Lưu Nguyệt Hàn Tinh
Chương 75: Nghi hoặc của Tam thiên
Kế tiếp liền đơn giản hơn, mọi người nếu đạt thành ý kiến, quyết định cùng Thiên hạ thành kết minh, bắt đầu bàn về chi tiết kết minh, ấn theo tính tình Thiên hạ du nhiên anh ta sẽ chẳng để tâm tới mấy chuyện thế này. Vì thế đám nguyên lão của Thị huyết minh đành bao trọn, cuối cùng khế ước kết minh cũng được ra lò.
Thiên hạ du nhiên cùng đám trưởng lão bên anh ta xem qua một lượt, đối với hiệu suất cùng sự kỹ lưỡng của Thị huyết minh không ngừng tán thưởng. Tất cả cũng là nhờ đám người Bóng đêm, một nhà gian thương làm sao có thể chịu thiệt được, chẳng những đem mọi khả năng có thể xuất hiện đều liệt kê ra, thậm chí vấn đề luyện binh trước trận chiến này nọ cũng kê ra hết, cẩn thận mười phần.
Thiên hạ du nhiên tính tình quyết đoán, làm việc cũng lưu loát. Cảm thấy không có gì cần thay đổi nữa, lập tức ký tên lên khế ước, sau đó song phương cầm theo khế ước đến hoàng cung Trường An, ở trước mặt lão hoàng đế công chứng, chính thức kết minh.
Hệ thống chính thức tuyên bố Thiên hạ hội cùng Thị huyết minh kết minh. Khiến bốn đại trấn thành còn lại kinh ngạc không đóng nổi mồm. Có mấy nhà cùng Thị huyết minh giao tình không tệ, nhịn không được liền nháo nhào đi hỏi thăm. Không nên trước giờ luôn làm công việc đối ngoại với bên ngoài, dù sao xuất thân cũng là luật sư, nói chuyện so với ai cũng có phần chu đáo hơn không ít.
Không nên cũng dựa theo phân phó của Cô đêm hàn tinh, đem chuyện đại chiến Hung Nô ra phân tích lợi hại, còn phân tích rõ ưu thế địa hình này nọ cho những người phụ trách thành trấn khác mà hắn có giao tình biết, hy vọng bọn họ tự mình bàn bạc, tiến hành kết minh với nhau. Kỳ thật bọn họ cũng cảm thấy đề nghị của Không nên không tệ, cửa khẩu khó thủ nhất đã được Thị huyết minh và Thiên hạ hội bao trọn, phần bốn trấn bọn họ xem như nhàn nhã hơn rất nhìu.
Kế tiếp liền quá đổi đơn giản, bốn thành trấn kết minh cùng bọn họ không quan hệ, mà bản thân họ cũng bố trí vài tiểu đội, theo thứ tự giao cho Thiên hạ du nhiên huấn luyện. Kỳ thật nói huấn luyện cũng chỉ là chạy ra biên cảnh tiêu diệt một ít tiểu đội Hung nô nam hạ cướp tiền cướp lương mà thôi. Mỗi ngày đều có vài nhóm như thế, đánh nhau vài lần mọi người cũng quen dần phương pháp công kích bằng chiến mã của Hung nô.
Mọi chuyện xem ra đều rất hoàn mỹ, chuẩn bị đều đầy đủ cả chỉ chờ ngày Hung nô tổng tiến công mà thôi. Đương nhiên, chính là có một sự kiện chút ngoài ý muốn đó là, Thiển Thiển mang thai..
Thiển Thiển cùng Không độc vẫn dây dưa qua lại, vất vả lắm cuối cùng cũng nắm tay nhau bước vào nhà tù hôn nhân. Mọi người đều nghĩ hai người họ cuối cùng cũng yên ổn rồi, kết quả đột nhiên nghe được tin Thiển Thiển mang thai. Sau đó mỗi ngày cô nàng không ngừng kêu gào muốn bỏ đứa nhỏ, nói làm ảnh hưởng tới việc nàng chơi game. Thiếu chút nữa chọc Không độc tức tới hộc máu.
