Lương Điền Mỹ Thương
Chương 58-1: Tức đến nội thương (1)
Lần này không cần Lý Noãn và Lý Văn mở miệng, Tương thị đã nói: "Liễu Nhi, chuyện như vậy bà già này đã từng thấy rồi, nhà chúng ta trước kia không có tiền, người trong thôn đều biết, hiện tại chúng ta đột nhiên có nhiều đất đai và bạc như vậy, người ta cũng đỏ mắt, trong lòng không phục, đố kỵ, trừ phi chúng ta đưa ra ngoài tất cả, nếu không chuyện phiền toái này sẽ không dừng lại."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Lời này đối với Tô thị mà nói, không khác nào Thể Hồ Quán Đính*, Tô thị ngơ ngẩn, có chút mê mang luống cuống.
(*Thể hồ quán đính: dùng bơ tinh khiết cô đặc. Phật giáo giáo huấn trí tuệ, khiến người hoàn toàn giác ngộ. Ngụ ý nghe xong ý kiến cao minh khiến người được dẫn dắt rất lớn)
Trước đó, bà chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề tại sao phải xảy ra, chỉ là khi xảy ra, suy nghĩ nên giải quyết như thế nào, hôm nay trong lúc bất chợt bị động hiểu được nguyên nhân xảy ra chuyện, thậm chí bà có loại cảm giác sợ hãi.
Thấy sắc mặt Tô thị hơi trắng bệch, Lý Noãn rất đau lòng, nhưng vẫn cứng rắn lòng dạ mặt không có vẻ gì nói: "Tương bà bà, nói nhiều như vậy làm gì, mẹ cảm thấy chúng ta không nên sống quá tốt, nên an phận làm người nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm cũng không đáng kể, chỉ cần đừng gây phiền toái cho bà là được, nếu như vậy, chúng ta còn giữ những thứ gây họa kia làm gì, đại ca, còn không mau cầm mang những thứ kia cho Lý chính nói xin lỗi."
"Ừ." Lý Văn chần chừ một lúc, mặc dù có chút không đành lòng, nhưng vẫn đi tới mở hộc tủ ra, kéo ngăn kéo ra lấy bọc nhỏ chứa hộp nhỏ đựng bạc và khế đất.
Hôm nay nếu không làm cho Tô thị hiểu rõ, ngày sau gặp phải vấn đề càng lớn hơn, sợ rằng bà sẽ vận dụng một số chuyện mạnh hơn để sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa tính khí Lý Đức tốt, cho dù bọn họ kiếm được một núi vàng cũng không giữ được. Hơn nữa không giữ được còn là chuyện nhỏ, nếu như có một ngày bọn họ không cách nào cung cấp được đòi hỏi của những người kia, kết quả còn không biết sẽ là dáng vẻ gì, chắc chắn sẽ không tốt hơn hiện tại.
Cho nên nếu như Tô thị không bỏ tính cách này, bọn họ biết rõ hậu quả nghiêm trọng như thế nên phải sớm chặt đứt “nguồn tai họa" này trước.
Chỉ là liều thuốc mạnh của Lý Noãn hôm nay đúng là có chút ngoan độc, ngoan độc đến có chút dọa người.
"Nhị tỷ, Nhạc Nhạc không muốn đói bụng, đừng đưa đồ của chúng ta cho người khác có được hay không, hu hu. . . . . ." Vốn ở bên cạnh luyện chữ, Lý Nhạc thấy thế, lập tức đau lòng khóc.
Lý An cũng đỏ mắt, cắn môi không nói lời nào, Chu Nguyên im lặng cúi đầu.
"Nhạc Nhạc, mẹ nói nhà chúng ta không thể tranh chấp với người ta, hiện tại người ta không thích chúng ta có tiền, chúng ta đưa bạc và khế đất đi, sau này chúng ta an phận sống nghèo khó, như vậy mới thanh tịnh, Nhạc Nhạc, dung mạo muội xinh đẹp như vậy, ngày sau muội trưởng thành, nếu như bị nhìn người nhìn thấy, cũng không quản người ta là ai, tính tình có được hay không, gả đi là được, nếu không người ta nháo tới cửa, lại không yên ổn, nếu muội bị bắt nạt, cũng đừng về nhà nói, có nói chúng ta cũng sẽ không ra mặt giúp muội, làm người, phải học im hơi lặng tiếng, biết chưa?" Lý Noãn rũ mắt không nhìn tới Tô thị, từng chữ như đâm vào tim, giọng nói thong thả, không nhanh không chậm nói.
"Nhạc Nhạc không muốn, Nhị tỷ, không nên đưa Nhạc Nhạc cho người ta, Nhạc Nhạc sợ. . . . . ." Lý Nhạc lập tức khóc lớn hơn nữa, lập tức nhào vào trong ngực Lý Noãn, thân thể nho nhỏ cũng có chút run rẩy.
Hốc mắt Lý Noãn nóng lên, không khỏi rơi lệ, nhẹ giọng trấn an Lý Nhạc bị dọa sợ: "Nhạc Nhạc đừng sợ, cho dù nhị tỷ chết, cũng sẽ không để muội bị bắt nạt, cùng lắm thì hai tỷ muội chúng ta cùng chết, tốt hơn bị người bắt nạt còn phải chịu đựng. Sau này đứa bé trong bụng ta ra đời, ta sẽ bóp chết nó, tránh cho nó sinh ra đi theo ta chịu khổ, còn có thể tiết kiệm thêm cho trong nhà chút thịt!"
