Lương Điền Thiên Khoảnh
Chương 4: Tình thân ấm áp
" Ngươi khi đó bệnh , đại phu xem qua đều lắc đầu , kết quả có một hòa thượng đến đây cho ngươi cái mộc bài này , nói là có thể cứu ngươi một mạng . Lúc đầu ta cũng không có tin , không nghĩ đến ngươi từ lúc đeo nó thân thể quả nhiên là tốt lên , đúng là Phật Tổ phù hộ a ! "
" Hòa thượng kia đâu ? "
" Không biết đi đâu nữa ." Lí Thanh Hà lắc đầu , " Đó là một hòa thượng tha phương , ngươi bệnh tốt lên , ta muốn đi cảm tạ hắn , nhưng tìm thế nào cũng tìm không ra . Bất quá , hòa thượng kia đã dặn qua , mộc bài này ngươi không được tháo xuống , nó có thể bảo vệ ngươi trường mệnh trăm tuổi , vô bệnh , vô tai ."
Lí Thanh Hà cùng Giang Đào ăn cơm , tắm rửa xong thì trời cũng đã tối . Trong khoảng thời gian Giang Lăng bệnh , Lí Thanh Hà luôn ở cùng phòng để tiện việc chiếu cố nàng .
Bây giờ Giang Lăng có bí mật , tất nhiên là không muốn Lí Thanh Hà ở chung trong này . Khuyên can , làm nũng , hứa hẹn , bảo đảm ... giở hết tuyệt chiêu ra mới đưa được Lí Thanh Hà đến ngủ bên phòng cách vách .
Nhìn đến Lí Thanh Hà lo lắng đóng cửa đi ra ngoài , Giang Lăng thở phào một hơi . Đời trước sống hai mươi lăm năm , nàng cũng chưa gặp qua tình huống như vậy . Cha mẹ vì gia tộc mà kết hôn , suốt ngày ở bên ngoài vì quyền , vì tiền mà bận rộn . Về nhà cũng là gương mặt lạnh băng , đối với nữ nhi cũng không tươi cười , đừng nói gì đến làm nũng . Chính là cười việc Giang Lăng rất ít cười .
Cổ đại này tuy là nhà nghèo khó quẫn bách , nhưng mà làm cho Giang Lăng ấm áp , cùng quyến luyến .
Nhớ đến cây rau dại Giang Lăng thổi tắt đèn , ý niệm chợt loé liền tiến vào trong không gian .
A ! Bất quá chỉ là hai ba canh giờ , cây rau dại kia so với trước lớn hơn một vòng , cũng cao thêm một mảng lớn .
Xem ra , nơi này quả thật là động tiên a ! Giang Lăng cao hứng cười toe toét , trong lòng cũng an ổn không ít .
Nàng ở hiện đại cầm hai tấm bằng thạc sĩ , tinh thông mấy ngoại ngữ , biết chơi dương cầm cùng vẽ tranh sơn dầu . Nhưng mấy thứ đó ở cổ đại đều không dùng được .
Hiện tại , nàng có dị năng không gian , không dám nói là làm giàu , nhưng ít ra người một nhà sẽ không bị đói . Bất quá không gian này chỉ có mười mét vuông , mà hồ nước thì chiếm hơn phân nửa . Liền tính là thu hoạch cấp tốc , nhưng sản lượng vẫn không được nhiều
Có thể lớn hơn một chút là tốt rồi , Giang Lăng tiếc hận thở dài một hơi . Xuất đi ra ngoài đem vào một khối vải bố , nàng ngồi xuống bắt đầu luyện công .
Trên đầu có một quầng ánh sáng như thái dương chiếu thẳng vào người Giang Lăng , khiến cho quanh thân nàng ấm dào dạt . Bốn phía linh khí quanh quẩn xung quanh nàng .Chỉ chốc lát sau Giang Lăng đã chìm vào cảnh giới không tạp niệm . Lúc Giang Lăng từ trong không gian đi ra , phát hiện ngoài cửa sổ có ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn truyền đến . Nàng nhìn lên trời thấy trăng đã lên cao , phỏng chừng giờ này khoảng mười một , mười hai giờ khuya . Đã trễ thế này , vậy mà có ai còn chưa ngủ ?
Giang Lăng mở cửa đi ra ngoài , lại phát hiện ngọn đèn là từ phòng của Lí Thanh Hà chiếu xạ xuất ra .
Bóng dáng Lí Thanh Hà xuyên thấu qua ngọn đèn chiếu vào trên cửa sổ , tay nàng cầm châm tuyến tới tới lui lui , khêu lên khêu xuống .
Giang Lăng đi qua gõ gõ cửa : " Nương , đã trễ thế này sao người còn chưa ngủ ? "
Lí Thanh Hà buông trong tay gì đó , đi tới mở cửa phòng , trách cứ nói : " Ngươi thế nào không ngủ được ? Cơ thể mới tốt lên một chút , lại không biết yêu quý bản thân ? "
Giang Lăng nói dối : " Ta đã ngủ một giấc , mới tỉnh lại ". Nhìn nhìn trên bàn , hỏi : " Trễ như vậy ngài còn khâu cái gì ? "
Lí Thanh Hà cười cười : " Nương làm cho xong bức tranh thêu , ngày mai bán mới được ."
" Nương ...."
Giang Lăng xem mặt nàng mệt mỏi , trong lòng cảm động không thôi . Lời nói quan tâm bật thốt ra : " Thức như vậy bệnh thì làm sao , cũng không đáng giá , vẫn là đi ngủ sớm đi ."
" Ùm ! "
Lí Thanh Hà yêu thương vươn tay đến sờ sờ trên mặt Giang Lăng : " Ngươi cũng nhanh về ngủ đi " .
" Dạ " Giang Lăng lúc này cũng không có ý tưởng tránh đi , cảm thụ bàn tay hơi hơi thô ráp của Lí Thanh Hà . Hướng về nàng nở nụ cười : " Ngài ngủ đi , ta trở về " .
Trong lòng mang theo cảm giác ấm áp , Giang Lăng ngủ một giấc thật ngon .
Ngày thứ hai khi mở mắt ra bầu trời đã sáng choang , gió thổi lá cây " sàn sạt " , mang theo không khí tươi mát theo cửa sổ vào phòng
, dưới mái hiên chim sẻ líu ríu không ngừng hoan xướng .
Bên kia phòng là tiếng đọc sách thanh thanh của Giang Đào , trong viện cạnh giếng là thanh âm Lí Thanh Hà múc nước .
Giang Lăng không tự giác liền nở nụ cười ,
trong lòng vô cùng yên tĩnh cùng vui vẻ . Thân thể của nàng so với hôm qua đã tốt hơn nhiều .
Nàng mặc xong quần áo , mở cửa đi ra ngoài , thần thái sáng láng , gặp Lí Thanh Hà chào hỏi : " Nương , sớm ! "
Lí Thanh Hà nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nữ nhi đã khôi phục hồng nhuận , tinh thần cũng vô cùng tốt , trong mắt tràn đầy vui mừng : " Sao không ngủ thêm chút nữa ? "
" Đã ngủ rất nhiều rồi , nhưng còn ngài , hôm qua thức khuya như vậy , sáng nay lại dậy sớm , thân thể làm sao mà chịu được ? "
Giang Lăng gắt giọng , những lời như thế này ở kiếp trước dù có đánh chết nàng cũng nói không ra lời , mà lúc này nàng lại nói cực kỳ tự nhiên , kêu " Nương " cũng thật là thuận miệng .
" Nương không có việc gì , con nít thì phải ngủ nhiều chút mới tốt , người lớn thì không cần như vậy . "
Lí Thanh Hà bưng đến một thùng nước , " Bữa sáng đã làm xong rồi , ngươi mau rửa mặt rồi ăn sáng , trong nồi có nước ấm đó . "
Thức ăn buổi sáng là cháo loãng , Lí Thanh Hà cho thêm hai tỷ đệ mỗi người một cái trứng gà , còn nàng thì ăn cháo loãng cùng một ít dưa muối .
Sau đó nàng về phòng , vội vàng lấy ra một gói đồ , hướng hai tỷ đệ nói : " Nương đi bán bức tranh thêu , hai đứa ở nhà cho tốt , đem cửa khóa lại , ai kêu cũng không được mở . Đào Nhi đem đoạn văn kia học thuộc lòng , xong thì viết thêm mười chữ to . Lăng Nhi ngươi nghỉ ngơi cho tốt , có gì thì kêu đệ đệ giúp ngươi làm . "
" Nương yên tâm đi , ta sẽ chiếu cố tỷ tỷ thật tốt " . Giang Lăng chưa kịp nói thì Giang Đào đã cướp lời .
Giang Lăng thấy Lí Thanh Hà đã đi ra đến cửa , vội nói : " Nương , ngài bán bức tranh thêu có tiền mua chút mầm mống rau củ về trồng trong viện của chúng ta , như vậy ít ra cũng tiết kiệm được chút tiền ăn hằng ngày ."
" Trồng rau à ?..." Lí Thanh Hà sửng sốt , trên mặt có chút xấu hổ , " Nương trước giờ chưa trồng qua . ..."
" Chính là đem mầm mống cho vào trong đất , định kỳ tưới nước thì sẽ được thôi ."
Giang Lăng cũng là người chưa trồng cây bao giờ , nhưng sống ở thời đại thông tin phát triển , chưa ăn qua thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy .Huống hồ , nàng ở đời trước cũng đã từng chăm sóc qua một chậu hoa , phỏng chừng không khác nhau là mấy .
" Lúc ngài mua mầm mống , cùng người bán hỏi thăm cách gieo trồng , chắc cũng không khó khăn . "
Lí Thanh Hà gật gật đầu , " Ta đi đây "
" Đi sớm về sớm ! "
" Chú ý an toàn ! "
Hai tỷ đệ đồng thanh nói , nói xong cả hai cùng nở nụ cười .
Giang Đào đem chốt cửa cài lại , rồi quay trở về phòng đọc sách .
Phụ thân Giang Văn Họa trước kia là một cái tài tử . Khi hắn còn sống , việc học của Giang Đào đều do hắn đích thân chỉ dạy . Khi hắn qua đời , Lí Thanh Hà đưa Giang Đào đến đọc sách ở một học đường .
Sau này Giang Lăng sinh bệnh dùng tiền , phải bán nhà , chuyển phòng . Giang Đào không đến học đường được nữa , phải tự học ở nhà .
Nhìn Giang Đào đã trở về phòng , Giang Lăng kiếm một góc khuất mà Giang Đào không thấy được luyện một ít quyền .
Sau đó đi kiếm một cái cuốc , chuẩn bị sửa sang lại đất trong viện . Còn dùng tay nhổ đi mấy cây cỏ dại.
Đây là tiết trời cuối xuân , tối qua còn nghe thấy tiếng mưa rơi , viện này đã ba tháng nay không có người chăm sóc , thêm một cơn mưa càng làm cho bùn đất lầy lội .
Giang Lăng cầm cái cuốc bộ dáng tuy có chút ngốc , thân thể có chút vô lực , nhưng mỗi nhát cuốc đi xuống cũng đem được một khối bùn lớn đi lên . Xem ra cũng rất có thành tựu , thỏa mãn .
Mùi bùn đất , mùi cỏ xanh hoà quyện vào không khí , trong lòng Giang Lăng có một cảm giác thật nhẹ nhàng .
" Tỷ , người đang làm gì vậy ? " Giang Lăng mới cuốc được mấy cuốc , Giang Đào nghe động tĩnh liền chạy ra .
" Ngươi đọc sách thế nào mà không chuyên tâm ? Chạy nhanh về phòng , nơi này không cần ngươi lo ! "
Giang Lăng ở hiện đại trong nhà là con gái một . Về phần cha mẹ ở bên ngoài có con riêng hay không thì nàng không biết .
Hiện giờ có một tiểu chính thái đáng yêu làm đệ đệ, nàng cảm giác thật là thích , lên giọng tỷ tỷ khiển trách cũng không sai .
" Tỷ , bệnh của tỷ vừa mới khỏi , sao có thể làm mệt được . Nương kêu ta học bài ta đã học thuộc rồi , cái này để ta làm đi ! "
Giang Đào trước kia chính là tiểu thiếu gia được người hầu hạ , nay nhìn thấy Giang Lăng cuốc , cảm giác mới lạ , tay ngứa ngáy, cũng muốn đến cuốc thử một phen .
"Vậy ngươi đến đây đi ! " Giang Lăng nhìn bộ dáng hưng phấn , khát vọng của hắn thì thấy buồn cười . Đưa cuốc cho Giang Đào , còn mình thì chuyển sang một cái ghế nhỏ ngồi chỉ huy . Thân thể của nàng mới hết bệnh , thật đúng là không thể chịu được ép buộc .
Tỷ đệ đồng tâm hiệp lực , chỉ một lúc sau cỏ ở trong sân đã được san bằng hết , chỉ để lại cây hoa tường vi có hoa màu đỏ thẫm .
Tay của hai tỷ đệ đều nổi bóng nước , đau rát , đỏ bừng , nhưng nhìn đến thành quả lao động của bản thân thì thật là cao hứng .
" Hòa thượng kia đâu ? "
" Không biết đi đâu nữa ." Lí Thanh Hà lắc đầu , " Đó là một hòa thượng tha phương , ngươi bệnh tốt lên , ta muốn đi cảm tạ hắn , nhưng tìm thế nào cũng tìm không ra . Bất quá , hòa thượng kia đã dặn qua , mộc bài này ngươi không được tháo xuống , nó có thể bảo vệ ngươi trường mệnh trăm tuổi , vô bệnh , vô tai ."
Lí Thanh Hà cùng Giang Đào ăn cơm , tắm rửa xong thì trời cũng đã tối . Trong khoảng thời gian Giang Lăng bệnh , Lí Thanh Hà luôn ở cùng phòng để tiện việc chiếu cố nàng .
Bây giờ Giang Lăng có bí mật , tất nhiên là không muốn Lí Thanh Hà ở chung trong này . Khuyên can , làm nũng , hứa hẹn , bảo đảm ... giở hết tuyệt chiêu ra mới đưa được Lí Thanh Hà đến ngủ bên phòng cách vách .
Nhìn đến Lí Thanh Hà lo lắng đóng cửa đi ra ngoài , Giang Lăng thở phào một hơi . Đời trước sống hai mươi lăm năm , nàng cũng chưa gặp qua tình huống như vậy . Cha mẹ vì gia tộc mà kết hôn , suốt ngày ở bên ngoài vì quyền , vì tiền mà bận rộn . Về nhà cũng là gương mặt lạnh băng , đối với nữ nhi cũng không tươi cười , đừng nói gì đến làm nũng . Chính là cười việc Giang Lăng rất ít cười .
Cổ đại này tuy là nhà nghèo khó quẫn bách , nhưng mà làm cho Giang Lăng ấm áp , cùng quyến luyến .
Nhớ đến cây rau dại Giang Lăng thổi tắt đèn , ý niệm chợt loé liền tiến vào trong không gian .
A ! Bất quá chỉ là hai ba canh giờ , cây rau dại kia so với trước lớn hơn một vòng , cũng cao thêm một mảng lớn .
Xem ra , nơi này quả thật là động tiên a ! Giang Lăng cao hứng cười toe toét , trong lòng cũng an ổn không ít .
Nàng ở hiện đại cầm hai tấm bằng thạc sĩ , tinh thông mấy ngoại ngữ , biết chơi dương cầm cùng vẽ tranh sơn dầu . Nhưng mấy thứ đó ở cổ đại đều không dùng được .
Hiện tại , nàng có dị năng không gian , không dám nói là làm giàu , nhưng ít ra người một nhà sẽ không bị đói . Bất quá không gian này chỉ có mười mét vuông , mà hồ nước thì chiếm hơn phân nửa . Liền tính là thu hoạch cấp tốc , nhưng sản lượng vẫn không được nhiều
Có thể lớn hơn một chút là tốt rồi , Giang Lăng tiếc hận thở dài một hơi . Xuất đi ra ngoài đem vào một khối vải bố , nàng ngồi xuống bắt đầu luyện công .
Trên đầu có một quầng ánh sáng như thái dương chiếu thẳng vào người Giang Lăng , khiến cho quanh thân nàng ấm dào dạt . Bốn phía linh khí quanh quẩn xung quanh nàng .Chỉ chốc lát sau Giang Lăng đã chìm vào cảnh giới không tạp niệm . Lúc Giang Lăng từ trong không gian đi ra , phát hiện ngoài cửa sổ có ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn truyền đến . Nàng nhìn lên trời thấy trăng đã lên cao , phỏng chừng giờ này khoảng mười một , mười hai giờ khuya . Đã trễ thế này , vậy mà có ai còn chưa ngủ ?
Giang Lăng mở cửa đi ra ngoài , lại phát hiện ngọn đèn là từ phòng của Lí Thanh Hà chiếu xạ xuất ra .
Bóng dáng Lí Thanh Hà xuyên thấu qua ngọn đèn chiếu vào trên cửa sổ , tay nàng cầm châm tuyến tới tới lui lui , khêu lên khêu xuống .
Giang Lăng đi qua gõ gõ cửa : " Nương , đã trễ thế này sao người còn chưa ngủ ? "
Lí Thanh Hà buông trong tay gì đó , đi tới mở cửa phòng , trách cứ nói : " Ngươi thế nào không ngủ được ? Cơ thể mới tốt lên một chút , lại không biết yêu quý bản thân ? "
Giang Lăng nói dối : " Ta đã ngủ một giấc , mới tỉnh lại ". Nhìn nhìn trên bàn , hỏi : " Trễ như vậy ngài còn khâu cái gì ? "
Lí Thanh Hà cười cười : " Nương làm cho xong bức tranh thêu , ngày mai bán mới được ."
" Nương ...."
Giang Lăng xem mặt nàng mệt mỏi , trong lòng cảm động không thôi . Lời nói quan tâm bật thốt ra : " Thức như vậy bệnh thì làm sao , cũng không đáng giá , vẫn là đi ngủ sớm đi ."
" Ùm ! "
Lí Thanh Hà yêu thương vươn tay đến sờ sờ trên mặt Giang Lăng : " Ngươi cũng nhanh về ngủ đi " .
" Dạ " Giang Lăng lúc này cũng không có ý tưởng tránh đi , cảm thụ bàn tay hơi hơi thô ráp của Lí Thanh Hà . Hướng về nàng nở nụ cười : " Ngài ngủ đi , ta trở về " .
Trong lòng mang theo cảm giác ấm áp , Giang Lăng ngủ một giấc thật ngon .
Ngày thứ hai khi mở mắt ra bầu trời đã sáng choang , gió thổi lá cây " sàn sạt " , mang theo không khí tươi mát theo cửa sổ vào phòng
, dưới mái hiên chim sẻ líu ríu không ngừng hoan xướng .
Bên kia phòng là tiếng đọc sách thanh thanh của Giang Đào , trong viện cạnh giếng là thanh âm Lí Thanh Hà múc nước .
Giang Lăng không tự giác liền nở nụ cười ,
trong lòng vô cùng yên tĩnh cùng vui vẻ . Thân thể của nàng so với hôm qua đã tốt hơn nhiều .
Nàng mặc xong quần áo , mở cửa đi ra ngoài , thần thái sáng láng , gặp Lí Thanh Hà chào hỏi : " Nương , sớm ! "
Lí Thanh Hà nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nữ nhi đã khôi phục hồng nhuận , tinh thần cũng vô cùng tốt , trong mắt tràn đầy vui mừng : " Sao không ngủ thêm chút nữa ? "
" Đã ngủ rất nhiều rồi , nhưng còn ngài , hôm qua thức khuya như vậy , sáng nay lại dậy sớm , thân thể làm sao mà chịu được ? "
Giang Lăng gắt giọng , những lời như thế này ở kiếp trước dù có đánh chết nàng cũng nói không ra lời , mà lúc này nàng lại nói cực kỳ tự nhiên , kêu " Nương " cũng thật là thuận miệng .
" Nương không có việc gì , con nít thì phải ngủ nhiều chút mới tốt , người lớn thì không cần như vậy . "
Lí Thanh Hà bưng đến một thùng nước , " Bữa sáng đã làm xong rồi , ngươi mau rửa mặt rồi ăn sáng , trong nồi có nước ấm đó . "
Thức ăn buổi sáng là cháo loãng , Lí Thanh Hà cho thêm hai tỷ đệ mỗi người một cái trứng gà , còn nàng thì ăn cháo loãng cùng một ít dưa muối .
Sau đó nàng về phòng , vội vàng lấy ra một gói đồ , hướng hai tỷ đệ nói : " Nương đi bán bức tranh thêu , hai đứa ở nhà cho tốt , đem cửa khóa lại , ai kêu cũng không được mở . Đào Nhi đem đoạn văn kia học thuộc lòng , xong thì viết thêm mười chữ to . Lăng Nhi ngươi nghỉ ngơi cho tốt , có gì thì kêu đệ đệ giúp ngươi làm . "
" Nương yên tâm đi , ta sẽ chiếu cố tỷ tỷ thật tốt " . Giang Lăng chưa kịp nói thì Giang Đào đã cướp lời .
Giang Lăng thấy Lí Thanh Hà đã đi ra đến cửa , vội nói : " Nương , ngài bán bức tranh thêu có tiền mua chút mầm mống rau củ về trồng trong viện của chúng ta , như vậy ít ra cũng tiết kiệm được chút tiền ăn hằng ngày ."
" Trồng rau à ?..." Lí Thanh Hà sửng sốt , trên mặt có chút xấu hổ , " Nương trước giờ chưa trồng qua . ..."
" Chính là đem mầm mống cho vào trong đất , định kỳ tưới nước thì sẽ được thôi ."
Giang Lăng cũng là người chưa trồng cây bao giờ , nhưng sống ở thời đại thông tin phát triển , chưa ăn qua thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy .Huống hồ , nàng ở đời trước cũng đã từng chăm sóc qua một chậu hoa , phỏng chừng không khác nhau là mấy .
" Lúc ngài mua mầm mống , cùng người bán hỏi thăm cách gieo trồng , chắc cũng không khó khăn . "
Lí Thanh Hà gật gật đầu , " Ta đi đây "
" Đi sớm về sớm ! "
" Chú ý an toàn ! "
Hai tỷ đệ đồng thanh nói , nói xong cả hai cùng nở nụ cười .
Giang Đào đem chốt cửa cài lại , rồi quay trở về phòng đọc sách .
Phụ thân Giang Văn Họa trước kia là một cái tài tử . Khi hắn còn sống , việc học của Giang Đào đều do hắn đích thân chỉ dạy . Khi hắn qua đời , Lí Thanh Hà đưa Giang Đào đến đọc sách ở một học đường .
Sau này Giang Lăng sinh bệnh dùng tiền , phải bán nhà , chuyển phòng . Giang Đào không đến học đường được nữa , phải tự học ở nhà .
Nhìn Giang Đào đã trở về phòng , Giang Lăng kiếm một góc khuất mà Giang Đào không thấy được luyện một ít quyền .
Sau đó đi kiếm một cái cuốc , chuẩn bị sửa sang lại đất trong viện . Còn dùng tay nhổ đi mấy cây cỏ dại.
Đây là tiết trời cuối xuân , tối qua còn nghe thấy tiếng mưa rơi , viện này đã ba tháng nay không có người chăm sóc , thêm một cơn mưa càng làm cho bùn đất lầy lội .
Giang Lăng cầm cái cuốc bộ dáng tuy có chút ngốc , thân thể có chút vô lực , nhưng mỗi nhát cuốc đi xuống cũng đem được một khối bùn lớn đi lên . Xem ra cũng rất có thành tựu , thỏa mãn .
Mùi bùn đất , mùi cỏ xanh hoà quyện vào không khí , trong lòng Giang Lăng có một cảm giác thật nhẹ nhàng .
" Tỷ , người đang làm gì vậy ? " Giang Lăng mới cuốc được mấy cuốc , Giang Đào nghe động tĩnh liền chạy ra .
" Ngươi đọc sách thế nào mà không chuyên tâm ? Chạy nhanh về phòng , nơi này không cần ngươi lo ! "
Giang Lăng ở hiện đại trong nhà là con gái một . Về phần cha mẹ ở bên ngoài có con riêng hay không thì nàng không biết .
Hiện giờ có một tiểu chính thái đáng yêu làm đệ đệ, nàng cảm giác thật là thích , lên giọng tỷ tỷ khiển trách cũng không sai .
" Tỷ , bệnh của tỷ vừa mới khỏi , sao có thể làm mệt được . Nương kêu ta học bài ta đã học thuộc rồi , cái này để ta làm đi ! "
Giang Đào trước kia chính là tiểu thiếu gia được người hầu hạ , nay nhìn thấy Giang Lăng cuốc , cảm giác mới lạ , tay ngứa ngáy, cũng muốn đến cuốc thử một phen .
"Vậy ngươi đến đây đi ! " Giang Lăng nhìn bộ dáng hưng phấn , khát vọng của hắn thì thấy buồn cười . Đưa cuốc cho Giang Đào , còn mình thì chuyển sang một cái ghế nhỏ ngồi chỉ huy . Thân thể của nàng mới hết bệnh , thật đúng là không thể chịu được ép buộc .
Tỷ đệ đồng tâm hiệp lực , chỉ một lúc sau cỏ ở trong sân đã được san bằng hết , chỉ để lại cây hoa tường vi có hoa màu đỏ thẫm .
Tay của hai tỷ đệ đều nổi bóng nước , đau rát , đỏ bừng , nhưng nhìn đến thành quả lao động của bản thân thì thật là cao hứng .
Tác giả :
Tọa Chước Linh Linh Thủy