Lưu Manh Phố Đêm

Chương 79: Tình địch

Cố Thương ngồi sau xe Lâm Đại Minh, trong tay nâng niu ôm con mèo nhỏ ướt nhẹp. Gió hai bên tạt vào, mang theo mùi hương khó ngửi còn vương trêи áo hắn sộc vào mũi. Cô nhịn không được hơi nhăn mày lại.

Kể từ khi biết nhận thức tới nay, đây là lần đầu tiên Lâm Đại Minh tay không bới rác, cũng là lần đầu vì một người mà để toàn thân bốc mùi hôi thối. Nhưng hắn không một lời than trách, hắn im lặng suốt chặng đường dài cho tới khi trở về căn nhà hoang quen thuộc.

Xe vừa dừng lại trước sân, Cố Thương bất chấp chân mình ngắn ngủn thoắt cái ôm mèo nhảy xuống. Luồn cửa ngách vòng ra sau sân giếng, đi vội vào trong phòng tắm. 

Hắc Cẩu, Bạch Cẩu nghe thấy tiếng xe đồng loạt đi ra xem xét tình hình thì bị bộ dạng nhem nhuốc hiện giờ của Lâm Đại Minh dọa cho nghệt mặt. Hai thằng ngơ ngác hết nhìn nhau, lại nhìn đại ca của mình. Trong lòng ngập tràn thắc mắc, lại chẳng hé răng hỏi dù chỉ là nửa lời. 

“Rửa xe hộ tao!" Lâm Đại Minh nói xong một mạch vòng ra sau cửa ngách đi thẳng vào trong phòng tắm.

Trước khi đi vào trong phòng tắm, ngay từ bên ngoài cửa Lâm Đại Minh đã nghe thấy tiếng dỗ dành hết sức dịu dàng đan xen tiếng mèo kêu yếu ớt. Hắn khựng lại, đặt tay lên chốt cửa khẽ vặn hơi hé mở ra, trộm nhìn vào trong quan sát. 

Chiếc áo sơ mi trêи người Cố Thương đã bị cô cởi ra vứt ở góc tường, cô xả nước ấm cẩn thận tắm rửa cho con mèo con. Đôi bàn tay mềm mại vuốt nhẹ khóe mắt mèo, đem đi nghèn mắt cùng những hạt cát. Cô yêu chiều nhìn nó, nhẹ giọng chấn an: “Không phải sợ, ngoan!"

Mèo con sau một trận vật lộn với sự sống, tự khắc nó hiểu con người này đối với nó là tốt hay xấu. Nó thỏ thẻ kêu đáp lại một tiếng, dương mắt ngây ngô nhìn Cố Thương. Mèo là giống sợ nước, ấy vậy con mèo này lại ngoan ngoãn ngồi im để cô tắm rửa sạch sẽ.

“Từ giờ mami sẽ chăm sóc, yêu thương con."

“Meo~!"

“Hi hi, cu te quạ! Yêu nhắm đấy!"

“Meo~!!"

Lâm Đại Minh khẽ vểnh cong khóe môi cười dịu dàng, mở hẳn cửa ra đi thẳng vào trong. Giữa phòng tắm nồng hơi ấm cùng hương sữa tắm ngai ngái, đan xen với mùi hôi của rác còn vương trêи người hắn. Hắn bất đắc dĩ nhíu mày, cởi vội đống quần áo bẩn thỉu trêи người xuống vứt ở góc tường.

Cố Thương theo bản năng ngước nhìn hắn vài giây rồi vội vã quay mặt đi, đôi má cô chậm rãi ửng hồng. Cô hậm hực ra mặt toan mở miệng đuổi đi. Nhưng lại nghĩ, hắn thành ra bộ dạng này cũng là do cô, người hắn ám mùi như vậy nếu kêu hắn chờ cô tắm xong nhất định sẽ rất khó chịu. 

“Này!" Cố Thương mặt ngoảnh đi hướng khác, tay cầm vòi sen nâng lên đưa cho Lâm Đại Minh, tay còn lại giữ con mèo nhỏ đang đứng trong thau nước. 

Lâm Đại Minh đón lấy, chuyển sang chế độ nước mát dội thẳng vào người. Nước cuốn đi những mùi vị khó ngửi, dội lên da thịt càng làm hắn thêm mát mẻ thoải mái, tâm tình hắn cũng đã trở nên tốt hơn. Hắn bất chợt chĩa thẳng vào người Cố Thương, không nói một lời phun cho cô ướt sũng. 

“Anh bị điên à?" Cố Thương cuống quýt ôm con mèo nhỏ vào trong lòng, dùng lưng che chắn cho nó, miệng kêu toáng lên: “Anh tắm thì anh tắm đi liên quan gì đến tôi?"

“Người em còn cái gì tôi chưa thấy qua, không cần ngại!" Lâm Đại Minh bước tới gần Cố Thương thô bạo túm khuỷu tay cô, dứt khoát lôi cô đứng dậy, vô tình để cô tuột tay làm rơi con mèo xuống sàn.

“Ôi!" Cố Thương hoảng hốt kêu lên, vội vàng khom người nâng con mèo vào lòng. Cô tức giận trừng mắt nhìn Lâm Đại Minh, quát: “Đồ độc ác!"

Lâm Đại Minh túm gáy con mèo nhỏ trong lòng Cố Thương thô bạo quẳng lên chậu rửa mặt, mèo ta rũ mình vẩy nước, co ro run rẩy nằm gọn một cục, bất lực kêu ngao ngao. Hắn không bận tâm tới tâm trạng của mèo hay của cô, một tay cầm vòi sen, một tay túm vạt áo cô tùy tiện kéo lên. Thấy cô có ý định chống đối không tuân theo, hắn bực bội khẽ gắt: “Cởi ra!" 

“Đéo!"

“Không cởi phải không?" Lâm Đại Minh lạnh lùng toan túm con mèo ướt sũng run rẩy trêи bồn rửa mặt ném đi, Cố Thương hiểu ý hắn muốn làm gì vội vàng túm tay hắn cản lại. Nâng mắt đen như ngọc nhìn cô đầy cảnh cáo: “Tắm nhanh lên, cảm bây giờ!"

Cố Thương không vì mình thì cũng vì con mèo nhỏ, không dám chậm trễ, cô lột sạch đống đồ trêи người xuống. Trần trụi trước mắt một gã đàn ông, điều này thật đáng xấu hổ. Cô đan chéo tay che chắn trước ngực, hạ tầm nhìn rơi xuống đôi chân trần dẫm trêи nền nước của mình, răng cắn chặt môi miễn cưỡng chịu đựng. Một… hai… ba… ra là một bàn chân có năm ngón!

Lâm Đại Minh chạm tay lên bả vai Cố Thương nhẹ âu yếm vuốt ve, xả nước lên thân thể cô càng làm da dẻ thêm mịn màng như nhung lụa. Càng sờ, ɖu͙ƈ vọng trong người hắn càng nhen nhóm lớn dần. Vật giữa chân không nói một lời, lặng lẽ ngóc đầu dậy nhìn ngắm đóa hoa nhỏ đối diện, thân mình nó từ từ trướng lớn, hung hăng muốn tiến thẳng vào bên trong bắt nạt một phen. Yết hầu khẽ chuyển động, hơi thở hắn càng lúc càng nặng nề, thanh âm nghe rõ mồn một. Vô tình làm tăng nhiệt độ trong phòng tắm chật hẹp.

“Tôi… tự mình làm được…" Cố Thương khó khăn kiềm chế sự bình tĩnh trong lòng, sự tránh né hiện rõ lên trêи khuôn mặt. Cô vừa nói, vừa bước chân lùi lại về phía sau, tầm nhìn vẫn luôn né tránh Lâm Đại Minh. Thân thể cô vẫn rất mẫn cảm, chưa từng ngừng bài xích sự đụng chạm từ người khác, mơ hồ run lên.

Gian phòng tắm vốn bé nhỏ, Lâm Đại Minh loáng cái ép Cố Thương dựa lưng lên bức tường nát gạch tráng men ướt lạnh. Hắn không nói gì, bàn tay hắn dứt khoát chen vào đôi cánh tay đang ra sức phòng bị che chắn trước ngực cô, bá đạo ôm lấy một con thỏ ướt nhẹp. 

Cố Thương vẫn vậy. Tuy thân thể đã gồng cứng như gỗ, hành động vô thức phản kháng rõ ràng nhưng cô lại buông nơi mặc Lâm Đại Minh chơi đùa cơ thể của mình. Sắc mặt cô theo phản xạ sinh lý, ửng hồng đáng yêu, cô tủi nhục hướng nhìn đi chỗ khác, răng cắn chặt môi kiên quyết không van xin hắn sẽ buông tha, cũng chẳng để vuột bất cứ âm thanh nào khác. 

“Lớn hơn trước một ít." Lâm Đại Minh thẳng thừng buông lời ɖâʍ ɖu͙ƈ. Thỏ nhỏ trong tay hắn tròn trịa, mềm mại dưới làn nước mát càng thêm đê mê. Ánh mắt đen như ngọc vẩn đục sương ɖu͙ƈ vọng, nhìn chăm chăm vào cặp thỏ đang hứng chịu những tia nước từ vòi sen. Thật trắng, thật đáng yêu!

Lâm Đại Minh không hề báo trước một tiếng đã há miệng cắn âu yếm lên con thỏ còn lại. Cố Thương bất ngờ đón nhận sự xâm nhập xa lạ vô thức giật nảy mình, đôi tay cô bám lên đôi bả vai hắn mạnh mẽ dùng toàn lực đẩy ra. Cứ ngỡ sẽ không được, ai ngờ lại dễ dàng tới vậy. Hoặc, hắn chủ động buông tha.

Trời đã muộn, cô có thể đổ bệnh nếu hắn không biết kiềm chế. Giải tỏa sinh lý, hắn chưa bao giờ thiếu. Nhưng cô, chỉ có một!

Hắn giúp cô kỳ lưng, giúp cô thoa sữa tắm, giúp cô gội đầu xong xuôi liền gác vòi sen lên giá trêи tường. Lấy tấm khăn tắm treo trêи móc, hắn cẩn thận trùm lên vai cô, ngắm nghía một hồi xem xét có bị hở chỗ nào hay không mới âm thầm hài lòng cười nhạt. 

Cố Thương nãy giờ vẫn im bặt, thái độ điềm đạm đến đáng đánh. Ngoài việc mặc Lâm Đại Minh làm gì thì làm ra, cô chẳng có ý định làm loạn. Bởi, cô có làm gì cũng đều phí công vô ích. Cô quay qua nhìn con mèo nhỏ đang run lẩy bẩy trong trậu rửa mặt, hai tay vươn ra đón lấy nó khẽ ôm vào lòng. Vô tình để nó dựa lên nơi mềm mại nhất.

Lâm Đại Minh nóng mắt thô lỗ túm cổ con mèo lôi ra ngoài. Mèo nhỏ theo bản năng kêu ré lên, tứ chi quờ loạn trong không khí, hung hăng là thế nó cũng chẳng làm ý định hắn thay đổi. 

“Anh định làm gì nó?" Cố Thương vội với tay muốn đòi lại bằng được. Cô tức tối dậm vào chân Lâm Đại Minh, lực đạo hết sức mạnh mẽ ấy vậy chân hắn vẫn vững trãi như cây cột, một chút cũng chẳng xi nhê. 

Hắn túm lốt chiếc khăn tắm còn lại trêи giá, bọc kín con mèo nhỏ vào trong rồi vứt vào người Cố Thương. Không để cô có thời gian thắc mắc, hắn toàn thân lõa thể nhẹ nhấc bổng cô lên tay, dứt khoát bế cô rời khỏi nhà tắm hướng cửa ngách buồng ngủ đi thẳng vào trong.

***

Mâm cơm dưới chiếu có bốn người ngồi ăn, nhưng trêи thực tế là ba người nhìn một người đang cưng nựng một con mèo còi trơ xương bằng sự dịu dàng, yêu thương nhất.

Dưới ánh sáng trắng của đèn tuýp gắn trêи cửa, ngoại hình con mèo được hiện ra rõ ràng. Nó thuộc giống mèo mướp ta, có bộ lông vàng xơ xác, xương nhô cao hơn thịt, da mỏng bọc kín cơ thể yếu ớt. Điểm nhấn là đôi mắt xanh xám nhạt, khi về đêm tròng đen giãn lớn làm nó thêm ngây ngô đáng yêu. Bản chất nó rất nghịch ngợm, nó ngồi ngay bên cạnh mâm cơm kêu luôn mồm xin ăn. Có lẽ vì một phần nó đã lâu rồi không có gì bỏ bụng. 

Cố Thương một tay cầm bát cơm đã vơi một ít, tay còn lại cầm đũa gắp miếng thịt đặt xuống chỗ con mèo, khẽ vuốt ve con vật có kϊƈɦ thước nhỏ hơn cả bàn tay cô, ánh nhìn chan chứa yêu thương, cất giọng ngọt ngào nói: “Ăn đi mèo!"

“Còn con mèo này," Lâm Đại Minh gắp đồ ăn bỏ vào bát Cố Thương, không nhanh không chậm mở lời: “Ăn cơm được chưa?"

Cố Thương ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại cúi nhìn đồ ăn vừa được hắn đặt vào trong bát, cô gắp nó lên từ tốn bỏ vào miệng nhai ngon lành. Căn bản một chút cũng chẳng để ý đến Lâm Đại Minh đang tỏ vẻ hài lòng nhếch môi cười nhạt bên cạnh, tâm trí cô lúc này chỉ đặt lên con mèo còi đang nhóp nhép ngồi ăn bên cạnh. 

Con mèo nó bé tẹo mà sức ăn nó vô cùng kinh khủng, đến độ cái bụng căng tròn như muốn nổ tung. Mèo ta sảng kɧօáϊ ɭϊếʍ láp chi trước tự mình rửa mặt sạch sẽ, xong xuôi liền chậm chạp luồn dưới khuỷu tay Cố Thương bò vào lòng cô cuộn tròn nằm im. Mèo há to miệng ngáp dài một hơi, khép mắt lim dim ngủ, tiếng hen khe khẽ vang lên đều đều giữa không gian.

Bạch Cẩu, Hắc Cẩu ngồi đối diện hai người nào đó, trông một màn vừa rồi Bạch Cẩu nhịn không nổi, mở lời hỏi: “Con mèo này được nhặt về à chị Thương?"

Cố Thương bất ngờ khi Bạch Cẩu gọi cô là ‘chị’, ngay tức khắc ngẩng nhìn hắn dò xét, sự chán ghét hiện rõ ràng trêи khuôn mặt cô. Rõ ràng cô so với hắn nhỏ hơn vài tuổi, cô cũng đâu có già như thế mà hắn gọi cô là chị chứ!

Bạch Cẩu vô tội nhìn đáp lại cô, ngầm đánh mắt sang Lâm Đại Minh như muốn thanh minh rằng hắn gọi vậy nào phải chủ ý của hắn!

Cố Thương đặt bát cơm vừa ăn hết xuống mâm, thật thà đáp: “Vâng! Em xin phép!" Nói xong, cô luồn đôi tay xuống người con mèo nhỏ nhẹ nâng nó lên rồi ôm nó vào lòng. Cô chống một tay xuống chiếu đỡ mình đứng dậy, đi nhanh vào trong buồng bỏ lại ba gã đàn ông còn ngồi dưới chiếu.

Bạch Cẩu dường như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, choãi người ghé sát vào tai Lâm Đại Minh, vẻ mặt tỏ vẻ hết sức nghiêm trọng nói: “Đại ca có tình địch rồi đấy!"

Lâm Đại Minh nâng chén rượu dưới chiếu, dứt khoát ngửa cổ uống cạn, lạnh giọng: “Giết nó, thì sao?"
Tác giả : Tiểu Hổ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại