Lưu Manh Lão Sư
Chương 37: Không cắn đùi em
Giữa trưa, Ngô Thanh tới nói cho Trần Thiên Minh biết, ăn cơm tối xong, mọi người cùng đi Huyền Thành hát karaoke. Hắn và Trần Thiên Minh đi xe máy, quãng đường cũng chỉ khoảng mười phút, không xa lắm.
Buổi chiều, Trần Thiên Minh cố ý đi qua của phòng của Hà Đào. Dù sao, đêm nay cũng đi hát Karaoke, nàng nhất định phải tắm rửa, thay quần áo, chọn lựa bộ nào hấp dẫn để đi. Cho nên, mình chỉ cần đợi nàng tắm rửa, và thế là…
"Trần Thiên Minh, Ngô chủ nhiệm nói mấy giờ đi?" Hà Đào từ cửa phòng đi ra hỏi hắn.
"Anh, anh ấy nói…" Nhìn thấy thân thể gợi cảm của nàng, hắn liếm môi nói: "Ngô chủ nhiệm nói là sau bữa tối, đại khái chừng bảy giờ, anh ấy đặt phòng rồi".
"Thế anh nấu cơm chưa?" Nàng đang thu đống đồ phơi trên hành lang, cái tiểu y lụa cùng với cái nịt ngực đó… mắt hắn không thể rời đi được.
"Không, nấu làm gì?" Trần Thiên Minh cười cười, thật sự hắn chẳng muốn nấu tí nào, đi Karaoke, ở đó chắc chắn sẽ có đồ ăn, tới đó ăn thật nhiều là được. Nếu một hồi về mà còn đói thì ăn mấy cái bánh, luyện Hương Ba Công cũng được.
Trong thời gian này, mình luyện Hương Ba Công, dù luyện như thế nào đi nữa thì thân thể luôn có cảm giác nóng bỏng, chẳng lẽ là mình luyện tập không đúng hay sao. Muốn hỏi ông bác cho rõ nhưng lại không thể nào tìm được. Số điện thoại lão lưu lại cũng không phải là của lão, nhưng là ở trong thành phố này.
"Còn tính sao nữa, anh lười như quỷ, em đến đây lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ thấy anh vào bếp nấu cơm nữa. Sao? Hay là anh đến chỗ em ăn" Hà Đào liếc nhìn hắn
"Cái, cái này, có vẻ không được tiện lắm…" Trần Thiên Minh nghe nàng nói sẽ nấu cơm cho mình ăn thì cao hứng muốn nhảy lên. Nhưng hắn vẫn giả bộ ngại ngùng vừa nói vừa đi theo nàng vào phòng.
"Ngại à? Vậy thì anh về đi" Cùng với hắn tiếp xúc đã nhiều, nàng cũng biết được tên này da dày như tường thành, nên cũng cùng hắn đùa giỡn.
"Em đã nấu cơm rồi, nếu bây giờ không ăn, chẳng phải là vô cùng phí phạm sao?" Hắn cười thô lỗ. Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, dù có nóng giận cũng không giống người thường.
"Nhưng em chưa nấu cơm phần anh nữa" Hà Đào đem quần áo của nàng đặt trên giường, cố tình nói.
"Không sao, không sao, anh chỉ ăn một chén thôi cũng được, dù sao sức ăn của tôi cũng rất ít, ăn một chén cũng không vấn đề lắm" Trần Thiên Minh thầm nghĩ, ăn một chén cũng không sao, dù sao thì tí nữa mình cũng bổ sung thêm một bịch bánh.
"Anh không ăn nhiều sao? Trần Thiên Minh, không phải lần trước ở đây anh ăn tới bốn bát cơ mà?" Nàng liền đem quần áo để qua một bên rồi bắt đầu dọn cơm.
"Cái đó, cái đó không phải tại em nấu ăn ngon quá sao? Anh bình thường chỉ ăn một,hai chén cơm thôi" Trần Thiên Minh xoa xoa đầu, nói lấy lòng nàng.
"Em thực sự nấu ăn ngon vậy sao?"
"Tất nhiên rồi, phải là đặc biệt ngon ấy chứ, nhà hàng trong thành phố cùng lắm cũng chỉ được như vậy" Trần Thiên Minh tiếp tục "nịnh đầm" nàng, hắn biết dù là ai đi nữa thì cũng thích được khen.
"Trần Thiên Minh, cái tên này thật không hợp với anh tí nào, mà lẽ ra anh phải gọi là…" Hà Đào đang nói thì tự nhiên dừng lại.
"Trần đẹp trai? Trần nam tính?" Trần Thiên Minh cao hứng hỏi
"Trần nịnh bợ, anh việc gì cũng thổi phồng lên, quả là không thẹn với cái tên này" Nàng cười nói.
Trần Thiên Minh thấy mình nói dối bị vạch trần, không biết nói gì nữa.
"Ăn cơm thôi" Hà Đào phát hiện mình cũng nói hơi quá, liền lảng qua việc khác.
"Em ăn trước đi, anh sợ nếu cùng ăn, em sẽ không còn gì nữa" Nhìn chiếc đùi gà trên bàn, hắn khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
"Cứ ăn đi, lúc nãy em trêu anh thôi, em đã nấu cơm cho anh rồi, dù anh có ăn bốn bát, vẫn còn cơm để ăn" Nàng đưa bát cho hắn.
"Tốt quá" Trần Thiên Minh vừa nhận chiếc bát liền không khách khí, gắp chiếc đùi gà lên cắn một miếng. "Hà Đào, em tốt quá, biết cả anh thích ăn đùi gà".
"Cái gì? Đùi gà đó của em, Trần Thiên Minh, anh dám ăn của em?" Nàng thấy hắn đang ăn chiếc đùi gà của mình thì tức nghẹn họng, dùng đũa chỉ về phía hắn mà nói.
"Anh, anh, thật ngại quá, không biết đó là đùi gà của em" Hắn vừa nói vừa đưa chiếc đùi gà ra.
Hà Đào nhìn thấy chiếc đùi gà đáng yêu đã bị hắn cắn một miếng nham nhở như vậy, không đành lòng nói: "Anh đã ăn rồi, còn trả lại cho em làm gì, cứ ăn đi".
"Lần sau, lần sau nhất định không cắn đùi em nữa" Hắn vừa gặm vừa nói.
"Cái gì? Không cắn đùi em? "
"Không, sao lại như vậy? Ý anh là không ăn đùi gà của em".
"…."
"Là không ăn đùi gà của em nữa. Ôi, vừa ăn vừa nói chuyện thật bất tiện" Hiện tại miệng hắn đã đầy thịt.
Nàng cũng không thèm để ý tới hắn nữa, chỉ chú tâm ăn cơm. Trần Thiên Minh vừa mới ăn đùi gà của người ta cũng vô cùng ngượng, không dám gắp nhiều, chỉ ăn cơm trắng, sau đó lại gắp một ít rau, cảm giác vô cùng khó nuốt.
"Trần Thiên Minh, sao anh không ăn thịt?" Hà Đào ngẩng đầu lên thấy vậy kỳ quái hỏi hắn.
"Anh, anh thích ăn rau" Hắn cười khổ đáp.
"Ăn đi, ăn cả thịt đi chứ".
"Anh, anh sợ ăn vào phần của em" Hắn đáp thật cẩn thận.
"Cái gì?" Hà Đào kêu nên.
"Không, không, anh sợ ăn trúng phần của em, vừa rồi nhìn em giận như vậy, anh sợ lắm".
"Em đáng sợ như vậy sao?" Nghe hắn nói như vậy, nàng buồn cười phun hết các thứ trong miệng ra.
"Đáng sợ, chỉ có chút thôi, nhưng mà về sau em sẽ nấu cơm cho anh ăn, nếu em giận rồi không nấu nữa thì anh biết làm sao?"
"Thì ra là anh muốn được ăn cơm miễn phí nên mới lấy lòng em" Trong lòng nàng quả thật có chút thất vọng, còn về tại sao, nàng cũng không hiểu rõ.
"Không, làm sao lại như thế? Trời đất chứng giám, Trần Thiên Minh anh không phải loại người như vậy".
"Thế anh là người như thế nào?"
"Anh?" Trần Thiên Minh suy nghĩ một hồi lâu cũng không có kết quả, chính mình quả thật chưa tổng kết xem mình là loại người gì. Người tốt sao? - Không phải. Người xấu cũng không phải, mình chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý cơ mà.
"Thôi được rồi, không nói nữa, thời gian cũng không còn nhiều, anh ăn đi, em no rồi, đi tắm đây" Hà Đào nói xong liền dọn bát, rồi quay lại giường chọn quần áo.
"Tắm rửa?" Trong lòng hắn nhảy lên vui sướng, vội và hết cơm vào miệng, lúng búng nói "Được rồi, anh cũng về đây".
"Anh không ăn à? Mới được hai bát thôi mà" Nàng kỳ quái nhìn hắn.
"Hôm nay anh có chút khó chịu, ăn không được"Trần Thiên Minh vừa nói vừa đứng lên "Hà Đào, em đi tắm à, anh giúp em đóng cửa nha".
Vừa đóng cửa hộ nàng, hắn liền hộc tốc chạy về phòng. Trong lòng đã quyết định, nếu kẻ nào dám phá rối hắn lúc này, hắn sẽ sử dụng con dao bỏ quên trong bếp bao nhiêu năm nay, đem kẻ đó làm thành nhân bánh bao.
Buổi chiều, Trần Thiên Minh cố ý đi qua của phòng của Hà Đào. Dù sao, đêm nay cũng đi hát Karaoke, nàng nhất định phải tắm rửa, thay quần áo, chọn lựa bộ nào hấp dẫn để đi. Cho nên, mình chỉ cần đợi nàng tắm rửa, và thế là…
"Trần Thiên Minh, Ngô chủ nhiệm nói mấy giờ đi?" Hà Đào từ cửa phòng đi ra hỏi hắn.
"Anh, anh ấy nói…" Nhìn thấy thân thể gợi cảm của nàng, hắn liếm môi nói: "Ngô chủ nhiệm nói là sau bữa tối, đại khái chừng bảy giờ, anh ấy đặt phòng rồi".
"Thế anh nấu cơm chưa?" Nàng đang thu đống đồ phơi trên hành lang, cái tiểu y lụa cùng với cái nịt ngực đó… mắt hắn không thể rời đi được.
"Không, nấu làm gì?" Trần Thiên Minh cười cười, thật sự hắn chẳng muốn nấu tí nào, đi Karaoke, ở đó chắc chắn sẽ có đồ ăn, tới đó ăn thật nhiều là được. Nếu một hồi về mà còn đói thì ăn mấy cái bánh, luyện Hương Ba Công cũng được.
Trong thời gian này, mình luyện Hương Ba Công, dù luyện như thế nào đi nữa thì thân thể luôn có cảm giác nóng bỏng, chẳng lẽ là mình luyện tập không đúng hay sao. Muốn hỏi ông bác cho rõ nhưng lại không thể nào tìm được. Số điện thoại lão lưu lại cũng không phải là của lão, nhưng là ở trong thành phố này.
"Còn tính sao nữa, anh lười như quỷ, em đến đây lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ thấy anh vào bếp nấu cơm nữa. Sao? Hay là anh đến chỗ em ăn" Hà Đào liếc nhìn hắn
"Cái, cái này, có vẻ không được tiện lắm…" Trần Thiên Minh nghe nàng nói sẽ nấu cơm cho mình ăn thì cao hứng muốn nhảy lên. Nhưng hắn vẫn giả bộ ngại ngùng vừa nói vừa đi theo nàng vào phòng.
"Ngại à? Vậy thì anh về đi" Cùng với hắn tiếp xúc đã nhiều, nàng cũng biết được tên này da dày như tường thành, nên cũng cùng hắn đùa giỡn.
"Em đã nấu cơm rồi, nếu bây giờ không ăn, chẳng phải là vô cùng phí phạm sao?" Hắn cười thô lỗ. Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, dù có nóng giận cũng không giống người thường.
"Nhưng em chưa nấu cơm phần anh nữa" Hà Đào đem quần áo của nàng đặt trên giường, cố tình nói.
"Không sao, không sao, anh chỉ ăn một chén thôi cũng được, dù sao sức ăn của tôi cũng rất ít, ăn một chén cũng không vấn đề lắm" Trần Thiên Minh thầm nghĩ, ăn một chén cũng không sao, dù sao thì tí nữa mình cũng bổ sung thêm một bịch bánh.
"Anh không ăn nhiều sao? Trần Thiên Minh, không phải lần trước ở đây anh ăn tới bốn bát cơ mà?" Nàng liền đem quần áo để qua một bên rồi bắt đầu dọn cơm.
"Cái đó, cái đó không phải tại em nấu ăn ngon quá sao? Anh bình thường chỉ ăn một,hai chén cơm thôi" Trần Thiên Minh xoa xoa đầu, nói lấy lòng nàng.
"Em thực sự nấu ăn ngon vậy sao?"
"Tất nhiên rồi, phải là đặc biệt ngon ấy chứ, nhà hàng trong thành phố cùng lắm cũng chỉ được như vậy" Trần Thiên Minh tiếp tục "nịnh đầm" nàng, hắn biết dù là ai đi nữa thì cũng thích được khen.
"Trần Thiên Minh, cái tên này thật không hợp với anh tí nào, mà lẽ ra anh phải gọi là…" Hà Đào đang nói thì tự nhiên dừng lại.
"Trần đẹp trai? Trần nam tính?" Trần Thiên Minh cao hứng hỏi
"Trần nịnh bợ, anh việc gì cũng thổi phồng lên, quả là không thẹn với cái tên này" Nàng cười nói.
Trần Thiên Minh thấy mình nói dối bị vạch trần, không biết nói gì nữa.
"Ăn cơm thôi" Hà Đào phát hiện mình cũng nói hơi quá, liền lảng qua việc khác.
"Em ăn trước đi, anh sợ nếu cùng ăn, em sẽ không còn gì nữa" Nhìn chiếc đùi gà trên bàn, hắn khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
"Cứ ăn đi, lúc nãy em trêu anh thôi, em đã nấu cơm cho anh rồi, dù anh có ăn bốn bát, vẫn còn cơm để ăn" Nàng đưa bát cho hắn.
"Tốt quá" Trần Thiên Minh vừa nhận chiếc bát liền không khách khí, gắp chiếc đùi gà lên cắn một miếng. "Hà Đào, em tốt quá, biết cả anh thích ăn đùi gà".
"Cái gì? Đùi gà đó của em, Trần Thiên Minh, anh dám ăn của em?" Nàng thấy hắn đang ăn chiếc đùi gà của mình thì tức nghẹn họng, dùng đũa chỉ về phía hắn mà nói.
"Anh, anh, thật ngại quá, không biết đó là đùi gà của em" Hắn vừa nói vừa đưa chiếc đùi gà ra.
Hà Đào nhìn thấy chiếc đùi gà đáng yêu đã bị hắn cắn một miếng nham nhở như vậy, không đành lòng nói: "Anh đã ăn rồi, còn trả lại cho em làm gì, cứ ăn đi".
"Lần sau, lần sau nhất định không cắn đùi em nữa" Hắn vừa gặm vừa nói.
"Cái gì? Không cắn đùi em? "
"Không, sao lại như vậy? Ý anh là không ăn đùi gà của em".
"…."
"Là không ăn đùi gà của em nữa. Ôi, vừa ăn vừa nói chuyện thật bất tiện" Hiện tại miệng hắn đã đầy thịt.
Nàng cũng không thèm để ý tới hắn nữa, chỉ chú tâm ăn cơm. Trần Thiên Minh vừa mới ăn đùi gà của người ta cũng vô cùng ngượng, không dám gắp nhiều, chỉ ăn cơm trắng, sau đó lại gắp một ít rau, cảm giác vô cùng khó nuốt.
"Trần Thiên Minh, sao anh không ăn thịt?" Hà Đào ngẩng đầu lên thấy vậy kỳ quái hỏi hắn.
"Anh, anh thích ăn rau" Hắn cười khổ đáp.
"Ăn đi, ăn cả thịt đi chứ".
"Anh, anh sợ ăn vào phần của em" Hắn đáp thật cẩn thận.
"Cái gì?" Hà Đào kêu nên.
"Không, không, anh sợ ăn trúng phần của em, vừa rồi nhìn em giận như vậy, anh sợ lắm".
"Em đáng sợ như vậy sao?" Nghe hắn nói như vậy, nàng buồn cười phun hết các thứ trong miệng ra.
"Đáng sợ, chỉ có chút thôi, nhưng mà về sau em sẽ nấu cơm cho anh ăn, nếu em giận rồi không nấu nữa thì anh biết làm sao?"
"Thì ra là anh muốn được ăn cơm miễn phí nên mới lấy lòng em" Trong lòng nàng quả thật có chút thất vọng, còn về tại sao, nàng cũng không hiểu rõ.
"Không, làm sao lại như thế? Trời đất chứng giám, Trần Thiên Minh anh không phải loại người như vậy".
"Thế anh là người như thế nào?"
"Anh?" Trần Thiên Minh suy nghĩ một hồi lâu cũng không có kết quả, chính mình quả thật chưa tổng kết xem mình là loại người gì. Người tốt sao? - Không phải. Người xấu cũng không phải, mình chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý cơ mà.
"Thôi được rồi, không nói nữa, thời gian cũng không còn nhiều, anh ăn đi, em no rồi, đi tắm đây" Hà Đào nói xong liền dọn bát, rồi quay lại giường chọn quần áo.
"Tắm rửa?" Trong lòng hắn nhảy lên vui sướng, vội và hết cơm vào miệng, lúng búng nói "Được rồi, anh cũng về đây".
"Anh không ăn à? Mới được hai bát thôi mà" Nàng kỳ quái nhìn hắn.
"Hôm nay anh có chút khó chịu, ăn không được"Trần Thiên Minh vừa nói vừa đứng lên "Hà Đào, em đi tắm à, anh giúp em đóng cửa nha".
Vừa đóng cửa hộ nàng, hắn liền hộc tốc chạy về phòng. Trong lòng đã quyết định, nếu kẻ nào dám phá rối hắn lúc này, hắn sẽ sử dụng con dao bỏ quên trong bếp bao nhiêu năm nay, đem kẻ đó làm thành nhân bánh bao.
Tác giả :
Dạ Độc Túy