Lưu Manh Phố Đêm
Chương 5: Gặp lại
“Chị nghe tin gì chưa?" Chị Hương Lan một tay cầm điện thoại lướt, một tay cầm đũa gắp đồ ăn trong khay bỏ lên miệng. Chị vừa nhai vừa chìa điện thoại sang chị tổ trưởng ngồi ăn bên cạnh, bộ dạng kϊƈɦ động khó hiểu. Sau khi thu hút sự chú ý không chỉ chị tổ trưởng mà còn cả những công nhân khác ngồi bên cạnh. Nuốt thức ăn trong miệng xuống bụng, chị hồ hởi kể những gì mình vừa biết. “Trêи Facebook đang đồn ầm lên đây này. Thấy bảo có ba đứa học lớp 11 mất tích, cả tuần nay rồi không có tin tức!"
“Em cũng có đọc này chị. Cả bảng tin em toàn tin về ba đứa này thôi. Thấy bảo bọn nó đi cùng năm thằng khác nữa mà. Giờ công an đang lấy lời khai từ mấy thằng ý." Một chị gái khác cũng chen vào, chẳng mấy chốc cả dãy ăn dài đều bàn tán về chủ đề này. Có người thì thương cảm cho những đứa trẻ đáng thương, cũng có người thì tỏ vẻ coi thường ba đứa con gái không có nề nếp đi chơi khuya, đủ loại sắc thái.
Trùng hợp, Cố Thương lại ngồi gần đấy hiển nhiên những gì bọn họ nói cô đều nghe thấy. Miệng chậm rãi nhai thức ăn, tay bấm điện thoại lướt Facebook tìm chút thông tin. Cô không khỏi nghĩ ngợi về cái đêm khủng khϊế͙p͙ ấy. Tự hỏi cô đã lấy đâu ra cái lá gan lớn như vậy, bình thản đi ăn cùng đám quái vật đó?
Cố Thương rùng mình lắc đầu xua đi những ý nghĩ trong đầu. Cô chăm chú đọc bài viết vừa thấy, đôi mày cô nhíu lại ra chiều khó tin.
Năm tên đó đều xác nhận sau khi đi ăn đồ nướng ở quán Thâu Đêm tại địa chỉ X được một lúc thì ba cô gái bắt taxi rủ nhau đi cafe. Cảnh sát có hỏi thêm về số điện thoại và hãng xe taxi, năm người họ lại lấy cớ uống say nên không nhớ. Dường như cuộc điều tra đang đi vào bế tắc, tuy nhiên dưới sự thúc ɖu͙ƈ của người nhà lực lượng cảnh sát vẫn đang ra sức điều tra.
Rõ ràng năm tên này đang nói dối. Tại sao họ không khai ra toàn bộ sự thật nhỉ? Mà nghĩ lại, nếu khai ra hết rồi chẳng phải Cố Thương cũng sẽ bị kéo vào để thẩm vấn hay sao? Cái đêm đó cô thật sự không muốn nhớ đến!
Có lẽ như vậy cũng tốt!
“Con Thương ăn nhanh lên còn vào mà nghỉ ngơi. Chiều còn làm!" Chị Hương Lan bưng khay cơm cùng những người khác đứng dậy. Trước khi đi chị có lòng nhắc nhở, Cố Thương vội vàng đứng dậy mang theo khay của mình dù cho cô ăn chẳng được bao nhiêu. Nối đuôi chị Hương Lan xếp hàng tới khu vực rửa để trả khay.
***
Làm gì có chuyện năm người kia bao che tội phạm, chẳng qua Lâm Đại Minh nhanh hơn một bước chặn đường từng người trêи đường đi học về và đe doạ bọn chúng. Dù gì cũng còn là học sinh, tâm lý còn non nớt tất nhiên chúng vâng vâng dạ dạ mà nghe theo.
Để tránh cảnh sát điều tra ra tổ chức của mình, Lý Cung Lương ép ba cô gái kia gọi điện về nhà và cho ngưới giám sát ba người họ có nói đúng những gì được lão sắp đặt hay không. Thậm chí, tránh để bị nghi ngờ, lão quyết định hàng tháng bắn về gia đình ba người họ 5 triệu, tiện cũng coi như trả tiền lương.
Ba cô gái đó sau vài trận đòn vì không tiếp khách, vì bỏ trốn cũng đã ngoan ngoãn nằm ngửa trêи giường phục vụ những gã đàn ông có tiền có quyền. Vì còn là học sinh, thân hình vừa vặn, khuôn mặt thanh tú nên hiển nhiên ba cô là đối tượng được yêu thích nhất. Một ngày tiếp từ ba tới năm khách, có lần thì được bao thầu.
Cũng nhờ đó mà khách tới Say Tình nhiều hơn. Điều này khiến Lý Cung Lương rất hài lòng, lão dành cho ba cô gái kia ưu ái hơn những người khác.
Mà ba người bọn họ sau những ngày đánh đập là những đêm được thoả mãn, lại được rất nhiều tiền, trang sức, mỹ phẩm, quần áo hàng hiệu,… càng thêm yêu thích công việc hiện tại và trốn sa hoa đầy cạm bẫy này…
***
Kể từ hôm đó, lá gan Cố Thương nhỏ đi rất nhiều. Cả tháng cô đi nhờ xe của một anh cùng tổ để tránh xảy ra chuyện như lần trước. Lâu dần, hai người thành đôi bạn thân trong công ty. Nói vậy thôi, chứ anh đồng nghiệp cô cũng từng bày tỏ tình cảm với Cố Thương. Nhưng cô lại đặt nặng sự nghiệp lên hàng đầu nên không có nhận lời, mặc dù anh đối với cô rất tốt.
Anh ấy tên Phạm Anh Kiệt, hơn cô tám tuổi, là một người tử tế, lịch sự. Anh có vẻ ngoài khá điển trai, trong công ty lại lăng lổ gặp ai cũng giúp nên cũng không ít cô gái trẻ có cảm tình với anh. Trong đó có cả Cố Thương.
Vì bộ phận sản xuất gặp trục trặc, Phạm Anh Kiệt lại giỏi về kỹ thuật nên ở lại xử lý, càng không thể đưa Cố Thương về như mọi lần. Cô đành phải đi bộ về thôi!
Nhìn đồng hồ cũng đã gần mười dưỡi, lại ngước nhìn màn trời đen kịt không có lấy một đốm sao. Thở dài một hơi, Cố Thương cố gắng trở về nhanh nhất có thể. Chuyện lần đó vẫn khiến cô ám ảnh không ngừng, hi vọng đừng để cô gặp bất cứ chuyện gì.
“Đi nhanh vậy người đẹp!"
Giọng nói trầm lạnh luôn ám ảnh trong những giấc mơ Cố Thương vang lên. Cô cứ nghĩ mình nghe nhầm, lại chẳng dám nhìn xung quanh cứ thế cắm đầu mà bước như chạy.
“Đi từ từ thôi không ngã!" Lâm Đại Minh ngồi xổm bên vỉa hè, tay cầm điếu thuốc cháy được hơn nửa. Hắn cười thích thú trước bộ dạng của Cố Thương, châm chọc nói thêm một câu sau đó đứng dậy bước lại gần cô.
Cố Thương đã nhận ra mình không hề tưởng tượng sau câu nói thứ hai. Trái tim cô đập mạnh, cô căng thẳng tới mức nín thở, như sợ gã quái vật kia sẽ vồ lấy mình. Lại nghĩ tới tối hôm ý và cả ba cô gái mất tích đang được lan truyền trêи mạng, Cố Thương nhấc chân định bỏ chạy.
Ai mà ngờ được tên quái vật kia từ lúc nào chắn trước mặt Cố Thương khiến cô cứ thế chạy đâm sầm vào hắn đến mức ngã ngửa ra phía sau. Mà Lâm Đại Minh cũng không có ý định đỡ, cứ thế để mặc cô ngã dập ʍôиɠ, hai tay chống dưới đất.
Nhếch môi cười nhạt, hắn nửa quỳ nửa ngồi cho ngang tầm mắt với Cố Thương: “Nay gan nhỏ ghê!"
Cố Thương nín bặt, lấy lại bĩnh tĩnh và bản lĩnh không sợ trời không sợ đất của mình. Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Đại Minh đầy căm phẫn, chỉ muốn nhào vào bóp cổ chết hắn ngay lúc này.
“Muốn gì?"
“Lột đồ ra!" Lâm Đại Minh tỉnh bơ đáp, tay vòng ra sau gáy Cố Thương kéo sát cô về phía mình. Hai khuôn mặt gần kề nhau, hơi thở ấm nóng dễ dàng phả lên mặt đối phương, khiến người ta vừa đê mê vừa phẫn nộ.
Hơi thở mang theo mùi hăng hắc của thuốc lá khiến Cố Thương khó chịu, cơn buồn nôn cộn cạo trong bụng nửa muốn trào ra, nửa muốn mắc lại khó chịu vô cùng.
“Cái loại cặn bã như anh chỉ mỗi thế thôi!" Cố Thương không biết lấy đâu ra dũng khí, to gan gằn giọng, chửi người không thương tiếc. Cô chẳng quan tâm tới việc Lâm Đại Minh đang dần không vui, càng chẳng để ý ánh mắt sắc như dao đang ghim lên chính mình.
“Vừa rồi thì nhát như thỏ đế, giờ đã hung hăng như vậy. Cô em thật biết tạo cảm hứng cho người khác!" Lâm Đại Minh đưa điếu thuốc lên hút một hơi, vì khoảng cách hai người khá gần lại thêm đầu lọc cháy đỏ của thuốc khiến Cố Thương vội theo phản xạ nghiêng người cách xa hắn.
“Anh định để tôi giống như mấy đứa học sinh kia à?" Mùi thuốc hăng nồng sộc thẳng lên mũi khiến Cố Thương nhăn mày khó chịu, tay che mũi quay đi chỗ khác ho khan. Thấy cô như vậy, Lâm Đại Minh rít thêm một hơi sau đó vứt điếu thuốc ra xa. Tàn lửa bắn tung toé rồi nhanh chóng vụt tắt, giống như pháo hoa.
“Thì ra người đẹp còn nhớ tới ba cô gái đó!" Lâm Đại Minh suýt xoa một hơi dài, tật lưỡi lắc đầu nhìn thẳng đôi mắt dưới ánh đèn đường mà trở nên sáng như sao kia.
“Anh đã làm gì bọn họ?"
“Bán rồi!"
“Cái gì?" Cố Thương nghe vậy giật nảy mình, toàn thân bỗng chốc run lẩy bẩy điều này khiến Lâm Đại Minh hiểu rất rõ. Cô cố lùi lại về phía sau, muốn tránh con người này càng xa càng tốt. Cô không muốn bị đem bán tới một nơi xa lạ nào đó, cô còn có vài chuyện phải làm: “Anh… anh thả tôi ra…"
“Vừa rồi còn mạnh miệng lắm kia mà, sao giờ lại ngoan ngoãn như vậy?" Nhìn ra ý đồ muốn chạy của Cố Thương, thân thể cô run lên truyền qua tay hắn đang ôm sau gáy cô. Nhếch môi cười nhạt, so với hôm ban đầu con mồi này không còn thú vị lắm. Xem ra, đứa nào cũng như đứa nào, đều là ham sống sợ chết!
Cố Thương im bặt miệng, vừa muốn được buông tha lại vừa không muốn van xin. Đây không phải tính cách của cô, cầu xin người khác là một việc đáng xấu hổ. Đặc biệt cái tôi của Cố Thương cực kỳ lớn, cô không thể khuất phục trước cái thứ cặn bã này.
“Muốn đi cũng được…" Nhìn thấy tia hi vọng mỏng manh loé lên trong đôi mắt xinh đẹp kia, thâm tâm Lâm Đại Minh có chút gì đó gọi là động lòng. Hắn cười nhạt với cái suy nghĩ của mình, chiếu ánh mắt lạnh lẽo lên người Cố Thương khoá chặt. Tay còn lại của hắn vuốt dọc sống eo, lướt xuống dưới. Thân thể trong tay hắn càng lúc càng run bần bật, nhưng cái miệng nhỏ kia lại đang liều mạng ngăn cản tiếng cầu xin mắc trong cổ họng.
Rất có cá tính, hắn thích!
Trong đầu Cố Thương không ngừng tưởng tượng ra cái viễn cảnh bản thân bị hắn lột sạch đồ giữa đường và làm nhục cô. Cơ thể cô cứng ngắc, nửa muốn phản kháng nửa muốn thuận theo, cô biết dù cô có như nào cũng chẳng thoát khỏi tay hắn. Dù gì ước mơ của cô cũng đã chết, cuộc sống cô cũng chẳng quá viên mãn bất quá cô sẽ nhảy cầu tự tử.
Mò xuống dưới đến vị trí cần đến, Lâm Đại Minh luồn tay vào trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại của Cố Thương. Hắn bấm nút, thấy phải yêu cầu mật khẩu liền mở miệng hỏi: “Mật khẩu?"
Cố Thương nhắm chặt mắt nãy giờ cứ nghĩ tên khốn này sẽ… nghe được câu hỏi không đúng với tưởng tượng, cô có chút ngạc nhiên. Tim trong lồng ngực vẫn đang đập liên hồi.
“Điếc à?" Lâm Đại Minh hơi khó chịu buông tay khỏi gáy Cố Thương, giọng điệu có chút cáu gắt.
“110899!" Cố Thương vội trả lời. Cô nhìn tên trước mặt đang bấm vội gì đó trêи màn hình, vài giây sau tiếng chuông điện thoại trong túi áo hắn vang lên. Cô nhíu mày khó chịu khi hiểu ra vấn đề, đón lại chiếc điện thoại vừa được tung về phía mình. Cố Thương một chút cũng không thoải mái. Nhìn vào màn hình, cuộc gọi đi là một số lạ lẫm lại chẳng có tên. Rốt cuộc gã này có ý đồ gì?
Lâm Đại Minh đứng nhìn vào cô gái tay ôm ʍôиɠ từ từ đứng lên, nhếch môi cười nhạt. Hắn quay lưng bước đi trước không quên để lại một câu: “Tôi đưa cô về!"
“Không cần!" Cố Thương từ chối thẳng thừng, cô đi cách xa hắn hơn ba mét cảm thấy an toàn mới bắt đầu bước đi trong cảnh giác.
Lâm Đại Minh quay người lại định nói gì thêm thì ngay lúc đó từ xa có một chiếc xe máy tiến đến gần và dừng lại trước hai người. Hắn hơi nhíu mày có chút không hài lòng.
“Thương!" Ngồi trêи chiếc xe Dream cũ, Phạm Anh Kiệt còn khoác ngoài chiếc áo công nhân, đầu đội mũ bảo hiểm. Chống chân còn bọc trong đôi giày lao động giày cộm to uỵch, nhìn Cố Thương gọi lớn một tiếng. Khi cô quay ra nhìn với vẻ mặt bất ngờ, hắn cười dịu dàng.
“Anh Kiệt?" Cố Thương như không thể tin nổi, khoé miệng vui vẻ cười tươi như tìm được vị cứu tinh. Cô nhanh chân chạy tới bên cạnh hắn, đôi mắt cô hơi ướt thiếu điều xà vào lòng xin hắn một phút yếu đuối: “Sao anh lại ở đây?"
“Anh tưởng lỗi thế nào, cũng không nghiêm trọng lắm. Sửa mươi, mười lăm phút là xong. Đoán em chưa thể về tới phòng trọ nên anh đuổi theo em, dù sao con gái đi đêm không an toàn!" Phạm Anh Kiệt lấy mũ bảo hiểm cài bên thân xe đội lên đầu Cố Thương, cẩn thận cài dây. Giờ hắn mới chú ý tới Lâm Đại Minh đứng hai tay cho vào túi áo, có chút khó hiểu liền hỏi: “Ai đây?"
Mặc dù khá khó chịu khi đứng nhìn hai người kia “anh anh, em em" Lâm Đại Minh vẫn còn chút tâm tình muốn biết Cố Thương ứng phó như thế nào.
“Bạn em!" Cố Thương rất giỏi nói dối, sắc mặt cô một chút cũng không thay đổi. Cô cũng không thể bảo đây là tên biến thái muốn cưỡng hϊế͙p͙ cô được: “Anh ấy vô tình đi ngang qua đây…"
“À!" Phạm Anh Kiệt gật gù tỏ ra đã hiểu. Nhìn người thanh niên trước mặt đang tiến tới, đoán chừng cũng nhỏ tuổi hơn hắn: “Tên gì vậy để anh còn làm quen?"
Ai thèm biết tên của hạng người này chứ? Cố Thương nhìn Lâm Đại Minh đang ngày một tới gần, trong lòng có chút khẩn trương, định chèo lên xe ngồi. Phản ứng hắn vẫn nhanh như vậy loáng cái đã bước tới gần, chìa tay ra trước mặt nở nụ cười xã giao.
“Minh, 25 tuổi!"
“Cậu nhỏ hơn tôi, gọi tôi là Kiệt. 28 tuổi!" Phạm Anh Kiệt hơi nhăn mày nhìn đối phương nhếch môi cười nhạt lại nhìn xuống bàn tay mình đang bị siết chặt. Lực đạo không hề nhẹ, tựa hồ lời cảnh cáo nhưng Phạm Anh Kiệt không hề nghĩ nhiều như vậy, cố giữ bản thân bình tĩnh. Nhanh chóng rút tay khỏi cọng kìm sắt kia, dậm chân nổ ga.
“Nhờ anh đưa cô gái này về tới nhà an toàn, biết đâu lần sau anh không còn cơ hội thì sao?" Trước cái nhìn có chút ngạc nhiên lẫn phẫn nộ của tên trước mặt, Lâm Đại Minh cười trừ nhún vai quay người bước đi. “Đùa thôi!"
Cố Thương ngồi an vị trêи xe, Phạm Anh Kiệt vòng tay ra sau cầm lấy tay cô kéo lên phía trước ý muốn cô ôm lấy mình. Vít ga một hồi rồi phóng đi để lại Lâm Đại Minh đứng nhìn theo…
“Em cũng có đọc này chị. Cả bảng tin em toàn tin về ba đứa này thôi. Thấy bảo bọn nó đi cùng năm thằng khác nữa mà. Giờ công an đang lấy lời khai từ mấy thằng ý." Một chị gái khác cũng chen vào, chẳng mấy chốc cả dãy ăn dài đều bàn tán về chủ đề này. Có người thì thương cảm cho những đứa trẻ đáng thương, cũng có người thì tỏ vẻ coi thường ba đứa con gái không có nề nếp đi chơi khuya, đủ loại sắc thái.
Trùng hợp, Cố Thương lại ngồi gần đấy hiển nhiên những gì bọn họ nói cô đều nghe thấy. Miệng chậm rãi nhai thức ăn, tay bấm điện thoại lướt Facebook tìm chút thông tin. Cô không khỏi nghĩ ngợi về cái đêm khủng khϊế͙p͙ ấy. Tự hỏi cô đã lấy đâu ra cái lá gan lớn như vậy, bình thản đi ăn cùng đám quái vật đó?
Cố Thương rùng mình lắc đầu xua đi những ý nghĩ trong đầu. Cô chăm chú đọc bài viết vừa thấy, đôi mày cô nhíu lại ra chiều khó tin.
Năm tên đó đều xác nhận sau khi đi ăn đồ nướng ở quán Thâu Đêm tại địa chỉ X được một lúc thì ba cô gái bắt taxi rủ nhau đi cafe. Cảnh sát có hỏi thêm về số điện thoại và hãng xe taxi, năm người họ lại lấy cớ uống say nên không nhớ. Dường như cuộc điều tra đang đi vào bế tắc, tuy nhiên dưới sự thúc ɖu͙ƈ của người nhà lực lượng cảnh sát vẫn đang ra sức điều tra.
Rõ ràng năm tên này đang nói dối. Tại sao họ không khai ra toàn bộ sự thật nhỉ? Mà nghĩ lại, nếu khai ra hết rồi chẳng phải Cố Thương cũng sẽ bị kéo vào để thẩm vấn hay sao? Cái đêm đó cô thật sự không muốn nhớ đến!
Có lẽ như vậy cũng tốt!
“Con Thương ăn nhanh lên còn vào mà nghỉ ngơi. Chiều còn làm!" Chị Hương Lan bưng khay cơm cùng những người khác đứng dậy. Trước khi đi chị có lòng nhắc nhở, Cố Thương vội vàng đứng dậy mang theo khay của mình dù cho cô ăn chẳng được bao nhiêu. Nối đuôi chị Hương Lan xếp hàng tới khu vực rửa để trả khay.
***
Làm gì có chuyện năm người kia bao che tội phạm, chẳng qua Lâm Đại Minh nhanh hơn một bước chặn đường từng người trêи đường đi học về và đe doạ bọn chúng. Dù gì cũng còn là học sinh, tâm lý còn non nớt tất nhiên chúng vâng vâng dạ dạ mà nghe theo.
Để tránh cảnh sát điều tra ra tổ chức của mình, Lý Cung Lương ép ba cô gái kia gọi điện về nhà và cho ngưới giám sát ba người họ có nói đúng những gì được lão sắp đặt hay không. Thậm chí, tránh để bị nghi ngờ, lão quyết định hàng tháng bắn về gia đình ba người họ 5 triệu, tiện cũng coi như trả tiền lương.
Ba cô gái đó sau vài trận đòn vì không tiếp khách, vì bỏ trốn cũng đã ngoan ngoãn nằm ngửa trêи giường phục vụ những gã đàn ông có tiền có quyền. Vì còn là học sinh, thân hình vừa vặn, khuôn mặt thanh tú nên hiển nhiên ba cô là đối tượng được yêu thích nhất. Một ngày tiếp từ ba tới năm khách, có lần thì được bao thầu.
Cũng nhờ đó mà khách tới Say Tình nhiều hơn. Điều này khiến Lý Cung Lương rất hài lòng, lão dành cho ba cô gái kia ưu ái hơn những người khác.
Mà ba người bọn họ sau những ngày đánh đập là những đêm được thoả mãn, lại được rất nhiều tiền, trang sức, mỹ phẩm, quần áo hàng hiệu,… càng thêm yêu thích công việc hiện tại và trốn sa hoa đầy cạm bẫy này…
***
Kể từ hôm đó, lá gan Cố Thương nhỏ đi rất nhiều. Cả tháng cô đi nhờ xe của một anh cùng tổ để tránh xảy ra chuyện như lần trước. Lâu dần, hai người thành đôi bạn thân trong công ty. Nói vậy thôi, chứ anh đồng nghiệp cô cũng từng bày tỏ tình cảm với Cố Thương. Nhưng cô lại đặt nặng sự nghiệp lên hàng đầu nên không có nhận lời, mặc dù anh đối với cô rất tốt.
Anh ấy tên Phạm Anh Kiệt, hơn cô tám tuổi, là một người tử tế, lịch sự. Anh có vẻ ngoài khá điển trai, trong công ty lại lăng lổ gặp ai cũng giúp nên cũng không ít cô gái trẻ có cảm tình với anh. Trong đó có cả Cố Thương.
Vì bộ phận sản xuất gặp trục trặc, Phạm Anh Kiệt lại giỏi về kỹ thuật nên ở lại xử lý, càng không thể đưa Cố Thương về như mọi lần. Cô đành phải đi bộ về thôi!
Nhìn đồng hồ cũng đã gần mười dưỡi, lại ngước nhìn màn trời đen kịt không có lấy một đốm sao. Thở dài một hơi, Cố Thương cố gắng trở về nhanh nhất có thể. Chuyện lần đó vẫn khiến cô ám ảnh không ngừng, hi vọng đừng để cô gặp bất cứ chuyện gì.
“Đi nhanh vậy người đẹp!"
Giọng nói trầm lạnh luôn ám ảnh trong những giấc mơ Cố Thương vang lên. Cô cứ nghĩ mình nghe nhầm, lại chẳng dám nhìn xung quanh cứ thế cắm đầu mà bước như chạy.
“Đi từ từ thôi không ngã!" Lâm Đại Minh ngồi xổm bên vỉa hè, tay cầm điếu thuốc cháy được hơn nửa. Hắn cười thích thú trước bộ dạng của Cố Thương, châm chọc nói thêm một câu sau đó đứng dậy bước lại gần cô.
Cố Thương đã nhận ra mình không hề tưởng tượng sau câu nói thứ hai. Trái tim cô đập mạnh, cô căng thẳng tới mức nín thở, như sợ gã quái vật kia sẽ vồ lấy mình. Lại nghĩ tới tối hôm ý và cả ba cô gái mất tích đang được lan truyền trêи mạng, Cố Thương nhấc chân định bỏ chạy.
Ai mà ngờ được tên quái vật kia từ lúc nào chắn trước mặt Cố Thương khiến cô cứ thế chạy đâm sầm vào hắn đến mức ngã ngửa ra phía sau. Mà Lâm Đại Minh cũng không có ý định đỡ, cứ thế để mặc cô ngã dập ʍôиɠ, hai tay chống dưới đất.
Nhếch môi cười nhạt, hắn nửa quỳ nửa ngồi cho ngang tầm mắt với Cố Thương: “Nay gan nhỏ ghê!"
Cố Thương nín bặt, lấy lại bĩnh tĩnh và bản lĩnh không sợ trời không sợ đất của mình. Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Đại Minh đầy căm phẫn, chỉ muốn nhào vào bóp cổ chết hắn ngay lúc này.
“Muốn gì?"
“Lột đồ ra!" Lâm Đại Minh tỉnh bơ đáp, tay vòng ra sau gáy Cố Thương kéo sát cô về phía mình. Hai khuôn mặt gần kề nhau, hơi thở ấm nóng dễ dàng phả lên mặt đối phương, khiến người ta vừa đê mê vừa phẫn nộ.
Hơi thở mang theo mùi hăng hắc của thuốc lá khiến Cố Thương khó chịu, cơn buồn nôn cộn cạo trong bụng nửa muốn trào ra, nửa muốn mắc lại khó chịu vô cùng.
“Cái loại cặn bã như anh chỉ mỗi thế thôi!" Cố Thương không biết lấy đâu ra dũng khí, to gan gằn giọng, chửi người không thương tiếc. Cô chẳng quan tâm tới việc Lâm Đại Minh đang dần không vui, càng chẳng để ý ánh mắt sắc như dao đang ghim lên chính mình.
“Vừa rồi thì nhát như thỏ đế, giờ đã hung hăng như vậy. Cô em thật biết tạo cảm hứng cho người khác!" Lâm Đại Minh đưa điếu thuốc lên hút một hơi, vì khoảng cách hai người khá gần lại thêm đầu lọc cháy đỏ của thuốc khiến Cố Thương vội theo phản xạ nghiêng người cách xa hắn.
“Anh định để tôi giống như mấy đứa học sinh kia à?" Mùi thuốc hăng nồng sộc thẳng lên mũi khiến Cố Thương nhăn mày khó chịu, tay che mũi quay đi chỗ khác ho khan. Thấy cô như vậy, Lâm Đại Minh rít thêm một hơi sau đó vứt điếu thuốc ra xa. Tàn lửa bắn tung toé rồi nhanh chóng vụt tắt, giống như pháo hoa.
“Thì ra người đẹp còn nhớ tới ba cô gái đó!" Lâm Đại Minh suýt xoa một hơi dài, tật lưỡi lắc đầu nhìn thẳng đôi mắt dưới ánh đèn đường mà trở nên sáng như sao kia.
“Anh đã làm gì bọn họ?"
“Bán rồi!"
“Cái gì?" Cố Thương nghe vậy giật nảy mình, toàn thân bỗng chốc run lẩy bẩy điều này khiến Lâm Đại Minh hiểu rất rõ. Cô cố lùi lại về phía sau, muốn tránh con người này càng xa càng tốt. Cô không muốn bị đem bán tới một nơi xa lạ nào đó, cô còn có vài chuyện phải làm: “Anh… anh thả tôi ra…"
“Vừa rồi còn mạnh miệng lắm kia mà, sao giờ lại ngoan ngoãn như vậy?" Nhìn ra ý đồ muốn chạy của Cố Thương, thân thể cô run lên truyền qua tay hắn đang ôm sau gáy cô. Nhếch môi cười nhạt, so với hôm ban đầu con mồi này không còn thú vị lắm. Xem ra, đứa nào cũng như đứa nào, đều là ham sống sợ chết!
Cố Thương im bặt miệng, vừa muốn được buông tha lại vừa không muốn van xin. Đây không phải tính cách của cô, cầu xin người khác là một việc đáng xấu hổ. Đặc biệt cái tôi của Cố Thương cực kỳ lớn, cô không thể khuất phục trước cái thứ cặn bã này.
“Muốn đi cũng được…" Nhìn thấy tia hi vọng mỏng manh loé lên trong đôi mắt xinh đẹp kia, thâm tâm Lâm Đại Minh có chút gì đó gọi là động lòng. Hắn cười nhạt với cái suy nghĩ của mình, chiếu ánh mắt lạnh lẽo lên người Cố Thương khoá chặt. Tay còn lại của hắn vuốt dọc sống eo, lướt xuống dưới. Thân thể trong tay hắn càng lúc càng run bần bật, nhưng cái miệng nhỏ kia lại đang liều mạng ngăn cản tiếng cầu xin mắc trong cổ họng.
Rất có cá tính, hắn thích!
Trong đầu Cố Thương không ngừng tưởng tượng ra cái viễn cảnh bản thân bị hắn lột sạch đồ giữa đường và làm nhục cô. Cơ thể cô cứng ngắc, nửa muốn phản kháng nửa muốn thuận theo, cô biết dù cô có như nào cũng chẳng thoát khỏi tay hắn. Dù gì ước mơ của cô cũng đã chết, cuộc sống cô cũng chẳng quá viên mãn bất quá cô sẽ nhảy cầu tự tử.
Mò xuống dưới đến vị trí cần đến, Lâm Đại Minh luồn tay vào trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại của Cố Thương. Hắn bấm nút, thấy phải yêu cầu mật khẩu liền mở miệng hỏi: “Mật khẩu?"
Cố Thương nhắm chặt mắt nãy giờ cứ nghĩ tên khốn này sẽ… nghe được câu hỏi không đúng với tưởng tượng, cô có chút ngạc nhiên. Tim trong lồng ngực vẫn đang đập liên hồi.
“Điếc à?" Lâm Đại Minh hơi khó chịu buông tay khỏi gáy Cố Thương, giọng điệu có chút cáu gắt.
“110899!" Cố Thương vội trả lời. Cô nhìn tên trước mặt đang bấm vội gì đó trêи màn hình, vài giây sau tiếng chuông điện thoại trong túi áo hắn vang lên. Cô nhíu mày khó chịu khi hiểu ra vấn đề, đón lại chiếc điện thoại vừa được tung về phía mình. Cố Thương một chút cũng không thoải mái. Nhìn vào màn hình, cuộc gọi đi là một số lạ lẫm lại chẳng có tên. Rốt cuộc gã này có ý đồ gì?
Lâm Đại Minh đứng nhìn vào cô gái tay ôm ʍôиɠ từ từ đứng lên, nhếch môi cười nhạt. Hắn quay lưng bước đi trước không quên để lại một câu: “Tôi đưa cô về!"
“Không cần!" Cố Thương từ chối thẳng thừng, cô đi cách xa hắn hơn ba mét cảm thấy an toàn mới bắt đầu bước đi trong cảnh giác.
Lâm Đại Minh quay người lại định nói gì thêm thì ngay lúc đó từ xa có một chiếc xe máy tiến đến gần và dừng lại trước hai người. Hắn hơi nhíu mày có chút không hài lòng.
“Thương!" Ngồi trêи chiếc xe Dream cũ, Phạm Anh Kiệt còn khoác ngoài chiếc áo công nhân, đầu đội mũ bảo hiểm. Chống chân còn bọc trong đôi giày lao động giày cộm to uỵch, nhìn Cố Thương gọi lớn một tiếng. Khi cô quay ra nhìn với vẻ mặt bất ngờ, hắn cười dịu dàng.
“Anh Kiệt?" Cố Thương như không thể tin nổi, khoé miệng vui vẻ cười tươi như tìm được vị cứu tinh. Cô nhanh chân chạy tới bên cạnh hắn, đôi mắt cô hơi ướt thiếu điều xà vào lòng xin hắn một phút yếu đuối: “Sao anh lại ở đây?"
“Anh tưởng lỗi thế nào, cũng không nghiêm trọng lắm. Sửa mươi, mười lăm phút là xong. Đoán em chưa thể về tới phòng trọ nên anh đuổi theo em, dù sao con gái đi đêm không an toàn!" Phạm Anh Kiệt lấy mũ bảo hiểm cài bên thân xe đội lên đầu Cố Thương, cẩn thận cài dây. Giờ hắn mới chú ý tới Lâm Đại Minh đứng hai tay cho vào túi áo, có chút khó hiểu liền hỏi: “Ai đây?"
Mặc dù khá khó chịu khi đứng nhìn hai người kia “anh anh, em em" Lâm Đại Minh vẫn còn chút tâm tình muốn biết Cố Thương ứng phó như thế nào.
“Bạn em!" Cố Thương rất giỏi nói dối, sắc mặt cô một chút cũng không thay đổi. Cô cũng không thể bảo đây là tên biến thái muốn cưỡng hϊế͙p͙ cô được: “Anh ấy vô tình đi ngang qua đây…"
“À!" Phạm Anh Kiệt gật gù tỏ ra đã hiểu. Nhìn người thanh niên trước mặt đang tiến tới, đoán chừng cũng nhỏ tuổi hơn hắn: “Tên gì vậy để anh còn làm quen?"
Ai thèm biết tên của hạng người này chứ? Cố Thương nhìn Lâm Đại Minh đang ngày một tới gần, trong lòng có chút khẩn trương, định chèo lên xe ngồi. Phản ứng hắn vẫn nhanh như vậy loáng cái đã bước tới gần, chìa tay ra trước mặt nở nụ cười xã giao.
“Minh, 25 tuổi!"
“Cậu nhỏ hơn tôi, gọi tôi là Kiệt. 28 tuổi!" Phạm Anh Kiệt hơi nhăn mày nhìn đối phương nhếch môi cười nhạt lại nhìn xuống bàn tay mình đang bị siết chặt. Lực đạo không hề nhẹ, tựa hồ lời cảnh cáo nhưng Phạm Anh Kiệt không hề nghĩ nhiều như vậy, cố giữ bản thân bình tĩnh. Nhanh chóng rút tay khỏi cọng kìm sắt kia, dậm chân nổ ga.
“Nhờ anh đưa cô gái này về tới nhà an toàn, biết đâu lần sau anh không còn cơ hội thì sao?" Trước cái nhìn có chút ngạc nhiên lẫn phẫn nộ của tên trước mặt, Lâm Đại Minh cười trừ nhún vai quay người bước đi. “Đùa thôi!"
Cố Thương ngồi an vị trêи xe, Phạm Anh Kiệt vòng tay ra sau cầm lấy tay cô kéo lên phía trước ý muốn cô ôm lấy mình. Vít ga một hồi rồi phóng đi để lại Lâm Đại Minh đứng nhìn theo…
Tác giả :
Tiểu Hổ