Lương Điền Mỹ Thương
Chương 63: Cha đứa bé?
Tuyết rơi như dấu hiệu báo được mùa, chỉ cần tuyết rơi không nghiêm trọng, trong mùa đông tuyết rơi càng nhiều, gia đình nông dân lại càng thích, đợi đến năm sau, bông tuyết hóa thành nước tuyết thấm vào đất, đất càng thêm phì nhiêu, trồng lương thực thu hoạch cũng càng nhiều.
Mà đối với Lý Noãn mà nói, tuyết rơi năm nay, còn có ý nghĩa sang năm sẽ có thể chế biến ra mấy cách điều chế thuốc đặc biệt, có thể chính thức xây dựng đường dưỡng sinh rồi.
“Ai nha, thấm thoát đã đến ngày tuyết rơi rồi." Tô thị đi ra, sợ hãi than một tiếng.
Dừng một lát, lại có chút lo lắng tự nhủ: “Ngày mai là ngày đi chùa Bạch Đà nghe Tịnh Liên đại sư thuyết pháp, vừa đến thời kỳ tuyết rơi là La đại tỷ kia lại đau nhức chân tay, làm sao đây."
Trong khi Tô thị đang lo lắng thì nghe được trong sân truyền đến giọng nói của Lý Noãn: “Mẹ, đợi con và đại ca đi huyện thành, thời tiết này quá lạnh, con chuyển hai con mèo gấm qua dưới cái bàn trong phòng bếp rồi, một lát nữa Nhạc Nhạc hỏi tới, mẹ nói với muội ấy một tiếng."
Lý Noãn đứng ở trong chuồng gia súc, cười yếu ớt nói với Tô thị xong, một tay xốc lồng tre lên đi về phía hậu viện.
“Biết rồi, Noãn Nhi, thời tiết quá lạnh, các con đi đường cẩn thận một chút." Tô thị nhẹ giọng đáp lời, sau khi dặn dò một câu, lập tức xoay người lại đóng cửa phòng, đi theo Lý Noãn tới phòng bếp.
Hai mẹ con chuẩn bị cơm thật sớm để ở phòng bếp, sắc trời vẫn còn mờ mịt, bao phủ một tầng mây, xem ra chút nữa tuyết lại rơi.
Cũng không lâu lắm, Lý Văn đã tới, hai người ăn điểm tâm, mang mấy giỏ thuốc viên lên xe bò, gấp gáp cho bò đi về phía huyện Bảo, chân bò và móng bỏ đều bó vải bông cũ, chống lạnh hơn nữa phòng trơn.
“Thuốc muội hái lúc trước đã dùng hết rồi, nếu làm tiếp thì phải mua dược liệu, thế nhưng như thế rất dễ tiết lộ cách điều chế, cho nên nhóm thuốc viên hôm nay là nhóm cuối cùng trong năm nay." Trên xe bò, Lý Noãn không vội vã nói, ngược lại còn hỏi: “Đúng rồi đại ca, huynh đã nghĩ ra biện pháp đối phó với Tần Ngọc Liên chưa?"
“Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản." Lý Văn điều khiển xe bò, cũng không quay đầu lại mỉm cười nói.
“Thôi, dù sao đại ca huynh cứ xem đó mà làm là được." Lý Noãn như không có vấn đề gì nói, hai tay luồn vào trong đôi bao tay mà Tô thị đưa cho nàng trước khi ra khỏi cửa, đầu cúi thấp giấu vào bên trong khăn quàng cổ thật dày, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Lý Văn liếc thấy nàng như vậy, không khỏi bật cười, cho xe bò đi chậm về phía trước.
Vừa đi qua khỏi con đường tuyết không dễ đi, nhưng mà đối với bò mà nói một chút cũng không khó khăn, ước chừng vào lúc giữa trưa, xe bò đã đến huyện Bảo, sau đó không dừng lại đi tới bên ngoài đại trạch của Bạch Ngọc Liên.
Hai huynh muội nhảy xuống xe bò, Lý Noãn cười móc ra hai khối bạc vụn, đi tới đưa cho hai người giữ cửa, nói: “Hai vị tiểu ca, làm phiền các ngươi đi vào thông báo cho Bạch Phu Nhân một tiếng, nói Lý Noãn đã tới, muốn gặp ngài ấy."
Hai người lấy được chỗ tốt, tất nhiên rất vui mừng, một người trong đó nhìn kỹ Lý Noãn mấy lần, còn nhận ra nàng, lập tức nhét bạc vào trong ngực nói: “Ah, ngươi không phải là tiểu quả phụ cùng đi vào với Châu Nhi lần trước sao? Ngươi ở đây đợi lát nữa, ta lập tức đi thông báo cho phu nhân."
Nói xong, xoay người đẩy cửa ra tiến vào.
Chẳng qua bao lâu, hai huynh muội nghe được bên trong truyền đến tiếng cười oanh oanh yến yến, hình như tới không ít người, hơn nữa còn đều là nữ nhân.
Cửa lớn được mở rộng ra, bốn năm thiếu phụ cười đi ra, đi theo ở đằng sau bốn năm nha hoàn ăn mặc khác nhau, đám người kia nhìn thấy Lý Noãn, cũng thân thiết bắt đầu chào hỏi với nàng.
“Lý muội muội, lúc nãy ở chỗ Ngọc Liên nghe nói muội đã đến rồi, các tỷ muội chúng ta đều đi ra đón muội, mau vào thôi, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi vào trong phòng Ngọc Liên nói chuyện." Một thiếu phụ đi đầu cười đến vẻ mặt ôn hòa, đi ra cửa chính, thân thiết kéo tay Lý Noãn nói.
Thiếu phụ ước chừng sắp ba mươi tuổi, mặc vải gấm tơ lụa màu xanh nhạt, khoác áo choàng lông cừu màu trắng thật dày, có thể thấy được mơ hồ trên cổ vòng dây vàng ròng khắc hoa, trên đầu cài hai chiếc trâm cài tóc, trên trán dán một đóa hoa vàng óng ánh, mang bông tai phỉ thúy viền bạc, mặt trái xoan trải qua chú ý ăn mặc trang điểm thì rất xinh đẹp, nhưng vẫn không che giấu được nếp nhăn trên khóe mắt nàng.
Bên cạnh nàng còn có ba thiếu phụ giống vậy, khoác áo choàng lông cừu màu sáng, nhưng trên phương diện trang phục không chú ý như người thiếu phụ trước, thấy thiếu phụ đi đầu đã kéo Lý Noãn, tất cả cũng đều dừng ở phía sau nửa bước.
Cứ so sánh như thế, đã lập tức phân được cao thấp của mấy người kia.
Lý Noãn không biến sắc quan sát mấy người một vòng, ngây thơ cười nói: “Phu nhân nói đùa, ta chỉ là một thôn phụ nông thôn, không lạnh lắm, ngược lại mấy vị phu nhân từ xa chạy đến nhận ta, làm cho ta có chút xin lỗi, chẳng qua là trước kia ta chưa từng thấy qua mấy vị phu nhân, không biết là làm thế nào mấy vị phu nhân biết ta, à, mấy vị phu nhân, vị này là đại ca của ta, gọi là Lý Văn, lần trước Bạch phu nhân nói nhất định phải mang theo đại ca tới, chuyện này cũng không sao, trong nhà không làm gì, ta lập tức lôi kéo đại ca nhà ta tới."
“Mấy vị phu nhân hữu lễ." Lý Văn lễ phép ôm quyền thi lễ, mặt mỉm cười, tao nhã lịch sự lại không lộ vẻ làm bộ.
Thiếu phụ thấy Lý Văn, khẽ sửng sốt một chút, tiếp theo cười nói: “Lý đại công tử không cần đa lễ, mọi người đều là tới chỗ Ngọc Liên dạo chơi, không có những cấp bậc lễ nghĩa kia, chúng ta vẫn nhanh đi vào thôi, như thế này Ngọc Liên sẽ nóng lòng chờ."
Nghe vậy, Lý Văn và Lý Noãn không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Mấy người này rõ ràng không phải chủ nhà, lại ra tới đây đón tiếp khách, loại hành động giọng khách át giọng chủ này hiển nhiên không hợp, họ có thể làm như vậy, chỉ có thể nói rõ thân phận của các nàng cao hơn Bạch Ngọc Liên không ít, cho nên hoàn toàn không để Bạch Ngọc Liên hay cả nhà Bạch Ngọc Liên vào trong mắt, thế nhưng những thiếu phụ kia lại thân thiết gọi Bạch Ngọc Liên là “Ngọc Liên", đây có thể là vì làm quen với Lý Noãn.
Về phần tại sao muốn làm quen với Lý Noãn, còn thông qua Bạch Ngọc Liên, nguyên nhân trong này tất nhiên không cần phải nói nhiều, nhất định là vì thuốc viên, thậm chí là cách điều chế thuốc viên.
Hai huynh muội lập tức tâm sáng như gương.
Thiếu phụ nói xong, thân thiết lôi kéo Lý Noãn đi vào bên trong cửa.
“Phu nhân chờ một chút." Lý Noãn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng rút tay ra ngoài, quay người chạy về phía xe bò nói: “Ta còn mang theo rất nhiều thuốc viên tới đây, không thể để ở bên ngoài, ngộ nhỡ bị người trộm đi thì làm sao? Những thuốc viên này trị giá rất nhiều bạc, ta phải mang chúng vào."
Cuối cùng, còn gọi Lý Văn một tiếng: “Đại ca, mau tới đây giúp một tay."
Thấy bộ dạng này của Lý Noãn, trong mắt thiếu phụ kia thoáng qua vẻ khinh bỉ nhưng trên mặt lại cười ôn hòa, hỏi: “Lý muội muội, thuốc viên muội làm có tác dụng gì, đáng bao nhiêu bạc chứ?"
“Không dối gạt phu nhân, đây là thuốc chuyên trị bệnh của nữ nhân, là bí truyền của tổ tiên ta, rất có hiệu quả, mười văn một viên đấy." Lý Noãn lập tức cười hồi đáp, “Chỗ này của ta có hơn 130 bình, một bình 30 viên, trị giá bốn mươi mấy lượng bạc đấy."
Lý Noãn trả lời thiếu phụ, cùng lấy ra với Lý Văn, xách hai giỏ đi tới bên cạnh thiếu phụ trả lời.
Vừa mới đi tới, Lý Noãn lại tự hào cười nói: “Mấy vị phu nhân, các ngài xem sắc mặt Bạch phu nhân tốt hơn trước kia nhiều, chính là ăn thuốc viên của ta đấy, ta tới bán hai lần thuốc viên, cả hai lần ngài ấy đều mua hết thuốc viên của ta, chẳng qua ta tính toán một chút, ngài ấy ăn xong những thuốc viên kia sẽ hoàn toàn hồi phục, biến thành đại mỹ nhân da trắng nõn!"
Mấy thiếu phụ kia trao đổi ánh mắt, hiển nhiên cũng có chút động lòng.
“Ngươi nói thật?" Thiếu phụ đi đầu hỏi.
“Đương nhiên là thật, không tin các phu nhân cứ hỏi Bạch phu nhân một câu, còn có nha đầu Châu Nhi của ngài ấy cũng biết." Lý Noãn trả lời một câu, rồi không nói chuyện với các nàng ta nữa, ngược lại nói: “Mấy vị phu nhân, chúng ta mau vào thôi, bên ngoài lạnh, bị lạnh cũng không tốt lắm."
Trên đường đi hậu viện, Lý Noãn mang vẻ mặt nhiều chuyện hỏi: “Phu nhân, ta thấy da mặt ngài tốt như thế, nhất định là nhà ngài có tiền?"hãy vào chấm com để đọc truyện chính chủ
“Lý muội muội nói đùa, ta chỉ là một nữ nhân trong nhà, tiền tài đều là của nhà chồng." Thiếu phụ đi song song với Lý Noãn thấy buồn cười, mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt nàng ta vẫn không tự chủ được lộ ra chút tự hào.
“Lời của Vinh tỷ tỷ cũng quá khiêm nhường rồi, Vinh tỷ tỷ là trưởng tức (con dâu trưởng) của Tề gia buôn bán vải lớn nhất huyện Bảo, chỉ riêng thân phận này, dù là Huyện lệnh lão gia của huyện Bảo thấy cũng phải nhường ba phần." Lúc này, ba thiếu phụ khác vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện lập tức mở miệng, không biến sắc giới thiệu cho Lý Noãn thân phận của Vinh thị, lại khéo léo nịnh bợ Vinh thị.
“Ai nói không phải, có thể biết Vinh tỷ tỷ, đây chính là phúc khí."
Vinh thị được tâng bốc lên không kìm được vui mừng, cũng không đắc ý hả hê, mặc cho họ nói đôi câu, rồi khẽ cười một tiếng dừng lại nói: “Ba vị muội muội quá đề cao ta, không phải chỉ một thân phận thôi sao, có gì tốt đáng giá để lấy ra nói chứ."
Lý Noãn ở bên cạnh nở nụ cười, cũng không chen miệng vào, cũng không biểu hiện không có hứng thú, tóm lại là nàng không nên nói lời không nên nói.
Mấy người khẽ cười nói mấy câu, Vinh thị thân thiết hỏi Lý Noãn: “Đúng rồi Lý muội muội, thuốc viên của muội cũng bán cho chúng ta được không? Dù sao thuốc viên chỗ Ngọc Liên cũng đã đủ rồi, trong nhà mấy tỷ muội chúng ta nhân khẩu nhiều, không tránh được có mấy nữ nhân bị bệnh, đúng lúc hiệu quả của thuốc viên cũng không tệ lắm, mấy tỷ muội chúng ta mua về làm lễ vật tặng, cũng coi là chút tâm ý."
“Vậy thì tốt quá rồi phu nhân, tâm địa của phu nhân thật tốt, quan tâm người của bên nhà chồng như vậy, đại thiếu gia Tề gia cưới được phu nhân thật là may mắn. Hơn nữa ta đang lo lắng nhiều thuốc viên như vậy sẽ bán không hết, nếu mấy vị phu nhân đều mua, vậy thì thật là đã giúp ta và đại ca ta rồi, như vậy ta có thể về nhà sớm rồi. Hôm nay thời tiết lạnh, mây trên bầu trời không tan đi, cũng không biết lúc nào sẽ lại có tuyết rơi." Lý Noãn lập tức nụ cười nói.
Cái gì gọi là trợn mắt nói lời bịa đặt, chính là như nàng lúc này, biết rõ dù không bán được thuốc viên, Bạch thị Bạch Ngọc Liên cũng sẽ mua, càng nói càng có thêm nhiều lựa chọn.
Chỉ là trước đó Bạch thị cũng không có dự định, hơn nữa so với lực ảnh hưởng, chắc chắn Bạch thị không so được với trưởng tức của Tề gia buôn bán vải lớn nhất, có nàng ta tuyên truyền giúp, tin tưởng thuốc viên của nàng rất nhanh sẽ có thể mở ra thị trường trong xã hội thượng lưu của huyện Bảo, sau khi đường dưỡng sinh khai trương cũng sẽ không lo mối làm ăn.
“Đâu có, cũng không mắc lắm, ta đây sẽ gọi người trở về lấy ngân lượng tới đây, ba vị muội muội cũng không cần phải lấy ra chút ngân lượng kia." Vinh thị thấy nàng nói như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hài lòng, quay đầu lại phân phó với nha hoàn sau lưng: “Hồng Nhi, trở về tìm quản gia lấy ngân phiếu năm mươi lượng tới đây, nữa lấy đồ hai người mang tới để trên bàn, đi nhanh về nhanh."
“Dạ, đại thiếu phu nhân." Hồng Nhi đáp một tiếng, lập tức xoay người bước nhanh đi về phía cửa lớn.
Lý Noãn vội vàng kêu lên: “Phu nhân, trong tay ta chỉ có hai lượng bạc vụn, ngài đưa ngân phiếu năm mươi lượng, ta sợ không đủ để thối lại."
Thấy Lý Noãn để ý mấy lượng bạc như vậy, mặc dù trong lòng Vinh thị có chút khinh thường, nhưng lại cảm thấy nàng cũng coi như đàng hoàng, thì cười nói: “Lý muội muội, chút bạc dư đó muội không cần thối lại, tất cả đều là ta đưa cho muội."
“Vậy thì cám ơn Vinh phu nhân." Lý Noãn mừng rỡ nói một câu cám ơn.
Theo ở phía sau, Lý Văn nghe đối thoại của mấy người, không khỏi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, lại có mấy phần cưng chiều, gặp phải nhị muội “không gian không phải thương nhân" của hắn, cũng coi như là không may mắn của Vinh thị.
Vinh thị còn chưa biết, nàng ta tự cho là đã biết được tính tình của Lý Noãn – tiểu quả phụ thôn dã không kiến thức, nhưng không biết những hiểu biết của nàng ta với Lý Noãn, tất cả đều là do Lý Noãn cố ý để cho nàng ta hiểu, hơn nữa Vinh thị này bề ngoài bình dị gần gũi, trong lòng lại cao cao tại thượng ngạo nghễ, đảo ngược bị Lý Noãn nắm mũi dắt đi mà không biết.
Ngươi muốn khoe khoang thân phận của ngươi, vậy thì tốt, Lý Noãn nghiêm túc nghe ngươi khoe khoang, dù sao nghe cũng không mất gì.
Ngươi muốn khoe khoang phẩm chất của ngươi, vậy thì tốt, Lý Noãn cũng không dấu vết nâng ngươi lên, thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa ra ngoài.
Ngươi muốn khoe khoang ngươi Phú Quý, vậy thì tốt, Lý Noãn cũng không khách khí đồng ý lấy bạc ngươi đưa, không có ai sẽ ngại nhiều bạc.
Nhìn xem, cái gì gọi là thương nhân, chính là như vậy.
Lấy lời Lý Noãn đã từng nói, đó chính là “Làm ăn, quan trọng nhất là phải lựa ý hùa theo khách hàng, nói lời nàng muốn nghe, chỉ cần không tổn hại đến uy tín và ích lợi của bản thân, nói thế nào đều được, quan trọng là dỗ nàng vui vẻ, làm ăn như vậy thì sẽ hoàn toàn thành công."
Không lâu lắm, mấy người đã đi tới tiểu viện của Bạch Ngọc Liên, cùng nhau vào phòng, nha hoàn đều ở lại bên ngoài, giữ lấy áo choàng của mấy thiếu phụ.
“Muội muội tốt, rốt cuộc muội đã tới rồi, mới vừa rồi ta và mấy vị tỷ tỷ đang nói đến muội đấy, mau để đồ xuống, nặng lắm." Bạch thị thấy Lý Noãn vào phòng, lập tức nhiệt tình ra đón, làm chủ nhà không đi ra ngoài đón khách, ngay cả một nha hoàn cũng không đưa ra đón khách đã đành nhưng trên mặt nàng ta cũng không thấy chút lúng túng nào.
“Ta cũng nhớ tới Bạch phu nhân, nghĩ tới ngài muốn gặp đại ca ta, chuyện này cũng không có gì, hôm nay có thời gian rảnh rỗi, ta lập tức mang theo hắn tới." Lý Noãn cười nói, đặt hai giỏ thuốc viên lên bên cạnh cửa.
Bạch thị chuyển ánh mắt, thấy Lý Văn đi ở phía sau một đám nữ nhân, nhưng ung dung cười yếu ớt, đáy mắt xẹt qua ánh sáng, vội vàng lộ vẻ tán thưởng nói: “Vị này là Lý đại công tử ư? Không hổ là người đọc sách, nhìn không giống những mãng phu kia, có phong cách của người đọc sách."
“Bạch phu nhân nói đùa, ta cũng chỉ nhận biết hai ba chữ, kém xa người đọc sách." Lý Văn đúng mực cười nói, đặt cái giỏ ở bên cạnh hai giỏ của Lý Noãn, sau đó không đợi Bạch thị trả lời, lại tiếp tục nói: “Nghe nói Bạch phu nhân muốn mua cách điều chế tổ truyền của nhà ta, hôm nay ta đặc biệt tới nói cho Bạch phu nhân một tiếng, bí truyền nhà ta không bán ra ngoài, kính xin Bạch phu nhân tha lỗi."
Nói xong, ôm quyền khẽ cung kính, tỏ vẻ áy náy.
Lời này rất thẳng thắn, chỉ là nói ra trước mặt nhiều người như vậy, hoàn toàn làm rõ chuyện này, cũng có thể xem là một loại phương pháp vô cùng tốt.
Như vậy sau đó, đừng nói là Bạch thị, sau này mấy người Vinh thị cũng sẽ không đánh chủ ý lên cách điều chế, đừng xem hiện tại họ tỷ tỷ muội muội thân thiết, nhưng nếu như dính đến ích lợi, ai còn quản ngươi là tỷ tỷ hay muội muội, chính vì vậy, trong lúc các nàng biết cách điều chế tổ truyền của Lý Noãn là cây rụng ra tiền, ngược lại sẽ giám sát kiềm chế lẫn nhau.
Lý Noãn sững sờ, lập tức lộ ra vẻ bất mãn nói: “Đại ca, muội lén bán cách điều chế cho Bạch phu nhân, chờ nhà ta có tiền, cũng có thể tìm cho muội người chồng tốt."
Nghe được lời nói “đơn thuần không có đầu óc" của Lý Noãn, Lý Văn còn chưa nghĩ gì, Vinh thị đã cười kéo tay của nàng qua, nói: “Muội muội ngốc, cách điều chế của muội là một cây hái ra tiền, ta mà là muội, ai cũng không bán, ngày sau nhà các ngươi làm thuốc viên này, cũng có thể phát tài rồi. Muội nhất định phải tin tưởng, cửa hàng lớn nhỏ của Tề gia không ít, còn có mấy chỗ bỏ trống, chuẩn bị năm sau khai trương, không bằng cho các muội mượn chỗ mở cửa tiệm, đợi ngày sau các ngươi có tiền lời, chia cho ta hai phần lợi nhuận."
Bạch thị vừa nghe, thiếu chút nữa cắn nát hai hàm răng trắng.
Thật ra thì nàng ta cũng nghĩ tới cách điều chế có thể không mua được, đã sớm quyết định thương lượng chuyện hợp tác với hai huynh muội Lý Noãn, không ngờ bị Vinh thị bước trước một bước, hơn nữa lấy thân phận của Vinh thị, nàng ta vẫn không thể nói gì, sớm biết như thế, nàng ta không nên để lộ tin tức này ra ngoài, nói cho cùng, là trách nàng ta không nhẫn nhịn được.
Ba thiếu phụ bên cạnh Vinh thị liếc mắt nhìn nhau, cũng bắt đầu có chút rục rịch chộn rộn, lợi ích trước mặt, không động lòng đó là giả.
“Vinh phu nhân, ngài không gạt ta chứ?" Lý Noãn làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt của mấy người khác, có chút hoài nghi hỏi. hãy vào trang chấm com để đọc truyện chính chủ.
“Làm sao lừa muội được, nếu như các muội dựa vào cách điều chế này không kiếm được bạc, cửa tiệm kia của ta sẽ đưa cho muội, coi như đền bù." Vinh thị nửa đùa cười nói, cũng không nhìn đám người kia.
Chuyện như vậy không cần nghĩ cũng biết, mấy người kia cũng muốn chia chén canh, nên nàng ta sớm xác định chuyện này xuống trước.
Mà đối với Lý Noãn mà nói, tuyết rơi năm nay, còn có ý nghĩa sang năm sẽ có thể chế biến ra mấy cách điều chế thuốc đặc biệt, có thể chính thức xây dựng đường dưỡng sinh rồi.
“Ai nha, thấm thoát đã đến ngày tuyết rơi rồi." Tô thị đi ra, sợ hãi than một tiếng.
Dừng một lát, lại có chút lo lắng tự nhủ: “Ngày mai là ngày đi chùa Bạch Đà nghe Tịnh Liên đại sư thuyết pháp, vừa đến thời kỳ tuyết rơi là La đại tỷ kia lại đau nhức chân tay, làm sao đây."
Trong khi Tô thị đang lo lắng thì nghe được trong sân truyền đến giọng nói của Lý Noãn: “Mẹ, đợi con và đại ca đi huyện thành, thời tiết này quá lạnh, con chuyển hai con mèo gấm qua dưới cái bàn trong phòng bếp rồi, một lát nữa Nhạc Nhạc hỏi tới, mẹ nói với muội ấy một tiếng."
Lý Noãn đứng ở trong chuồng gia súc, cười yếu ớt nói với Tô thị xong, một tay xốc lồng tre lên đi về phía hậu viện.
“Biết rồi, Noãn Nhi, thời tiết quá lạnh, các con đi đường cẩn thận một chút." Tô thị nhẹ giọng đáp lời, sau khi dặn dò một câu, lập tức xoay người lại đóng cửa phòng, đi theo Lý Noãn tới phòng bếp.
Hai mẹ con chuẩn bị cơm thật sớm để ở phòng bếp, sắc trời vẫn còn mờ mịt, bao phủ một tầng mây, xem ra chút nữa tuyết lại rơi.
Cũng không lâu lắm, Lý Văn đã tới, hai người ăn điểm tâm, mang mấy giỏ thuốc viên lên xe bò, gấp gáp cho bò đi về phía huyện Bảo, chân bò và móng bỏ đều bó vải bông cũ, chống lạnh hơn nữa phòng trơn.
“Thuốc muội hái lúc trước đã dùng hết rồi, nếu làm tiếp thì phải mua dược liệu, thế nhưng như thế rất dễ tiết lộ cách điều chế, cho nên nhóm thuốc viên hôm nay là nhóm cuối cùng trong năm nay." Trên xe bò, Lý Noãn không vội vã nói, ngược lại còn hỏi: “Đúng rồi đại ca, huynh đã nghĩ ra biện pháp đối phó với Tần Ngọc Liên chưa?"
“Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản." Lý Văn điều khiển xe bò, cũng không quay đầu lại mỉm cười nói.
“Thôi, dù sao đại ca huynh cứ xem đó mà làm là được." Lý Noãn như không có vấn đề gì nói, hai tay luồn vào trong đôi bao tay mà Tô thị đưa cho nàng trước khi ra khỏi cửa, đầu cúi thấp giấu vào bên trong khăn quàng cổ thật dày, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Lý Văn liếc thấy nàng như vậy, không khỏi bật cười, cho xe bò đi chậm về phía trước.
Vừa đi qua khỏi con đường tuyết không dễ đi, nhưng mà đối với bò mà nói một chút cũng không khó khăn, ước chừng vào lúc giữa trưa, xe bò đã đến huyện Bảo, sau đó không dừng lại đi tới bên ngoài đại trạch của Bạch Ngọc Liên.
Hai huynh muội nhảy xuống xe bò, Lý Noãn cười móc ra hai khối bạc vụn, đi tới đưa cho hai người giữ cửa, nói: “Hai vị tiểu ca, làm phiền các ngươi đi vào thông báo cho Bạch Phu Nhân một tiếng, nói Lý Noãn đã tới, muốn gặp ngài ấy."
Hai người lấy được chỗ tốt, tất nhiên rất vui mừng, một người trong đó nhìn kỹ Lý Noãn mấy lần, còn nhận ra nàng, lập tức nhét bạc vào trong ngực nói: “Ah, ngươi không phải là tiểu quả phụ cùng đi vào với Châu Nhi lần trước sao? Ngươi ở đây đợi lát nữa, ta lập tức đi thông báo cho phu nhân."
Nói xong, xoay người đẩy cửa ra tiến vào.
Chẳng qua bao lâu, hai huynh muội nghe được bên trong truyền đến tiếng cười oanh oanh yến yến, hình như tới không ít người, hơn nữa còn đều là nữ nhân.
Cửa lớn được mở rộng ra, bốn năm thiếu phụ cười đi ra, đi theo ở đằng sau bốn năm nha hoàn ăn mặc khác nhau, đám người kia nhìn thấy Lý Noãn, cũng thân thiết bắt đầu chào hỏi với nàng.
“Lý muội muội, lúc nãy ở chỗ Ngọc Liên nghe nói muội đã đến rồi, các tỷ muội chúng ta đều đi ra đón muội, mau vào thôi, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi vào trong phòng Ngọc Liên nói chuyện." Một thiếu phụ đi đầu cười đến vẻ mặt ôn hòa, đi ra cửa chính, thân thiết kéo tay Lý Noãn nói.
Thiếu phụ ước chừng sắp ba mươi tuổi, mặc vải gấm tơ lụa màu xanh nhạt, khoác áo choàng lông cừu màu trắng thật dày, có thể thấy được mơ hồ trên cổ vòng dây vàng ròng khắc hoa, trên đầu cài hai chiếc trâm cài tóc, trên trán dán một đóa hoa vàng óng ánh, mang bông tai phỉ thúy viền bạc, mặt trái xoan trải qua chú ý ăn mặc trang điểm thì rất xinh đẹp, nhưng vẫn không che giấu được nếp nhăn trên khóe mắt nàng.
Bên cạnh nàng còn có ba thiếu phụ giống vậy, khoác áo choàng lông cừu màu sáng, nhưng trên phương diện trang phục không chú ý như người thiếu phụ trước, thấy thiếu phụ đi đầu đã kéo Lý Noãn, tất cả cũng đều dừng ở phía sau nửa bước.
Cứ so sánh như thế, đã lập tức phân được cao thấp của mấy người kia.
Lý Noãn không biến sắc quan sát mấy người một vòng, ngây thơ cười nói: “Phu nhân nói đùa, ta chỉ là một thôn phụ nông thôn, không lạnh lắm, ngược lại mấy vị phu nhân từ xa chạy đến nhận ta, làm cho ta có chút xin lỗi, chẳng qua là trước kia ta chưa từng thấy qua mấy vị phu nhân, không biết là làm thế nào mấy vị phu nhân biết ta, à, mấy vị phu nhân, vị này là đại ca của ta, gọi là Lý Văn, lần trước Bạch phu nhân nói nhất định phải mang theo đại ca tới, chuyện này cũng không sao, trong nhà không làm gì, ta lập tức lôi kéo đại ca nhà ta tới."
“Mấy vị phu nhân hữu lễ." Lý Văn lễ phép ôm quyền thi lễ, mặt mỉm cười, tao nhã lịch sự lại không lộ vẻ làm bộ.
Thiếu phụ thấy Lý Văn, khẽ sửng sốt một chút, tiếp theo cười nói: “Lý đại công tử không cần đa lễ, mọi người đều là tới chỗ Ngọc Liên dạo chơi, không có những cấp bậc lễ nghĩa kia, chúng ta vẫn nhanh đi vào thôi, như thế này Ngọc Liên sẽ nóng lòng chờ."
Nghe vậy, Lý Văn và Lý Noãn không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Mấy người này rõ ràng không phải chủ nhà, lại ra tới đây đón tiếp khách, loại hành động giọng khách át giọng chủ này hiển nhiên không hợp, họ có thể làm như vậy, chỉ có thể nói rõ thân phận của các nàng cao hơn Bạch Ngọc Liên không ít, cho nên hoàn toàn không để Bạch Ngọc Liên hay cả nhà Bạch Ngọc Liên vào trong mắt, thế nhưng những thiếu phụ kia lại thân thiết gọi Bạch Ngọc Liên là “Ngọc Liên", đây có thể là vì làm quen với Lý Noãn.
Về phần tại sao muốn làm quen với Lý Noãn, còn thông qua Bạch Ngọc Liên, nguyên nhân trong này tất nhiên không cần phải nói nhiều, nhất định là vì thuốc viên, thậm chí là cách điều chế thuốc viên.
Hai huynh muội lập tức tâm sáng như gương.
Thiếu phụ nói xong, thân thiết lôi kéo Lý Noãn đi vào bên trong cửa.
“Phu nhân chờ một chút." Lý Noãn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng rút tay ra ngoài, quay người chạy về phía xe bò nói: “Ta còn mang theo rất nhiều thuốc viên tới đây, không thể để ở bên ngoài, ngộ nhỡ bị người trộm đi thì làm sao? Những thuốc viên này trị giá rất nhiều bạc, ta phải mang chúng vào."
Cuối cùng, còn gọi Lý Văn một tiếng: “Đại ca, mau tới đây giúp một tay."
Thấy bộ dạng này của Lý Noãn, trong mắt thiếu phụ kia thoáng qua vẻ khinh bỉ nhưng trên mặt lại cười ôn hòa, hỏi: “Lý muội muội, thuốc viên muội làm có tác dụng gì, đáng bao nhiêu bạc chứ?"
“Không dối gạt phu nhân, đây là thuốc chuyên trị bệnh của nữ nhân, là bí truyền của tổ tiên ta, rất có hiệu quả, mười văn một viên đấy." Lý Noãn lập tức cười hồi đáp, “Chỗ này của ta có hơn 130 bình, một bình 30 viên, trị giá bốn mươi mấy lượng bạc đấy."
Lý Noãn trả lời thiếu phụ, cùng lấy ra với Lý Văn, xách hai giỏ đi tới bên cạnh thiếu phụ trả lời.
Vừa mới đi tới, Lý Noãn lại tự hào cười nói: “Mấy vị phu nhân, các ngài xem sắc mặt Bạch phu nhân tốt hơn trước kia nhiều, chính là ăn thuốc viên của ta đấy, ta tới bán hai lần thuốc viên, cả hai lần ngài ấy đều mua hết thuốc viên của ta, chẳng qua ta tính toán một chút, ngài ấy ăn xong những thuốc viên kia sẽ hoàn toàn hồi phục, biến thành đại mỹ nhân da trắng nõn!"
Mấy thiếu phụ kia trao đổi ánh mắt, hiển nhiên cũng có chút động lòng.
“Ngươi nói thật?" Thiếu phụ đi đầu hỏi.
“Đương nhiên là thật, không tin các phu nhân cứ hỏi Bạch phu nhân một câu, còn có nha đầu Châu Nhi của ngài ấy cũng biết." Lý Noãn trả lời một câu, rồi không nói chuyện với các nàng ta nữa, ngược lại nói: “Mấy vị phu nhân, chúng ta mau vào thôi, bên ngoài lạnh, bị lạnh cũng không tốt lắm."
Trên đường đi hậu viện, Lý Noãn mang vẻ mặt nhiều chuyện hỏi: “Phu nhân, ta thấy da mặt ngài tốt như thế, nhất định là nhà ngài có tiền?"hãy vào chấm com để đọc truyện chính chủ
“Lý muội muội nói đùa, ta chỉ là một nữ nhân trong nhà, tiền tài đều là của nhà chồng." Thiếu phụ đi song song với Lý Noãn thấy buồn cười, mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt nàng ta vẫn không tự chủ được lộ ra chút tự hào.
“Lời của Vinh tỷ tỷ cũng quá khiêm nhường rồi, Vinh tỷ tỷ là trưởng tức (con dâu trưởng) của Tề gia buôn bán vải lớn nhất huyện Bảo, chỉ riêng thân phận này, dù là Huyện lệnh lão gia của huyện Bảo thấy cũng phải nhường ba phần." Lúc này, ba thiếu phụ khác vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện lập tức mở miệng, không biến sắc giới thiệu cho Lý Noãn thân phận của Vinh thị, lại khéo léo nịnh bợ Vinh thị.
“Ai nói không phải, có thể biết Vinh tỷ tỷ, đây chính là phúc khí."
Vinh thị được tâng bốc lên không kìm được vui mừng, cũng không đắc ý hả hê, mặc cho họ nói đôi câu, rồi khẽ cười một tiếng dừng lại nói: “Ba vị muội muội quá đề cao ta, không phải chỉ một thân phận thôi sao, có gì tốt đáng giá để lấy ra nói chứ."
Lý Noãn ở bên cạnh nở nụ cười, cũng không chen miệng vào, cũng không biểu hiện không có hứng thú, tóm lại là nàng không nên nói lời không nên nói.
Mấy người khẽ cười nói mấy câu, Vinh thị thân thiết hỏi Lý Noãn: “Đúng rồi Lý muội muội, thuốc viên của muội cũng bán cho chúng ta được không? Dù sao thuốc viên chỗ Ngọc Liên cũng đã đủ rồi, trong nhà mấy tỷ muội chúng ta nhân khẩu nhiều, không tránh được có mấy nữ nhân bị bệnh, đúng lúc hiệu quả của thuốc viên cũng không tệ lắm, mấy tỷ muội chúng ta mua về làm lễ vật tặng, cũng coi là chút tâm ý."
“Vậy thì tốt quá rồi phu nhân, tâm địa của phu nhân thật tốt, quan tâm người của bên nhà chồng như vậy, đại thiếu gia Tề gia cưới được phu nhân thật là may mắn. Hơn nữa ta đang lo lắng nhiều thuốc viên như vậy sẽ bán không hết, nếu mấy vị phu nhân đều mua, vậy thì thật là đã giúp ta và đại ca ta rồi, như vậy ta có thể về nhà sớm rồi. Hôm nay thời tiết lạnh, mây trên bầu trời không tan đi, cũng không biết lúc nào sẽ lại có tuyết rơi." Lý Noãn lập tức nụ cười nói.
Cái gì gọi là trợn mắt nói lời bịa đặt, chính là như nàng lúc này, biết rõ dù không bán được thuốc viên, Bạch thị Bạch Ngọc Liên cũng sẽ mua, càng nói càng có thêm nhiều lựa chọn.
Chỉ là trước đó Bạch thị cũng không có dự định, hơn nữa so với lực ảnh hưởng, chắc chắn Bạch thị không so được với trưởng tức của Tề gia buôn bán vải lớn nhất, có nàng ta tuyên truyền giúp, tin tưởng thuốc viên của nàng rất nhanh sẽ có thể mở ra thị trường trong xã hội thượng lưu của huyện Bảo, sau khi đường dưỡng sinh khai trương cũng sẽ không lo mối làm ăn.
“Đâu có, cũng không mắc lắm, ta đây sẽ gọi người trở về lấy ngân lượng tới đây, ba vị muội muội cũng không cần phải lấy ra chút ngân lượng kia." Vinh thị thấy nàng nói như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hài lòng, quay đầu lại phân phó với nha hoàn sau lưng: “Hồng Nhi, trở về tìm quản gia lấy ngân phiếu năm mươi lượng tới đây, nữa lấy đồ hai người mang tới để trên bàn, đi nhanh về nhanh."
“Dạ, đại thiếu phu nhân." Hồng Nhi đáp một tiếng, lập tức xoay người bước nhanh đi về phía cửa lớn.
Lý Noãn vội vàng kêu lên: “Phu nhân, trong tay ta chỉ có hai lượng bạc vụn, ngài đưa ngân phiếu năm mươi lượng, ta sợ không đủ để thối lại."
Thấy Lý Noãn để ý mấy lượng bạc như vậy, mặc dù trong lòng Vinh thị có chút khinh thường, nhưng lại cảm thấy nàng cũng coi như đàng hoàng, thì cười nói: “Lý muội muội, chút bạc dư đó muội không cần thối lại, tất cả đều là ta đưa cho muội."
“Vậy thì cám ơn Vinh phu nhân." Lý Noãn mừng rỡ nói một câu cám ơn.
Theo ở phía sau, Lý Văn nghe đối thoại của mấy người, không khỏi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, lại có mấy phần cưng chiều, gặp phải nhị muội “không gian không phải thương nhân" của hắn, cũng coi như là không may mắn của Vinh thị.
Vinh thị còn chưa biết, nàng ta tự cho là đã biết được tính tình của Lý Noãn – tiểu quả phụ thôn dã không kiến thức, nhưng không biết những hiểu biết của nàng ta với Lý Noãn, tất cả đều là do Lý Noãn cố ý để cho nàng ta hiểu, hơn nữa Vinh thị này bề ngoài bình dị gần gũi, trong lòng lại cao cao tại thượng ngạo nghễ, đảo ngược bị Lý Noãn nắm mũi dắt đi mà không biết.
Ngươi muốn khoe khoang thân phận của ngươi, vậy thì tốt, Lý Noãn nghiêm túc nghe ngươi khoe khoang, dù sao nghe cũng không mất gì.
Ngươi muốn khoe khoang phẩm chất của ngươi, vậy thì tốt, Lý Noãn cũng không dấu vết nâng ngươi lên, thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa ra ngoài.
Ngươi muốn khoe khoang ngươi Phú Quý, vậy thì tốt, Lý Noãn cũng không khách khí đồng ý lấy bạc ngươi đưa, không có ai sẽ ngại nhiều bạc.
Nhìn xem, cái gì gọi là thương nhân, chính là như vậy.
Lấy lời Lý Noãn đã từng nói, đó chính là “Làm ăn, quan trọng nhất là phải lựa ý hùa theo khách hàng, nói lời nàng muốn nghe, chỉ cần không tổn hại đến uy tín và ích lợi của bản thân, nói thế nào đều được, quan trọng là dỗ nàng vui vẻ, làm ăn như vậy thì sẽ hoàn toàn thành công."
Không lâu lắm, mấy người đã đi tới tiểu viện của Bạch Ngọc Liên, cùng nhau vào phòng, nha hoàn đều ở lại bên ngoài, giữ lấy áo choàng của mấy thiếu phụ.
“Muội muội tốt, rốt cuộc muội đã tới rồi, mới vừa rồi ta và mấy vị tỷ tỷ đang nói đến muội đấy, mau để đồ xuống, nặng lắm." Bạch thị thấy Lý Noãn vào phòng, lập tức nhiệt tình ra đón, làm chủ nhà không đi ra ngoài đón khách, ngay cả một nha hoàn cũng không đưa ra đón khách đã đành nhưng trên mặt nàng ta cũng không thấy chút lúng túng nào.
“Ta cũng nhớ tới Bạch phu nhân, nghĩ tới ngài muốn gặp đại ca ta, chuyện này cũng không có gì, hôm nay có thời gian rảnh rỗi, ta lập tức mang theo hắn tới." Lý Noãn cười nói, đặt hai giỏ thuốc viên lên bên cạnh cửa.
Bạch thị chuyển ánh mắt, thấy Lý Văn đi ở phía sau một đám nữ nhân, nhưng ung dung cười yếu ớt, đáy mắt xẹt qua ánh sáng, vội vàng lộ vẻ tán thưởng nói: “Vị này là Lý đại công tử ư? Không hổ là người đọc sách, nhìn không giống những mãng phu kia, có phong cách của người đọc sách."
“Bạch phu nhân nói đùa, ta cũng chỉ nhận biết hai ba chữ, kém xa người đọc sách." Lý Văn đúng mực cười nói, đặt cái giỏ ở bên cạnh hai giỏ của Lý Noãn, sau đó không đợi Bạch thị trả lời, lại tiếp tục nói: “Nghe nói Bạch phu nhân muốn mua cách điều chế tổ truyền của nhà ta, hôm nay ta đặc biệt tới nói cho Bạch phu nhân một tiếng, bí truyền nhà ta không bán ra ngoài, kính xin Bạch phu nhân tha lỗi."
Nói xong, ôm quyền khẽ cung kính, tỏ vẻ áy náy.
Lời này rất thẳng thắn, chỉ là nói ra trước mặt nhiều người như vậy, hoàn toàn làm rõ chuyện này, cũng có thể xem là một loại phương pháp vô cùng tốt.
Như vậy sau đó, đừng nói là Bạch thị, sau này mấy người Vinh thị cũng sẽ không đánh chủ ý lên cách điều chế, đừng xem hiện tại họ tỷ tỷ muội muội thân thiết, nhưng nếu như dính đến ích lợi, ai còn quản ngươi là tỷ tỷ hay muội muội, chính vì vậy, trong lúc các nàng biết cách điều chế tổ truyền của Lý Noãn là cây rụng ra tiền, ngược lại sẽ giám sát kiềm chế lẫn nhau.
Lý Noãn sững sờ, lập tức lộ ra vẻ bất mãn nói: “Đại ca, muội lén bán cách điều chế cho Bạch phu nhân, chờ nhà ta có tiền, cũng có thể tìm cho muội người chồng tốt."
Nghe được lời nói “đơn thuần không có đầu óc" của Lý Noãn, Lý Văn còn chưa nghĩ gì, Vinh thị đã cười kéo tay của nàng qua, nói: “Muội muội ngốc, cách điều chế của muội là một cây hái ra tiền, ta mà là muội, ai cũng không bán, ngày sau nhà các ngươi làm thuốc viên này, cũng có thể phát tài rồi. Muội nhất định phải tin tưởng, cửa hàng lớn nhỏ của Tề gia không ít, còn có mấy chỗ bỏ trống, chuẩn bị năm sau khai trương, không bằng cho các muội mượn chỗ mở cửa tiệm, đợi ngày sau các ngươi có tiền lời, chia cho ta hai phần lợi nhuận."
Bạch thị vừa nghe, thiếu chút nữa cắn nát hai hàm răng trắng.
Thật ra thì nàng ta cũng nghĩ tới cách điều chế có thể không mua được, đã sớm quyết định thương lượng chuyện hợp tác với hai huynh muội Lý Noãn, không ngờ bị Vinh thị bước trước một bước, hơn nữa lấy thân phận của Vinh thị, nàng ta vẫn không thể nói gì, sớm biết như thế, nàng ta không nên để lộ tin tức này ra ngoài, nói cho cùng, là trách nàng ta không nhẫn nhịn được.
Ba thiếu phụ bên cạnh Vinh thị liếc mắt nhìn nhau, cũng bắt đầu có chút rục rịch chộn rộn, lợi ích trước mặt, không động lòng đó là giả.
“Vinh phu nhân, ngài không gạt ta chứ?" Lý Noãn làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt của mấy người khác, có chút hoài nghi hỏi. hãy vào trang chấm com để đọc truyện chính chủ.
“Làm sao lừa muội được, nếu như các muội dựa vào cách điều chế này không kiếm được bạc, cửa tiệm kia của ta sẽ đưa cho muội, coi như đền bù." Vinh thị nửa đùa cười nói, cũng không nhìn đám người kia.
Chuyện như vậy không cần nghĩ cũng biết, mấy người kia cũng muốn chia chén canh, nên nàng ta sớm xác định chuyện này xuống trước.
Tác giả :
Tiêu Diêu Dương Dương