Lưu Manh Lão Sư
Chương 27: Hoa nhỏ
"Thầy, chào buổi sáng." Tiểu Hồng mở cửa đánh thức Trần Thiên Minh. Bởi vì có khi Trần Thiên Minh không có mặt ở trường học, cho nên hắn đã đem chìa khóa phòng đưa cho Tiểu Hồng, thuận tiện cho việc nàng cầm giúp hắn bài tập và các thứ khác.
"Bây giờ là mấy giờ rồi? Tiểu Hồng" Tối qua tuy Lâm Quốc đưa hắn về trường, nhưng mà về đến nơi thì cũng đã quá muộn rồi. Cho nên hiện giờ Trân Thiên Minh cũng chưa muốn rời giường. Có khi hắn phải chăm chỉ luyện "Hương Ba Công" thôi.
"Sắp đến giờ dạy buổi sáng rồi, thầy còn không mau dậy đi" Tiểu Hồng vừa nhìn thấy Trần Thiên Minh còn chưa muốn đứng dậy, nàng vô cùng tực giận nói. "Thầy nhìn xem, cả phòng đầy quần áo bẩn. Còn không mau thức dậy!" Tiểu Hồng yên lặng đem quần áo mà tối qua hắn cởi ra vứt vào thùng, định trưa nay sẽ đem đi giặt. Đối với Trần Thiên Minh, Tiểu Hồng cũng rất thích cái người vừa như anh lại vừa là thầy giáo này. Hắn có học thức uyên bác, ngôn ngữ thì hài hước, cho nên trên lợp đám học sinh cũng rất yêu thích lão sư rất đẹp trai này. Đặc biệt là Tiểu Hồng, nàng rất chăm chú nghe bài giảng của thầy Trần này. Bạn học Tiểu Lệ của nàng cũng háo sắc nói, nếu có thể gả cho thầy Trần, cho dù giảm thọ mười năm cũng đáng.
Tiểu Hồng cảm thấy thầy Trần có một loại ma lực vô hình hấp dẫn nàng, cho nên nàng khi không có việc gì cũng thường xuyên chạy đến tìm thầy Trần, cứ như là có thể liếc mắt nhìn thấy hắn một chút là tốt rồi. Nàng cảm thấy có thể nhìn thấy, tiếp xúc với thầy Trần thêm một chút là tâm lý đã cảm thấy thoải mái rồi, cứ như là được uống mật ong vậy. Nàng còn cảm thấy thầy Trần có một loại cảm giác rất thân thuộc, cho nên trừ khi đi học, còn lại nàng vẫn không coi thầy Trần là thầy giáo, nàng luôn coi thầy Trần là một người anh đáng kính, còn cái… loại cảm giác kia nàng chỉ có thể chôn sâu trong lòng mà thôi.
"Để cho thầy ngủ một chút, dù sao đến tiết ba mới có lớp mà" Trần Thiên Minh lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp, hắn cũng không thèm để ý đến Tiểu Hồng đang kêu réo bên cạnh nữa.
"Heo lười, dậy đi!" Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh lại xoay người ngủ tiếp, nàng vô cùng tức giận gọi lớn. Bình thường nàng giống như một tiểu muội quan tâm đến ca ca đối với Trần Thiên Minh, nếu ngày nào Trần Thiên Minh ngủ lười, nàng sẽ không nấu cơm hôm đó, nàng cũng đã nói với hắn vài lần rồi. Có một lần, Tiểu Lệ hỏi nàng có phải đã thích thầy Trần rồi đúng không, có phải nàng muốn làm sư nương của mọi người không. Tiểu Hồng mặt đỏ bừng vội vàng mắng Tiểu Lệ nói bậy.
Tiểu Hồng làm loạn khiến cho Trần Thiên Minh không thể ngủ được, hắn vội vàng đem chăn chùm kín cả đầu luôn.
Lần này thật sự khiến Tiểu Hồng rất tức giận, nàng thấy Trần Thiên Minh lấy chăn chùm kín cả người rồi, căn bản không thèm nghe lời nói của nàng. Tiểu Hồng phát hỏa, lập tức dùng sắc kéo chăn của Trần Thiên Minh xuống, sau đó liên tục nói: "Em xem anh còn có thể ngủ lại được không".
"A!" khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hồng đỏ bừng, kêu lớn.
Thì ra tối qua Trần Thiên Minh quá mệt mỏi, ngã xuống giường cái là ngủ luôn, bên dưới chỉ còn mặc mỗi "quần siêu nhân". Bởi vì buổi sáng có chút xúc động nên đã sớm biến thành một cái lều rồi, phảng phát như muốn nhảy ra vậy. Bình thường Trần Thiên Minh đều mặc quần đùi đi ngủ, vì thế hôm nay đặc biệt là rất "nổi bật".
Trần Thiên Minh vội vàng giật lại chăn, sau đó mặc vội quần đùi vào.
Tiểu Hồng vội vàng xoay người lại, lấy tay che đi gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng đang muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Ai mà ngờ được thầy Trần hôm nay lại chỉ mặc mỗi một cái quần lót chứ, bình thường hắn thường mặc quần đùi mà. Lần này quả thật là xấu hổ chết mất, mình đã nhìn thấy thầy Trần chỉ mặc "quần siêu nhân", đặc biệt là phía dưới lại còn cao như vậy chứ. Cái… kia, cái… kia. Thật sự là ngượng chết mất. Tiểu Hồng bây giờ thật sự không biết nói gì là tốt đây, loại chuyện này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, vì thế bình thường nàng có thông minh lanh lợi bao nhiêu thì hiện giờ cũng bó tay không có biện pháp gì.
"Tiểu, Tiểu Hồng, vừa rồi em nhìn thấy cái gì không?" Trần Thiên Minh vô cùng cẩn thận hỏi. Hắn không ngờ được lại để đệ tử đắc ý của mình chứng kiến cảnh tượng xấu hổ này, hắn quả thật cũng đang rất xấu hổ.
"Thầy còn nói, còn nói…" Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh hỏi như vậy, vẻ mặt rất xấu hổ dứ dứ nắm tay, nàng dùng nắm tay nhỏ nhắn của mình đánh loạn trên người Trần Thiên Minh.
Cũng không biết là Tiểu Hồng vô tình hay cố ý, bởi vì nàng đang đem cả cơ thể mình dựa vào lòng Trần Thiên Minh, cặp thỏ ngọc đang phát dục của nàng thì liên tục cọ sát vào người Trần Thiên Minh. Thành ra cả đôi nắm tay xinh xắn cùng với cặp thỏ ngọc mềm mại đều dựa vào người hắn. Đây không phải là muốn lấy cái mạng già của hắn sao? Trần Thiên Minh trong lòng âm thầm kêu lớn.
Càng khiến Trần Thiên Minh kêu khổ đó chính là phía dưới của Tiểu Hồng thình thoảng lại nhẹ nhàng va chạm với cái lều của hắn, hiện tại nơi đó đã cứng đến mức không thể cứng hơn nữa. Đã vậy lại còn có thêm hương thơm của xử nữ, khiến thú tính của Trần Thiên Minh khó mà khống chế được, ngón tay cũng đã bắt đầu không nghe lời, mà hắn cũng đã sắp khống chế không nổi nữa rồi.
Hắn hiện giờ chỉ cảm thấy ý nghĩ trong đầu bốc lên, một cỗ xúc động từ bên dưới đang xông lên đại não, hắn cảm thấy mình đang bắt đầu muốn bộc phát.
Trần Thiên Minh cố cắn răng, cố gắng bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Hồng, cố gắng kéo dài khoảng cách với tiểu yêu tinh lơ đễnh mà hại người này, sau đó nói: "Thầy không nói, không nói mà được sao?"
"Hừ, em quyết không tha cho thầy đâu" Tiểu Hồng khó khăn lắm mới nói được. Nàng chu miệng, ném cho hắn một cái mị nhãn, sau đó nói một câu càng chết người hơn.
Trần Thiên Minh bị biểu hiện này của Tiểu Hồng mê hoặc đến ngây ngốc. Tiểu nha đầu này học được ở đâu cái kiểu thần thái này vậy, như vậy lớn lên không phải là mê chết nam nhân mới lạ đó.
Tiểu Hồng bây giờ mới phát hiện ra Trần Thiên Minh vẫn đang nắm lấy ngọc thủ nhỏ nhắn của nàng, trên mặt lập tức xuất hiện một vầng mây hồng, nàng rất muốn rút tay lại, nhưng toàn thân lại mềm nhũn vô lực, một chút khí lực cũng không thể sử dụng được.
"Tiểu Hồng, mấy giờ rồi, có phải là sắp lên lớp hay không?" Trần Thiên Minh cố gắng bình tĩnh lại nói, tại sao lực không chế của mình lại kém như vậy chứ. Đặc biệt là sau lần bị con côn trùng kia cắn phải, chính mình tâm lý hình như biến đổi, cứ nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp gợi cảm là cái… kia lại, có khí phải phí rất nhiều công sức mới khống chế được mình tránh suy nghĩ lung tung.
"Cũng sắp rồi. Thầy Trần, thầy tốt nhât là đứng dậy. Em vừa rồi đã tiện thể mua bữa sáng cho thầy, hiện đang đặt trên bàn, thầy lát nữa nhớ ăn, bữa sáng là không được bỏ đâu" Tiểu Hồng sợ rằng Trần Thiên Minh không ăn sáng, lúc đó sẽ bị đau dạ dày, vì thế cảm thấy rất đau lòng.
"Tốt rồi, cảm ơn em, em mua mất bao nhiêu tiền. Thầy trả cho" Trần Thiên Minh lại đi tìm tiền, một đệ tử thì làm gì ra tiền chứ, hơn nữa nghe Tiểu Linh nói thì nhà Tiểu Hồng cũng không giàu có gì, hơn nữa nàng lại còn là con lớn trong nhà, bên dưới còn có một tiểu muội và một tiểu đệ nữa.
"Không cần, cũng chỉ chút tiền mà thôi" Tiểu Hồng tất nhiên không muốn lấy tiền của Trần Thiên Minh.
"Cầm lấy" Trần Thiên Minh lập tức đưa ra 200 đồng.
"Không cần" Tiểu Hồng lắc lắc đầu.
"Em không cần, vậy em mang bữa sáng về đi, thầy sau này không cần em mua bữa sáng cho thầy nữa" Trần Thiên Minh lập tức đứng dậy cầm bữa sáng đưa cho Tiểu Hồng.
"Vậy, vậy cũng không cần nhiều như vậy" Tiểu Hồng chính là vẫn không chịu lấy.
"Em sau này còn có thể mua giúp thầy, mà cũng không phải là một lần dùng hết cả 200 đồng, mà coi như là thầy đưa cho tiểu muội của minh vậy." Trần Thiên Minh vẫn nhẫn nại khuyến Tiểu Hồng.
"Em có thể làm tiểu muội của thầy sao?" Tiểu Hồng cao hứng nói.
"Ừm, em không lấy tiền, vậy có nghĩa là không nhận vị ca ca này rồi" Trần Thiên Minh lại trêu Tiểu Hồng, hắn phát hiện nàng bây giờ rất đáng yêu.
"Vậy sau này lúc không có ai em gọi anh là đại ca nhé" Khuôn mặt của Tiểu Hồng cao hứng trông giống hệt như một đóa hoa rất xinh đẹp.
"Có thể, giờ thì em cầm tiền đi!" Trần Thiên Minh gật dầu cười cười.
"Nhớ đó, vậy thì quần áo của anh sau khi tan học em sẽ đến giặt. Đại ca!" Tiểu Hồng cầm lấy tiền, sau đó vô cùng cao hứng nhảy ra ngoài.
"Tiểu nha đầu ngốc này" Trần Thiên Minh cười nói. Bình thường nhìn Tiểu Hồng có chút buồn buốn, hiện giờ nàng đang rất cao hứng, không cón vẻ buồn như mọi khi nữa, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất cao hứng. Thật sự có một tiểu muội cũng không tồi, ai bảo trong nhà chỉ có mình hắn chứ, bình thường hắn đều bị bố mẹ hoặc Yến tỷ khi dễ thôi.
"Bây giờ là mấy giờ rồi? Tiểu Hồng" Tối qua tuy Lâm Quốc đưa hắn về trường, nhưng mà về đến nơi thì cũng đã quá muộn rồi. Cho nên hiện giờ Trân Thiên Minh cũng chưa muốn rời giường. Có khi hắn phải chăm chỉ luyện "Hương Ba Công" thôi.
"Sắp đến giờ dạy buổi sáng rồi, thầy còn không mau dậy đi" Tiểu Hồng vừa nhìn thấy Trần Thiên Minh còn chưa muốn đứng dậy, nàng vô cùng tực giận nói. "Thầy nhìn xem, cả phòng đầy quần áo bẩn. Còn không mau thức dậy!" Tiểu Hồng yên lặng đem quần áo mà tối qua hắn cởi ra vứt vào thùng, định trưa nay sẽ đem đi giặt. Đối với Trần Thiên Minh, Tiểu Hồng cũng rất thích cái người vừa như anh lại vừa là thầy giáo này. Hắn có học thức uyên bác, ngôn ngữ thì hài hước, cho nên trên lợp đám học sinh cũng rất yêu thích lão sư rất đẹp trai này. Đặc biệt là Tiểu Hồng, nàng rất chăm chú nghe bài giảng của thầy Trần này. Bạn học Tiểu Lệ của nàng cũng háo sắc nói, nếu có thể gả cho thầy Trần, cho dù giảm thọ mười năm cũng đáng.
Tiểu Hồng cảm thấy thầy Trần có một loại ma lực vô hình hấp dẫn nàng, cho nên nàng khi không có việc gì cũng thường xuyên chạy đến tìm thầy Trần, cứ như là có thể liếc mắt nhìn thấy hắn một chút là tốt rồi. Nàng cảm thấy có thể nhìn thấy, tiếp xúc với thầy Trần thêm một chút là tâm lý đã cảm thấy thoải mái rồi, cứ như là được uống mật ong vậy. Nàng còn cảm thấy thầy Trần có một loại cảm giác rất thân thuộc, cho nên trừ khi đi học, còn lại nàng vẫn không coi thầy Trần là thầy giáo, nàng luôn coi thầy Trần là một người anh đáng kính, còn cái… loại cảm giác kia nàng chỉ có thể chôn sâu trong lòng mà thôi.
"Để cho thầy ngủ một chút, dù sao đến tiết ba mới có lớp mà" Trần Thiên Minh lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp, hắn cũng không thèm để ý đến Tiểu Hồng đang kêu réo bên cạnh nữa.
"Heo lười, dậy đi!" Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh lại xoay người ngủ tiếp, nàng vô cùng tức giận gọi lớn. Bình thường nàng giống như một tiểu muội quan tâm đến ca ca đối với Trần Thiên Minh, nếu ngày nào Trần Thiên Minh ngủ lười, nàng sẽ không nấu cơm hôm đó, nàng cũng đã nói với hắn vài lần rồi. Có một lần, Tiểu Lệ hỏi nàng có phải đã thích thầy Trần rồi đúng không, có phải nàng muốn làm sư nương của mọi người không. Tiểu Hồng mặt đỏ bừng vội vàng mắng Tiểu Lệ nói bậy.
Tiểu Hồng làm loạn khiến cho Trần Thiên Minh không thể ngủ được, hắn vội vàng đem chăn chùm kín cả đầu luôn.
Lần này thật sự khiến Tiểu Hồng rất tức giận, nàng thấy Trần Thiên Minh lấy chăn chùm kín cả người rồi, căn bản không thèm nghe lời nói của nàng. Tiểu Hồng phát hỏa, lập tức dùng sắc kéo chăn của Trần Thiên Minh xuống, sau đó liên tục nói: "Em xem anh còn có thể ngủ lại được không".
"A!" khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hồng đỏ bừng, kêu lớn.
Thì ra tối qua Trần Thiên Minh quá mệt mỏi, ngã xuống giường cái là ngủ luôn, bên dưới chỉ còn mặc mỗi "quần siêu nhân". Bởi vì buổi sáng có chút xúc động nên đã sớm biến thành một cái lều rồi, phảng phát như muốn nhảy ra vậy. Bình thường Trần Thiên Minh đều mặc quần đùi đi ngủ, vì thế hôm nay đặc biệt là rất "nổi bật".
Trần Thiên Minh vội vàng giật lại chăn, sau đó mặc vội quần đùi vào.
Tiểu Hồng vội vàng xoay người lại, lấy tay che đi gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng đang muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Ai mà ngờ được thầy Trần hôm nay lại chỉ mặc mỗi một cái quần lót chứ, bình thường hắn thường mặc quần đùi mà. Lần này quả thật là xấu hổ chết mất, mình đã nhìn thấy thầy Trần chỉ mặc "quần siêu nhân", đặc biệt là phía dưới lại còn cao như vậy chứ. Cái… kia, cái… kia. Thật sự là ngượng chết mất. Tiểu Hồng bây giờ thật sự không biết nói gì là tốt đây, loại chuyện này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, vì thế bình thường nàng có thông minh lanh lợi bao nhiêu thì hiện giờ cũng bó tay không có biện pháp gì.
"Tiểu, Tiểu Hồng, vừa rồi em nhìn thấy cái gì không?" Trần Thiên Minh vô cùng cẩn thận hỏi. Hắn không ngờ được lại để đệ tử đắc ý của mình chứng kiến cảnh tượng xấu hổ này, hắn quả thật cũng đang rất xấu hổ.
"Thầy còn nói, còn nói…" Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh hỏi như vậy, vẻ mặt rất xấu hổ dứ dứ nắm tay, nàng dùng nắm tay nhỏ nhắn của mình đánh loạn trên người Trần Thiên Minh.
Cũng không biết là Tiểu Hồng vô tình hay cố ý, bởi vì nàng đang đem cả cơ thể mình dựa vào lòng Trần Thiên Minh, cặp thỏ ngọc đang phát dục của nàng thì liên tục cọ sát vào người Trần Thiên Minh. Thành ra cả đôi nắm tay xinh xắn cùng với cặp thỏ ngọc mềm mại đều dựa vào người hắn. Đây không phải là muốn lấy cái mạng già của hắn sao? Trần Thiên Minh trong lòng âm thầm kêu lớn.
Càng khiến Trần Thiên Minh kêu khổ đó chính là phía dưới của Tiểu Hồng thình thoảng lại nhẹ nhàng va chạm với cái lều của hắn, hiện tại nơi đó đã cứng đến mức không thể cứng hơn nữa. Đã vậy lại còn có thêm hương thơm của xử nữ, khiến thú tính của Trần Thiên Minh khó mà khống chế được, ngón tay cũng đã bắt đầu không nghe lời, mà hắn cũng đã sắp khống chế không nổi nữa rồi.
Hắn hiện giờ chỉ cảm thấy ý nghĩ trong đầu bốc lên, một cỗ xúc động từ bên dưới đang xông lên đại não, hắn cảm thấy mình đang bắt đầu muốn bộc phát.
Trần Thiên Minh cố cắn răng, cố gắng bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Hồng, cố gắng kéo dài khoảng cách với tiểu yêu tinh lơ đễnh mà hại người này, sau đó nói: "Thầy không nói, không nói mà được sao?"
"Hừ, em quyết không tha cho thầy đâu" Tiểu Hồng khó khăn lắm mới nói được. Nàng chu miệng, ném cho hắn một cái mị nhãn, sau đó nói một câu càng chết người hơn.
Trần Thiên Minh bị biểu hiện này của Tiểu Hồng mê hoặc đến ngây ngốc. Tiểu nha đầu này học được ở đâu cái kiểu thần thái này vậy, như vậy lớn lên không phải là mê chết nam nhân mới lạ đó.
Tiểu Hồng bây giờ mới phát hiện ra Trần Thiên Minh vẫn đang nắm lấy ngọc thủ nhỏ nhắn của nàng, trên mặt lập tức xuất hiện một vầng mây hồng, nàng rất muốn rút tay lại, nhưng toàn thân lại mềm nhũn vô lực, một chút khí lực cũng không thể sử dụng được.
"Tiểu Hồng, mấy giờ rồi, có phải là sắp lên lớp hay không?" Trần Thiên Minh cố gắng bình tĩnh lại nói, tại sao lực không chế của mình lại kém như vậy chứ. Đặc biệt là sau lần bị con côn trùng kia cắn phải, chính mình tâm lý hình như biến đổi, cứ nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp gợi cảm là cái… kia lại, có khí phải phí rất nhiều công sức mới khống chế được mình tránh suy nghĩ lung tung.
"Cũng sắp rồi. Thầy Trần, thầy tốt nhât là đứng dậy. Em vừa rồi đã tiện thể mua bữa sáng cho thầy, hiện đang đặt trên bàn, thầy lát nữa nhớ ăn, bữa sáng là không được bỏ đâu" Tiểu Hồng sợ rằng Trần Thiên Minh không ăn sáng, lúc đó sẽ bị đau dạ dày, vì thế cảm thấy rất đau lòng.
"Tốt rồi, cảm ơn em, em mua mất bao nhiêu tiền. Thầy trả cho" Trần Thiên Minh lại đi tìm tiền, một đệ tử thì làm gì ra tiền chứ, hơn nữa nghe Tiểu Linh nói thì nhà Tiểu Hồng cũng không giàu có gì, hơn nữa nàng lại còn là con lớn trong nhà, bên dưới còn có một tiểu muội và một tiểu đệ nữa.
"Không cần, cũng chỉ chút tiền mà thôi" Tiểu Hồng tất nhiên không muốn lấy tiền của Trần Thiên Minh.
"Cầm lấy" Trần Thiên Minh lập tức đưa ra 200 đồng.
"Không cần" Tiểu Hồng lắc lắc đầu.
"Em không cần, vậy em mang bữa sáng về đi, thầy sau này không cần em mua bữa sáng cho thầy nữa" Trần Thiên Minh lập tức đứng dậy cầm bữa sáng đưa cho Tiểu Hồng.
"Vậy, vậy cũng không cần nhiều như vậy" Tiểu Hồng chính là vẫn không chịu lấy.
"Em sau này còn có thể mua giúp thầy, mà cũng không phải là một lần dùng hết cả 200 đồng, mà coi như là thầy đưa cho tiểu muội của minh vậy." Trần Thiên Minh vẫn nhẫn nại khuyến Tiểu Hồng.
"Em có thể làm tiểu muội của thầy sao?" Tiểu Hồng cao hứng nói.
"Ừm, em không lấy tiền, vậy có nghĩa là không nhận vị ca ca này rồi" Trần Thiên Minh lại trêu Tiểu Hồng, hắn phát hiện nàng bây giờ rất đáng yêu.
"Vậy sau này lúc không có ai em gọi anh là đại ca nhé" Khuôn mặt của Tiểu Hồng cao hứng trông giống hệt như một đóa hoa rất xinh đẹp.
"Có thể, giờ thì em cầm tiền đi!" Trần Thiên Minh gật dầu cười cười.
"Nhớ đó, vậy thì quần áo của anh sau khi tan học em sẽ đến giặt. Đại ca!" Tiểu Hồng cầm lấy tiền, sau đó vô cùng cao hứng nhảy ra ngoài.
"Tiểu nha đầu ngốc này" Trần Thiên Minh cười nói. Bình thường nhìn Tiểu Hồng có chút buồn buốn, hiện giờ nàng đang rất cao hứng, không cón vẻ buồn như mọi khi nữa, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất cao hứng. Thật sự có một tiểu muội cũng không tồi, ai bảo trong nhà chỉ có mình hắn chứ, bình thường hắn đều bị bố mẹ hoặc Yến tỷ khi dễ thôi.
Tác giả :
Dạ Độc Túy