Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 36: Cốc khẩu công phòng, phát tử nhân tài
Rạng sáng, phía chân trời vẫn còn màn đêm, Diệp Phong trái ôm phải ấp Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi vẫn còn ngủ. Bên ngoài Hồ Lô sơn cốc vốn yên tĩnh, đột nhiên lại một tràng vó ngựa dồn dập vang lến, làm hắn từ trong mộng tỉnh dậy.
"Đoàn trưởng, phía tây nam có một đại đội khinh trang kỵ sĩ đang chạy tới sơn cốc, khoảng cách không quá ba dặm!" Một tên Liệt Diễm kỵ sĩ đang tuần tra, phát hiện được, liền nhanh chóng chạy đến bên ngoài phòng của đoàn trưởng mà bẩm báo!
"Tên trời đánh nào nửa đêm lại đến gặp lão tử đây? Không lẽ là muốn đột kích?" Diệp Phong nghi hoặc thì thầm. Lộ Lộ cũng từ trong giấc mộng tỉnh dậy, khẩn trương nhìn thiếu gia. U Nguyệt Nhi bị điểm thụy huyệt cho nên vẫn còn đang ngủ say.
Diệp Phong nhìn Lộ Lộ rồi mỉm cười nói nàng đừng sợ, cứ chờ đợi tại thụ ốc. Sau đó hắn đứng dậy mặc y phục vào rồi đi ra khỏi thụ ốc.
Mọi người trong cốc lúc này đều đã tỉnh dậy, và đến phía trước sơn cốc mà quan sát tình hình. Tình hình tương đối hoảng loạn.
Diệp Phong thấy mọi người, rồi ra lệnh cho Khải Đặc và Kiệt Nã Tư, mỗi người dẫn theo Liệt Diễm kỵ sĩ và tinh linh xạ thủ, theo hắn ra cốc khẩu. Lưu Tĩnh Hương, Ba Nhĩ, Ai Đức lại đễ còn hỗ trợ cho người khác.
Ở phía tây nam sơn cốc, Ốc Đặc và Mễ Đặc đang cầm đầu một ngàn khinh trang cực điện kỵ sĩ, rất nhanh phi tới cách cốc khẩu một trăm mét, muốn bao vây tất cả không chừa một lối thoát!
"Nguyên lai là tên bản tử ( mập mạp) của Nô nãi đoàn!"
Diệp Phong đang đứng trước đám thủ hạ, nhìn Mễ Khắc cưỡi ngựa phi đến, cảm thấy không tốt liền thì thầm. Hai mắt hắn quan sát một ngàn tên kỵ sĩ có trang bị khinh kỵ bằng cương thiết. Do nắm được ưu thế địa hình của Hồ Lô sơn cốc, tên gia hỏa này căn bản không ngại bên đối phương đông người. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Bởi vì cách đây không lâu tinh linh xạ thủ từng bị Mễ Khắc lăng nhục, lúc này khi thấy gã dẫn nhiều kỵ sĩ đến như vậy tới sơn cốc, trong lòng dù có lo lắng, nhưng không có che giấu ánh mắt cừu hận đối với gã!
" Hắc hắc, Lôi Ân, chắc ngươi không nghĩ ta sẽ tìm ngươi trả thù nhanh như vậy hả? Hôm nay lão tử nhất định phải lột da lóc xương ngươi!" Mễ Khắc hung tợn nhìn Diệp Phong, rồi lập tức nhìn về phía đám tinh linh nữ nô mà mắng: "Các ngươi bọn tiểu biểu tử này, cầm cung tên đến đây làm gì? Không muốn ta là chủ nhân của bọn ngươi sao? Coi chừng lão tử đem các ngươi cho con người thay phiên hưởng thụ!"
