Lưu Manh Lão Sư
Chương 76: Cô đau ở đâu?
Trần Thiên Minh cầm lấy ống nghe đặt lên ngực cô gái, nhẹ nhàng di chuyển một chút, mặc dù không có đụng chạm thực tế, nhưng mỗi lần di chuyển thì tay cũng có chạm phải cái vạt áo, cũng truyền lại cho hắn một chút cảm giác, làm cho trong lòng hắn trở nên nóng rực.
"Tôi … tôi thế nào? Bác sĩ?" Cô gái xinh đẹp nhìn thấy Trần Thiên Minh cứ ấn ấn xuống bộ ngực của mình một hồi lâu mà không làm gì khác, đành nhỏ giọng hỏi.
"Cái này … không nhìn ra cô có vấn đề gì cả " Trần Thiên Minh nhìn thấy sắc mặt cô gái biến đổi, vội vàng lấy tay về, sau đó nói.
"Vậy.. vậy phải làm sao bây giờ?" Cô gái nghe Trần Thiên Minh, kẻ đang mạo danh bác sĩ, nói là không nhìn ra vấn đề, tâm lý không khỏi hốt hoảng, vội hỏi.
"Cái này … chắc bởi vì vấn đề cách lớp quần áo, nếu như có thể để ống nghe bên trong, có thể nghe được chuẩn xác hơn" Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn vào bộ ngực đầy đặn của cô gái.
"Vậy … vậy ông nói phải làm thế nào?" Cô gái xinh đẹp nói đến đây, cả mặt đỏ bừng, hồng đến tận cổ "Được, để tôi nghe một chút" Trần Thiên Minh vui mừng nói.
"um "Cô gái xinh đẹp nhắm mắt lại, cúi cổ xuống, đến nổi đụng cằm xuống ngực.
Trần Thiên Minh tay phải cầm ống nghe, tay trái nhẹ nhàng nhấc góc áo của cô gái lên, sau đó chậm rãi đưa ống nghe vào. Hắn cảm thấy tay của mình đụng vào một khối thịt, da thịt trơn láng, mềm mại mịn màn.
Chậm rãi, cứ từ từ chậm rãi, Trần Thiên Minh tự nói với chính mình. Đến rồi, đến trái tim của cô gái rồi, hắn cố ý dừng tay lại một chút ngay chổ tim đập, rồi sau đó, tay hắn bắt đầu hướng đến chỗ cô gái bị đau.
Trần Thiên Minh mạnh tay ấn vào chổ bị dụng, một cảm giác mềm mại khiến cho thằng em muốn nổ tung.
"A … " Cô gái mở to mắt nhìn Trần Thiên Minh, nhỏ giọng kêu một tiếng.
"Ồ, ngực của cô bây giờ còn đau không?" Trần Thiên Minh hoảng sợ nhìn cô gái, sợ bị lật tẩy, vội vàng hỏi.
"Không có " Cô gái lắc đầu.
"Vậy tốt, vừa rồi tôi cố ý chạm vào nơi cô nói đau, nhưng có thể thấy đây không phải là vấn đề lớn" Trần Thiên Minh nói xong, chậm rãi điều chỉnh tư thế. Bây giờ phải làm ra vẻ đạo mạo nghiêm túc, vậy mới không bị cô gái để ý đến hành vi khi nãy rồi nói mình là dê xồm, bác sĩ dê.
"Vậy … tại sao tôi bị đau hai ngày nay?" Cô gái xinh đẹp lo lắng hỏi.
"Bây giờ cô còn cảm thấy đau ở đâu không?" Bây giờ đầu của Trần Thiên Minh muốn nổ tung, cô mà còn hỏi cái gì nữa là tôi cắn lưỡi đấy.
"Bụng của tôi hai ngày nay cũng cảm thấy đau, nhưng không có lâu lắm " Cô gái xinh đẹp ngẫm lại, nói.
"Bụng?" Trần Thiên Minh liếc mắt xuống cái bụng bằng phẳng của cô gái, sắc tâm nổi lên.
"Đúng vậy, lâu lâu cảm thấy đau, nhưng không kéo dài, chỉ một chút thôi"
"Để tôi xem" Trần Thiên Minh vội vàng kéo áo của cô gái lên, và bắt đầu sờ sờ vào cái bụng trắng tinh của nàng..
Lúc này, Trần Thiên Minh sợ cô gái sẽ sinh nghi, nên không dám tiếp tục sờ nữa, hơn nữa cô gái đang mặc một cái quần bó, muốn sờ xuống dưới cũng không được nữa. Trừ khi cô gái tự cởi quần ra, còn không thì …
Bây giờ, nếu cô ta ngất đi thì tốt biết bao, như vậy thì mình muốn làm gì cũng được. Nghĩ đến dây, Trần Thiên Minh nói với cô gái: "Cô có cảm thấy choáng váng hay không?"
"Không có" Cô gái lắc đầu.
"Vậy có cảm giác buồn ngủ không?" Trần Thiên Minh vẫn chưa từ bỏ hy vọng.
"Không có"
Hắn thất vọng, xem ra phương án này không thể thực hiện được. Vậy phải làm sao bây giờ? Đánh ngất đi? Dùng bản lãnh của mình, cho dù không có dùng Hương Ba Công, cũng có thể đánh ngất cô gái yếu đuối mong manh này. Vấn đề là, nếu làm như vậy, thì mình cùng sắc lang, lưu manh có khác gì đâu? Trần Thiên Minh tự hỏi.
Hơn nữa, một lát hồi chị Yến sẽ trở lại, nếu để nàng thấy mình làm vậy mới một cô bé, chắc chắn sẽ mắng mình, chị Yến một lát nữa sẽ trở lại, phải làm sao bây giờ? Làm cách nào đuổi cô gái đi? Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh trở nên hoảng loạn, nếu hắn không đuổi được cô gái này đi, chị Yến từ trong WC trở về, vậy thì mọi chuyện sẽ bị vạch trần, lúc đó tội danh sắc lang của mình đã được thành lập.
Nhưng, vấn đề là nàng hỏi bệnh của nàng như thế nào? Mà mình phải xem bệnh ra sao? Làm sao bây giờ?
Nói thế nào bây giờ? Lần trước Tiểu Hồng ôm bụng vì vừa đến kỳ kinh nguyệt … xem ra, bác sĩ không phải dễ làm!
"Tiểu Hồng!!!" Hai mắt Trần Thiên Minh chợt sáng lên.
Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói với cô gái: "Em gái, cái tháng trước của em đến lúc nào?"
"Cái gì??" Cô gái xinh đẹp đỏ mặt, không biết Trần Thiên Minh đang nói cái gì.
"Là kỳ kinh nguyệt của cô, tháng trước đến lúc nào?" Trần Thiên Minh sốt ruột hỏi.
"Cái này … là.. là ngày mùng mười " Cô gái xinh đẹp ngẫm lại, đỏ mặt nói.
"Đúng, đúng là nó" Trần Thiên Minh cao hứng vỗ đùi: "Đây là dấu hiệu, nói cách khác, ngày mai kinh nguyệt của cô có thể sẽ đến"
"Thật vậy sao?"
"Bình thường, cái kia của cô có chính xác không?" Trần Thiên Minh nói. Cái vấn đề này, Trần Thiên Minh tuy không phải dân chuyên nghiệp. nhưng ngày trước học trung học, hắn thường lén trốn đi xem mấy quyển sách nói về vấn đề sinh lý, mặc dù trong trường không có khóa dạy vấn đề này, nhưng hắn tin tưởng rằng, trình độ của mình nhất định không kém với những thầy cô.
"Dạ, hình như cũng rất đúng " Cô gái xinh đẹp lại đỏ mặt.
"Là nó, cũng giống như kỳ kinh nguyệt bình thường, cơ thể của cô sẽ có phản ứng như vậy. Thế này đi, cô cứ trở về, nếu qua hai ngày sau mà vẫn còn đau, cô cứ quay trở lại đây khám" Bây giờ Trần Thiên Minh ước gì cô gái biến mất ngay lập tức. Dù sau thì trong hai ngày này, nếu còn đau thì đến khám bác sĩ khác. Trần Thiên Minh cao hứng vì nghĩ ra một diệu kế.
"Như vậy cũng được. nếu qua hai ngày tôi vẫn còn đau, thì tôi sẽ đến tái khám".
Cô gái xinh đẹp gật đầu.
"Tốt, vậy cô cứ về trước đi, tôi còn có chút việc".
"Hẹn gặp lại, bác sĩ".
"Hẹn gặp lại" Trần Thiên Minh nhìn thấy cô gái đi ra ngoài, trong lòng thở phào một hơi. Lưng hắn đổ đầy mồ hôi lạnh rồi, ngồi dựa vào cái ghế thở dốc.
"Thiên Minh, vừa rồi có người đến khám bệnh không?" Lý Yến đi vào phòng trực ban, nhìn quanh bốn phía, không thấy người nào, cũng thở phào một hơi.
"Không có, tuyệt đối không có. Nãy giờ ngồi đây, ngay cả con ruồi cũng không phát hiện" Trần Thiên Minh nghe Lý Yến hỏi, vội vàng lắc đầu. Hắn không ngu mà đem chuyện vừa rồi nói với Lý Yến.
"Vậy em giúp chị một lát, được không?"Lý Yến cười nói.
"Tôi … tôi thế nào? Bác sĩ?" Cô gái xinh đẹp nhìn thấy Trần Thiên Minh cứ ấn ấn xuống bộ ngực của mình một hồi lâu mà không làm gì khác, đành nhỏ giọng hỏi.
"Cái này … không nhìn ra cô có vấn đề gì cả " Trần Thiên Minh nhìn thấy sắc mặt cô gái biến đổi, vội vàng lấy tay về, sau đó nói.
"Vậy.. vậy phải làm sao bây giờ?" Cô gái nghe Trần Thiên Minh, kẻ đang mạo danh bác sĩ, nói là không nhìn ra vấn đề, tâm lý không khỏi hốt hoảng, vội hỏi.
"Cái này … chắc bởi vì vấn đề cách lớp quần áo, nếu như có thể để ống nghe bên trong, có thể nghe được chuẩn xác hơn" Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn vào bộ ngực đầy đặn của cô gái.
"Vậy … vậy ông nói phải làm thế nào?" Cô gái xinh đẹp nói đến đây, cả mặt đỏ bừng, hồng đến tận cổ "Được, để tôi nghe một chút" Trần Thiên Minh vui mừng nói.
"um "Cô gái xinh đẹp nhắm mắt lại, cúi cổ xuống, đến nổi đụng cằm xuống ngực.
Trần Thiên Minh tay phải cầm ống nghe, tay trái nhẹ nhàng nhấc góc áo của cô gái lên, sau đó chậm rãi đưa ống nghe vào. Hắn cảm thấy tay của mình đụng vào một khối thịt, da thịt trơn láng, mềm mại mịn màn.
Chậm rãi, cứ từ từ chậm rãi, Trần Thiên Minh tự nói với chính mình. Đến rồi, đến trái tim của cô gái rồi, hắn cố ý dừng tay lại một chút ngay chổ tim đập, rồi sau đó, tay hắn bắt đầu hướng đến chỗ cô gái bị đau.
Trần Thiên Minh mạnh tay ấn vào chổ bị dụng, một cảm giác mềm mại khiến cho thằng em muốn nổ tung.
"A … " Cô gái mở to mắt nhìn Trần Thiên Minh, nhỏ giọng kêu một tiếng.
"Ồ, ngực của cô bây giờ còn đau không?" Trần Thiên Minh hoảng sợ nhìn cô gái, sợ bị lật tẩy, vội vàng hỏi.
"Không có " Cô gái lắc đầu.
"Vậy tốt, vừa rồi tôi cố ý chạm vào nơi cô nói đau, nhưng có thể thấy đây không phải là vấn đề lớn" Trần Thiên Minh nói xong, chậm rãi điều chỉnh tư thế. Bây giờ phải làm ra vẻ đạo mạo nghiêm túc, vậy mới không bị cô gái để ý đến hành vi khi nãy rồi nói mình là dê xồm, bác sĩ dê.
"Vậy … tại sao tôi bị đau hai ngày nay?" Cô gái xinh đẹp lo lắng hỏi.
"Bây giờ cô còn cảm thấy đau ở đâu không?" Bây giờ đầu của Trần Thiên Minh muốn nổ tung, cô mà còn hỏi cái gì nữa là tôi cắn lưỡi đấy.
"Bụng của tôi hai ngày nay cũng cảm thấy đau, nhưng không có lâu lắm " Cô gái xinh đẹp ngẫm lại, nói.
"Bụng?" Trần Thiên Minh liếc mắt xuống cái bụng bằng phẳng của cô gái, sắc tâm nổi lên.
"Đúng vậy, lâu lâu cảm thấy đau, nhưng không kéo dài, chỉ một chút thôi"
"Để tôi xem" Trần Thiên Minh vội vàng kéo áo của cô gái lên, và bắt đầu sờ sờ vào cái bụng trắng tinh của nàng..
Lúc này, Trần Thiên Minh sợ cô gái sẽ sinh nghi, nên không dám tiếp tục sờ nữa, hơn nữa cô gái đang mặc một cái quần bó, muốn sờ xuống dưới cũng không được nữa. Trừ khi cô gái tự cởi quần ra, còn không thì …
Bây giờ, nếu cô ta ngất đi thì tốt biết bao, như vậy thì mình muốn làm gì cũng được. Nghĩ đến dây, Trần Thiên Minh nói với cô gái: "Cô có cảm thấy choáng váng hay không?"
"Không có" Cô gái lắc đầu.
"Vậy có cảm giác buồn ngủ không?" Trần Thiên Minh vẫn chưa từ bỏ hy vọng.
"Không có"
Hắn thất vọng, xem ra phương án này không thể thực hiện được. Vậy phải làm sao bây giờ? Đánh ngất đi? Dùng bản lãnh của mình, cho dù không có dùng Hương Ba Công, cũng có thể đánh ngất cô gái yếu đuối mong manh này. Vấn đề là, nếu làm như vậy, thì mình cùng sắc lang, lưu manh có khác gì đâu? Trần Thiên Minh tự hỏi.
Hơn nữa, một lát hồi chị Yến sẽ trở lại, nếu để nàng thấy mình làm vậy mới một cô bé, chắc chắn sẽ mắng mình, chị Yến một lát nữa sẽ trở lại, phải làm sao bây giờ? Làm cách nào đuổi cô gái đi? Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh trở nên hoảng loạn, nếu hắn không đuổi được cô gái này đi, chị Yến từ trong WC trở về, vậy thì mọi chuyện sẽ bị vạch trần, lúc đó tội danh sắc lang của mình đã được thành lập.
Nhưng, vấn đề là nàng hỏi bệnh của nàng như thế nào? Mà mình phải xem bệnh ra sao? Làm sao bây giờ?
Nói thế nào bây giờ? Lần trước Tiểu Hồng ôm bụng vì vừa đến kỳ kinh nguyệt … xem ra, bác sĩ không phải dễ làm!
"Tiểu Hồng!!!" Hai mắt Trần Thiên Minh chợt sáng lên.
Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói với cô gái: "Em gái, cái tháng trước của em đến lúc nào?"
"Cái gì??" Cô gái xinh đẹp đỏ mặt, không biết Trần Thiên Minh đang nói cái gì.
"Là kỳ kinh nguyệt của cô, tháng trước đến lúc nào?" Trần Thiên Minh sốt ruột hỏi.
"Cái này … là.. là ngày mùng mười " Cô gái xinh đẹp ngẫm lại, đỏ mặt nói.
"Đúng, đúng là nó" Trần Thiên Minh cao hứng vỗ đùi: "Đây là dấu hiệu, nói cách khác, ngày mai kinh nguyệt của cô có thể sẽ đến"
"Thật vậy sao?"
"Bình thường, cái kia của cô có chính xác không?" Trần Thiên Minh nói. Cái vấn đề này, Trần Thiên Minh tuy không phải dân chuyên nghiệp. nhưng ngày trước học trung học, hắn thường lén trốn đi xem mấy quyển sách nói về vấn đề sinh lý, mặc dù trong trường không có khóa dạy vấn đề này, nhưng hắn tin tưởng rằng, trình độ của mình nhất định không kém với những thầy cô.
"Dạ, hình như cũng rất đúng " Cô gái xinh đẹp lại đỏ mặt.
"Là nó, cũng giống như kỳ kinh nguyệt bình thường, cơ thể của cô sẽ có phản ứng như vậy. Thế này đi, cô cứ trở về, nếu qua hai ngày sau mà vẫn còn đau, cô cứ quay trở lại đây khám" Bây giờ Trần Thiên Minh ước gì cô gái biến mất ngay lập tức. Dù sau thì trong hai ngày này, nếu còn đau thì đến khám bác sĩ khác. Trần Thiên Minh cao hứng vì nghĩ ra một diệu kế.
"Như vậy cũng được. nếu qua hai ngày tôi vẫn còn đau, thì tôi sẽ đến tái khám".
Cô gái xinh đẹp gật đầu.
"Tốt, vậy cô cứ về trước đi, tôi còn có chút việc".
"Hẹn gặp lại, bác sĩ".
"Hẹn gặp lại" Trần Thiên Minh nhìn thấy cô gái đi ra ngoài, trong lòng thở phào một hơi. Lưng hắn đổ đầy mồ hôi lạnh rồi, ngồi dựa vào cái ghế thở dốc.
"Thiên Minh, vừa rồi có người đến khám bệnh không?" Lý Yến đi vào phòng trực ban, nhìn quanh bốn phía, không thấy người nào, cũng thở phào một hơi.
"Không có, tuyệt đối không có. Nãy giờ ngồi đây, ngay cả con ruồi cũng không phát hiện" Trần Thiên Minh nghe Lý Yến hỏi, vội vàng lắc đầu. Hắn không ngu mà đem chuyện vừa rồi nói với Lý Yến.
"Vậy em giúp chị một lát, được không?"Lý Yến cười nói.
Tác giả :
Dạ Độc Túy