Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 152: Ám Hắc Đại Ma Vương, Dâm Đãng Tiểu Tiếu Thoại
"Ha ha ha, Lôi Ân đoàn trưởng quả nhiên danh bất hư truyền, tổn thất ba vạn quân là có thể tiêu diệt hai mươi hai vạn Ma tộc chiến sĩ đóng ở Tư Nặc Nhĩ thành, trận này có thể gọi là hoàn mỹ. Lôi Ân đoàn trưởng nhất định sẽ được lưu tên vào sử sách để đời sau kính ngưỡng. Lại đây, trẫm kính ngài một chén!"
Màn đêm phủ xuống, tại đại sảnh Tư Nặc Nhĩ thành thành chủ phủ, vừa mới lên tiếng là Hoàng Đế La Kiệt ha ha cười, ở tiệc mừng chiến thắng, nâng chén nhìn Diệp Phong mời hắn, trong mắt hiện lên thần sắc bất an, tâm trạng cho rằng tên cầm thú nam tước trước mắt, tương lai có thể thống nhất cả nhân tộc, chính là họa lớn.
"A a, La Kiệt bệ hạ quá khen, ta có thể hoàn thành nhiệm vụ là do theo diệu kế của ngài và Giáo hoàng bệ hạ, đều là do vận may cùng với sự dũng mãnh của chúng binh tướng. Đặc biệt là Á Sắt Lâm giáo chủ cùng với giáo đình binh tướng hiệp trợ, đối với chiến trường đại chiến cực kỳ quan trọng!" Diệp Phong trong lòng hư vinh, ngoài mặt mĩm cười, nâng chén!
"Lôi Ân đoàn trưởng không cần khiêm tốn như vậy, chiến trường đều do ngài chỉ huy cùng với công lao của Tư Lược đoàn hỏa pháo bộ đội. Chúng ta, giáo đình kiếm sĩ, bất quá chỉ góp một phần nhỏ mà thôi!"
Giáo Hoàng, ngồi bên phải của La Kiệt hoàng đế, nhìn vế phía Diệp Phong mĩm cười, trong lòng hài lòng vì hắn không quên công lao của giáo đình, nhưng cũng âm thầm lo lắng, nghĩ kế lấy lòng, giao cho Diệp Phong một chức, để tránh ngày sau phải đối địch với hắn!
Tư Nặc Nhĩ thành đồ ma đại chiến, bọn người La Luân, Khắc Lạp Khắc, Ước Hàn, La Kiệt, Ôn Tư của các quốc vương cùng với Giáo Hoàng là nhân vật chủ não đối với Diệp Phong hoàn toàn khiếp sợ, không dám khinh thị. Bọn họ không thể tưởng tượng năng lực chỉ huy của Diệp Phong thế nào mà có thể lợi hại như thế.
Mục tiêu chính đã đạt được, các mục tiêu tiếp theo tự nhiên sẽ tiếp tục thực hiện. Hôm nay, liên quân của ba quốc gia cùng với bộ đội đóng ở hậu phương, tất cả đều dồn đến ba cứ điểm đóng quân của Ma tộc còn lại, tạo nên một thế bao vây ngăn chặn.
So với La Kiệt, Khắc Lạp Khắc, Ước Hàn, Ôn Tư – bọn người đối với năng lực của Diệp Phong cùng với hỏa pháo vô cùng đố kị – hỏa tinh linh thủ lĩnh La Luân, vốn Diệp Phong tương lai là nữ tế, càng ngày càng hài lòng!
Nội tâm mặc dù cũng có đố kị, nhưng mặc ngoài tỏ vẻ cực kì khách sáo. Diệp Phong, Cát Lôi Tư, Á Sắt Lâm, ba người vì lập được chiến công lớn, đánh lui Ma tộc, nên các chủ não của các quốc gia còn lại tự nhiên phải tới chúc mừng.
Nói xong những lời tán thưởng khách sáo, La Kiệt hoàng đế đề nghị các quốc vương sáng mai thương định, thảo luận lại kế hoạch từng bước tác chiến. Sau đó, mọi người trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Không biết rằng, trên không trung của Tư Nặc Nhĩ thành, Ma giới Hắc Ám đại ma vương thống lĩnh Đọa Lạc Thiên Vương, Hắc Ám Thiên Vương, Bạo Thực Ma Vương, đứng ở trên lưng Hắc Ám Long Vương đang đứng quan sát thành thị phía dưới.
"Ma Vương bệ hạ, chúng ta còn phải chờ bao lâu? Mau xuống dưới vì những chiến sĩ đã bỏ mình mà báo thù. Ngài đã đích thân ra tay thì còn cố kị gì bọn liên quân bị thịt!?" Bạo Thực Ma Vương Cơ Long nhìn Hắc Ám Đại Ma Vương cung kính hỏi, trong mắt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn!
Hắc Ám Đại Ma Vương, lưng mang đôi cánh dơi màu đen, hai mắt đỏ sậm, da tay ngăm đen, đầu sinh ra một đôi sừng, mang trong mình dòng máu Hắc Ám huyết mạch cực kỳ thần bí, có thể tùy ý sử dụng Hắc Ám nguyên tố, hơn nữa lại bất tử, không bị già yếu mà chết, đúng là Ma giới Chí tôn vô địch!
"Không cần vội, đợi lát nữa, Cơ Long ngươi nhớ kỹ, tìm phía dưới đầu não của liên quân cùng với tên Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ – kẻ có địa tinh hỏa pháo, hắn tuyệt đối không đơn giản, có lẽ hắn chính là chướng ngại lớn nhất trong chiến dịch chinh phục nam bắc đại lục của bổn vương!" Hắc Ám Đại Ma Vương, hai mắt đỏ sậm quan sát phía dưới, nhàn nhạt nhắc nhở Cơ Long.
Nam Bắc đại lục chỉ có Mạt La Hoàng Gia tư lược đoàn có được địa tinh hỏa khí, Hắc Ám Đại Ma Vương, khi Tư Nặc Nhĩ thành đại chiến chấm dứt, lập tức từ bọn người nô dịch bị họ bắt được, biết được Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ là chủ nhân của địa tinh hỏa pháo, hiểu được đây là người không đơn giản!
"Chỉ là một tên nhân loại nhỏ bé mà thôi. Cho dù hắn có địa tinh hỏa pháo như thế nào đi nữa, nếu gặp ta, nhất định sẽ bị xé xác ăn thịt!" Bạo Thực Ma Vương nghe Hắc Ám đại ma vương nói, trong lòng nghĩ tới Ma tộc chiến sĩ bị hại, lẫm bẫm.
Ma giới, ngoại trừ Hắc Ám đại ma vương có thực lực cao thâm không lường, còn có vương tôn của sáu chủng tộc phân biệt: Đọa Lạc Thiên Vương, Hắc Ám Thiên Vương, Bạo Thực Ma Vương, Hắc Ám Long Vương, Đọa Lạc Yêu Vương, Hủ Thực Thụ Vương. Sáu vị vương tôn, mỗi người đều có thực lực vượt trội so với cửu giai cường hãn của Nam Bắc đai lục.
Đối mặt với hai mươi hai vạn Ma tộc chiến sĩ bị giết hại, Hắc Ám Đại Ma vương trong lòng rất tức giận. Từ thám tử cho biết, liên quân chủ soái đều tụ tới Tư Nặc Nhĩ thành, lập tức sinh sát khí, thống lĩnh bốn vị ma vương, tránh đội tuần tra Dực nhân bộ đội, tới Tư Nặc Thành, chuẩn bị đánh úp, giết sạch liên quân chủ soái. Khi đó liên quân, quần long vô thủ sẽ sinh ra bối rồi, nhân cơ hội đó, đại phản công.
Thành chủ phủ đệ, Diệp Phong, thông qua Truyện Tống Trận, tới phòng ngủ của giáo chủ Á Sắt Lâm xinh đẹp. Đế Na, Phi Phi, cùng với Ái Lệ Ti mỹ nhân ngư, tất cả đều tụ tại phòng của Á Sắt Lâm, tại đây các nàng thì thầm so bì với Á Sắt Lâm.
Ân……Phi Phi cùng tuổi với Ái Lệ Ti, xưng hô "a di" với Ái Sắt Lâm tương đối thích hợp, bất quá án theo quan hệ tương lai, xưng hô a di có phần không hợp. Ài, tử sắc lang có khả năng loạn cảo.
Ái Lệ Ti công chúa, mặc dù không giống phụ nữ bình thường, nhưng dù sao đã tiếp xúc qua ái tình nam nữ linh diệu, không biết xấu hổ, lấy lòng tử sắc lang, cùng với sự khuyên nhủ của ba nàng mỹ nữ, nàng bây giờ xem như hoàn toàn chấp nhận số mệnh, chỉ cần Diệp Phong đừng phá thân mỹ nhân ngư của nàng, nàng nguyện ý nhận thua cá cược, trở thành tình nhân.
Đương nhiên, trong đó cũng có phần, nàng vì tò mò cuộc sống lục địa, nàng cũng mong rằng Diệp Phong sẽ cho phép nàng trở về với Hải tộc. Hiện giờ, mỹ nhân ngư đối với Diệp Phong, hận ý dĩ nhiên không còn, ba mỹ nhân đặc biệt chiếu cố nàng, khiến cho bọn họ thập phần hòa hợp.
"A, công chúa thân ái của ta, cho phép Lôi Ân –Pháp Lôi Nhĩ ta hôn bàn tay ngọc ngà của nàng?" Diệp Phong đi tới bên giường, nằm trên đó là tuyệt sắc mỹ nhân ngư với đôi bàn tay trắng nõn, cố ý tỏ vẻ lịch thiệp, nở nụ cười trơ trẽn. Nhìn thấy vậy, Á Sắt Lâm, Đế Na, Phi Phi ba người, sau đó là Ái Lệ Ti đều không nhịn được cười vì da mặt dày của hắn.
"Ha ha, các nàng xem, các nàng xem, ta nói Ái Lệ Ti công chúa có nụ cười đẹp nhất, các nàng không tin!" Diệp Phong thấy Ái Lệ Ti cười, lập tức hôn lên tay nàng một cái, rồi nhìn về phía tam nữ cười ha ha.
"Tốt đó, tên xú sắc lang chàng, mỗi lần đều cố ý lấy lòng Ái Lệ Ti, xem chúng ta nhéo chết ngươi?"Á Sắt Lâm dẫn đầu tam nữ, thân thủ tương lên người Diệp đại sắc lang trên giường, kiều sân loạn nhéo, biết là tình nhân hay nói giỡn, vui đùa cùng hắn.
"Ai nha, ba vi lão bà đại nhân, ta biết sai rồi, các ngươi tha cho ta….a…Chủ giáo lão bà, chổ đó không thể bóp a … bóp là có vấn đề, hạnh phúc của nàng sẽ bị phá hủy… Ái Lệ Ti công chúa nhanh tới cứu ta…"
Diệp Phong cố tình khó chịu, lăn lộn trên giường, tùy ý tam nữ hành hạ hắn, phát hiện phong tao chủ giáo sờ trúng chổ hiểm của hắn, lập tức giả bộ đáng thương cầu cứu Ái Lệ Ti.
"……"Ái Lệ Ti mắt thấy Á Sắt Lâm tỷ tỷ bắt được tử sắc lang, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn bộ dạng Diệp Phong đáng thương, cầu xin tha thứ, biết hắn vì chính mình mà bị như vậy, nhưng không nhịn được cười.
"Hừ, muốn cho Ái Lệ Ti muội muội cứu chàng, không có cửa thoát đâu. Vì trừng phạt chàng có mới nới cũ, lập tức phải kể chuyện cười cho chúng thiếp nghe, nếu không, buổi tối không cho lên giường!" Đế Na cố ý cắn nhẹ vào tai tình nhân, rên lên nhè nhẹ.
"Đúng đúng, kể chuyện cười đi, kể chuyện cười mà không cười, nếu không chúng thiếp tiếp tục nhéo chàng!" Phỉ Phỉ đại tiểu thư, rất thích nghe chuyện cười, lập tức phụ họa. Á Sắt Lâm cũng gật đầu theo.
"Ài, nhà mình toàn sư tử Hà Đông a!" Diệp Phong lắc đầu, ra vẻ đau khổ sầu thảm, nghĩ nghĩ rồi hắc hắc cười và kể: "Một hôm, mục sư của giáo đường, chỉ vào cây "bổng" của mình rồi nói với một tiểu nữ tu: Đây là gậy chỉ huy, chỉ đường tới thần giới, ngươi mau cầm lấy nó. Tiểu nữ tu nghe vậy thẹn thùng, vừa muốn cầm lấy thì một bà nữ tu đột nhiên xông tới, mở miệng nhắc nhở nói: Đừng tin hắn nói bậy, hắn trước kia nói cho ta biết đó là kèn phát ra âm thanh của thần giới, làm ta phải thổi đến bốn năm!!"
"Được, chàng là tử sắc lang, xú lưu manh, dám vũ nhục chức sắc của Thần giới, thiếp đánh chết chàng!" Á Sắt Lâm nghe xong tiểu tình nhân nói đùa, vừa bực mình vừa buồn cười, nắm tay mềm mại giả đò đánh tới tấp. Đế Na cùng với Phỉ Phỉ lập tức hỗ trợ, Ái Lệ Ti hiểu được ẩn ý của chuyện cười, mắc cở thần tình đỏ bừng. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Trời ơi, muốn nghe kể chuyện cười còn muốn đánh nữa, thật là không có nhân tính a, chuyện cười này có gì không tốt…"
"Đừng nhiều lời, chàng đi chết đi, xú sắc lang…hi hi…"
Nhất nam tam nữ nằm trên chiếc giường mềm mại rộng lớn, cười giỡn loạn lên, thêm vào đó tên lưu manh đáng chết nhân cơ hội cố ý cởi bỏ y phục của ba tình phụ, khiến cho tam nữ bất tri bất giác lộ ra xuân quang.
Ái Lệ Ti công chúa nhìn thấy nãy giờ, thập phần muốn bỏ hồ nước nhảy vào vui đùa, trong đầu nghĩ tới cảnh nhất nam tứ nữ giao hoan, xem lại tình hình, không nhịn được xấu hổ. Tam nữ rất là mê mẫn, bị tử sắc lang khi dễ lộ ra vẻ thèm khát, vẻ mặt hạnh phúc!
"Ài, tốt tốt, ba vị lão bà đại nhân đừng làm loạn. Đêm xuân qua mau, chúng ta nhanh bắt đầu đêm tuyệt vời đi….hắc hắc…" Diệp Phong nhìn trộm vẻ mặt của Ái Lệ Ti, trong lòng đắc ý cười to, hai tay vươn ra ôm lấy Á Sắt Lâm và Đế Na, hai vị phong tao tình phụ, nhào nặn bộ ngực, hưởng thụ nhục cảm, miệng cười hắc hắc.
"Hiếu sắc, hôm nay không thể không đánh ngất chàng!" Á Sắt Lâm, tam nữ còn chưa ngừng lại, định đánh Diệp Phong mấy quyền, song lúc ngoài phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng hổn loạn cùng với tiếng cảnh giới…
Màn đêm phủ xuống, tại đại sảnh Tư Nặc Nhĩ thành thành chủ phủ, vừa mới lên tiếng là Hoàng Đế La Kiệt ha ha cười, ở tiệc mừng chiến thắng, nâng chén nhìn Diệp Phong mời hắn, trong mắt hiện lên thần sắc bất an, tâm trạng cho rằng tên cầm thú nam tước trước mắt, tương lai có thể thống nhất cả nhân tộc, chính là họa lớn.
"A a, La Kiệt bệ hạ quá khen, ta có thể hoàn thành nhiệm vụ là do theo diệu kế của ngài và Giáo hoàng bệ hạ, đều là do vận may cùng với sự dũng mãnh của chúng binh tướng. Đặc biệt là Á Sắt Lâm giáo chủ cùng với giáo đình binh tướng hiệp trợ, đối với chiến trường đại chiến cực kỳ quan trọng!" Diệp Phong trong lòng hư vinh, ngoài mặt mĩm cười, nâng chén!
"Lôi Ân đoàn trưởng không cần khiêm tốn như vậy, chiến trường đều do ngài chỉ huy cùng với công lao của Tư Lược đoàn hỏa pháo bộ đội. Chúng ta, giáo đình kiếm sĩ, bất quá chỉ góp một phần nhỏ mà thôi!"
Giáo Hoàng, ngồi bên phải của La Kiệt hoàng đế, nhìn vế phía Diệp Phong mĩm cười, trong lòng hài lòng vì hắn không quên công lao của giáo đình, nhưng cũng âm thầm lo lắng, nghĩ kế lấy lòng, giao cho Diệp Phong một chức, để tránh ngày sau phải đối địch với hắn!
Tư Nặc Nhĩ thành đồ ma đại chiến, bọn người La Luân, Khắc Lạp Khắc, Ước Hàn, La Kiệt, Ôn Tư của các quốc vương cùng với Giáo Hoàng là nhân vật chủ não đối với Diệp Phong hoàn toàn khiếp sợ, không dám khinh thị. Bọn họ không thể tưởng tượng năng lực chỉ huy của Diệp Phong thế nào mà có thể lợi hại như thế.
Mục tiêu chính đã đạt được, các mục tiêu tiếp theo tự nhiên sẽ tiếp tục thực hiện. Hôm nay, liên quân của ba quốc gia cùng với bộ đội đóng ở hậu phương, tất cả đều dồn đến ba cứ điểm đóng quân của Ma tộc còn lại, tạo nên một thế bao vây ngăn chặn.
So với La Kiệt, Khắc Lạp Khắc, Ước Hàn, Ôn Tư – bọn người đối với năng lực của Diệp Phong cùng với hỏa pháo vô cùng đố kị – hỏa tinh linh thủ lĩnh La Luân, vốn Diệp Phong tương lai là nữ tế, càng ngày càng hài lòng!
Nội tâm mặc dù cũng có đố kị, nhưng mặc ngoài tỏ vẻ cực kì khách sáo. Diệp Phong, Cát Lôi Tư, Á Sắt Lâm, ba người vì lập được chiến công lớn, đánh lui Ma tộc, nên các chủ não của các quốc gia còn lại tự nhiên phải tới chúc mừng.
Nói xong những lời tán thưởng khách sáo, La Kiệt hoàng đế đề nghị các quốc vương sáng mai thương định, thảo luận lại kế hoạch từng bước tác chiến. Sau đó, mọi người trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Không biết rằng, trên không trung của Tư Nặc Nhĩ thành, Ma giới Hắc Ám đại ma vương thống lĩnh Đọa Lạc Thiên Vương, Hắc Ám Thiên Vương, Bạo Thực Ma Vương, đứng ở trên lưng Hắc Ám Long Vương đang đứng quan sát thành thị phía dưới.
"Ma Vương bệ hạ, chúng ta còn phải chờ bao lâu? Mau xuống dưới vì những chiến sĩ đã bỏ mình mà báo thù. Ngài đã đích thân ra tay thì còn cố kị gì bọn liên quân bị thịt!?" Bạo Thực Ma Vương Cơ Long nhìn Hắc Ám Đại Ma Vương cung kính hỏi, trong mắt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn!
Hắc Ám Đại Ma Vương, lưng mang đôi cánh dơi màu đen, hai mắt đỏ sậm, da tay ngăm đen, đầu sinh ra một đôi sừng, mang trong mình dòng máu Hắc Ám huyết mạch cực kỳ thần bí, có thể tùy ý sử dụng Hắc Ám nguyên tố, hơn nữa lại bất tử, không bị già yếu mà chết, đúng là Ma giới Chí tôn vô địch!
"Không cần vội, đợi lát nữa, Cơ Long ngươi nhớ kỹ, tìm phía dưới đầu não của liên quân cùng với tên Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ – kẻ có địa tinh hỏa pháo, hắn tuyệt đối không đơn giản, có lẽ hắn chính là chướng ngại lớn nhất trong chiến dịch chinh phục nam bắc đại lục của bổn vương!" Hắc Ám Đại Ma Vương, hai mắt đỏ sậm quan sát phía dưới, nhàn nhạt nhắc nhở Cơ Long.
Nam Bắc đại lục chỉ có Mạt La Hoàng Gia tư lược đoàn có được địa tinh hỏa khí, Hắc Ám Đại Ma Vương, khi Tư Nặc Nhĩ thành đại chiến chấm dứt, lập tức từ bọn người nô dịch bị họ bắt được, biết được Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ là chủ nhân của địa tinh hỏa pháo, hiểu được đây là người không đơn giản!
"Chỉ là một tên nhân loại nhỏ bé mà thôi. Cho dù hắn có địa tinh hỏa pháo như thế nào đi nữa, nếu gặp ta, nhất định sẽ bị xé xác ăn thịt!" Bạo Thực Ma Vương nghe Hắc Ám đại ma vương nói, trong lòng nghĩ tới Ma tộc chiến sĩ bị hại, lẫm bẫm.
