Lưu Manh Lão Sư
Chương 25: Sòng bài Thường Nhạc
"Cầm lấy, đây là năm vạn, anh cứ dùng thoải mái. Tôi chỉ dùng hai, ba vạn là được" Ngồi trên xe, Trần Thiên Minh đưa năm vạn cho Lâm Quốc.
"Lão đại, anh cho tôi? Tôi sẽ không bài bạc đâu, tiền anh cho, chưa đến nửa giờ sẽ thua toàn bộ" Lâm Quốc nghĩ không ra tại sao Trần Thiên Minh lại cho một người chưa từng đánh thắng tiền để cờ bạc, vậy chẳng phải là ném tiền đi sao?
"Anh sợ thua cái gì? Không phải chỉ năm vạn sao? Tôi thắng lại là được. Bây giờ hai anh em đi đánh bài, đương nhiên là phải có thắng có thua, anh thua năm vạn, tôi thắng lại tám trăm vạn. Cái này gọi là có qua có lại" Trần Thiên Minh cười cười, Lâm Quốc là một người thành thật, rất tốt.
"Tiểu Tô và Tiểu Ba đi theo anh, còn các anh em khác theo tôi, Phùng Hào, mấy cái túi chuẩn bị xong chưa?" Trần Thiên Minh quay đầu lại hỏi, sẳn tiện kiểm tra mấy cái túi đựng tiền như thế nào rồi.
"Minh ca, không vấn đề gì, không một cái lỗ nhỏ, tiền nếu nó có chạy vào, tôi sẽ không để nó chạy ra mất" Phùng Hào trong thời khắc khẩn trương này cũng nói ra được một câu hài hước.
"Ha ha…" Mọi người cười rộ lên.
"Đi, đến lúc rồi!" Trần Thiên Minh nhìn mọi người đã ổn định tinh thần, liền lập tức xuất phát.
Sòng bạc Thường Nhạc kỳ thật là một khu biệt viên ở thôn quên, muốn đi vào phải tiến hành kiểm tra toàn thân, có một người cầm cái máy dò kim loại quét tới quét lui trên người, bất quá đám Trần Thiên Minh bọn họ đã để "đồ chơi" lại trên xe. Nghe Lâm Quốc nói, con đường vừa nãy là lối vào duy nhất, có rất nhiều tên giám sát. Trong vài dặm gần đều có người tuần tra, nếu phát hiện có gì không đúng, sòng bạc lập tức giải tán.
Bất quá, nhân viên sòng bạc và khách chơi có mối giao hảo rất tốt, chỉ cần có gì đó không ổn, bọn họ đều sớm biết. Đây cũng là chổ hấp dẫn của cái sòng Thường Nhạc này, không ai muốn khi đang bài bạc bị quấy rầy, đặc biệt là cảnh sát quấy rầy. Khi tiến vào đại đình viện, có thể nhìn thấy một tòa kiến trúc đồ sộ, rất tráng lệ. Mới vừa rồi, Trần Thiên Minh vận công xem xét một chút, phát hiện ra bốn phía đầy người, trên tay mỗi người đều cầm một vật, có thể là súng.
Vào trong nhà, Trần Thiên Minh phát hiện ra nơi này không giống như sòng của Đại Ngưu. Sòng của Đại Ngưu hết sức náo nhiệt, mà nơi này lại chẳng ồn ào, nhưng yên tĩnh không có nghĩa là không có người, ngược lại còn đông gấp đôi sòng của Đại Ngưu. Chỉ là mọi người đều không lớn tiếng ồn ào, có khi chỉ nói một hai câu, bình thường đều vùi đầu vào bài bạc. Mỗi bàn cũng không nhiều người chơi, nhưng lại có rất nhiều người cung kính nhìn, không nói lời nào, chỉ là đưa mắt nhìn bốn phía, phỏng chừng là đám bảo vệ của người chơi.
Đối với Trần Thiên Minh đã cờ bạc quen tay, chỉ trong chốc lát, hắn đã thắng hơn trăm vạn, chỉ là hắn không có điên, không chơi trò ăn non thắng lớn đặt nhỏ bảo toàn vốn. Còn nhà cái cũng không phải là kẻ bất tài, cũng chỉ chốc lát, một trăm vạn kia đã lấy lại một nửa.
Phùng Hào đứng bên cạnh, gấp gáp nói: "Minh ca, vừa thắng hơn trăm vạn, chỉ mới thua một ván, đã mất năm mươi vạn, tôi thấy vận khí anh không được tốt, tốt nhất là trở lại đánh nhỏ thôi!"
"Không vội, từ từ mà chơi" Trần Thiên Minh nhìn vài người theo hắn có vẻ sốt ruột, cười nói.
"Còn chơi sao?" Phùng Hào nhỏ thầm nói, một lần thua năm mươi vạn, cả đời hắn cũng không thể kiếm được.
Trần Thiên Minh quay đầu lại nhỏ giọng nói với Phùng Hào: "Chỉ thắng không thua, vậy còn gọi là bài bạc sao? Phải gọi là thắng tiền. Nếu như người của sòng bài phát hiện, chúng ta không thể quay về được, bọn chúng đều có súng. Thắng nhiều thua ít, là mục đích của tôi lần này đến sòng Thường Nhạc này. Lần chuyện gì, đều phải chừa đường lui, hiểu không?"
Phùng Hào gật đầu miễn cưỡng, cái giải thích cao siêu như vậy, người như hắn làm sao mà hiểu nổi. Nếu như kêu hắn đi tới đánh một người, đánh ngã như thế nào, cái này ít nhiều hắn cũng hiểu được.
Trần Thiên Minh một tay buông bài, đi đến chỗ Lâm Quốc đánh tại bàn số chín, hỏi:"Thế nào? Vận may có mỉm cười không?"
"Tôi thắng hai vạn " Lâm Quốc cao hứng nói. Không tưởng được hôm nay hắn lại tốt số như vậy, đụng đến đâu là bài tốt đến đó, toàn là tám với chín, vừa đánh bài vừa uống, con mẹ nó sảng khoái quá "Tay của anh có thơm không? Lão đại"
"Anh ấy bắt đầu thắng hơn trăm vạn, nhưng vừa rồi lại thua năm mươi vạn" Phùng Hào nói, tựa như năm mươi vạn này, đủ đốt chết hắn.
"Mày biết cái gì? Lão đại làm việc mày hiểu được sao? Mày chỉ cần ở bên cạnh nhìn, không được nói lời nào, làm người câm điếc, nghe chưa?" Lâm Quốc gỗ đầu Phùng Hào một cái, nói. Nhìn Trần Thiên Minh có vẻ không quan tâm, trong lòng hắn biết thân biết phận, cho nên cũng không lo lắng.
"Anh cứ chơi tiếp đi, tôi cũng phải tập trung chuyên môn rồi" Trần Thiên Minh vỗ vai Lâm Quốc một cái, quay đầu lại chỗ cũ. Thua nhiều như vậy, phải thắng lại vài trăm vạn mới được, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
"Năm mươi vạn, mua lớn" Trần Thiên Minh nói với Tiểu Tô, lúc này hắn muốn mua gấp ba, như vậy có thể thắng được một trăm năm mươi vạn.
"Minh ca, là lớn!" Phùng Hào nhìn thấy mấy con số, bốn, năm, sáu, mở ra là lớn, cao hứng nói. Vừa rồi hắn khẩn trương đến nổi tim muốn rớt ra ngoài. Ôi, quần áo ướt hết rồi.
"Tốt, cất một trăm năm mươi vạn này vào túi. Sau đó dùng năm mươi vạn mua lớn tiếp" Trần Thiên Minh muốn dùng năm mươi vạn này để thắng, không cần phải dùng quá nhiều tiền, sự tình quá lớn, có thể khiến người khác chú ý.
Lúc này, cao hứng nhất chính là Phùng Hào. Tiền trong túi hắn cầm đã hơn tám trăm vạn. Mặc dù Minh ca của hắn không phải lần nào cũng thắng, thắng hai ba ván thì mới thua lại một, nếu không, tiền trong túi sẽ càng nhiều hơn. Tám trăm vạn, trời ơi, nhiều tiền quá. Quốc ca sáng nay có nói với đám anh em rằng muốn đưa Minh ca đến sòng Thường Nhạc này đánh bài, vốn tưởng cầm tám, mười vạn vào chơi, được thì thắng, không thì thôi. Nhưng bây giờ, trong túi đã hơn tám trăm vạn, làm cho hắn có cảm giác, giống như đang nằm mơ vậy, muốn đưa tay tát một cái lên mặt xem đang tỉnh hay mơ. Minh ca thật lợi hại, khó trách tại sao Quốc ca sống chết gì cũng bắt mọi người đi theo Minh ca.
"Anh chàng đẹp trai, vận khí của anh rất tốt" Một mùi thơm xông vào mũi. Một thân hình gợi cảm đứng trước mặt Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh bắt đầu đánh giá, một cái áo mỏng bằng tơ tằm màu đen bó sát người, có thể thoáng thấy được áo lót bên trong, cái váy ngắn màu trắng ôm sát cặp đùi làm lộ ra cặp chân dài trắng như ngọc. Quả là một cô gái hấp dẫn, bất quá, đây là một bông hồng có gai, vì sau nàng là ba tên bảo vệ to con tráng kiện.
Nhìn ba tên bảo vệ sau lưng nàng, chắc chắn không phải là loại bình thường, hắn dùng ánh mắt nhìn thẳng vào đánh giá, chắc chắn đã luyện qua võ công gì rồi.
"Không đâu, chỉ là đêm nay hơi may một chút" Trần Thiên Minh cũng không muốn đụng chạm đến bông hồng đầy gai này, cho dù cặp ngực khổng lồ cùng cặp mông căng tròn của nàng làm hắn hận không thể nhào lại cắn và sờ một cái, giải quyết vấn đề sinh lý. Nhưng dù sao mạng cũng quan trọng hơn so với nhu cầu sinh lý.
"Lão đại, anh cho tôi? Tôi sẽ không bài bạc đâu, tiền anh cho, chưa đến nửa giờ sẽ thua toàn bộ" Lâm Quốc nghĩ không ra tại sao Trần Thiên Minh lại cho một người chưa từng đánh thắng tiền để cờ bạc, vậy chẳng phải là ném tiền đi sao?
"Anh sợ thua cái gì? Không phải chỉ năm vạn sao? Tôi thắng lại là được. Bây giờ hai anh em đi đánh bài, đương nhiên là phải có thắng có thua, anh thua năm vạn, tôi thắng lại tám trăm vạn. Cái này gọi là có qua có lại" Trần Thiên Minh cười cười, Lâm Quốc là một người thành thật, rất tốt.
"Tiểu Tô và Tiểu Ba đi theo anh, còn các anh em khác theo tôi, Phùng Hào, mấy cái túi chuẩn bị xong chưa?" Trần Thiên Minh quay đầu lại hỏi, sẳn tiện kiểm tra mấy cái túi đựng tiền như thế nào rồi.
"Minh ca, không vấn đề gì, không một cái lỗ nhỏ, tiền nếu nó có chạy vào, tôi sẽ không để nó chạy ra mất" Phùng Hào trong thời khắc khẩn trương này cũng nói ra được một câu hài hước.
"Ha ha…" Mọi người cười rộ lên.
"Đi, đến lúc rồi!" Trần Thiên Minh nhìn mọi người đã ổn định tinh thần, liền lập tức xuất phát.
Sòng bạc Thường Nhạc kỳ thật là một khu biệt viên ở thôn quên, muốn đi vào phải tiến hành kiểm tra toàn thân, có một người cầm cái máy dò kim loại quét tới quét lui trên người, bất quá đám Trần Thiên Minh bọn họ đã để "đồ chơi" lại trên xe. Nghe Lâm Quốc nói, con đường vừa nãy là lối vào duy nhất, có rất nhiều tên giám sát. Trong vài dặm gần đều có người tuần tra, nếu phát hiện có gì không đúng, sòng bạc lập tức giải tán.
Bất quá, nhân viên sòng bạc và khách chơi có mối giao hảo rất tốt, chỉ cần có gì đó không ổn, bọn họ đều sớm biết. Đây cũng là chổ hấp dẫn của cái sòng Thường Nhạc này, không ai muốn khi đang bài bạc bị quấy rầy, đặc biệt là cảnh sát quấy rầy. Khi tiến vào đại đình viện, có thể nhìn thấy một tòa kiến trúc đồ sộ, rất tráng lệ. Mới vừa rồi, Trần Thiên Minh vận công xem xét một chút, phát hiện ra bốn phía đầy người, trên tay mỗi người đều cầm một vật, có thể là súng.
Vào trong nhà, Trần Thiên Minh phát hiện ra nơi này không giống như sòng của Đại Ngưu. Sòng của Đại Ngưu hết sức náo nhiệt, mà nơi này lại chẳng ồn ào, nhưng yên tĩnh không có nghĩa là không có người, ngược lại còn đông gấp đôi sòng của Đại Ngưu. Chỉ là mọi người đều không lớn tiếng ồn ào, có khi chỉ nói một hai câu, bình thường đều vùi đầu vào bài bạc. Mỗi bàn cũng không nhiều người chơi, nhưng lại có rất nhiều người cung kính nhìn, không nói lời nào, chỉ là đưa mắt nhìn bốn phía, phỏng chừng là đám bảo vệ của người chơi.
Đối với Trần Thiên Minh đã cờ bạc quen tay, chỉ trong chốc lát, hắn đã thắng hơn trăm vạn, chỉ là hắn không có điên, không chơi trò ăn non thắng lớn đặt nhỏ bảo toàn vốn. Còn nhà cái cũng không phải là kẻ bất tài, cũng chỉ chốc lát, một trăm vạn kia đã lấy lại một nửa.
Phùng Hào đứng bên cạnh, gấp gáp nói: "Minh ca, vừa thắng hơn trăm vạn, chỉ mới thua một ván, đã mất năm mươi vạn, tôi thấy vận khí anh không được tốt, tốt nhất là trở lại đánh nhỏ thôi!"
"Không vội, từ từ mà chơi" Trần Thiên Minh nhìn vài người theo hắn có vẻ sốt ruột, cười nói.
"Còn chơi sao?" Phùng Hào nhỏ thầm nói, một lần thua năm mươi vạn, cả đời hắn cũng không thể kiếm được.
Trần Thiên Minh quay đầu lại nhỏ giọng nói với Phùng Hào: "Chỉ thắng không thua, vậy còn gọi là bài bạc sao? Phải gọi là thắng tiền. Nếu như người của sòng bài phát hiện, chúng ta không thể quay về được, bọn chúng đều có súng. Thắng nhiều thua ít, là mục đích của tôi lần này đến sòng Thường Nhạc này. Lần chuyện gì, đều phải chừa đường lui, hiểu không?"
Phùng Hào gật đầu miễn cưỡng, cái giải thích cao siêu như vậy, người như hắn làm sao mà hiểu nổi. Nếu như kêu hắn đi tới đánh một người, đánh ngã như thế nào, cái này ít nhiều hắn cũng hiểu được.
Trần Thiên Minh một tay buông bài, đi đến chỗ Lâm Quốc đánh tại bàn số chín, hỏi:"Thế nào? Vận may có mỉm cười không?"
"Tôi thắng hai vạn " Lâm Quốc cao hứng nói. Không tưởng được hôm nay hắn lại tốt số như vậy, đụng đến đâu là bài tốt đến đó, toàn là tám với chín, vừa đánh bài vừa uống, con mẹ nó sảng khoái quá "Tay của anh có thơm không? Lão đại"
"Anh ấy bắt đầu thắng hơn trăm vạn, nhưng vừa rồi lại thua năm mươi vạn" Phùng Hào nói, tựa như năm mươi vạn này, đủ đốt chết hắn.
"Mày biết cái gì? Lão đại làm việc mày hiểu được sao? Mày chỉ cần ở bên cạnh nhìn, không được nói lời nào, làm người câm điếc, nghe chưa?" Lâm Quốc gỗ đầu Phùng Hào một cái, nói. Nhìn Trần Thiên Minh có vẻ không quan tâm, trong lòng hắn biết thân biết phận, cho nên cũng không lo lắng.
"Anh cứ chơi tiếp đi, tôi cũng phải tập trung chuyên môn rồi" Trần Thiên Minh vỗ vai Lâm Quốc một cái, quay đầu lại chỗ cũ. Thua nhiều như vậy, phải thắng lại vài trăm vạn mới được, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
"Năm mươi vạn, mua lớn" Trần Thiên Minh nói với Tiểu Tô, lúc này hắn muốn mua gấp ba, như vậy có thể thắng được một trăm năm mươi vạn.
"Minh ca, là lớn!" Phùng Hào nhìn thấy mấy con số, bốn, năm, sáu, mở ra là lớn, cao hứng nói. Vừa rồi hắn khẩn trương đến nổi tim muốn rớt ra ngoài. Ôi, quần áo ướt hết rồi.
"Tốt, cất một trăm năm mươi vạn này vào túi. Sau đó dùng năm mươi vạn mua lớn tiếp" Trần Thiên Minh muốn dùng năm mươi vạn này để thắng, không cần phải dùng quá nhiều tiền, sự tình quá lớn, có thể khiến người khác chú ý.
Lúc này, cao hứng nhất chính là Phùng Hào. Tiền trong túi hắn cầm đã hơn tám trăm vạn. Mặc dù Minh ca của hắn không phải lần nào cũng thắng, thắng hai ba ván thì mới thua lại một, nếu không, tiền trong túi sẽ càng nhiều hơn. Tám trăm vạn, trời ơi, nhiều tiền quá. Quốc ca sáng nay có nói với đám anh em rằng muốn đưa Minh ca đến sòng Thường Nhạc này đánh bài, vốn tưởng cầm tám, mười vạn vào chơi, được thì thắng, không thì thôi. Nhưng bây giờ, trong túi đã hơn tám trăm vạn, làm cho hắn có cảm giác, giống như đang nằm mơ vậy, muốn đưa tay tát một cái lên mặt xem đang tỉnh hay mơ. Minh ca thật lợi hại, khó trách tại sao Quốc ca sống chết gì cũng bắt mọi người đi theo Minh ca.
"Anh chàng đẹp trai, vận khí của anh rất tốt" Một mùi thơm xông vào mũi. Một thân hình gợi cảm đứng trước mặt Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh bắt đầu đánh giá, một cái áo mỏng bằng tơ tằm màu đen bó sát người, có thể thoáng thấy được áo lót bên trong, cái váy ngắn màu trắng ôm sát cặp đùi làm lộ ra cặp chân dài trắng như ngọc. Quả là một cô gái hấp dẫn, bất quá, đây là một bông hồng có gai, vì sau nàng là ba tên bảo vệ to con tráng kiện.
Nhìn ba tên bảo vệ sau lưng nàng, chắc chắn không phải là loại bình thường, hắn dùng ánh mắt nhìn thẳng vào đánh giá, chắc chắn đã luyện qua võ công gì rồi.
"Không đâu, chỉ là đêm nay hơi may một chút" Trần Thiên Minh cũng không muốn đụng chạm đến bông hồng đầy gai này, cho dù cặp ngực khổng lồ cùng cặp mông căng tròn của nàng làm hắn hận không thể nhào lại cắn và sờ một cái, giải quyết vấn đề sinh lý. Nhưng dù sao mạng cũng quan trọng hơn so với nhu cầu sinh lý.
Tác giả :
Dạ Độc Túy