Lưu Manh Hoàng Phi
Quyển 2 - Chương 27
Đan Hoành nhờ một câu nói mà cứu nguy cho Thạch Thành, có điều cũng mang tới không ít phiền phức.
Đương lúc tiểu quận chúa lại tìm tới Thạch Thành phiền phức, Thạch Thành vì khí quá liền nói thẳng ra, Đan Hoành đứng một bên phụ họa.
“Quận chúa thiên tuế, mong ngài đừng tìm tới ta thị uy nữa, quý phi nương nương và Hoàng đế đã quyết định đem ngài gả cho văn trạng nguyên, chuyện của ngài sau đó cùng ta đều không quan hệ, vi thần có việc phải làm, xin cáo lui".
Quận chúa biết được trong việc này Đan Hoành có tham dự bèn quyết định gặp Đan Hoành hòng ra oai phủ đầu.
Một lần, Đan Hoành đang trên đường tìm Hoàng đế dùng cơm trưa, đi qua một đoạn hành lang gấp khúc, An vương quận chúa thấy cơ hội liền quyết không bỏ qua, quận chúa đưa một chân ngáng đường Đan Hoành, Đan Hoành vấp phải, trong bụng nghĩ không ổn, có điều tiểu xảo này hắn chính là chơi quen từ nhỏ, muốn dùng chiêu này để ám toán hắn xem ra quận chúa còn non tay lắm.
Hắn trụ bằng chân còn lại, ngửa người ra sau và nâng chân đang bị tiểu quận chúa ngáng lên, tiểu quận chúa không hề phòng bị, bị mất thăng bằng ngã về phía sau.
Mắt thấy ót của tiểu quận chúa sắp đụng phải lan can, Đan Hoành vội dùng tay kéo vạt áo đằng trước của tiểu quận chúa để giữ nàng lại, quận chúa lảo đảo ngã vào trong lòng Đan Hoành, tiểu quận chúa vì hoảng sợ mà ôm chặt lấy thắt lưng Đan Hoành, cho đến khi quận chúa có thể hoàn hồn đứng thẳng người, thì đôi môi tiểu quận chúa vô tình sượt qua cằm của Đan Hoành.
Đan Hoành cùng tiểu quận chúa sững sờ tới ngây người, mãi tới khi có người hô:
“ Quận chúa, người có sao không? Thỉnh quý phi nương nương thứ tội".
Người hầu bên người của quận chúa vội vã quỳ xuống thỉnh Đan Hoành thứ tội cho hành động lỗ mãng của chủ nhân.
Đan Hoành mở to hai mắt nhìn, tên nô tài đã làm hắn đang sững người bỗng giật mình, cuống quýt đẩy quận chúa ra.
“Có thù tất báo, ngươi nghe cho rõ, muốn ám toán ta phải là một cao thủ cao tay hơn nữa, cái chiêu ngang chân này ta đã chơi cách đây tám trăm năm rồi".
“Ngươi…ngươi…ô…ô~"
Tiểu quận chúa khóc lóc chạy đi.
Đan Hoành sau đó hơi lo lắng, thứ nhất hắn sợ ban nãy ở quá gần quận chúa, e là nàng có thể phát hiện thân phận hắn, ban nãy quận chúa gây với hắn không thành, hắn sợ nàng sẽ đi bêu xấu, bởi vậy sau khi phái hạ nhân tới báo với Hoàng đế rằng hắn không qua dùng cơm bèn đuổi theo tiểu quận chúa.
Đan Hoành đuổi một hơi tới khuê phòng của quận chúa, quận chúa đang nằm trên giường khóc tựa hồ bị rất nhiều ủy khuất.
Đan Hoành ngồi bên cạnh nhìn nàng khóc cho tới khí không còn sức để khóc tiếp mới đưa khăn tay cho nàng.
“Mau lau đi, có gì ngươi cứ nói ra, khóc lóc cái gì? Khóc có thể giải quyết được mọi việc không?"
Quận chúa giật lấy khăn lau nước mắt.