Bất quá mọi người đều quen với tính tình của nàng, biết rõ cô nàng chỉ nói cho sướng miệng chứ trong lòng có bao nhiêu vui mừng. Sau đó lại xảy ra tình huống Không độc cuống cuồng canh chừng, phòng bị vạn phần nghiêm ngặt mỗi ngày nhiều nhất chỉ cho nàng ta chạm vào máy tính một giờ, đã vậy còn phải mặc áo phòng khúc xạ. Điều này khiến một người không náo nhiệt không vui như nàng có bao nhiêu là phiền muộn. Mà dựa theo thói mình không vui thì đố đứa nào được vui của nàng, Lưu Nguyệt, Bóng đêm còn có Yên Vũ liền bị kéo đến phụng bồi.
Một đám phụ nữ chúm chụm lại, tám tám một hồi liền không cẩn thận nói tới vấn đề trẻ em không được nghe. Nhắc đến phương diện này Bóng đêm đặc biệt hưng phấn, mặt này hớn hở nói đến nửa ngày rồi bất giác khựng lại, hướng Yên Vũ hỏi, “Yên Vũ, ngươi đủ 18 rồi đúng không?"
Yên Vũ đang nghe say sưa, đột nhiên bị hỏi như vậy ngây người một lúc, theo phản xạ trả lời, “Đủ rồi." Sau đó chỉ thấy Bóng đêm thở phào một ngụm, đứng đắn nói, “Vậy thì tốt rồi, ta cũng không bị xem là làm vấy bẩn trẻ vị thành niên."
Thiển Thiển cùng Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quăng ra một tia xem thường cho cô nàng. Ngươi nói nửa ngày trời tới lúc này mới hỏi, muốn vấy bẩn cũng đã sớm vấy từ lâu lắm rồi.
Thời tiết có vẻ nóng, mọi người đều ngồi trong phòng khách có điều hòa, trên tay lại cầm một ly nước ép dưa hấu giải nhiệt. Bóng đêm cầm ly lên hớp một ngụm lớn, bật ra một nụ cười không đứng đắn rồi lại tiếp tục nhiều chuyện, “Ta hỏi nha các ngươi một tuần hẳn cũng làm vài lần đi?"
Thiển Thiển vừa nghe lời lẽ không đứng đắn kia liền đưa bộ dạng bà bầu ra, “Đang mang thai, CẤM." Bóng đêm bĩu môi, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt. Lưu Nguyệt da mặt mỏng bị nàng nhìn, mặt chẳng khác gì bị đun nóng lập tức đỏ bừng lên, “A, không nhiều lắm."
Bóng đêm làm sao chịu buông tha nàng, hắc hắc cười tới gần nàng, quyết tâm bức cung. Lưu Nguyệt không có biện pháp, đành phải thành thật cung khai, “2, 3 lần đi." Bóng đêm nghe xong nhịn không được nhăn mặt, “Lão đại không bận rộn gì, các ngươi cũng đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, như thế nào lại lãnh đạm như vậy."
Lưu Nguyệt sợ nàng càng nói càng không ngăn được lập tức bào chữa, “Không phải, ta bận làm Luận văn tốt nghiệp." Bóng đêm đột nhiên nhớ tới Lưu Nguyệt còn hai tháng nữa là tốt nghiệp, liền lý giải được vấn đề.
Sau đó, tiếp theo nhìn qua. Ánh mắt mọi người nhất trí đều dời về phía Yên Vũ, đem cô nhóc có chút giật mình, hoảng hồn đón chào cái nhìn nhiệt tình của ba người, chủ động khai báo, “Trừ bỏ mấy ngày kia, hoặc quá bận rộn, cũng không sai biệt lắm…" Nhìn ánh mắt càng lúc càng sáng của Bóng đêm, thanh âm của Yên Vũ càng ngày càng nhỏ.
Ngay đến Thiển Thiển đang lười nhác bên cạnh nghe đến cũng không khỏi tán thưởng, “Nhìn không ra Tam thiên mạnh như vậy a!" Bóng đêm cùng Lưu Nguyệt ở bên cạnh gật đầu nói, “Đúng a đúng a! Chân nhân bất lộ tướng!" vẻ mặt Yên Vũ cũng càng ngày càng quẫn.
“Không phải đâu, không giống như các ngươi nghĩ, cơ bản đều là ta chủ động." Yên Vũ nhìn kia bộ dạng càng ngày càng tà ác của ba người, nhịn không được biện minh cho người yêu một chút, kết quả càng lộ ra nhiều tin tức.
Bóng đêm cùng Thiển Thiển là loại người nào, lập tức bắt được lỗ hổng của cô nhóc. Hai người thần sắc càng thêm kinh hỉ, Bóng đêm giả bộ ôn nhu cười, nhẹ nhàng mở miệng, nhìn không khác gì sói đội lốp bà ngoại trong Quàng khăn đỏ, “Yên Vũ, mau, nói cho chị nghe, ngươi chủ động như thế nào."
Yên Vũ thật chịu không nổi bộ dạng ôn tồn kia của nàng, nhịn không được quăng cho một cái nhìn xem thường, trực tiếp giơ tay đầu hàng. “Ta nói là được, ngươi đừng có nhìn ta cười như thế, ta nổi hết da gà rồi nè." Nói xong còn nhịn không được vuốt vuốt cánh tay chính mình.
Lưu Nguyệt cùng Thiển Thiển vừa nghe lời này, lập tức cười to. Bóng đêm cũng không giận, bỉu môi thì thào nói, “Ta cười ôn nhu như vậy……"
Yên Vũ nhìn lướt qua ba người, thấy vẻ mong chờ lóe lên trong mắt họ, biết trốn không thoát, vì thế có chút ngượng ngùng nói, “Hắn cho rằng tuổi ta còn nhỏ, nên muốn chờ hắn chủ động, căn bản là đừng có mơ."
Bóng đêm hiểu được gật gật đầu, mọi người quen biết cũng được hơn một năm, tính tình Tần Thiên mọi người cũng biết. Bình thường có bao nhiêu lý trí, làm việc quả quyết, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới Yên Vũ, đầu óc hắn liền choáng váng, hoàn toàn không giữ được bình tĩnh.
Thiển Thiển nhịn không được chen vào một câu, “Hắn chính là nghẹn chết, cũng không nỡ chạm vào ngươi đi." Dựa theo sự cưng chiều của Tần Thiên dành cho Yên Vũ, loại tình huống này cũng rất có khả năng xảy ra.
Yên Vũ bỉu môi gật đầu thừa nhận. Rầu rĩ nói, “Cho nên a, ta cũng chỉ có thể dựa vào chính mình chủ động thôi."
Lưu Nguyệt vô cùng hiếu kì, nhịn không được hỏi, “Ngươi bình thường chủ động như thế nào?" Nàng cũng muốn học, sau đó trở về thực tập với người kia. Hiệp Hàm cùng Tần Thiên tính cách y chang nhau, khẳng định cũng nghẹn không dám ăn a.
“Rất đơn giản a, mỗi lần tắm rửa xong, ta liền đi ngồi trên đùi hắn, cọ cọ vào người hắn nói ‘Thiên, ta muốn’. Sau đó cứ như vậy thôi." Yên Vũ nói xong không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa liền nhuộm một màu đỏ ửng.
Bóng đêm nghe đến câu ‘Thiên, ta muốn’, nhịn không được liền đem nước dưa hấu trong miệng phun ra.
Thiển Thiển lập tức gào to,“Ngươi đem nước dưa hấu phun đầy ra nhà kìa!" Lưu Nguyệt nhanh chân chạy đi lấy khăn giấy lau nước dưa hấu đổ trên bàn.
Bóng đêm bình thường trở lại, hướng Yên Vũ giơ ngón tay cái, “Lợi hại! Khó trách Tần Thiên cứ như vậy bị ngươi tóm trong tay." Lưu Nguyệt lau bàn xong, cũng nhịn không được khen thêm một câu,“Yên Vũ ngươi mới là chân nhân bất lộ tướng a."
