Lưu Manh Lão Sư
Chương 162: Hấp dẫn
"Thiên Minh, không phải em nói đêm nay em có việc sao?" Phạm Văn Đình mỉm cười đắc thắng hỏi Trần Thiên Minh.
"Em nghĩ lại rồi, em rảnh rỗi" Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói với Phạm Văn Đình. Đứng trước mặt Phạm Văn Đình, điểm yếu của hắn đã bị nàng nắm được liệu hắn dám không nghe lời nàng sao?
"Vậy tốt rồi, tối nay tám giờ em đưa chị đi" Phạm Văn Đình nhẹ nhàng kéo lại quần áo, điều làm cho Trần Thiên Minh thất vọng chính là Phạm Văn Đình kéo áo xuống lại không bẻ cổ áo xuống để cho hắn có thể nhìn thấy đôi nhũ hoa của nàng.
"Chị Đình em muốn hỏi một chút, tối nay có bao nhiêu người cùng đi hát với chúng ta?" Trần Thiên Minh thấy nếu may mắn thì hôm nay đi khoảng hai, ba mươi người, sự nguy hiểm đối với hắn sẽ không đáng kể.
"Chỉ có em và chị" Phạm Văn Đình cười cười, nàng liếc nhìn hắn đầy vẻ quyến rũ.
"Cái gì? Hai người chúng ta?" Trần Thiên Minh buột miệng la lên. Hắn nghĩ lần này chết chắc rồi, hắn cùng Phạm Văn Đình ở trong phòng đóng kín cửa hát karaoke, cho dù hắn có nhảy xuống biển cũng không rửa hết nỗi oan khuất đó.
"Sao lại thế? Có chuyện gì sao? Phạm Văn Đình tức giận trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.
"Không, không có" Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nhìn nàng lắc đầu, ai kêu hắn để người khác nắm được điểm yếu chứ, được đi thì đi, có đi cũng chưa chắc đã xảy ra chuyện gì không hay.
"Được, em lên lớp đi. Cám ơn em đã gãi ngứa cho chị" Phạm Văn Đình cười mập mờ với Trần thiên Minh. Nàng hình như cố ý ưỡn hai ngọn núi nhỏ lên, giống như lúc Trần Thiên Minh gãi ngứa giúp nàng.
"Ha, ha, không có việc gì, rất vui được giúp chị" Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng mà nuối tiếc sao lúc trước nàng không ngứa ở chỗ đó? Nếu chính hắn có thể được gãi ngứa chỗ đó của Phạm Văn Đình thì hôm nay hắn cũng đã rất phát tài rồi Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ.
Trần Thiên Minh đi ra khỏi thư viện, đi về phòng làm việc của hắn, bây giờ là đầu tháng ba kỳ thi trung khảo đang đến gần. Đầu tháng ba các giáo viên chủ yếu là ôn tập hoặc kiểm tra, chương trình học khi bắt đầu học kỳ một và kết thúc học kỳ hai thì giống nhau nên hắn cũng muốn cho học sinh làm bài kiểm tra trong hai giờ nên hắn lên văn phòng lấy giấy kiểm tra, một tiết học sinh làm bài còn tiết còn lại thì sẽ chữa bài kiểm tra.
Đi tới phòng học, Trần Thiên Minh bảo Tiểu Hồng đem bài kiểm tra phát cho các học sinh, hắn chậm rãi đi lại trong phòng học, hắn muốn xem học sinh có gì cần hỏi hắn hay không.
Khi hắn đi tới bên cạnh Tiểu Hồng hắn dừng lại, nhìn chữ viết đẹp, mềm mại của Tiểu Hồng, câu trả lời rất chính xác. Hắn rất vui vẻ. Một học sinh như Tiểu Hồng nếu như tham dự kỳ thi vào trường trung học trọng điểm cũng không có vấn đề gì. Trước đó hắn đã xem kết quả học tập của Tiểu Hồng, kết quả các môn văn hóa của nàng đạt bảy trăm mười tám điểm, một kết quả rất xuất sắc.
Hắn nghe một thầy giáo nói năm ngoái trường trung học trọng điểm ở thành phố chỉ cần kết quả học tập là bảy trăm mười điểm, đã bao gồm cả điểm môn thể dục và điểm thi nói môn ngoại ngữ. Vì vậy kết quả học tập này của Tiểu Hồng, nếu muốn vượt qua kỳ thi tuyển vào trường trung học trọng điểm là không khó chỉ cần nàng điền nguyện vọng lúc làm đơn là được.
Chỉ tiếc nàng chỉ là một cô gái nông thôn, không thể lên thành phố học được vì chi phí quá tốn kém
"Thầy, em làm bài thế nào?" Tiểu Hồng dừng bút, vẻ tự tin hỏi Trần Thiên Minh.
"Được, tốt lắm" Trần Thiên Minh nhìn xem đáp án của Tiểu Hồng rồi trả lời. Đột nhiên mắt hắn sáng lên vì khí hắn cúi đầu xuống hắn chợt nhìn thấy áo ngực nhỏ của nàng qua cổ áo.
Đó là cái áo ngực nhỏ, màu vàng, có phải cái áo ngày đó hắn mua cho nàng không nhỉ? Trần Thiên Minh vừa nhìn vừa thầm nghĩ.
"Cám ơn thầy" Tiểu Hồng ngẩng đầu cảm kích nhìn Trần Thiên Minh, nhưng mặt nàng đỏ lên vì thấy Trần Thiên Minh đang nhìn qua cổ áo mình, Tiểu Hồng làm như vô tình nhẹ khép cổ áo lại không cho Trần Thiên Minh nhìn thấy phong cảnh bên trong nữa.
"Em, em làm bài nhanh lên" Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng phát hiện hành vi coi trộm của hắn, hắn vội ngẩng đầu, đỏ mặt đi ra chỗ khác.
Trần Thiên Minh ơi Trần Thiên Minh, ngươi sao có thể hành động như vậy? Tiểu Hồng là học sinh của ngươi, đây cũng là trong lớp học, sao ngươi có thể nhìn trộm Tiểu Hồng như thế? Trần Thiên Minh thầm mắng mình.
Trong tiết học thứ hai, trong khi Trần Thiên Minh đang chữa bài kiểm tra thì Dư Đại Phát, một học sinh nam đột nhiên đứng lên cắt đứt lời giảng bài của Trần Thiên Minh: "Thưa thầy, bây giờ còn đọc sách làm gì? Ngày nào thầy cũng giảng bài mà không thấy chán sao?"
Trần Thiên Minh nhìn nam sinh này, hắn là nam sinh nghịch ngơm nhất trong lớp, hắn cười hỏi: "Học tập có ích không ư? Em chưa từng nghe qua về Nhan Như Ngọc sao?" Những học sinh khác khi nghe nói đến Nhan Như Ngọc cười rộ lên, đặc biệt Tiểu Hồng mỉm cười rất đáng yêu với Trần Thiên Minh.
"Thầy, em hỏi thầy tại sao người chưa tốt nghiệp tiểu học hoặc trung học lại có thể buôn bán kiếm ra nhiều tiền, còn người tốt nghiệp đại học lại không tìm được việc làm?" Dư Đại Phát tiếp tục hỏi Trần Thiên Minh. Hắn có vẻ như muốn bêu xấu Trần Thiên Minh.
"Đây là mâu thuẫn có tính chất đặc thù, em nói cũng có ý đúng chứ không phải toàn bộ nên điều em nói chỉ là một hiện tượng chứ không phải đại diện cho tất cả" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Em có thể hỏi thầy một tháng tiền lương của thầy là bao nhiêu không? Dư Dại Phát vừa hỏi vừa lộ ra vẻ giảo hoạt. Lúc trước hắn vừa hỏi chuỵện học tập giờ đã hỏi chuyện riêng tư của người khác.
"Cái này, cái này" Trần Thiên Minh không biết trả lời như thế nào vì tiền lương của giáo viên ở hương trấn rất thấp, một tháng chưa tới một ngàn. Những chuyện này giáo viên bọn hắn khó có thể nói ra. Vì vậy khi Dư Đại Phát hỏi hắn thấy rất khó trả lời.
"Không nói được sao thầy? Có phải tiền lương của thầy rất thấp không?" Dư Đại Phát thấy Trần Thiên Minh bối rối hắn rất đắc ý. Hắn quay đầu lại làm mặt quỷ với một học sinh nam khác ngồi phía sau, cười vui vẻ như hắn đã thực hiện được ý đồ của mình.
"Được, tiền lương một tháng của thầy là hơn chín trăm" Trần Thiên Minh bị Dư Đại Phát dồn ép nên buột miệng nói ra.
"Thì ra tiền lương của thầy lại ít như vậy, bạn cùng xóm của em chưa tốt nghiệp trung học đi làm ở nhà máy, một tháng tiền lương là một ngàn hai, lại còn được bao ăn ở nữa" Dư Đại Phát bắt đầu trào phúng Trần Thiên Minh bởi vì bọn chúng nhìn thấy Trần Thiên Minh rất yêu quý một số bạn học nữ, đặc biệt mấy nữ sinh xinh đẹp cho nên bọn hắn muốn hạ thấp Trần Thiên Minh làm Trần Thiên Minh mất mặt.
"Điều này cũng bình thường, đất nước ta bây giờ là một nước đang phát triển đúng không? Nên việc phân chia cũng chưa hoàn thiện, không có khả năng thỏa mãn tất cả mọi người được, làm nhiều tất được trả nhiều. Các em hãy mở chương hai sách giáo khoa, đọc nội dung bên trong, hãy học đi đã, hơn nữa Dư Đại Phát thầy có thể cho em biết tiền lương của giáo viên rất thấp, nhưng các giáo viên đều tận tâm dạy các em để các em sau này có thể trở thành người có ích. Đại bộ phận giáo viên đang mang trọng trách nặng nề, không ai kêu ca oán thán gì cả" Trần Thiên Minh nói một hơi. Tuy nhiên hắn lại thầm nghĩ chỉ những người khác đang tận tâm còn hắn thì lại đang làm ăn kiếm tiền.
"Bốp, bốp, bốp" Học sinh trong lớp nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng Trần Thiên Minh.
Lúc này Tiểu Hồng mới đứng lên, nàng nói với Dư Đại Phát: "Dư Đại phát, cậu nói linh tinh gì vậy, thầy Trần đang chữa bài kiểm tra cho chúng ta, cậu đừng có xen vào có được không?"
Dư Đại Phát hình như sợ hãi Tiểu Hồng, thấy Tiểu Hồng đứng lên mắng hắn, hắn vội ngồi xuống không dám nói câu nào.
Trần Thiên Minh thấy tất cả giữ trật tự, hắn lại tiếp tục nói bài kiểm tra của hắn.
"Reng, reng, reng" Tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Trần Thiên Minh cùng học trò chào nhau rồi hắn quay trở lại phòng ký túc xá của hắn. Trần Thiên Minh đặt sách trên bàn, hắn chuẩn bị quay về Huyền thành, dù bất kỳ giá nào thì tối nay hắn và Phạm Văn Đình phải có một quãng thời gian ui vẻ bên nhau. Tối nay hắn sẽ đi hát cùng nàng.
"Thầy, thầy có trong đó không?" Tiếng Tiểu Hồng gọi hắn ở bên ngoài.
"Có, em vào đi" Trần Thiên Minh trả lời, tay hắn đẩy cửa ra.
Sau khi Tiểu Hồng đi vào, nàng bối rối nói với Trần Thiên Minh: "Thầy, chuyện mới rồi tất cả đều tại Dư Đại Phát, lúc hết giờ em đã mắng hắn" Tiểu Hồng nói như thể việc này là lỗi của nàng.
"Nha đầu ngốc, việc này không liên quan đến em, em tự trách mình làm gì? Hình như Dư Đại Phát cũng sợ em đúng không? Trần Thiên Minh nghĩ lại rồi nói với Tiểu Hồng.
"Hắn thật phiền phức, em không chú ý đến hắn, hắn cả ngày cứ quanh quẩn bên em nghe em và các bạn cùng lớp nói chuyện. Lần này ở trên lớp hắn cố ý làm thế với thầy bởi vì mối quan hệ thân mật của thầy và em" Tiểu Hồng nói tới đây mặt nàng lập tức ửng hồng.
Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng nói vậy giống như nói tới một người nào đó hắn gật đầu nói: "Tiểu Hồng, em đã nhắc nhở thầy, em với thầy thân mật như vậy là không tốt, người khác sẽ đàm tiếu về chúng ta" Chính hắn thì không sao cả, dù sao thì danh tiếng của hắn vốn dĩ đã không tốt, nhưng Tiểu Hồng chỉ là thiếu nữ mới lớn, điều này sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của nàng.
"Em không sợ, em không sợ bọn họ đàm tiếu, em thích thầy, bọn họ có thể làm gì em? Hơn nữa em sắp tốt nghiệp sơ trung, em là học sinh của thầy, đến lúc đó, đến lúc đó thế nào……." Tiểu Hồng đỏ mặt không nói tiếp,nhưng nhìn khuân mặt nhỏ nhắn của nàng cũng có thể biết ý nàng muốn nói gì.
Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng nói thế, hắn cũng không biết nói thế nào. Hắn nói với Tiểu Hồng: "Tiểu Hồng, lần trước em nói đã tham gia cuộc thi khảo sát rất tốt, việc vào học ở trường trung học trọng điểm không có vấn đề gì. Em chuẩn bị làm đơn tình nguyện làm gì?"
"Em, em không nghĩ tới việc đó, nhưng mẹ em nói nếu em đi học trung học thì gia đình em có thể chu cấp được" Tiểu Hồng nhướng mày nói.
"Vậy tốt rồi, em nhất định phải học trung học, thi đỗ vào đại học, nếu em có khó khăn gì cứ nói với thầy, thầy nhất định sẽ giúp đỡ em, em có chuyện gì cứ gọi vào di động của thầy" Trần Thiên Minh nói.
"Ừ, thầy thật tốt với em" Tiểu Hồng cảm kích nhìn Trần Thiên Minh trong mắt hiện lên sắc thái giống như muốn nói nàng bây giờ đã lớn rồi, đã đến tuổi biết mộng mơ và Trần Thiên Minh chính là giấc mơ đầu đời của nàng.
Sau một lúc, Tiểu Hồng đi tới bên cửa, nàng nhẹ nhàng cài cửa lại sau đó quay đầu, đỏ mặt nhìn Trần Thiên Minh nói: "Thầy, thầy có muốn nhìn xem cái áo nịt ngực thầy mua giúp em ngày đó có đẹp không? Tiểu Hồng nói xong, cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ bé mân mê tà áo.
"Em nghĩ lại rồi, em rảnh rỗi" Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói với Phạm Văn Đình. Đứng trước mặt Phạm Văn Đình, điểm yếu của hắn đã bị nàng nắm được liệu hắn dám không nghe lời nàng sao?
"Vậy tốt rồi, tối nay tám giờ em đưa chị đi" Phạm Văn Đình nhẹ nhàng kéo lại quần áo, điều làm cho Trần Thiên Minh thất vọng chính là Phạm Văn Đình kéo áo xuống lại không bẻ cổ áo xuống để cho hắn có thể nhìn thấy đôi nhũ hoa của nàng.
"Chị Đình em muốn hỏi một chút, tối nay có bao nhiêu người cùng đi hát với chúng ta?" Trần Thiên Minh thấy nếu may mắn thì hôm nay đi khoảng hai, ba mươi người, sự nguy hiểm đối với hắn sẽ không đáng kể.
"Chỉ có em và chị" Phạm Văn Đình cười cười, nàng liếc nhìn hắn đầy vẻ quyến rũ.
"Cái gì? Hai người chúng ta?" Trần Thiên Minh buột miệng la lên. Hắn nghĩ lần này chết chắc rồi, hắn cùng Phạm Văn Đình ở trong phòng đóng kín cửa hát karaoke, cho dù hắn có nhảy xuống biển cũng không rửa hết nỗi oan khuất đó.
"Sao lại thế? Có chuyện gì sao? Phạm Văn Đình tức giận trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.
"Không, không có" Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nhìn nàng lắc đầu, ai kêu hắn để người khác nắm được điểm yếu chứ, được đi thì đi, có đi cũng chưa chắc đã xảy ra chuyện gì không hay.
"Được, em lên lớp đi. Cám ơn em đã gãi ngứa cho chị" Phạm Văn Đình cười mập mờ với Trần thiên Minh. Nàng hình như cố ý ưỡn hai ngọn núi nhỏ lên, giống như lúc Trần Thiên Minh gãi ngứa giúp nàng.
"Ha, ha, không có việc gì, rất vui được giúp chị" Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng mà nuối tiếc sao lúc trước nàng không ngứa ở chỗ đó? Nếu chính hắn có thể được gãi ngứa chỗ đó của Phạm Văn Đình thì hôm nay hắn cũng đã rất phát tài rồi Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ.
Trần Thiên Minh đi ra khỏi thư viện, đi về phòng làm việc của hắn, bây giờ là đầu tháng ba kỳ thi trung khảo đang đến gần. Đầu tháng ba các giáo viên chủ yếu là ôn tập hoặc kiểm tra, chương trình học khi bắt đầu học kỳ một và kết thúc học kỳ hai thì giống nhau nên hắn cũng muốn cho học sinh làm bài kiểm tra trong hai giờ nên hắn lên văn phòng lấy giấy kiểm tra, một tiết học sinh làm bài còn tiết còn lại thì sẽ chữa bài kiểm tra.
Đi tới phòng học, Trần Thiên Minh bảo Tiểu Hồng đem bài kiểm tra phát cho các học sinh, hắn chậm rãi đi lại trong phòng học, hắn muốn xem học sinh có gì cần hỏi hắn hay không.
Khi hắn đi tới bên cạnh Tiểu Hồng hắn dừng lại, nhìn chữ viết đẹp, mềm mại của Tiểu Hồng, câu trả lời rất chính xác. Hắn rất vui vẻ. Một học sinh như Tiểu Hồng nếu như tham dự kỳ thi vào trường trung học trọng điểm cũng không có vấn đề gì. Trước đó hắn đã xem kết quả học tập của Tiểu Hồng, kết quả các môn văn hóa của nàng đạt bảy trăm mười tám điểm, một kết quả rất xuất sắc.
Hắn nghe một thầy giáo nói năm ngoái trường trung học trọng điểm ở thành phố chỉ cần kết quả học tập là bảy trăm mười điểm, đã bao gồm cả điểm môn thể dục và điểm thi nói môn ngoại ngữ. Vì vậy kết quả học tập này của Tiểu Hồng, nếu muốn vượt qua kỳ thi tuyển vào trường trung học trọng điểm là không khó chỉ cần nàng điền nguyện vọng lúc làm đơn là được.
Chỉ tiếc nàng chỉ là một cô gái nông thôn, không thể lên thành phố học được vì chi phí quá tốn kém
"Thầy, em làm bài thế nào?" Tiểu Hồng dừng bút, vẻ tự tin hỏi Trần Thiên Minh.
"Được, tốt lắm" Trần Thiên Minh nhìn xem đáp án của Tiểu Hồng rồi trả lời. Đột nhiên mắt hắn sáng lên vì khí hắn cúi đầu xuống hắn chợt nhìn thấy áo ngực nhỏ của nàng qua cổ áo.
Đó là cái áo ngực nhỏ, màu vàng, có phải cái áo ngày đó hắn mua cho nàng không nhỉ? Trần Thiên Minh vừa nhìn vừa thầm nghĩ.
"Cám ơn thầy" Tiểu Hồng ngẩng đầu cảm kích nhìn Trần Thiên Minh, nhưng mặt nàng đỏ lên vì thấy Trần Thiên Minh đang nhìn qua cổ áo mình, Tiểu Hồng làm như vô tình nhẹ khép cổ áo lại không cho Trần Thiên Minh nhìn thấy phong cảnh bên trong nữa.
"Em, em làm bài nhanh lên" Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng phát hiện hành vi coi trộm của hắn, hắn vội ngẩng đầu, đỏ mặt đi ra chỗ khác.
Trần Thiên Minh ơi Trần Thiên Minh, ngươi sao có thể hành động như vậy? Tiểu Hồng là học sinh của ngươi, đây cũng là trong lớp học, sao ngươi có thể nhìn trộm Tiểu Hồng như thế? Trần Thiên Minh thầm mắng mình.
Trong tiết học thứ hai, trong khi Trần Thiên Minh đang chữa bài kiểm tra thì Dư Đại Phát, một học sinh nam đột nhiên đứng lên cắt đứt lời giảng bài của Trần Thiên Minh: "Thưa thầy, bây giờ còn đọc sách làm gì? Ngày nào thầy cũng giảng bài mà không thấy chán sao?"
Trần Thiên Minh nhìn nam sinh này, hắn là nam sinh nghịch ngơm nhất trong lớp, hắn cười hỏi: "Học tập có ích không ư? Em chưa từng nghe qua về Nhan Như Ngọc sao?" Những học sinh khác khi nghe nói đến Nhan Như Ngọc cười rộ lên, đặc biệt Tiểu Hồng mỉm cười rất đáng yêu với Trần Thiên Minh.
"Thầy, em hỏi thầy tại sao người chưa tốt nghiệp tiểu học hoặc trung học lại có thể buôn bán kiếm ra nhiều tiền, còn người tốt nghiệp đại học lại không tìm được việc làm?" Dư Đại Phát tiếp tục hỏi Trần Thiên Minh. Hắn có vẻ như muốn bêu xấu Trần Thiên Minh.
"Đây là mâu thuẫn có tính chất đặc thù, em nói cũng có ý đúng chứ không phải toàn bộ nên điều em nói chỉ là một hiện tượng chứ không phải đại diện cho tất cả" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Em có thể hỏi thầy một tháng tiền lương của thầy là bao nhiêu không? Dư Dại Phát vừa hỏi vừa lộ ra vẻ giảo hoạt. Lúc trước hắn vừa hỏi chuỵện học tập giờ đã hỏi chuyện riêng tư của người khác.
"Cái này, cái này" Trần Thiên Minh không biết trả lời như thế nào vì tiền lương của giáo viên ở hương trấn rất thấp, một tháng chưa tới một ngàn. Những chuyện này giáo viên bọn hắn khó có thể nói ra. Vì vậy khi Dư Đại Phát hỏi hắn thấy rất khó trả lời.
"Không nói được sao thầy? Có phải tiền lương của thầy rất thấp không?" Dư Đại Phát thấy Trần Thiên Minh bối rối hắn rất đắc ý. Hắn quay đầu lại làm mặt quỷ với một học sinh nam khác ngồi phía sau, cười vui vẻ như hắn đã thực hiện được ý đồ của mình.
"Được, tiền lương một tháng của thầy là hơn chín trăm" Trần Thiên Minh bị Dư Đại Phát dồn ép nên buột miệng nói ra.
"Thì ra tiền lương của thầy lại ít như vậy, bạn cùng xóm của em chưa tốt nghiệp trung học đi làm ở nhà máy, một tháng tiền lương là một ngàn hai, lại còn được bao ăn ở nữa" Dư Đại Phát bắt đầu trào phúng Trần Thiên Minh bởi vì bọn chúng nhìn thấy Trần Thiên Minh rất yêu quý một số bạn học nữ, đặc biệt mấy nữ sinh xinh đẹp cho nên bọn hắn muốn hạ thấp Trần Thiên Minh làm Trần Thiên Minh mất mặt.
"Điều này cũng bình thường, đất nước ta bây giờ là một nước đang phát triển đúng không? Nên việc phân chia cũng chưa hoàn thiện, không có khả năng thỏa mãn tất cả mọi người được, làm nhiều tất được trả nhiều. Các em hãy mở chương hai sách giáo khoa, đọc nội dung bên trong, hãy học đi đã, hơn nữa Dư Đại Phát thầy có thể cho em biết tiền lương của giáo viên rất thấp, nhưng các giáo viên đều tận tâm dạy các em để các em sau này có thể trở thành người có ích. Đại bộ phận giáo viên đang mang trọng trách nặng nề, không ai kêu ca oán thán gì cả" Trần Thiên Minh nói một hơi. Tuy nhiên hắn lại thầm nghĩ chỉ những người khác đang tận tâm còn hắn thì lại đang làm ăn kiếm tiền.
"Bốp, bốp, bốp" Học sinh trong lớp nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng Trần Thiên Minh.
Lúc này Tiểu Hồng mới đứng lên, nàng nói với Dư Đại Phát: "Dư Đại phát, cậu nói linh tinh gì vậy, thầy Trần đang chữa bài kiểm tra cho chúng ta, cậu đừng có xen vào có được không?"
Dư Đại Phát hình như sợ hãi Tiểu Hồng, thấy Tiểu Hồng đứng lên mắng hắn, hắn vội ngồi xuống không dám nói câu nào.
Trần Thiên Minh thấy tất cả giữ trật tự, hắn lại tiếp tục nói bài kiểm tra của hắn.
"Reng, reng, reng" Tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Trần Thiên Minh cùng học trò chào nhau rồi hắn quay trở lại phòng ký túc xá của hắn. Trần Thiên Minh đặt sách trên bàn, hắn chuẩn bị quay về Huyền thành, dù bất kỳ giá nào thì tối nay hắn và Phạm Văn Đình phải có một quãng thời gian ui vẻ bên nhau. Tối nay hắn sẽ đi hát cùng nàng.
"Thầy, thầy có trong đó không?" Tiếng Tiểu Hồng gọi hắn ở bên ngoài.
"Có, em vào đi" Trần Thiên Minh trả lời, tay hắn đẩy cửa ra.
Sau khi Tiểu Hồng đi vào, nàng bối rối nói với Trần Thiên Minh: "Thầy, chuyện mới rồi tất cả đều tại Dư Đại Phát, lúc hết giờ em đã mắng hắn" Tiểu Hồng nói như thể việc này là lỗi của nàng.
"Nha đầu ngốc, việc này không liên quan đến em, em tự trách mình làm gì? Hình như Dư Đại Phát cũng sợ em đúng không? Trần Thiên Minh nghĩ lại rồi nói với Tiểu Hồng.
"Hắn thật phiền phức, em không chú ý đến hắn, hắn cả ngày cứ quanh quẩn bên em nghe em và các bạn cùng lớp nói chuyện. Lần này ở trên lớp hắn cố ý làm thế với thầy bởi vì mối quan hệ thân mật của thầy và em" Tiểu Hồng nói tới đây mặt nàng lập tức ửng hồng.
Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng nói vậy giống như nói tới một người nào đó hắn gật đầu nói: "Tiểu Hồng, em đã nhắc nhở thầy, em với thầy thân mật như vậy là không tốt, người khác sẽ đàm tiếu về chúng ta" Chính hắn thì không sao cả, dù sao thì danh tiếng của hắn vốn dĩ đã không tốt, nhưng Tiểu Hồng chỉ là thiếu nữ mới lớn, điều này sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của nàng.
"Em không sợ, em không sợ bọn họ đàm tiếu, em thích thầy, bọn họ có thể làm gì em? Hơn nữa em sắp tốt nghiệp sơ trung, em là học sinh của thầy, đến lúc đó, đến lúc đó thế nào……." Tiểu Hồng đỏ mặt không nói tiếp,nhưng nhìn khuân mặt nhỏ nhắn của nàng cũng có thể biết ý nàng muốn nói gì.
Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng nói thế, hắn cũng không biết nói thế nào. Hắn nói với Tiểu Hồng: "Tiểu Hồng, lần trước em nói đã tham gia cuộc thi khảo sát rất tốt, việc vào học ở trường trung học trọng điểm không có vấn đề gì. Em chuẩn bị làm đơn tình nguyện làm gì?"
"Em, em không nghĩ tới việc đó, nhưng mẹ em nói nếu em đi học trung học thì gia đình em có thể chu cấp được" Tiểu Hồng nhướng mày nói.
"Vậy tốt rồi, em nhất định phải học trung học, thi đỗ vào đại học, nếu em có khó khăn gì cứ nói với thầy, thầy nhất định sẽ giúp đỡ em, em có chuyện gì cứ gọi vào di động của thầy" Trần Thiên Minh nói.
"Ừ, thầy thật tốt với em" Tiểu Hồng cảm kích nhìn Trần Thiên Minh trong mắt hiện lên sắc thái giống như muốn nói nàng bây giờ đã lớn rồi, đã đến tuổi biết mộng mơ và Trần Thiên Minh chính là giấc mơ đầu đời của nàng.
Sau một lúc, Tiểu Hồng đi tới bên cửa, nàng nhẹ nhàng cài cửa lại sau đó quay đầu, đỏ mặt nhìn Trần Thiên Minh nói: "Thầy, thầy có muốn nhìn xem cái áo nịt ngực thầy mua giúp em ngày đó có đẹp không? Tiểu Hồng nói xong, cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ bé mân mê tà áo.
Tác giả :
Dạ Độc Túy