Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 332: Ta tin tưởng (3)
"Công tử, người có gì muốn nói?" Phong Hành cử một cái lễ với Diệp Lãng, sau đó cung kính hỏi.
Lúc này hành vi cung kính của Phong Hành bị người xem như lễ phép, mà lễ cũng vậy, vẻ phần xưng hô công tử hẳn cũng là một loại xưng hô lễ phép.
"Ta muốn nói là cái cung điện này quả thật là bị luyện kim trận phá hủy, nhưng luyện kim trận này thuộc loại của chính các ngươi, vốn có sẵn trong phòng rồi!" Diệp Lãng chỉ vào đống phế tích nói.
"Diệp Lãng, ngươi nói mạnh miệng cũng phải tìm lời gì có thể tin chứ, lời này làm người ta không thể tin được!" Ái Đức Hoa lắc đầu nói.
"Đúng vậy, đồ lưu manh, ai tin lời của ngươi. Ai sẽ đặt một cái luyện kim trận như vậy trong cung điện của mình, nếu là luyện kim trận phòng ngự thì khác, loại tự hủy này thì ai ăn no không có việc gi làm chuyện nhàm chán như vậy!" Thiếu nữ nói đưa ra sự nghi ngờ.
Mà nghi ngờ của nàng cơ hồ cũng là nghi ngờ của rất cả mọi người ở đây!
"Ta cũng không thể giải thích với việc này, sự tồn tại của nó quả thật có điểm quái nhưng là thật!" Diệp Lãng nhìn phế tích trước mặt, suy nghĩ về vấn đề này.
"Hừ, ngươi lừa ai chứ ta mới không tin chuvện ma quỷ của ngươi!" Thiếu nữ hừ nói hoàn toàn không tin lời Diệp Lãng.
"Diệp Lãng, lời này của ngươi thật sự rất gượng ép... Không ai đi tin ngươi đâu!" Ái Đức Hoa lắc lắc đầu, bộ dáng tiếc hận.
Nhưng người khác cũng có ý tường như vậy, không ai tin chuyện này,
Chẳng qua đám người trọng yếu nhất, chính là đám người Phong Hành lại nói ra một câu tuyệt đại bộ phận mọi người đều cảm thấy ngoài ý liệu, rồi lại trong dự kiến của một số người khác.
"Ta tin tưởng! Chúng ta tin tưởng!" Phong Hành nói.
"Ngươi xem, bọn họ sẽ không tin mà... Khoan khoan, ngươi vừa nói gì? Các ngươi tin?" Lúc này Ái Đức Hoa theo quán tính nói có điều hắn lại ngoài ý muốn phát hiện lời của Phong Hành cũng không như sự tưởng tượng của hắn.
"Ừ! Chúng ta tin tưởng! Công tử à, nếu như vậy sao người không nói sớm đi, làm hại chúng ta cũng không dám nói chuyện với người!" Lúc này Phong Hành như thoát khỏi gánh nặng, trở nên thoải mái lên.
"Ngươi không hỏi ngay từ đầu ngươi cũng không thấy ta!" Diệp Lãng khoát tay, bộ dáng ta thực vô tội.
"Ha ha, đây là ngoài ý muốn, ai bảo lão nhân gia người lại làm một cái bút tích lớn như vậy, đây là một trong mười đại cung điện của Thánh Thành, vốn muốn để các người ở chỗ tốt nhất, kết quả lại bị hủy mất!" Phong Hành xấu hố cười cười.
Cái dạng này của Phong Hành đã thực rõ ràng nói cho mọi người ở đây là vừa rồi hắn giả vờ không thấy Diệp Lãng, kỳ thật không muốn vấn tội Diệp Lãng.
Cũng cho mọi người biết một cái tin tức là ở Thánh Thành này, Diệp Lãng có một địa vị đặc biệt, ngay cả Quang Minh Kỵ Sĩ cao cấp như Phong Hành cũng phải cho hắn mặt mũi.
Xem ý tứ của hắn thì dù cung điện bị Diệp Lãng hủy đi thì bọn họ chắc cũng không biết truy cứu, xem ra câu "mạnh miệng" trước kia của Diệp Lãng là thật, cho dù là hắn làm thì Quang Minh Kỵ Sĩ cũng không dám truv cứu.
Về phần "việc nhỏ" để Quang Minh Kỵ Sĩ thu thập tàn cục thì càng không phải nói sự thật rành rành trước mắt, hiện tại Quang Minh Kỵ Sĩ đang thu thập tàn cục đấy thôi!
"Cái này... các ngươi phải rõ ràng đấy, cung điện này là bị luyện kim trận hủy diệt, cũng không biết họ thiết kế như thế nào mà không ổn định như vậy, ta còn chưa đụng vào đã ngoài ý muốn khởi động mất!" Diệp Lãng nói "Đây chỉ là ngoài ý muốn, không phải ta làm!"
"Ừ, đây là ngoài ý muốn!" Phong Hành gật đầu nói nếu Diệp Lãng nói là ngoài ý muốn thì dù không phải ngoài ý muốn cũng phải nói là ngoài ý muốt!
"Vậy là được rồi! Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây, không phải ngươi ở cùng với lão nhân Tư Đạt kia sao?" Diệp Lãng nhìn Phong Hành, có điểm kỳ quái hỏi.
Phong Hành này cũng không phải cái loại lần đầu gặp mặt, coi như người liên quan của Diệp Lãng, trước kia vẫn ở trong Mơ Hồ Đường, hình như hôm qua vẫn ở đấy.
Có lẽ cũng vì vậy mà Phong Hành mới có thái độ như vậy với Diệp Lãng, nếu là người khác thì tuy không đắc tội Diệp Lãng nhưng cũng sẽ không cung kính như vậy.
Người tiếp xúc qua Diệp Lãng sẽ từ từ thích hắn, đây là một loại khí tức rất độc đáo của hắn, đồng thôi cũng vì mấy tháng này Diệp Lãng triển lãm năng lực của mình làm Phong Hành trở nên tôn trọng hắn. Đây là sự tôn trọng siêu việt tuổi, siêu việt chức nghiệp, siêu việt địa vị.
"Tư Đạt đại nhân đang thương lượng ở Vân Đinh cung điện, ta nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút, ra ngoài đi dạo, vừa lúc gặp được chuyên này!" Phong Hành hồi đáp.
"Hóa ra ngươi đang làm biếng, yên tam đi, ta không nói cho Tư Đạt đâu!" Diệp Lãng lộ ra vẻ ta hiểu được.
Phong Hành trầm mặc, "Công tử à, này không tính là làm biếng, Vân Đinh cung
điện là nơi an toàn nhất Thánh Thành, hơn nữa, ta cũng cần nghi ngơi, sẽ có người giúp ta bảo vệ Tư Đạt đại nhân!"
"Được rồi không cần giải thích, ta hiểu được!" Diệp Lãng khoát tay nói.
Ta ngất, cái này không thể giải thích rõ ràng được, rốt cuộc ngươi hiểu được cái gì?
"Được rồi, cứ vậy đi, công tử, người tạm chờ ở đây một lúc, ta thông tri họ an bài một chút, an bài chỗ nghỉ ngơi của mọi người! Còn có, công tử à, người có cần một mình ở một phòng không?" Phong Hành nhìn Diệp Lãng hỏi.
Ngoài việc lo lắng đến sự an toàn của Diệp Lãng ra cũng vì an toàn của người khác, ở một chỗ với Diệp Lãng có khi lại gặp phải chuyện như vậy nữa, lần này may mà mọi người trốn kịp, không ai bị thương, vạn nhất không trốn kịp thì phiền toái.
Càng nghe càng phát giác địa vị của Diệp Lãng ở đây còn mạnh hơn trong tưởng tượng, rốt cuộc là chuyện gì?
Đối với điểm này, có một số người cảm thấy có điểm không phục, vì sao Diệp Lãng lại có đãi ngộ như vậy? Đây là điều mà rất nhiều người mơ ước cũng không được.
"Không cần..." Diệp Lãng lắc đầu cự tuyệt đặc quyền này, cũng không phải vì chuyện gì khác mà vì -
"Tỳ của ta sẽ không đồng ý!"
Đúng vậy, sao Diệp Lam Vũ lại để Diệp Lãng ở một mình được, nàng cũng sẽ không để Diệp Lãng rời đi. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
"Ngoan, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn." Diệp Lam Vũ vỗ vỗ đầu Diệp Lãng, rất thoải mái nói nàng rất vui vẻ khi Diệp Lãng còn nhớ đến mình.
"Cái này miễn!" Diệp Lãng lắc đầu.
"Ê ê, chẳng lẽ các ngươi cứ vậy mà quên đi?" Đám người Ái Đức Hoa bên cạnh tựa hồ chịu không nổi bọn họ cảm thấy sự tình cứ vậy thì không giải quyết được gì.
Chuyện lớn như vậy, cung điện bị hủy, nguy hại đến an toàn của mọi người lại không giải quyết gì, điều này làm một số người cảm thấy rất tức giận, rất không phục!
Mà tựa hồ họ đã quên, đây là Thánh Thành, cũng không phải nhà họ, ngay cả chủ nhân cũng nói không có việc gì thì họ có tư cách gì quản?
Tác giả :
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh