Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 163: Khôi lỗi thuật (2)
"Ài, phần mộ cô đơn ngoài ngàn dặm, thê lương không kể xiết a..." Diệp Lãng cảm thán nói, tuy dùng từ có diểm không đúng, bất quá cũng có thể biểu đạt ra một loại cảm giác thê lương phù hợp với tình hình.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Lãnh Huyết Ngũ nhìn Lãnh Huyết Thập Tam "thật lớn", cau mày hỏi.
"Không có gì, chờ ta nghiên cứu xong nhật ký của hắn thì ta nghĩ không sai biệt lắm đã khôi phục rồi." Diệp Lãng không thèm để ý nói, đối với hắn mà nói chỉ là một việc nhỏ mà thôi, biến hoá lớn hơn hắn đều gặp qua.
"Ngươi còn muốn đợi khôi phục sao, vạn nhất không khôi phục được thì sao?" Lãnh Huyết Ngũ nói, lúc này lời nàng tựa hồ hơi lớn một chút.
"Thì như thế này thôi, có sao đâu." Diệp Lãng không thèm để ý nói, hắn cảm thấy như thế này cũng rất thú vị.
"Ngươi thật không để cái gì trong lòng cả" Lãnh Huyết Ngũ có chút bất đắc dĩ nói,xem ra đợi Diệp Lãng nghĩ ra biện pháp phỏng chừng quá khó khăn, còn không bằng chính mình nghĩ biện pháp đi.
Mà cũng lạ, vì sao lại muốn hắn nghĩ biện pháp, hắn được không?
Đột nhiên Lãnh Huyết Ngũ phát hiện ra vấn đề này, lắc đầu, cảm thấy mình thật là ngu, tự dưng lại đặt hi vọng lên một tên tiểu tử ngốc.
Nghĩ đến đây, Lãnh Huyết Ngũ cũng không đi quản Diệp Lãng nữa, ngồi nghỉ ngơi ở một bên, chuẩn bị đi ra ngoài tìm người đến hỗ trợ, tin rằng Lãnh Huyết Tổ sẽ có biện pháp.
Mà Diệp Lãng lúc này đang đọc nhật ký của Lãnh Huyết Thập Tam, lật nhanh nhớ kĩ tất cả nội dung, rồi mới nghiên cứu sau.
Khi nhìn qua nhật ký của Lãnh Huyết Thập Tam, Diệp Lãng liền khẳn định một chuyện, đó là mình đoán không sai, quả thật Lãnh Huyết Thập Tam có loại luyện kim này, đồng thời cũng là loại luyện kim này làm cho hắn hồn về tây thiên.
Mà loại luyện kim này chính là một loại thần kỳ nhất trong luyện kim thuật-khôi lỗi thuật!
Khôi lỗi thuật, tên như ý nghĩa chính là chế tạo ra con rối, mà con rối được chế tạo ra, không chỉ có nhiều công dụng mà uy lực cũng rất cường đại nữa.
Theo truyền thuyết, vào thời cổ đại từng xuất hiện tứ đại luyện kim khôi lỗi Cự Nhân đều có được năng lực huỷ thên diệt địa, có thể dễ dàng huỷ diệt một cái thành thị, độc chặn mười vạn đại quân.
Tuy rằng đây chỉ làm một truyền thuyết , nhưng đã nói lên một việc, đó là những con rối luyện kim này có uy lực cường đại.
Bất quá, chế tác con rối cũng không phải chỉ ngày một hai ngày là có thể hoàn thành, không, phải nói là một hai năm cũng chưa biết chừng.
Còn có, trong khôi lỗi thuật có một ít linh kiện đã thất truyền, mà khuyết thiếu những linh kiện quan trọng này thì rất khó hoàn thành một con rối đâỳ đủ nữa.
Cho nên những luyện kim thuật sĩ nghiên cứu khôi lỗi thuật đều hy vọng có một ngày phát hiện những linh kiện này có trong một di tích cổ đại nào đó, cho dù không thể nghiên cứu ra thì cũng có thể dùng lại những linh kiện này. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Đương nhiên, tốt nhất là có một con rối đầy đủ để khai quật...
Mà căn cứ nhật ký của Lãnh Huyết Thập Tam, Diệp Lãng biết hắn thực may mắn, đã thu thập đầy đủ một bộ linh kiện này có trong một di tích cổ đại nào đó, cho dù không thể nghiên cứu ra thì cũng có thể dùng lại những linh kiện này.
Đương nhiên, tốt nhất là có một con rối đầy đủ để khai quật...
Mà căn cứ nhật ký của Lãnh Huyết Thập Tam, Diệp Lãng biết hắn thực may mắn, đã thu thập đầy đủ một bộ linh kiện, mà linh kiện lần trước hắn để ở Diệp Thành chính là một trong số đó.
Lúc trước hắn sợ bị người khác phát hiện nên mới ở Diệp Thành hoàn thành linh kiện này, sau đó vì Diệp gia xuất hiện nên hắn phải rời trận địa, may mà hắn đã hoàn thành rồi.
Bất quá, vì tài liệu và luyện kim trận của linh kiện này đều thuộc loại không thể bỏ vào không gian vật phẩm nên hắn đành phải mời dong binh vận chuyển.
Mà vì sao hắn không ở đây chế tác mà phải đi Diệp thành? Căn cứ theo nhật ký, linh kiện kia cần phải hoàn thành tại Diệp Thành, ở đó có một loại tài liệu phải hoàn thành ngay tại nơi sinh sản, nếu không sẽ mất đi công năng của nó.
Tuy Diệp Thành không phải nơi duy nhất sản sinh ra thứ đó, bất quá lúc trước là nơi thích hợp nhất, nơi đó sẽ không ai chú ý đến sự tồn tại của Lãnh Huyết Thập Tam.
Bây giờ Diệp Lãng phải phân huỷ sạch những luyện kim linh kiện này để nghiên cứu, hắn cũng không sợ mất đi những thứ này, nếu nói chỉ có thể có được một con rối thì không bằng không có đi.
Chỉ có nắm giữ kỹ thuật ở trong đó mới là kết quả tốt nhất.
Bất quá, trước đó Diệp Lãng cần đọc hết sách trong giới chỉ của Lãnh Huyết Thập Tam đã, như vậy càng thêm dễ dàng hoàn toàn nắm giữ hơn, nhưng mà Diệp Lãng không nghĩ tới có một việc cần xử lí trước đã.
"A.."
Đột nhiên Lãnh Huyết Ngũ hét to, chạy tới chỗ Diệp Lãng, trốn phía sau hắn, động tác như một tiểu cô nương bị kinh hãi vậy, điều này rất ít khi nhìn thấy trên người Lãnh Huyết Ngũ.
"?" Diệp Lãng không chú ý tới điều này, hắn chỉ muốn biết rốt cuộc Lãnh Huyết Ngũ sợ cái gì?
"Có sâu" Lãnh Huyết Ngũ chỉ vào bên kia nói.
"Sâu thì có gì phải sợ?" Diệp Lãng không coi Lãnh Huyết Ngũ như lãnh huyết sát thủ, nhưng cũng không coi nàng như những hài tử bình thường, hắn từng nhìn thấy Lãnh Huyết Ngũ thanh lí một đám sâu...
"Nhưng mà nó rất lớn..." Lãnh Huyết Ngũ có chút ngượng ngùng nói :" thực ghê tởm"
"Có thể lớn chừng nào? Ta kháo thật đúng là rất lớn ..." Ngay từ đầu Diệp Lãng còn không kịp phản ứng, khi nhìn thấy con sâu còn tưởng rằng gặp quái vật, nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra điều này cũng thực bình thường.
"Cái này là vì chúng ta nhỏ đi mà thôi, ngươi cứ xem nó là ma thú mà xử lí sạch đi, nghe nói thứ này có thể ăn được, hàm lượng protein rất cao..."
Những con sâu này kỳ thật là giòi trên thi thể, bởi Diệp Lãng và Lãnh Huyết Ngũ đã nhỏ đi nên cảm thấy bọn chúng rất lớn.
"Ngươi đi chết đi, muốn ăn thì ngươi đi mà ăn" Lãnh Huyết Ngũ xem như khôi phục lại bình thường một chút, những con sâu này nàng cũng nhìn quen rồi, chỉ là đột nhiên biến lớn làm nàng có chút không thích ứng kịp thôi, mà nàng khồn nghĩ tới trình độ ghê tởm của nó gia tăng gấp nhiều lần theo thể hình biến lớn.
"Ta chỉ nói là có thể ăn chứ không phải là muốn ăn, ta cũng không có hứng thú! Ngươi nhanh diệt sạch những con sâu này đi, đừng làm phiền ta." Diệp Lãng thuận miệng nói, hắn cho rằng chắc là Lãnh Huyết Ngũ không sợ những thứ này đâu.
"Không cần, Ngươi nghĩ biện pháp xử lý chúng cho ta" Ngoài dự đóan mọi người, Lãnh Huyết Ngũ không dám đi, nếu bị những người khác nhìn thấy phỏng chừng sẽ rớt cằm xuống đất mất.
"Xử lý cái gì, nếu thi thể Lãnh Huyết Thập Tam còn thì nhất định sẽ còn, hơn nữa càng nhiều, cũng không biết đám ruồi bọ này bằng cách nào nữa..." Diệp Lãng nói, không có ý đi động thủ xử lý.
Lãnh Huyết Ngũ nghĩ đi nghĩ lại, đi đến trước mặt, kéo tay Diệp Lãng nói:" Vẫy chúng ta đi nhanh đi"
"Dừng dừng, đi đâu? ở đây còn có thứ ta phải xử lý"
"Xử lý cái gì nữa, chúng ta ra ngoài trước đi, gọi người đến xử lý, sau này người muốn ở trong này chơi bao lâu cũng được, được không?" Lãnh Huyết Ngũ bắt đầu "dụ" Diệp Lãng, nàng muốn rời khỏi cái nơi ghê tởm này, bây giờ nàng mới chú ý tới hương vị ở đây quả thật không dễ ngửi.
Tác giả :
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh