Lương Điền Mỹ Thương
Chương 68-2: Quá làm cho lòng nàng nguội lạnh (tt)
Đây là trí nhớ trước kia của người này, có lẽ là bởi vì quá sợ, nên quên mất đoạn trí nhớ này, nếu không phải đập trúng đầu nàng, kích thích thần kinh, có lẽ vĩnh viễn không nhớ ra được những chuyện này.
Lý Noãn bình phục tâm tình, lại cẩn thận nhớ lại tình huống lúc đó, lại phát hiện phía sau trí nhớ một vùng tăm tối, xem ra là ngất đi.
“Nhị tỷ, nhị tỷ đừng trách, nhanh uống thuốc ăn cháo, mẹ nói rồi, thuốc phải uống lúc còn nóng."
Giọng nói giòn giã Lý Nhạc vang lên ở bên cạnh, Lý Noãn chợt hiểu lấy lại tinh thần, cười gật đầu nói: “Được, tỷ sẽ uống thuốc, ăn cháo. Đúng rồi Nhạc Nhạc, muội đã ăn chưa, nếu chưa ăn thì ăn cùng nhé."
“Nhạc Nhạc đã ăn rồi, hiện tại gần trưa rồi nhị tỷ, mẹ và Tương bà bà cũng bắt đầu chuẩn bị cơm trưa rồi, để cho tỷ ăn chút cháo lấp bụng trước." Lý Nhạc khéo léo đáp.
“A, vậy cũng tốt." Lý Noãn gật đầu cười, xuống kháng đến bên cạnh bàn uống thuốc mới húp cháo, mới ăn được một nửa, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?" Lý Nhạc không hiểu hỏi, cửa lại không đóng, bình thường người trong nhà đều tùy tiện ra vào, ai sẽ gõ cửa chứ?
“Ta là thợ tới đây làm việc, Noãn Nhi muội tử, phòng dưới đất đào không được, có khối đá lớn ngăn ở nơi đó, nếu đào tảng đá đó ra, thì phải đợi đến năm sau mới đào được, muội tử thấy phải làm sao?" Người thợ đứng phía ngoài, nói vọng vào.
“A, chờ một chút, để ta xem một chút." Lý Noãn đáp một tiếng, ăn vội hai ba miếng cháo trứng muối thịt nạt, mặc đại quần bông, lại mặc áp bông dày rồi lập tức đi ra ngoài.
Nhìn người tới, Lý Noãn cười nói: “Dương Tam đại ca, đã để huynh chờ lâu."
“Không sao đâu, Noãn Nhi muội tử, vết thương trên đầu muội đã khá hơn chưa, không có chuyện gì chứ?" Dương Tam cười cười, quan tâm hỏi một câu.
“Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhỏ, chúng ta đi xem phòng dưới đất thôi." Lý Noãn lắc đầu một cái, dẫn đầu đi về phía Tây Sương viện, Dương Tam vội đuổi theo.
Phòng dưới đất rất sâu, tuy cửa vào không nhỏ, ánh sáng lại không chiếu xuống được, thắp ngọn nến nhưng vẫn rất mờ mờ.
Lý Noãn xem kỹ chỗ đám thợ làm đào, nơi này đúng lúc là căn phòng thứ hai, đang muốn đào căn thứ ba ở phía trái, lại bị một tảng đá lớn ngăn ở bên trái, nàng cầm cây nến xem kỹ, mới hỏi: “Các vị đại ca, tảng đá lớn chừng bao nhiêu, thông đến vị trí nào?"
“Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, đoán chừng tảng đá kia chiếm đến phía dưới Đông Sương viện, nếu đào một gian phòng ở trong viện này, đoán chừng phải đào đến trung tuần tháng chạp mới được, xong rồi còn phải đào hai gian phòng nữa chắc phải đến năm sau mới hoàn thành." Dương Tam nói.
Lý Noãn cúi đầu suy nghĩ, rồi hơi khoa trương huơ tay múa chân nói: “Vậy cứ như vậy đi, thẳng hướng này đào một gian phòng thứ hai, đào đến đầu cuối của tảng đá kia, sau đó lại hướng bên phải đào một thông đạo rộng vòng qua tảng đá kia, sau đó ở mặt khác của tảng đá đào hai gian phòng là được rồi, độ dày bức tường cách mỗi gian phòng cũng tuân theo quy cũ trước kia, dày ba thước, các vị đại ca cảm thấy như vậy được không?"
Vốn Lý Noãn muốn xây phòng dưới đất thành hình lõm, chỉ là cái “lõm" này đứng ở Đông Sương mới có hiệu quả, nói cách khác, cửa của gian phòng vào cửa dựa vào Tây Sương viện, đi xuống sau đó trực tiếp từ bên ngoài Đông Sương viện đào hai gian phòng, sau đó sẽ rẽ ngoặt ở phía trái, đào ở phía trước phong trước một gian phòng, cuối cùng lại tiếp tục quẹo phải, ngoặt trở về Tây Sương viện đào hai gian phòng.
Nhưng mà bây giờ có tảng đá ngăn ở chỗ này, Lý Noãn sẽ cho đào ba gian phòng ở Tây Sương viện, đi lên trước nữa đào một cái thông đạo, sau đó lại rẽ hướng Tây Sương viện đào hai gian phòng, như vậy thì có thể vòng qua tảng đá lớn, hơn nữa có tảng đá lớn chống ở giữa, phòng dưới đất sẽ càng thêm vững chắc.
“Không thành vấn đề, bảo đảm trước tết là có thể làm xong." Dương Tam gật đầu lên tiếng, “Noãn Nhi muội tử, trên đầu muội còn vết thương, nhanh đi nghỉ ngơi, nếu còn vấn đề gì không hiểu ta hỏi lại muội."
Nghe Dương Tam vừa nói như thế, mấy người khác đã nhớ lại chuyện nghe được lúc buổi sáng, cũng đều ân cần bảo Lý Noãn đi nghỉ ngơi.
Lý Noãn cười gật đầu đáp một tiếng, lại bảo mọi người không cần quá gấp, trước tết đào được gian phòng là tốt rồi, lúc này mới cười rời đi.
“Tâm địa Noãn Nhi muội tử tốt, ta làm thợ xây nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ gặp được một người chủ tốt như thế, người một nhà nói chuyện cũng khách khí, không xem ta như người hầu mà sai bảo, còn tỉ mỉ dạy cho ta nhiều thứ hữu dụng như vậy, nếu đổi chủ nhà khác biết những thứ này, sẽ giữ chặt cho mình ấy chứ." Chờ Lý Noãn đi, Dương Tam không nhịn được cảm thán một câu.
Một người khác cũng nói: “Đúng vậy, làm công việc này, những chủ nhà kia ai mà không thúc giục nhanh làm cho xong, ta làm ngành này đều theo số trời lấy tiền, sớm làm xong, bọn họ cũng không đưa cho ta nhiều tiền công, Noãn Nhi muội tử còn nói ta không gấp gáp, xem ta như bằng hữu."
“Vậy còn nói nhảm gì nữa, chúng ta không thể để cho bằng hữu móc tiền công không công, nhanh làm việc đi." Ngay sau đó đã có người kêu mọi người làm việc.
“Đúng vậy, nhanh làm việc mới quan trọng!" Tất cả mọi người gật đầu đáp lời, mặc dù cũng biết gần đến thời gian ăn cơm trưa rồi, nhưng cũng không có ai vì vậy mà lười biếng, mỗi người đều tận tâm tận lực làm việc.
Lúc ăn cơm buổi trưa, Lý Noãn phát hiện từ đầu đến cuối Lý Đức không nhìn nàng một cái, nói cụ thể là lớp vải trên đầu nàng, trong lòng không khỏi có chút ê ẩm.
Chẳng lẽ ở trong mắt của Lý Đức, con gái như nàng còn không bằng lão gia tử có thái độ ác liệt, thậm chí tất cả mọi người trong nhà cũ ư?
Nàng thật sự rất muốn hiểu rõ, rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì, thế nhưng làm ông tình nguyện trốn tránh, cũng không nguyện ý nhìn thẳng vào mâu thuẫn khổng lồ giữa bọn họ và nhà cũ, trải qua chuyện ngày hôm qua, nàng khắc sâu được lão gia tử thống hận Lý Đức cỡ nào, từ chuyện lão gia tử ném tách trà, trước kia tuyệt đối không ít lần đánh chửi Lý Đức, nhưng Lý Đức lại hiếu thuận trước sau như một, móc tim móc phổi đối tốt với người nhà cũ bên kia.
Nhanh chóng ăn cơm xong, Lý Noãn trực tiếp trở về phòng, Tô thị đau lòng hốc mắt đều đỏ, đợi thu dọn bát đũa, lập tức đi tới trong phòng Lý Noãn.
“Noãn Nhi, nếu không vui hãy khóc ra ngoài, mẹ ở cùng với con, cha con thật sự mất năng lực suy nghĩ rồi, ban đêm hôm qua mẹ nói cho cha con biết con bị lão gia tử ném đồ, cha con lại giả bộ ngủ, mẹ kéo cha con, không ngờ cha con lại rống với mẹ, nói nhất định là con chọc giận lão gia tử, Noãn Nhi, mẹ biết rõ tính tình của lão gia tử, lão gia tử không ưa một nhà chúng ta, mẹ làm cái gì lão gia tử đều thấy ngứa mắt, lúc này còn đánh ngất con, sau này con đừng qua đó nữa, có chuyện gì thì để mẹ đi." Tô thị ngồi ở bên kháng, lôi kéo vẻ mặt có chút buồn bực an ủi Lý Noãn, đến cuối cùng lại nói đến mức chính mình rơi lệ.
Nghe Tô thị nói những lời này, hốc mắt của Lý Noãn cũng có chút cay, miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi tắn nói: “Mẹ, đừng như vậy, chắc chắn trong lòng cha cũng khó chịu, mẹ xem, cha cũng không dám nhìn con."
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng nàng cũng đau lòng một phen.
Vừa đến cái thế giới này, nàng không có tình cảm gì với gia đình này, nhưng kể từ khi Tô thị ôm nàng khóc rống kia, nàng đã đặt cái nhà này ở trong lòng, hai tháng này sống chung, nàng cảm thấy mình đã sáp nhập vào cái nhà này, cái thế giới này, nhưng Lý Đức thật sự quá làm cho lòng nàng nguội lạnh, cho dù có nỗi khổ tâm, ông cũng không nên quá đáng như vậy.
“Khó chịu? Cha con khó chịu cũng là do cảm thấy con và Văn Nhi chọc tức lão gia tử." Tô thị lau nước mắt, nhưng lau mãi không khô, “Những năm này, người một nhà chúng ta ăn không đủ no mặc không đủ ấm mua thuốc trị chân cho cha con, người nhà cũ ngay cả một cái rắm cũng không cho cha con nghe thấy, ai tốt với cha con mà cha con vẫn chưa biết được sao, hiện tại chúng ta khó khăn lắm mới có chút bạc, không giống ngày trước tất cả đều đưa cho nhà cũ, cha con cũng không vui lòng đều muốn đưa bạc cho bọn hắn."
“Đừng khóc mẹ, mẹ mà khác, trong lòng con cũng khó chịu, không phải con đã nói rồi sao, nếu như cha vẫn như vậy, cùng lắm thì ông ấy nói gì, con chỉ nghe không làm." Lý Noãn đưa tay lau nước mắt giùm Tô thị, “Mẹ, sau này có chuyện gì cũng đừng nói cho cha biết, tránh cho ông ấy mắng mẹ, đợi đến khi lấy lại được tinh thần rồi, chúng ta lại tính sổ với ông ấy."
“Đè nén trong lòng rất khó chịu, bây giờ nói ra đã tốt hơn nhiều rồi, không có chuyện gì." Tô thị khẽ hít mũi một cái, lộ ra nụ cười hiền hòa, cũng không duy trì bao lâu, đã không nhịn được thở dài.
Cùng giường không đồng lòng, loại chuyện này sao có thể nói không để ý là thật sự không để ý, hai mẹ con liếc nhau một cái, cũng không nói gì nữa.
Trong phòng yên tĩnh lại, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói hào hứng của Vương Đông: “Thúc Lý tứ, mấy ngày không thấy, khí sắc đã tốt lên hơn nhiều nhỉ. A đúng rồi thúc Lý Tứ, Lý Văn có ở nhà không, cháu tới tìm hắn thương lượng một ít chuyện."
Giọng nói này phá vỡ im lặng ở giữa hai mẹ con, đuôi lông mày Lý Noãn vừa động, có chút không biết nói gì, nói: “Vương Đông tìm đến đại ca nói có chuyện thương lượng, không biết hắn lại muốn làm chuyện gì nữa."
“Haizz, không một ngày thanh tịnh mà, buổi sáng đại ca con đi trấn trên làm việc còn chưa trở lại, cha con mẹ lại không yên lòng, hay là mẹ đi ra xem một chút." Tô thị nói xong, lấy tay lau mặt, đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Noãn suy nghĩ, lấy quyển sách đặt ở đầu kháng ra xem, Tô thị như thế, nàng phải bảo vệ cái nhà này, nhưng không phải ôm đồm tất cả, hơn nữa nàng cũng không thể nào luôn canh cánh giữ ở trong nhà, dù sao cũng phải có người có thể gánh chuyện đi xử lý và ứng đối, nếu Lý Đức đỡ không nổi, vậy hãy để cho Tô thị đứng lên.
“Thôn trưởng, Văn Nhi chúng ta đi trấn trên làm việc rồi, sắp tối mới có thể trở về, ngươi tìm nó thương lượng chuyện gì, nói với ta cũng được." Tô thị đi ra ngoài nói.
Vương Đông thấy Tô thị, lập tức cười nói: “Thím, là như vậy, ta nghe nói tuy biện pháp kiếm tiền của Lý Văn có chút nguy hiểm, nhưng có thể kiếm tiền phải không, cũng nên thương lượng với hắn, có thể nói biện pháp kiếm tiền kia ra cho mọi người trong thôn biết, chỉ là cũng không phải nói ra biện pháp không công, ta đã quyết định, trong thôn chúng ta nguyện ý đưa bạc mua biện pháp."
“Thôn trưởng thật sự muốn mua?" Biện pháp kiếm tiền của Văn Nhi là dễ đả thương tính mạng, rất nguy hiểm." Tô thị nhíu mày, tốt bụng nhắc nhở.
Lý Noãn bình phục tâm tình, lại cẩn thận nhớ lại tình huống lúc đó, lại phát hiện phía sau trí nhớ một vùng tăm tối, xem ra là ngất đi.
“Nhị tỷ, nhị tỷ đừng trách, nhanh uống thuốc ăn cháo, mẹ nói rồi, thuốc phải uống lúc còn nóng."
Giọng nói giòn giã Lý Nhạc vang lên ở bên cạnh, Lý Noãn chợt hiểu lấy lại tinh thần, cười gật đầu nói: “Được, tỷ sẽ uống thuốc, ăn cháo. Đúng rồi Nhạc Nhạc, muội đã ăn chưa, nếu chưa ăn thì ăn cùng nhé."
“Nhạc Nhạc đã ăn rồi, hiện tại gần trưa rồi nhị tỷ, mẹ và Tương bà bà cũng bắt đầu chuẩn bị cơm trưa rồi, để cho tỷ ăn chút cháo lấp bụng trước." Lý Nhạc khéo léo đáp.
“A, vậy cũng tốt." Lý Noãn gật đầu cười, xuống kháng đến bên cạnh bàn uống thuốc mới húp cháo, mới ăn được một nửa, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?" Lý Nhạc không hiểu hỏi, cửa lại không đóng, bình thường người trong nhà đều tùy tiện ra vào, ai sẽ gõ cửa chứ?
“Ta là thợ tới đây làm việc, Noãn Nhi muội tử, phòng dưới đất đào không được, có khối đá lớn ngăn ở nơi đó, nếu đào tảng đá đó ra, thì phải đợi đến năm sau mới đào được, muội tử thấy phải làm sao?" Người thợ đứng phía ngoài, nói vọng vào.
“A, chờ một chút, để ta xem một chút." Lý Noãn đáp một tiếng, ăn vội hai ba miếng cháo trứng muối thịt nạt, mặc đại quần bông, lại mặc áp bông dày rồi lập tức đi ra ngoài.
Nhìn người tới, Lý Noãn cười nói: “Dương Tam đại ca, đã để huynh chờ lâu."
“Không sao đâu, Noãn Nhi muội tử, vết thương trên đầu muội đã khá hơn chưa, không có chuyện gì chứ?" Dương Tam cười cười, quan tâm hỏi một câu.
“Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhỏ, chúng ta đi xem phòng dưới đất thôi." Lý Noãn lắc đầu một cái, dẫn đầu đi về phía Tây Sương viện, Dương Tam vội đuổi theo.
Phòng dưới đất rất sâu, tuy cửa vào không nhỏ, ánh sáng lại không chiếu xuống được, thắp ngọn nến nhưng vẫn rất mờ mờ.
Lý Noãn xem kỹ chỗ đám thợ làm đào, nơi này đúng lúc là căn phòng thứ hai, đang muốn đào căn thứ ba ở phía trái, lại bị một tảng đá lớn ngăn ở bên trái, nàng cầm cây nến xem kỹ, mới hỏi: “Các vị đại ca, tảng đá lớn chừng bao nhiêu, thông đến vị trí nào?"
“Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, đoán chừng tảng đá kia chiếm đến phía dưới Đông Sương viện, nếu đào một gian phòng ở trong viện này, đoán chừng phải đào đến trung tuần tháng chạp mới được, xong rồi còn phải đào hai gian phòng nữa chắc phải đến năm sau mới hoàn thành." Dương Tam nói.
Lý Noãn cúi đầu suy nghĩ, rồi hơi khoa trương huơ tay múa chân nói: “Vậy cứ như vậy đi, thẳng hướng này đào một gian phòng thứ hai, đào đến đầu cuối của tảng đá kia, sau đó lại hướng bên phải đào một thông đạo rộng vòng qua tảng đá kia, sau đó ở mặt khác của tảng đá đào hai gian phòng là được rồi, độ dày bức tường cách mỗi gian phòng cũng tuân theo quy cũ trước kia, dày ba thước, các vị đại ca cảm thấy như vậy được không?"
Vốn Lý Noãn muốn xây phòng dưới đất thành hình lõm, chỉ là cái “lõm" này đứng ở Đông Sương mới có hiệu quả, nói cách khác, cửa của gian phòng vào cửa dựa vào Tây Sương viện, đi xuống sau đó trực tiếp từ bên ngoài Đông Sương viện đào hai gian phòng, sau đó sẽ rẽ ngoặt ở phía trái, đào ở phía trước phong trước một gian phòng, cuối cùng lại tiếp tục quẹo phải, ngoặt trở về Tây Sương viện đào hai gian phòng.
Nhưng mà bây giờ có tảng đá ngăn ở chỗ này, Lý Noãn sẽ cho đào ba gian phòng ở Tây Sương viện, đi lên trước nữa đào một cái thông đạo, sau đó lại rẽ hướng Tây Sương viện đào hai gian phòng, như vậy thì có thể vòng qua tảng đá lớn, hơn nữa có tảng đá lớn chống ở giữa, phòng dưới đất sẽ càng thêm vững chắc.
“Không thành vấn đề, bảo đảm trước tết là có thể làm xong." Dương Tam gật đầu lên tiếng, “Noãn Nhi muội tử, trên đầu muội còn vết thương, nhanh đi nghỉ ngơi, nếu còn vấn đề gì không hiểu ta hỏi lại muội."
Nghe Dương Tam vừa nói như thế, mấy người khác đã nhớ lại chuyện nghe được lúc buổi sáng, cũng đều ân cần bảo Lý Noãn đi nghỉ ngơi.
Lý Noãn cười gật đầu đáp một tiếng, lại bảo mọi người không cần quá gấp, trước tết đào được gian phòng là tốt rồi, lúc này mới cười rời đi.
“Tâm địa Noãn Nhi muội tử tốt, ta làm thợ xây nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ gặp được một người chủ tốt như thế, người một nhà nói chuyện cũng khách khí, không xem ta như người hầu mà sai bảo, còn tỉ mỉ dạy cho ta nhiều thứ hữu dụng như vậy, nếu đổi chủ nhà khác biết những thứ này, sẽ giữ chặt cho mình ấy chứ." Chờ Lý Noãn đi, Dương Tam không nhịn được cảm thán một câu.
Một người khác cũng nói: “Đúng vậy, làm công việc này, những chủ nhà kia ai mà không thúc giục nhanh làm cho xong, ta làm ngành này đều theo số trời lấy tiền, sớm làm xong, bọn họ cũng không đưa cho ta nhiều tiền công, Noãn Nhi muội tử còn nói ta không gấp gáp, xem ta như bằng hữu."
“Vậy còn nói nhảm gì nữa, chúng ta không thể để cho bằng hữu móc tiền công không công, nhanh làm việc đi." Ngay sau đó đã có người kêu mọi người làm việc.
“Đúng vậy, nhanh làm việc mới quan trọng!" Tất cả mọi người gật đầu đáp lời, mặc dù cũng biết gần đến thời gian ăn cơm trưa rồi, nhưng cũng không có ai vì vậy mà lười biếng, mỗi người đều tận tâm tận lực làm việc.
Lúc ăn cơm buổi trưa, Lý Noãn phát hiện từ đầu đến cuối Lý Đức không nhìn nàng một cái, nói cụ thể là lớp vải trên đầu nàng, trong lòng không khỏi có chút ê ẩm.
Chẳng lẽ ở trong mắt của Lý Đức, con gái như nàng còn không bằng lão gia tử có thái độ ác liệt, thậm chí tất cả mọi người trong nhà cũ ư?
Nàng thật sự rất muốn hiểu rõ, rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì, thế nhưng làm ông tình nguyện trốn tránh, cũng không nguyện ý nhìn thẳng vào mâu thuẫn khổng lồ giữa bọn họ và nhà cũ, trải qua chuyện ngày hôm qua, nàng khắc sâu được lão gia tử thống hận Lý Đức cỡ nào, từ chuyện lão gia tử ném tách trà, trước kia tuyệt đối không ít lần đánh chửi Lý Đức, nhưng Lý Đức lại hiếu thuận trước sau như một, móc tim móc phổi đối tốt với người nhà cũ bên kia.
Nhanh chóng ăn cơm xong, Lý Noãn trực tiếp trở về phòng, Tô thị đau lòng hốc mắt đều đỏ, đợi thu dọn bát đũa, lập tức đi tới trong phòng Lý Noãn.
“Noãn Nhi, nếu không vui hãy khóc ra ngoài, mẹ ở cùng với con, cha con thật sự mất năng lực suy nghĩ rồi, ban đêm hôm qua mẹ nói cho cha con biết con bị lão gia tử ném đồ, cha con lại giả bộ ngủ, mẹ kéo cha con, không ngờ cha con lại rống với mẹ, nói nhất định là con chọc giận lão gia tử, Noãn Nhi, mẹ biết rõ tính tình của lão gia tử, lão gia tử không ưa một nhà chúng ta, mẹ làm cái gì lão gia tử đều thấy ngứa mắt, lúc này còn đánh ngất con, sau này con đừng qua đó nữa, có chuyện gì thì để mẹ đi." Tô thị ngồi ở bên kháng, lôi kéo vẻ mặt có chút buồn bực an ủi Lý Noãn, đến cuối cùng lại nói đến mức chính mình rơi lệ.
Nghe Tô thị nói những lời này, hốc mắt của Lý Noãn cũng có chút cay, miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi tắn nói: “Mẹ, đừng như vậy, chắc chắn trong lòng cha cũng khó chịu, mẹ xem, cha cũng không dám nhìn con."
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng nàng cũng đau lòng một phen.
Vừa đến cái thế giới này, nàng không có tình cảm gì với gia đình này, nhưng kể từ khi Tô thị ôm nàng khóc rống kia, nàng đã đặt cái nhà này ở trong lòng, hai tháng này sống chung, nàng cảm thấy mình đã sáp nhập vào cái nhà này, cái thế giới này, nhưng Lý Đức thật sự quá làm cho lòng nàng nguội lạnh, cho dù có nỗi khổ tâm, ông cũng không nên quá đáng như vậy.
“Khó chịu? Cha con khó chịu cũng là do cảm thấy con và Văn Nhi chọc tức lão gia tử." Tô thị lau nước mắt, nhưng lau mãi không khô, “Những năm này, người một nhà chúng ta ăn không đủ no mặc không đủ ấm mua thuốc trị chân cho cha con, người nhà cũ ngay cả một cái rắm cũng không cho cha con nghe thấy, ai tốt với cha con mà cha con vẫn chưa biết được sao, hiện tại chúng ta khó khăn lắm mới có chút bạc, không giống ngày trước tất cả đều đưa cho nhà cũ, cha con cũng không vui lòng đều muốn đưa bạc cho bọn hắn."
“Đừng khóc mẹ, mẹ mà khác, trong lòng con cũng khó chịu, không phải con đã nói rồi sao, nếu như cha vẫn như vậy, cùng lắm thì ông ấy nói gì, con chỉ nghe không làm." Lý Noãn đưa tay lau nước mắt giùm Tô thị, “Mẹ, sau này có chuyện gì cũng đừng nói cho cha biết, tránh cho ông ấy mắng mẹ, đợi đến khi lấy lại được tinh thần rồi, chúng ta lại tính sổ với ông ấy."
“Đè nén trong lòng rất khó chịu, bây giờ nói ra đã tốt hơn nhiều rồi, không có chuyện gì." Tô thị khẽ hít mũi một cái, lộ ra nụ cười hiền hòa, cũng không duy trì bao lâu, đã không nhịn được thở dài.
Cùng giường không đồng lòng, loại chuyện này sao có thể nói không để ý là thật sự không để ý, hai mẹ con liếc nhau một cái, cũng không nói gì nữa.
Trong phòng yên tĩnh lại, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói hào hứng của Vương Đông: “Thúc Lý tứ, mấy ngày không thấy, khí sắc đã tốt lên hơn nhiều nhỉ. A đúng rồi thúc Lý Tứ, Lý Văn có ở nhà không, cháu tới tìm hắn thương lượng một ít chuyện."
Giọng nói này phá vỡ im lặng ở giữa hai mẹ con, đuôi lông mày Lý Noãn vừa động, có chút không biết nói gì, nói: “Vương Đông tìm đến đại ca nói có chuyện thương lượng, không biết hắn lại muốn làm chuyện gì nữa."
“Haizz, không một ngày thanh tịnh mà, buổi sáng đại ca con đi trấn trên làm việc còn chưa trở lại, cha con mẹ lại không yên lòng, hay là mẹ đi ra xem một chút." Tô thị nói xong, lấy tay lau mặt, đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Noãn suy nghĩ, lấy quyển sách đặt ở đầu kháng ra xem, Tô thị như thế, nàng phải bảo vệ cái nhà này, nhưng không phải ôm đồm tất cả, hơn nữa nàng cũng không thể nào luôn canh cánh giữ ở trong nhà, dù sao cũng phải có người có thể gánh chuyện đi xử lý và ứng đối, nếu Lý Đức đỡ không nổi, vậy hãy để cho Tô thị đứng lên.
“Thôn trưởng, Văn Nhi chúng ta đi trấn trên làm việc rồi, sắp tối mới có thể trở về, ngươi tìm nó thương lượng chuyện gì, nói với ta cũng được." Tô thị đi ra ngoài nói.
Vương Đông thấy Tô thị, lập tức cười nói: “Thím, là như vậy, ta nghe nói tuy biện pháp kiếm tiền của Lý Văn có chút nguy hiểm, nhưng có thể kiếm tiền phải không, cũng nên thương lượng với hắn, có thể nói biện pháp kiếm tiền kia ra cho mọi người trong thôn biết, chỉ là cũng không phải nói ra biện pháp không công, ta đã quyết định, trong thôn chúng ta nguyện ý đưa bạc mua biện pháp."
“Thôn trưởng thật sự muốn mua?" Biện pháp kiếm tiền của Văn Nhi là dễ đả thương tính mạng, rất nguy hiểm." Tô thị nhíu mày, tốt bụng nhắc nhở.
Tác giả :
Tiêu Diêu Dương Dương