Lưu Công Kỳ Án
Chương 77: Hung phạm sa lưới pháp luật
Lại nói chuyện hung tăng Tịnh Không đang động thủ giao chiến với Trần Đại Dũng, bỗng thấy từ ngoài cửa có một người tay cầm xích sắt xông vào, hầm hầm nhằm hắn đánh tới. Hòa thượng Tịnh Không vội né tránh, thuận tay chém trả một đao. Chu Văn vội nâng xích sắt lên đỡ. Đại Dũng ở một bên thấy vậy vội dấn lên một bước, soạt một tiếng, chém vào sau lưng hòa thượng Tịnh Không. Tịnh Không thấy vậy vội nhảy lên phía trước một bước tránh đao. Âu cũng là do hòa thượng đã tới số. Hắn nhảy tránh đao trúng ngay vào một chiếc ghế tựa Tịnh Không không kịp đề phòng, chiếc ghế tựa đổ lăn khiến hắn cũng mất đà, ngã nốt. Chu Văn thấy vậy, đâu chịu nương tay, vội tiến lên, nhằm huyệt "Khẩu Đường" sau gáy hắn giáng một xích sắt. Chỉ nghe thấy một chuỗi âm thanh "soạt", "bụp", "xoẹt xoẹt", "xoảng xoảng" vang lên thực hỗn loạn.
Chắc hẳn quý vị độc giả sẽ thắc mắc, nói cuốn sách này toàn viết chuyện hoang đường. Rốt cuộc tại sao lại có nhiều âm thanh cùng lúc vang lên như vậy? Toàn chuyện vớ vẩn! Kính thưa quý vị độc giả xin các vị chớ sốt ruột. Xin hãy cho phép tại hạ từ từ giải thích: Tịnh Không hòa thượng trúng một xích của Chu Văn, chẳng phải là âm thanh "xoạt" sao? Còn thanh âm "bụp" ư? Đó là âm thanh do hòa thượng ngã nhào về phía trước gây nên. Thế "xoảng xoảng" là thanh âm gì? Đó là đôi tay hòa thượng bám vào chân bàn để kéo khiến ấm chén, bát đĩa sứ trên bàn đổ ngã, rơi xuống đất vỡ tan. Do đó mới có chuỗi âm thanh vừa rồi.
Một xích sắt của Chu Văn đánh ngã Tịnh Không. Chàng lại dấn lên, đập thêm một nhát vào mắt cá chân của hắn khiến hắn không thể bò đi nơi khác được. Lúc này Đại Dũng mới cất giọng nói với nhũng ngươi bên ngoài:
- Các bạn, mau vào đây! Chu Văn đã đánh ngã tên hòa thượng rồi. Mau bắt trói tên tội đồ này lại.
Đám thủ hạ nghe vậy vội xông vào, bắt trói hòa thượng Tịnh Không lại, sau đó bắt nốt đám nữ ni. Giờ ta không kể tới đám công sai trong phòng nữa mà nói tới chuyện mấy viên công sai khác. Trần Đại Dũng dặn dò thủ hạ canh chừng đám tăng ni rồi dẫn theo Chu Văn, Vương Minh rời khỏi tòa thiển đường này đi thẳng về phía sau miếu. Ta tạm gác lại chuyện của mấy vị công sai lại, giờ hãy nói tới hung tăng Thiên Nhiên trước.
Lại nói chuyện hòa thượng Thiên Nhiên đang ở trong mật thất vui đùa với một số ni cô khác và cả ả kỹ nữ Tú Lan. Chúng đang uống rượu làm tình, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau. Hung tăng giật mình, vội vàng đứng dậy, với tay cầm lấy cây thiết trượng định ra ngoài coi động tĩnh. Đúng lúc Thiên Nhiên vừa ra khỏi mật thất liền gặp ngay Đại Dũng dẫn theo Chu Văn, Vương Minh đi tới. Đôi bên gặp nhau, lẽ nào chịu bỏ qua? Thiên Nhiên tăng đưa mắt nhìn Đại Dũng, kêu lớn:
- Các người làm gì lại đi gây chuyện ầm ĩ ở đây. Dám tự tiện xông vào chốn này là cớ làm sao?
Đại Dũng thấy vậy, cười nhạt, nói:
- Con lừa dầu trọc kia chớ nằm mộng nữa. Sự việc của các ngươi đã bại lộ cả rồi. Bọn ta phụng mệnh Lưu đại nhân tới đây bắt các ngươi. Hãy mau ngoan ngoãn chịu trói, may ra còn sống thêm được một chút. Nếu còn ngần ngừ, đảm bảo con lừa trọc ngươi chết cũng không có đất chôn thây!
Hảo hán còn chưa nói hết câu, đã thấy hung tăng nói:
- Thì ra vì chuyện này mà các ngươi dám tự ý xông vào chốn đây. Hôm nay ta quyết không bỏ qua cho lũ chó săn, chim mồi này. Đáng giận thật!
Hòa thượng Thiên Nhiên vừa nói vừa xông lên, cây thiết thiền trượng vung cao nhằm hảo hán Trần Đại Dũng bổ xuống. Thừa sai thấy vậy vội lách mình né qua. Chu Văn thấy thế cũng xông lên, thiết xích trong tay tung ra cản thiền trượng. Chỉ nghe "xoảng" một tiếng, thiết xích trong tay Chu Văn rơi xuống đất. Vương Minh thấy vậy tung chân đá vào hung tăng nghe "vù một tiếng. Cây thương trong tay cũng thuận thể đâm tới tranh phần thắng, nhằm thẳng đùi hung tăng không chút nương tình. Chỉ thấy soạt" một tiếng, cả đùi hung tăng đã bê hết máu tươi. Thiên Nhiên kêu lên một tiếng "ối cha", đôi lông mày nhăn tít lại, bất giác nổi cơn giận mắt trợn tròn, gầm lên một tiếng:
- Tức chết đi được! Để một tên chuột nhắt ám toán còn ra thể thống gì nữa! Nếu hôm nay ta để các ngươi rời khỏi miếu thì sau này biết ăn nói sao với anh em lục lâm đây?
Đúng lúc Thiên Nhiên định trả thù thì thừa sai anh hùng Trần Đại Dũng lại xông tới. Thanh đao trong tay lóe lên như chớp giật thế Thái Sơn áp Đỉnh bổ thẳng xuống. Hòa thượng vội nâng thiền trượng đỡ. Chỉ nghe "xoảng" một tiếng, thiết thiền trượng bị đao chém đứt hết hơn hai xích. Hung tăng thấy vậy trong lòng ngầm kinh hãi, nghĩ thầm:
- Ghê thật!
Thiết thiền trượng của Thiên Nhiên bị thanh cương đao của Trần Đại Dũng chém đứt làm đôi, hung tăng kinh hãi, nghĩ thầm:
- Không ổn. Sức lực của tên này quả thật lợi hại. Chẳng trách nào hắn thường lập kỳ công trong những lúc bắt trộm đánh cướp. Hắn lại có trong tay cây đao chém sắt như bùn, đúng là một thanh bảo đao hiếm có! Nếu ta đấu sức với hắn, chỉ e không phải là đối thủ của hắn. Tam thập lục kế, tẩu vi là thương sách.
Hung tăng chủ ý đã quyết, lập tức nhún mạnh hai chân "soạt" một tiếng, nhảy vọt lên nóc nhà. Trần Đại Dũng, Chu Văn Vương Minh ba người vừa thấy hung tăng bỏ chạy, bất giác trong lòng cuống cả lên. Chu Văn, Vương Minh chỉ biết trợn mắt đứng đó mà nhìn.
Trần Đại Dũng thấy vậy vội vàng tung mình nhảy lên mái nhà. Tay xách cương đao, miệng hét lớn:
- Hung tăng, xem ngươi chạy đi đâu?
Trần Đại Dũng thấy hung tăng bỏ chạy, bất giác trong lòng kinh hãi. Chỉ thấy anh ta tung mình nhảy vọt lên mái nhà, miệng hô vang:
- Hung tăng! Xem ngươi chạy đâu cho thoát. Ta phải bắt ngươi giao về để Lưu đại nhân xét xử.
Hai chân chạy như bay đuổi theo Thiên Nhiên. Hung tăng quay đầu lại, thấy vậy, giật mình kinh hãi, miệng lẩm bẩm.
- Nếu để thừa sai bắt được, mệnh ta sao có thể còn!
Còn cách nào khác, hắn đành cắm đầu chạy như bay. Vượt hết mái nhà này tới mái nhà khác hòng thoát khỏi sự truy đuổi của thừa sai. Đại Dũng ở phía sau đuổi theo thật gấp. Hung tăng chạy phía trước càng kinh sợ, chỉ biết cắm đầu chạy trên mái nhà hòng thoát ra ngoài. Bất ngờ, áo hắn mắc vào đầu con giống trên nóc miếu. Đại Dũng không chút chậm trễ, tay cầm đao, miệng quát vang:
- Hung tăng chạy lên trời cũng chớ hòng thoát thân!
Hung tăng Thiên Nhiên chỉ lo cắm đầu chạy tháo thân. Kính thưa quý vị độc giả. Có câu rằng: Không xảo hợp chẳng thành chuyện. Đầu con giống trên nóc miếu đã giữ vạt áo hắn lại. Thừa sai Đại Dũng thấy thế, không chút chậm trễ, tay vung bảo đao, thân hình tung bổng lên, lập tức đuổi kịp hung tăng, nhằm đầu hắn chém xuống. Hung tăng thấy phía sau như bị níu lại, trong lòng thầm nghĩ: Chắc vạt áo ta mắc phải vật gì rồi! Trong lúc cấp thiết, chẳng còn ngại ngần gì nữa. Lại thấy thừa sai ở phía sau tay vung thanh bảo đao sáng lấp lánh đuổi tới Hung tăng cuống lên, giật mạnh một cái. Hắn không đề phòng chuyện ngói trơn, chỉ thấy dưới chân trơn trượt, suýt chút ngã lộn nhào. Đại Dũng nhân cơ hội ấy xông tới ôm chặt lấy ác tăng.
Trần Đại Dũng thấy hung tăng sắp ngã, hảo hán vội vươn người, đưa tay ra tóm lấy hết, giữ hắn đứng lại, nói:
- Nếu để con lừa trọc đầu người chạy thoát, ta sao về bẩm báo lại với Lưu đại nhân được? Nếu chỉ mấy con lừa trọc đầu cũng không bắt được thì danh tiếng bấy lâu của ta đâu còn nữa?
Nói xong vận lực cánh tay, đè hung tăng xuống mái miếu không chút dung tình. Lúc này, Chu Văn, Vương Minh cũng đã chạy tới nói vọng lên:
- Trần đầu mục! Nghe bọn tôi nói đây: Đám ni cô trong miếu đều đã bị bắt cả rồi. Chỉ cần bắt nốt tên hung tăng ấy là hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này, Đại Dũng nghe vậy bèn ném tên hung tăng xuống. Hung tăng không thể giãy giụa, ngã một cái thực mạnh ngất đi. Chu Văn, Vương Minh vội xông tới đè nghiến hắn xuống, trói lại Đại Dũng cũng xuống khỏi mái nhà. Một mẻ lưới đã cất gọn lũ cá trong miếu, không bỏ sót một con nào. Đám tăng nhân nam, nữ bị tống cả lên xe. Công sai lại túa đi các nơi lùng kiếm. Tới mật thất tìm được Lý Thụy Thư cùng kỹ nữ Tú Lan.
Bảo quan địa phương trông coi miếu rồi mọi người mới lên đừơng đi về. Ba dặm đường đâu có bao xa. Họ vào thành Giang Ninh theo lối Tụ Bảo Môn. Về tới nha môn đúng lúc đại nhân đang thăng đường. Đại Dũng cùng Chu, Vương hai người tiến vào trong. Đại nhân hỏi:
- Ba người các người có bắt được đám ác tăng không?
Đại Dũng cùng Chu, Vương chắp tay vái, nói:
- Bẩm đại nhân. Hung tăng, dâm ni đều bị bắt cả. Mời đại nhân thẩm vấn.
Lưu đại nhân nghe xong, gật đầu, ngồi trên công đường hạ lệnh:
- Mau giải lũ hung phạm lên công đường.
Nha dịch ứng tiếng dạ rân, nhất tề sải bước đi ra ngoài. Giải lũ dâm tăng tới trước công đường, bắt quỳ cả xuống trước mặt đại nhân. Bởi trước đó đại nhân đã cải trang vào miếu lén thăm dò nên ông ta đều biết mặt cả. Duy chỉ có ba tên hung tăng đại nhân chưa từng gặp mà thôi. Lưu đại nhân quay đầu sang hỏi Trần Đại Dũng:
- Thích khách tối qua là tên nào. Sao giờ lại có thêm hai tên nữa?
Đại Dũng trả lời, nói:
- Bẩm đại nhân,...
Rồi kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra. Trong lòng Lưu đại nhân sớm đã tỏ tường, dặn dò:
- Mau truyền gọi Lý thị, bản phủ sẽ phán xử ngay bây giờ.
Một nha dịch ứng tiếng, chạy ra ngoài. Không lâu sau, dân phụ đã vào nha môn nghe khẩu cung. Vừa vào nha môn nhìn thấy con gái yêu, lòng người mẹ đau như dao cắt. Đại nhân dặn bảo giải lũ tội phạm lên. Nam tăng, nữ ni quỳ cả dưới thềm.
Lưu lão gia ngồi trên công đường xét hỏi. Lũ tăng ni không dám không cung khai. Chuyện từ trước tới nay như thế nào chúng đểu khai nhận cả. Đại nhân nghe xong, sắc mặt rạng rỡ. Cầm bút lên, cất giọng phán xét: Mẹ của Thụy Thư dẫn con gái về, đáng mừng là cô ta vẫn còn trong trắng. Lại thưởng cho năm mươi lạng bạc, ngợi khen lòng hiếu thảo đối với mẹ già. Lũ tăng ni giam vào ngục phía Nam, đợi trình lên cấp trên đợi phán quyết. Đại nhân phán xử xong xuôi, chợt thấy có người tiến vào, nói:
- Thánh chỉ tới. Mau tiếp Khâm sai!
Chắc hẳn quý vị độc giả sẽ thắc mắc, nói cuốn sách này toàn viết chuyện hoang đường. Rốt cuộc tại sao lại có nhiều âm thanh cùng lúc vang lên như vậy? Toàn chuyện vớ vẩn! Kính thưa quý vị độc giả xin các vị chớ sốt ruột. Xin hãy cho phép tại hạ từ từ giải thích: Tịnh Không hòa thượng trúng một xích của Chu Văn, chẳng phải là âm thanh "xoạt" sao? Còn thanh âm "bụp" ư? Đó là âm thanh do hòa thượng ngã nhào về phía trước gây nên. Thế "xoảng xoảng" là thanh âm gì? Đó là đôi tay hòa thượng bám vào chân bàn để kéo khiến ấm chén, bát đĩa sứ trên bàn đổ ngã, rơi xuống đất vỡ tan. Do đó mới có chuỗi âm thanh vừa rồi.
Một xích sắt của Chu Văn đánh ngã Tịnh Không. Chàng lại dấn lên, đập thêm một nhát vào mắt cá chân của hắn khiến hắn không thể bò đi nơi khác được. Lúc này Đại Dũng mới cất giọng nói với nhũng ngươi bên ngoài:
- Các bạn, mau vào đây! Chu Văn đã đánh ngã tên hòa thượng rồi. Mau bắt trói tên tội đồ này lại.
Đám thủ hạ nghe vậy vội xông vào, bắt trói hòa thượng Tịnh Không lại, sau đó bắt nốt đám nữ ni. Giờ ta không kể tới đám công sai trong phòng nữa mà nói tới chuyện mấy viên công sai khác. Trần Đại Dũng dặn dò thủ hạ canh chừng đám tăng ni rồi dẫn theo Chu Văn, Vương Minh rời khỏi tòa thiển đường này đi thẳng về phía sau miếu. Ta tạm gác lại chuyện của mấy vị công sai lại, giờ hãy nói tới hung tăng Thiên Nhiên trước.
Lại nói chuyện hòa thượng Thiên Nhiên đang ở trong mật thất vui đùa với một số ni cô khác và cả ả kỹ nữ Tú Lan. Chúng đang uống rượu làm tình, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau. Hung tăng giật mình, vội vàng đứng dậy, với tay cầm lấy cây thiết trượng định ra ngoài coi động tĩnh. Đúng lúc Thiên Nhiên vừa ra khỏi mật thất liền gặp ngay Đại Dũng dẫn theo Chu Văn, Vương Minh đi tới. Đôi bên gặp nhau, lẽ nào chịu bỏ qua? Thiên Nhiên tăng đưa mắt nhìn Đại Dũng, kêu lớn:
- Các người làm gì lại đi gây chuyện ầm ĩ ở đây. Dám tự tiện xông vào chốn này là cớ làm sao?
Đại Dũng thấy vậy, cười nhạt, nói:
- Con lừa dầu trọc kia chớ nằm mộng nữa. Sự việc của các ngươi đã bại lộ cả rồi. Bọn ta phụng mệnh Lưu đại nhân tới đây bắt các ngươi. Hãy mau ngoan ngoãn chịu trói, may ra còn sống thêm được một chút. Nếu còn ngần ngừ, đảm bảo con lừa trọc ngươi chết cũng không có đất chôn thây!
Hảo hán còn chưa nói hết câu, đã thấy hung tăng nói:
- Thì ra vì chuyện này mà các ngươi dám tự ý xông vào chốn đây. Hôm nay ta quyết không bỏ qua cho lũ chó săn, chim mồi này. Đáng giận thật!
Hòa thượng Thiên Nhiên vừa nói vừa xông lên, cây thiết thiền trượng vung cao nhằm hảo hán Trần Đại Dũng bổ xuống. Thừa sai thấy vậy vội lách mình né qua. Chu Văn thấy thế cũng xông lên, thiết xích trong tay tung ra cản thiền trượng. Chỉ nghe "xoảng" một tiếng, thiết xích trong tay Chu Văn rơi xuống đất. Vương Minh thấy vậy tung chân đá vào hung tăng nghe "vù một tiếng. Cây thương trong tay cũng thuận thể đâm tới tranh phần thắng, nhằm thẳng đùi hung tăng không chút nương tình. Chỉ thấy soạt" một tiếng, cả đùi hung tăng đã bê hết máu tươi. Thiên Nhiên kêu lên một tiếng "ối cha", đôi lông mày nhăn tít lại, bất giác nổi cơn giận mắt trợn tròn, gầm lên một tiếng:
- Tức chết đi được! Để một tên chuột nhắt ám toán còn ra thể thống gì nữa! Nếu hôm nay ta để các ngươi rời khỏi miếu thì sau này biết ăn nói sao với anh em lục lâm đây?
Đúng lúc Thiên Nhiên định trả thù thì thừa sai anh hùng Trần Đại Dũng lại xông tới. Thanh đao trong tay lóe lên như chớp giật thế Thái Sơn áp Đỉnh bổ thẳng xuống. Hòa thượng vội nâng thiền trượng đỡ. Chỉ nghe "xoảng" một tiếng, thiết thiền trượng bị đao chém đứt hết hơn hai xích. Hung tăng thấy vậy trong lòng ngầm kinh hãi, nghĩ thầm:
- Ghê thật!
Thiết thiền trượng của Thiên Nhiên bị thanh cương đao của Trần Đại Dũng chém đứt làm đôi, hung tăng kinh hãi, nghĩ thầm:
- Không ổn. Sức lực của tên này quả thật lợi hại. Chẳng trách nào hắn thường lập kỳ công trong những lúc bắt trộm đánh cướp. Hắn lại có trong tay cây đao chém sắt như bùn, đúng là một thanh bảo đao hiếm có! Nếu ta đấu sức với hắn, chỉ e không phải là đối thủ của hắn. Tam thập lục kế, tẩu vi là thương sách.
Hung tăng chủ ý đã quyết, lập tức nhún mạnh hai chân "soạt" một tiếng, nhảy vọt lên nóc nhà. Trần Đại Dũng, Chu Văn Vương Minh ba người vừa thấy hung tăng bỏ chạy, bất giác trong lòng cuống cả lên. Chu Văn, Vương Minh chỉ biết trợn mắt đứng đó mà nhìn.
Trần Đại Dũng thấy vậy vội vàng tung mình nhảy lên mái nhà. Tay xách cương đao, miệng hét lớn:
- Hung tăng, xem ngươi chạy đi đâu?
Trần Đại Dũng thấy hung tăng bỏ chạy, bất giác trong lòng kinh hãi. Chỉ thấy anh ta tung mình nhảy vọt lên mái nhà, miệng hô vang:
- Hung tăng! Xem ngươi chạy đâu cho thoát. Ta phải bắt ngươi giao về để Lưu đại nhân xét xử.
Hai chân chạy như bay đuổi theo Thiên Nhiên. Hung tăng quay đầu lại, thấy vậy, giật mình kinh hãi, miệng lẩm bẩm.
- Nếu để thừa sai bắt được, mệnh ta sao có thể còn!
Còn cách nào khác, hắn đành cắm đầu chạy như bay. Vượt hết mái nhà này tới mái nhà khác hòng thoát khỏi sự truy đuổi của thừa sai. Đại Dũng ở phía sau đuổi theo thật gấp. Hung tăng chạy phía trước càng kinh sợ, chỉ biết cắm đầu chạy trên mái nhà hòng thoát ra ngoài. Bất ngờ, áo hắn mắc vào đầu con giống trên nóc miếu. Đại Dũng không chút chậm trễ, tay cầm đao, miệng quát vang:
- Hung tăng chạy lên trời cũng chớ hòng thoát thân!
Hung tăng Thiên Nhiên chỉ lo cắm đầu chạy tháo thân. Kính thưa quý vị độc giả. Có câu rằng: Không xảo hợp chẳng thành chuyện. Đầu con giống trên nóc miếu đã giữ vạt áo hắn lại. Thừa sai Đại Dũng thấy thế, không chút chậm trễ, tay vung bảo đao, thân hình tung bổng lên, lập tức đuổi kịp hung tăng, nhằm đầu hắn chém xuống. Hung tăng thấy phía sau như bị níu lại, trong lòng thầm nghĩ: Chắc vạt áo ta mắc phải vật gì rồi! Trong lúc cấp thiết, chẳng còn ngại ngần gì nữa. Lại thấy thừa sai ở phía sau tay vung thanh bảo đao sáng lấp lánh đuổi tới Hung tăng cuống lên, giật mạnh một cái. Hắn không đề phòng chuyện ngói trơn, chỉ thấy dưới chân trơn trượt, suýt chút ngã lộn nhào. Đại Dũng nhân cơ hội ấy xông tới ôm chặt lấy ác tăng.
Trần Đại Dũng thấy hung tăng sắp ngã, hảo hán vội vươn người, đưa tay ra tóm lấy hết, giữ hắn đứng lại, nói:
- Nếu để con lừa trọc đầu người chạy thoát, ta sao về bẩm báo lại với Lưu đại nhân được? Nếu chỉ mấy con lừa trọc đầu cũng không bắt được thì danh tiếng bấy lâu của ta đâu còn nữa?
Nói xong vận lực cánh tay, đè hung tăng xuống mái miếu không chút dung tình. Lúc này, Chu Văn, Vương Minh cũng đã chạy tới nói vọng lên:
- Trần đầu mục! Nghe bọn tôi nói đây: Đám ni cô trong miếu đều đã bị bắt cả rồi. Chỉ cần bắt nốt tên hung tăng ấy là hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này, Đại Dũng nghe vậy bèn ném tên hung tăng xuống. Hung tăng không thể giãy giụa, ngã một cái thực mạnh ngất đi. Chu Văn, Vương Minh vội xông tới đè nghiến hắn xuống, trói lại Đại Dũng cũng xuống khỏi mái nhà. Một mẻ lưới đã cất gọn lũ cá trong miếu, không bỏ sót một con nào. Đám tăng nhân nam, nữ bị tống cả lên xe. Công sai lại túa đi các nơi lùng kiếm. Tới mật thất tìm được Lý Thụy Thư cùng kỹ nữ Tú Lan.
Bảo quan địa phương trông coi miếu rồi mọi người mới lên đừơng đi về. Ba dặm đường đâu có bao xa. Họ vào thành Giang Ninh theo lối Tụ Bảo Môn. Về tới nha môn đúng lúc đại nhân đang thăng đường. Đại Dũng cùng Chu, Vương hai người tiến vào trong. Đại nhân hỏi:
- Ba người các người có bắt được đám ác tăng không?
Đại Dũng cùng Chu, Vương chắp tay vái, nói:
- Bẩm đại nhân. Hung tăng, dâm ni đều bị bắt cả. Mời đại nhân thẩm vấn.
Lưu đại nhân nghe xong, gật đầu, ngồi trên công đường hạ lệnh:
- Mau giải lũ hung phạm lên công đường.
Nha dịch ứng tiếng dạ rân, nhất tề sải bước đi ra ngoài. Giải lũ dâm tăng tới trước công đường, bắt quỳ cả xuống trước mặt đại nhân. Bởi trước đó đại nhân đã cải trang vào miếu lén thăm dò nên ông ta đều biết mặt cả. Duy chỉ có ba tên hung tăng đại nhân chưa từng gặp mà thôi. Lưu đại nhân quay đầu sang hỏi Trần Đại Dũng:
- Thích khách tối qua là tên nào. Sao giờ lại có thêm hai tên nữa?
Đại Dũng trả lời, nói:
- Bẩm đại nhân,...
Rồi kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra. Trong lòng Lưu đại nhân sớm đã tỏ tường, dặn dò:
- Mau truyền gọi Lý thị, bản phủ sẽ phán xử ngay bây giờ.
Một nha dịch ứng tiếng, chạy ra ngoài. Không lâu sau, dân phụ đã vào nha môn nghe khẩu cung. Vừa vào nha môn nhìn thấy con gái yêu, lòng người mẹ đau như dao cắt. Đại nhân dặn bảo giải lũ tội phạm lên. Nam tăng, nữ ni quỳ cả dưới thềm.
Lưu lão gia ngồi trên công đường xét hỏi. Lũ tăng ni không dám không cung khai. Chuyện từ trước tới nay như thế nào chúng đểu khai nhận cả. Đại nhân nghe xong, sắc mặt rạng rỡ. Cầm bút lên, cất giọng phán xét: Mẹ của Thụy Thư dẫn con gái về, đáng mừng là cô ta vẫn còn trong trắng. Lại thưởng cho năm mươi lạng bạc, ngợi khen lòng hiếu thảo đối với mẹ già. Lũ tăng ni giam vào ngục phía Nam, đợi trình lên cấp trên đợi phán quyết. Đại nhân phán xử xong xuôi, chợt thấy có người tiến vào, nói:
- Thánh chỉ tới. Mau tiếp Khâm sai!
Tác giả :
Ông Văn Tùng