Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 263: Tất cả là vì cục cưng (2)
Lãnh Nghị nghiêm mặt, lạnh giọng nói: 'Dặn Linh Nhi, không cho thiếu phu nhân gặp người kia nữa, cũng không cho phép Cao Lăng lại đến nhà của tôi!'
'Dạ, thiếu gia!' Quản gia vội đáp lời; đáy mắt Tịch Họa thoáng qua một chút ý cười, cô không nói gì chỉ cắm cúi ăn cơm, phòng ăn bỗng rơi vào im lặng.
Lâm Y ngồi một mình nơi sofa trong phòng, đôi mắt đen láy nhìn mông lung ngoài cửa sổ, trong tiềm thức, cô thật mong mỏi Lãnh Nghị sẽ lên lầu gọi cô xuống ăn cơm nhưng mà... không có! Cô nói với quản gia rằng mình không muốn ăn cơm, dưới lầu cũng không có phản ứng gì! Rõ ràng Lãnh Nghị không hề có ý định lên gọi cô ăn cơm! Lâm Y cắn môi, lời chỉ trích của Lãnh Nghị hôm nay lại vang lên bên tai, trong mắt cô phút chốc mờ mịt trong màn lệ...
Cô hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý sẽ bị Lãnh Nghị đối đãi như vậy, từ khi hắn cướp cô về từ trong tay Lăng Nhất Phàm thì vẫn luôn bảo hộ chăm sóc hết mực, luôn sợ tổn thương cô...
Lâm Y ngồi một mình ngẩn người thật lâu, mãi đến khi điện thoại của cô đổ chuông thì Lâm Y mới bừng tỉnh lại, đôi mắt đen láy dời từ cửa sổ đến chiếc điện thoại trên bàn, rồi chậm chạp cầm lên, là Từ Nhất Hạo! Hiện giờ ba cô đang là thị trưởng của thành phố G nhưng mặc kệ công việc bận rộn đến đâu ông vẫn luôn tranh thủ thời gian gọi điện về hỏi thăm Lâm Y...
'Y Y, hôm nay thế nào?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói hiền hòa của Từ Nhất Hạo, lúc này ông vẫn chưa tan tầm, đang ngồi trong văn phòng của mình.
'Dạ, tốt lắm...' Vào lúc này, sự quan tâm của Từ Nhất Hạo khiến hốc mũi Lâm Y ê ẩm chua xót, cổ họng như bị nghẹn lại, giọng cô nhó xíu, không hề có chút tinh thần nào.
Từ Nhất Hạo lập tức nghe ra trong giọng nói con gái có gì đó khác thường, đứa con gái này là vậy, trước giờ không biết che dấu cảm xúc của chính mình, cũng không biết che dấu tâm tư; đôi mắt hẹp dài của Từ Nhất Hạo hơi lóe lên, ông thấp giọng hỏi dò: 'Sao vậy Y Y?'
Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, cố gắng nuốt nước mắt vào lòng, nhất thời không lên tiếng mãi đến khi đầu kia lần nữa truyền đến giọng nói có chút lo âu của Từ Nhất Hạo, 'Y Y...' thì Lâm Y mới hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: 'Ba, con muốn... về nhà ở mấy ngày!' Hiện giờ ở nhà họ Lãnh, những người hầu xem cô như một người bị bệnh hoang tưởng không nói lý lẽ, thậm chí ngay cả Lãnh Nghị cũng nghĩ cô như thế...
Từ Nhất Hạo thoảng sửng sốt rồi ông cười nhẹ: 'Y Y, con muốn về cứ về, cái nhà này ba vốn là giữ cho con mà... ân, cứ vui lên đi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ba vẫn luôn ở bên cạnh con.'
Lâm Y lai hít sâu một hơi, nhẹ "Ân" một tiếng; dừng lại một chút rồi Từ Nhất Hạo lại nhẹ giọng hỏi: 'Con muốn về lúc nào thì báo cho ba biết trước, ba bảo tài xế đến đón con, được không?'
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, thấp giọng nói: 'Ngày mai đi!'
Lâm Y quyết định rời đi. Trước đây ở trong căn biệt thự này, cho dù mọi người nhìn cô bằng ánh mắt khác thường cô cũng không để ý bởi vì có Lãnh Nghịche chở! Nhưng giờ ngay cả Lãnh Nghị cũng lên tiếng chỉ trích cô, cô ở lại đây còn có ý nghĩa gì chứ?
Tim Lâm Y đau đến vỡ vụn, cô chỉ muốn sớm một chút rời khỏi nơi này, vì cục cưng trong bụng, cô cũng không muốn so đo gì với Hạ Tịch Họa nữa! Cô muốn mình lúc nào cũng giữ được tâm trạng vui vẻ, như vậy cục cưng mới có thể khỏe mạnh trưởng thành... đối với cô mà nói, chuyện này quan trọng hơn bất cứ điều gì!
Ngày mai? Nhanh vậy sao? Sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động nhưng ông trả lời rất nhanh: 'Được, sáng mai ba kêu tài xế lái xe qua đón con, chắc khoảng trưa là đến chỗ con, được không?'
'Dạ được!' Giọng Lâm Y thật nhỏ, thật nhẹ, tâm trạng chẳng có gì vui vẻ; Từ Nhất Hạo nghe mà có chút đau lòng, ông dịu giọng nói, 'Y Y, phải vui vẻ lên chứ, con yên tâm, dù thế nào ba cũng có thể nuôi con cả đời...'
'Ba...' Nước mắt Lâm Y rốt cuộc tràn mi....
Không khí trong phòng ăn thật trầm mặc, Lãnh Nghị ăn qua loa mấy miếng rồi buông đũa; Tịch Họa thấy vậy cũng dừng lại động tác trên tay nhìn sang Lãnh Nghị, trên mặt hắn không có chút biểu cảm nào, chỉ thờ ơ cầm lấy khăn ăn lau tay rồi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng ăn.
'Nghị...' Đôi mắt to tròn của Tịch Họa nhìn xoáy vào Lãnh Nghị, kêu khẽ.
Lãnh Nghị dừng bước, xoay lại nhìn Tịch Họa, nhàn nhạt hỏi: 'Em cứ ăn đi, anh còn có việc...' Nói rồi không đợi cô trả lời mà bước nhanh ra ngoài.
Men theo hành lang đi thẳng đến trước phòng ngủ Lãnh Nghị mới dừng bước, hắn mím môi, chần chừ một giây mới đưa tay đẩy nhẹ cửa, đôi mắt đen thẳm nhìn chăm chú bóng người nhỏ nhắn đang ngồi nơi sofa, nghe tiếng động, chiếc bóng ấy vẫn không chút phản ứng nào nhưng Lãnh Nghị hoàn toàn có thể hình dung ra ánh mắt đau xót, thất thần của cô lúc này.
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn lặng lẽ đi đến bên sofa ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, hắn thấy cô nhìn mông lung ra cửa sổ nhưng đôi mắt sưng đỏ, rõ ràng đã khóc không ít.
Tim Lãnh Nghị nhất thời đau khôn xiết, 'Y Y...', hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô gái vẫn không có chút phản ứng nào để mặc hắn ôm, cô thẫn thờ tựa vào ngực hắn, Lãnh Nghị hôn phớt lên mái tóc dài mềm mại của cô, nhẹ giọng nói, 'Anh đưa em ra ngoài ăn chút gì, được không?'
Cô gái trong lòng vẫn không có chút phản ứng nào, Lãnh Nghị nhẹ kéo cô ra, một tay giữ sau gáy cô để cô đối mặt với hắn ở khoảng cách thật gần, càng thêm đau lòng khi thấy đáy mắt cô đờ đẫn vô hồn, không có chút gợn sóng nào.
Môi Lãnh Nghị nhẹ lướt qua đôi môi anh đào của cô gái, xót lòng khi cảm nhận được đôi môi ấy lạnh băng, không có chút độ ấm nào, hắn mím môi, dịu giọng nói, 'Em không muốn ăn, cục cưng của chúng ta cũng muốn ăn mà, đúng không?'
Hàng mi dài của cô gái lúc này mới nhẹ chớp lên, tầm mắt rốt cuộc cũng chịu rơi trên gương mặt tuấn dật kia, sự trống rỗng trong đáy mắt dần tan đi, thay vào đó là sự lạnh nhạt và xa cách... Đúng nha, cục cưng phải ăn...
Cô gái giãy dụa thoát khỏi đôi tay của Lãnh Nghị, cả người cũng né ra, cô lẳng lặng đứng dậy đi đến bên tủ áo mở ra lấy một chiếc áo khoác rồi lại quay trở lại sofa cầm túi xách lên rồi chậm rãi đi về phía cửa, từ đầu đến cuối vẫn không chịu nhìn Lãnh Nghị một lần.
Lãnh Nghị vội sải bước đuổi theo cô gái, tay khoác lên vai cô: 'Anh đi với em!'
'Vậy anh đi đi, em không đi!' Lâm Y dừng bước, ngước lên nhìn Lãnh Nghị, sự lạnh mạc trong đáy mắt cô như một thanh đao sắc, phút chốc cắt lòng Lãnh Nghị tan nát thành từng mảnh nhỏ, hắn thoáng suy nghĩ một giây rồi chậm rãi buông bàn tay đang đặt trên vai Lâm Y xuống; Lâm Y thu hồi tầm mắt xoay người rời đi, bước chân thong thả mà điềm tĩnh.
Lãnh Nghị dõi mắt nhìn theo bóng cô gái mãi cho đến khi bóng cô mất hút nơi ngã rẽ cầu thang.
Lâm Y chậm rãi bước xuống thang lầu, cô mặc một chiếc váy trắng rộng rãi, bên ngoài là một chiếc áo len màu lam nhạt, trên gương mặt thanh thuần là một vẻ điềm tĩnh, không chút gợn sóng, xinh đẹp cao quý như một đóa sen vừa nở.
Tất cả người trong phòng khác đều im lặng nhìn về phía cô gái đang bước xuống, sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, sự điềm tĩnh của Lâm Y hoàn toàn ngoài dự liệu của cô... Linh Nhi vội đứng dậy mỉm cười tiến đến đón cô: 'Thiếu phu nhân...'
'Linh Nhi, cùng tôi ra ngoài ăn chút gì đi!' Giọng Lâm Y nhàn nhạt, tư thái cao quý ưu nhã của một nữ chủ nhân quả thực đã trấn áp tất cả mọi người.
'Dạ, được!' Đáy mắt Linh Nhi ý cười càng sâu, cô vội đưa tay đón lấy túi xách trong tay Lâm Y, Tịch Họa thì mím môi, không nói một lời; má Ngô thì tiến đến, nhẹ giọng nói, 'Thiếu phu nhân, cô muốn ăn gì để tôi làm cho cô được không?'
'Không cần đâu, hôm nay tôi muốn đổi khẩu vị...' Lâm Y nhìn bà mỉm cười, 'Cám ơn má Ngô!'
Trong một nhà hàng tao nhã, Lâm Y an tĩnh ngồi ăn, Linh Nhi thì ngồi bên cạnh im lặng nhìn cô, đôi mắt to tròn chăm chú quan sát từng biểu cảm của cô, thật lâu sau Linh Nhi mới mím môi, dè dặt nói, 'Em thấy thiếu gia còn rất yêu chị, chị đừng tức giận với ngài ấy...'
Lâm Y ngẩng đầu nhìn Linh Nhi mỉm cười, không mặn không nhạt nói: 'Chị biết...'
Nụ cười trên môi Linh Nhi càng rộng mở, cô chống cằm, mắt ngời sáng nhìn Lâm Y, 'Vậy chị sẽ không giận ngài ấy nữa chứ?'
Lâm Y nhẹ lắc đầu, lát sau mới thở dài một tiếng, 'Trong lòng anh ấy chưa bao giờ quên được tiểu Họa Nhi kia, bóng trắng nhỏ kia.... cho nên anh ấy không thể hạ quyết tâm đuổi Tịch Họa đi!'
Nụ cười trên môi Linh Nhi vụt tắt, cô mấp máy môi định nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói nên lời, cuối cùng giọng nói cố nén bất an của cô mới vang lên: 'Thực ra cũng không nhất định là như thế...'
Lâm Y hời hợt cười, không nói gì thêm.
Khi Lâm Y và Linh Nhi về đến nhà, Lãnh Nghị không như ngày thường làm việc ở phòng sách mà đang ngồi ở phòng khách dưới lầu, cả người hắn vùi trong sofa, hai chân vắt tréo nhau, một tay gác lên thành ghế, một tay kia đặt nơi đầu gối, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên đầu gối theo một tiết tấu nào đó, đôi mắt nhìn chăm chú lên màn hình tivi thoạt nhìn như rất say sưa theo dõi tiết mục trên tivi.
Tịch Họa đã rời khỏi xe lăn lặng lẽ ngồi ở sofa đối diện, một cặp nạng được dựng bên cạnh sofa, cô cũng đang xem tivi nhưng đôi mắt to tròn vẫn không ngừng liếc sang người đàn ông đối diện, trong mắt là vẻ vui sướng không giấu được.
Tiếng động khi Lâm Y và Linh Nhi bước vào nhà rõ ràng đã đánh động đôi nam nữ đang ngồi xem tivi cùng mấy người làm trong phòng khách, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cửa.
Đôi mắt đen láy của Lâm Y chỉ thờ ơ quét về phía hai người nơi sofa, trên mặt vẫn là vẻ điềm tĩnh không gợn sóng ấy, bước chân cô cũng không hề dừng lại, thong thả, bình thản đi ngang qua sofa, đi qua phòng khách, bước thẳng lên lầu chỉ để lại một bóng lưng xinh đẹp mà lạnh lùng.
Tất cả ánh mắt đều đuổi theo bóng Lâm Y; Lãnh Nghị cắn mạnh môi nhìn theo bóng người vợ yêu dần khuất sau cầu thang, thật không dễ dàng mới nén được ý muốn đuổi theo cô, ôm siết cô vào lòng đang gào thét trong lòng hắn! Y Y, tha thứ anh, xin cho anh thêm một chút thời gian!
'Dạ, thiếu gia!' Quản gia vội đáp lời; đáy mắt Tịch Họa thoáng qua một chút ý cười, cô không nói gì chỉ cắm cúi ăn cơm, phòng ăn bỗng rơi vào im lặng.
Lâm Y ngồi một mình nơi sofa trong phòng, đôi mắt đen láy nhìn mông lung ngoài cửa sổ, trong tiềm thức, cô thật mong mỏi Lãnh Nghị sẽ lên lầu gọi cô xuống ăn cơm nhưng mà... không có! Cô nói với quản gia rằng mình không muốn ăn cơm, dưới lầu cũng không có phản ứng gì! Rõ ràng Lãnh Nghị không hề có ý định lên gọi cô ăn cơm! Lâm Y cắn môi, lời chỉ trích của Lãnh Nghị hôm nay lại vang lên bên tai, trong mắt cô phút chốc mờ mịt trong màn lệ...
Cô hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý sẽ bị Lãnh Nghị đối đãi như vậy, từ khi hắn cướp cô về từ trong tay Lăng Nhất Phàm thì vẫn luôn bảo hộ chăm sóc hết mực, luôn sợ tổn thương cô...
Lâm Y ngồi một mình ngẩn người thật lâu, mãi đến khi điện thoại của cô đổ chuông thì Lâm Y mới bừng tỉnh lại, đôi mắt đen láy dời từ cửa sổ đến chiếc điện thoại trên bàn, rồi chậm chạp cầm lên, là Từ Nhất Hạo! Hiện giờ ba cô đang là thị trưởng của thành phố G nhưng mặc kệ công việc bận rộn đến đâu ông vẫn luôn tranh thủ thời gian gọi điện về hỏi thăm Lâm Y...
'Y Y, hôm nay thế nào?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói hiền hòa của Từ Nhất Hạo, lúc này ông vẫn chưa tan tầm, đang ngồi trong văn phòng của mình.
'Dạ, tốt lắm...' Vào lúc này, sự quan tâm của Từ Nhất Hạo khiến hốc mũi Lâm Y ê ẩm chua xót, cổ họng như bị nghẹn lại, giọng cô nhó xíu, không hề có chút tinh thần nào.
Từ Nhất Hạo lập tức nghe ra trong giọng nói con gái có gì đó khác thường, đứa con gái này là vậy, trước giờ không biết che dấu cảm xúc của chính mình, cũng không biết che dấu tâm tư; đôi mắt hẹp dài của Từ Nhất Hạo hơi lóe lên, ông thấp giọng hỏi dò: 'Sao vậy Y Y?'
Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, cố gắng nuốt nước mắt vào lòng, nhất thời không lên tiếng mãi đến khi đầu kia lần nữa truyền đến giọng nói có chút lo âu của Từ Nhất Hạo, 'Y Y...' thì Lâm Y mới hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: 'Ba, con muốn... về nhà ở mấy ngày!' Hiện giờ ở nhà họ Lãnh, những người hầu xem cô như một người bị bệnh hoang tưởng không nói lý lẽ, thậm chí ngay cả Lãnh Nghị cũng nghĩ cô như thế...
Từ Nhất Hạo thoảng sửng sốt rồi ông cười nhẹ: 'Y Y, con muốn về cứ về, cái nhà này ba vốn là giữ cho con mà... ân, cứ vui lên đi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ba vẫn luôn ở bên cạnh con.'
Lâm Y lai hít sâu một hơi, nhẹ "Ân" một tiếng; dừng lại một chút rồi Từ Nhất Hạo lại nhẹ giọng hỏi: 'Con muốn về lúc nào thì báo cho ba biết trước, ba bảo tài xế đến đón con, được không?'
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, thấp giọng nói: 'Ngày mai đi!'
Lâm Y quyết định rời đi. Trước đây ở trong căn biệt thự này, cho dù mọi người nhìn cô bằng ánh mắt khác thường cô cũng không để ý bởi vì có Lãnh Nghịche chở! Nhưng giờ ngay cả Lãnh Nghị cũng lên tiếng chỉ trích cô, cô ở lại đây còn có ý nghĩa gì chứ?
Tim Lâm Y đau đến vỡ vụn, cô chỉ muốn sớm một chút rời khỏi nơi này, vì cục cưng trong bụng, cô cũng không muốn so đo gì với Hạ Tịch Họa nữa! Cô muốn mình lúc nào cũng giữ được tâm trạng vui vẻ, như vậy cục cưng mới có thể khỏe mạnh trưởng thành... đối với cô mà nói, chuyện này quan trọng hơn bất cứ điều gì!
Ngày mai? Nhanh vậy sao? Sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động nhưng ông trả lời rất nhanh: 'Được, sáng mai ba kêu tài xế lái xe qua đón con, chắc khoảng trưa là đến chỗ con, được không?'
'Dạ được!' Giọng Lâm Y thật nhỏ, thật nhẹ, tâm trạng chẳng có gì vui vẻ; Từ Nhất Hạo nghe mà có chút đau lòng, ông dịu giọng nói, 'Y Y, phải vui vẻ lên chứ, con yên tâm, dù thế nào ba cũng có thể nuôi con cả đời...'
'Ba...' Nước mắt Lâm Y rốt cuộc tràn mi....
Không khí trong phòng ăn thật trầm mặc, Lãnh Nghị ăn qua loa mấy miếng rồi buông đũa; Tịch Họa thấy vậy cũng dừng lại động tác trên tay nhìn sang Lãnh Nghị, trên mặt hắn không có chút biểu cảm nào, chỉ thờ ơ cầm lấy khăn ăn lau tay rồi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng ăn.
'Nghị...' Đôi mắt to tròn của Tịch Họa nhìn xoáy vào Lãnh Nghị, kêu khẽ.
Lãnh Nghị dừng bước, xoay lại nhìn Tịch Họa, nhàn nhạt hỏi: 'Em cứ ăn đi, anh còn có việc...' Nói rồi không đợi cô trả lời mà bước nhanh ra ngoài.
Men theo hành lang đi thẳng đến trước phòng ngủ Lãnh Nghị mới dừng bước, hắn mím môi, chần chừ một giây mới đưa tay đẩy nhẹ cửa, đôi mắt đen thẳm nhìn chăm chú bóng người nhỏ nhắn đang ngồi nơi sofa, nghe tiếng động, chiếc bóng ấy vẫn không chút phản ứng nào nhưng Lãnh Nghị hoàn toàn có thể hình dung ra ánh mắt đau xót, thất thần của cô lúc này.
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn lặng lẽ đi đến bên sofa ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, hắn thấy cô nhìn mông lung ra cửa sổ nhưng đôi mắt sưng đỏ, rõ ràng đã khóc không ít.
Tim Lãnh Nghị nhất thời đau khôn xiết, 'Y Y...', hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô gái vẫn không có chút phản ứng nào để mặc hắn ôm, cô thẫn thờ tựa vào ngực hắn, Lãnh Nghị hôn phớt lên mái tóc dài mềm mại của cô, nhẹ giọng nói, 'Anh đưa em ra ngoài ăn chút gì, được không?'
Cô gái trong lòng vẫn không có chút phản ứng nào, Lãnh Nghị nhẹ kéo cô ra, một tay giữ sau gáy cô để cô đối mặt với hắn ở khoảng cách thật gần, càng thêm đau lòng khi thấy đáy mắt cô đờ đẫn vô hồn, không có chút gợn sóng nào.
Môi Lãnh Nghị nhẹ lướt qua đôi môi anh đào của cô gái, xót lòng khi cảm nhận được đôi môi ấy lạnh băng, không có chút độ ấm nào, hắn mím môi, dịu giọng nói, 'Em không muốn ăn, cục cưng của chúng ta cũng muốn ăn mà, đúng không?'
Hàng mi dài của cô gái lúc này mới nhẹ chớp lên, tầm mắt rốt cuộc cũng chịu rơi trên gương mặt tuấn dật kia, sự trống rỗng trong đáy mắt dần tan đi, thay vào đó là sự lạnh nhạt và xa cách... Đúng nha, cục cưng phải ăn...
Cô gái giãy dụa thoát khỏi đôi tay của Lãnh Nghị, cả người cũng né ra, cô lẳng lặng đứng dậy đi đến bên tủ áo mở ra lấy một chiếc áo khoác rồi lại quay trở lại sofa cầm túi xách lên rồi chậm rãi đi về phía cửa, từ đầu đến cuối vẫn không chịu nhìn Lãnh Nghị một lần.
Lãnh Nghị vội sải bước đuổi theo cô gái, tay khoác lên vai cô: 'Anh đi với em!'
'Vậy anh đi đi, em không đi!' Lâm Y dừng bước, ngước lên nhìn Lãnh Nghị, sự lạnh mạc trong đáy mắt cô như một thanh đao sắc, phút chốc cắt lòng Lãnh Nghị tan nát thành từng mảnh nhỏ, hắn thoáng suy nghĩ một giây rồi chậm rãi buông bàn tay đang đặt trên vai Lâm Y xuống; Lâm Y thu hồi tầm mắt xoay người rời đi, bước chân thong thả mà điềm tĩnh.
Lãnh Nghị dõi mắt nhìn theo bóng cô gái mãi cho đến khi bóng cô mất hút nơi ngã rẽ cầu thang.
Lâm Y chậm rãi bước xuống thang lầu, cô mặc một chiếc váy trắng rộng rãi, bên ngoài là một chiếc áo len màu lam nhạt, trên gương mặt thanh thuần là một vẻ điềm tĩnh, không chút gợn sóng, xinh đẹp cao quý như một đóa sen vừa nở.
Tất cả người trong phòng khác đều im lặng nhìn về phía cô gái đang bước xuống, sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, sự điềm tĩnh của Lâm Y hoàn toàn ngoài dự liệu của cô... Linh Nhi vội đứng dậy mỉm cười tiến đến đón cô: 'Thiếu phu nhân...'
'Linh Nhi, cùng tôi ra ngoài ăn chút gì đi!' Giọng Lâm Y nhàn nhạt, tư thái cao quý ưu nhã của một nữ chủ nhân quả thực đã trấn áp tất cả mọi người.
'Dạ, được!' Đáy mắt Linh Nhi ý cười càng sâu, cô vội đưa tay đón lấy túi xách trong tay Lâm Y, Tịch Họa thì mím môi, không nói một lời; má Ngô thì tiến đến, nhẹ giọng nói, 'Thiếu phu nhân, cô muốn ăn gì để tôi làm cho cô được không?'
'Không cần đâu, hôm nay tôi muốn đổi khẩu vị...' Lâm Y nhìn bà mỉm cười, 'Cám ơn má Ngô!'
Trong một nhà hàng tao nhã, Lâm Y an tĩnh ngồi ăn, Linh Nhi thì ngồi bên cạnh im lặng nhìn cô, đôi mắt to tròn chăm chú quan sát từng biểu cảm của cô, thật lâu sau Linh Nhi mới mím môi, dè dặt nói, 'Em thấy thiếu gia còn rất yêu chị, chị đừng tức giận với ngài ấy...'
Lâm Y ngẩng đầu nhìn Linh Nhi mỉm cười, không mặn không nhạt nói: 'Chị biết...'
Nụ cười trên môi Linh Nhi càng rộng mở, cô chống cằm, mắt ngời sáng nhìn Lâm Y, 'Vậy chị sẽ không giận ngài ấy nữa chứ?'
Lâm Y nhẹ lắc đầu, lát sau mới thở dài một tiếng, 'Trong lòng anh ấy chưa bao giờ quên được tiểu Họa Nhi kia, bóng trắng nhỏ kia.... cho nên anh ấy không thể hạ quyết tâm đuổi Tịch Họa đi!'
Nụ cười trên môi Linh Nhi vụt tắt, cô mấp máy môi định nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói nên lời, cuối cùng giọng nói cố nén bất an của cô mới vang lên: 'Thực ra cũng không nhất định là như thế...'
Lâm Y hời hợt cười, không nói gì thêm.
Khi Lâm Y và Linh Nhi về đến nhà, Lãnh Nghị không như ngày thường làm việc ở phòng sách mà đang ngồi ở phòng khách dưới lầu, cả người hắn vùi trong sofa, hai chân vắt tréo nhau, một tay gác lên thành ghế, một tay kia đặt nơi đầu gối, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên đầu gối theo một tiết tấu nào đó, đôi mắt nhìn chăm chú lên màn hình tivi thoạt nhìn như rất say sưa theo dõi tiết mục trên tivi.
Tịch Họa đã rời khỏi xe lăn lặng lẽ ngồi ở sofa đối diện, một cặp nạng được dựng bên cạnh sofa, cô cũng đang xem tivi nhưng đôi mắt to tròn vẫn không ngừng liếc sang người đàn ông đối diện, trong mắt là vẻ vui sướng không giấu được.
Tiếng động khi Lâm Y và Linh Nhi bước vào nhà rõ ràng đã đánh động đôi nam nữ đang ngồi xem tivi cùng mấy người làm trong phòng khách, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cửa.
Đôi mắt đen láy của Lâm Y chỉ thờ ơ quét về phía hai người nơi sofa, trên mặt vẫn là vẻ điềm tĩnh không gợn sóng ấy, bước chân cô cũng không hề dừng lại, thong thả, bình thản đi ngang qua sofa, đi qua phòng khách, bước thẳng lên lầu chỉ để lại một bóng lưng xinh đẹp mà lạnh lùng.
Tất cả ánh mắt đều đuổi theo bóng Lâm Y; Lãnh Nghị cắn mạnh môi nhìn theo bóng người vợ yêu dần khuất sau cầu thang, thật không dễ dàng mới nén được ý muốn đuổi theo cô, ôm siết cô vào lòng đang gào thét trong lòng hắn! Y Y, tha thứ anh, xin cho anh thêm một chút thời gian!
Tác giả :
Tinh Tử Khanh Khanh