"Con heo mập chết kia, câm cái miệng thôi ngươi lại!" Kiệt Nã Tư thấy mỹ nữ thủ hạ của gã bị chọc tức, liền không nhịn được phẫn nỗ chửi lên một câu, rồi nhanh chóng giơ cung lên bắn một tên về phía Mễ Khắc
" Hừ, ngờ nghệch, chỉ một cây tên mà muốn lấy mạng lão tử?" Mễ Khắc thực lực cũng là lục giai cuồng sa kiếm sĩ, dù cây tên của Kiệt Nã Tư vừa bắn ra rất nhanh, nhưng gã vẫn đủ sức để tránh né.
Thân là kỵ sĩ, Ốc Đặc có chút hứng thú với trường thương trong tay của đám Liệt Diễm kỵ sĩ kia. Thấy trường thương của bọn chúng không giống với trường thương bình thường sử dụng, hắn trong lòng đã quyết định phải mang cái trường thương cổ quái này về để nghiên cứu cẩn thận.
So sánh với cái này, Ốc Đặc cũng không nghĩ tới tinh linh nữ nô sẽ bị Lôi Ân thu thành xạ thủ nhanh như vậy, có chút ngoài ý muốn, bất quá hắn cũng không để bọn họ vào mắt. Hắn mang theo vương bài là cực điện kỵ sĩ đại đội, đối phó với trước mắt chỉ có một trăm Liệt Diễm kỵ sĩ cùng một trăm tinh linh xạ thủ, quả thực là dễ dàng!
"Các vị suất ca mĩ nữ của ta, hà tất cùng một cái đầu trư đấu khẩu, không để ý đến hắn!" Diệp Phong mỉm cười nhìn vào đám xạ thủ Kiệt Nã Tư, rồi quay sang hướng Ốc Đặc trên người mang khinh trang khải giáp, khí vũ bất phàm nói: "Ngươi là Ốc Đặc – Khố Lỗ bá tước ư? Mễ Khắc không phải là người Mạt La đế quốc, ta cướp của hắn hoàn toàn phù hợp với pháp chế của đế quốc, chẳng lẽ ngươi muốn vì tiểu cửu báo thù, hướng Tư Lược đoàn được quốc vương thân phong động thủ?"
Ốc Đặc nghe Diệp Phong nói, xác định dưới tình huống cướp đoạt lúc trước hắn đã biết mình là tỉ phu của Mễ Khắc, lúc này hừ lạnh nói: "Lôi Ân, ngươi không cần đem quốc vương ra ép ta, đây là Hỗn Loạn hoang nguyên, không phải Mạt La đế quốc, đêm nay ta sẽ giết sạch người trong cốc, ai biết được chuyện này?"
"Ốc Đặc bá tước, lời này của ngươi rõ ràng là không để bệ hạ vào mắt, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ bẩm báo với bệ hạ!"
Bởi vì Lạc Tư chúng ải nhân, thấy cửa cốc bị bao vây, đoán rằng có địch nhân tới xâm phạm, mãnh liệt yêu cầu muốn giúp đoàn trưởng kháng địch, Tĩnh Hương cũng tương đối lo lắng tình huống ở cốc khẩu, cho nên liền dẫn bọn họ tới, lập tức phẫn nộ kêu lên.
"Hừ, chờ ngươi có mệnh còn sống trở về bẩm báo lại đi!" Ốc Đặc liếc nhìn thục nữ mĩ mạo, khinh thường cười nhẹ. Mễ Khắc hắc hắc nói tiếp: "Đại mĩ nhân không cần vội, đợi Lôi Ân chết rồi, ta sẽ tự mình nếm thử tư vị của nàng!"
"Vô sỉ!" Tĩnh Hương phẫn nộ nhìn chằm chằm hướng Mễ Khắc hét lên, muốn niệm chú phóng thích ma pháp. Diệp Phong vỗ vỗ vai nàng, tự tin nói nhỏ: "Đừng cùng đầu heo này đấu, bọn họ người đông chúng ta không thể ngạnh đấu, lui về mượn địa hình có lợi dùng chiến thuật phòng ngự, không thì đối với chúng ta bất lợi!"
Tĩnh Hương không phải là một nữ nhân xúc động không biết gì cả, nghe vậy biết là có lý, nhịn xuống lửa giận, gật đầu theo đoàn trưởng đại nhân dẫn chúng nhân Tư lược đoàn hướng phía cửa cốc lui lại.
Ốc Đặc thấy đối phương lui về phía sau, lập tức cao giọng hạ lệnh: "Trung đội thứ nhất thứ hai, giết cho ta."
"Rõ!" Hai trung đội trưởng nghe lệnh, cùng ứng tiếng suất lĩnh trung đội của mình, quất ngựa hướng bọn người Diệp Phong
Cốc khẩu dài khoảng trăm thước, rộng chỉ có mười lăm thước, Diệp Phong thấy kỵ sĩ của đối phương chỉ vào được có tám người, không phát huy đươc thế trận, thì lộ ra nụ cười tàn khốc, đái lĩnh mọi người lùi lại năm mươi thước, lệnh cho tất cả Liệt Diễm kỵ sĩ xuống ngựa, mười người làm một tổ theo đội hình chữ nhất, phòng thủ trong cốc khẩu nhỏ, chống đỡ kỵ sĩ đối phương đánh vào!
"Khải Đặc, chú ý chỉ huy kỵ sĩ lùi lại, không được để xảy ra tử vong, Kiệt Nã Tư, đem theo xạ thủ bắn tên cho ta!" Diệp Phong lớn tiếng hạ lệnh.
"Dạ" Khải Đặc và Kiệt Nã Tư cùng lên tiếng lĩnh mệnh, rồi bắt đầu triển khai hành động.
Diệp Phong mặc dù không hiểu binh pháp, nhưng ở địa cầu thì biết rất rõ về thương binh và kỵ binh. Liệt Diễm kỵ sĩ xuống ngựa trở thành Liệt Diễm kỵ sĩ trường kích, cùng với các kỵ sĩ đột kích giao thủ, liền sẽ chiếm được ưu thế về binh chủng tương khắc
Một trăm Liệt Diễm kỵ sĩ chia thành hai mươi người một nhóm, tay cầm phương thiên họa kích dài ba thước, đối phương chỉ có tám kỵ sĩ tiến lên, thêm nữa là tam giai kỵ sĩ đối mặt với hai mươi kỵ sĩ tứ giai, kết quả chỉ có chết, không cách nào phá được phòng tuyến!
Dưới sự an bài của Khải Đặc, một trăm Liệt Diễm kỵ sĩ chia thành năm phần, luân lưu lên trận, bảo trì thể lực sung túc.
Kiệt Nã Tư chỉ huy trung đội tinh linh xạ thủ, sử dụng "thần tiễn tam thức" đệ nhất thức "tiễn tật vô ảnh" đoàn trưởng giao cho bọn họ, ở phía sau chuyên nhằm địch nhân Liệt Diễm kỵ sĩ đánh không tới bắn tên. Những mũi tên nhọn liên tục được phóng ra, mang theo tiếng kêu phá không mà bay, nhanh đến vô ảnh, dưới bầu trời đêm làm địch nhân khó có thể phòng bị, liên tục bị trúng tên, kêu thảm liên tục!
Liệt Diễm kỵ sĩ cùng tinh linh xạ thủ thấy kế hoạch của đoàn trưởng hữu hiệu như vậy, đều hăng hái thập phần. Lão ải nhân Lạc Tư thấy mọi người đều có thể trước mặt đoàn trưởng hiển lộ thân thủ, biểu hiện kích động đối đoàn trưởng nói: "Đoàn trưởng, chúng ta ải nhân cũng có thể như vậy giúp đỡ ngài ngăn cản địch nhân tập kích, cho chúng ta ra trận đi!"
"Không cần, chú tạo trung đội phụ trách chính là chế tạo, đánh nhau không cần các người tham dự. Ta không hi vọng bất luận kẻ nào trong các người có chuyện!" Diệp Phong đối với biểu hiện của lão rất cao hứng, bất quá hắn chỉ mỉm cười cự tuyệt. Bởi vì những ải nhân này hiện nay đều là bảo vật của hắn, cũng chỉ để bọn họ chế tạo vũ khí, nếu xuất hiện tử thương hắn sẽ đau lòng!
Lạc Tư đối với quan tâm của đoàn trưởng rất cảm động, bất quá đều là thành viên Tư lược đoàn, Liệt Diễm kỵ sĩ cùng tinh linh xạ thủ đều đang chiến đấu, bọn họ chỉ có thể ở phía sau nhìn, không khỏi rất buồn phiền. Những ải nhân còn lại cũng có cảm giác như vậy.
Diệp Phong thấy tình huống này, nhìn tình trạng chiến đấu ở phía trước, thấy trang bị bằng cương thiết của kỵ sĩ bị giết, hắc hắc cười nói: "Lạc Tư, dẫn người của ngươi tới đem thi thể cùng cương thương của địch nhân vào sơn cốc, lấy cương thiết khải giáp của bọn chúng. Đây là để sau này chúng ta chế tạo cương thiết vũ khí hình dạng mới!"
A, đúng vậy. Lạc tư nghe vậy hai mắt phát sáng, gọi chúng ải nhân bắt đầu hành động. Diệp Phong ra hiệu Khải Đặc mệnh lệnh Liệt Diễm kỵ sĩ cho bọn họ có chỗ lấy thi thể.
"Hừ, muốn lấy binh chủng ưu thế đánh phòng ngự chiến, ta sẽ cùng ngươi chơi thương đối thương!"
Ốc Đặc ở bên ngoài cốc khẩu nhìn thấy kỵ sĩ phe mình không ngừng ngã xuống, địch nhân không chút bị thương, lại phái ải nhân lấy thi thể cùng cương thương, minh bạch bọn họ muốn chiếm tiện nghi, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, mệnh lệnh hai trung đội phía trước đã tổn thất nghiêm trọng triệt hồi. Sau đó gã lệnh hai trung đội khác xuống ngựa cầm thương tiến công.
"Đoàn trưởng, phía tây nam có một đại đội khinh trang kỵ sĩ đang chạy tới sơn cốc, khoảng cách không quá ba dặm!" Một tên Liệt Diễm kỵ sĩ đang tuần tra, phát hiện được, liền nhanh chóng chạy đến bên ngoài phòng của đoàn trưởng mà bẩm báo!
"Tên trời đánh nào nửa đêm lại đến gặp lão tử đây? Không lẽ là muốn đột kích?" Diệp Phong nghi hoặc thì thầm. Lộ Lộ cũng từ trong giấc mộng tỉnh dậy, khẩn trương nhìn thiếu gia. U Nguyệt Nhi bị điểm thụy huyệt cho nên vẫn còn đang ngủ say.
Diệp Phong nhìn Lộ Lộ rồi mỉm cười nói nàng đừng sợ, cứ chờ đợi tại thụ ốc. Sau đó hắn đứng dậy mặc y phục vào rồi đi ra khỏi thụ ốc.
Mọi người trong cốc lúc này đều đã tỉnh dậy, và đến phía trước sơn cốc mà quan sát tình hình. Tình hình tương đối hoảng loạn.
Diệp Phong thấy mọi người, rồi ra lệnh cho Khải Đặc và Kiệt Nã Tư, mỗi người dẫn theo Liệt Diễm kỵ sĩ và tinh linh xạ thủ, theo hắn ra cốc khẩu. Lưu Tĩnh Hương, Ba Nhĩ, Ai Đức lại đễ còn hỗ trợ cho người khác.
Ở phía tây nam sơn cốc, Ốc Đặc và Mễ Đặc đang cầm đầu một ngàn khinh trang cực điện kỵ sĩ, rất nhanh phi tới cách cốc khẩu một trăm mét, muốn bao vây tất cả không chừa một lối thoát!
"Nguyên lai là tên bản tử ( mập mạp) của Nô nãi đoàn!"
Diệp Phong đang đứng trước đám thủ hạ, nhìn Mễ Khắc cưỡi ngựa phi đến, cảm thấy không tốt liền thì thầm. Hai mắt hắn quan sát một ngàn tên kỵ sĩ có trang bị khinh kỵ bằng cương thiết. Do nắm được ưu thế địa hình của Hồ Lô sơn cốc, tên gia hỏa này căn bản không ngại bên đối phương đông người. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Bởi vì cách đây không lâu tinh linh xạ thủ từng bị Mễ Khắc lăng nhục, lúc này khi thấy gã dẫn nhiều kỵ sĩ đến như vậy tới sơn cốc, trong lòng dù có lo lắng, nhưng không có che giấu ánh mắt cừu hận đối với gã!
" Hắc hắc, Lôi Ân, chắc ngươi không nghĩ ta sẽ tìm ngươi trả thù nhanh như vậy hả? Hôm nay lão tử nhất định phải lột da lóc xương ngươi!" Mễ Khắc hung tợn nhìn Diệp Phong, rồi lập tức nhìn về phía đám tinh linh nữ nô mà mắng: "Các ngươi bọn tiểu biểu tử này, cầm cung tên đến đây làm gì? Không muốn ta là chủ nhân của bọn ngươi sao? Coi chừng lão tử đem các ngươi cho con người thay phiên hưởng thụ!"
"Con heo mập chết kia, câm cái miệng thôi ngươi lại!" Kiệt Nã Tư thấy mỹ nữ thủ hạ của gã bị chọc tức, liền không nhịn được phẫn nỗ chửi lên một câu, rồi nhanh chóng giơ cung lên bắn một tên về phía Mễ Khắc
" Hừ, ngờ nghệch, chỉ một cây tên mà muốn lấy mạng lão tử?" Mễ Khắc thực lực cũng là lục giai cuồng sa kiếm sĩ, dù cây tên của Kiệt Nã Tư vừa bắn ra rất nhanh, nhưng gã vẫn đủ sức để tránh né.
Thân là kỵ sĩ, Ốc Đặc có chút hứng thú với trường thương trong tay của đám Liệt Diễm kỵ sĩ kia. Thấy trường thương của bọn chúng không giống với trường thương bình thường sử dụng, hắn trong lòng đã quyết định phải mang cái trường thương cổ quái này về để nghiên cứu cẩn thận.
So sánh với cái này, Ốc Đặc cũng không nghĩ tới tinh linh nữ nô sẽ bị Lôi Ân thu thành xạ thủ nhanh như vậy, có chút ngoài ý muốn, bất quá hắn cũng không để bọn họ vào mắt. Hắn mang theo vương bài là cực điện kỵ sĩ đại đội, đối phó với trước mắt chỉ có một trăm Liệt Diễm kỵ sĩ cùng một trăm tinh linh xạ thủ, quả thực là dễ dàng!
"Các vị suất ca mĩ nữ của ta, hà tất cùng một cái đầu trư đấu khẩu, không để ý đến hắn!" Diệp Phong mỉm cười nhìn vào đám xạ thủ Kiệt Nã Tư, rồi quay sang hướng Ốc Đặc trên người mang khinh trang khải giáp, khí vũ bất phàm nói: "Ngươi là Ốc Đặc – Khố Lỗ bá tước ư? Mễ Khắc không phải là người Mạt La đế quốc, ta cướp của hắn hoàn toàn phù hợp với pháp chế của đế quốc, chẳng lẽ ngươi muốn vì tiểu cửu báo thù, hướng Tư Lược đoàn được quốc vương thân phong động thủ?"
Ốc Đặc nghe Diệp Phong nói, xác định dưới tình huống cướp đoạt lúc trước hắn đã biết mình là tỉ phu của Mễ Khắc, lúc này hừ lạnh nói: "Lôi Ân, ngươi không cần đem quốc vương ra ép ta, đây là Hỗn Loạn hoang nguyên, không phải Mạt La đế quốc, đêm nay ta sẽ giết sạch người trong cốc, ai biết được chuyện này?"
"Ốc Đặc bá tước, lời này của ngươi rõ ràng là không để bệ hạ vào mắt, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ bẩm báo với bệ hạ!"
Bởi vì Lạc Tư chúng ải nhân, thấy cửa cốc bị bao vây, đoán rằng có địch nhân tới xâm phạm, mãnh liệt yêu cầu muốn giúp đoàn trưởng kháng địch, Tĩnh Hương cũng tương đối lo lắng tình huống ở cốc khẩu, cho nên liền dẫn bọn họ tới, lập tức phẫn nộ kêu lên.
"Hừ, chờ ngươi có mệnh còn sống trở về bẩm báo lại đi!" Ốc Đặc liếc nhìn thục nữ mĩ mạo, khinh thường cười nhẹ. Mễ Khắc hắc hắc nói tiếp: "Đại mĩ nhân không cần vội, đợi Lôi Ân chết rồi, ta sẽ tự mình nếm thử tư vị của nàng!"
"Vô sỉ!" Tĩnh Hương phẫn nộ nhìn chằm chằm hướng Mễ Khắc hét lên, muốn niệm chú phóng thích ma pháp. Diệp Phong vỗ vỗ vai nàng, tự tin nói nhỏ: "Đừng cùng đầu heo này đấu, bọn họ người đông chúng ta không thể ngạnh đấu, lui về mượn địa hình có lợi dùng chiến thuật phòng ngự, không thì đối với chúng ta bất lợi!"
Tĩnh Hương không phải là một nữ nhân xúc động không biết gì cả, nghe vậy biết là có lý, nhịn xuống lửa giận, gật đầu theo đoàn trưởng đại nhân dẫn chúng nhân Tư lược đoàn hướng phía cửa cốc lui lại.
Ốc Đặc thấy đối phương lui về phía sau, lập tức cao giọng hạ lệnh: "Trung đội thứ nhất thứ hai, giết cho ta."
"Rõ!" Hai trung đội trưởng nghe lệnh, cùng ứng tiếng suất lĩnh trung đội của mình, quất ngựa hướng bọn người Diệp Phong
Cốc khẩu dài khoảng trăm thước, rộng chỉ có mười lăm thước, Diệp Phong thấy kỵ sĩ của đối phương chỉ vào được có tám người, không phát huy đươc thế trận, thì lộ ra nụ cười tàn khốc, đái lĩnh mọi người lùi lại năm mươi thước, lệnh cho tất cả Liệt Diễm kỵ sĩ xuống ngựa, mười người làm một tổ theo đội hình chữ nhất, phòng thủ trong cốc khẩu nhỏ, chống đỡ kỵ sĩ đối phương đánh vào!
"Khải Đặc, chú ý chỉ huy kỵ sĩ lùi lại, không được để xảy ra tử vong, Kiệt Nã Tư, đem theo xạ thủ bắn tên cho ta!" Diệp Phong lớn tiếng hạ lệnh.
"Dạ" Khải Đặc và Kiệt Nã Tư cùng lên tiếng lĩnh mệnh, rồi bắt đầu triển khai hành động.
Diệp Phong mặc dù không hiểu binh pháp, nhưng ở địa cầu thì biết rất rõ về thương binh và kỵ binh. Liệt Diễm kỵ sĩ xuống ngựa trở thành Liệt Diễm kỵ sĩ trường kích, cùng với các kỵ sĩ đột kích giao thủ, liền sẽ chiếm được ưu thế về binh chủng tương khắc
Một trăm Liệt Diễm kỵ sĩ chia thành hai mươi người một nhóm, tay cầm phương thiên họa kích dài ba thước, đối phương chỉ có tám kỵ sĩ tiến lên, thêm nữa là tam giai kỵ sĩ đối mặt với hai mươi kỵ sĩ tứ giai, kết quả chỉ có chết, không cách nào phá được phòng tuyến!
Dưới sự an bài của Khải Đặc, một trăm Liệt Diễm kỵ sĩ chia thành năm phần, luân lưu lên trận, bảo trì thể lực sung túc.
Kiệt Nã Tư chỉ huy trung đội tinh linh xạ thủ, sử dụng "thần tiễn tam thức" đệ nhất thức "tiễn tật vô ảnh" đoàn trưởng giao cho bọn họ, ở phía sau chuyên nhằm địch nhân Liệt Diễm kỵ sĩ đánh không tới bắn tên. Những mũi tên nhọn liên tục được phóng ra, mang theo tiếng kêu phá không mà bay, nhanh đến vô ảnh, dưới bầu trời đêm làm địch nhân khó có thể phòng bị, liên tục bị trúng tên, kêu thảm liên tục!
Liệt Diễm kỵ sĩ cùng tinh linh xạ thủ thấy kế hoạch của đoàn trưởng hữu hiệu như vậy, đều hăng hái thập phần. Lão ải nhân Lạc Tư thấy mọi người đều có thể trước mặt đoàn trưởng hiển lộ thân thủ, biểu hiện kích động đối đoàn trưởng nói: "Đoàn trưởng, chúng ta ải nhân cũng có thể như vậy giúp đỡ ngài ngăn cản địch nhân tập kích, cho chúng ta ra trận đi!"
"Không cần, chú tạo trung đội phụ trách chính là chế tạo, đánh nhau không cần các người tham dự. Ta không hi vọng bất luận kẻ nào trong các người có chuyện!" Diệp Phong đối với biểu hiện của lão rất cao hứng, bất quá hắn chỉ mỉm cười cự tuyệt. Bởi vì những ải nhân này hiện nay đều là bảo vật của hắn, cũng chỉ để bọn họ chế tạo vũ khí, nếu xuất hiện tử thương hắn sẽ đau lòng!
Lạc Tư đối với quan tâm của đoàn trưởng rất cảm động, bất quá đều là thành viên Tư lược đoàn, Liệt Diễm kỵ sĩ cùng tinh linh xạ thủ đều đang chiến đấu, bọn họ chỉ có thể ở phía sau nhìn, không khỏi rất buồn phiền. Những ải nhân còn lại cũng có cảm giác như vậy.
Diệp Phong thấy tình huống này, nhìn tình trạng chiến đấu ở phía trước, thấy trang bị bằng cương thiết của kỵ sĩ bị giết, hắc hắc cười nói: "Lạc Tư, dẫn người của ngươi tới đem thi thể cùng cương thương của địch nhân vào sơn cốc, lấy cương thiết khải giáp của bọn chúng. Đây là để sau này chúng ta chế tạo cương thiết vũ khí hình dạng mới!"
A, đúng vậy. Lạc tư nghe vậy hai mắt phát sáng, gọi chúng ải nhân bắt đầu hành động. Diệp Phong ra hiệu Khải Đặc mệnh lệnh Liệt Diễm kỵ sĩ cho bọn họ có chỗ lấy thi thể.
"Hừ, muốn lấy binh chủng ưu thế đánh phòng ngự chiến, ta sẽ cùng ngươi chơi thương đối thương!"
Ốc Đặc ở bên ngoài cốc khẩu nhìn thấy kỵ sĩ phe mình không ngừng ngã xuống, địch nhân không chút bị thương, lại phái ải nhân lấy thi thể cùng cương thương, minh bạch bọn họ muốn chiếm tiện nghi, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, mệnh lệnh hai trung đội phía trước đã tổn thất nghiêm trọng triệt hồi. Sau đó gã lệnh hai trung đội khác xuống ngựa cầm thương tiến công.
Tác giả :
Hằng Tâm