Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 93: Du lịch (1)
"Bỏ qua một bên hết đi, ngươi không cần ăn trong bát đã nghĩ trong nồi, mắt to hơn bụng vậy, vết sẹo này còn chưa xóa mà đã nghĩ muốn trắng muốn đẹp làm gì." Diệp Lãng trực tiếp nói.
"Này..., hì hì, trước tiên cứ xóa nó đi đã.." Biểu tỷ có chút ngượng ngùng cười nói.
"Tốt lắm, nằm yên đừng nhúc nhích, khá lâu đấy, nếu sợ mệt thì có thể ngủ trước đi." Diệp Lãng nói.
"Không, ngươi cũng không mệt thì sao ta mệt được." Biểu tỷ lắc đầu nói.
"Ừ, vậy nằm xuống bắt đầu thôi.
Cứ như vậy, Diệp Lãng thật cẩn thận mài da cho biểu tỷ, mà biểu tỷ vẫn nằm ở kia, nhắm mắt, không động không nhúc nhích. Về phần Diệp Lam Vũ cũng không đi chợt mắt, đứng ở bên cạnh nhìn.
Thời gian trôi qua từng chút một, vết sẹo trên trán biểu tỷ ngày càng mờ nhạt..."
Biến mất..."
"Tốt lắm, ta mệt quá, ngủ..." Diệp Lãng làm xong liền lăn ra ngủ, ngay cả nói "buổi tối tốt lành" cũng không nói nổi.
"..." Diệp Lam Vũ và biểu tỷ trầm mặc một hồi, nhìn nhau cười, cùng làm ra một cái quyết định.
"Sao hôm nay ngươi đến trễ vậy?" Cô gái trong mộng lãnh đạm hỏi, trong ngữ khí mơ hồ có một tia giận hờn, nhưng cũng có một tia kinh hỉ.
"Mài sẹo cho tỷ tỷ ta một lúc, sau này nàng có thể thích để kiểu tóc gì thì để rồi."
"Ừ..."
"Quái, sao ta cảm thấy người mình rất nặng, giống như bị cái gì đè lên vậy nhỉ?" Khi Diệp Lãng đang nói chuyện phiếm trong mơ, đột nhiên nói ra cảm thụ lúc này của mình.
"Chắc là trên người ngươi có cái gì đấy." Cô gái nhìn nhìn Diệp Lãng, sau đó nói.
"Có lẽ cảm giác sai lầm rồi..." Diệp Lãng ném chuyện này ra phía sau, tiếp tục trò chuyện...
Sáng sớm, vừa tỉnh giấc Diệp Lãng liền phát hiện ra cảm thụ hôm qua không phải ảo giác mà là cảm giác thật sự, vì sao? Vì bây giờ mình vẫn cảm thấy rất nặng!!
Vì sao cảm thấy rất nặng?
Nếu ngươi thử để hai nữ nhân nằm đè lên mình ngủ thì nhất định cũng có cảm thụ như thế!
"Tỷ, biểu tỷ, các ngươi làm gì đấy, đã biết mình nặng còn đè ta ngủ nữa." Diệp Lãng trực tiếp đánh thức hai nàng, tuyệt không hiểu được nên thương yêu các nàng, để cho các nàng ngủ thêm chốc nữa vân vân...
"Đi đi, ngươi mới nặng ấy!" Diệp Lam Vũ lập tức phản ứng lại, sau đó sâu kín nói: "Đã lâu rồi tỷ tỷ không ngủ chung với ngươi, tiểu vô lương tâm nhà ngươi, lớn rồi thì lơ tỷ tỷ."
"Nhảm, lớn lên ta có lão bà rồi, cần tỷ tỷ ngươi làm chi!" Diệp Lãng thành thật, cũng không khách khí nói.
"Phanh!" Đáp lại Diệp Lãng đương nhiên là một đấm của Diệp Lam Vũ rồi, chỉ thấy nàng hai mắt phát hỏa, giận nói: "Ngươi dám không chơi với ta xem, về sau ngươi đừng nghĩ cưới lão bà!!"
"Không cưới thì không cưới, ta sợ ngươi à!" Diệp Lãng trực tiếp hồi đáp, chỉ là nói xong hắn mới cảm thấy hình như có chút vấn đề.
Nếu không cưới lão bà thì chẳng phải hắn vẫn chơi với tỷ tỷ hắn? Cái này không phải là phản kháng mà là đáp ứng.
"Tiểu ngu ngốc nhà ngươi! Ngoan, rời giường, tỷ tỷ mới luyến tiếc để ngươi một mình ấy, về sau sẽ tìm lão bà tốt cho ngươi, bất quá không thể không chơi với tỷ tỷ!" Diệp Lam Vũ cưng chiều nói.
"ừ, đã biết..." Diệp Lãng lên tiếng.
Lúc này mới có người để ý đến một chuyện, biểu tỷ bị quên lãng...
"Ê ê, các ngươi hơi quá đáng rồi đấy nhé, hôm nay ta phải đi mà các ngươi không để trong lòng chút nào à?"
"Ai nói!! Bây giờ ngươi còn đang ở trên người của ta, vậy mà còn bảo không đặt trong lòng à?" Diệp Lãng hỏi ngược lại.
"Cái này..."
"Dậy dậy hết đi, nhanh đi chuẩn bị một chút, bằng không hôm nay ngươi đi không được đấy." Diệp Lãng nói: "Lần nào cũng như vậy, trăm lần như một, kiểu này lại kéo rê thêm vài hôm cho xem.
Biểu tỷ của Diệp Lãng lần nào chia tay cũng đùa đùa giỡn giỡn như vậy, cứ để nàng tự sửa soạng chuẩn bị thì kéo rê rất lâu, kéo qua ngày mai, ngày mốt, thậm chí hơn mười ngày.
"..., tiểu hỗn đản nhà ngươi, dám chọc vào vết sẹo của lão nương à!" Biểu tỷ cũng học theo Diệp Lam Vũ, trực tiếp đánh một đấm tới, cũng tự xưng lão nương.
"Đi đây..." Diệp Lãng lăn né đi, sau đó vọt ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt hai thiếu nữ.
"..."
Giữa trưa, ngay trước cửa Diệp gia tụ tập khá đông người, có cả vợ chồng Diệp Thành Thiên, đương nhiên còn hai tỷ đệ Diệp Lãng nữa, bọn họ đưa biểu tỷ Diệp Lãng lên đường.
"Dì, dượng, Tiểu Vũ, ta đi đây! Tiểu Lãng, nhớ đến Chu Tước tìm ta đấy, ngươi hứa với ta rồi." Trước khi đi biểu tỷ còn dặn riêng Diệp Lãng một câu.
Đơn giản chỉ vì Diệp Lãng có nói là có lẽ mình sẽ đi khắp nơi chơi, có lẽ sẽ đi Chu Tước không chừng nên nàng trực tiếp bắt Diệp Lãng tìm nàng, đương nhiên nàng tự động bỏ qua chữ "có lẽ" kia.
"Biết biết, dong dài quá, đi đi!" Diệp Lãng nói như đuổi ruồi bọ đi vậy, đuổi biểu tỷ mình đi, trên mặt tràn ngập vẻ "ghét nha".
"Tiểu hỗn đản nhà ngươi, thôi quên đi, nhớ kỹ là tốt rồi." Biểu tỷ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xoay người chuẩn bị lên xe, nàng đột nhiên ngừng lại.
Nàng quay đầu nói với Diệp Lãng: "Tiểu Lãng, nghe nói ngươi hát không tệ lắm, có thể hát một khúc đưa tiễn tỷ tỷ không."
Diệp Lãng nhìn biểu tỷ, ngẩn người một hồi, sau đó trước ánh mắt kỳ vọng của mọi người phun ra hai chữ:
"Không hát!"
Lắc lư...
Biểu tỷ tý té từ trên xe xuống, những người khác cũng vậy, tí nữa "chạm đất" rồi, tiểu tử này thật là, người ta muốn ngươi hát một khúc thôi, vậy mà cự tuyệt rõ ràng như vậy đấy.
"Hừ! Ngươi nhớ kỹ cho ta!" Biểu tỷ khẽ cắn môi, buông ra một câu tàn nhẫn, sau đó tiến vào xe ngựa.
"Ừ, ta sẽ." Diệp Lãng gật gật đầu trả lời.
"Ngươi đi chết đi..." Trong xe ngựa truyền ra một trận rống giận, sau đó có một vật gì đó bay về phía Diệp Lãng, cái này tựa hồ đại biểu cho sự tức giận của biểu tỷ...
"Đây là cái gì?" Diệp Lãng thực nhẹ nhàng bắt lấy được vật kia, nhìn qua một chút thấy đây là một cái ngọc bội, làm một cái bại gia tử "vô song", Diệp Lãng liếc qua đã thấy vật này có giá trị xa xỉ rồi.
Bởi vậy, trên lý luận không nên ném loạn lên như vậy chứ!
Hơn nữa trên ngọc bài còn khắc hai chữ Diệp Lãng nữa nên càng khẳng định hơn đây không phải là thứ ném hắn cho hết giận.
"Đây là tín vật của ta, cũng chỉ có ngươi mới được dùng, sau này đến Chu Tước thì cầm thứ này đến tìm ta, nhớ đấy!" Biểu tỷ ngoi đầu ra, giải đáp.
"Biểu tỷ..."
"Cái chi!"
"Ta có thể bán cái này sao?"
"..., đi tìm chết!"
"Ha hả, nói đùa thôi, ta cũng cho ngươi một thứ này, cầm!" Diệp Lãng ném ra một cái bình nhỏ.
"Đây là cái gì?" Biểu tỷ nhận lấy, có chút nghi ngờ hỏi.
"Đây là mỹ dung dưỡng nhan đan, mỗi ngày ăn một viên, đừng ăn nhiều quá." Diệp Lãng hồi đáp, mà công dụng của nó là gì tin rằng không cần nói thêm nữa.
"Tiểu hỗn đản, không uổng công tỷ tỷ thương ngươi." Biểu tỷ cười nói, mà rất nhanh sau đó liền biến sắc, bởi Diệp Lãng còn nói thêm một câu nữa:
"Ngươi có tuổi rồi, cần dùng thứ này bảo dưỡng một chút, nếu không sao mà ra đường được."
"Cút!!"
"..."
Cứ như vậy, Diệp Lãng tiễn biểu tỷ đi, bất quá hắn còn chưa kịp ăn mừng đã bị phụ mẫu kéo đi nói chuyện. Đương nhiên không phải chê trách thái độ của hắn với biểu tỷ, cái này ngay cả biểu tỷ cũng không để ý, bọn họ chê trách đứa con bảo bối của mình làm chi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đứa con à, ngươi thật sự không đi tham gia thử luyện sao?" Diệp Thành Thiên hỏi.
Hóa ra là nói chuyện giải đấu, bởi Diệp Lãng cự tuyệt tham gia thử luyện nên làm hai người họ cảm thấy thật lo lắng.
Muốn con thành rồng là ước nguyện của bất cứ cặp vợ chồng nào, tình huống trước kia thì bọn họ cảm thấy để Diệp Lãng làm mọt người bình thường là đủ rồi. Nhưng biểu hiện gần đây của Diệp Lãng lại làm bọn họ cảm thấy có hy vọng con mình hóa rồng.
Mà giải đấu lần này là một cơ hội tốt lắm, bọn họ cảm thấy Diệp Lãng phải tham gia!
"Không tham gia, ta đã nói với các người rất nhiều lần rồi, không cần hỏi lại nữa, cũng không phải khuyên bảo, ta không thay đổi chủ ý đâu. Đúng rồi, sang năm có lẽ ta sẽ đi xem giải đầu, từ năm sau ta muốn đi ra ngoài chơi!" Diệp Lãng phản đối xong còn thuận tiện nói một câu.
"Nếu ngươi muốn đi chơi sao không thuận tiện tham gia một chút, dù sao ngươi chỉ cần đùa giỡn một chút là được mà, lấy trình độ luyện kim của ngươi thì đùa đùa giỡn giỡn cũng không khó lấy được một ít thành tích." Diệp Thành Thiên nói.
Diệp Lãng lắc lắc đầu nói: "Ta chỉ nói là có lẽ, có lẽ lúc ấy ta cũng đi chỗ khác chơi, vậy thì không thuận tiện rồi, hơn nữa cho dù thuận tiện ta cũng không tham gia!"
"Vậy thì ngươi đâu? Khoan khoan, chẳng lẽ ngươi muốn ra ngoài chơi là không phải đi đến Thánh Thành mà là đi loạn khắp nơi à?" Lúc này Diệp Thành Thiên mới phản ứng kịp, lập tức hỏi.
"Ừ, năm nay ta sẽ chuẩn bị hết, sau khi hoàn thành lễ trưởng thành xong sẽ đi ra ngoài chơi, ta đã sớm lên kế hoạch rồi." Diệp Lãng gật gật đầu nói.
"Không được!" Ba người ở đây lập tức phản đối, phản đối một cách kiên quyết mãnh liệt.
"Các ngươi không nên xem ta là tiểu hài tử như vậy, lúc đấy đã qua lễ trưởng thành rồi, đã trở thành người lớn, nam nhi chí tại bốn phương, ta phải ra ngoài du lịch cũng là điều tất yếu." Diệp Lãng nhẹ nhàng nói.
"Nếu là người khác thì chúng ta yên tâm, mà ngươi thì sao chúng ta yên tâm được, ngươi thường xuyên làm một ít việc ngu ngốc!" Diệp Thành Thiên thực trực tiếp nói.
"Đấy là chuyện trước đây, bây giờ hết rồi!" Diệp Lãng lập tức phản bác.
"Không có à? Ngươi đừng quên là ai thiếu chút nữa tạc bay tẩm cung của Thất công chúa, là ai vọt đến bên cạnh Long kỵ sĩ, chọc đầu Phi Long hung ác kia, tí nữa là bị thịt rồi? Là ai..."
"Dừng dừng, những cái này đều là ngoài ý muốn thôi, hơn nữa không phải ta đều lông tóc vô thương sao?" Diệp Lãng vẫn không biến yếu, vẫn kiên quyết như vậy.
"Đây là do mụ mụ kia của ngươi thương ngươi thôi..." Diệp Thành Thiên nói, mà "mụ mụ kia" trong miệng hắn là nữ thần may mắn, bây giờ toàn bộ Hoàng Thành đều nói rằng Diệp Lãng và nữ thần may mắn có quan hệ mẫu tử, nếu không sao lại thiên vị hắn như vậy.
Tác giả :
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh