Luyến Chiến
Chương 13
“Tề đại ca, anh đối với tôi có ấn tượng tốt thế à? Cũng đừng trách tôi không nói trước, ở trong mắt đối thủ, tôi là người so với tên cặn bã còn muốn bại hoại hơn." Đông Phương Hủ mỉm cười nói, lại thấy Tề Tử Lam trịnh trọng lắc đầu: “Nói thế cũng không được, anh biết cậu cũng thực vô tình, đi mua cả công ty của người nha. Bất quá là chuyện thương trường, ta không thấy với chuyện này có chút gì liên quan, lại có gì không đúng, không sợ cậu chê cười chứ anh đây vẫn luôn thần tượng cậu lắm, người như cậu, đã không yêu thì thôi, chứ đã động tình rồi thì thành chuyện cả đời. Tiểu Nhân căn bản là đứa không bán đi được, tính ra ngươi cũng là không muốn trêu chọc làm gì, mà ngươi đã chủ tâm trêu ghẹo, tất là cũng thương y thật, đem tiểu Nhân giao cho người thương hắn cả đời, cho dù là nam nhân, ta cũng là phi thường an tâm."
Ăn nói lần này, xem ra cũng có chút bộ dáng của ca ca. Đông Phương Hủ âm thầm nói: xem ra Tề đại ca cũng không giống biểu hiện bên ngoài, cứ như tên tham lam có thể vì tiền mà họ hàng cũng không nhận. Hơn nữa, y nói vậy cũng thật phi thường thương yêu thằng em mình đi.
Ngay sau đó, Tề Tử Lam lại thu ngay biểu tình nghiêm túc, cười hề hề bước đến gần Đông Phương Hủ: “Nói thật, Đông Phương thiếu gia, ngươi có hay không chính là ngay lúc bị đối thủ cạnh tranh hạ xuân dược mà gặp tiểu Nhân, bất đắc dĩ dùng hắn tiết hỏa, nếu không xét điều kiện của ngươi, dù là mù một con mắt cũng khó mà coi trọng y nha."
“Tề đại ca, trí tưởng tượng của anh cũng không phong phú bình thường đâu." Đông Phương Hủ lần thứ hai đen mặt, quyết định thu lại lời nhận xét cho tên thần giữ của này khi nãy, cái gì mà bị hạ xuân dược rồi tìm tiểu Nhân tiết hỏa, y đối với thằng em chỉ có được cái nhìn này thôi sao? Thật không có tư cách làm người nhà tiểu Nhân, hừ hừ. Hắn càng nghĩ càng giận, nhất thời cũng quên, trước đây không lâu, ấn tượng của hắn với Tề Tử Nhân cũng không khá hơn được so với Tề Tử Lam bây giờ là bao.
Lại nói được vài câu, cái tên thần giữ của kia đã bắt đầu ngáp. Đông Phương Hủ giống như tống đi được tên ôn thần, đưa y vào phòng Tể Tử Nhân, một lòng hi vọng y có thể làm gì đấy người kia không chịu được, hoặc nói gì đấy người kia không nghe nổi, như vậy Tề Tử Nhân bị dồn đến đường cùng, biết đâu sẽ chạy ngay sang phòng mình.
Nếu có thể tiếp tục chuyện hôn hít vừa nãy, và đi xa hơn nữa, kia quả thực rất là hoàn mỹ. Đông Phương Hủ lưu luyến không thôi, đóng cửa phòng, vội vàng đi tắm, rồi trở về phòng chờ người kia sang gõ cửa.
Nhưng trong lòng có tạp niệm, làm gì cũng không thể chuyên chú. Cuối cùng Đông Phương Hủ cũng dẹp hết TV với cả laptop, căng tai lên tập trung sức chú ý vào từng động tĩnh phòng bên.
Trời đất không phụ lòng người, rốt cuộc một tiếng mười lắm phút sau, hắn nghe tiếng bước chân Tề Tử Nhân dừng lại trước cửa phòng mình, lại qua nửa ngày mới nghe đối phương nhỏ giọng nói, có vẻ không được tự nhiên: “Đông Phương Hủ, ngươi có trong phòng không?"
“Có, tiểu sinh vẫn đang đợi Tề đại nhân hạ giá quang lâm." Đông Phương Hủ một cái cao nhân vội vàng bước lại, trong lòng đem tất cả ấn tượng không tốt với Tề Tử Lam quăng lên chin tầng mây: chậc chậc, Tề đại ca quả nhiên biết xem ánh mắt người khác mà làm việc, không biết y như thế nào tạo được cơ hội khiến tiểu Nhân phải hướng chính mình cầu cứu, chờ ngày mai nói cho y khi nào cổ phiếu lên giá, này làm lễ tạ ơn thật tốt lắm.
“Ngươi ít khua môi múa mép đi." Tề Tử Nhân trừng mắt: “Ta không có sang đây ở với ngươi, chính là muốn hỏi vẫn còn mấy phòng khác, không lẽ không có cái giường nào khác à?"
“Không có." Đông Phương Hủ trả lời thực rõ ràng, dê béo đến miệng làm sao có thể để y chạy mất, hắn đêm nay còn muốn ăn no thịt dê a.
“Ngươi cho ta là dê non 3 tuổi a?" Tề Tử Nhân đưa ra một bộ biểu tình giận dữ: “Biệt thự lớn như vậy, sao lại chỉ có một gian phòng có giường cho khách? Không cần dọa ta, mau đưa chìa khóa phòng ngủ khác đây, nếu không ta cho ngươi cả đêm khỏi ngủ được đi."
“Đâu có phòng nào có khóa, ngươi có thể tự đi xem a, thật sự không có thêm giường." Đông Phương Hủ đảo mắt. Kì thật làm gì có chuyện không có thêm giường; chính là Tề Tử Nhân bắt hắn giao chìa khóa mà không tự mình đi xem, hẳn là tiểu gia khỏa này phải có nguyên nhân gì đấy mà không dám, biết đâu mình lại có thể lợi dụng thêm một tí.
“Không… không có khóa a? Kia chắc là ta xem lầm rồi, mà vì cái gì ngươi tiền nhiều vậy, chỉ mỗi đèn hành lang cũng không có a?" Tề Tử Nhân liếc nhìn ra hành lang tối đen dài thăm thẳm, trong lòng ngày càng sợ hãi.
“Bởi vì ta thực thích xem truyện ma, nên chưa bao giờ thắp đèn hành lang, chính là để tạo nên bầu không khí khủng khiếp một chút cho vui ấy mà." Đông Phương Hủ lập tức nhìn rõ tâm tư người kia, dù vẫn bày ra bộ dáng ung dung, chính là trong lòng càng thêm chắc chắn sẽ câu được con dê con này đêm nay.
“A…." Quả nhiên, ngay sau đó Tề Tử Nhân đã chủ động chạy ngay vào phòng: “Ngươi có bệnh a? Sao có thể thích xem thể loại hù chết người gì gì đó." Khuôn mặt nhỏ nhắn của y đỏ lên, mượn lời mắng để che giấu sự sự hãi.
Ăn nói lần này, xem ra cũng có chút bộ dáng của ca ca. Đông Phương Hủ âm thầm nói: xem ra Tề đại ca cũng không giống biểu hiện bên ngoài, cứ như tên tham lam có thể vì tiền mà họ hàng cũng không nhận. Hơn nữa, y nói vậy cũng thật phi thường thương yêu thằng em mình đi.
Ngay sau đó, Tề Tử Lam lại thu ngay biểu tình nghiêm túc, cười hề hề bước đến gần Đông Phương Hủ: “Nói thật, Đông Phương thiếu gia, ngươi có hay không chính là ngay lúc bị đối thủ cạnh tranh hạ xuân dược mà gặp tiểu Nhân, bất đắc dĩ dùng hắn tiết hỏa, nếu không xét điều kiện của ngươi, dù là mù một con mắt cũng khó mà coi trọng y nha."
“Tề đại ca, trí tưởng tượng của anh cũng không phong phú bình thường đâu." Đông Phương Hủ lần thứ hai đen mặt, quyết định thu lại lời nhận xét cho tên thần giữ của này khi nãy, cái gì mà bị hạ xuân dược rồi tìm tiểu Nhân tiết hỏa, y đối với thằng em chỉ có được cái nhìn này thôi sao? Thật không có tư cách làm người nhà tiểu Nhân, hừ hừ. Hắn càng nghĩ càng giận, nhất thời cũng quên, trước đây không lâu, ấn tượng của hắn với Tề Tử Nhân cũng không khá hơn được so với Tề Tử Lam bây giờ là bao.
Lại nói được vài câu, cái tên thần giữ của kia đã bắt đầu ngáp. Đông Phương Hủ giống như tống đi được tên ôn thần, đưa y vào phòng Tể Tử Nhân, một lòng hi vọng y có thể làm gì đấy người kia không chịu được, hoặc nói gì đấy người kia không nghe nổi, như vậy Tề Tử Nhân bị dồn đến đường cùng, biết đâu sẽ chạy ngay sang phòng mình.
Nếu có thể tiếp tục chuyện hôn hít vừa nãy, và đi xa hơn nữa, kia quả thực rất là hoàn mỹ. Đông Phương Hủ lưu luyến không thôi, đóng cửa phòng, vội vàng đi tắm, rồi trở về phòng chờ người kia sang gõ cửa.
Nhưng trong lòng có tạp niệm, làm gì cũng không thể chuyên chú. Cuối cùng Đông Phương Hủ cũng dẹp hết TV với cả laptop, căng tai lên tập trung sức chú ý vào từng động tĩnh phòng bên.
Trời đất không phụ lòng người, rốt cuộc một tiếng mười lắm phút sau, hắn nghe tiếng bước chân Tề Tử Nhân dừng lại trước cửa phòng mình, lại qua nửa ngày mới nghe đối phương nhỏ giọng nói, có vẻ không được tự nhiên: “Đông Phương Hủ, ngươi có trong phòng không?"
“Có, tiểu sinh vẫn đang đợi Tề đại nhân hạ giá quang lâm." Đông Phương Hủ một cái cao nhân vội vàng bước lại, trong lòng đem tất cả ấn tượng không tốt với Tề Tử Lam quăng lên chin tầng mây: chậc chậc, Tề đại ca quả nhiên biết xem ánh mắt người khác mà làm việc, không biết y như thế nào tạo được cơ hội khiến tiểu Nhân phải hướng chính mình cầu cứu, chờ ngày mai nói cho y khi nào cổ phiếu lên giá, này làm lễ tạ ơn thật tốt lắm.
“Ngươi ít khua môi múa mép đi." Tề Tử Nhân trừng mắt: “Ta không có sang đây ở với ngươi, chính là muốn hỏi vẫn còn mấy phòng khác, không lẽ không có cái giường nào khác à?"
“Không có." Đông Phương Hủ trả lời thực rõ ràng, dê béo đến miệng làm sao có thể để y chạy mất, hắn đêm nay còn muốn ăn no thịt dê a.
“Ngươi cho ta là dê non 3 tuổi a?" Tề Tử Nhân đưa ra một bộ biểu tình giận dữ: “Biệt thự lớn như vậy, sao lại chỉ có một gian phòng có giường cho khách? Không cần dọa ta, mau đưa chìa khóa phòng ngủ khác đây, nếu không ta cho ngươi cả đêm khỏi ngủ được đi."
“Đâu có phòng nào có khóa, ngươi có thể tự đi xem a, thật sự không có thêm giường." Đông Phương Hủ đảo mắt. Kì thật làm gì có chuyện không có thêm giường; chính là Tề Tử Nhân bắt hắn giao chìa khóa mà không tự mình đi xem, hẳn là tiểu gia khỏa này phải có nguyên nhân gì đấy mà không dám, biết đâu mình lại có thể lợi dụng thêm một tí.
“Không… không có khóa a? Kia chắc là ta xem lầm rồi, mà vì cái gì ngươi tiền nhiều vậy, chỉ mỗi đèn hành lang cũng không có a?" Tề Tử Nhân liếc nhìn ra hành lang tối đen dài thăm thẳm, trong lòng ngày càng sợ hãi.
“Bởi vì ta thực thích xem truyện ma, nên chưa bao giờ thắp đèn hành lang, chính là để tạo nên bầu không khí khủng khiếp một chút cho vui ấy mà." Đông Phương Hủ lập tức nhìn rõ tâm tư người kia, dù vẫn bày ra bộ dáng ung dung, chính là trong lòng càng thêm chắc chắn sẽ câu được con dê con này đêm nay.
“A…." Quả nhiên, ngay sau đó Tề Tử Nhân đã chủ động chạy ngay vào phòng: “Ngươi có bệnh a? Sao có thể thích xem thể loại hù chết người gì gì đó." Khuôn mặt nhỏ nhắn của y đỏ lên, mượn lời mắng để che giấu sự sự hãi.
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