Lưu Manh Lão Sư
Chương 271: Anh sẽ yêu thương em thật tốt
Lúc này Trần Thiên Minh cảm thấy phía dưới Trương Lệ Linh phun ra một dòng nước, dòng nước đó làm ướt sũng hạ thể của hắn. Trần Thiên Minh biết Trương Lệ Linh đã đạt tới cao trào. Đây là âm khí của nàng vì vậy hắn vội vận công, âm thầm hấp thu luồng âm khí đó, luồng âm khí bị hắn hấp thu đến đan điền liền biến mất.
"Lệ Linh, em tới rồi sao?" Trần Thiên Minh vừa hỏi vừa vỗ về hương đồn nhẵn bóng của nàng, vừa rồi mình mải chơi đùa ở phía trên, cũng chưa kịp thưởng thức hương đồn của nàng. Không ngờ, hương đồn của nàng vuốt ve cũng đã nghiền như vậy. Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ.
"Ừ" Trương Lệ Linh thẹn thùng gật đầu. Nàng không ngờ cảm giác sau khi đạt cao trào lại sảng khoái như thế, cảm giác đó làm cho nàng không muốn rồi khỏi người Trần Thiên Minh, hơn nữa cái đó của hắn vẫn đang ở trong người nàng.
"Nhưng… Nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn!" Trần Thiên Minh vừa nói vừa dùng sức cử động thân dưới, hắn muốn chứng minh hắn vẫn còn đủ sức để tiếp tục tác chiến.
"Hả?" Trương Lệ Linh khẽ kêu lên. Nàng không ngờ Trần Thiên Minh lại mạnh mẽ đến thế. Nàng cảm giác được cái đó của Trần Thiên Minh bên trong nàng vẫn rất cứng rắn: "Em, em mệt lắm, hết sức rồi". Trương Lệ Linh ngượng ngùng nói với Trần Thiên Minh.
"Vậy em nằm xuống để anh ở trên". Trần Thiên Minh hưng phấn nói, đã đến lúc hắn thể hiện bản lĩnh của mình. Hắn thấy không thoải mái khi lúc trước Trương Lệ Linh luôn chủ động, bản thân hắn là một đại nam nhân cho nên cảm thấy rất khó chịu.
"Ừ!" Trương Lệ Linh gật đầu. nàng chống tay lên ngực Trần Thiên Minh từ từ ngồi dậy.
Lúc trước nàng đang hưng phấn nên không thấy đau, giờ nàng thấy phía dưới đau rát. Nhưng nàng nghĩ tới Trần Thiên Minh vẫn chưa thỏa mãn, cho nên nàng chịu đựng sự đau đớn khởi động thân thể, sau đó từ từ nằm xuống giường.
"Em sao vậy?" Trần Thiên Minh âu yếm hỏi Trương Lệ Linh khi hắn thấy nàng hình như đang cố gắng nén đau, quan tâm nói. Có thể là vừa rồi nàng dùng sức quá độ, làm tổn thương tới bản thân. Bởi vì Trần Thiên Minh không hề biết đây là lần đầu của Trương Lệ Linh, bởi vì làm gì có ai lần đầu của mình mà bảo là không phải đâu?
"Không, không sao". Trương Lệ Linh lắc đầu nói.
Trần Thiên Minh ngồi dậy. Hắn vừa nhìn Trương Lệ Linh đã sợ đến ngây người lại. Hắn phát hiện trên tấm ga giường có vết máu đỏ sậm, hình như cả trên đùi hắn cũng có mấy giọt máu.
"Em, đây là lần đầu của em à?" Trần Thiên Minh cao hứng hỏi. Trần Thiên Minh rất vui mừng khi hắn nhận ra hắn là người đàn ông đầu tiên của Trương Lệ Linh. Sự thất vọng và khó chịu lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh khi nhìn vẻ mặt hớn hở, đáng ghét của Trần Thiên Minh. Nàng hung hăn trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, tức giận nói: "Có phải anh nhìn thấy em đau đớn như vậy, anh vui vẻ lắm hả?"
"Không, anh không phải là người như vậy. Trong lòng anh thương yêu em còn không hết nữa là!" Trần Thiên Minh nói xong hắn cúi xuống hôn Trương Lệ Linh.
"Hừ, em thấy anh chính là người như vậy". Trương Lệ Linh lại trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh. Vừa rồi hắn vui mừng như thế, còn nói là không phải.
"Lệ Linh, sao lúc nãy em gạt anh hả? Em rất đau đúng không?" Trần Thiên Minh nghĩ tới dáng vẻ đau đớn của Trương Lệ Linh, trong khi đó hắn lại không biết, cứ yêu cầu nàng dùng sức, động tác nhanh mạnh hơn, hắn thật hồ đồ. Sao hắn lại làm thế với nàng? Trần Thiên Minh bực bội tự đánh vào đầu mình.
"Anh có tật gì hả, sao phải tự đánh mình vậy?" Trương Lệ Linh thấy đau nhói trong lòng khi nàng thấy hành động vừa rồi của Trần Thiên Minh.
"Là do anh hồ đồ, em gạt anh, anh lại không biết. Anh xin lỗi đã làm cho em đau như thế". Trần Thiên Minh đau lòng nói.
"Em, em không sao. Với lại cũng không trách anh được. Đó là do em cũng muốn thế". Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh quan tâm đến nàng như vậy. Nàng thấy những việc mình làm lúc trước cũng đáng. Vì người đàn ông của mình bộc lộ hết cảm xúc, cho dù không thể sống với nhau tới lúc đầu bạc răng long.
"Nơi đó của em còn đau không? để anh xem nào?" Trần Thiên Minh vừa cố gắng áp chế trường thương của mình, vừa ngồi xuống xem xét chỗ bị thương ở phía dưới của Trương Lệ Linh.
"Anh, anh lưu manh!" Trương Lệ Linh sợ hãi kêu lên khi thấy Trần Thiên Minh muốn nhìn phía dưới của nàng. Mặc dù lúc trước nàng và Trần Thiên Minh đã thân mật tiếp xúc ở chỗ đó. Nhưng nàng là con gái, bản tính rụt rè, nàng xấu hổ lấy tay che hạ thể của nàng, không để cho Trần Thiên Minh nhìn.
"Anh quan tâm đến em mà!" Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh mắng hắn nên hắn giải thích cho nàng hiểu. Hơn nữa, nhìn một cái thì có gì mà xấu hổ, vừa rồi mình chẳng những nhìn mà còn sờ soạng, hơn nữa lại còn vận động ở chỗ này nữa cơ mà!
"Anh, anh đến đây đi". Trương Lệ Linh đột nhiên thấy cái vật cứng rắn của Trần Thiên Minh vẫn đang biểu tình, nàng đỏ mặt thẹn thùng nói.
"Không cần vội, anh sẽ thương yêu em thật tốt". Sau khi phát hiện ra đây là lần đầu tiên của Trương Lệ Linh Trần Thiên Minh dịu dàng hơn rất nhiều. Hắn muốn từ từ âu yếm nàng, làm cho tình yêu của hai người hòa tan vào nhau.
"Ừ!" Nghe Trần Thiên Minh nói thế Trương Lệ Linh cảm kích gật đầu. Nàng biết nàng đã lựa chọn đúng người đàn ông của đời mình. Nàng nghe mấy người bạn thân của nàng nói nhiều người dàn ông thấy gái như mèo thấy chuột. Bọn họ không quan tâm đến cảm xúc của phụ nữ, bọn họ chỉ biết ngủ tít khi đã thỏa mãn ham muốn của chính mình.
Nhưng nàng thấy Trần Thiên Minh không phải là con người như vậy. Nàng thấy bản thân nàng vẫn chưa làm cho Trần Thiên Minh thỏa mãn, nhưng hắn lại cự tuyệt nàng. Hắn còn nói không cần vội, quan tâm đến sự đau đớn của nàng. Trương Lệ Linh cảm thấy thực sự hạnh phúc khi thấy Trần Thiên Minh quan tâm, lo lắng cho nàng. Lúc này đây nàng chỉ muốn khóc, những giọt nước mắt sung sướng, hạnh phúc.
Trần Thiên Minh không nhận ra tình cảm của Trương Lệ Linh đã thay đổi.
Hắn chỉ muốn khơi lại sự ham muốn của Trương Lệ Linh, sau đó hắn mới có thể giải quyết dục vọng của hắn.
Vì vậy Trần Thiên Minh từ từ vuốt ve thân thể Trương Lệ Linh, lúc này Trương Lệ Linh cũng đã buông lỏng thân thể, lớn mật cùng Trần Thiên Minh hôn môi, hai đầu lưỡi ở trong miệng xoắn xuýt không rời.
Mà Trần Thiên Minh cũng nhẹ nhàng vuốt ve song phong của Trần Thiên Minh, cảm giác mềm mại lại săn chắc. Bởi vì đôi thỏ ngọc của nàng còn chưa có ai được thưởng thức qua cho nên đặc biệt săn chắc và rất gọn gàng.
"Ừ" Trương Lệ Linh khẽ rên lên, Trần Thiên Minh càng khiêu khích, hắn càng làm cho ham muốn của nàng nổi lên.
Nhưng Trần Thiên Minh biết như thế vẫn chưa đủ, hắn tiếp tục hôn xuống bên dưới của Trương Lệ Linh, hôn tới hạt anh đào hồng hồng kia. Sau đó, hắn dùng đầu lưỡi từ nhấm nháp hạt anh đào nhỏ kia.
"A!" Trương Lệ Linh không nhịn dược lại rên lên, hai hạt anh đào là chỗ mẫn cảm nhất trên người nàng, giờ Trần Thiên Minh đang đùa nghịch ở đó, hắn làm cho nàng không thể kiềm chế được. Hơn nữa đã được nếm qua thú vui giường chiếu, cho nên giờ đây lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trần Thiên Minh di chuyển tay xuống bên dưới. Bởi vì chỗ đó của Trương Lệ Linh vẫn còn đau nên hắn không dám đưa tay vuốt ve, bàn tay hắn chỉ nhẹ lướt qua bãi cỏ non của nàng, hắn lại nhẹ nhàng vuốt quanh bộ phận mẫn cảm của nàng. Trần Thiên Minh cảm thấy lạch đào nguyên của Trương Lệ Linh lại đã bắt đầu ẩm ướt.
Thấy thế Trần Thiên Minh biết hắn đã thành công. Hắn tiếp tục dùng miệng thiêu đậu hai cái hạt hồng hào của Trương Lệ Linh, ngón tay hắn vẫn nhẹ nhàng dạo quanh phía dưới của nàng.
"Đừng, Thiên Minh. Em, em lại muốn rồi". Trương Lệ Linh nỉ non nói với Trần Thiên Minh. Khi Trần Thiên Minh khiếu khích bên dưới, nàng cảm thấy dục hỏa trong người càng lúc càng mạnh, thiêu đốt toàn thân nàng. Sau cùng nàng cảm thấy phía dưới rất ngứa ngáy, chỉ muốn cái vật cứng rắn của Trần Thiên Minh.
Nhưng Trần Thiên Minh không vội tiến vào. Hắn tiếp tục hôn Trương Lệ Linh, vuốt ve nàng.
Sau một hồi Trương Lệ Linh không chịu được nữa nàng hét lên mấy tiếng.
Hai chân nàng không tự chủ được run lên vì hưng phấn. Bây giờ nàng cảm thấy cực kỳ ham muốn.
"Thiên…Thiên Minh, mau… mau cho em. Em, em không chịu được nữa". Trương Lệ Linh không nghĩ gì nữa, nàng đưa tay cầm cái vật cứng như thép của Trần Thiên Minh kéo xuống phía dưới.
"Đừng, em đừng dùng sức, nhanh buông tay ra. Anh sẽ bắt đầu ngay". Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh muốn cho tiểu đệ của hắn được tắm nước suối ở lạch đào nguyên của nàng nên hắn vội ngẩng đầu nói với nàng.
Trần Thiên Minh vội điều chỉnh vị trí, hắn từ từ tiến vào dòng suối tràn đầy nước của Trương Lệ Linh.
"A!" Trương Lệ Linh hưng phấn kêu lên. Bởi vì luc này nàng đã xuân tình phơi phới. Nàng không quan tâm đến việc mình đang bị đau, hay là ngứa nữa.
Sau khi Trần Thiên Minh tiến vào, vẫn không dám vận động, hắn dừng lại không tiếp tục công tới, mà nhẹ nàng hôn lên đôi tuyết phong, muốn chờ một lúc sau mới vận động.
"Không, không nên như vây….. Anh, anh hoạt động đi!" Trương Lệ Linh kêu lớn.
Nghe Trương Lệ Linh nói thế, Trần Thiên Minh không dám trì hoãn nữa. Hắn vội nhỏm người lên nhưng hắn sợ Trương Lệ Linh đau cho nen khong dùng sức, động tác cũng nhẹ nhàng.
"A!" Trương Lệ Linh cao hứng rên lên. Nàng lại thấy thân thể mình như bay lên. Nàng cảm thấy lửa tình của nàng đã truyền lên tới não. Nàng không suy nghĩ hơn thiệt gì nữa, nàng chỉ muốn động tác của Trần Thiên Minh trên người nàng nhanh hơn, để cho nàng sớm được đưa lên thiên đường.
Cuối cùng Trần Thiên Minh cũng không thể kiềm chế bản thân được nữa. Hắn thấy Trương Lệ Linh đã hưng phấn vô cùng, có vẻ như nàng đã bắt đầu phối hợp với hắn. Trần Thiên Minh bắt đầu tăng tốc, mạnh mẽ hoạt động tại chốn phồn hoa kia….
"A. Đừng……, ôi!" Trương Lệ Linh ra sức rên rỉ.
Có thể do vấn đề tích cách, nàng rên rỉ lớn, nhưng chị Yến cùng Lưu Mỹ Cầm thì không. Cho nên, Trần Thiên Minh nghe Trương Lệ Linh lớn tiếng như vậy, thân thể hắn càng thêm hưng phấn, cày bừa càng nhiệt tình.
Lúc này Trương Lệ Linh không thấy đau đớn nữa. Hai tay nàng ôm lấy cổ Trần Thiên Minh. Nàng cũng bắt đầu phối hiợp với từng động tác của Trần Thiên Minh.
"Chính là như vậy… Em chết mất…" Trương Lệ Linh hưng phấn cấu lên người Trần Thiên Minh. Một lúc lại nói mê, một hồi lại liều mạng mà lắc đầu, dường như động tác của nàng lúc này đã có chút điên cuồng rồi.
Trần Thiên Minh biết rõ Trương Lệ Linh đã sắp không chịu nổi, cho nên hắn cũng không kiềm chế nữa, sau một hồi chạy nước rút, hắn chuẩn bị phát tiết toàn bộ tình hoa vào trong người Trương Lệ Linh. Động tác lúc này của hắn càng lúc càng nhanh, biên độ cũng càng lúc càng lớn….
"A! em chết mất" Trương Lệ Linh thỏa mãn rên lên rồi ngất đi.
Sau một lúc Trần Thiên Minh chạy nước rút hắn cũng thỏa mãn dục vọng của bản thân. Sau đó hắn lại hấp thu luồng âm khí của Trương Lệ Linh…
"Lệ Linh, em tới rồi sao?" Trần Thiên Minh vừa hỏi vừa vỗ về hương đồn nhẵn bóng của nàng, vừa rồi mình mải chơi đùa ở phía trên, cũng chưa kịp thưởng thức hương đồn của nàng. Không ngờ, hương đồn của nàng vuốt ve cũng đã nghiền như vậy. Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ.
"Ừ" Trương Lệ Linh thẹn thùng gật đầu. Nàng không ngờ cảm giác sau khi đạt cao trào lại sảng khoái như thế, cảm giác đó làm cho nàng không muốn rồi khỏi người Trần Thiên Minh, hơn nữa cái đó của hắn vẫn đang ở trong người nàng.
"Nhưng… Nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn!" Trần Thiên Minh vừa nói vừa dùng sức cử động thân dưới, hắn muốn chứng minh hắn vẫn còn đủ sức để tiếp tục tác chiến.
"Hả?" Trương Lệ Linh khẽ kêu lên. Nàng không ngờ Trần Thiên Minh lại mạnh mẽ đến thế. Nàng cảm giác được cái đó của Trần Thiên Minh bên trong nàng vẫn rất cứng rắn: "Em, em mệt lắm, hết sức rồi". Trương Lệ Linh ngượng ngùng nói với Trần Thiên Minh.
"Vậy em nằm xuống để anh ở trên". Trần Thiên Minh hưng phấn nói, đã đến lúc hắn thể hiện bản lĩnh của mình. Hắn thấy không thoải mái khi lúc trước Trương Lệ Linh luôn chủ động, bản thân hắn là một đại nam nhân cho nên cảm thấy rất khó chịu.
"Ừ!" Trương Lệ Linh gật đầu. nàng chống tay lên ngực Trần Thiên Minh từ từ ngồi dậy.
Lúc trước nàng đang hưng phấn nên không thấy đau, giờ nàng thấy phía dưới đau rát. Nhưng nàng nghĩ tới Trần Thiên Minh vẫn chưa thỏa mãn, cho nên nàng chịu đựng sự đau đớn khởi động thân thể, sau đó từ từ nằm xuống giường.
"Em sao vậy?" Trần Thiên Minh âu yếm hỏi Trương Lệ Linh khi hắn thấy nàng hình như đang cố gắng nén đau, quan tâm nói. Có thể là vừa rồi nàng dùng sức quá độ, làm tổn thương tới bản thân. Bởi vì Trần Thiên Minh không hề biết đây là lần đầu của Trương Lệ Linh, bởi vì làm gì có ai lần đầu của mình mà bảo là không phải đâu?
"Không, không sao". Trương Lệ Linh lắc đầu nói.
Trần Thiên Minh ngồi dậy. Hắn vừa nhìn Trương Lệ Linh đã sợ đến ngây người lại. Hắn phát hiện trên tấm ga giường có vết máu đỏ sậm, hình như cả trên đùi hắn cũng có mấy giọt máu.
"Em, đây là lần đầu của em à?" Trần Thiên Minh cao hứng hỏi. Trần Thiên Minh rất vui mừng khi hắn nhận ra hắn là người đàn ông đầu tiên của Trương Lệ Linh. Sự thất vọng và khó chịu lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh khi nhìn vẻ mặt hớn hở, đáng ghét của Trần Thiên Minh. Nàng hung hăn trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, tức giận nói: "Có phải anh nhìn thấy em đau đớn như vậy, anh vui vẻ lắm hả?"
"Không, anh không phải là người như vậy. Trong lòng anh thương yêu em còn không hết nữa là!" Trần Thiên Minh nói xong hắn cúi xuống hôn Trương Lệ Linh.
"Hừ, em thấy anh chính là người như vậy". Trương Lệ Linh lại trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh. Vừa rồi hắn vui mừng như thế, còn nói là không phải.
"Lệ Linh, sao lúc nãy em gạt anh hả? Em rất đau đúng không?" Trần Thiên Minh nghĩ tới dáng vẻ đau đớn của Trương Lệ Linh, trong khi đó hắn lại không biết, cứ yêu cầu nàng dùng sức, động tác nhanh mạnh hơn, hắn thật hồ đồ. Sao hắn lại làm thế với nàng? Trần Thiên Minh bực bội tự đánh vào đầu mình.
"Anh có tật gì hả, sao phải tự đánh mình vậy?" Trương Lệ Linh thấy đau nhói trong lòng khi nàng thấy hành động vừa rồi của Trần Thiên Minh.
"Là do anh hồ đồ, em gạt anh, anh lại không biết. Anh xin lỗi đã làm cho em đau như thế". Trần Thiên Minh đau lòng nói.
"Em, em không sao. Với lại cũng không trách anh được. Đó là do em cũng muốn thế". Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh quan tâm đến nàng như vậy. Nàng thấy những việc mình làm lúc trước cũng đáng. Vì người đàn ông của mình bộc lộ hết cảm xúc, cho dù không thể sống với nhau tới lúc đầu bạc răng long.
"Nơi đó của em còn đau không? để anh xem nào?" Trần Thiên Minh vừa cố gắng áp chế trường thương của mình, vừa ngồi xuống xem xét chỗ bị thương ở phía dưới của Trương Lệ Linh.
"Anh, anh lưu manh!" Trương Lệ Linh sợ hãi kêu lên khi thấy Trần Thiên Minh muốn nhìn phía dưới của nàng. Mặc dù lúc trước nàng và Trần Thiên Minh đã thân mật tiếp xúc ở chỗ đó. Nhưng nàng là con gái, bản tính rụt rè, nàng xấu hổ lấy tay che hạ thể của nàng, không để cho Trần Thiên Minh nhìn.
"Anh quan tâm đến em mà!" Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh mắng hắn nên hắn giải thích cho nàng hiểu. Hơn nữa, nhìn một cái thì có gì mà xấu hổ, vừa rồi mình chẳng những nhìn mà còn sờ soạng, hơn nữa lại còn vận động ở chỗ này nữa cơ mà!
"Anh, anh đến đây đi". Trương Lệ Linh đột nhiên thấy cái vật cứng rắn của Trần Thiên Minh vẫn đang biểu tình, nàng đỏ mặt thẹn thùng nói.
"Không cần vội, anh sẽ thương yêu em thật tốt". Sau khi phát hiện ra đây là lần đầu tiên của Trương Lệ Linh Trần Thiên Minh dịu dàng hơn rất nhiều. Hắn muốn từ từ âu yếm nàng, làm cho tình yêu của hai người hòa tan vào nhau.
"Ừ!" Nghe Trần Thiên Minh nói thế Trương Lệ Linh cảm kích gật đầu. Nàng biết nàng đã lựa chọn đúng người đàn ông của đời mình. Nàng nghe mấy người bạn thân của nàng nói nhiều người dàn ông thấy gái như mèo thấy chuột. Bọn họ không quan tâm đến cảm xúc của phụ nữ, bọn họ chỉ biết ngủ tít khi đã thỏa mãn ham muốn của chính mình.
Nhưng nàng thấy Trần Thiên Minh không phải là con người như vậy. Nàng thấy bản thân nàng vẫn chưa làm cho Trần Thiên Minh thỏa mãn, nhưng hắn lại cự tuyệt nàng. Hắn còn nói không cần vội, quan tâm đến sự đau đớn của nàng. Trương Lệ Linh cảm thấy thực sự hạnh phúc khi thấy Trần Thiên Minh quan tâm, lo lắng cho nàng. Lúc này đây nàng chỉ muốn khóc, những giọt nước mắt sung sướng, hạnh phúc.
Trần Thiên Minh không nhận ra tình cảm của Trương Lệ Linh đã thay đổi.
Hắn chỉ muốn khơi lại sự ham muốn của Trương Lệ Linh, sau đó hắn mới có thể giải quyết dục vọng của hắn.
Vì vậy Trần Thiên Minh từ từ vuốt ve thân thể Trương Lệ Linh, lúc này Trương Lệ Linh cũng đã buông lỏng thân thể, lớn mật cùng Trần Thiên Minh hôn môi, hai đầu lưỡi ở trong miệng xoắn xuýt không rời.
Mà Trần Thiên Minh cũng nhẹ nhàng vuốt ve song phong của Trần Thiên Minh, cảm giác mềm mại lại săn chắc. Bởi vì đôi thỏ ngọc của nàng còn chưa có ai được thưởng thức qua cho nên đặc biệt săn chắc và rất gọn gàng.
"Ừ" Trương Lệ Linh khẽ rên lên, Trần Thiên Minh càng khiêu khích, hắn càng làm cho ham muốn của nàng nổi lên.
Nhưng Trần Thiên Minh biết như thế vẫn chưa đủ, hắn tiếp tục hôn xuống bên dưới của Trương Lệ Linh, hôn tới hạt anh đào hồng hồng kia. Sau đó, hắn dùng đầu lưỡi từ nhấm nháp hạt anh đào nhỏ kia.
"A!" Trương Lệ Linh không nhịn dược lại rên lên, hai hạt anh đào là chỗ mẫn cảm nhất trên người nàng, giờ Trần Thiên Minh đang đùa nghịch ở đó, hắn làm cho nàng không thể kiềm chế được. Hơn nữa đã được nếm qua thú vui giường chiếu, cho nên giờ đây lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trần Thiên Minh di chuyển tay xuống bên dưới. Bởi vì chỗ đó của Trương Lệ Linh vẫn còn đau nên hắn không dám đưa tay vuốt ve, bàn tay hắn chỉ nhẹ lướt qua bãi cỏ non của nàng, hắn lại nhẹ nhàng vuốt quanh bộ phận mẫn cảm của nàng. Trần Thiên Minh cảm thấy lạch đào nguyên của Trương Lệ Linh lại đã bắt đầu ẩm ướt.
Thấy thế Trần Thiên Minh biết hắn đã thành công. Hắn tiếp tục dùng miệng thiêu đậu hai cái hạt hồng hào của Trương Lệ Linh, ngón tay hắn vẫn nhẹ nhàng dạo quanh phía dưới của nàng.
"Đừng, Thiên Minh. Em, em lại muốn rồi". Trương Lệ Linh nỉ non nói với Trần Thiên Minh. Khi Trần Thiên Minh khiếu khích bên dưới, nàng cảm thấy dục hỏa trong người càng lúc càng mạnh, thiêu đốt toàn thân nàng. Sau cùng nàng cảm thấy phía dưới rất ngứa ngáy, chỉ muốn cái vật cứng rắn của Trần Thiên Minh.
Nhưng Trần Thiên Minh không vội tiến vào. Hắn tiếp tục hôn Trương Lệ Linh, vuốt ve nàng.
Sau một hồi Trương Lệ Linh không chịu được nữa nàng hét lên mấy tiếng.
Hai chân nàng không tự chủ được run lên vì hưng phấn. Bây giờ nàng cảm thấy cực kỳ ham muốn.
"Thiên…Thiên Minh, mau… mau cho em. Em, em không chịu được nữa". Trương Lệ Linh không nghĩ gì nữa, nàng đưa tay cầm cái vật cứng như thép của Trần Thiên Minh kéo xuống phía dưới.
"Đừng, em đừng dùng sức, nhanh buông tay ra. Anh sẽ bắt đầu ngay". Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh muốn cho tiểu đệ của hắn được tắm nước suối ở lạch đào nguyên của nàng nên hắn vội ngẩng đầu nói với nàng.
Trần Thiên Minh vội điều chỉnh vị trí, hắn từ từ tiến vào dòng suối tràn đầy nước của Trương Lệ Linh.
"A!" Trương Lệ Linh hưng phấn kêu lên. Bởi vì luc này nàng đã xuân tình phơi phới. Nàng không quan tâm đến việc mình đang bị đau, hay là ngứa nữa.
Sau khi Trần Thiên Minh tiến vào, vẫn không dám vận động, hắn dừng lại không tiếp tục công tới, mà nhẹ nàng hôn lên đôi tuyết phong, muốn chờ một lúc sau mới vận động.
"Không, không nên như vây….. Anh, anh hoạt động đi!" Trương Lệ Linh kêu lớn.
Nghe Trương Lệ Linh nói thế, Trần Thiên Minh không dám trì hoãn nữa. Hắn vội nhỏm người lên nhưng hắn sợ Trương Lệ Linh đau cho nen khong dùng sức, động tác cũng nhẹ nhàng.
"A!" Trương Lệ Linh cao hứng rên lên. Nàng lại thấy thân thể mình như bay lên. Nàng cảm thấy lửa tình của nàng đã truyền lên tới não. Nàng không suy nghĩ hơn thiệt gì nữa, nàng chỉ muốn động tác của Trần Thiên Minh trên người nàng nhanh hơn, để cho nàng sớm được đưa lên thiên đường.
Cuối cùng Trần Thiên Minh cũng không thể kiềm chế bản thân được nữa. Hắn thấy Trương Lệ Linh đã hưng phấn vô cùng, có vẻ như nàng đã bắt đầu phối hợp với hắn. Trần Thiên Minh bắt đầu tăng tốc, mạnh mẽ hoạt động tại chốn phồn hoa kia….
"A. Đừng……, ôi!" Trương Lệ Linh ra sức rên rỉ.
Có thể do vấn đề tích cách, nàng rên rỉ lớn, nhưng chị Yến cùng Lưu Mỹ Cầm thì không. Cho nên, Trần Thiên Minh nghe Trương Lệ Linh lớn tiếng như vậy, thân thể hắn càng thêm hưng phấn, cày bừa càng nhiệt tình.
Lúc này Trương Lệ Linh không thấy đau đớn nữa. Hai tay nàng ôm lấy cổ Trần Thiên Minh. Nàng cũng bắt đầu phối hiợp với từng động tác của Trần Thiên Minh.
"Chính là như vậy… Em chết mất…" Trương Lệ Linh hưng phấn cấu lên người Trần Thiên Minh. Một lúc lại nói mê, một hồi lại liều mạng mà lắc đầu, dường như động tác của nàng lúc này đã có chút điên cuồng rồi.
Trần Thiên Minh biết rõ Trương Lệ Linh đã sắp không chịu nổi, cho nên hắn cũng không kiềm chế nữa, sau một hồi chạy nước rút, hắn chuẩn bị phát tiết toàn bộ tình hoa vào trong người Trương Lệ Linh. Động tác lúc này của hắn càng lúc càng nhanh, biên độ cũng càng lúc càng lớn….
"A! em chết mất" Trương Lệ Linh thỏa mãn rên lên rồi ngất đi.
Sau một lúc Trần Thiên Minh chạy nước rút hắn cũng thỏa mãn dục vọng của bản thân. Sau đó hắn lại hấp thu luồng âm khí của Trương Lệ Linh…
Tác giả :
Dạ Độc Túy