Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 337: Lục Mang phòng ngự trận (1)
"Không cần kinh ngạc, hắn rất quen thuộc với những thứ tương tự như vậy, ngươi hỏi hắn về bất cứ nhân vật gì trong lịch sử thì trên cơ bản đều có thể nhận được tư liệu cả!" Diệp Lam Vũ cười nói tựa hồ làm người ta không cần để ý chuyện này nhưng vẻ kiêu ngạo trên mặt nàng lại nói cho người ta biết, đệ đệ của ta lợi hại chưa, bội phục chưa!
Nhị tỷ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, sự hiểu biết của nàng vẻn vẹn chỉ giới hạn trước đây, thêm vào vài chuyện nghe đồn thôi.
"Vậy công tử à, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?" Phong Hành hỏi nếu là người của ngàn năm trước thì muốn trị tội cũng khó, nhiều nhất là chỉ biết được vì sao hắn phải làm vậy thôi.
Viêc cáp bách nhất là để Diệp Lãng xử lý chuyện trước mắt, ngăn cản luyện kim trận tiếp tục phát động!
Trước mắt mà nói thì Diệp Lãng là người thích hợp nhất!
"Chúng ta đi chỗ kia!" Diệp Lãng chỉ về một hướng, dường như đó là nơi cao nhất của Thánh Sơn - Vân Đinh cung điện.
"?? Vì sao phải đến đó? Mặc kệ ba chỗ kia sao?" Phong Hành nhìn Vân Đinh cung điện, có điểm không hiểu hỏi.
Vì sao Diệp Lãng lại mặc kệ ba nơi khác sập mà lại chạy đến Vân Đinh cung điện? Chẳng lẽ vì an toàn, không muốn đi mạo hiềm sao?
Nếu đã vậy thì đành thế vậy, để ba chỗ kia cho chúng ta xử lý!
"Người tới, hộ tống công tử đến Vân Đinh cung điện, thông tri luyện kim thuật sĩ đi ngăn cản luyện kim trận của ba chỗ khác..." Phong Hành suy nghĩ một hồi tự chủ trương an bài.
"Khoan khoan! Không!" Diệp Lãng duỗi tay ra ngăn lại, nói "Ba chỗ đó không cần đụng vào, ta đi Vân Đinh cung điện làm gì, không rảnh!"
"?? Công tử, chỗ kia chính là Vân Đinh cung điện..." Phong Hành hiểu được Diệp Lãng không biết vị trí của Vân Đinh cung điện ở đâu.
Về chuyện của Thánh Thành thì tư liệu lọt ra bên ngoài rất ít, Diệp Lãng cũng không tiếp xúc qua tư liệu loại này.
"À, hóa ra đó là Vân Đinh cung điện? Ngươi nói Tư Đạt cũng ở đó tức là người có điều trọng yếu đều ở đó sao?" Diệp Lãng nhìn Vân Đinh cung điện hỏi vẻ mặt cũng lộ ra một ít biểu tình như khá thoải mái, dường như thông suốt gì đó.
Phong Hành gật gật đầu nói: "Đúng vậy, không chỉ là có điều trọng yếu mà cơ hồ tát cả cao tầng Thánh Giáo đều ở đó, nơi đó là nơi thần thánh nhất Thánh Giáo, còn có Thánh Nữ của chúng ta cũng ở trong đó!"
Khi nói đến Thánh Nữ, trên mặt Phong Hành xuất hiện một tia khác thường, cũng nhìn về phía Diệp Lãng...
"Ta hiểu hết rồi!" Diệp Lãng la lên một tiếng, "Bảo người ở Vân Đinh cung điện rút lui hết, chỉ cần để lại luyện kim thuật sĩ như ta là được!"
"? Rút lui?" Phong Hành ngây người ra một chút, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng: "Ý công tử là, Vân Đinh cung điện cũng là một nơi sắp bị sập?"
"Ừ! Chủ yếu là Vân Đinh cung điện!" Diệp Lãng gật gật đầu trả lời, lúc này bọn hắn cũng vừa nói vừa giục ngựa về phía Vân Đinh cung điện. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
"A, sao lại như vậy được? Đặc Lạc Y * Mỗ Mã cũng không tham giạ vào kiến thiết Vân Đinh cung điện, ngay cả tu bổ cũng không! Vàn Đinh cung điện đã tồn tại từ khi Thánh Thành thành lập, mà nhân viên tu bổ đều là người trung tâm nhất Thánh Giáo, sẽ không để Đặc Lạc Y * Mỗ Mã Tiến hành chuyện như vậy!" Phong Hành rất không hiểu chuyện này.
"Ta biết! Cũng vì vậy mà mới có chuyện mười nơi khác bị sập, nếu không Vân Đinh cung điện sẽ trực tiếp bị sập rồi!" Diệp Lãng trầm tư, thuận miệng trả lời.
"?" Phong Hành lại khó hiểu, nhưng rất nhanh liền thông suốt.
"Ý người là, vì không thể trực tiếp đi vào Vân Đinh cung điện nên Đặc Lạc Y Mỗ Mã kiến tạo mười chỗ khác, lợi dụng mười kiến trúc này tạo thành một luyện kim trận để công kích Vân Đinh?"
"Đúng vậy! Đặc Lạc Y * Mỗ Mã này quả thật là một kỳ tài, luyện kim trận như vậy cũng có thể nghĩ ra, thật không đơn giản!" Diệp Lãng có điểm bội phục nói.
"Vậy sao người không đi phá hủy ba luyện kim trận kia đi, như vậy có thể hủy diệt luyện kim trận này rồi!" Tuy PhongHành không hiểu biết nhiều về luyện kim trận lắm nhưng cũng biết một ít thường thức, luyện kim trận bị phá đi một chỗ sẽ mất đi tác dụng như lúc đầu.
"Vô dụng, đừng nói luyện kim trận này trong thời gian ngắn không thể phá giải, kể cả phá giải được thì hậu quả tạo thành sẽ nghiêm trọng hơn bây giờ nữa!" Diệp Lãng lắc đầu.
Diệp Lãng có thể phá giải luyện kim trận cũng cần thời gian, mà chừng đó đã đủ cho luyện kim trận hoàn thành sứ mệnh, Nói cách khác, Diệp Lãng đi phá giải luyện kim trận hoàn toàn là một chuyện dư thừa.
Đồng thời nhìn bố cục của luyện kim trận này thì Diệp Lãng có thể nhìn ra luyện kim trận này còn có hậu chiêu, nếu phá hỏng thì có thể sẽ càng hủy diệt nhiều địa phương hơn, thậm chí là toàn bộ Thánh Thành!
Không thể không thừa nhận Đặc Lạc Y này là một kỳ tài!
Một kỳ tài dùng mấy chục năm để thành lập một luyện kim trận, cho dù là luyện kim thiên tài như Diệp Lãng cũng rất khó ứng phó!
Đương nhiên Diệp Lãng cũng chiếm được không ít chỗ tốt từ luyện kim trận này, Đây là tâm huyết mấy chục năm của một luyện kim kỳ tài, trong đó ẩn chứa không biết bao nhiêu tri thức và sáng ý.
Lúc này Diệp Lãng cũng chỉ có thể cảm thán câu nói của Newton kia, "ta đang đứng trên vai của Cự Nhân"...
Bởi có kết tinh tâm huyét của tiền nhân mà làm cho tri thức, kỹ năng của nhân loại luôn đạt đến độ cao mới, đây là sự tích lũy của tri thức, không phải dựa vào một người là được mà phải dựa vào vô số người, vô số thành quả!
Trong cuộc sống của mình về sau, Diệp Lãng sẽ không chỉ sử dụng luyện kim trận này một lần.
"Vậy phải làm sao đây? Vân Đinh cung điện không phải nói rút khỏi là có thể rút khỏi a!" Phong Hành có điểm đau đầu nói nếu là chỗ khác thì khỏe, nhưng Vân Đinh cung điện lại rất đặc thù.
"Không rút khỏi cũng không sao cả, nhưng ta không thể bảo chứng ở trong đó có thể an toàn!" Diệp Lãng khoát tay, không thèm để ý nói- Mình đã nói rõ như vậy rồi, kế tiếp phải nhìn sự lựa chọn của chính họ, không liên quan gì đến mình cả.
"Cái này... ta tin tưởng công tử có thể làm được!" Phong Hành do dự một lát, đột nhiên trở nên kiên định.
"Đệ đệ, không thể nghĩ ra uy tín của người ở trong này rất cao nha, bọn họ đều rất có lòng tin với ngươi!" Diệp Lam Vũ cười nói nàng có thể nhìn thấy vì tin tưởng Diệp Lãng nên Phong Hành mới có thể kiên định như thế.
Cái này tuy nói thì đơn giản nhưng cần tích lũy bao lâu mới có sự tin tưởng như vậy thì đám người Diệp Lam Vũ Nhị tỷ không thể đoán nổi cũng vì thế mà họ cảm thấy có điểm bất khả tư nghị.
Tác giả :
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh