Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 298: Câu bì cao dược (1)
"Trần Bì, mang theo mẫu thân ngươi vào, ta muốn kiểm tra kĩ hơn! Các ngươi cứ ở đây nói chuyện một chút." Diệp Lãng nói xong liền lập tức đi vào, mà tựa hồ hắn quên một chuyện khá trọng yếu, đó là giúp ba người giới thiệu với nhau...
Cứ như vậy, ba người đứng ở đó xấu hổ một lúc, cuối cùng vẫn là Thất công chúa lên tiếng đầu tiên, dù sao nàng cũng là công chúa đế quốc, gặp qua nhiều trường hợp lễ nghi rồi.
"Ngươi khỏe, A Nhĩ Văn! Lần đầu gặp mặt, ta là vị hôn thê của Diệp Lãng, Triệu Nhã Trúc, nàng là Tỷ tỷ Diệp Lãng - Diệp Lam Vũ!" Thất công chúa đơn giản giới thiệu một chút, nàng cũng không nói ra thân phận của mình và Diệp Lãng.
Mà tựa hồ nàng đã không còn thân phận công chúa đế quốc, thân phận lúc này của nàng kỳ thật rất đơn giản, chỉ là vị hôn thê của Diệp Lãng, là con dâu tương lai của Diệp gia mà thôi, nói cách khác, nàng và Diệp Lam Vũ đều thuộc về Diệp gia.
Cũng có thể nói trước khi Diệp Lam Vũ không lập gia đình vẫn là người của Diệp gia!
Mà tựa hồ nàng thích thân phận Diệp gia này hơn thân phận Thất công chúa rất nhiều, hoặc là nhiều nhiều lắm!
"As hai người đều là người nhà của công từ à, A Nhĩ Vãn ra mắt hai vị!" A Nhĩ Văn thật không ngờ thân phận hai người này lại cao như vậy, một cái tỷ tỷ, một vị hôn thê.
"Đừng nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy, ngươi đi theo Diệp Lãng đã bao lâu?" Thất công chúa ngăn trở A Nhĩ Văn hành lễ, đánh giá và hỏi A Nhĩ Văn.
Diệp Lam Vũ giống Thất công chúa, đều đang đánh giá A Nhĩ Văn làm hắn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
"Ta đi theo công tử mấy tháng rồi ngày đó hắn cho ta ăn, sau đó ta vẫn đi theo bên cạnh hắn, giúp hắn xử lý một ít việc, công tử vẫn rất mơ hồ, chắc các vị cũng biết rồi." A Nhĩ Văn nói hắn muốn dùng đề tài này dời đi ánh mắt hai người.
"Cái này ta biết, vốn chúng ta sẽ không để một mình hắn ở ngoài hắn lạc đường mói một mình chạy loạn." Diệp Lam Vũ hồi đáp.
"Ừ, công tử thường xuyên lạc đường, tiểu Nhị cũng vậy, hai người sẽ thường xuyên đi lạc." A Nhĩ Văn gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói.
"Tiểu Nhị?! Là ai?" Diệp Lam Vũ hai người đồng thời hỏi.
"Hai vị không biết à? Nàng vẫn đi theo công tử, chưa bao giờ nói chuyện, chỉ bảo hộ công tử, hầu hạ công tử."
"Chẳng lẽ là Thái Nhã? Tiểu tử này đã đón nàng trở lại sao?" Diệp Lam Vũ và Thất công chúa nhìn đối phương, cũng hoài nghi tiểu Nhị là Hổ Nữ.
Trong Trí nhớ các nàng, Diệp Lãng chỉ để một mình Hổ Nữ hầu hạ, cũng mang theo nàng đi, điểm này làm các nàng ghen tuông, đơn giản là Diệp Lãng không muốn mang theo các nàng đi. Giống như lần này vậy, hắn nói muốn đi du lịch cũng chỉ đi một mình thôi.
"Thái Nhã? Công tử gọi nàng là tiểu Nhị, cũng không biết tên đầy đủ của nàng là gì, bất quá nàng rất lợi hại lực lượng rất lớn, có thể một quyền đánh bại cao thủ!" A Nhĩ Văn nói, lời của hắn càng làm hai người hiểu lầm hơn.
"Hẳn là Thái Nhã rồi." Diệp Lam Vũ gật đầu nói Hổ Nữ vốn là người của Hổ tộc, lực lượng lớn không phải là nàng sao?
"Trước tiên cứ kệ Thái Nhã đi, ngươi nói cho chúng ta nghe tiểu bại gia tử kia bại sạch kiểu gì?" Thất công chúa hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Cái này thực phức tạp, cứ đến mỗi thành thị công tử đều mua tất cả thương phẩm trong thành, nếu muốn xem thật kỹ thì ta có ghi lại đây này." A Nhĩ Văn không muốn nói tên những thương phẩm này ra vì thật sự quá dài.
"Cái gì loạn vậy, hắn mua những thứ này làm gì, có ích không? Còn nói cái gì mà làm việc thiện, ngươi không ngán hắn lại à?" Thất công chúa nhìn thấy bảng danh sách này xong liền nói bất quá rất nhanh nàng bổ sung thêm một câu.
"Quên đi, cho dù là chúng ta ở đây cũng không ngăn hắn được chứ đừng nói ngươi!" Diệp Lãng muốn mua thứ gì thì các nàng cũng không ngăn trở bởi các nàng cũng bó tay, trên thế giới này không ai có năng lực làm vậy cả.
Đối với chuyện ngăn cản Diệp Lãng, A Nhĩ Văn còn muốn nói cái gì đó, bất quá lại phát hiện Thất công chúa đã nói ra điều hắn muốn nói hắn có một loại cảm giác lý giải vạn tuế...
Vì vậy hắn liền gật đầu nói: "Đúng vậy, ta không ngăn lại được! Bất quá những thứ này cũng không phải vô dụng, đại bộ phận đều có ích cả!"
"Có công dụng? Ngươi nói tất cả đều có ích? Sao lại như thế được, ngươi kể xem hắn dùng ở chỗ nào?" Thất công chúa rất tò mò hỏi những thứ này nhìn thế nào cũng giống như rất vô dụng, ít nhất với Diệp Lãng mà nói, cơ hồ không có khả năng dùng đến.
"Dùng ở chỗ này đó, còn có dưới chân các vị nữa, bốn phía chung quanh này cũng vậy!"
A Nhĩ Văn chỉ chỉ dưới đất, lại chỉ chỉ bốn phía, sau đó hắn chờ, chờ biểu tình kinh ngạc của hai người.
Tin rằng bất cứ ai nghe được tin tức này đều cảm thấy kinh ngạc!
Quả nhiên, Thất công chúa và Diệp Lam Vũ rất giật mình hỏi: "Ngươi nói tất cả những gì ở đây? Chẳng lẽ hắn dựng nên cả thành phố này sao?"
Ý tưởng của Thất công chúa rất lớn mật, bất quá điều này cũng bình thường thôi bởi có việc gì mà Diệp Lãng không dám làm? Đối với chuyện của hắn chỉ có người "can đảm" mới đoán ra nổi.
Mà trên thực tế cũng đúng là như vậy, có thể nói cả Kỳ Tích Khu này là do Diệp Lãng thành lập nên.
"Ừ! Thành này là tự tay công tử thành lập, là công tử quyết sách, dùng tài liệu của công tử để làm, chúng ta chỉ làm theo kế hoạch của công tử mà xây dựng lên cái thành này thôi!" A Nhĩ Văn gật gật đầu nói.
"Diệp Lãng, còn chuyện gì ngươi không thể làm được đây?" Thất công chúa lẩm bẩm nói bất quá, khi nàng nói những lời này lại tràn ngập kiêu ngạo, kiêu ngạo vì Diệp Lãng.
"Không hổ là đệ đệ của Diệp Lam Vũ ta, ở Thánh Thành còn kiến tạo thành thị của mình nữa." Diệp Lam Vũ càng kiêu ngạo hơn, kiêu ngạo hơn cả chính mình làm nữa.
"Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu không thành lập cái thành thị này thì hơn 10 vạn người chúng ta sẽ không có nhà để về, hiện tại công tử không chỉ thành lập thành thị này đề chúng ta có mái ngói che đầu, còn cho chúng ta công cụ để sống sót nữa." Khi A Nhĩ Văn nói đến đoạn sau, khuôn mặt có chút cổ quái.
Cái gọi là công cụ cũng là Diệp Lãng thu mua tới, cũng là những thứ mà lúc đầu hắn cảm thấy thật vô dụng!
"Thành lập một cái thành thị như vậy, còn cam đoan cho hơn 10 vạn người sống sót thì dù là người giàu có nhất cũng chưa chắc có năng lực như vậy, bại hết cũng thực bình thường!" Thất công chúa trả danh sách lại cho A Nhĩ Văn, nhìn về bốn phía, nhớ tới cảnh mới vào thành thì nàng không cần đọc nữa.
Đúng như lời nàng nói muốn thành lập một cái thành như vậy, còn muốn bảo đảm hơn 10 vạn người được sống yên bình thì bao nhiêu gia sản đều có thể bại sạch, thậm chí còn không đủ. Cho nên Diệp Lãng hết sạch tiền cũng là điều thực bình thường.
Tác giả :
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh