn quấy rối, Trọng Hải đã quay mặt lại, hung hăng mà trừng trừng nhìn hắn với ngọn lửa tình nồng cháy.
Cốc Diên bị ánh mắt của hắn hù doạ một chút, vội vàng từ trên lưng hắn tụt xuống, đột nhiên Đàm Trọng Hải xoay người, túm lấy Cốc Diên ấn mạnh xuống giường.
“Là ngươi tự tìm đấy nhé."
Đàm Trọng Hải vừa cắn răng nói vừa hung hăng xé mở quần áo của Cốc Diên ra.
Trong hơi thở dồn dập của hắn đã tràn ngập mùi tình dục.
“Oa! Xin lỗi, ta biết sai rồi, Trọng Hải, ngươi đừng thô lỗ như vậy mà!"
Cốc Diên không nghĩ tới Đàm Trọng Hải sẽ phát cuồng như thế này, ngay cả quần áo cũng bị hắn xé rách, Cốc Diên cuống quít xin tha, đồng thời còn cầm gối ném vào hắn.
“Tiểu tử thúi, còn dám giãy dụa?"
Đàm Trọng Hải một tay ngăn cản sự công kích của Cốc Diên, tay kia đã cầm lấy gối cùng hắn chiến đấu, cuối cùng sức mạnh chiếm thế thượng phong, Đàm Trọng Hải giật lại được cái gối, bắt chước Cốc Diên xoa bóp mà cù hắn.
“Ha ha… ta thua rồi, Trọng Hải, ngứa quá… đừng cù nữa!"
Một lúc sau, không khí chơi đùa dần lắng xuống bắt đầu hoá thành vô số nụ hôn, hai khối thân thể cũng không ngừng mà dán chặt vào nhau cọ xát.
Cuối cùng, sau khi kết thúc nụ hôn dài làm say đắm lòng người, Đàm Trọng Hải si mê mà nhìn nam hài dưới thân đang nở nụ cười diễm lệ.
Môt hồi lâu, Đàm Trọng Hải hình như cảm thấy điều gì đó mà nhiệt độ trong nháy mắt đã giảm xuống.
Hắn thu hồi ánh mắt ôn nhu, nghiêm mặt nhìn nam hài mà nhắc nhở: “Chúng ta chỉ là chơi đùa thôi, ngươi biết ta chỉ đem ngươi trở thành Tiểu Ba, chúng ta phát sinh chuyện gì, ngươi cũng đừng coi là thật."
Vừa nghe hắn nói, vốn đang chìm trong tình cảm thân mật, Cốc Diên đột nhiên mở to hai mắt, hắn im lặng trong chốc lát rồi ngẩng đầu miễn cưỡng cười với Đàm Trọng Hải.
“Yên tâm đi! Ta cũng không nghiêm túc đâu."
“Vậy thì tốt rồi."
Nói rõ quy tắc trò chơi xong, bọn họ lại tiếp tục ôm hôn thắm thiết.
Chỉ là Cốc Diên không thể giải thích, Đàm Trọng Hải vẫn như trước mà vuốt ve hắn, nhưng sao giờ đây, hắn không còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trọng Hải nữa…
Dường như toàn thân cũng lạnh dần mà mất đi cảm giác, chỉ còn trái tim trong ngực là không ngừng toát ra đau đớn vô cùng, nhưng Cốc Diên vẫn muốn tiếp tục mỉm cười để làm người kia thõa mãn…
Nhất quyết không được kêu đau….
“Ngươi không ngờ đi! Các ngươi quả thật như anh em sinh đôi vậy, có muốn qua đó bắt chuyện với hắn không, có khi hắn lại là huynh đệ thất lạc bao năm của ngươi đó."
Phát hiện Cốc Diên căn bản không để ý tới đề nghị của hắn mà vẫn to tròn con mắt gắt gao nhìn bóng người phía kia, nam tử liền chán nản rời đi.
Mà Cốc Diên vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nam tử thanh tú.
Là hắn! Hắn chính là người mà Trọng Hải đã tìm kiếm bao năm…
Trời! Tại sao hắn lại ở đây? Không thể như vậy. Trọng Hải sắp tới rồi, nếu như để Trọng Hải thấy hắn…
Hai tay run rẩy cố gắng nắm chặt chiếc di động, vài tiếng tít dài, sau đó nghe thấy tiếng trả lời, hắn dồn dập không yên nói:
“Trọng Hải, ngươi ở đâu? Ta, ta nghĩ hôm nay coi như xong! Muộn quá, ta muốn về nhà…"
Kiên nhẫn chút, ta tới nơi rồi, bây giờ đang tìm chỗ đỗ xe, nói cái gì là muộn chứ, quán ăn đêm càng muộn càng vui mà! OK! Ta tìm được chỗ đỗ rồi, chờ chút, ta vào ngay!
Điện thoại ngắt liên lạc, Cốc Diên vẫn thừ người ra không nhúc nhích, đầu óc hỗn loạn không biết nên làm cái gì.
Không được! Trọng Hải, ngươi đừng tới! Van cầu ngươi… ngàn vạn lần đừng đến! Nếu như ngươi nhìn thấy hắn, ta đây…
Đang lúc hắn sốt ruột gần chết, đột nhiên có một giọng nam chui vào lỗ tai.
“Này! Phong Ngạn, ngươi đi đâu thế?"
“Các ngươi tự chơi đi! Ta… phát hiện có một người khá kỳ lạ."
Nghe tiếng, Cốc Diên ở trong góc tối ngẩng đầu lên, chỉ vì cái người tên gọi Phong Ngạn kia có giọng nói cực kỳ giống Đàm Trọng Hải, làm cho hắn kinh hãi giật mình, cứ tưởng Đàm Trọng Hải đã tới.
Rồi sau đó, thần trí đã sớm trống rỗng một mảnh, hắn ngây người mà nhìn cái tên nam nhân cao lớn anh tuấn lướt qua mặt hắn, thẳng tắp mà đi về phía Tiểu Ba vẫn đang căng thẳng mà cúi đầu như một con chim sợ cành cong.
Nam nhân đi tới trước mặt Tiểu Ba, hình như nói với hắn cái gì đó, đột nhiên, vốn đang sợ hãi do các nam nhân cứ đến gần, Tiểu Ba dần dần trầm tĩnh trở lại, cái bộ dáng ngại ngùng xấu hổ chẳng khác gì như trong tấm ảnh kia, dường như mấy năm nay hắn cũng chẳng có thay đổi gì.
Một lúc sau, Tiểu Ba chậm rãi đứng dậy đi theo nam nhân rời khỏi cái quán bar tràn ngập sắc tình này.
Mãi cho đến khi bóng dáng của bọn họ rời khỏi cửa, trái tim bất an của Cốc Diên mới bình tĩnh lại, nhưng hắn vẫn còn cứng ngắc, thân thể do kinh hãi quá độ mà có chút phát lạnh, da gà còn chưa hoàn toàn lặn xuống.
“Ngại quá, ta tới hơi muộn, tại công việc bận quá nên không về sớm được…. Ngươi ngẩn ngơ gì vậy?"
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Cốc Diên ngẩng đầu nhìn Đàm Trọng Hải không biết đã tới bên cạnh hắn từ lúc nào, bỗng dưng hắn đứng dậy, bổ nhào vào lòng Trọng Hải.
“Trọng Hải… Trọng Hải…"
Cốc Diên không ngừng gọi tên hắn, ôm chặt hắn, bởi vì mới vừa rồi suýt nữa hắn đã mất đi Trọng Hải, nếu như Trọng Hải đến sớm hơn một chút thì sẽ…
“Sao vậy, Tiểu Ba?"
Đàm Trọng Hải vỗ nhẹ vào cái lưng đang run rẩy của Cốc Diên, ôm nhu mà ôn lấy hắn, cũng chẳng thèm quan tâm đến những ánh mắt ghen ghét pha lẫn hâm mộ của người xung quanh đang bắn về phía mình.
Cốc Diên chớp chớp đôi mắt, “Trọng Hải, chúng ta rời khỏi đây được không… bây giờ, ngay lập tức."
Hắn vô cùng lo lắng, nếu như cái tên Tiểu Ba chính hiệu kia quay lại, vậy thì hắn phải làm sao đây?
Sau đó, bọn họ cũng không về nhà, lửa dục nồng cháy khiến hai người không thể chờ đợi được mà vào một khách sạn gần đó để diệt hoả.
Cốc Diên không ngừng dán chặt vào nam nhân, khát vọng hơi ấm cơ thể của hắn, mà Đàm Trọng Hải cũng vì nhiều ngày phải kìm nén dục vọng mà càng điên cuồng ôm lấy Cốc Diên.
Đến khi Đàm Trọng Hải tiến vào trong thân thể của hắn, có lẽ bởi vì bị nội bích nồng ấm siết chặt mà Đàm Trọng Hải sung sướng thở hắt ra: “Tiểu Ba…. cảm giác bên trong ngươi thật sướng."
Đối với việc bị gọi bằng cái tên khác, Cốc Diên cũng không bài xích như trước, hắn liền giang hai tay ôm chặt lấy Đàm Trọng Hải.
“Trọng Hải, ôm ta… cầu ngươi ôm chặt lấy ta."
Đàm Trọng Hải theo lời hắn xuyên thật sâu vào bên trong, song, khi hôn đôi môi đỏ mọng có chút run rẩy của Cốc Diên, hắn không nhịn được mà hỏi: “Ngươi làm sao vậy… phát sinh chuyện gì sao?"
Cốc Diên ôm chặt lấy cổ hắn, đôi mắt ướt át, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, Trọng Hải, xin lỗi, ta…"
Hắn biết việc mình làm rất quá đáng, nhưng hắn thật sự sợ rằng Đàm Trọng Hải sẽ rời xa hắn.
Mà có lẽ bây giờ Tiểu Ba cũng đang nằm trong lòng một người nam nhân khác!
Hắn có cảm giác, cái ánh mắt xấu hổ có chứa một tia bối rối kia như là của một người độc thân, thậm chí, có lẽ đến giờ hắn vẫn còn yêu Trọng Hải.
Tối nay, Tiểu Ba đồng ý hẹn hò với cái tên nam nhân xa lạ kia, có lẽ là do giọng nói của hắn giống hệt với Trọng Hải. Bởi vì lúc nói chuyện, Tiểu Ba cũng chẳng ngẩng đầu liếc nhìn tướng mạo hắn một cái.
“Xin lỗi… Trọng Hải…" Nhỏ giọng thì thầm, Cốc Diện cảm giác như mình là một người xấu xa ghê tởm đến cực điểm, nhưng hắn tuyệt đối không muốn mất đi người mình yêu thương.
“Sao thế? Cả đêm cứ xin lỗi ta hoài vậy?" Đàm Trọng Hải hôn lên khoé mắt hắn, ôn nhu hỏi.
Cốc Diên lắc đầu, rồi lại ôm chặt nam nhân đang di chuyển trong cơ thể hắn, thở dốc nói: “Trọng Hải, ta nghĩ rồi… Ta sẽ không giận dỗi với ngươi nữa, ta…. nguyện ý trở thành một thế thân hoàn mỹ như ngươi mong muốn."
Tối nay mấy lần bị khiếp sợ làm hắn cũng không thể kiên trì hơn được nữa.
“Tại sao ngươi đột nhiên…"
Cốc Diên miễn cưỡng cười cười với hắn, “Dù sao việc này căn bản cũng chẳng là gì… không cần để ý."
Đúng vậy! So với việc phải mất đi Trọng Hải thì việc này cũng chẳng là gì, chẳng qua cũng chỉ là từ đầu đến chân trở thành một người khác mà thôi.
Cốc Diên xoay người lại làm cho Trọng Hải từ đằng sau tiến vào.
Đàm Trọng Hải ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của hắn, vốn đang di chuyển ôn nhu chầm chậm đột nhiên trở nên cuồng dã, không ngừng hôn lên sống lưng xinh đẹp của hắn, miệng thì thào gọi: “Tiểu Ba… Tiểu Ba…"
Nghe thấy Trọng Hải gọi không ngừng tên người kia, Cốc Diên túm chặt ga giường, vùi đầu vào gối cắn chặt răng cố không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Hắn không quan tâm, mặc kệ Trọng Hải kêu tên ai, hắn căn bản không thèm để ý…
Chỉ là, rõ ràng tự nói với bản thân như thế, nhưng tại sao nước mắt hắn vẫn tràn ra thấm đẫm cả cái gối này đây?
Từ khi Cốc Diên nguyện ý từ bỏ nguyện vọng của mình mà hoàn toàn trở thành thế thân của người khác, khúc mắc tồn tại giữa hắn và Đàm Trọng Hải đã hoàn toàn biến mất, hai người càng ngày càng thêm thắm thiết, mà Đàm Trọng Hải hình như cũng coi hắn là Tiểu Ba chính hiệu.
Chỉ là khi Cốc Diên ở đây, Đàm Trọng Hải mới phát hiện xung quanh mình có chút thay đổi khó mà nhìn thấy được.
Như lúc này, hắn ngồi trước màn hình máy tính mà nhìn một cái bồn hoa đặt trên kệ cảm thấy thoải mái mà khẽ mỉm cười.
Đúng vậy! Gần đây nơi ở của hắn có thêm rất nhiều hoa thảo thảo, mặc kệ là trên cửa sổ, trên bàn hay trên ban công, khắp nơi cũng đều làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Đàm Trọng Hải lại nhìn chậu hoa trên cửa sổ, cảm thấy vô cùng giản dị, chưa kể kết hợp với chậu đá hình tam giác càng thể hiện phong cách lập thể hoàn mỹ.
Hắn vừa thưởng thức vừa nói với người vừa tiến vào thư phòng: “Từ lúc nào ngươi mê nghệ thuận cắm hoa vậy? Cảm giác hoa ngươi cắm rất đặc biệt."
Cái này hắn đã biết từ lâu rồi. Trước kia hắn là một nghệ nhân thiết kế hoa mà! Mặc dù thầm nghĩ như vậy nhưng Cốc Diên vẫn trả lời:
“Gần đây muốn trang trí lại phòng một chút nên mới sinh ra hứng thú này."
Nếu như hắn nói trước kia cũng thích hoa, Đàm Trọng Hải có thể sẽ cảm thấy kỳ quái khó hiểu. Bởi vì hắn đang là Tiểu Ba, mà trong ấn tượng của hắn thì đó là người không có chút sở thích nào.
Cốc Diên đưa ly trà mới pha cho Đàm Trọng Hải, quan tâm mà nói: “Nghỉ ngơi một chút đi! Hôm nay là chủ nhật mà! Ngươi đã làm việc cả buổi rồi đó."
Cảm nhận được hắn quan tâm, Đàm Trọng Hải cầm lấy ly trà, cười cười với hắn: “Cảm ơn, chỉ có điều kế hoạch này sáng sớm mai phải nộp rồi, không làm nhanh không kịp."
Cốc Diên nghe vậy, híp mắt nhìn màn hình máy tính tràn ngập chương trình, cái miệng nhỏ nhắn cong lên một chút, “Ghét thật, chả hiểu gì cả!" Rồi sau đó hắn liền ra ngoài làm việc của mình.
Phản ứng đáng yêu của hắn làm cho Đàm Trọng Hải buồn cười không thôi, uống vài ngụm trà thơm mát, nhìn lên chậu hoa bên cửa sổ, miệng hắn vô ý thức mà nhếch lên, thậm chí sau đó khi nhớ đến công việc, nụ cười vẫn còn chưa biến mất.
Do Đàm Trọng Hải hoàn thành tốt công việc mà được nghỉ phép vài ngày, hắn dự định rủ Cốc Diên ra ngoại ô chơi một chút.
Hôm trước khi đi, hắn mua ít nguyên liệu nấu ăn, hăng hái tự mình xuống bếp, xem như an ủi Cốc Diên ngày thường vất vả giúp hắn chuẩn bị mọi thứ cùng nấu ba bữa cơm khổ cực.
Cốc Diên ngồi ở ghế salon xem TV, thỉnh thoảng lại tựa đầu nhìn về phía phòng bếp, trong lòng tự hỏi không biết Trọng Hải có thể tự làm được hay không đây?
Mặc dù hắn rất muốn giúp, nhưng lúc nãy Đàm Trọng Hải đã vỗ ngực cam đoan có thể tự làm được, hôm nay hay là hắn cứ thoải mái nghỉ ngơi đi, để cho Trọng Hải bộc lộ tài năng nấu nướng vậy.
Cuối cùng, Đàm Trọng Hải một đầu đầy mồ hôi cũng đã làm xong thức ăn, vội gọi Cốc Diên đang đói bụng ngồi ở phòng khách vào thưởng thức kiệt tác của mình.
“Bụng đói rồi hả? Nhanh ăn đi! Nhưng chắc là vẫn kém so với tay nghề của ngươi a!"
Đó là điều đương nhiên, nhưng Cốc Diên vẫn an ủi hắn: “Làm gì có! Nhìn có vẻ ngon lắm mà!" Đàm Trọng Hải có tâm ý vì hắn mà nấu cơm, đối với hắn mà nói đó chính là món ăn ngon nhất trên đời!
Bọn họ cùng ngồi vào ghế, Cốc Diên nếm thử một ít rồi tươi cười nói với hắn: “Ngon lắm!" Mặc dù vẫn kém xa mình làm!…
“Thật sao?" Đàm Trọng Hải cũng cười sang sảng.
Chỉ là lúc bọn họ đang vui vẻ dùng cơm, Đàm Trọng Hải đột nhiên phát hiện Cốc Diên không hề ăn món canh mướp đắng hắn đã kỳ công làm, bởi vậy, hắn liền gắp một ít vào bát cho Cốc Diên.
“Sao ngươi lại không ăn món này? Đây là ta đặc biệt vì ngươi mà làm đó!"
“A! Đừng gắp cho ta, ta ghét nhất là mướp đắng a." Đúng vậy, vừa ngửi thấy mùi mướp đắng đã làm hắn không thể chịu được.
Hắn nhìn chăm chú vào miếng mướp đắng vừa bị Đàm Trọng Hải bỏ vào, trên mặt vô cùng khổ não, bởi vậy hắn cũng không chú ý tới lúc hắn từ chối ăn, trong nháy mắt khuôn mặt Đàm Trọng Hải đã trầm xuống.
“Ngươi thích, Tiểu Ba, trước kia không phải ngươi thích ăn nhất là mướp đắng sao, có khi còn nhìn chằm chằm vào đĩa cơm của ta, hy vọng ta tặng mướp đắng trong đĩa cho ngươi nữa?"
Nghe thấy giọng nói hắn có chút khó chịu, Cốc Diên ngẩng đầu lên nhìn Trọng Hải. Thì ra là thế, thì ra đây là thứ mà Tiểu Ba thích ăn nhất, cho nên Đàm Trọng Hải mới mất công nấu nướng, đáng lẽ hắn nên sớm nghĩ ra, nhưng mà….
Hắn thật sự ghét mướp đắng lắm mà!
Bầu không khí ngày càng trở nên nặng nề. Lúc này, giọng nói khó che được tia phẫn nộ của Đàm Trọng Hải vang lên: “Lúc đầu là ai hứa hẹn sẽ sắm vai Tiểu Ba thật tốt?"
Cho dù biết Đàm Trọng Hải đã tức giận, nhưng Cốc Diên vẫn chỉ cau mày nhìn miếng mướp đắng trong bát chứ không di chuyển chiếc đũa một chút nào, cứ như vậy mà giằng co với nam nhân.
Cuối cùng, Đàm Trọng Hải đặt bát xuống rồi đứng dậy, vẻ mặt đầy tức giận cầm lấy chìa khoá xe đi ra ngoài.
“Quên đi, ta ra ngoài ăn!"
Mắt thấy hắn muốn ra khỏi cửa, Cốc Diên vội vàng chạy tới, ôm chặt cánh tay rắn chắc của nam nhân mà kéo lại, nức nở nói:
“Không! Trọng Hải, ngươi đừng đi, ta… ta ăn là được, ta sẽ sắm vai Tiểu Ba thật tốt, ta… không ghét mướp đắng chút nào đâu."
Cốc Diên thành khẩn mà nhìn hắn, thật vất vả mới kéo Trọng Hải trở về bàn ăn.
Nhìn miếng mướp đắng trong bát, Cốc Diên hít sâu một thơi, lập tức nhét vào trong miệng, cắn cắn vài cái rồi nuốt luôn.
Đàm Trọng Hải nhìn hắn cố nén ghê tởm mà nuốt xuống, liền cầm bát bắt đầu ăn cơm tiếp, miệng thản nhiên nói: “Nhai kỹ rồi hãy nuốt, đừng ăn nhanh như vậy."
Nghe vậy, Cốc Diên nhu thuận mà cúi đầu xuống một chút, cố gắng nhai miếng mướp đắng thật chậm, nhưng đáy mắt đã bịt kín một tầng hơi nước uỷ khuất.
Rõ ràng mình cũng không muốn chọc giận hắn, cố gắng ăn cái thứ mướp đắng ghét nhất trên đời rồi. Nhưng sao Trọng Hải còn bắt hắn phải nhai từ từ, làm cho cái vị khó chịu tràn ngập đầy trong miệng hắn. Hắn vốn không thích mướp đắng mà. Hắn… cũng không phải là Tiểu Ba!
Ban đêm, Cốc Diên như trước mà nằm trong lòng Đàm Trọng Hải, chỉ là bởi vì trái tim uỷ khuất cùng chút giận dỗi âm thầm làm cho thân thể hắn càng thêm gầy yếu.
Hôm nay Trọng Hải vì hắn mà nấu bữa cơm làm hắn vô cùng chờ mong, chỉ là không ngờ tới….
Trọng Hải quả thật là một người rất ôn nhu, nhưng ôn nhu của hắn lại chỉ dành cho một mình Tiểu Ba, đối với cái dạng thế thân như hắn mà nói, phần ôn nhu này rõ ràng có thiếu khuyết.
Mà cái thiếu khuyết này… lại vô cùng tàn nhẫn.
Ngay lúc hắn trằn trọc xoay người, đột nhiên thân thể bị nam nhân ở đằng sau ôm lấy, thoáng chốc không thể động đậy, chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập vang lên bên tai.
Qua một lúc lâu, giọng nói của Đàm Trọng Hải mới vang lên: “Ngươi không ngủ được sao? Kỳ thật…. thức ăn gì cũng bổ, đừng kén ăn, như vậy mới tốt cho thân thể…"
Dừng lại một chút, hắn sờ sờ đầu Cốc Diên rồi lại nói tiếp: “Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút! Đừng quên ngày mai sáng sớm chúng ta đã phải dậy đi Đông Hải Ngạn chơi ba ngày hai đêm đấy."
Không ngờ Trọng Hải lại an ủi hắn làm Cốc Diên cảm thấy vô cùng khó tin. Trọng Hải nói vốn là với Tiểu Ba, hay là…
Bỗng dưng, hắn không nhịn được mà mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ấm áp toả sáng giữa mùa đông.
Sau đó, Cốc Diên xoay lại chui vào lòng Trọng Hải, buồn bực trong lòng cũng đã tan biến, hắn vui vẻ mà tiến vào mộng đẹp.
Nhìn người trong lòng ngủ thiếp đi, Đàm Trọng Hải khó hiểu mà mở to hai mắt, hoài nghi vì sao mình lại đi an ủi đối phương như vậy.
Hắn biết vừa rồi chính mình không phải nói với Tiểu Ba, mà là đối với nam hài vô danh này…
Hắn rõ ràng suy nghĩ như vậy, nhưng sao lại không cách nào buông cánh tay đang ôm lấy nam hài nhỏ bé.
Chẳng lẽ, tất cả cũng chỉ bởi vì quá cô đơn sao?
Đến khi bọn họ nghỉ phép trở về, Đàm Trọng Hải lại bắt đầu vùi ngập trong công việc.
Gần đây hắn phải làm mấy dự án một lúc nên khi về đến nhà cũng đã hai ba giờ đêm.
Cốc Diên nhìn hắn ngày nào cũng mệt mỏi mà đau lòng không thôi, khi hắn tê liệt mà ngã xuống giường, Cốc Diên luôn ôn nhu mà xoa bóp cho hắn, làm cho hắn dễ chịu mà chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ cảm thấy thoải mái mà trước khi chìm vào giấc ngủ, Đàm Trọng Hải thường thì thào nói với Cốc Diên:
“Tiểu Ba, ngươi thật tốt…" Dường như ngón tay của nam hài chạm vào chỗ nào đều có thể đánh tan mệt mỏi ở chỗ đó.
Nghe thấy công lao xoa bóp của hắn đều thuộc về người khác, Cốc Diên cảm thấy rất chán nản, nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của Trọng Hải, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận mà tiếp tục công việc của một thế thân.
Mấy ngày nay, vì công việc cũng sắp xong nên Trọng Hải cứ tầm mười hai giờ là có thể về nhà.
Đêm nay, Cốc Diên vẫn như trước mà xoa bóp đấm lưng cho Trọng Hải, đột nhiên hắn nghĩ tới dạo gần đây Trọng Hải quá bận bịu nên đã vài ngày bọn họ không có làm cái kia.
Ừm… mai là cuối tuần, Trọng Hải cũng không cần đi làm, ha ha…
Cốc Diên lộ ra một nụ cười như kẻ trộm, ngón tay đang xoa bóp cho Trọng Hải cũng bắt đầu loạn lên.
Cảm thấy ngón tay trên lưng ngày càng khiêu khích, Đàm Trọng Hải rầu rĩ kêu lên:
“Đừng nghịch, ta mệt lắm."
“Ta cũng đâu có nghịch! Ta rất nghiêm túc xoa bóp tiêu trừ mệt nhọc cho ngươi mà."
Tuy là nói vậy nhưng ngón tay của Cốc Diên lại cố ý mà ấn vào mấy huyệt kích thích, nghịch ngợm vỗ về thắt lưng cường tráng của Trọng Hải, thậm chí còn cọ xát vào mặt hắn nữa.
Cuối cùng, khi ngón tay Cốc Diên di chuyển xuống khu vực cấm kị của nam nhân, đột nhiên phát hiện vốn đang vùi đầu nằm mặc kệ hắn quấy rối, Trọng Hải đã quay mặt lại, hung hăng mà trừng trừng nhìn hắn với ngọn lửa tình nồng cháy.
Cốc Diên bị ánh mắt của hắn hù doạ một chút, vội vàng từ trên lưng hắn tụt xuống, đột nhiên Đàm Trọng Hải xoay người, túm lấy Cốc Diên ấn mạnh xuống giường.
“Là ngươi tự tìm đấy nhé."
Đàm Trọng Hải vừa cắn răng nói vừa hung hăng xé mở quần áo của Cốc Diên ra.
Trong hơi thở dồn dập của hắn đã tràn ngập mùi tình dục.
“Oa! Xin lỗi, ta biết sai rồi, Trọng Hải, ngươi đừng thô lỗ như vậy mà!"
Cốc Diên không nghĩ tới Đàm Trọng Hải sẽ phát cuồng như thế này, ngay cả quần áo cũng bị hắn xé rách, Cốc Diên cuống quít xin tha, đồng thời còn cầm gối ném vào hắn.
“Tiểu tử thúi, còn dám giãy dụa?"
Đàm Trọng Hải một tay ngăn cản sự công kích của Cốc Diên, tay kia đã cầm lấy gối cùng hắn chiến đấu, cuối cùng sức mạnh chiếm thế thượng phong, Đàm Trọng Hải giật lại được cái gối, bắt chước Cốc Diên xoa bóp mà cù hắn.
“Ha ha… ta thua rồi, Trọng Hải, ngứa quá… đừng cù nữa!"
Một lúc sau, không khí chơi đùa dần lắng xuống bắt đầu hoá thành vô số nụ hôn, hai khối thân thể cũng không ngừng mà dán chặt vào nhau cọ xát.
Cuối cùng, sau khi kết thúc nụ hôn dài làm say đắm lòng người, Đàm Trọng Hải si mê mà nhìn nam hài dưới thân đang nở nụ cười diễm lệ.
Môt hồi lâu, Đàm Trọng Hải hình như cảm thấy điều gì đó mà nhiệt độ trong nháy mắt đã giảm xuống.
Hắn thu hồi ánh mắt ôn nhu, nghiêm mặt nhìn nam hài mà nhắc nhở: “Chúng ta chỉ là chơi đùa thôi, ngươi biết ta chỉ đem ngươi trở thành Tiểu Ba, chúng ta phát sinh chuyện gì, ngươi cũng đừng coi là thật."
Vừa nghe hắn nói, vốn đang chìm trong tình cảm thân mật, Cốc Diên đột nhiên mở to hai mắt, hắn im lặng trong chốc lát rồi ngẩng đầu miễn cưỡng cười với Đàm Trọng Hải.
“Yên tâm đi! Ta cũng không nghiêm túc đâu."
“Vậy thì tốt rồi."
Nói rõ quy tắc trò chơi xong, bọn họ lại tiếp tục ôm hôn thắm thiết.
Chỉ là Cốc Diên không thể giải thích, Đàm Trọng Hải vẫn như trước mà vuốt ve hắn, nhưng sao giờ đây, hắn không còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trọng Hải nữa…
Dường như toàn thân cũng lạnh dần mà mất đi cảm giác, chỉ còn trái tim trong ngực là không ngừng toát ra đau đớn vô cùng, nhưng Cốc Diên vẫn muốn tiếp tục mỉm cười để làm người kia thõa mãn…
Nhất quyết không được kêu đau….
Tác giả :
Thư Hạ Nhi