Lưu Manh Phố Đêm
Chương 96: Vực lại đam mê (2)
Vốn dĩ dáng Lâm Đại Minh rất đẹp, chiều cao lý tưởng, thân hình cường tránh, lại thêm dung mạo bất phàm, ngũ quan rõ nét. Cởi bỏ phong cách kiêu ngạo ngông cuồng, khoác lên phục trang chú rể khiến hắn như lột xác. Lịch lãm phong độ.
Mái tóc được nhân viên vuốt sáp tạo kiểu, vài sợi rũ trước trán nửa mờ nửa hiện che đi cặp mắt đen như ngọc. Chân mày hắn vốn rậm, giờ được kẻ mờ viền càng làm dung mạo hắn thêm khôi ngô. Hàng mi hắn vừa dài vừa dày, vô tình tạo điểm nhấn tại mí mắt, đậm nét rõ ràng, bởi lẽ này đã giúp ánh mắt hắn thêm lãnh đạm sắc bén.
Nhân viên giúp hắn cài bông hồng lên túi ngực áo, dẫn hắn đến phòng chờ đợi. Chờ ‘cô dâu’ xuất hiện!
***
Cố Thương ngoan ngoãn để mặc các nhân viên xoay mình như chong chóng. Không phải cô thích điều này, mà là cô không muốn gây phiền toái. Cho cả họ, cho cả bản thân!
Nếu cô có thể chống lại ý hắn, thì cô đã có thể thoải mái thoát khỏi hắn từ rất lâu rồi. Giờ ý hắn đã quyết, cô dù không muốn cũng nên vì thể diện của mình trước đám đông mà nghe theo. Hơn nữa, trong này có rất nhiều bộ váy khác nhau, bộ nào cũng đều xinh đẹp không khỏi thu hút sự chú ý của cô. Khiến cô chót bị mê mẩn mà tạm bỏ qua mọi chuyện.
Cố Thương quả thật là một đứa ngu ngốc. Lười quản việc vốn dĩ không có kết quả, vô tư tận hưởng nó dẫu biết đó là một việc hết sức nực cười.
Sau khi thay được bộ váy phù hợp nhất, Cố Thương ngồi im trước bàn trang điểm để nhân viên tân trang lại dung mạo của cô. Thái độ bọn họ đặc biệt chuyên nghiệp, đối nhân xử thế rất lịch sự không hề vì khoảng cách thân phận mà phân biệt. Cô ngắm mình trong gương, từng chút từng chút biến đổi. Lớp phấn trắng, đôi má hồng, cánh môi đỏ, giờ cô của hiện tại muốn bao nhiêu xinh đẹp có từng đấy xinh đẹp. Đẹp đến giả tạo, đẹp đến hiện tại chẳng còn là cô nữa!
“Xong rồi đấy, chị đứng lên đi!"
Cố Thương được nhân viên dìu đứng thẳng dậy, tà váy trắng bồng bềnh như mây rũ xuống chạm hẳn đất. Trong tay cô là một bó hồng nhung đỏ thắm. Trêи đầu cô cài thêm tấm von trắng tinh khiết, rũ hờ trêи đôi bờ vai tròn trịa. Nhìn mình trong gương lớn, cô thật sự đã trở thành một cô dâu.
Nhan sắc được đánh bóng, tóc được tạo kiểu, váy được lựa chọn kỹ càng. Cô lúc này rất đẹp, đến chính bản thân cô còn mê mẩn. Chỉ là ánh mắt đầy gượng ép, khóe môi lười biếng không muốn nhếch lên. Sự u buồn trêи gương mặt cô kéo theo bao phần xinh đẹp đi xuống. Nhưng Cố Thương làm gì muốn quan tâm đến nhiều thứ như thế!
Bởi cô lúc này không muốn chụp ảnh cưới, không muốn mặc đồ cưới. Đặc biệt là chán ghét việc Lâm Đại Minh cưỡng ép cô làm theo ý hắn cho bằng được. Cô hận hắn!
Ánh mắt Cố Thương từ u buồn chuyển sang sự thù hằn, làm dung mạo cô lúc này thêm khó coi…
***
“Cô dâu xuống rồi!"
Nghe nhân viên nói vậy, Lâm Đại Minh ngay lập tức xoay người nhìn lại. Trước mắt hắn chẳng còn là con mồi đầy quê mùa hôm nào, cũng không phải một đứa chuyên phát ngôn một cách ngu ngốc lại đầy ngang ngạnh thường ngày. Dung mạo đại trà hôm nay đã được đánh bóng, xinh đẹp động lòng người.
Lòng người ở đây là chỉ lòng Lâm Đại Minh…
Tà váy trắng thướt tha lay động theo từng nhịp bước chân Cố Thương, cô một tay bám tay vịn cầu thang chậm rãi đi xuống. Cô nâng mắt nhìn kẻ đáng ghét đang đợi cô tại cuối cầu thang phía dưới. Dù lòng cô có căm ghét bao nhiêu cũng chẳng thể dối lòng mà chê bai nhan sắc hắn. Lâm Đại Minh trời sinh dung mạo tuấn tú, ngũ quan rõ ràng, hắn lột bỏ phong cách cuồng ngạo khoác lên bộ vest đen lịch lãm, trông hắn thật phong độ! Tựa một con quỷ tàn bạo mang vẻ ngoài của một thiên sứ, thoạt nhìn thì vô hại nhưng thực chất lại đầy dẫy sự nguy hiểm.
Cố Thương đang vướng mắc vào tại chính giữa. Dịu dàng là hắn mà tàn nhẫn cũng là hắn! An toàn là hắn mà nguy hiểm cũng là hắn! Mọi thứ tốt đẹp hay xấu xa cũng đều là hắn!
Toàn bộ nhân viên làm việc rất chuyên nghiệp, thay vì chỉ đạo hai người Lâm Đại Minh và Cố Thương phải đứng như thế nào, tạo dáng ra sao thì họ đã lợi dụng khoảnh khắc lúc Cố Thương từ trêи bước xuống, Lâm Đại Minh từ dưới ngước nhìn bằng ánh mắt thâm tình dịu dàng họ đã chụp được vài ba kiểu đầy ưng ý.
Khi Cố Thương xuống đến nơi, Lâm Đại Minh đã túm tay cô kéo đi trước khi cô không tình nguyện trao tay cho hắn. Hắn không hề nói gì, cứ như vậy đem cô kéo đến phim trường, tự mình làm chủ rồi cùng cô tạo dáng chụp hình.
“Cười lên đi!" Lâm Đại Minh tay đỡ eo Cố Thương, hắn nhìn thẳng mắt cô nhẹ giọng nói.
“Cô dâu chỉ cười với chú rể trong lòng mình!" Cố Thương không hề tránh né, trực tiếp nhìn đáp lại hắn.
Ánh mắt Lâm Đại Minh đanh lại, nhêch môi cười nhạt: “Chỉ là chụp vài ba bức ảnh, phối hợp cho tốt, tôi để em ở đây học tập!"
“Không cần!"
“Đã nghèo kiết xác còn kiêu!"
Cố Thương bực bội lườm Lâm Đại Minh, nhịn không được liền đấm vào ngực áo hắn vô tình tạo lên tấm hình cô dâu làm nũng trong lòng chú rể.
“Tự tôi lo được, không cần anh quản!"
“Mất công chụp vài tấm hình còn được trả phí lẫn học nghề, còn không cần?"
“Trả tiền?" Cố Thương nghi hoặc hỏi lại.
Biết được con mồi lại sập bẫy, Lâm Đại Minh ghé vào tai cô nói: “Tôi thuê em làm cô dâu một ngày, ra giá đi!" Thợ ảnh nhanh chóng nắm bắt khoảnh khắc, liền chụp thêm vài kiểu.
“Trăm triệu!"
“Tham vậy?"
“Anh kêu ra giá chứ có nói mức ra giá à? Chụp xong tôi với anh hết nợ!"
Lâm Đại Minh thông minh quá lại bị ngu ngốc hại, hắn nuốt cục tức trong lòng, hắn bẹo má Cố Thương mắng khẽ: “Ở đâu chụp ảnh hết trăm triệu?"
Cố Thương vênh mặt cãi: “Ở đây! Tôi là vô giá, lấy rẻ trăm triệu là quá lời cho anh đấy!"
Lâm Đại Minh cười cười: “Được, chỉ cần em không bỏ giữa chừng tôi bo thêm trăm triệu!" Ngừng vài giây, hắn nói thêm: “Yên tâm, tiền này không từ những việc phi pháp!"
Cố Thương bĩu môi mỉa mai: “Loại người như anh cũng biết thế nào là không phi pháp cơ!"
“Em dám bỏ giữa chừng, một nghìn tôi cũng không trả!" Lâm Đại Minh bỏ ngoài tai những lời công kϊƈɦ đầy bén nhọn của Cố Thương cẩn thận lảng sang đề tài khác.
“Được!"
Làm gì có chuyện dễ ăn như vậy! Hơn nữa Lâm Đại Minh lại có thể để cô trả nợ dễ dàng như vậy sao? Là trách Cố Thương quá ngu si hay trách cô quá chủ quan trước lợi ích hắn đưa ra?
Lâm Đại Minh toàn nghĩ ra những kiểu ảnh hết sức nóng bỏng và không kém phần biến thái. Chụp vài kiểu mặc lễ phục cho có lệ, hắn chuyển sang chụp giường chiếu. Chụp không thì không nói, hắn lại bỉ ổi đến mức lợi dụng vật cản làm chuyện đáng xấu hổ với Cố Thương ngay trước mặt bao nhiêu người.
Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy Lâm Đại Minh đang cùng Cố Thương tạo kiểu ân ái ngọt ngào trêи giường. Nhưng kẻ trong cuộc mới biết, dưới lớp chăn phủ kín thân dưới là hai thân thể đang sáp nhập vào nhau.
Cố Thương nằm sấp dưới giường, Lâm Đại Minh hiên ngang đè phía trêи. Hắn thản nhiên đem vật nam tính giải phóng ra ngoài, kéo nhanh cạp quần cô xuống quá nửa, đánh thẳng vào trong. Hắn biết, cô là người kiêu ngạo, có cái tôi cao ngất chắc chắn sẽ thà im lặng chịu đựng còn hơn làm loạn cầu cứu.
Cô biết rõ, cô có thể được giải cứu nhưng tiếng nhơ sẽ ám ảnh cô cả đời. Dẫu cho bọn họ không nhắc lại, nhưng cô sẽ bị chính mình tự làm ảnh hưởng.
Lâm Đại Minh thổi một hơi nóng bỏng vào tai Cố Thương, thân dưới thận trọng di chuyển, hắn nói đểu: “Em dám bỏ dở không?"
Nơi ấy đang bao bọc một vật thể lạ, vừa dài vừa lớn lại vừa cứng. Cố Thương hít sâu một hơi kiềm nén cảm xúc, tay nắm chặt mép gối: “Chó điên bệnh hoạn!"
“Em đang bị chó điên chơi đấy!"
“…"
Vì là nơi công cộng nên Lâm Đại Minh không thể làm bừa để thỏa mãn chính mình, nhưng dù sao hắn vẫn có thể lợi dụng tình thế mà bắt nạt Cố Thương, tâm trạng hắn hiện tại khá tốt. Hắn miễn cưỡng kiềm nén, ra vào chậm chạp. Dù sao hắn cũng nên đặt thể diện Cố Thương lên hàng đầu, cần phải dè dặt chú ý.
Cảnh trêи giường hoàn tất, Lâm Đại Minh chọn tiếp cảnh trong phòng tắm. Hai người trực tiếp lõa thể và được bọt xà phòng che kín. Ngồi trong bồn tắm, Cố Thương ngồi trêи đùi hắn, bị ép ôm lấy cổ hắn. Người ngoài chỉ đơn giản nghĩ hai người họ chụp ảnh nóng bỏng một chút, nhưng thực chất Cố Thương bị Lâm Đại Minh mượn lực đẩy của nước mà ôm hông cô đưa đẩy nhịp nhàng.
Cố Thương làm gì phải loại người dễ dàng chịu thiệt thòi. Tuy mặt mũi cô quan trọng, nhưng danh dự cô cũng không kém. Sao cô có thể chịu bị tên khốn đó bắt nạt mãi, hắn ép cô cùng hắn quan hệ vụng trộm, cô liền ra tăng lực tay giật mạnh lông lách hắn ngay dưới nước. Lâm Đại Minh đau đến nhíu cả mày lại, siết chặt vòng eo cô hơn, lực thân dưới nhanh hơn một chút. Cố Thương cũng chẳng vừa, đem lông lách Lâm Đại Minh giật ra từng mảng.
Tuy đánh nhau là vậy, biểu cảm bọn họ vẫn chẳng có gì lạ. Vẫn phối hợp với nhau để chụp hình. Nên khen bọn họ có khả năng diễn xuất tốt, hay cái tôi họ quá cao không muốn làm trò cười trong mắt người khác?
Đám nhân viên phía ngoài vừa xem ảnh trêи màn hình lớn vừa tấm tắc khen ngợi không ngớt, nào hai hai người họ đang làm chuyện gây ngại ngùng ngay tại đây.
Lâm Đại Minh rất sáng tạo, có thể nghĩ ra những cảnh chụp có một không hai, độc lạ và duy nhất. Còn Cố Thương tuy có vẻ không muốn, nhưng cũng biết cách làm mình thêm chuyên nghiệp vô tình lại cố ý phối hợp cùng hắn trong nỗi căm ghét đầy bụng.
Sau khi chụp xong, Cố Thương mặc ngoài chiếc áo sơ mi rộng của Lâm Đại Minh và chiếc quần đùi đen. Cô ngồi nghiêng người bên bệ cửa sổ, ngẩn ngơ đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính trong suốt, thần hồn trôi về phương nào. Chẳng ai biết cô đang nghĩ gì, ngay cả chính bản thân cô cũng vậy. Trống rỗng, vô tri!
Lâm Đại Minh mặc duy nhất mỗi chiếc quần Âu đen, thân trêи cởi trần để lộ vết xẹo chém chéo dài sau lưng, trong tay hắn xách một bọc ni lông xanh. Thấy Cố Thương như vậy, hắn thoáng khựng lại vài giây rồi bước nhanh về phía cô, lẳng lặng vòng tay trước ngực cô kéo ngã dựa vào lòng mình. Hôn nhẹ bên tai cô thì thào: “Thương!"
Cố Thương bị Lâm Đại Minh bất ngờ ôm từ phía sau như vậy mà cô không hề có bất cứ phản xạ nào, cả người cứng đờ như khúc gỗ. Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn đem sự tồn tại cũng như hành động của hắn xem là vô hình. Cô cũng không thể lý giải được vì sao cô không có phản ứng nào với hắn. Chẳng giật mình, chẳng hoảng hốt, chẳng chán ghét, chẳng khó chịu,… và nhiều cái ‘chẳng’ khác nữa. Trông cô lúc này khác gì một con dối gỗ, bất lực vô tri, lười phản kháng, mặc kệ mọi thứ sao cũng được.
Lâm Đại Minh ra tăng lực siết, ép chặt Cố Thương dán sâu vào lồng ngực mình. Đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn sâu, trách yêu: “Phản ứng thật kém. Chỉ cần em bùng nổ cảm xúc, tôi đáp ứng mọi yêu cầu của em!"
“…"
“Thế này cũng không muốn?"
“…"
Cố Thương mặc kệ Lâm Đại Minh lẩm nhẩm một mình. Những điều kiện hắn đưa ra, nếu là trước đây cô sẽ thấy rất hấp dẫn. Còn hiện tại, cô chẳng thiết tha bất cứ thứ gì nữa. Tốt đẹp hay không tốt đẹp đều không quan trọng nữa. Cô mệt rồi!
Ánh mắt Cố Thương ngày thêm buồn, ánh sao trêи đôi con ngươi lập lòe như muốn tắt. Không sự sống, không hi vọng, không quan tâm. Trống rỗng!
Lâm Đại Minh mở bọc ni lông lấy ra ly trà sữa và bọc bánh bao chay, hắn cẩn thận đặt vào lòng Cố Thương dịu giọng bảo: “Ăn đi!"
Cô máy móc hạ tầm nhìn, mới vài phút trước còn bất cần, vừa thấy đồ ăn liền có phản ứng. Lâm Đại Minh cười khổ, nghiêng người ngồi xuống mé còn lại của bệ cửa sổ, chân duỗi chân co, nhìn cô chằm chằm. Nhóc con tham ăn!
Cố Thương cầm bánh bao lên, cắn một miếng rồi chậm rãi nhai.
Lâm Đại Minh biết Cố Thương giờ đã chẳng thiết tha cái gì, hắn kiên nhẫn đóng vai một kẻ tâm thần lẩm nhẩm nói chuyện một mình: “Ảnh cũng chụp xong rồi, ăn xong tôi dẫn em đi thăm quan."
“Nợ tôi đã trả hết!" Đến lúc này Cố Thương mới chịu mở miệng, nhẹ nói: “Buông tha cho tôi!"
“Hồi nãy là ai cầu xin tôi dừng lại?"
Khi còn chụp hình trong bồn tắm, Lâm Đại Minh trước mặt bao người đem Cố Thương lật úp tì ngực lên thành bồn còn bản thân từ phía sau ôm lấy eo cô mà đánh chiếm. Cuối cùng cô không chịu nổi việc bán đứng thân mình vì trăm triệu bạc, càng không muốn cứ như vậy làm chuyện đáng xấu hổ trước mặt người khác nên đã chọn cách tự mình dừng lại trước khi buổi chụp hình hoàn thành.
Cố Thương đúng là một người ngu ngốc, nhưng không có nghĩa cô không nhìn ra Lâm Đại Minh chính là đang dùng mọi thủ đoạn ép cô đầu hàng!
Cô đã đầu hàng, thì làm gì có trả hết được nợ?
Mái tóc được nhân viên vuốt sáp tạo kiểu, vài sợi rũ trước trán nửa mờ nửa hiện che đi cặp mắt đen như ngọc. Chân mày hắn vốn rậm, giờ được kẻ mờ viền càng làm dung mạo hắn thêm khôi ngô. Hàng mi hắn vừa dài vừa dày, vô tình tạo điểm nhấn tại mí mắt, đậm nét rõ ràng, bởi lẽ này đã giúp ánh mắt hắn thêm lãnh đạm sắc bén.
Nhân viên giúp hắn cài bông hồng lên túi ngực áo, dẫn hắn đến phòng chờ đợi. Chờ ‘cô dâu’ xuất hiện!
***
Cố Thương ngoan ngoãn để mặc các nhân viên xoay mình như chong chóng. Không phải cô thích điều này, mà là cô không muốn gây phiền toái. Cho cả họ, cho cả bản thân!
Nếu cô có thể chống lại ý hắn, thì cô đã có thể thoải mái thoát khỏi hắn từ rất lâu rồi. Giờ ý hắn đã quyết, cô dù không muốn cũng nên vì thể diện của mình trước đám đông mà nghe theo. Hơn nữa, trong này có rất nhiều bộ váy khác nhau, bộ nào cũng đều xinh đẹp không khỏi thu hút sự chú ý của cô. Khiến cô chót bị mê mẩn mà tạm bỏ qua mọi chuyện.
Cố Thương quả thật là một đứa ngu ngốc. Lười quản việc vốn dĩ không có kết quả, vô tư tận hưởng nó dẫu biết đó là một việc hết sức nực cười.
Sau khi thay được bộ váy phù hợp nhất, Cố Thương ngồi im trước bàn trang điểm để nhân viên tân trang lại dung mạo của cô. Thái độ bọn họ đặc biệt chuyên nghiệp, đối nhân xử thế rất lịch sự không hề vì khoảng cách thân phận mà phân biệt. Cô ngắm mình trong gương, từng chút từng chút biến đổi. Lớp phấn trắng, đôi má hồng, cánh môi đỏ, giờ cô của hiện tại muốn bao nhiêu xinh đẹp có từng đấy xinh đẹp. Đẹp đến giả tạo, đẹp đến hiện tại chẳng còn là cô nữa!
“Xong rồi đấy, chị đứng lên đi!"
Cố Thương được nhân viên dìu đứng thẳng dậy, tà váy trắng bồng bềnh như mây rũ xuống chạm hẳn đất. Trong tay cô là một bó hồng nhung đỏ thắm. Trêи đầu cô cài thêm tấm von trắng tinh khiết, rũ hờ trêи đôi bờ vai tròn trịa. Nhìn mình trong gương lớn, cô thật sự đã trở thành một cô dâu.
Nhan sắc được đánh bóng, tóc được tạo kiểu, váy được lựa chọn kỹ càng. Cô lúc này rất đẹp, đến chính bản thân cô còn mê mẩn. Chỉ là ánh mắt đầy gượng ép, khóe môi lười biếng không muốn nhếch lên. Sự u buồn trêи gương mặt cô kéo theo bao phần xinh đẹp đi xuống. Nhưng Cố Thương làm gì muốn quan tâm đến nhiều thứ như thế!
Bởi cô lúc này không muốn chụp ảnh cưới, không muốn mặc đồ cưới. Đặc biệt là chán ghét việc Lâm Đại Minh cưỡng ép cô làm theo ý hắn cho bằng được. Cô hận hắn!
Ánh mắt Cố Thương từ u buồn chuyển sang sự thù hằn, làm dung mạo cô lúc này thêm khó coi…
***
“Cô dâu xuống rồi!"
Nghe nhân viên nói vậy, Lâm Đại Minh ngay lập tức xoay người nhìn lại. Trước mắt hắn chẳng còn là con mồi đầy quê mùa hôm nào, cũng không phải một đứa chuyên phát ngôn một cách ngu ngốc lại đầy ngang ngạnh thường ngày. Dung mạo đại trà hôm nay đã được đánh bóng, xinh đẹp động lòng người.
Lòng người ở đây là chỉ lòng Lâm Đại Minh…
Tà váy trắng thướt tha lay động theo từng nhịp bước chân Cố Thương, cô một tay bám tay vịn cầu thang chậm rãi đi xuống. Cô nâng mắt nhìn kẻ đáng ghét đang đợi cô tại cuối cầu thang phía dưới. Dù lòng cô có căm ghét bao nhiêu cũng chẳng thể dối lòng mà chê bai nhan sắc hắn. Lâm Đại Minh trời sinh dung mạo tuấn tú, ngũ quan rõ ràng, hắn lột bỏ phong cách cuồng ngạo khoác lên bộ vest đen lịch lãm, trông hắn thật phong độ! Tựa một con quỷ tàn bạo mang vẻ ngoài của một thiên sứ, thoạt nhìn thì vô hại nhưng thực chất lại đầy dẫy sự nguy hiểm.
Cố Thương đang vướng mắc vào tại chính giữa. Dịu dàng là hắn mà tàn nhẫn cũng là hắn! An toàn là hắn mà nguy hiểm cũng là hắn! Mọi thứ tốt đẹp hay xấu xa cũng đều là hắn!
Toàn bộ nhân viên làm việc rất chuyên nghiệp, thay vì chỉ đạo hai người Lâm Đại Minh và Cố Thương phải đứng như thế nào, tạo dáng ra sao thì họ đã lợi dụng khoảnh khắc lúc Cố Thương từ trêи bước xuống, Lâm Đại Minh từ dưới ngước nhìn bằng ánh mắt thâm tình dịu dàng họ đã chụp được vài ba kiểu đầy ưng ý.
Khi Cố Thương xuống đến nơi, Lâm Đại Minh đã túm tay cô kéo đi trước khi cô không tình nguyện trao tay cho hắn. Hắn không hề nói gì, cứ như vậy đem cô kéo đến phim trường, tự mình làm chủ rồi cùng cô tạo dáng chụp hình.
“Cười lên đi!" Lâm Đại Minh tay đỡ eo Cố Thương, hắn nhìn thẳng mắt cô nhẹ giọng nói.
“Cô dâu chỉ cười với chú rể trong lòng mình!" Cố Thương không hề tránh né, trực tiếp nhìn đáp lại hắn.
Ánh mắt Lâm Đại Minh đanh lại, nhêch môi cười nhạt: “Chỉ là chụp vài ba bức ảnh, phối hợp cho tốt, tôi để em ở đây học tập!"
“Không cần!"
“Đã nghèo kiết xác còn kiêu!"
Cố Thương bực bội lườm Lâm Đại Minh, nhịn không được liền đấm vào ngực áo hắn vô tình tạo lên tấm hình cô dâu làm nũng trong lòng chú rể.
“Tự tôi lo được, không cần anh quản!"
“Mất công chụp vài tấm hình còn được trả phí lẫn học nghề, còn không cần?"
“Trả tiền?" Cố Thương nghi hoặc hỏi lại.
Biết được con mồi lại sập bẫy, Lâm Đại Minh ghé vào tai cô nói: “Tôi thuê em làm cô dâu một ngày, ra giá đi!" Thợ ảnh nhanh chóng nắm bắt khoảnh khắc, liền chụp thêm vài kiểu.
“Trăm triệu!"
“Tham vậy?"
“Anh kêu ra giá chứ có nói mức ra giá à? Chụp xong tôi với anh hết nợ!"
Lâm Đại Minh thông minh quá lại bị ngu ngốc hại, hắn nuốt cục tức trong lòng, hắn bẹo má Cố Thương mắng khẽ: “Ở đâu chụp ảnh hết trăm triệu?"
Cố Thương vênh mặt cãi: “Ở đây! Tôi là vô giá, lấy rẻ trăm triệu là quá lời cho anh đấy!"
Lâm Đại Minh cười cười: “Được, chỉ cần em không bỏ giữa chừng tôi bo thêm trăm triệu!" Ngừng vài giây, hắn nói thêm: “Yên tâm, tiền này không từ những việc phi pháp!"
Cố Thương bĩu môi mỉa mai: “Loại người như anh cũng biết thế nào là không phi pháp cơ!"
“Em dám bỏ giữa chừng, một nghìn tôi cũng không trả!" Lâm Đại Minh bỏ ngoài tai những lời công kϊƈɦ đầy bén nhọn của Cố Thương cẩn thận lảng sang đề tài khác.
“Được!"
Làm gì có chuyện dễ ăn như vậy! Hơn nữa Lâm Đại Minh lại có thể để cô trả nợ dễ dàng như vậy sao? Là trách Cố Thương quá ngu si hay trách cô quá chủ quan trước lợi ích hắn đưa ra?
Lâm Đại Minh toàn nghĩ ra những kiểu ảnh hết sức nóng bỏng và không kém phần biến thái. Chụp vài kiểu mặc lễ phục cho có lệ, hắn chuyển sang chụp giường chiếu. Chụp không thì không nói, hắn lại bỉ ổi đến mức lợi dụng vật cản làm chuyện đáng xấu hổ với Cố Thương ngay trước mặt bao nhiêu người.
Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy Lâm Đại Minh đang cùng Cố Thương tạo kiểu ân ái ngọt ngào trêи giường. Nhưng kẻ trong cuộc mới biết, dưới lớp chăn phủ kín thân dưới là hai thân thể đang sáp nhập vào nhau.
Cố Thương nằm sấp dưới giường, Lâm Đại Minh hiên ngang đè phía trêи. Hắn thản nhiên đem vật nam tính giải phóng ra ngoài, kéo nhanh cạp quần cô xuống quá nửa, đánh thẳng vào trong. Hắn biết, cô là người kiêu ngạo, có cái tôi cao ngất chắc chắn sẽ thà im lặng chịu đựng còn hơn làm loạn cầu cứu.
Cô biết rõ, cô có thể được giải cứu nhưng tiếng nhơ sẽ ám ảnh cô cả đời. Dẫu cho bọn họ không nhắc lại, nhưng cô sẽ bị chính mình tự làm ảnh hưởng.
Lâm Đại Minh thổi một hơi nóng bỏng vào tai Cố Thương, thân dưới thận trọng di chuyển, hắn nói đểu: “Em dám bỏ dở không?"
Nơi ấy đang bao bọc một vật thể lạ, vừa dài vừa lớn lại vừa cứng. Cố Thương hít sâu một hơi kiềm nén cảm xúc, tay nắm chặt mép gối: “Chó điên bệnh hoạn!"
“Em đang bị chó điên chơi đấy!"
“…"
Vì là nơi công cộng nên Lâm Đại Minh không thể làm bừa để thỏa mãn chính mình, nhưng dù sao hắn vẫn có thể lợi dụng tình thế mà bắt nạt Cố Thương, tâm trạng hắn hiện tại khá tốt. Hắn miễn cưỡng kiềm nén, ra vào chậm chạp. Dù sao hắn cũng nên đặt thể diện Cố Thương lên hàng đầu, cần phải dè dặt chú ý.
Cảnh trêи giường hoàn tất, Lâm Đại Minh chọn tiếp cảnh trong phòng tắm. Hai người trực tiếp lõa thể và được bọt xà phòng che kín. Ngồi trong bồn tắm, Cố Thương ngồi trêи đùi hắn, bị ép ôm lấy cổ hắn. Người ngoài chỉ đơn giản nghĩ hai người họ chụp ảnh nóng bỏng một chút, nhưng thực chất Cố Thương bị Lâm Đại Minh mượn lực đẩy của nước mà ôm hông cô đưa đẩy nhịp nhàng.
Cố Thương làm gì phải loại người dễ dàng chịu thiệt thòi. Tuy mặt mũi cô quan trọng, nhưng danh dự cô cũng không kém. Sao cô có thể chịu bị tên khốn đó bắt nạt mãi, hắn ép cô cùng hắn quan hệ vụng trộm, cô liền ra tăng lực tay giật mạnh lông lách hắn ngay dưới nước. Lâm Đại Minh đau đến nhíu cả mày lại, siết chặt vòng eo cô hơn, lực thân dưới nhanh hơn một chút. Cố Thương cũng chẳng vừa, đem lông lách Lâm Đại Minh giật ra từng mảng.
Tuy đánh nhau là vậy, biểu cảm bọn họ vẫn chẳng có gì lạ. Vẫn phối hợp với nhau để chụp hình. Nên khen bọn họ có khả năng diễn xuất tốt, hay cái tôi họ quá cao không muốn làm trò cười trong mắt người khác?
Đám nhân viên phía ngoài vừa xem ảnh trêи màn hình lớn vừa tấm tắc khen ngợi không ngớt, nào hai hai người họ đang làm chuyện gây ngại ngùng ngay tại đây.
Lâm Đại Minh rất sáng tạo, có thể nghĩ ra những cảnh chụp có một không hai, độc lạ và duy nhất. Còn Cố Thương tuy có vẻ không muốn, nhưng cũng biết cách làm mình thêm chuyên nghiệp vô tình lại cố ý phối hợp cùng hắn trong nỗi căm ghét đầy bụng.
Sau khi chụp xong, Cố Thương mặc ngoài chiếc áo sơ mi rộng của Lâm Đại Minh và chiếc quần đùi đen. Cô ngồi nghiêng người bên bệ cửa sổ, ngẩn ngơ đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính trong suốt, thần hồn trôi về phương nào. Chẳng ai biết cô đang nghĩ gì, ngay cả chính bản thân cô cũng vậy. Trống rỗng, vô tri!
Lâm Đại Minh mặc duy nhất mỗi chiếc quần Âu đen, thân trêи cởi trần để lộ vết xẹo chém chéo dài sau lưng, trong tay hắn xách một bọc ni lông xanh. Thấy Cố Thương như vậy, hắn thoáng khựng lại vài giây rồi bước nhanh về phía cô, lẳng lặng vòng tay trước ngực cô kéo ngã dựa vào lòng mình. Hôn nhẹ bên tai cô thì thào: “Thương!"
Cố Thương bị Lâm Đại Minh bất ngờ ôm từ phía sau như vậy mà cô không hề có bất cứ phản xạ nào, cả người cứng đờ như khúc gỗ. Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn đem sự tồn tại cũng như hành động của hắn xem là vô hình. Cô cũng không thể lý giải được vì sao cô không có phản ứng nào với hắn. Chẳng giật mình, chẳng hoảng hốt, chẳng chán ghét, chẳng khó chịu,… và nhiều cái ‘chẳng’ khác nữa. Trông cô lúc này khác gì một con dối gỗ, bất lực vô tri, lười phản kháng, mặc kệ mọi thứ sao cũng được.
Lâm Đại Minh ra tăng lực siết, ép chặt Cố Thương dán sâu vào lồng ngực mình. Đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn sâu, trách yêu: “Phản ứng thật kém. Chỉ cần em bùng nổ cảm xúc, tôi đáp ứng mọi yêu cầu của em!"
“…"
“Thế này cũng không muốn?"
“…"
Cố Thương mặc kệ Lâm Đại Minh lẩm nhẩm một mình. Những điều kiện hắn đưa ra, nếu là trước đây cô sẽ thấy rất hấp dẫn. Còn hiện tại, cô chẳng thiết tha bất cứ thứ gì nữa. Tốt đẹp hay không tốt đẹp đều không quan trọng nữa. Cô mệt rồi!
Ánh mắt Cố Thương ngày thêm buồn, ánh sao trêи đôi con ngươi lập lòe như muốn tắt. Không sự sống, không hi vọng, không quan tâm. Trống rỗng!
Lâm Đại Minh mở bọc ni lông lấy ra ly trà sữa và bọc bánh bao chay, hắn cẩn thận đặt vào lòng Cố Thương dịu giọng bảo: “Ăn đi!"
Cô máy móc hạ tầm nhìn, mới vài phút trước còn bất cần, vừa thấy đồ ăn liền có phản ứng. Lâm Đại Minh cười khổ, nghiêng người ngồi xuống mé còn lại của bệ cửa sổ, chân duỗi chân co, nhìn cô chằm chằm. Nhóc con tham ăn!
Cố Thương cầm bánh bao lên, cắn một miếng rồi chậm rãi nhai.
Lâm Đại Minh biết Cố Thương giờ đã chẳng thiết tha cái gì, hắn kiên nhẫn đóng vai một kẻ tâm thần lẩm nhẩm nói chuyện một mình: “Ảnh cũng chụp xong rồi, ăn xong tôi dẫn em đi thăm quan."
“Nợ tôi đã trả hết!" Đến lúc này Cố Thương mới chịu mở miệng, nhẹ nói: “Buông tha cho tôi!"
“Hồi nãy là ai cầu xin tôi dừng lại?"
Khi còn chụp hình trong bồn tắm, Lâm Đại Minh trước mặt bao người đem Cố Thương lật úp tì ngực lên thành bồn còn bản thân từ phía sau ôm lấy eo cô mà đánh chiếm. Cuối cùng cô không chịu nổi việc bán đứng thân mình vì trăm triệu bạc, càng không muốn cứ như vậy làm chuyện đáng xấu hổ trước mặt người khác nên đã chọn cách tự mình dừng lại trước khi buổi chụp hình hoàn thành.
Cố Thương đúng là một người ngu ngốc, nhưng không có nghĩa cô không nhìn ra Lâm Đại Minh chính là đang dùng mọi thủ đoạn ép cô đầu hàng!
Cô đã đầu hàng, thì làm gì có trả hết được nợ?
Tác giả :
Tiểu Hổ