“Câu kia của ngươi, ngay cả ta nghe xong cũng nhịn không được run rẩy toàn thân, huống chi Tam thiên lại là một gã đàn ông bình thường." Thiển Thiển vừa nói vừa tưởng tượng ra giọng điệu làm nũng của Yên Vũ. Oa! đều nhịn không được run rẩy, huống chi ba ngàn vẫn là cái bình thường nam nhân." Thật sự là nam nữ đều ăn, hoàn toàn không thể chống cự a!
Một đám phụ nữ tám đến thăng thiên, trên trời dưới đất cái gì cũng có thể lấy ra nói. Mặt khác bên kia, mấy tên đàn ông lại thỉnh thoảng hắc xì, hồ nghi bản thân có phải bị cảm? Nhưng là hiện tại là mùa hè mà.
Đến tối, khi lên game, Bóng đêm lặng lẽ đưa cho Yếu nhĩ mệnh tam thiên một hộp đựng Đại hoàn đan. Đây chính là thứ thuốc chữa thương chỉ có Dược sư cấp cao nhất mới có thể chế ra được. Khiến Yếu nhĩ mệnh tam thiên có chút mạc danh kỳ diệu, tuy nói cùng Bóng đêm quan hệ cũng không tệ, nhưng là vô duyên vô cớ đột nhiên tặng thuốc là ý tứ gì?
Bóng đêm đương nhiên biết hắn khó hiểu, còn nghĩa khí hướng Yếu nhĩ mệnh tam thiên nói, “Tam thiên, phải bảo trọng thân thể nha!" Lưu Nguyệt ở bên cạnh cười đến lộn cả ruột. Mà hoài nghi của Tam thiên càng không vì thế mà giải tỏa, ngược lại càng thêm khúc mắc.
Hắn khó hiểu hỏi Yên Vũ ngồi ở bên cạnh, “Tiểu vũ, Bóng đêm tự nhiên tặng thuốc cho anh làm gì nhỉ?" Yên Vũ ngọt ngào vâng một tiếng, sau đó dựa vào người hắn nhìn vào màn hình trước mặt.
Khi đọc được câu,“Tam thiên, phải bảo trọng thân thể nha." Sắc mặt Yên Vũ lập tức khó coi hẳn, vừa buồn vừa thẹn, cũng không quan tâm Tam thiên, liền tự mình chạy về phòng.
Yếu nhĩ mệnh tam thiên nhìn hộp thuốc, lại nhìn câu kia. Càng nhìn càng cảm thấy trong đó khẳng định có hàm ý gì đó.
Thiên hạ du nhiên cùng đám trưởng lão bên anh ta xem qua một lượt, đối với hiệu suất cùng sự kỹ lưỡng của Thị huyết minh không ngừng tán thưởng. Tất cả cũng là nhờ đám người Bóng đêm, một nhà gian thương làm sao có thể chịu thiệt được, chẳng những đem mọi khả năng có thể xuất hiện đều liệt kê ra, thậm chí vấn đề luyện binh trước trận chiến này nọ cũng kê ra hết, cẩn thận mười phần.
Thiên hạ du nhiên tính tình quyết đoán, làm việc cũng lưu loát. Cảm thấy không có gì cần thay đổi nữa, lập tức ký tên lên khế ước, sau đó song phương cầm theo khế ước đến hoàng cung Trường An, ở trước mặt lão hoàng đế công chứng, chính thức kết minh.
Hệ thống chính thức tuyên bố Thiên hạ hội cùng Thị huyết minh kết minh. Khiến bốn đại trấn thành còn lại kinh ngạc không đóng nổi mồm. Có mấy nhà cùng Thị huyết minh giao tình không tệ, nhịn không được liền nháo nhào đi hỏi thăm. Không nên trước giờ luôn làm công việc đối ngoại với bên ngoài, dù sao xuất thân cũng là luật sư, nói chuyện so với ai cũng có phần chu đáo hơn không ít.
Không nên cũng dựa theo phân phó của Cô đêm hàn tinh, đem chuyện đại chiến Hung Nô ra phân tích lợi hại, còn phân tích rõ ưu thế địa hình này nọ cho những người phụ trách thành trấn khác mà hắn có giao tình biết, hy vọng bọn họ tự mình bàn bạc, tiến hành kết minh với nhau. Kỳ thật bọn họ cũng cảm thấy đề nghị của Không nên không tệ, cửa khẩu khó thủ nhất đã được Thị huyết minh và Thiên hạ hội bao trọn, phần bốn trấn bọn họ xem như nhàn nhã hơn rất nhìu.
Kế tiếp liền quá đổi đơn giản, bốn thành trấn kết minh cùng bọn họ không quan hệ, mà bản thân họ cũng bố trí vài tiểu đội, theo thứ tự giao cho Thiên hạ du nhiên huấn luyện. Kỳ thật nói huấn luyện cũng chỉ là chạy ra biên cảnh tiêu diệt một ít tiểu đội Hung nô nam hạ cướp tiền cướp lương mà thôi. Mỗi ngày đều có vài nhóm như thế, đánh nhau vài lần mọi người cũng quen dần phương pháp công kích bằng chiến mã của Hung nô.
Mọi chuyện xem ra đều rất hoàn mỹ, chuẩn bị đều đầy đủ cả chỉ chờ ngày Hung nô tổng tiến công mà thôi. Đương nhiên, chính là có một sự kiện chút ngoài ý muốn đó là, Thiển Thiển mang thai..
Thiển Thiển cùng Không độc vẫn dây dưa qua lại, vất vả lắm cuối cùng cũng nắm tay nhau bước vào nhà tù hôn nhân. Mọi người đều nghĩ hai người họ cuối cùng cũng yên ổn rồi, kết quả đột nhiên nghe được tin Thiển Thiển mang thai. Sau đó mỗi ngày cô nàng không ngừng kêu gào muốn bỏ đứa nhỏ, nói làm ảnh hưởng tới việc nàng chơi game. Thiếu chút nữa chọc Không độc tức tới hộc máu.
Bất quá mọi người đều quen với tính tình của nàng, biết rõ cô nàng chỉ nói cho sướng miệng chứ trong lòng có bao nhiêu vui mừng. Sau đó lại xảy ra tình huống Không độc cuống cuồng canh chừng, phòng bị vạn phần nghiêm ngặt mỗi ngày nhiều nhất chỉ cho nàng ta chạm vào máy tính một giờ, đã vậy còn phải mặc áo phòng khúc xạ. Điều này khiến một người không náo nhiệt không vui như nàng có bao nhiêu là phiền muộn. Mà dựa theo thói mình không vui thì đố đứa nào được vui của nàng, Lưu Nguyệt, Bóng đêm còn có Yên Vũ liền bị kéo đến phụng bồi.
Một đám phụ nữ chúm chụm lại, tám tám một hồi liền không cẩn thận nói tới vấn đề trẻ em không được nghe. Nhắc đến phương diện này Bóng đêm đặc biệt hưng phấn, mặt này hớn hở nói đến nửa ngày rồi bất giác khựng lại, hướng Yên Vũ hỏi, “Yên Vũ, ngươi đủ 18 rồi đúng không?"
Yên Vũ đang nghe say sưa, đột nhiên bị hỏi như vậy ngây người một lúc, theo phản xạ trả lời, “Đủ rồi." Sau đó chỉ thấy Bóng đêm thở phào một ngụm, đứng đắn nói, “Vậy thì tốt rồi, ta cũng không bị xem là làm vấy bẩn trẻ vị thành niên."
Thiển Thiển cùng Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quăng ra một tia xem thường cho cô nàng. Ngươi nói nửa ngày trời tới lúc này mới hỏi, muốn vấy bẩn cũng đã sớm vấy từ lâu lắm rồi.
Thời tiết có vẻ nóng, mọi người đều ngồi trong phòng khách có điều hòa, trên tay lại cầm một ly nước ép dưa hấu giải nhiệt. Bóng đêm cầm ly lên hớp một ngụm lớn, bật ra một nụ cười không đứng đắn rồi lại tiếp tục nhiều chuyện, “Ta hỏi nha các ngươi một tuần hẳn cũng làm vài lần đi?"
Thiển Thiển vừa nghe lời lẽ không đứng đắn kia liền đưa bộ dạng bà bầu ra, “Đang mang thai, CẤM." Bóng đêm bĩu môi, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt. Lưu Nguyệt da mặt mỏng bị nàng nhìn, mặt chẳng khác gì bị đun nóng lập tức đỏ bừng lên, “A, không nhiều lắm."
Bóng đêm làm sao chịu buông tha nàng, hắc hắc cười tới gần nàng, quyết tâm bức cung. Lưu Nguyệt không có biện pháp, đành phải thành thật cung khai, “2, 3 lần đi." Bóng đêm nghe xong nhịn không được nhăn mặt, “Lão đại không bận rộn gì, các ngươi cũng đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, như thế nào lại lãnh đạm như vậy."
Lưu Nguyệt sợ nàng càng nói càng không ngăn được lập tức bào chữa, “Không phải, ta bận làm Luận văn tốt nghiệp." Bóng đêm đột nhiên nhớ tới Lưu Nguyệt còn hai tháng nữa là tốt nghiệp, liền lý giải được vấn đề.
Sau đó, tiếp theo nhìn qua. Ánh mắt mọi người nhất trí đều dời về phía Yên Vũ, đem cô nhóc có chút giật mình, hoảng hồn đón chào cái nhìn nhiệt tình của ba người, chủ động khai báo, “Trừ bỏ mấy ngày kia, hoặc quá bận rộn, cũng không sai biệt lắm…" Nhìn ánh mắt càng lúc càng sáng của Bóng đêm, thanh âm của Yên Vũ càng ngày càng nhỏ.
Ngay đến Thiển Thiển đang lười nhác bên cạnh nghe đến cũng không khỏi tán thưởng, “Nhìn không ra Tam thiên mạnh như vậy a!" Bóng đêm cùng Lưu Nguyệt ở bên cạnh gật đầu nói, “Đúng a đúng a! Chân nhân bất lộ tướng!" vẻ mặt Yên Vũ cũng càng ngày càng quẫn.
“Không phải đâu, không giống như các ngươi nghĩ, cơ bản đều là ta chủ động." Yên Vũ nhìn kia bộ dạng càng ngày càng tà ác của ba người, nhịn không được biện minh cho người yêu một chút, kết quả càng lộ ra nhiều tin tức.
Bóng đêm cùng Thiển Thiển là loại người nào, lập tức bắt được lỗ hổng của cô nhóc. Hai người thần sắc càng thêm kinh hỉ, Bóng đêm giả bộ ôn nhu cười, nhẹ nhàng mở miệng, nhìn không khác gì sói đội lốp bà ngoại trong Quàng khăn đỏ, “Yên Vũ, mau, nói cho chị nghe, ngươi chủ động như thế nào."
Yên Vũ thật chịu không nổi bộ dạng ôn tồn kia của nàng, nhịn không được quăng cho một cái nhìn xem thường, trực tiếp giơ tay đầu hàng. “Ta nói là được, ngươi đừng có nhìn ta cười như thế, ta nổi hết da gà rồi nè." Nói xong còn nhịn không được vuốt vuốt cánh tay chính mình.
Lưu Nguyệt cùng Thiển Thiển vừa nghe lời này, lập tức cười to. Bóng đêm cũng không giận, bỉu môi thì thào nói, “Ta cười ôn nhu như vậy……"
Yên Vũ nhìn lướt qua ba người, thấy vẻ mong chờ lóe lên trong mắt họ, biết trốn không thoát, vì thế có chút ngượng ngùng nói, “Hắn cho rằng tuổi ta còn nhỏ, nên muốn chờ hắn chủ động, căn bản là đừng có mơ."
Bóng đêm hiểu được gật gật đầu, mọi người quen biết cũng được hơn một năm, tính tình Tần Thiên mọi người cũng biết. Bình thường có bao nhiêu lý trí, làm việc quả quyết, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới Yên Vũ, đầu óc hắn liền choáng váng, hoàn toàn không giữ được bình tĩnh.
Thiển Thiển nhịn không được chen vào một câu, “Hắn chính là nghẹn chết, cũng không nỡ chạm vào ngươi đi." Dựa theo sự cưng chiều của Tần Thiên dành cho Yên Vũ, loại tình huống này cũng rất có khả năng xảy ra.
Yên Vũ bỉu môi gật đầu thừa nhận. Rầu rĩ nói, “Cho nên a, ta cũng chỉ có thể dựa vào chính mình chủ động thôi."
Lưu Nguyệt vô cùng hiếu kì, nhịn không được hỏi, “Ngươi bình thường chủ động như thế nào?" Nàng cũng muốn học, sau đó trở về thực tập với người kia. Hiệp Hàm cùng Tần Thiên tính cách y chang nhau, khẳng định cũng nghẹn không dám ăn a.
“Rất đơn giản a, mỗi lần tắm rửa xong, ta liền đi ngồi trên đùi hắn, cọ cọ vào người hắn nói ‘Thiên, ta muốn’. Sau đó cứ như vậy thôi." Yên Vũ nói xong không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa liền nhuộm một màu đỏ ửng.
Bóng đêm nghe đến câu ‘Thiên, ta muốn’, nhịn không được liền đem nước dưa hấu trong miệng phun ra.
Thiển Thiển lập tức gào to,“Ngươi đem nước dưa hấu phun đầy ra nhà kìa!" Lưu Nguyệt nhanh chân chạy đi lấy khăn giấy lau nước dưa hấu đổ trên bàn.
Bóng đêm bình thường trở lại, hướng Yên Vũ giơ ngón tay cái, “Lợi hại! Khó trách Tần Thiên cứ như vậy bị ngươi tóm trong tay." Lưu Nguyệt lau bàn xong, cũng nhịn không được khen thêm một câu,“Yên Vũ ngươi mới là chân nhân bất lộ tướng a."
“Câu kia của ngươi, ngay cả ta nghe xong cũng nhịn không được run rẩy toàn thân, huống chi Tam thiên lại là một gã đàn ông bình thường." Thiển Thiển vừa nói vừa tưởng tượng ra giọng điệu làm nũng của Yên Vũ. Oa! đều nhịn không được run rẩy, huống chi ba ngàn vẫn là cái bình thường nam nhân." Thật sự là nam nữ đều ăn, hoàn toàn không thể chống cự a!
Một đám phụ nữ tám đến thăng thiên, trên trời dưới đất cái gì cũng có thể lấy ra nói. Mặt khác bên kia, mấy tên đàn ông lại thỉnh thoảng hắc xì, hồ nghi bản thân có phải bị cảm? Nhưng là hiện tại là mùa hè mà.
Đến tối, khi lên game, Bóng đêm lặng lẽ đưa cho Yếu nhĩ mệnh tam thiên một hộp đựng Đại hoàn đan. Đây chính là thứ thuốc chữa thương chỉ có Dược sư cấp cao nhất mới có thể chế ra được. Khiến Yếu nhĩ mệnh tam thiên có chút mạc danh kỳ diệu, tuy nói cùng Bóng đêm quan hệ cũng không tệ, nhưng là vô duyên vô cớ đột nhiên tặng thuốc là ý tứ gì?
Bóng đêm đương nhiên biết hắn khó hiểu, còn nghĩa khí hướng Yếu nhĩ mệnh tam thiên nói, “Tam thiên, phải bảo trọng thân thể nha!" Lưu Nguyệt ở bên cạnh cười đến lộn cả ruột. Mà hoài nghi của Tam thiên càng không vì thế mà giải tỏa, ngược lại càng thêm khúc mắc.
Hắn khó hiểu hỏi Yên Vũ ngồi ở bên cạnh, “Tiểu vũ, Bóng đêm tự nhiên tặng thuốc cho anh làm gì nhỉ?" Yên Vũ ngọt ngào vâng một tiếng, sau đó dựa vào người hắn nhìn vào màn hình trước mặt.
Khi đọc được câu,“Tam thiên, phải bảo trọng thân thể nha." Sắc mặt Yên Vũ lập tức khó coi hẳn, vừa buồn vừa thẹn, cũng không quan tâm Tam thiên, liền tự mình chạy về phòng.
Yếu nhĩ mệnh tam thiên nhìn hộp thuốc, lại nhìn câu kia. Càng nhìn càng cảm thấy trong đó khẳng định có hàm ý gì đó.
Tác giả :
Vũ Thiên Lưu Huỳnh