Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 55: Rơi vào bể tình (4)
Bàn đu dây màu trắng đó được gắn vào cây cổ thụ lớn trong sân, Lâm Y lúc này đang ngồi trên đó, Lãnh Nghị thì đứng một bên giúp cô đẩy nó, bàn đu dây nhẹ nhàng lắc lư đưa Lâm Y lên cao rồi xuống thấp.
'Mạnh chút nữa, lên cao chút nữa, cao nữa ...' Lâm Y dù cố nén vẫn không giấu được sự hào hứng trong câu nói.
'Không thể cao quá, nếu không rất nguy hiểm!' Lãnh Nghị vẫn điềm tĩnh nói.
'Không đâu ... đẩy mạnh lên đi mà ...'
Rốt cuộc bàn đu dây đó bị đẩy càng lúc càng cao, mái tóc dài của Lâm Y tung bay trong gió đêm, chiếc váy trắng dưới ánh trăng như nhuộm một vầng sáng bạc, trông cô lúc này không khác gì một nàng tiên ...
'Anh cũng lên đây ngồi đi ...' Lâm Y càng lúc càng hưng phấn, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh nói, dưới ánh trăng mông lung cô hoàn toàn không nhận ra nét mặt của mình lúc này thanh thuần đáng yêu đến mức nào, thanh lệ thoát tục giống như không nhiễm chút bụi trần nào ...
'Được ...' Sự đáng yêu của cô gái lây nhiễm sang người đàn ông, hắn giữ bàn đu dây lại, ngồi bên cạnh cô gái rồi bàn đu dây lại lần nữa đẩy lên, để lại một tràng tiếng cười thanh thoát ...
Bàn đu dây rốt cuộc cũng chậm lại rồi dừng hẳn, Lãnh Nghị nhìn cô gái nãy giờ vẫn cười không ngừng kia, bàn tay to không kìm lòng được vuốt nhẹ mái tóc dài như mây của cô, 'Muộn lắm rồi, đi tắm rồi ngủ thôi!'
Đi tắm rồi ngủ? Lâm Y ngẩn người nhìn Lãnh Nghị, thấy vậy hắn mỉm cười, 'Em ngủ trong phòng, anh ngủ ngoài ban công, được không?'
Mặt Lâm Y thoáng đỏ, cô lẩm bẩm như che dấu: 'Ý tôi là, nơi đây có chỗ để tắm sao? Chúng ta cũng không có y phục để thay!'
'Nói không chừng trong tủ quần áo của chủ nhà có quần áo mới thì sao ...'
'Không đâu!' Lâm Y kinh ngạc kêu lên.
'Muốn cá một ván không?' Ánh mắt Lãnh Nghị có chút khác thường, 'Nếu anh thắng, hai ngày này em phải nghe lời anh. Nếu em thắng, anh sẽ nghe lời em, sao hở?'
'Vậy ... cũng được!' Lâm Y thật sự không tin có chuyện thần kỳ như thế. Đánh cược một ván cũng không sao!
Trong tủ quần áo trong phòng ngủ tại lầu hai, Lãnh Nghị lôi kéo Lâm Y cùng kéo cửa tủ, trong chớp mắt, mắt Lâm Y trừng thật lớn, cô kinh ngạc phát hiện trong tủ treo đầy quần áo của nữ.
Chắc là không phải mới đâu! Lâm Y vội lấy một bộ xuống xem, trên đó rõ ràng vẫn còn treo nhãn mác, lại lấy xuống một bộ khác, thấy vẫn như thế. Thật không thể ngờ quần áo trong cái tủ đó, kể cả áo ngủ đều là mới, hơn nữa toàn bộ đều là size của cô!
Lâm Y kinh ngạc nhìn một tủ treo đầy quần áo kia, lại nhìn gương mặt tươi cười của Lãnh Nghị, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc: 'Sao lại có thể chứ?'
Lãnh Nghị chỉ cười không nói, hắn lại kéo cô đến trước một tủ khác, bên trong treo đầy quần áo dành cho nam, từ tây trang đến quần áo dạo phố, thậm chí là áo thun, quần short ... hơn nữa cũng đều là mới cả!
'Ờ ... anh thắng rồi nhé, hai ngày này đều phải nghe lời anh!' Giọng Lãnh Nghị mang chút ý cười vang bên tai cô.
'Không thể nào!' Lâm Y xoay người kéo cánh tay Lãnh Nghị, nghi hoặc nhìn hắn, 'Chắc chắn là có vấn đề ...'
Lãnh Nghị vẫn cười không nói, hắn sủng nịch cọ tay lên mũi cô: 'Có vấn đề gì chứ?'
Lâm Y tỉ mỉ dò xét gương mặt tuấn mỹ kia, sự nghi ngờ trong lòng càng lớn: 'Anh giở trò! Căn nhà này ...' Nửa câu sau cô không nói tiếp, chỉ lắc lắc cánh tay hắn, giọng nói mang theo chút làm nũng, 'Anh nói sự thật cho em biết đi, nhanh!'
'Có sự thật gì để nói chứ?' Lãnh Nghị mỉm cười, hắn không trả lời cô, bước nhanh về phía chiếc ghế lười nơi ban công thoải mái ngồi xuống, ánh mắt dõi theo chân trời tối mịt xa xăm ngoài kia ...
Lâm Y vội vã đuổi theo sau ngồi xuống bên cạnh hắn, tay vẫn níu cánh tay hắn không buông: 'Anh mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Nhanh nói đi ...'
Cánh tay cô gái bất chợt bị Lãnh Nghị giữ chặt, hắn chỉ kéo nhẹ một cái cô gái đã ngã vào ngực hắn, một tay kia vẫn như cũ vòng qua người cô, đáy mắt tràn đầy nhu hòa: 'Căn nhà nhỏ này đúng là do anh sắp xếp, tặng cho em ... không phải em nói em thích một căn nhà nhỏ trong rừng, không thích những nơi có quá nhiều người hay sao?'
Quả nhiên là như vậy! Lâm Y nhìn Lãnh Nghị, mũi có chút chua xót, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: 'Nhưng làm sao nói có là có được chứ?' Cô chợt nhớ ra, lúc ăn cơm tối xong Lãnh Nghị mới đề nghị dẫn cô đi dạo về phía này, thì ra hắn sớm đã sắp xếp xong cả rồi ...
'Ở đây vốn có một gian nhà nhỏ không có ai ở, là anh kêu người đến sửa sang lại, dựng thêm hàng rào, làm đúng theo ý tưởng của em ... Nơi đây vốn có điện nước, chứ nếu không đợi kéo điện đến được đây thì không nhanh như thế đâu!'
Khóe môi người người câu lên một nụ cười, hắn không định nói cho cô biết, mảnh đất này cũng thuộc về LS quốc tế, vốn ban quản trị định xây một khu biệt thự khi nghỉ dưỡng cao cấp trong rừng dành cho những người giàu có nhưng giờ hắn đã thay đổi ý định, cải tạo nơi đây thành thế giới riêng của hai người ...
'Sửa sang mất bao lâu?' Lâm Y thì thầm.
'Một buổi chiều, bao gồm cả trang trí và bài trí những đồ gia dụng!' Hắn quyết định sử dụng toàn bộ đồ gia dụng bằng gỗ, như vậy sẽ không bị ô nhiễm!
'Một buổi chiều?' Lâm Y quả thực không dám tin những gì mình vừa nghe, một buổi chiều có thể làm xong một căn nhà xinh đẹp như vậy sao?
'Ừ!' Lãnh Nghị mỉm cười, 'Không tin sao?'
'Tin ...' Giọng cô gái nhẹ như gió thoảng, cô lẳng lặng áp mặt vào ngực Lãnh Nghị, thật lâu không lên tiếng, trước giờ cô luôn cho rằng Lãnh Nghị người này lạnh lùng vô tình, không hiểu tình yêu, có lẽ là cô sai rồi, hơn nữa sai rất nghiêm trọng!
'Từ ban công này có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời, Lâm Y, em có muốn ngủ cùng anh nơi ban công này không?' Lãnh Nghị nhẹ vỗ về lưng cô gái nãy giờ vẫn áp mặt vào ngực mình, giọng nói có chút trêu chọc.
'Nói gì đâu không!' Mặt Lâm Y thoáng đỏ, cô hơi né tránh bàn tay của Lãnh Nghị đồng thời ngồi thẳng dậy, chợt như nhớ ra điều gì, đôi mắt đen láy của cô bất an nhìn hắn, 'Nhưng ngày mai em còn phải đi làm ...'
'Anh đã kêu Ngãi Mỹ xin phép giúp em rồi ...' Lãnh Nghị điềm tĩnh nói, hắn biết cô gái này thích công việc kia đến thế nào!
'Xin phép rồi?' Lâm Y ngẩn người, mắt nhìn Lãnh Nghị không chớp, còn chuyện gì hắn chưa nghĩ đến không chứ? Trong lòng chợt dâng lên một tia ấm áp, cô vội đứng dậy như che dấu: 'Em đi tắm trước đây!' Nói rồi vội chạy như trốn vào trong phòng, Lãnh Nghị dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, ý cười trên môi vẫn không tắt.
Mở tủ áo, chọn một bộ áo ngủ tương đối bảo thủ, Lâm Y vào phòng tắm, rất nhanh cửa phòng tắm lại mở ra, Lâm Y trong bộ áo ngủ bước ra, mắt liếc nhanh về phía ban công, bước chân cũng chậm rãi bước qua. Người đàn ông kia vẫn thoải mái ngã người nơi chiếc ghế dài, trên tay cầm điện thoại, nghe âm thanh hình như là đang chơi cắt trái cây!
Khóe môi Lâm Y không tự chủ được câu lên một ý cười, cô đi về phía người kia, nghe tiếng bước chân, hắn hơi ngẩng đầu liếc cô, hỏi nhanh 'Tắm xong rồi?', rồi lại vùi đầu tiếp tục chơi trò chơi.
Thì ra Lãnh Nghị cũng có lúc như một đứa bé thế này, thì ra hắn không phải lúc nào cũng lạnh như băng như mình tưởng ... Lâm Y cười thầm, cô đưa tay đẩy hắn: 'Anh cũng đi tắm đi, tắm xong lại chơi tiếp!'
Nghe vậy Lãnh Nghị mới buông điện thoại ngẩn đầu nghiêm túc nhìn cô một lúc mới nói: 'Ừm, anh đi tắm trước ... xong rồi chúng ta lại so tài ...' Vừa nói thân hình cao lớn vừa đứng dậy, còn không quên véo nhẹ đôi gò má trắng nõn kia rồi mới chịu bước vào trong phòng ...
'Mạnh chút nữa, lên cao chút nữa, cao nữa ...' Lâm Y dù cố nén vẫn không giấu được sự hào hứng trong câu nói.
'Không thể cao quá, nếu không rất nguy hiểm!' Lãnh Nghị vẫn điềm tĩnh nói.
'Không đâu ... đẩy mạnh lên đi mà ...'
Rốt cuộc bàn đu dây đó bị đẩy càng lúc càng cao, mái tóc dài của Lâm Y tung bay trong gió đêm, chiếc váy trắng dưới ánh trăng như nhuộm một vầng sáng bạc, trông cô lúc này không khác gì một nàng tiên ...
'Anh cũng lên đây ngồi đi ...' Lâm Y càng lúc càng hưng phấn, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh nói, dưới ánh trăng mông lung cô hoàn toàn không nhận ra nét mặt của mình lúc này thanh thuần đáng yêu đến mức nào, thanh lệ thoát tục giống như không nhiễm chút bụi trần nào ...
'Được ...' Sự đáng yêu của cô gái lây nhiễm sang người đàn ông, hắn giữ bàn đu dây lại, ngồi bên cạnh cô gái rồi bàn đu dây lại lần nữa đẩy lên, để lại một tràng tiếng cười thanh thoát ...
Bàn đu dây rốt cuộc cũng chậm lại rồi dừng hẳn, Lãnh Nghị nhìn cô gái nãy giờ vẫn cười không ngừng kia, bàn tay to không kìm lòng được vuốt nhẹ mái tóc dài như mây của cô, 'Muộn lắm rồi, đi tắm rồi ngủ thôi!'
Đi tắm rồi ngủ? Lâm Y ngẩn người nhìn Lãnh Nghị, thấy vậy hắn mỉm cười, 'Em ngủ trong phòng, anh ngủ ngoài ban công, được không?'
Mặt Lâm Y thoáng đỏ, cô lẩm bẩm như che dấu: 'Ý tôi là, nơi đây có chỗ để tắm sao? Chúng ta cũng không có y phục để thay!'
'Nói không chừng trong tủ quần áo của chủ nhà có quần áo mới thì sao ...'
'Không đâu!' Lâm Y kinh ngạc kêu lên.
'Muốn cá một ván không?' Ánh mắt Lãnh Nghị có chút khác thường, 'Nếu anh thắng, hai ngày này em phải nghe lời anh. Nếu em thắng, anh sẽ nghe lời em, sao hở?'
'Vậy ... cũng được!' Lâm Y thật sự không tin có chuyện thần kỳ như thế. Đánh cược một ván cũng không sao!
Trong tủ quần áo trong phòng ngủ tại lầu hai, Lãnh Nghị lôi kéo Lâm Y cùng kéo cửa tủ, trong chớp mắt, mắt Lâm Y trừng thật lớn, cô kinh ngạc phát hiện trong tủ treo đầy quần áo của nữ.
Chắc là không phải mới đâu! Lâm Y vội lấy một bộ xuống xem, trên đó rõ ràng vẫn còn treo nhãn mác, lại lấy xuống một bộ khác, thấy vẫn như thế. Thật không thể ngờ quần áo trong cái tủ đó, kể cả áo ngủ đều là mới, hơn nữa toàn bộ đều là size của cô!
Lâm Y kinh ngạc nhìn một tủ treo đầy quần áo kia, lại nhìn gương mặt tươi cười của Lãnh Nghị, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc: 'Sao lại có thể chứ?'
Lãnh Nghị chỉ cười không nói, hắn lại kéo cô đến trước một tủ khác, bên trong treo đầy quần áo dành cho nam, từ tây trang đến quần áo dạo phố, thậm chí là áo thun, quần short ... hơn nữa cũng đều là mới cả!
'Ờ ... anh thắng rồi nhé, hai ngày này đều phải nghe lời anh!' Giọng Lãnh Nghị mang chút ý cười vang bên tai cô.
'Không thể nào!' Lâm Y xoay người kéo cánh tay Lãnh Nghị, nghi hoặc nhìn hắn, 'Chắc chắn là có vấn đề ...'
Lãnh Nghị vẫn cười không nói, hắn sủng nịch cọ tay lên mũi cô: 'Có vấn đề gì chứ?'
Lâm Y tỉ mỉ dò xét gương mặt tuấn mỹ kia, sự nghi ngờ trong lòng càng lớn: 'Anh giở trò! Căn nhà này ...' Nửa câu sau cô không nói tiếp, chỉ lắc lắc cánh tay hắn, giọng nói mang theo chút làm nũng, 'Anh nói sự thật cho em biết đi, nhanh!'
'Có sự thật gì để nói chứ?' Lãnh Nghị mỉm cười, hắn không trả lời cô, bước nhanh về phía chiếc ghế lười nơi ban công thoải mái ngồi xuống, ánh mắt dõi theo chân trời tối mịt xa xăm ngoài kia ...
Lâm Y vội vã đuổi theo sau ngồi xuống bên cạnh hắn, tay vẫn níu cánh tay hắn không buông: 'Anh mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Nhanh nói đi ...'
Cánh tay cô gái bất chợt bị Lãnh Nghị giữ chặt, hắn chỉ kéo nhẹ một cái cô gái đã ngã vào ngực hắn, một tay kia vẫn như cũ vòng qua người cô, đáy mắt tràn đầy nhu hòa: 'Căn nhà nhỏ này đúng là do anh sắp xếp, tặng cho em ... không phải em nói em thích một căn nhà nhỏ trong rừng, không thích những nơi có quá nhiều người hay sao?'
Quả nhiên là như vậy! Lâm Y nhìn Lãnh Nghị, mũi có chút chua xót, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: 'Nhưng làm sao nói có là có được chứ?' Cô chợt nhớ ra, lúc ăn cơm tối xong Lãnh Nghị mới đề nghị dẫn cô đi dạo về phía này, thì ra hắn sớm đã sắp xếp xong cả rồi ...
'Ở đây vốn có một gian nhà nhỏ không có ai ở, là anh kêu người đến sửa sang lại, dựng thêm hàng rào, làm đúng theo ý tưởng của em ... Nơi đây vốn có điện nước, chứ nếu không đợi kéo điện đến được đây thì không nhanh như thế đâu!'
Khóe môi người người câu lên một nụ cười, hắn không định nói cho cô biết, mảnh đất này cũng thuộc về LS quốc tế, vốn ban quản trị định xây một khu biệt thự khi nghỉ dưỡng cao cấp trong rừng dành cho những người giàu có nhưng giờ hắn đã thay đổi ý định, cải tạo nơi đây thành thế giới riêng của hai người ...
'Sửa sang mất bao lâu?' Lâm Y thì thầm.
'Một buổi chiều, bao gồm cả trang trí và bài trí những đồ gia dụng!' Hắn quyết định sử dụng toàn bộ đồ gia dụng bằng gỗ, như vậy sẽ không bị ô nhiễm!
'Một buổi chiều?' Lâm Y quả thực không dám tin những gì mình vừa nghe, một buổi chiều có thể làm xong một căn nhà xinh đẹp như vậy sao?
'Ừ!' Lãnh Nghị mỉm cười, 'Không tin sao?'
'Tin ...' Giọng cô gái nhẹ như gió thoảng, cô lẳng lặng áp mặt vào ngực Lãnh Nghị, thật lâu không lên tiếng, trước giờ cô luôn cho rằng Lãnh Nghị người này lạnh lùng vô tình, không hiểu tình yêu, có lẽ là cô sai rồi, hơn nữa sai rất nghiêm trọng!
'Từ ban công này có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời, Lâm Y, em có muốn ngủ cùng anh nơi ban công này không?' Lãnh Nghị nhẹ vỗ về lưng cô gái nãy giờ vẫn áp mặt vào ngực mình, giọng nói có chút trêu chọc.
'Nói gì đâu không!' Mặt Lâm Y thoáng đỏ, cô hơi né tránh bàn tay của Lãnh Nghị đồng thời ngồi thẳng dậy, chợt như nhớ ra điều gì, đôi mắt đen láy của cô bất an nhìn hắn, 'Nhưng ngày mai em còn phải đi làm ...'
'Anh đã kêu Ngãi Mỹ xin phép giúp em rồi ...' Lãnh Nghị điềm tĩnh nói, hắn biết cô gái này thích công việc kia đến thế nào!
'Xin phép rồi?' Lâm Y ngẩn người, mắt nhìn Lãnh Nghị không chớp, còn chuyện gì hắn chưa nghĩ đến không chứ? Trong lòng chợt dâng lên một tia ấm áp, cô vội đứng dậy như che dấu: 'Em đi tắm trước đây!' Nói rồi vội chạy như trốn vào trong phòng, Lãnh Nghị dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, ý cười trên môi vẫn không tắt.
Mở tủ áo, chọn một bộ áo ngủ tương đối bảo thủ, Lâm Y vào phòng tắm, rất nhanh cửa phòng tắm lại mở ra, Lâm Y trong bộ áo ngủ bước ra, mắt liếc nhanh về phía ban công, bước chân cũng chậm rãi bước qua. Người đàn ông kia vẫn thoải mái ngã người nơi chiếc ghế dài, trên tay cầm điện thoại, nghe âm thanh hình như là đang chơi cắt trái cây!
Khóe môi Lâm Y không tự chủ được câu lên một ý cười, cô đi về phía người kia, nghe tiếng bước chân, hắn hơi ngẩng đầu liếc cô, hỏi nhanh 'Tắm xong rồi?', rồi lại vùi đầu tiếp tục chơi trò chơi.
Thì ra Lãnh Nghị cũng có lúc như một đứa bé thế này, thì ra hắn không phải lúc nào cũng lạnh như băng như mình tưởng ... Lâm Y cười thầm, cô đưa tay đẩy hắn: 'Anh cũng đi tắm đi, tắm xong lại chơi tiếp!'
Nghe vậy Lãnh Nghị mới buông điện thoại ngẩn đầu nghiêm túc nhìn cô một lúc mới nói: 'Ừm, anh đi tắm trước ... xong rồi chúng ta lại so tài ...' Vừa nói thân hình cao lớn vừa đứng dậy, còn không quên véo nhẹ đôi gò má trắng nõn kia rồi mới chịu bước vào trong phòng ...
Tác giả :
Tinh Tử Khanh Khanh