Lưu Manh Lão Sư

Chương 87: Ta cũng chỉ là nạn nhân

Vài giờ sau, Trần Thiên Minh lắc lắc đầu tỉnh dậy, những sự kiện tối qua vẫn hiển hiện trong đầu hắn… Trước là hắn cùng Tiểu Tam cứu được Hà Đào và Mỹ Cầm, sau đó cả hai đã uống thuốc và hai cô không thể kiềm chế bản thân, cả hai tự trút bỏ trang phục, hắn cũng tự cởi bỏ trang phục của mình và chuyện xảy ra sau đó giữa ba người thì…

Rốt cục Trần Thiên Minh cũng nhớ rõ sự tình hôm qua. Hắn quay đầu nhìn hai mỹ nữ trong bộ dạng Eva đang nằm bên cạnh mình. Lưu Mỹ Cầm đang ôm hắn ngủ, một tay hắn lại đang ôm Hà Đào, tay còn lại thì đang ôm lấy hai vật mềm mại và cao vút của cô. Tình cảnh này làm Trần Thiên Minh nhớ lại nhân vật Vi Tiểu Bảo trong tác phẩm Lộc Đỉnh Ký, hắn giờ đây cũng phong lưu không kém Vi Tiểu Bảo, chỉ là so với hắn thì Tiểu Bảo có nhiều phụ nữ hơn mà thôi.

"Ư…" Hà Đào cuối cùng cũng tỉnh lại, cô phát hiện bộ dạng không mảnh vải che thân của mình, lại nữa Trần Thiên Minh cũng trong tình cảnh như thế đang ôm cô trong tay hắn, cái nơi nhạy cảm của cô cũng bị tên vô lại đó đè lên. Cô cảm thấy không để đâu hết nỗi xấu hổ của mình.

Lưu Mỹ Cầm cũng vừa tỉnh lại, phát hiện ra tình cảnh như vậy, cô vội kéo chăn che kín phần lõa thể của mình. Nhưng trên giường chỉ có một chiếc chăn nhỏ, Hà Đào cũng muốn kéo chăn đắp cho mình, hai người cứ kéo chăn qua lại.

Người đương nhiên chịu khổ nhất là Trần Thiên Minh, hắn bị kẹt giữa hai mỹ nữ, hắn muốn ngồi dậy cũng không được mà nằm im cũng không xong.

"Trần Thiên Minh, cái đồ bại hoại kia, anh cút ra ngoài mau" Hà Đào tức giận la lên.

Trong tình cảnh giống như Adam và Eve của ba người, câu nói của Hà Đào là giải thoát cho cả ba. Nói xong Hà Đào mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Trần Thiên Minh nghe Hà Đào nói vậy, hắn gật đầu, vội vàng đứng lên, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu hắn nghe những lời này. Khi đứng lên hắn lại không cẩn thận chạm vào vùng bí ẩn, nhạy cảm của cô.

"Anh, sao lại chạm vào em?" Hà Đào quát to lên. Cô đã nhìn thấy toàn cảnh Adam của Trần Thiên Minh, đặc biệt cái bộ phận bên dưới của hắn, tên tiểu hỗn đản đó căng cứng, tràn đầy sinh lực. Cô xấu hổ rúc đầu vào trong chăn.

Trần Thiên Minh cũng vội vàng tìm quần áo vứt bừa bộn dưới đất mặc vào. Tối qua ba người có thể nói chuyện gì cũng đã làm cùng nhau, thế nhưng hắn vẫn chưa quen với tình trạng lõa thể trước mặt nữ giới.

Lưu Mỹ Cầm biết mình đã trao cái quý giá nhất của đời mình cho người mình yêu thương, tâm trạng lo lắng trong cô tạm lắng xuống. đều chỉ tại Diệp Đại Vỹ, cô không thể nghĩ được hắn lại là dạng người như vậy, sau này chính cô phải cẩn thận hơn khi xét đoán con người.

Lưu Mỹ Cầm ngồi dậy, nhưng phía dưới của cô lại đau đớn làm cho cô khẽ kêu lên. Cô không biết lần đầu tiên của người con gái lại đau thế, cũng có thể nguyên nhân là tối qua Trần Thiên Minh lại cùng cô những hai lần.

" Anh, anh ra ngoài đi, bọn tôi phải mặc quần áo" Lưu Mỹ Cầm nhỏ giọng nói, cô không dám liếc nhìn Trần Thiên Minh mặc dù hắn đã mặc quần áo vào.

Trần Thiên Minh nghe Mỹ Cầm nói vậy, hắn nghĩ rằng mình cũng nên ra ngoài vì vậy hắn liền đi ra cửa.

Hắn muốn tự mình đến quán cơm mang hai xuất ăn sáng lên cho hai cô. Tối qua hắn cũng có điều không phải với hai cô, hắn giúp hai cô giải độc mà lại giải độc mỗi người hai lần.

Hắn phải bồi thường cho hai cô thì mới ổn, nhưng việc này không chỉ hai xuất ăn sáng là xong. Chuỵện này kết cục như thế nào thì cứ để thuận theo lẽ tự nhiên thôi, trong chuyện này hắn cũng chỉ là một nạn nhân, muốn ra sao thì ra" Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

"Mỹ Cầm, bạn có đau không?" Hà Đào nhỏ giọng hỏi thăm Mỹ Cầm.

"Ui, mình đau lắm" Lưu Mỹ Cầm xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, mặc dù hai người cùng là phụ nữ, nhưng vấn đề này làm cô khó nói ra.

"Mình cũng đau lắm, cái tên bại hoại đó tối qua lại cùng mình hai lần, hại mình giờ cả người không còn chút sức nào" Hà Đào thấy rõ hai người bọn họ đúng là đồng bệnh tương lân, cô không còn cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ nữa, dù thế nào cô muốn nói ra tâm trạng buồn phiền với Mỹ Cầm nếu không sớm muộn nó cũng làm cô phiền lòng. Đó là cái tên hại người Diệp Đại Vỹ.

"Mình cũng thế, hắn cũng cùng mình hai lần" Lưu Mỹ Cầm sắc mặt tai tái, cô tiếp lời Hà Đào nhưng vẫn không dám ngửng đầu lên.

"Không ngờ Trần Thiên Minh cái tên bại hoại đó cũng lợi hại thật. Nếu ai mà lấy hắn, thì thật thê thảm" Hà Đào bỗng nhiên cười nói.

"Hà Đào, Trần Thiên Minh thích bạn đấy, mình biết điều đó, bạn hãy lấy hắn đi" Sau khi suy nghĩ, Mỹ Cầm cũng nói ra quyết định của mình.

"Cô nói gì vậy?" Hà Đào cảm thấy khó hiểu, cô chăm chú nhìn người đồng cảnh ngộ với mình.

"Dù sao thì Thiên Minh cũng không thích mình, sau này mình yêu thương ai đó, hắn thích, mình sẽ gả cho người đó là được thôi" Lưu Mỹ Cầm không khỏi hỏi chính mình, cô còn có thể yêu thương người khác không? Đặc biệt sau khi xảy ra chuyện tối qua nó đã khắc cốt ghi tâm trong lòng cô, cả đời này cô cũng không thể quên được.

"Bạn cũng thích Thiên Minh, Mỹ Cầm, bạn không được gạt mình, mình biết mà" Hà Đào thăm dò hỏi Mỹ Cầm.

Mỹ Cầm cười sầu não: "Mình thích hắn thì có ích gì chứ, bạn mới là người hắn thích".

Tâm lý Hà Đào trầm xuống, quả thật Mỹ Cầm cũng thích Thiên Minh, tên bại hoại đó. Vấn đề này xem ra khó giải quyết rồi. nói thực lòng cô rất thích Thiên Minh, nhưng Thiên Minh vừa thích cô vừa thích cả chị họ của hắn. Hơn nữa bây giờ phát sinh chuyện này, cả Mỹ Cầm cũng dính vào, chuyện càng lúc càng phức tạp.

"Thiên Minh, anh ấy còn thích cả chị họ của anh ấy nữa, anh ấy đúng là một kẻ hoa tâm" Hà Đào nghĩ việc này cũng nên để Mỹ Cầm biết. Nếu lúc đó cô biết Mỹ Cầm cũng đi dự tiệc sinh nhật Diệp Đại Vỹ thì cô sẽ ngăn cản Mỹ Cầm. Cô thật không nghĩ ra tên Diệp Đại Vỹ đó chuyện như thế mà hắn cũng làm được. Nghĩ tới đó, cô nghiến răng nghiến lợi, thầm lôi tổ tông mười đời nhà hắn ra chửi mắng.

"Ừ, nhưng mình không quan tâm đến việc đó, dù sao mình cũng còn trẻ, chuyện này để qua mấy năm nữa hãy nói, không chừng mấy năm sau mình gặp Thiên Minh, mình lại tốt hơn ấy chứ" Lưu Mỹ Cầm ra vẻ thoải mái nói. Bất quá cô biết, dù vài chục năm nữa qua đi cũng không ai có thể thay thế Thiên Minh được. Dù sao lần đầu tiên của cô đã trao cho người cô yêu quý, sao cô có thể quên đây?

"Đúng, chúng mình để sau hãy nói" Hà Đào dường như đã tìm ra giải pháp tốt nhất, cô gật đầu, cao hứng nói với Mỹ Cầm.

"Cạch, cạch, cạch" Ai đó ở bên ngoài gõ cửa " Anh vào được không?" Giọng nói của Trần Thiên Minh vang lên.

"Lại là tên bại hoại Thiên Minh của cậu đấy" Lưu mỹ Cầm cố ý đá quả bóng sang Hà Đào.

" Này, cậu đừng quên, tối qua hắn làm gì với cậu, hắn cũng là tên bại hoại của cậu đấy" Hà Đào không chịu yếu thế, đáp trả Mỹ Cầm.

Hai người vừa nói vừa đùa cợt với nhau, không khí bên trong rất thoải mái, vui vẻ, cả hai mặc kệ Thiên Minh đang đứng đợi ở cửa.

Trần Thiên Minh đứng ở cửa chờ một lúc, hắn thấy hai cô không nói để cho hắn vào hay không, hắn không còn cách nào khác dùng chìa khóa của hắn mở cửa.

" Tôi mang điểm tâm cho hai người" Trần Thiên Minh vẻ mặt tươi cười tiến vào. Hắn ước có thể dùng nụ cười của mình lấy lòng hai đại mỹ nhân trước mặt. Mặc dù hắn cho rằng hắn cũng là nạn nhân nhưng sự tổn hại của hai đại mỹ nhân đây so với hắn còn cao hơn gấp nhiều lần.

"Trần Thiên Minh, cái đồ bại hoại anh, em nói cho anh biết: chuyện xảy ra tối hôm qua anh hãy coi như không có gì xảy ra, anh phải nhớ kỹ, nghe chưa? Bọn em muốn anh xử lý một chuyện, anh phải đối phó tên Diệp Đại Vỹ kia, người như hắn nếu không bị trừng trị, nhiều cô gái khác sẽ bị hắn làm hại" Hà Đào nghiến răng, nghiến lợi nói.

"Không có chuyện gì xảy ra là sao?" Trần Thiên Minh thấy mù mờ, hắn còn tưởng mình nghe nhầm. Trên thế giới làm gì có chuyện tốt như vậy, cả hai đã cùng mình nảy sinh quan hệ, giờ lại coi như không có gì là sao.
Tác giả : Dạ Độc Túy
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại