Lương Tướng
Chương 4: Gặp lại cố nhân
Tiếng thét của Lâm Trục Lưu, khiến hai người Tần Ly và Tiêu Mị cùng sửng sốt.
Tiêu Mị ngoảnh đầu, liền lần nữa trông thấy Lâm Trục Lưu chủ tướng Tử doanh – Võ khôi của Đoan Nguyệt quốc.
Lần trước gặp mặt là vào năm năm trước, Tiêu Mị đã quên mất dáng vẻ của Lâm Trục Lưu từ lâu, chỉ nhớ khí thế một người chống cửa ải, muôn người không phá nổi ngày ấy của nàng.
Nay gặp lại, Tiêu Mị quan sát Lâm Trục Lưu tỉ mỉ từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên một lượt.
Cao, trên cơ bản đây là chiều cao cao nhất mà Tiêu Mị có thể tưởng tượng ra được ở một nữ tử.
Lâm Trục Lưu không mặc quân phục, chỉ mặc bộ y phục màu đen cộc tay, đeo đai bảo vệ cổ tay màu da, ủng da hưu ngắn, mái tóc dài màu nâu nhạt được búi lên cao, đuôi tóc dài buông thõng xuống, dọc theo sống lưng rủ xuống đến đùi.
Nàng có đôi chân thon dài, eo nhỏ, bộ ngực căng đầy, khung vai vô cùng đẹp, bộ y phục cộc tay màu đen làm nổi bật hình dáng xương quai xanh tinh tế của nàng. Dáng người của nàng không chỉ đẹp từ khoảng cách xa, mà khi đứng gần trông cũng vô cùng đẹp đẽ, trên cơ thể không hề có một chút thịt thừa dường như ẩn chứa một sức mạnh vô cùng tận.
Tướng mạo của Lâm Trục Lưu thật sự rất xinh đẹp, nhưng không phải là kiểu khiến người khác kinh diễm. Ngũ quan của nàng rõ ràng, làn da màu tự nhiên, nếu ở Ung Đồng hoặc Nhu Lam, hẳn là kiểu tướng mạo dù quăng vào đám đông không bắt mắt cũng không chướng mắt. Nhưng nàng có đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi xếch lên trên, cộng thêm đôi môi thường cười một cách bỡn cợt, và cả đôi đồng tử lấp lánh như hạt lưu ly, khiến cả người nàng bỗng chốc trở nên khác hẳn.
Tiêu Mị bỗng nhớ đến dáng vẻ Lâm Trục Lưu vào lần gặp đầu tiên, vừa ngang ngạnh vừa phóng khoáng, ung dung vươn tay kéo y lên lưng ngựa, vung trảm mã đao giết tả tơi đám binh sĩ Phần Khâu. Khi ấy trong mắt nàng cuộn trào màu đỏ kỳ dị, thần sắc ngập tràn khoái cảm khát máu, tựa như nữ tu la đánh đâu thắng đó trên chiến trường.
Sau khi Lâm Trục Lưu nhìn thấy Tiêu Mị thì hơi sững sờ, cười nghiền ngẫm: “Ẩn Vũ Ngân tọa mà Phong Lăng Vận phái cho ta là ngươi? Ta nhận ra ngươi!"
“Trí nhớ của tướng quân tốt thật." Tiêu Mị nhướng mày, khóe môi khẽ nở nụ cười.
“Đúng vậy, ba năm trước ở biên giới Ẩn Vu, là ta đã cứu ngươi."
“Đúng, đại ân của tướng quân, mạt tướng không biết lấy gì để báo đáp." Tiêu Mị chắp hai tay thành quyền, chậm rãi quỳ xuống.
“Thế nên ngươi bèn lấy thân báo đáp?" Lâm Trục Lưu buồn cười nhìn Tiêu Mị, kéo y đứng dậy, “Đây là Qua Tỏa, không phải Ung Đồng õng à õng ẹo, sau này đừng quỳ nữa."
Tiêu Mị đứng lên, sững sờ nhìn Lâm Trục Lưu.
Bàn tay ban nãy nâng y đứng dậy không mềm mại nhỏ nhắn như của nữ tử bình thường, mười ngón tay có rất nhiều vết chai mỏng, nhưng sức mạnh và độ ấm của chúng đều khiến người ta say mê. Tiêu Mị nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng hơi khô.
Đây… đây là ánh mắt gì thế? Lâm Trục Lưu sống hơn hai mươi năm, tuy thường bị nữ tử dùng ánh mắt mến mộ nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà, nhưng hiếm khi được nam tử tuấn tú nhìn nàng như vậy. Con người của nàng tuy thô bạo, nhưng da mặt lại không dày bằng, bị Tiêu Mị nhìn chằm chằm một lúc lâu liền cảm thấy hai gò má hơi nong nóng.
Ban nãy hai người đứng hơi xa, Lâm Trục Lưu vẫn chưa cảm giác được, còn bây giờ đứng lại gần, thì cảm thấy Tiêu Mị vừa cao lớn, tuấn tú lại vừa cường tráng.
“Lần trước gặp mặt, ta không thấy ngươi cao thế này."
“Lần trước cô ngồi trên lưng ngựa." Đến nước này, Tiêu Mị vẫn còn đang hoài niệm tư thế oai hùng thiên hạ vô song lúc bấy giờ của Lâm Trục Lưu.
Lâm Trục Lưu nhìn Tiêu Mị nhã nhặn tuấn tú, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, không những dáng người cao lớn mà tướng mạo còn tuấn tú, tính cách lại dễ chịu nữa chứ, khác xa với những nam tử bên cạnh nàng.
Mấy gã trai tráng cao lớn thô kệch trong doanh vừa bị nàng chà đạp, thì mặt mày đã đỏ bừng lên giống y như chân giò hầm; tiểu mỹ nam yếu ớt của Liễu Nam thành vừa bị nàng chà đạp, đã sợ đến nỗi nép cả người vào lòng nàng.
Chà đạp Tiêu Mị thì sẽ có mùi vị thế nào nhỉ? Lâm Trục Lưu ngắm làn da trắng nõn và đôi chân thon dài của y, nghĩ đến câu “Thỏa sức chà đạp" mà Phong Lăng Vận nói đến trong thư, vô thức liếm cánh môi khô khốc.
“Tiêu Mị, ngươi về Tử doanh với Hàn Tiểu Tứ ngoài kia trước đi, đợi chốc nữa ta về ngay."
Bây giờ nàng nhìn Tiêu Mị rất ư là thuận mắt, bèn vỗ lên bả vai y, để y rời khỏi trước kẻo chốc nữa doanh trướng của đại tướng quân có khả năng sẽ báo phế bất cứ lúc nào.
“Này, y thế nào?"
Tần Ly thấy Tiêu Mị ra khỏi quân trướng, bèn bày vẻ mặt vô lại vỗ lên bả vai Lâm Trục Lưu.
“Vẻ ngoài khá lắm, là một người tốt." Lâm Trục Lưu ngắm nghía cây roi mềm trong tay, chẳng buồn nhìn Tần Ly lấy một cái, ung dung ngồi xuống chiếc ghế đẩu bình thường hắn hay dùng để lau thương.
“Vậy cô đồng ý rồi hả?" Giọng điệu của Tần Ly rất phấn khích.
“Hắn có thể vào doanh của ta, những chuyện khác thì miễn bàn."
Tần Ly nghe nàng nói thế, cau mày nói: “A Trục, ta nói này, cô cũng đừng quá tự cao tự đại, ta cảm thấy đế tọa cho cô kết đôi với Tiêu Mị, cô cũng đâu có thiệt thòi gì. Trên chiến trường có dũng mãnh thế nào, thì tuổi đời của cô cũng đã ngoài hai mươi rồi, lứa tuổi này ở Ung Đồng cũng không tìm được phu quân nữa đâu, còn bị mấy nữ nhân khác cười cho bể bụng nữa. Phong Lăng Vận chưa thương lượng với cô đã quăng thẳng người qua đây tuy rằng hơi vô sỉ, nhưng dù sao hắn cũng muốn tốt cho cô thôi mà."
“Vậy ta có nên viết thư cảm tạ cái tính gà mái kia của hắn không?" Lâm Trục Lưu bị hắn nói thế thì nổi cơn thịnh nộ.
“Cô cũng đừng nói hắn như vậy, cho dù hắn không nhắc đến, chẳng lẽ mẫu thân cô sẽ tha cho cô chắc? Cô có không tình nguyện đến mấy, cũng phải để lại hậu nhân cho Lâm gia chứ, đúng không nào?"
Lâm Trục Lưu rất chi là vô tội cười cười, “Ta quả là muốn để lại hậu nhân cho Lâm gia, tiếc là ta không có giống."
****Người dịch chú thích: Giống ở đây là giống nòi.
Hán tử thân cao chín thước như Tần Ly, mặt mày nín nhịn đến mức đỏ bừng một lúc lâu mà không thốt được nửa lời.
“A Trục, cô cảm thấy Tiêu Mị có chỗ nào không được?"
Lâm Trục Lưu lắc đầu, “Không phải vấn đề được hay không được, ta sống chết sa trường hơn mười năm, mặc dù chưa đến mức trải qua hết mọi sự đời, nhưng cũng coi như thấy rõ cảnh đời. Huynh cũng biết tướng sĩ đến từ Ung Đồng không trụ lâu được ở Qua Tỏa thành, trước đây cũng từng đến mấy người, học được mấy thứ ở chỗ ta xong rồi cũng đi cả. Ta vốn dĩ không phải là một người hiền lương, đầu óc lại cố chấp bướng bỉnh, nếu thật sự động lòng với người ta, đến lúc đó hắn phủi mông đi mất, chẳng lẽ bảo ta đuổi đến Ung Đồng trói người về đây à?"
Nghĩ đến những chuyện cũ mình từng trải qua, ánh mắt của Lâm Trục Lưu bất giác ảm đạm.
“Mấy gã khốn kiếp trước đây không tính, Tiêu Mị là người bên cạnh Phong Lăng Vận, nếu không phải hiểu tường tận gốc rễ thì hắn sẽ không đưa người tới đâu. Ta từng nghe thủ hạ kể mấy lời đồn về y, là người cực tốt, ta cũng có một chân trong việc đề nghị phái y tới đây với đế tọa."
“Hoang đường!" Lâm Trục Lưu nổi giận đập bàn, “Thằng cha Phong Lăng Vận điên điên khùng khùng càn quấy cũng coi như thôi, sao huynh cũng hùa vào gây rối thế? Trước kia trêu đùa ở Ung Đồng thì cũng thôi, lần này thế mà còn công khai đưa người tới, các huynh không sợ mất mặt nhỉ."
“Bởi vì căn bản lần này chúng ta không phải đang trêu đùa." Tần Ly mang vẻ mặt khó xử nhìn Lâm Trục Lưu đang nổi giận đùng đùng, khuyên bảo hết nước hết cái: “A Trục, cô phải biết nữ tử bình thường nhà người ta vào độ tuổi này của cô, nhi tử, nữ nhi đã có thể đến Mạc Bắc rong ngựa rồi kìa."
“Ta vốn dĩ không phải nữ tử bình thường."
“Cho dù không bình thường, thì ngoài hai mươi cũng phải có chốn để trở về. Tiêu Mị không giống mấy văn tướng õng à õng ẹo kia của Ung Đồng, cũng không giống đám binh sĩ nửa chữ bẻ đôi cũng không biết của Qua Tỏa. Hơn nữa tướng mạo và thân hình của y đều thuộc hàng thượng phẩm, trông lại không giống cộng hành non nớt chưa trải đời, cô rốt cuộc là không hài lòng chỗ nào?"
Lâm Trục Lưu ngoảnh mặt đi, không trả lời câu hỏi của hắn.
“Ta không biết cô đang vướng mắc điều gì, dù sao thì đế tọa đã hạ tử lệnh cho ta rồi, trong năm nay bắt buộc phải gả cô đi. Nếu cô không chịu, ta sẽ dựng lôi đài ở Qua Tỏa thành chọn phu quân cho cô, dù sao thì Lưu đồ tể bán thịt ở thành nam cũng có hứng thú với cô, tên Trần mập làm bánh bột chiên ở phố tây cũng rất thích cô, còn cả A Minh ở tiệm quan tài ngoài ngoại ô…. Ôi, A Trục, ta phát hiện cô cũng có nhiều mối lắm nhé."
“Huynh có còn là người nữa không?" Lâm Trục Lưu đá sập chiếc ghế đẩu Tần Ly dùng để lau kiếm, “Huynh không sợ mất mặt chứ ta sợ! Nếu huynh dám dựng lôi đài cho ta thật, ta sẽ lột sạch y phục của huynh rồi nhét huynh vào tường thành, có móc cũng không móc ra được!"
Mắt thấy Lâm Trục Lưu sắp nổi đóa, quân trướng bỗng nhiên bị vén lên, một nam tử trung niên hào hoa phong nhã bước từ bên ngoài vào.
“Ơ, náo nhiệt ghê nhỉ." Nam tử kia nhìn Lâm Trục Lưu, cười híp mắt: “Hôm nay là đại hỉ của A Trục, ta cũng đến đây hưởng chút không khí vui mừng."
Hỷ cái đầu nhà ngươi! Lâm Trục Lưu gào thét trong lòng, nhưng không dám tiếp lời.
Người này là Liễu Túc Uyên từng làm ngự y bên cạnh đế tọa, nay là quân sư của Trấn Bắc vương Lê Viễn Nhạc.
Nếu nói về con người của Lê Viễn Nhạc, tuy trên chiến trường dũng mãnh dọa người, nhưng ngày thường lại rất dễ nói chuyện, binh sĩ dưới tay ông chưa từng nhìn thấy ông nổi giận bao giờ.
Nhưng tử huyệt duy nhất của người này, chính là Liễu Túc Uyên quân sư bên cạnh ông.
Lâm Trục Lưu nhớ hồi còn nhỏ bắn giàn ná với Lê Vệ ở Trấn Bắc vương phủ, không cẩn thận bắn phải mắt của Liễu Túc Uyên đang đi ngang qua, hại hắn suýt chút nữa mù mất một con mắt, bị Lê Viễn Nhạc cầm gậy răng sói đuổi suốt cả mười lăm con phố. Chuyện này lưu lại ám ảnh vô cùng sâu sắc trong thời thơ ấu của nàng, dẫn đến sau này khi trưởng thành tuy rằng không sợ Trấn Bắc vương, nhưng lại vô cùng sợ hãi vị quân sư nhà ông.
“Liễu quân sư, ngài vẫn khỏe chứ. Trong doanh ta còn vài chuyện quan trọng, ta đi trước một bước." Lâm Trục Lưu thu lại roi ngựa, chuẩn bị chuồn.
“Đừng đi vội như thế chứ." Liễu Túc Uyên cười hiền hòa, “Vương gia bảo ta đến hỏi một câu, Tiêu Mị có hợp với tâm ý của ngươi chăng?"
“Có hài lòng hay không thì có làm sao? Dùng được trên chiến trường là được." Lâm Trục Lưu không mặn không nhạt trả lời y một câu.
Liễu Túc Uyên mờ ám lắc lắc ngón trỏ, “Chuyện này sao lại không làm sao, hắn là nam nhân của ngươi. Ta đến đây là để nói cho ngươi biết, Tiêu Mị không những am hiểu ám thuật, mà còn nghiên cứu chuyên sâu về thuật Hoàng Kỳ, binh pháp thì càng xuất thần nhập hóa. Ngươi có biết trận chiến Tùng Lan quan chấn động triều ta, người vạch kế hoạch phía sau chính là Tiêu Mị, ngay cả vô phương chiến xa sau này được toàn quốc trên dưới sử dụng, cũng do một tay hắn chế tạo ra."
Trận chiến Tùng Lan quan! Khiến cả triều đình chấn động, trận chiến cuối cùng Đoan Nguyệt thành công thôn tính Văn Nhật quốc! Lâm Trục Lưu nghiên cứu trận chiến sự này rất lâu, vẫn luôn không hiểu tại sao lại có người có thể nghĩ ra kế sách tuyệt diệu đến vậy.
Người mưu lược cho trận chiến đó lại là Tiêu Mị! Lâm Trục Lưu phấn khích đến mức đôi mắt đỏ bừng, nàng xiết chặt roi da trong tay, lao vụt ra khỏi doanh trướng Bạch doanh.
- Shen dịch –
Tiêu Mị ngoảnh đầu, liền lần nữa trông thấy Lâm Trục Lưu chủ tướng Tử doanh – Võ khôi của Đoan Nguyệt quốc.
Lần trước gặp mặt là vào năm năm trước, Tiêu Mị đã quên mất dáng vẻ của Lâm Trục Lưu từ lâu, chỉ nhớ khí thế một người chống cửa ải, muôn người không phá nổi ngày ấy của nàng.
Nay gặp lại, Tiêu Mị quan sát Lâm Trục Lưu tỉ mỉ từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên một lượt.
Cao, trên cơ bản đây là chiều cao cao nhất mà Tiêu Mị có thể tưởng tượng ra được ở một nữ tử.
Lâm Trục Lưu không mặc quân phục, chỉ mặc bộ y phục màu đen cộc tay, đeo đai bảo vệ cổ tay màu da, ủng da hưu ngắn, mái tóc dài màu nâu nhạt được búi lên cao, đuôi tóc dài buông thõng xuống, dọc theo sống lưng rủ xuống đến đùi.
Nàng có đôi chân thon dài, eo nhỏ, bộ ngực căng đầy, khung vai vô cùng đẹp, bộ y phục cộc tay màu đen làm nổi bật hình dáng xương quai xanh tinh tế của nàng. Dáng người của nàng không chỉ đẹp từ khoảng cách xa, mà khi đứng gần trông cũng vô cùng đẹp đẽ, trên cơ thể không hề có một chút thịt thừa dường như ẩn chứa một sức mạnh vô cùng tận.
Tướng mạo của Lâm Trục Lưu thật sự rất xinh đẹp, nhưng không phải là kiểu khiến người khác kinh diễm. Ngũ quan của nàng rõ ràng, làn da màu tự nhiên, nếu ở Ung Đồng hoặc Nhu Lam, hẳn là kiểu tướng mạo dù quăng vào đám đông không bắt mắt cũng không chướng mắt. Nhưng nàng có đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi xếch lên trên, cộng thêm đôi môi thường cười một cách bỡn cợt, và cả đôi đồng tử lấp lánh như hạt lưu ly, khiến cả người nàng bỗng chốc trở nên khác hẳn.
Tiêu Mị bỗng nhớ đến dáng vẻ Lâm Trục Lưu vào lần gặp đầu tiên, vừa ngang ngạnh vừa phóng khoáng, ung dung vươn tay kéo y lên lưng ngựa, vung trảm mã đao giết tả tơi đám binh sĩ Phần Khâu. Khi ấy trong mắt nàng cuộn trào màu đỏ kỳ dị, thần sắc ngập tràn khoái cảm khát máu, tựa như nữ tu la đánh đâu thắng đó trên chiến trường.
Sau khi Lâm Trục Lưu nhìn thấy Tiêu Mị thì hơi sững sờ, cười nghiền ngẫm: “Ẩn Vũ Ngân tọa mà Phong Lăng Vận phái cho ta là ngươi? Ta nhận ra ngươi!"
“Trí nhớ của tướng quân tốt thật." Tiêu Mị nhướng mày, khóe môi khẽ nở nụ cười.
“Đúng vậy, ba năm trước ở biên giới Ẩn Vu, là ta đã cứu ngươi."
“Đúng, đại ân của tướng quân, mạt tướng không biết lấy gì để báo đáp." Tiêu Mị chắp hai tay thành quyền, chậm rãi quỳ xuống.
“Thế nên ngươi bèn lấy thân báo đáp?" Lâm Trục Lưu buồn cười nhìn Tiêu Mị, kéo y đứng dậy, “Đây là Qua Tỏa, không phải Ung Đồng õng à õng ẹo, sau này đừng quỳ nữa."
Tiêu Mị đứng lên, sững sờ nhìn Lâm Trục Lưu.
Bàn tay ban nãy nâng y đứng dậy không mềm mại nhỏ nhắn như của nữ tử bình thường, mười ngón tay có rất nhiều vết chai mỏng, nhưng sức mạnh và độ ấm của chúng đều khiến người ta say mê. Tiêu Mị nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng hơi khô.
Đây… đây là ánh mắt gì thế? Lâm Trục Lưu sống hơn hai mươi năm, tuy thường bị nữ tử dùng ánh mắt mến mộ nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà, nhưng hiếm khi được nam tử tuấn tú nhìn nàng như vậy. Con người của nàng tuy thô bạo, nhưng da mặt lại không dày bằng, bị Tiêu Mị nhìn chằm chằm một lúc lâu liền cảm thấy hai gò má hơi nong nóng.
Ban nãy hai người đứng hơi xa, Lâm Trục Lưu vẫn chưa cảm giác được, còn bây giờ đứng lại gần, thì cảm thấy Tiêu Mị vừa cao lớn, tuấn tú lại vừa cường tráng.
“Lần trước gặp mặt, ta không thấy ngươi cao thế này."
“Lần trước cô ngồi trên lưng ngựa." Đến nước này, Tiêu Mị vẫn còn đang hoài niệm tư thế oai hùng thiên hạ vô song lúc bấy giờ của Lâm Trục Lưu.
Lâm Trục Lưu nhìn Tiêu Mị nhã nhặn tuấn tú, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, không những dáng người cao lớn mà tướng mạo còn tuấn tú, tính cách lại dễ chịu nữa chứ, khác xa với những nam tử bên cạnh nàng.
Mấy gã trai tráng cao lớn thô kệch trong doanh vừa bị nàng chà đạp, thì mặt mày đã đỏ bừng lên giống y như chân giò hầm; tiểu mỹ nam yếu ớt của Liễu Nam thành vừa bị nàng chà đạp, đã sợ đến nỗi nép cả người vào lòng nàng.
Chà đạp Tiêu Mị thì sẽ có mùi vị thế nào nhỉ? Lâm Trục Lưu ngắm làn da trắng nõn và đôi chân thon dài của y, nghĩ đến câu “Thỏa sức chà đạp" mà Phong Lăng Vận nói đến trong thư, vô thức liếm cánh môi khô khốc.
“Tiêu Mị, ngươi về Tử doanh với Hàn Tiểu Tứ ngoài kia trước đi, đợi chốc nữa ta về ngay."
Bây giờ nàng nhìn Tiêu Mị rất ư là thuận mắt, bèn vỗ lên bả vai y, để y rời khỏi trước kẻo chốc nữa doanh trướng của đại tướng quân có khả năng sẽ báo phế bất cứ lúc nào.
“Này, y thế nào?"
Tần Ly thấy Tiêu Mị ra khỏi quân trướng, bèn bày vẻ mặt vô lại vỗ lên bả vai Lâm Trục Lưu.
“Vẻ ngoài khá lắm, là một người tốt." Lâm Trục Lưu ngắm nghía cây roi mềm trong tay, chẳng buồn nhìn Tần Ly lấy một cái, ung dung ngồi xuống chiếc ghế đẩu bình thường hắn hay dùng để lau thương.
“Vậy cô đồng ý rồi hả?" Giọng điệu của Tần Ly rất phấn khích.
“Hắn có thể vào doanh của ta, những chuyện khác thì miễn bàn."
Tần Ly nghe nàng nói thế, cau mày nói: “A Trục, ta nói này, cô cũng đừng quá tự cao tự đại, ta cảm thấy đế tọa cho cô kết đôi với Tiêu Mị, cô cũng đâu có thiệt thòi gì. Trên chiến trường có dũng mãnh thế nào, thì tuổi đời của cô cũng đã ngoài hai mươi rồi, lứa tuổi này ở Ung Đồng cũng không tìm được phu quân nữa đâu, còn bị mấy nữ nhân khác cười cho bể bụng nữa. Phong Lăng Vận chưa thương lượng với cô đã quăng thẳng người qua đây tuy rằng hơi vô sỉ, nhưng dù sao hắn cũng muốn tốt cho cô thôi mà."
“Vậy ta có nên viết thư cảm tạ cái tính gà mái kia của hắn không?" Lâm Trục Lưu bị hắn nói thế thì nổi cơn thịnh nộ.
“Cô cũng đừng nói hắn như vậy, cho dù hắn không nhắc đến, chẳng lẽ mẫu thân cô sẽ tha cho cô chắc? Cô có không tình nguyện đến mấy, cũng phải để lại hậu nhân cho Lâm gia chứ, đúng không nào?"
Lâm Trục Lưu rất chi là vô tội cười cười, “Ta quả là muốn để lại hậu nhân cho Lâm gia, tiếc là ta không có giống."
****Người dịch chú thích: Giống ở đây là giống nòi.
Hán tử thân cao chín thước như Tần Ly, mặt mày nín nhịn đến mức đỏ bừng một lúc lâu mà không thốt được nửa lời.
“A Trục, cô cảm thấy Tiêu Mị có chỗ nào không được?"
Lâm Trục Lưu lắc đầu, “Không phải vấn đề được hay không được, ta sống chết sa trường hơn mười năm, mặc dù chưa đến mức trải qua hết mọi sự đời, nhưng cũng coi như thấy rõ cảnh đời. Huynh cũng biết tướng sĩ đến từ Ung Đồng không trụ lâu được ở Qua Tỏa thành, trước đây cũng từng đến mấy người, học được mấy thứ ở chỗ ta xong rồi cũng đi cả. Ta vốn dĩ không phải là một người hiền lương, đầu óc lại cố chấp bướng bỉnh, nếu thật sự động lòng với người ta, đến lúc đó hắn phủi mông đi mất, chẳng lẽ bảo ta đuổi đến Ung Đồng trói người về đây à?"
Nghĩ đến những chuyện cũ mình từng trải qua, ánh mắt của Lâm Trục Lưu bất giác ảm đạm.
“Mấy gã khốn kiếp trước đây không tính, Tiêu Mị là người bên cạnh Phong Lăng Vận, nếu không phải hiểu tường tận gốc rễ thì hắn sẽ không đưa người tới đâu. Ta từng nghe thủ hạ kể mấy lời đồn về y, là người cực tốt, ta cũng có một chân trong việc đề nghị phái y tới đây với đế tọa."
“Hoang đường!" Lâm Trục Lưu nổi giận đập bàn, “Thằng cha Phong Lăng Vận điên điên khùng khùng càn quấy cũng coi như thôi, sao huynh cũng hùa vào gây rối thế? Trước kia trêu đùa ở Ung Đồng thì cũng thôi, lần này thế mà còn công khai đưa người tới, các huynh không sợ mất mặt nhỉ."
“Bởi vì căn bản lần này chúng ta không phải đang trêu đùa." Tần Ly mang vẻ mặt khó xử nhìn Lâm Trục Lưu đang nổi giận đùng đùng, khuyên bảo hết nước hết cái: “A Trục, cô phải biết nữ tử bình thường nhà người ta vào độ tuổi này của cô, nhi tử, nữ nhi đã có thể đến Mạc Bắc rong ngựa rồi kìa."
“Ta vốn dĩ không phải nữ tử bình thường."
“Cho dù không bình thường, thì ngoài hai mươi cũng phải có chốn để trở về. Tiêu Mị không giống mấy văn tướng õng à õng ẹo kia của Ung Đồng, cũng không giống đám binh sĩ nửa chữ bẻ đôi cũng không biết của Qua Tỏa. Hơn nữa tướng mạo và thân hình của y đều thuộc hàng thượng phẩm, trông lại không giống cộng hành non nớt chưa trải đời, cô rốt cuộc là không hài lòng chỗ nào?"
Lâm Trục Lưu ngoảnh mặt đi, không trả lời câu hỏi của hắn.
“Ta không biết cô đang vướng mắc điều gì, dù sao thì đế tọa đã hạ tử lệnh cho ta rồi, trong năm nay bắt buộc phải gả cô đi. Nếu cô không chịu, ta sẽ dựng lôi đài ở Qua Tỏa thành chọn phu quân cho cô, dù sao thì Lưu đồ tể bán thịt ở thành nam cũng có hứng thú với cô, tên Trần mập làm bánh bột chiên ở phố tây cũng rất thích cô, còn cả A Minh ở tiệm quan tài ngoài ngoại ô…. Ôi, A Trục, ta phát hiện cô cũng có nhiều mối lắm nhé."
“Huynh có còn là người nữa không?" Lâm Trục Lưu đá sập chiếc ghế đẩu Tần Ly dùng để lau kiếm, “Huynh không sợ mất mặt chứ ta sợ! Nếu huynh dám dựng lôi đài cho ta thật, ta sẽ lột sạch y phục của huynh rồi nhét huynh vào tường thành, có móc cũng không móc ra được!"
Mắt thấy Lâm Trục Lưu sắp nổi đóa, quân trướng bỗng nhiên bị vén lên, một nam tử trung niên hào hoa phong nhã bước từ bên ngoài vào.
“Ơ, náo nhiệt ghê nhỉ." Nam tử kia nhìn Lâm Trục Lưu, cười híp mắt: “Hôm nay là đại hỉ của A Trục, ta cũng đến đây hưởng chút không khí vui mừng."
Hỷ cái đầu nhà ngươi! Lâm Trục Lưu gào thét trong lòng, nhưng không dám tiếp lời.
Người này là Liễu Túc Uyên từng làm ngự y bên cạnh đế tọa, nay là quân sư của Trấn Bắc vương Lê Viễn Nhạc.
Nếu nói về con người của Lê Viễn Nhạc, tuy trên chiến trường dũng mãnh dọa người, nhưng ngày thường lại rất dễ nói chuyện, binh sĩ dưới tay ông chưa từng nhìn thấy ông nổi giận bao giờ.
Nhưng tử huyệt duy nhất của người này, chính là Liễu Túc Uyên quân sư bên cạnh ông.
Lâm Trục Lưu nhớ hồi còn nhỏ bắn giàn ná với Lê Vệ ở Trấn Bắc vương phủ, không cẩn thận bắn phải mắt của Liễu Túc Uyên đang đi ngang qua, hại hắn suýt chút nữa mù mất một con mắt, bị Lê Viễn Nhạc cầm gậy răng sói đuổi suốt cả mười lăm con phố. Chuyện này lưu lại ám ảnh vô cùng sâu sắc trong thời thơ ấu của nàng, dẫn đến sau này khi trưởng thành tuy rằng không sợ Trấn Bắc vương, nhưng lại vô cùng sợ hãi vị quân sư nhà ông.
“Liễu quân sư, ngài vẫn khỏe chứ. Trong doanh ta còn vài chuyện quan trọng, ta đi trước một bước." Lâm Trục Lưu thu lại roi ngựa, chuẩn bị chuồn.
“Đừng đi vội như thế chứ." Liễu Túc Uyên cười hiền hòa, “Vương gia bảo ta đến hỏi một câu, Tiêu Mị có hợp với tâm ý của ngươi chăng?"
“Có hài lòng hay không thì có làm sao? Dùng được trên chiến trường là được." Lâm Trục Lưu không mặn không nhạt trả lời y một câu.
Liễu Túc Uyên mờ ám lắc lắc ngón trỏ, “Chuyện này sao lại không làm sao, hắn là nam nhân của ngươi. Ta đến đây là để nói cho ngươi biết, Tiêu Mị không những am hiểu ám thuật, mà còn nghiên cứu chuyên sâu về thuật Hoàng Kỳ, binh pháp thì càng xuất thần nhập hóa. Ngươi có biết trận chiến Tùng Lan quan chấn động triều ta, người vạch kế hoạch phía sau chính là Tiêu Mị, ngay cả vô phương chiến xa sau này được toàn quốc trên dưới sử dụng, cũng do một tay hắn chế tạo ra."
Trận chiến Tùng Lan quan! Khiến cả triều đình chấn động, trận chiến cuối cùng Đoan Nguyệt thành công thôn tính Văn Nhật quốc! Lâm Trục Lưu nghiên cứu trận chiến sự này rất lâu, vẫn luôn không hiểu tại sao lại có người có thể nghĩ ra kế sách tuyệt diệu đến vậy.
Người mưu lược cho trận chiến đó lại là Tiêu Mị! Lâm Trục Lưu phấn khích đến mức đôi mắt đỏ bừng, nàng xiết chặt roi da trong tay, lao vụt ra khỏi doanh trướng Bạch doanh.
- Shen dịch –
Tác giả :
Lâm Thù Đồ