“Nói, có ai chịu nghe ta nói? Ta nói không muốn lấy Văn trạng nguyên, ta chỉ muốn lấy người ta thương, thế nhưng cha ta lại nói ta thật không biết xấu hổ, cha ta nếu biết nam nhân kia là ai, nhất định khiến hắn rơi đầu, ta vốn tưởng rằng hoàng huynh sẽ giúp ta, nhưng y lại nói lễ pháp không cho phép, chó má lễ pháp, lễ pháp chẳng phải cũng do y định ra sao? "
“Lời này của ngươi ta rất thích nghe, lễ pháp là cái thứ chó má gì mà lại nhiều thứ phải nhớ như vậy chứ?" (hix, thô tục quá đi T_T)
“Đúng a! Từ nhỏ ta đã bị lễ pháp quản giáo, thật vất vả, tới khi đến tuổi lập gia đình, cũng chính tại vì lễ pháp mà bị gả cho kẻ mà ta không thương, vậy cái này gọi là lễ pháp hay là hình pháp đây?"
“Đúng! Ta sớm đã nói với Hoàng thượng rằng, lễ pháp đặt ra, vốn là sẽ có người phá, đặc biệt là trong cung, nếu như có kẻ nào cả đời chưa từng vi phạm lễ pháp, ta nhất định lập cho hắn một trường sinh bài vị để thờ".
“Là ý làm sao?"
Quận chúa đã ngừng khóc, nàng đối với bộ dạng phản đối lễ pháp của Đan Hoành vô cùng hứng thú.
“Không phá cái lễ pháp nào ư? 3600 điều phải nhớ, thật làm ta tốn bao nhiêu công phu, nếu kẻ nào cả đời mà không phạm một điều nào, hắn nhất định sẽ thành tiên, lợi hại quá đi, ôi! ..a di đà phật..thiện tai thiện tai..ôi!".
Đan Hoành chắp hai tay lại, bộ dáng bái phật vô cùng khoa trương khiến cho tiểu quận chúa vừa khóc cũng phải bật cười.
Hai người đều bất mãn với các quy định rườm rà trong cung, bởi vậy hai người trò chuyện thật vui vẻ, cuối cùng Đan Hoành quyết định tìm Hoàng đế cầu tình cho quận chúa.
Đan Hoành cùng quận chúa dùng bữa trưa, sau khi quận chúa rời đi, hắn liền tới tìm Hoàng đế.
Hoàng đế quan tâm nhìn hắn hỏi.
“Nghe nói trưa này hoàng muội tìm ngươi phiền phức, sau đó hai người hàn huyên rất lâu có đúng không?"
“Đúng vậy, ta tới đây chính là muốn nói với ngươi, quận chúa thật đáng thương, chẳng lẽ ngươi không thể giúp nàng sao?"
“Làm thế nào giúp nàng ấy? Sao có thể gả nàng ấy cho một nô tài?"
“Nô tài thì đã làm sao? Hơn nữa người trong thiên hạ chẳng phải đều là nô tài của ngươi?"
“Việc này không giống như vậy, kẻ kia là nô tài trong phủ An Vương, y bán mình làm nô tài trong phủ An vương, tại An Vương phủ có khế ước bán mình của y, cả đời này y phải chịu sự sắp xếp của An vương phủ, không có bất cứ thân phận, địa vị nào hết, trẫm có muốn giúp bọn họ cũng không thể."
“Vì lễ pháp không cho phép đúng không? Ta thấy ngươi chỉ cho phép phóng hỏa, không cho người khác đốt đèn".
“Ha ha, Hoành Khanh, ý ngươi là chỉ cho phép châu quan (quan lại) phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn đúng không? Có tiến bộ, ngươi nhớ thêm được vài câu".
“Ôi! Ý tứ không có sai khác nhiều lắm, vì sao ngươi có thể lấy hàng trăm phi tần nhưng lại không để muội muội của ngươi lấy người mà nàng ấy yêu?"
“Lễ pháp có hạn, trẫm không thể làm như vậy".
“Tốt lắm, vậy ta thì tính thế nào? Trong lễ pháp cung quy có nói rằng Hoàng đế có thể lấy một nam nhân làm quý phi không?"
“Ngươi khác, trẫm yêu ngươi, muốn giữ ngươi bên cạnh, chỉ cần người ngoài không biết chúng ta sẽ mãi bên nhau."
“Vậy thì được rồi, sao ngươi có thể biết quận chúa không thực sự yêu nam nhân kia chứ? Ngươi thành toàn cho họ đi".
Đan Hoành đi tới níu níu y phục Hoàng đế, dùng đôi mắt ngóng trông cầu xin nhìn Hoàng đế.
“Trẫm muốn xem một chút, Hoành Khanh, dạo này ngươi gầy đi đúng không?"
Hoàng đế kéo Đan Hoành ngồi lên đùi mình, cau mày hỏi.
“Có ư? Ta chính là gần đây ra ngoài cung ăn trưa, lại cảm thấy ăn ở ngoài không giống trong cung, có chút không hợp".
“Mấy hôm trước trẫm ôm ngươi, thấy ngươi gầy còn tưởng mình cảm nhận sai, hôm nay nhìn kỹ một hồi quả thật ngươi gầy đi, thật là vật nhỏ đáng thương, là trẫm chiếu cố ngươi không tốt".
Hoàng đế đau lòng ve vuốt những nơi da thịt Đan Hoành lộ ra ngoài y phục, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, luồn tay vào khuôn ngực gầy yếu, kéo tay xoa xoa xuống bụng, hơn nữa còn có ý tứ đi xuống (=)), này là ăn đậu hũ a~~~~~~).
Đan Hoành đỏ mặt giữ tay Hoàng đế lại trên bụng mình, thật là tay còn muốn xoa xoa chỗ nào chứ?
Đan Hoành giãy người, thoát khỏi lòng Hoàng đế, không ngờ Hoàng đế nắm cổ tay hắn thật chặt, Đan Hoành khó hiểu ngẩng đầu nhìn mặt Hoàng đế, liền thấy khuôn mặt Hoàng đế gần sát mặt mình, môi chỉ vươn thêm chút nữa là chạm vào nhau.
Hoàng đế tinh tế thưởng thức đôi môi mềm mại của Đan Hoành, sau đó đưa nhẹ đầu lưỡi vói vào trong miệng, cùng cái lưỡi mềm mại yếu ớt của hắn xích mích.
Đan Hoành thân thể thả lỏng, thoải mái dựa vào Hoàng đế, thu hẹp khoảng cách, đột nhiên, sau mông chợt cảm thấy có thứ gì nhiệt nhiệt, hắn đưa tay ra sờ thì thấy cái đó nóng nóng, mềm mềm, hơn nữa còn ở cái vị trí kia, khuôn mặt Đan Hoành bất giác đỏ lên, thứ này chính là tiểu kê kê của Hoàng đế.
Đan Hoành thấy không ổn, vội vã đứng lên, ly khai thật xa Hoàng đế.
“Chuyện của quận chúa ngươi đừng có quên, còn việc vừa nãy người đứng có nghĩ nhiều, ta có việc, ta phải đi".
Đan Hoành vội vội vàng vàng chạy ra cửa, xem chút nữa thì cụng đầu, hắn rên rĩ tiếc thương cho cái đầu đau nhức của hắn rồi lập tức đi thẳng, quyết không quay đầu lại phía sau.
Hoàng đế thấy hắn bị đụng đầu, vừa đứng lên định chạy qua chỗ hắn mà thoáng chốc hắn đã mất dạng.
Hoàng đế ngồi lại long ý ha hả cười, sau đó lệnh Tiểu Tuyền Tử an bài cho quận chúa dọn sang nơi ở khác.
Đan Hoành mấy ngày liền không gặp tiểu quận chúa, cũng không thấy nàng ấy tìm hắn kể khổ, liền nghĩ sự tình có lẽ đã được giải quyết, thế nhưng không nghĩ tới vào đêm, Hoàng đế nói có việc bận không thể đến được chỗ Đan Hoành, hắn vừa cởi y phục chuẩn bị đi nghỉ thì một bóng người xuất hiện.
“AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!"
Người kia khi thấy hắn liền hét to.
Việc đầu tiên Đan Hoành làm đó chính là đi tới, đưa tay bịt miệng người kia lại, sau đó chầm chậm nhìn, nguyên lai thì ra là quận chúa.
“Ngươi đáp ứng ta không hét nữa, ta không bịt miệng ngươi nữa".
Tới khi quận chúa gật đầu Đan Hoành mới buông tay ra.
“Ngươi…ngươi là nam nhân! Quý phi của hoàng huynh ta lại là nam nhân! Trời ạ!"
Quận chúa nhìn hắn, đưa tay bưng kín miệng.
“Ngươi hẳn là may mắn vì ta không có thói quen cởi sạch sẽ rồi mới đi ngủ, khuya thế này rồi ngươi tới đây là gì?"
“Ta biết đêm nay hoàng huynh bận việc, không rảnh quản ta, ta mới có thể tới đây được, y muốn ta ra ngoài cung ở, tránh việc ta tìm ngươi phiền phức".
“Chuyện của ngươi y đã đồng ý chưa?"
“Không có, y nói với ta, việc ta phải gả cho Văn trạng nguyên đã được quyết định, y để ta ở ngoài hoàng cung, chuyện của ta dù ai nói giúp cũng vô dụng, đêm nay ta tới để cáo biệt ngươi, ngay ta thành thân cũng chính là ngày ta chết, sợ rằng cho tới ngày đó sẽ không thể gặp nhau được nữa".
“Con mẹ nó hỗn đản! Đáp ứng không phải là hảo rồi sao, thảo nào không dám tới gặp ta, ngươi chừng nào thì dọn ra ngoài?"
“Sáng sớm ngày kia, đêm mai ta tìm ngươi uống rượu có được không? Coi như là rượu tiễn biện đi"
“Tốt, nơi nay của ta hơi bất tiện, để ta tìm được chỗ thuận lợi thì sẽ đi tìm ngươi, chuyện ta là nam nhân ngươi không được nói cho ai biết, Hoàng thượng nói nếu có người biết ta là nam nhân sẽ chu di cửu tộc của ta".
“Tốt, ta không biết, đêm mai ta chờ hoàng tẩu, ta đi trước, tránh việc có kẻ phát hiện ta tới đây".
Đương lúc tiểu quận chúa lại tìm tới Thạch Thành phiền phức, Thạch Thành vì khí quá liền nói thẳng ra, Đan Hoành đứng một bên phụ họa.
“Quận chúa thiên tuế, mong ngài đừng tìm tới ta thị uy nữa, quý phi nương nương và Hoàng đế đã quyết định đem ngài gả cho văn trạng nguyên, chuyện của ngài sau đó cùng ta đều không quan hệ, vi thần có việc phải làm, xin cáo lui".
Quận chúa biết được trong việc này Đan Hoành có tham dự bèn quyết định gặp Đan Hoành hòng ra oai phủ đầu.
Một lần, Đan Hoành đang trên đường tìm Hoàng đế dùng cơm trưa, đi qua một đoạn hành lang gấp khúc, An vương quận chúa thấy cơ hội liền quyết không bỏ qua, quận chúa đưa một chân ngáng đường Đan Hoành, Đan Hoành vấp phải, trong bụng nghĩ không ổn, có điều tiểu xảo này hắn chính là chơi quen từ nhỏ, muốn dùng chiêu này để ám toán hắn xem ra quận chúa còn non tay lắm.
Hắn trụ bằng chân còn lại, ngửa người ra sau và nâng chân đang bị tiểu quận chúa ngáng lên, tiểu quận chúa không hề phòng bị, bị mất thăng bằng ngã về phía sau.
Mắt thấy ót của tiểu quận chúa sắp đụng phải lan can, Đan Hoành vội dùng tay kéo vạt áo đằng trước của tiểu quận chúa để giữ nàng lại, quận chúa lảo đảo ngã vào trong lòng Đan Hoành, tiểu quận chúa vì hoảng sợ mà ôm chặt lấy thắt lưng Đan Hoành, cho đến khi quận chúa có thể hoàn hồn đứng thẳng người, thì đôi môi tiểu quận chúa vô tình sượt qua cằm của Đan Hoành.
Đan Hoành cùng tiểu quận chúa sững sờ tới ngây người, mãi tới khi có người hô:
“ Quận chúa, người có sao không? Thỉnh quý phi nương nương thứ tội".
Người hầu bên người của quận chúa vội vã quỳ xuống thỉnh Đan Hoành thứ tội cho hành động lỗ mãng của chủ nhân.
Đan Hoành mở to hai mắt nhìn, tên nô tài đã làm hắn đang sững người bỗng giật mình, cuống quýt đẩy quận chúa ra.
“Có thù tất báo, ngươi nghe cho rõ, muốn ám toán ta phải là một cao thủ cao tay hơn nữa, cái chiêu ngang chân này ta đã chơi cách đây tám trăm năm rồi".
“Ngươi…ngươi…ô…ô~"
Tiểu quận chúa khóc lóc chạy đi.
Đan Hoành sau đó hơi lo lắng, thứ nhất hắn sợ ban nãy ở quá gần quận chúa, e là nàng có thể phát hiện thân phận hắn, ban nãy quận chúa gây với hắn không thành, hắn sợ nàng sẽ đi bêu xấu, bởi vậy sau khi phái hạ nhân tới báo với Hoàng đế rằng hắn không qua dùng cơm bèn đuổi theo tiểu quận chúa.
Đan Hoành đuổi một hơi tới khuê phòng của quận chúa, quận chúa đang nằm trên giường khóc tựa hồ bị rất nhiều ủy khuất.
Đan Hoành ngồi bên cạnh nhìn nàng khóc cho tới khí không còn sức để khóc tiếp mới đưa khăn tay cho nàng.
“Mau lau đi, có gì ngươi cứ nói ra, khóc lóc cái gì? Khóc có thể giải quyết được mọi việc không?"
Quận chúa giật lấy khăn lau nước mắt.
“Nói, có ai chịu nghe ta nói? Ta nói không muốn lấy Văn trạng nguyên, ta chỉ muốn lấy người ta thương, thế nhưng cha ta lại nói ta thật không biết xấu hổ, cha ta nếu biết nam nhân kia là ai, nhất định khiến hắn rơi đầu, ta vốn tưởng rằng hoàng huynh sẽ giúp ta, nhưng y lại nói lễ pháp không cho phép, chó má lễ pháp, lễ pháp chẳng phải cũng do y định ra sao? "
“Lời này của ngươi ta rất thích nghe, lễ pháp là cái thứ chó má gì mà lại nhiều thứ phải nhớ như vậy chứ?" (hix, thô tục quá đi T_T)
“Đúng a! Từ nhỏ ta đã bị lễ pháp quản giáo, thật vất vả, tới khi đến tuổi lập gia đình, cũng chính tại vì lễ pháp mà bị gả cho kẻ mà ta không thương, vậy cái này gọi là lễ pháp hay là hình pháp đây?"
“Đúng! Ta sớm đã nói với Hoàng thượng rằng, lễ pháp đặt ra, vốn là sẽ có người phá, đặc biệt là trong cung, nếu như có kẻ nào cả đời chưa từng vi phạm lễ pháp, ta nhất định lập cho hắn một trường sinh bài vị để thờ".
“Là ý làm sao?"
Quận chúa đã ngừng khóc, nàng đối với bộ dạng phản đối lễ pháp của Đan Hoành vô cùng hứng thú.
“Không phá cái lễ pháp nào ư? 3600 điều phải nhớ, thật làm ta tốn bao nhiêu công phu, nếu kẻ nào cả đời mà không phạm một điều nào, hắn nhất định sẽ thành tiên, lợi hại quá đi, ôi! ..a di đà phật..thiện tai thiện tai..ôi!".
Đan Hoành chắp hai tay lại, bộ dáng bái phật vô cùng khoa trương khiến cho tiểu quận chúa vừa khóc cũng phải bật cười.
Hai người đều bất mãn với các quy định rườm rà trong cung, bởi vậy hai người trò chuyện thật vui vẻ, cuối cùng Đan Hoành quyết định tìm Hoàng đế cầu tình cho quận chúa.
Đan Hoành cùng quận chúa dùng bữa trưa, sau khi quận chúa rời đi, hắn liền tới tìm Hoàng đế.
Hoàng đế quan tâm nhìn hắn hỏi.
“Nghe nói trưa này hoàng muội tìm ngươi phiền phức, sau đó hai người hàn huyên rất lâu có đúng không?"
“Đúng vậy, ta tới đây chính là muốn nói với ngươi, quận chúa thật đáng thương, chẳng lẽ ngươi không thể giúp nàng sao?"
“Làm thế nào giúp nàng ấy? Sao có thể gả nàng ấy cho một nô tài?"
“Nô tài thì đã làm sao? Hơn nữa người trong thiên hạ chẳng phải đều là nô tài của ngươi?"
“Việc này không giống như vậy, kẻ kia là nô tài trong phủ An Vương, y bán mình làm nô tài trong phủ An vương, tại An Vương phủ có khế ước bán mình của y, cả đời này y phải chịu sự sắp xếp của An vương phủ, không có bất cứ thân phận, địa vị nào hết, trẫm có muốn giúp bọn họ cũng không thể."
“Vì lễ pháp không cho phép đúng không? Ta thấy ngươi chỉ cho phép phóng hỏa, không cho người khác đốt đèn".
“Ha ha, Hoành Khanh, ý ngươi là chỉ cho phép châu quan (quan lại) phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn đúng không? Có tiến bộ, ngươi nhớ thêm được vài câu".
“Ôi! Ý tứ không có sai khác nhiều lắm, vì sao ngươi có thể lấy hàng trăm phi tần nhưng lại không để muội muội của ngươi lấy người mà nàng ấy yêu?"
“Lễ pháp có hạn, trẫm không thể làm như vậy".
“Tốt lắm, vậy ta thì tính thế nào? Trong lễ pháp cung quy có nói rằng Hoàng đế có thể lấy một nam nhân làm quý phi không?"
“Ngươi khác, trẫm yêu ngươi, muốn giữ ngươi bên cạnh, chỉ cần người ngoài không biết chúng ta sẽ mãi bên nhau."
“Vậy thì được rồi, sao ngươi có thể biết quận chúa không thực sự yêu nam nhân kia chứ? Ngươi thành toàn cho họ đi".
Đan Hoành đi tới níu níu y phục Hoàng đế, dùng đôi mắt ngóng trông cầu xin nhìn Hoàng đế.
“Trẫm muốn xem một chút, Hoành Khanh, dạo này ngươi gầy đi đúng không?"
Hoàng đế kéo Đan Hoành ngồi lên đùi mình, cau mày hỏi.
“Có ư? Ta chính là gần đây ra ngoài cung ăn trưa, lại cảm thấy ăn ở ngoài không giống trong cung, có chút không hợp".
“Mấy hôm trước trẫm ôm ngươi, thấy ngươi gầy còn tưởng mình cảm nhận sai, hôm nay nhìn kỹ một hồi quả thật ngươi gầy đi, thật là vật nhỏ đáng thương, là trẫm chiếu cố ngươi không tốt".
Hoàng đế đau lòng ve vuốt những nơi da thịt Đan Hoành lộ ra ngoài y phục, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, luồn tay vào khuôn ngực gầy yếu, kéo tay xoa xoa xuống bụng, hơn nữa còn có ý tứ đi xuống (=)), này là ăn đậu hũ a~~~~~~).
Đan Hoành đỏ mặt giữ tay Hoàng đế lại trên bụng mình, thật là tay còn muốn xoa xoa chỗ nào chứ?
Đan Hoành giãy người, thoát khỏi lòng Hoàng đế, không ngờ Hoàng đế nắm cổ tay hắn thật chặt, Đan Hoành khó hiểu ngẩng đầu nhìn mặt Hoàng đế, liền thấy khuôn mặt Hoàng đế gần sát mặt mình, môi chỉ vươn thêm chút nữa là chạm vào nhau.
Hoàng đế tinh tế thưởng thức đôi môi mềm mại của Đan Hoành, sau đó đưa nhẹ đầu lưỡi vói vào trong miệng, cùng cái lưỡi mềm mại yếu ớt của hắn xích mích.
Đan Hoành thân thể thả lỏng, thoải mái dựa vào Hoàng đế, thu hẹp khoảng cách, đột nhiên, sau mông chợt cảm thấy có thứ gì nhiệt nhiệt, hắn đưa tay ra sờ thì thấy cái đó nóng nóng, mềm mềm, hơn nữa còn ở cái vị trí kia, khuôn mặt Đan Hoành bất giác đỏ lên, thứ này chính là tiểu kê kê của Hoàng đế.
Đan Hoành thấy không ổn, vội vã đứng lên, ly khai thật xa Hoàng đế.
“Chuyện của quận chúa ngươi đừng có quên, còn việc vừa nãy người đứng có nghĩ nhiều, ta có việc, ta phải đi".
Đan Hoành vội vội vàng vàng chạy ra cửa, xem chút nữa thì cụng đầu, hắn rên rĩ tiếc thương cho cái đầu đau nhức của hắn rồi lập tức đi thẳng, quyết không quay đầu lại phía sau.
Hoàng đế thấy hắn bị đụng đầu, vừa đứng lên định chạy qua chỗ hắn mà thoáng chốc hắn đã mất dạng.
Hoàng đế ngồi lại long ý ha hả cười, sau đó lệnh Tiểu Tuyền Tử an bài cho quận chúa dọn sang nơi ở khác.
Đan Hoành mấy ngày liền không gặp tiểu quận chúa, cũng không thấy nàng ấy tìm hắn kể khổ, liền nghĩ sự tình có lẽ đã được giải quyết, thế nhưng không nghĩ tới vào đêm, Hoàng đế nói có việc bận không thể đến được chỗ Đan Hoành, hắn vừa cởi y phục chuẩn bị đi nghỉ thì một bóng người xuất hiện.
“AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!"
Người kia khi thấy hắn liền hét to.
Việc đầu tiên Đan Hoành làm đó chính là đi tới, đưa tay bịt miệng người kia lại, sau đó chầm chậm nhìn, nguyên lai thì ra là quận chúa.
“Ngươi đáp ứng ta không hét nữa, ta không bịt miệng ngươi nữa".
Tới khi quận chúa gật đầu Đan Hoành mới buông tay ra.
“Ngươi…ngươi là nam nhân! Quý phi của hoàng huynh ta lại là nam nhân! Trời ạ!"
Quận chúa nhìn hắn, đưa tay bưng kín miệng.
“Ngươi hẳn là may mắn vì ta không có thói quen cởi sạch sẽ rồi mới đi ngủ, khuya thế này rồi ngươi tới đây là gì?"
“Ta biết đêm nay hoàng huynh bận việc, không rảnh quản ta, ta mới có thể tới đây được, y muốn ta ra ngoài cung ở, tránh việc ta tìm ngươi phiền phức".
“Chuyện của ngươi y đã đồng ý chưa?"
“Không có, y nói với ta, việc ta phải gả cho Văn trạng nguyên đã được quyết định, y để ta ở ngoài hoàng cung, chuyện của ta dù ai nói giúp cũng vô dụng, đêm nay ta tới để cáo biệt ngươi, ngay ta thành thân cũng chính là ngày ta chết, sợ rằng cho tới ngày đó sẽ không thể gặp nhau được nữa".
“Con mẹ nó hỗn đản! Đáp ứng không phải là hảo rồi sao, thảo nào không dám tới gặp ta, ngươi chừng nào thì dọn ra ngoài?"
“Sáng sớm ngày kia, đêm mai ta tìm ngươi uống rượu có được không? Coi như là rượu tiễn biện đi"
“Tốt, nơi nay của ta hơi bất tiện, để ta tìm được chỗ thuận lợi thì sẽ đi tìm ngươi, chuyện ta là nam nhân ngươi không được nói cho ai biết, Hoàng thượng nói nếu có người biết ta là nam nhân sẽ chu di cửu tộc của ta".
“Tốt, ta không biết, đêm mai ta chờ hoàng tẩu, ta đi trước, tránh việc có kẻ phát hiện ta tới đây".
Tác giả :
Đông Trùng