Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 10: Ngư hoàn thô diện
Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã qua năm năm.
Lúc này đã là quá ngọ, nắng gắt tràn ngập trên đường phố. Đây là một con phố thoạt nhìn thực bình tĩnh, ngươi đi đường dùng các loại tư thái khác nhau hành tẩu trên phố.
Hình ảnh thoạt nhìn thực bình thường này, sau một thanh âm liền trở nên khác hẳn, hai mắt mọi người sáng lên, sau đó bắt đầu sôi trào lên.
"Diệp gia Thập Tam thiếu gia đến đây, hắn phải ở Tiếu Nhã Hiên tiêu xài phung phí, chỗ ngồi có hạn, muốn đi thì nhanh chân a."
"A, Thập Tam thiếu gia lại muốn bại gia!"
"Tiếu Nhã Hiên, đến tận bây giờ ta còn chưa từng bước vào nơi xa hoa như vậy nha."
"Ha ha, ta hôm nay muốn ăn ngon uống say..."
"..."
Trong chốc lát, cả con phố, mọi người đều ném tất cả chuyện tình đang dang dơ, chạy nhanh về phía tửu điểm xa hoa nhất ở đầu đường kia -- Tiếu Nhã Hiên, đồng thời còn phát ra các loại âm thanh reo hò khác nhau.
Mà mọi người cũng biết một chuyện là Diệp gia Thập Tam thiếu gia tuy rằng bại gia, nhưng cũng không phải là rộng lượng hào sảng gì, nếu ngươi không cướp đoạt được chỗ ngồi, hắn cũng sẽ không gọi người thêm bàn thêm ghế cho ngươi.
Bởi vậy, lúc này mọi người muốn hưởng thụ bữa cơm trưa miễn phí này thì phải cướp đoạt chỗ ngồi, bọn họ lúc này đang dùng tốc độ mà có lẽ nhanh nhất trong đời họ để chạy, hận không thể mọc thêm hai cái chân.
Về chuyện của Diệp gia Thập Tam thiếu gia, toàn bộ đế đô ai cũng biết tường tận cả, biết hắn chỉ thuần túy là vì bại gia mà phung phí, mà với hành vi của hắn, Diệp gia cũng không có ước thúc, tùy ý hắn tiêu pha.
Có người thống kê sơ lược, vài năm này Diệp gia Thập Tam thiếu gia tiêu xài ít nhất cũng trăm vạn kim tệ, số tiền này cũng đủ cho một cái gia tộc giàu có vài đời, cũng chỉ có Diệp gia mới có tài lực này để cung phụng hắn tiêu xài.
Nhưng mà rất kỳ quái, vì sao Diệp gia lại dung túng hắn bại gia, chẳng lẽ là vì thân phận đặc thù sao? Điểm này mọi người rất tò mò, nhưng dần dần cũng quen đi, không ai nghiên cứu chuyện này nữa.
"Xin lỗi mọi người, bổn điếm đã hết chỗ." Cho dù có người chạy rất nhanh tới, nhưng cuối cùng vẫn bị nhân viên phục vụ ngăn lại bên ngoài, không phải Tiếu Nhã Hiên không muốn kiếm tiền, nhưng là hết chỗ, cũng không có cách khác nha.
"Dựa vào! Sao các ngươi không mở rộng điếm ra một chút, nhanh như vậy đã hết chỗ." Một ít người không cam lòng mắng to.
Lão huynh, nơi này của chúng ta đã đủ lớn, tửu lâu tại đế đô đông thành chúng ta là lớn nhất. Nhưng là tửu lâu lớn hơn nữa cũng không thể chứa được tất cả mọi người nha, chúng ta cũng không phải là quảng trường.
Lúc này, trong tửu lầu, gần lan can lầu hai, nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của tửu lâu, chỗ này có một quý tộc tiểu công tử chừng mười tuổi, còn có một cô gái Hổ tộc thực đáng yêu.
"Hổ Nữ, bọn họ làm như vậy là sao?" Quý tộc tiểu công tử cầm thực đơn nhìn trường hợp náo nhiệt dưới lầu, có chút khó hiểu hỏi.
"Hừ, bọn họ là muốn chiếm tiện nghi, thiếu gia ngươi không thể không tiêu xài phung phí được sao?" Tiểu hổ nữ có điểm bất đắc dĩ nói, vấn đề này nàng đã nói không biết bao nhiêu lần, mà đáp án cũng cơ bản là như nhau.
"Không được, chức nghiệp của ta chính là bại gia tử, ta muốn tiêu xài, ta muốn bại gia." Quý tộc tiểu công tử thực sự nghiêm túc nói, có lẽ cả đời này của hắn, những lời này là nghiêm túc và thật sự nhất.
"Thực là bó tay với ngươi." Tiểu hổ nữ lắc lắc đầu, sau đó nghĩ xem phải làm sao tiết kiệm một chút sự hoang phí của thiếu gia mình, tuy nàng không cản được tên bại gia tử này, nhưng có thể làm cho hắn tiêu phí ít đi một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Mấy năm qua có tiểu hổ nữ ở bên cạnh hạn chế quý tộc tiểu công tử tiêu xài, nếu không hắn phá càng nhiều, có thể nói là gấp vài lần bây giờ.
"Gọi món ăn đi, tiểu nhị, cho ta một phần ngư hoàn thô diện." Quý tộc tiểu công tử trực tiếp gọi món mì hắn thích ăn nhất, cũng là thứ mà tiểu hổ nữ thường làm cho hắn ăn.
Có vẻ nàng thực thích ăn cá, ai không biết còn tưởng rằng là Miêu tộc...
Tiểu nhị trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Không có thô diện."
Nơi này là tửu điểm cao cấp, đối với những thứ có chút bình dân hóa kia cũng rất ít, mà tiểu nhị tựa hồ cũng không muốn cho quý tộc tiểu công tử ăn cái này, như vậy bọn họ chẳng có bao nhiêu lợi nhuận.
Việc này hắn cũng đã được lão bảo duy trì, lão bản muốn hung hăng chém con đại dê béo này một chút, nhưng mà bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, ý tưởng tham lam nhất thời của mình lại mang đến hậu quả không tưởng.
Đương nhiên, ở giữa cũng có nguyên nhân khác, bởi bọn họ cảm thấy được nơi này là nơi xa hoa, không nên cấp cho Thập Tam thiếu gia mặt hàng thấp kém này.
Tiểu công tử nhìn thực đơn, nói: "Nga, lấy một bát ngư hoàn hà phấn a."
Tiểu nhị lại trầm mặc, nói: "Không có ngư hoàn."
Tiểu công tử nói: "Nga, vậy thì ngưu đỗ thô diện a."
"... , không có thô diện."
"Kia phải ngư hoàn du diện a."
"... , không có ngư hoàn."
"Ngươi ở đây sao cái gì cũng không có? Còn nói cái gì mà cao cấp tửu lâu??? Vậy lấy mực hoàn thô diện đi."
Toàn trường xấu hổ, cái này không phải là vì người ta không có, mà là vấn đề ở ngươi, Diệp gia Thập Tam thiếu gia đầu óc quả thật có chút...
"Không có thô diện! !" Tiểu nhị thực muốn khóc.
"Lại không có? Phiền toái ngươi lấy một bát ngư hoàn mễ tuyến."
"Không có ngư hoàn! !" Giết ta đi.
Tiểu hổ nữ nhịn không được, nói: "Thiếu gia, ngư hoàn và thô diện bọn họ không có, kể cả những món phối hợp với ngư hoàn và thô diện cũng không có."
Diệp gia Thập Tam thiếu gia nói: "Nga, không có mấy thứ phối hợp sao... Vậy chỉ cần ngư hoàn là được."
Oanh, toàn trường xỉu...
"Không có ngư hoàn! ! !"
"Vậy thô diện thì sao?"
Tiểu nhị trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống, nằm im không nhúc nhích.
"Hắn bị sao vậy? Cầu thang ở bên kia, ở đây làm gì có." Diệp gia Thập Tam thiếu gia nhìn tiểu nhị nằm dưới đất, sau đó chậm rãi nói.
"Thiếu gia..." Tiểu hổ nữ lắc đầu, cười bất đắc dĩ.
"Hổ Nữ, nơi này cái gì cũng không có, chúng ta đổi chỗ khác đi, chỗ này sau này không đến nữa." Diệp gia Thập Tam thiếu gia đứng lên, tùy tiện ném chút tiền trà, sau đó đi xuống lầu.
Đương nhiên điểm tiền trà này đối với tiểu hổ nữ có vẻ nhiều lắm, nàng nhanh chóng lấy ra một tiền đồng, đổi kim tệ trên bàn, chuyện này cũng là chuyện nàng thường làm.
"? ? Đi rồi?"
Nhìn tiểu công tử xuống lầu chuẩn bị rời đi, tất cả mọi người đang chuẩn bị ăn uống ngây dại, tiểu thiếu gia này nếu đi rồi, bữa ăn này của chúng ta không phải tự trả sao?
"Thập Tam thiếu gia..." Có người phát ra âm thanh, hy vọng vị tiểu công tử này ở lại nói cái gì đó hay đưa tiền qua.
"Các ngươi từ từ ăn, không cần tiễn ta ." Tiểu công tử rất có lễ phép nói.
"Thiếu gia, chúng ta đi." Chứng kiến tình huống này, tiểu hổ nữ nhanh chóng lôi kéo tiểu công tử rời đi, bởi nàng biết những người này muốn cái gì, mà nàng cũng biết lấy sự trì độn của thiếu gia mình, tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến họ muốn mình còn cần phải tiêu xài phung phí đài thọ cho bọn họ ăn uống.
--------------------------------------
_ diện: mì, thô diện: loại mì thô, thuộc loại bình dân.
_ đỗ: dạ dày, bao tử
_ ngư hoàn: cá viên
_ mực hoàn: mực viên
_ mễ tuyến: mì sợi gạo
Tác giả :
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh