Lưu Manh Phố Đêm
Chương 24: Đến nhà lưu manh
Chẳng biết bao lâu Cố Thương mới mơ màng thức giấc, cô mệt mỏi che miệng ngáp. Hơi ấm từ cổ Lâm Đại Minh làm cô bị thu hút, trong cơn ngái ngủ cọ cọ đầu vào cổ hắn, từ miệng thoát ra tiếng âm ê khe khẽ.
Sắc mặt Lâm Đại Minh đen thùi lùi, đôi mắt đen như ngọc thêm u ám. Yết hầu lặng lẽ chuyển động, hơi đứng lại sốc Cố Thương lên cao một chút, cất giọng khàn khàn: “Nằm im!"
Giọng Lâm Đại Minh có chút gắt gỏng dọa Cố Thương tỉnh hẳn ngủ, cô thu lại bộ dạng vừa rồi ngẩng hẳn đầu dậy, kéo luôn phần áo trêи đầu Lâm Đại Minh xuống. Cơn mưa vẫn rơi, nhanh chóng tạt ướt mái tóc hắn thêm lần nữa. Cố Thương luống cuống kéo áo trùm lại cho hắn, vẻ mặt tràn ngập tội lỗi nhỏ giọng lên tiếng: “Xin lỗi…"
Lâm Đại Minh hừ lạnh, tiếp tục cõng Cố Thương trêи lưng đi về phía trước, được một đoạn thì vòng vào con ngõ quen thuộc. Cố Thương vừa ôm lấy vai Lâm Đại Minh vừa ngơ ngác nhìn xung quanh, con đường đang đi này thật vòng vèo so với lúc trước còn dài hơn gấp đôi. Mấy ngọn đèn đường cắm so le hai bên, cách nhau vài mét khiến đoạn đường càng thêm quỷ dị.
Cố Thương lại đưa tầm mắt nhìn về kẻ đang làm trâu làm ngựa cõng cô nguyên đoạn đường dài, từ phía sau nhìn lên dái tai đeo một chiếc hoa tai chấm đen, lại nhìn mặt hắn từ phía sau. Góc nghiêng của hắn đẹp không góc chết, rất quyến rũ lại nguy hiểm chết người.
Cô bất lực gục mặt lên vai hắn, mở miệng ê a hỏi: “Anh không biết mệt à?"
Vì miệng cô đang đè lên sau vai Lâm Đại Minh nên thanh âm thoát ra có chút khó nghe. Cô mệt mỏi nhắm hờ mắt.
Nếu là Cố Thương, chỉ cần cô cúi người mươi mười năm phút là đã muốn dã rời lưng rồi. Đây hắn vác trêи lưng một cô gái đáng yêu là cô đây với trọng lượng 48kg, một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có sao?
“Lo cho tôi?" Thay vì đáp lại một câu trả lời, Lâm Đại Minh cười khẩy một tiếng hỏi lại. Từ trong đôi mắt đen như ngọc lóe ra ý cười mờ nhạt.
“Tôi lo anh làm ngã tôi!" Cố Thương không vui đáp lại nặng nề. Tên này đúng dở hơi, hỏi một đằng đáp một nẻo, đồ khó ưa!
Lâm Đại Minh mặt không đổi sắc, tiếp tục cõng Cố Thương đi. Hắn đã cõng cô đi gần sáu cây số, ấy vậy hơi thở hắn vẫn đều đều, không nhanh không chậm, cũng chẳng có nổi một cái nhíu mày. Đương nhiên, lúc hắn còn cõng cô đi dưới mưa cũng là lúc Cố Thương đang mơ màng thϊế͙p͙ đi, làm sao cô có thể biết hắn đã cõng cô đi chặng đường thế nào.
Mà, cô dù có biết cũng sẽ chẳng cảm kϊƈɦ hắn. Cô ghét hắn, dù hắn có tốt hơn nữa, cô vẫn sẽ ghét hắn!
Đi thêm một đoạn, Cố Thương ở trêи lưng Lâm Đại Minh tầm nhìn cũng trở nên cao hơn, xa hơn. Từ phía xa xa, cô đã có thể nhìn thấy ánh đèn điện của một căn nhà nhỏ bốn gian với vẻ ngoài hoang tàn tới thảm thương. Cô thoáng nhíu mày, không lẽ đây là nhà gã này?
Lâm Đại Minh kiên nhẫn cõng Cố Thương vòng vào cổng đi thẳng vào trong sân nhà. Nơi có ba con moto ngập tràn khí phách trinh phục của đàn ông đang dầm dưới cơn mưa miên man không ngớt, ánh điện chiếu sáng tia mưa hất lên ba con moto càng làm khung cảnh thêm áp bức.
Ngay từ sân tiến vào nhà đã ngửi thấy mùi lẩu nước thơm phức vô thức làm cái bụng nhỏ của Cố Thương phát ra âm thanh ‘ọc ọc’ hài hước. Cố Thương ngượng ngùng cắn môi dưới, Lâm Đại Minh biết vậy còn cố ý cười thành tiếng làm mặt cô vốn tái nhợt vì lạnh nay ửng hồng vì xấu hổ. Thẹn quá hóa giận, cô giật luôn nửa chiếc áo trêи đầu Lâm Đại Minh xuống vội vàng che kín mặt, nắm đấm nhỏ gõ vài cái vào vai hắn cực mạnh. Nhưng là cô thấy vậy chứ với Lâm Đại Minh chẳng qua cũng chỉ đủ gãi ngứa.
Lâm Đại Minh thấy vậy không nhịn được phì cười lần nữa.
“Thôi đi…" Cố Thương còn chưa nói xong, tiếng bụng lại kêu lên. Trước khi Lâm Đại Minh có cơ hội cười nhạo cô lần thứ ba, Cố Thương đã nhanh tay bịt miệng hắn lại, cô tức tối gằn giọng: “Không cho cười! Hứ!"
Lâm Đại Minh ánh mắt ngập tràn ý cười, cõng Cố Thương đi lên hiên nhà, mưa không còn cơ hội trút lên đầu hai người nữa bực bội để lại cơn gió lướt ngang làm Cố Thương vừa được Lâm Đại Minh thả xuống đất thì run lên. Cô vội vàng che mũi hắt xì một tiếng, âm thanh như mèo con, mềm mại đáng yêu.
Bạch Cẩu, Hắc Cẩu đang cùng nhâm nhi chén rượu bên nồi lẩu nghi ngút khói bỗng nghe tiếng động ngoài sân thì khựng lại một chút. Âm thầm đoán đại ca đã về, cho tới khi nghe thấy tiếng cười hiếm hoi của đại ca và tiếng ‘mèo con’ mới lấy làm lạ, đồng loạt quay lại tò mò nhìn.
Trước mặt họ là bóng lưng Lâm Đại Minh trong chiếc áo phông ướt át, hình như đại ca đang cố che chắn cho ai đó. Thông qua một vài chi tiết thoắt ẩn thoắt hiện, Hắc Cẩu, Bạch Cẩu xâu chuỗi lại một chút liền mở to mắt kinh ngạc nhìn nhau.
Đại ca đưa gái về đây?
Đây là lần đầu tiên đại ca đưa đàn bà về chốn này! Thật không thể tin nổi!
Lâm Đại Minh dùng lưng chắn đi tầm nhìn của lũ đàn em, hắn cầm chiếc áo jean của mình trùm lên người Cố Thương, túm gọn hai bên cổ áo jean trước ngực, ngắm nghía thấy không còn hở chỗ nào mới để cô tự mình giữ lấy.
Cố Thương nhìn hắn đầy sự khinh bỉ. Tác phẩm này do hắn mà ra, giờ bày đặt che mới cả chắn. Làm như tốt đẹp lắm vậy! Hừ!
“Vào đây." Lâm Đại Minh cầm cổ tay Cố Thương kéo cô đi vào bên trong căn nhà trước cái nhìn ngơ ngác của hai tên đàn em. Không để Cố Thương có dịp ngắm nghía, đã hướng cửa buồng ngủ kéo cô đi vào. Nước mưa từ trêи hai người, chảy dọc cả đường đi, để lại những bọng nước nho nhỏ.
Cố Thương ngại ngùng nắm chặt hai bên cổ áo trước ngực, tránh đi cái nhìn dò xét của hai tên đàn em bằng cách quay đi hướng khác. Ở đây toàn là đàn ông con trai, cô không khỏi lo lắng bất an.
Trong lúc bị kéo đi, Cố Thương trông thấy bộ bàn ghế rách nát đặt sát góc tường, cùng với chiếc tủ gỗ, bên cạnh thêm chiếc tủ lạnh, còn sâu hơn thì lại có chút nhìn không rõ. Nội thất bên trong so với tưởng tượng của cô phong phú hơn nhiều.
Cố Thương để mặc Lâm Đại Minh kéo một mạch vào trong buồng. Đèn buồng đã được bật sẵn, cô ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh. Ngoài chiếc giường và đống chăn gối lộn xộn đặt góc tường buồng ra thì chẳng có gì cả. Cô lại đưa mắt nhìn Lâm Đại Minh như dò hỏi, muôn phần cảnh giác.
“Chờ ở đây!" Lâm Đại Minh nhàn nhạt nói một câu rồi đi ra ngoài, trước khi đi hắn kéo căng tấm rèm cửa làm từ tấm khăn trải bàn trắng đã hoen ố. Thông qua độ mỏng của ‘rèm’ cửa, Cố Thương hoàn toàn có thể thấy bóng dáng Lâm Đại Minh cao cao đứng trước mặt hai tên đàn em lành lạnh nói:
“Mày… " Lâm Đại Minh hất mặt về phía Bạch Cẩu, khi thấy thằng đàn em có phản ứng, hắn bình đạm nói tiếp. “Mày phi xe đi mua cho tao một ít đồ."
“Đồ gì đại ca?" Bạch Cẩu đặt chén rượu xuống chiếu, nhanh chóng đứng lên lấy ra chìa khóa xe trong túi quần.
“Mua bộ đồ lót của phụ nữ, loại thỏa mái nhất… “
Bạch Cẩu chớp chớp mắt nhìn Hắc Cẩu đang ngây người ngồi dưới chiếu, hắn đưa mắt trở lại phía Lâm Đại Minh tiếp tục chờ đợi đại ca nói hết câu. Hắn cảm thấy có gì đó bất thường…
“Thêm khăn tắm, quần ngắn và máy sấy tóc." Nói xong, Lâm Đại Minh hướng tới tủ quần áo mở tung đôi cánh cửa gỗ ra. Lật tìm trong mớ đồ hỗn độn cái quần sịp nam, không cần kiêng nể trực tiếp lột đồ thay ra.
Bạch Cẩu càng thêm khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng khoác áo mưa rồi phi moto vào trong lòng thành phố mua đồ theo yêu cầu của Lâm Đại Minh.
Hắc Cẩu ban đầu có chút lạ lùng, thấy Lâm Đại Minh muốn thay đồ hắn biết ý quay mặt đi, nâng chén rượu lên thanh thản nhấp môi. Một chút cũng không để ý, mở lời: “Đại ca, xong ăn lẩu!"
“Ừ!" Lâm Đại Minh nhàn nhạt đáp, lấy trong tủ chiếc áo sơ mi trắng của mình đang treo trêи móc xuống, ôm thêm cả đống đồ ướt nhẹp nặng nề của mình hướng cửa buồng ngủ đi tới.
Vì gian buồng ngủ của Lâm Đại Minh còn có cửa ngách, cửa ngách lại không có gì che chắn, gió cứ thế mang hơi lạnh của mưa lùa vào làm Cố Thương run rẩy gõ cả răng vào nhau. Cô khó chịu ôm lấy người, ngồi dựa lưng vào thành ngang giường mượn nó chắn gió. Cô cũng đã nghe thấy hết những gì Lâm Đại Minh nhờ tên nào đó đi mua đồ, cô xấu hổ ngồi bó chân gục mặt xuống đùi gối.
Cả người Cố Thương liên tục run run, như thể cô sắp vỡ vụn tới nơi. Cô khó chịu ho khan, thỉnh thoảng hơi suỵt soạt sống mũi. Đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa buồng, theo bản năng Cố Thương nâng tầm nhìn lên quan sát. Rồi nhanh chóng hất mặt quay đi, cơn gió bên ngoài tiếp tục lùa vào, cả người cô run lên từng đợt. Trông thật thương tâm.
Lâm Đại Minh nắm chặt chiếc áo sơ mi trắng trong lòng bàn tay, ánh mắt hắn bắn ra tia phức tạp khi trông thấy Cố Thương trong bộ dạng như vậy. Lòng hắn có chút xót xa. Cô như con mèo hoang, toàn lông ướt sũng đang co ro một góc, cô đơn biết bao.
Mái tóc hắn dính nước mưa còn chưa khô, chảy từng giọt xuống cần cổ kiêu ngạo, trượt dọc cơ ngực săn chắc, múi bụng rắn rỏi, xuống chiếc rốn sâu nam tính, rồi biến mất sau cạp quần đùi…
Đúng vậy, hiện tại Lâm Đại Minh đang cởi trần mặc duy nhất chiếc quần short ngắn thoải mái.
Chiếc vòng cổ bạc có mặt dây truyền hình con bọ cạp gắn kim cương, dưới ánh đèn lóe ra tia bạc huyễn hoặc, các viên kim cương càng thêm lung linh. Bóng đèn cheo lên trêи cửa gian buồng, trực tiếp chiếu thẳng vết sẹo chéo kéo dài từ vai xuống lưng của Lâm Đại Minh, so với phần da lành lặn có chút sẫm màu hơn.
Vết sẹo đó không làm hắn xấu đi, ngược lại càng tăng lên vẻ ma mị khó cưỡng và sự nguy hiểm tỏa ra từ con người hắn.
“Ngu như bò!" Nhìn Cố Thương co ro run rẩy một hồi, Lâm Đại Minh chửi một tiếng kéo theo cái lườm không mấy thiện cảm của cô. Hắn sải chân dài, nhanh chóng tiến đến gần cô hơn, đem chiếc áo sơ mi bị chính mình siết tới nhăn nhúm đưa cho Cố Thương. Lạnh nhạt mở lời: “Mặc tạm rồi lên giường nằm cho đỡ lạnh. Lát tôi mang thêm đồ vào cho thay."
Cố Thương thấy vậy đón lấy chiếc áo sơ mi từ tay Lâm Đại Minh, nghi hoặc nhìn hắn dò hỏi: “Phòng tắm đâu?"
“Sân giếng trơn, thay ở đây đi." Lâm Đại Minh quay người đi tới góc cửa ngách vứt mạnh đống quần áo bẩn xuống đất cái ‘bẹp’. Sau đó một mạch ra cửa, thuận tay tắt đèn buồng cho Cố Thương rồi rời đi.
Vừa hay ngoài sân đan xen tiếng mưa tầm tã là tiếng ga của xe gắn máy, nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Một lần nữa Cố Thương nhìn theo bóng lưng Lâm Đại Minh, trước khi cô có cơ hội để nhìn kỹ vết sẹo dài trêи tấm lưng rộng rãi của hắn thì bóng tối đã bao trùm dần, chỉ còn sắc xanh trầm lạnh mờ ảo của bóng đèn ngủ tự động gắn tại ổ điện phía trêи đầu giường.
Từ bên ngoài vọng vào cuộc đối thoại của Lâm Đại Minh và tên đàn em:
“Anh xem này được không?" Bạch Cẩu trêи người vẫn trùm áo mưa đã ướt nhẹp, mặt hắn bị mưa gió tạt ướt khiến sắc mặt hơi tái đi. Hắn đứng trước cửa nhà đưa cho Lâm Đại Minh ba cái túi lấm tấm vài vệt nước, xem ra hắn đã bảo quản rất kỹ.
Lâm Đại Minh đón lấy, không cần mở ra xem đã trực tiếp gật đầu, quay người đi vào gian buồng ngủ bỏ lại Bạch Cẩu đang trật vật tháo áo mưa ra khỏi người. Hắn tức tối chửi thề: “Mưa lắm vãi c*t!"
***
Gió từ cửa ngách không ngừng tấn công, ướp lạnh gian phòng chật hẹp. Mà Cố Thương cũng chưa từng được nghỉ ngơi, cô vẫn run rẩy chẳng dứt. Hàm răng gõ vào nhau phát ra thanh âm nửa vui tai lại nửa thê lương. Cố Thương mệt mỏi thở dài, tháo chiếc áo jean của Lâm Đại Minh đang khoác trêи người vứt xuống đất.
Để tránh bị cảm lạnh, dù không muốn Cố Thương cũng buộc phải thay đồ ở đây. Cô không muốn bị bệnh, vì điều này sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống xa nhà hiện tại của cô.
Lúc chiếc áo sơ mi thấm nước từ trêи người Cố Thương nặng nề rơi xuống cái ‘bộp’ cũng là lúc đèn điện phòng được bật lên đột ngột. Cố Thương hoảng quá vớ vội chiếc áo sơ mi mới trêи giường trùm lên người, vì hoảng quá thành ra cô túm nhầm một tay cổ áo, một tay vạt áo. Thành ra, cả nửa lưng dưới trắng bóc cứ thế phơi ra trong không khí…
Sắc mặt Lâm Đại Minh đen thùi lùi, đôi mắt đen như ngọc thêm u ám. Yết hầu lặng lẽ chuyển động, hơi đứng lại sốc Cố Thương lên cao một chút, cất giọng khàn khàn: “Nằm im!"
Giọng Lâm Đại Minh có chút gắt gỏng dọa Cố Thương tỉnh hẳn ngủ, cô thu lại bộ dạng vừa rồi ngẩng hẳn đầu dậy, kéo luôn phần áo trêи đầu Lâm Đại Minh xuống. Cơn mưa vẫn rơi, nhanh chóng tạt ướt mái tóc hắn thêm lần nữa. Cố Thương luống cuống kéo áo trùm lại cho hắn, vẻ mặt tràn ngập tội lỗi nhỏ giọng lên tiếng: “Xin lỗi…"
Lâm Đại Minh hừ lạnh, tiếp tục cõng Cố Thương trêи lưng đi về phía trước, được một đoạn thì vòng vào con ngõ quen thuộc. Cố Thương vừa ôm lấy vai Lâm Đại Minh vừa ngơ ngác nhìn xung quanh, con đường đang đi này thật vòng vèo so với lúc trước còn dài hơn gấp đôi. Mấy ngọn đèn đường cắm so le hai bên, cách nhau vài mét khiến đoạn đường càng thêm quỷ dị.
Cố Thương lại đưa tầm mắt nhìn về kẻ đang làm trâu làm ngựa cõng cô nguyên đoạn đường dài, từ phía sau nhìn lên dái tai đeo một chiếc hoa tai chấm đen, lại nhìn mặt hắn từ phía sau. Góc nghiêng của hắn đẹp không góc chết, rất quyến rũ lại nguy hiểm chết người.
Cô bất lực gục mặt lên vai hắn, mở miệng ê a hỏi: “Anh không biết mệt à?"
Vì miệng cô đang đè lên sau vai Lâm Đại Minh nên thanh âm thoát ra có chút khó nghe. Cô mệt mỏi nhắm hờ mắt.
Nếu là Cố Thương, chỉ cần cô cúi người mươi mười năm phút là đã muốn dã rời lưng rồi. Đây hắn vác trêи lưng một cô gái đáng yêu là cô đây với trọng lượng 48kg, một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có sao?
“Lo cho tôi?" Thay vì đáp lại một câu trả lời, Lâm Đại Minh cười khẩy một tiếng hỏi lại. Từ trong đôi mắt đen như ngọc lóe ra ý cười mờ nhạt.
“Tôi lo anh làm ngã tôi!" Cố Thương không vui đáp lại nặng nề. Tên này đúng dở hơi, hỏi một đằng đáp một nẻo, đồ khó ưa!
Lâm Đại Minh mặt không đổi sắc, tiếp tục cõng Cố Thương đi. Hắn đã cõng cô đi gần sáu cây số, ấy vậy hơi thở hắn vẫn đều đều, không nhanh không chậm, cũng chẳng có nổi một cái nhíu mày. Đương nhiên, lúc hắn còn cõng cô đi dưới mưa cũng là lúc Cố Thương đang mơ màng thϊế͙p͙ đi, làm sao cô có thể biết hắn đã cõng cô đi chặng đường thế nào.
Mà, cô dù có biết cũng sẽ chẳng cảm kϊƈɦ hắn. Cô ghét hắn, dù hắn có tốt hơn nữa, cô vẫn sẽ ghét hắn!
Đi thêm một đoạn, Cố Thương ở trêи lưng Lâm Đại Minh tầm nhìn cũng trở nên cao hơn, xa hơn. Từ phía xa xa, cô đã có thể nhìn thấy ánh đèn điện của một căn nhà nhỏ bốn gian với vẻ ngoài hoang tàn tới thảm thương. Cô thoáng nhíu mày, không lẽ đây là nhà gã này?
Lâm Đại Minh kiên nhẫn cõng Cố Thương vòng vào cổng đi thẳng vào trong sân nhà. Nơi có ba con moto ngập tràn khí phách trinh phục của đàn ông đang dầm dưới cơn mưa miên man không ngớt, ánh điện chiếu sáng tia mưa hất lên ba con moto càng làm khung cảnh thêm áp bức.
Ngay từ sân tiến vào nhà đã ngửi thấy mùi lẩu nước thơm phức vô thức làm cái bụng nhỏ của Cố Thương phát ra âm thanh ‘ọc ọc’ hài hước. Cố Thương ngượng ngùng cắn môi dưới, Lâm Đại Minh biết vậy còn cố ý cười thành tiếng làm mặt cô vốn tái nhợt vì lạnh nay ửng hồng vì xấu hổ. Thẹn quá hóa giận, cô giật luôn nửa chiếc áo trêи đầu Lâm Đại Minh xuống vội vàng che kín mặt, nắm đấm nhỏ gõ vài cái vào vai hắn cực mạnh. Nhưng là cô thấy vậy chứ với Lâm Đại Minh chẳng qua cũng chỉ đủ gãi ngứa.
Lâm Đại Minh thấy vậy không nhịn được phì cười lần nữa.
“Thôi đi…" Cố Thương còn chưa nói xong, tiếng bụng lại kêu lên. Trước khi Lâm Đại Minh có cơ hội cười nhạo cô lần thứ ba, Cố Thương đã nhanh tay bịt miệng hắn lại, cô tức tối gằn giọng: “Không cho cười! Hứ!"
Lâm Đại Minh ánh mắt ngập tràn ý cười, cõng Cố Thương đi lên hiên nhà, mưa không còn cơ hội trút lên đầu hai người nữa bực bội để lại cơn gió lướt ngang làm Cố Thương vừa được Lâm Đại Minh thả xuống đất thì run lên. Cô vội vàng che mũi hắt xì một tiếng, âm thanh như mèo con, mềm mại đáng yêu.
Bạch Cẩu, Hắc Cẩu đang cùng nhâm nhi chén rượu bên nồi lẩu nghi ngút khói bỗng nghe tiếng động ngoài sân thì khựng lại một chút. Âm thầm đoán đại ca đã về, cho tới khi nghe thấy tiếng cười hiếm hoi của đại ca và tiếng ‘mèo con’ mới lấy làm lạ, đồng loạt quay lại tò mò nhìn.
Trước mặt họ là bóng lưng Lâm Đại Minh trong chiếc áo phông ướt át, hình như đại ca đang cố che chắn cho ai đó. Thông qua một vài chi tiết thoắt ẩn thoắt hiện, Hắc Cẩu, Bạch Cẩu xâu chuỗi lại một chút liền mở to mắt kinh ngạc nhìn nhau.
Đại ca đưa gái về đây?
Đây là lần đầu tiên đại ca đưa đàn bà về chốn này! Thật không thể tin nổi!
Lâm Đại Minh dùng lưng chắn đi tầm nhìn của lũ đàn em, hắn cầm chiếc áo jean của mình trùm lên người Cố Thương, túm gọn hai bên cổ áo jean trước ngực, ngắm nghía thấy không còn hở chỗ nào mới để cô tự mình giữ lấy.
Cố Thương nhìn hắn đầy sự khinh bỉ. Tác phẩm này do hắn mà ra, giờ bày đặt che mới cả chắn. Làm như tốt đẹp lắm vậy! Hừ!
“Vào đây." Lâm Đại Minh cầm cổ tay Cố Thương kéo cô đi vào bên trong căn nhà trước cái nhìn ngơ ngác của hai tên đàn em. Không để Cố Thương có dịp ngắm nghía, đã hướng cửa buồng ngủ kéo cô đi vào. Nước mưa từ trêи hai người, chảy dọc cả đường đi, để lại những bọng nước nho nhỏ.
Cố Thương ngại ngùng nắm chặt hai bên cổ áo trước ngực, tránh đi cái nhìn dò xét của hai tên đàn em bằng cách quay đi hướng khác. Ở đây toàn là đàn ông con trai, cô không khỏi lo lắng bất an.
Trong lúc bị kéo đi, Cố Thương trông thấy bộ bàn ghế rách nát đặt sát góc tường, cùng với chiếc tủ gỗ, bên cạnh thêm chiếc tủ lạnh, còn sâu hơn thì lại có chút nhìn không rõ. Nội thất bên trong so với tưởng tượng của cô phong phú hơn nhiều.
Cố Thương để mặc Lâm Đại Minh kéo một mạch vào trong buồng. Đèn buồng đã được bật sẵn, cô ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh. Ngoài chiếc giường và đống chăn gối lộn xộn đặt góc tường buồng ra thì chẳng có gì cả. Cô lại đưa mắt nhìn Lâm Đại Minh như dò hỏi, muôn phần cảnh giác.
“Chờ ở đây!" Lâm Đại Minh nhàn nhạt nói một câu rồi đi ra ngoài, trước khi đi hắn kéo căng tấm rèm cửa làm từ tấm khăn trải bàn trắng đã hoen ố. Thông qua độ mỏng của ‘rèm’ cửa, Cố Thương hoàn toàn có thể thấy bóng dáng Lâm Đại Minh cao cao đứng trước mặt hai tên đàn em lành lạnh nói:
“Mày… " Lâm Đại Minh hất mặt về phía Bạch Cẩu, khi thấy thằng đàn em có phản ứng, hắn bình đạm nói tiếp. “Mày phi xe đi mua cho tao một ít đồ."
“Đồ gì đại ca?" Bạch Cẩu đặt chén rượu xuống chiếu, nhanh chóng đứng lên lấy ra chìa khóa xe trong túi quần.
“Mua bộ đồ lót của phụ nữ, loại thỏa mái nhất… “
Bạch Cẩu chớp chớp mắt nhìn Hắc Cẩu đang ngây người ngồi dưới chiếu, hắn đưa mắt trở lại phía Lâm Đại Minh tiếp tục chờ đợi đại ca nói hết câu. Hắn cảm thấy có gì đó bất thường…
“Thêm khăn tắm, quần ngắn và máy sấy tóc." Nói xong, Lâm Đại Minh hướng tới tủ quần áo mở tung đôi cánh cửa gỗ ra. Lật tìm trong mớ đồ hỗn độn cái quần sịp nam, không cần kiêng nể trực tiếp lột đồ thay ra.
Bạch Cẩu càng thêm khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng khoác áo mưa rồi phi moto vào trong lòng thành phố mua đồ theo yêu cầu của Lâm Đại Minh.
Hắc Cẩu ban đầu có chút lạ lùng, thấy Lâm Đại Minh muốn thay đồ hắn biết ý quay mặt đi, nâng chén rượu lên thanh thản nhấp môi. Một chút cũng không để ý, mở lời: “Đại ca, xong ăn lẩu!"
“Ừ!" Lâm Đại Minh nhàn nhạt đáp, lấy trong tủ chiếc áo sơ mi trắng của mình đang treo trêи móc xuống, ôm thêm cả đống đồ ướt nhẹp nặng nề của mình hướng cửa buồng ngủ đi tới.
Vì gian buồng ngủ của Lâm Đại Minh còn có cửa ngách, cửa ngách lại không có gì che chắn, gió cứ thế mang hơi lạnh của mưa lùa vào làm Cố Thương run rẩy gõ cả răng vào nhau. Cô khó chịu ôm lấy người, ngồi dựa lưng vào thành ngang giường mượn nó chắn gió. Cô cũng đã nghe thấy hết những gì Lâm Đại Minh nhờ tên nào đó đi mua đồ, cô xấu hổ ngồi bó chân gục mặt xuống đùi gối.
Cả người Cố Thương liên tục run run, như thể cô sắp vỡ vụn tới nơi. Cô khó chịu ho khan, thỉnh thoảng hơi suỵt soạt sống mũi. Đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa buồng, theo bản năng Cố Thương nâng tầm nhìn lên quan sát. Rồi nhanh chóng hất mặt quay đi, cơn gió bên ngoài tiếp tục lùa vào, cả người cô run lên từng đợt. Trông thật thương tâm.
Lâm Đại Minh nắm chặt chiếc áo sơ mi trắng trong lòng bàn tay, ánh mắt hắn bắn ra tia phức tạp khi trông thấy Cố Thương trong bộ dạng như vậy. Lòng hắn có chút xót xa. Cô như con mèo hoang, toàn lông ướt sũng đang co ro một góc, cô đơn biết bao.
Mái tóc hắn dính nước mưa còn chưa khô, chảy từng giọt xuống cần cổ kiêu ngạo, trượt dọc cơ ngực săn chắc, múi bụng rắn rỏi, xuống chiếc rốn sâu nam tính, rồi biến mất sau cạp quần đùi…
Đúng vậy, hiện tại Lâm Đại Minh đang cởi trần mặc duy nhất chiếc quần short ngắn thoải mái.
Chiếc vòng cổ bạc có mặt dây truyền hình con bọ cạp gắn kim cương, dưới ánh đèn lóe ra tia bạc huyễn hoặc, các viên kim cương càng thêm lung linh. Bóng đèn cheo lên trêи cửa gian buồng, trực tiếp chiếu thẳng vết sẹo chéo kéo dài từ vai xuống lưng của Lâm Đại Minh, so với phần da lành lặn có chút sẫm màu hơn.
Vết sẹo đó không làm hắn xấu đi, ngược lại càng tăng lên vẻ ma mị khó cưỡng và sự nguy hiểm tỏa ra từ con người hắn.
“Ngu như bò!" Nhìn Cố Thương co ro run rẩy một hồi, Lâm Đại Minh chửi một tiếng kéo theo cái lườm không mấy thiện cảm của cô. Hắn sải chân dài, nhanh chóng tiến đến gần cô hơn, đem chiếc áo sơ mi bị chính mình siết tới nhăn nhúm đưa cho Cố Thương. Lạnh nhạt mở lời: “Mặc tạm rồi lên giường nằm cho đỡ lạnh. Lát tôi mang thêm đồ vào cho thay."
Cố Thương thấy vậy đón lấy chiếc áo sơ mi từ tay Lâm Đại Minh, nghi hoặc nhìn hắn dò hỏi: “Phòng tắm đâu?"
“Sân giếng trơn, thay ở đây đi." Lâm Đại Minh quay người đi tới góc cửa ngách vứt mạnh đống quần áo bẩn xuống đất cái ‘bẹp’. Sau đó một mạch ra cửa, thuận tay tắt đèn buồng cho Cố Thương rồi rời đi.
Vừa hay ngoài sân đan xen tiếng mưa tầm tã là tiếng ga của xe gắn máy, nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Một lần nữa Cố Thương nhìn theo bóng lưng Lâm Đại Minh, trước khi cô có cơ hội để nhìn kỹ vết sẹo dài trêи tấm lưng rộng rãi của hắn thì bóng tối đã bao trùm dần, chỉ còn sắc xanh trầm lạnh mờ ảo của bóng đèn ngủ tự động gắn tại ổ điện phía trêи đầu giường.
Từ bên ngoài vọng vào cuộc đối thoại của Lâm Đại Minh và tên đàn em:
“Anh xem này được không?" Bạch Cẩu trêи người vẫn trùm áo mưa đã ướt nhẹp, mặt hắn bị mưa gió tạt ướt khiến sắc mặt hơi tái đi. Hắn đứng trước cửa nhà đưa cho Lâm Đại Minh ba cái túi lấm tấm vài vệt nước, xem ra hắn đã bảo quản rất kỹ.
Lâm Đại Minh đón lấy, không cần mở ra xem đã trực tiếp gật đầu, quay người đi vào gian buồng ngủ bỏ lại Bạch Cẩu đang trật vật tháo áo mưa ra khỏi người. Hắn tức tối chửi thề: “Mưa lắm vãi c*t!"
***
Gió từ cửa ngách không ngừng tấn công, ướp lạnh gian phòng chật hẹp. Mà Cố Thương cũng chưa từng được nghỉ ngơi, cô vẫn run rẩy chẳng dứt. Hàm răng gõ vào nhau phát ra thanh âm nửa vui tai lại nửa thê lương. Cố Thương mệt mỏi thở dài, tháo chiếc áo jean của Lâm Đại Minh đang khoác trêи người vứt xuống đất.
Để tránh bị cảm lạnh, dù không muốn Cố Thương cũng buộc phải thay đồ ở đây. Cô không muốn bị bệnh, vì điều này sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống xa nhà hiện tại của cô.
Lúc chiếc áo sơ mi thấm nước từ trêи người Cố Thương nặng nề rơi xuống cái ‘bộp’ cũng là lúc đèn điện phòng được bật lên đột ngột. Cố Thương hoảng quá vớ vội chiếc áo sơ mi mới trêи giường trùm lên người, vì hoảng quá thành ra cô túm nhầm một tay cổ áo, một tay vạt áo. Thành ra, cả nửa lưng dưới trắng bóc cứ thế phơi ra trong không khí…
Tác giả :
Tiểu Hổ