Ma giới, ngoại trừ Hắc Ám đại ma vương có thực lực cao thâm không lường, còn có vương tôn của sáu chủng tộc phân biệt: Đọa Lạc Thiên Vương, Hắc Ám Thiên Vương, Bạo Thực Ma Vương, Hắc Ám Long Vương, Đọa Lạc Yêu Vương, Hủ Thực Thụ Vương. Sáu vị vương tôn, mỗi người đều có thực lực vượt trội so với cửu giai cường hãn của Nam Bắc đai lục.
Đối mặt với hai mươi hai vạn Ma tộc chiến sĩ bị giết hại, Hắc Ám Đại Ma vương trong lòng rất tức giận. Từ thám tử cho biết, liên quân chủ soái đều tụ tới Tư Nặc Nhĩ thành, lập tức sinh sát khí, thống lĩnh bốn vị ma vương, tránh đội tuần tra Dực nhân bộ đội, tới Tư Nặc Thành, chuẩn bị đánh úp, giết sạch liên quân chủ soái. Khi đó liên quân, quần long vô thủ sẽ sinh ra bối rồi, nhân cơ hội đó, đại phản công.
Thành chủ phủ đệ, Diệp Phong, thông qua Truyện Tống Trận, tới phòng ngủ của giáo chủ Á Sắt Lâm xinh đẹp. Đế Na, Phi Phi, cùng với Ái Lệ Ti mỹ nhân ngư, tất cả đều tụ tại phòng của Á Sắt Lâm, tại đây các nàng thì thầm so bì với Á Sắt Lâm.
Ân……Phi Phi cùng tuổi với Ái Lệ Ti, xưng hô "a di" với Ái Sắt Lâm tương đối thích hợp, bất quá án theo quan hệ tương lai, xưng hô a di có phần không hợp. Ài, tử sắc lang có khả năng loạn cảo.
Ái Lệ Ti công chúa, mặc dù không giống phụ nữ bình thường, nhưng dù sao đã tiếp xúc qua ái tình nam nữ linh diệu, không biết xấu hổ, lấy lòng tử sắc lang, cùng với sự khuyên nhủ của ba nàng mỹ nữ, nàng bây giờ xem như hoàn toàn chấp nhận số mệnh, chỉ cần Diệp Phong đừng phá thân mỹ nhân ngư của nàng, nàng nguyện ý nhận thua cá cược, trở thành tình nhân.
Đương nhiên, trong đó cũng có phần, nàng vì tò mò cuộc sống lục địa, nàng cũng mong rằng Diệp Phong sẽ cho phép nàng trở về với Hải tộc. Hiện giờ, mỹ nhân ngư đối với Diệp Phong, hận ý dĩ nhiên không còn, ba mỹ nhân đặc biệt chiếu cố nàng, khiến cho bọn họ thập phần hòa hợp.
"A, công chúa thân ái của ta, cho phép Lôi Ân –Pháp Lôi Nhĩ ta hôn bàn tay ngọc ngà của nàng?" Diệp Phong đi tới bên giường, nằm trên đó là tuyệt sắc mỹ nhân ngư với đôi bàn tay trắng nõn, cố ý tỏ vẻ lịch thiệp, nở nụ cười trơ trẽn. Nhìn thấy vậy, Á Sắt Lâm, Đế Na, Phi Phi ba người, sau đó là Ái Lệ Ti đều không nhịn được cười vì da mặt dày của hắn.
"Ha ha, các nàng xem, các nàng xem, ta nói Ái Lệ Ti công chúa có nụ cười đẹp nhất, các nàng không tin!" Diệp Phong thấy Ái Lệ Ti cười, lập tức hôn lên tay nàng một cái, rồi nhìn về phía tam nữ cười ha ha.
"Tốt đó, tên xú sắc lang chàng, mỗi lần đều cố ý lấy lòng Ái Lệ Ti, xem chúng ta nhéo chết ngươi?"Á Sắt Lâm dẫn đầu tam nữ, thân thủ tương lên người Diệp đại sắc lang trên giường, kiều sân loạn nhéo, biết là tình nhân hay nói giỡn, vui đùa cùng hắn.
"Ai nha, ba vi lão bà đại nhân, ta biết sai rồi, các ngươi tha cho ta….a…Chủ giáo lão bà, chổ đó không thể bóp a … bóp là có vấn đề, hạnh phúc của nàng sẽ bị phá hủy… Ái Lệ Ti công chúa nhanh tới cứu ta…"
Diệp Phong cố tình khó chịu, lăn lộn trên giường, tùy ý tam nữ hành hạ hắn, phát hiện phong tao chủ giáo sờ trúng chổ hiểm của hắn, lập tức giả bộ đáng thương cầu cứu Ái Lệ Ti.
"……"Ái Lệ Ti mắt thấy Á Sắt Lâm tỷ tỷ bắt được tử sắc lang, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn bộ dạng Diệp Phong đáng thương, cầu xin tha thứ, biết hắn vì chính mình mà bị như vậy, nhưng không nhịn được cười.
"Hừ, muốn cho Ái Lệ Ti muội muội cứu chàng, không có cửa thoát đâu. Vì trừng phạt chàng có mới nới cũ, lập tức phải kể chuyện cười cho chúng thiếp nghe, nếu không, buổi tối không cho lên giường!" Đế Na cố ý cắn nhẹ vào tai tình nhân, rên lên nhè nhẹ.
"Đúng đúng, kể chuyện cười đi, kể chuyện cười mà không cười, nếu không chúng thiếp tiếp tục nhéo chàng!" Phỉ Phỉ đại tiểu thư, rất thích nghe chuyện cười, lập tức phụ họa. Á Sắt Lâm cũng gật đầu theo.
"Ài, nhà mình toàn sư tử Hà Đông a!" Diệp Phong lắc đầu, ra vẻ đau khổ sầu thảm, nghĩ nghĩ rồi hắc hắc cười và kể: "Một hôm, mục sư của giáo đường, chỉ vào cây "bổng" của mình rồi nói với một tiểu nữ tu: Đây là gậy chỉ huy, chỉ đường tới thần giới, ngươi mau cầm lấy nó. Tiểu nữ tu nghe vậy thẹn thùng, vừa muốn cầm lấy thì một bà nữ tu đột nhiên xông tới, mở miệng nhắc nhở nói: Đừng tin hắn nói bậy, hắn trước kia nói cho ta biết đó là kèn phát ra âm thanh của thần giới, làm ta phải thổi đến bốn năm!!"
"Được, chàng là tử sắc lang, xú lưu manh, dám vũ nhục chức sắc của Thần giới, thiếp đánh chết chàng!" Á Sắt Lâm nghe xong tiểu tình nhân nói đùa, vừa bực mình vừa buồn cười, nắm tay mềm mại giả đò đánh tới tấp. Đế Na cùng với Phỉ Phỉ lập tức hỗ trợ, Ái Lệ Ti hiểu được ẩn ý của chuyện cười, mắc cở thần tình đỏ bừng. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Trời ơi, muốn nghe kể chuyện cười còn muốn đánh nữa, thật là không có nhân tính a, chuyện cười này có gì không tốt…"
"Đừng nhiều lời, chàng đi chết đi, xú sắc lang…hi hi…"
Nhất nam tam nữ nằm trên chiếc giường mềm mại rộng lớn, cười giỡn loạn lên, thêm vào đó tên lưu manh đáng chết nhân cơ hội cố ý cởi bỏ y phục của ba tình phụ, khiến cho tam nữ bất tri bất giác lộ ra xuân quang.
Ái Lệ Ti công chúa nhìn thấy nãy giờ, thập phần muốn bỏ hồ nước nhảy vào vui đùa, trong đầu nghĩ tới cảnh nhất nam tứ nữ giao hoan, xem lại tình hình, không nhịn được xấu hổ. Tam nữ rất là mê mẫn, bị tử sắc lang khi dễ lộ ra vẻ thèm khát, vẻ mặt hạnh phúc!
"Ài, tốt tốt, ba vị lão bà đại nhân đừng làm loạn. Đêm xuân qua mau, chúng ta nhanh bắt đầu đêm tuyệt vời đi….hắc hắc…" Diệp Phong nhìn trộm vẻ mặt của Ái Lệ Ti, trong lòng đắc ý cười to, hai tay vươn ra ôm lấy Á Sắt Lâm và Đế Na, hai vị phong tao tình phụ, nhào nặn bộ ngực, hưởng thụ nhục cảm, miệng cười hắc hắc.
"Hiếu sắc, hôm nay không thể không đánh ngất chàng!" Á Sắt Lâm, tam nữ còn chưa ngừng lại, định đánh Diệp Phong mấy quyền, song lúc ngoài phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng hổn loạn cùng với tiếng cảnh giới…
Tác giả :
Hằng Tâm