Cuối cùng những lời này hoàn toàn như đâm nát trái tim, trong nháy mắt trong phòng im lặng như tờ, bao gồm Lý Văn ở bên trong sắc mặt mọi người cũng có chút trắng bệch.
Sắc mặt Tô thị càng thêm thảm đạm, cả người run rẩy kịch liệt, cuối cùng trước mặt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh.
"Liễu Nhi, Liễu Nhi!" Tương thị bên cạnh lấy lại tinh thần, cuống quít đỡ bà, có chút kinh hoảng kêu lên.
"Mẹ, mẹ. . . . . ." Lý Nhạc lập tức sợ hãi ôm lấy Tô thị, Lý An và Chu Nguyên cũng rời khỏi bàn, người một nhà lo lắng vây quanh Tô thị.
Lý Noãn lau khô lệ trên khóe mắt, đau lòng nhìn Tô thị, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm nói: "Tương bà bà, bấm vào huyệt nhân trung của mẹ con."
Tương thị sững sờ, nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Lý Noãn, trong bụng thở dài một tiếng, rồi làm theo.
Ban đầu khi bà bị đuổi ra khỏi nhà, không biết khóc ngất đi bao nhiêu lần, nếu như trước đó, bà có một người nữ nhi thông minh như Lý Noãn bên người, cho dù ngất mấy lần, chỉ cần có thể để cho bà thấy rõ sự thật, cũng sẽ không rơi vào kết quả lưu lạc nơi đầu đường ăn xin, nếu không phải gặp được người một nhà Lý Noãn, bà không biết bây giờ bà và Chu Nguyên sẽ sống ra sao.
Mặc dù Tô thị sẽ không rơi vào nông nỗi như bà, nhưng tính cách của nàng ấy không thích hợp với gia đình dần dần giàu có.
Tô thị dần dần lấy lại sức, còn chưa mở mắt ra, đã nghe được tiếng khóc của Lý Nhạc: "Mẹ, Nhạc Nhạc không ăn, Nhạc Nhạc không sợ đói bụng, mẹ, ngươi đừng tức giận, Nhạc Nhạc rất nghe lời, sau này nếu nhà chúng ta không đủ ăn, mẹ ăn Nhạc Nhạc là được, Nhạc Nhạc không sợ đau. . . . . ."
Bởi vì có câu nói nghe mà rợn người lúc nãy của Lý Noãn, Lý Nhạc dưới tình thế gấp gáp, không tự chủ cũng nói ra ngoài, Tô thị vừa nghe, lập tức bật khóc, một tay ôm chặt Lý Nhạc vào trong ngực.
"Không đưa, mẹ cái gì cũng không đưa, mẹ chỉ có mấy người các con mà thôi. . . . . ." Tô thị nghẹn ngào nói xong, nước mắt chảy không ngừng.
Bà chưa bao giờ biết, thì ra hành động nhẫn nhịn của bà đã làm thương tổn đến mấy đứa bé quá sâu, vẫn cho rằng gặp phải khó khăn nhịn một chút cho qua là tốt, chưa từng nghĩ tới cảm nhận của mấy đứa bé, đây là lỗi của người mẹ như bà!
"Mẹ, chúng ta cùng nhau đối mặt khó khăn có được hay không." Lý Noãn hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình, nở nụ cười nói.
"Đúng vậy mẹ, chúng ta không sợ người xấu." Lý Nhạc nức nở, giơ lên quả đấm nhỏ nói, "Nhị tỷ nói rồi, chỉ cần chúng con đọc nhiều sách, là có thể nghĩ ra biện pháp tốt đối phó người xấu, mẹ, Nhạc Nhạc và tam ca còn có Nguyên ca ca đều đang rất nỗ lực đi học, nhất định không cho người xấu bắt nạt chúng ta."
"Mẹ, Nhạc Nhạc ngu hết biết, cũng học không tốt. Chẳng qua con và Nguyên ca rất thông minh, còn có đại ca, chúng con là nam tử hán, nhất định sẽ bảo vệ tốt nhà chúng ta." Lý An vung tay áo lau nước mắt, ưỡn ngực, nghiêm trang nói.
Lý Nhạc lập tức mân mê cái miệng nhỏ nhắn, chuẩn bị phản bác, Chu Nguyên bên cạnh cười rộ lên nói: "Nhạc Nhạc cũng học rất tốt, ý của tam đệ là chúng con đều là nam tử hán, bảo vệ người nhà là trách nhiệm của chúng con."
"Còn nhỏ tuổi, cũng biết trách nhiệm, có phải do nhị tỷ của đệ dạy không?" Nhìn không khí hòa hoãn, Lý Văn mới thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi.
"Bọn họ cũng không nhỏ." Lý Noãn đưa tay xoa đầu Lý An, di chuyển tới bên cạnh Tô thị, nhẹ nhàng lôi kéo tay của bà, nghiêm túc nói, "Mẹ, lúc nãy lời nói của con quá nặng, xin lỗi mẹ."
"Noãn Nhi, mẹ không trách con... con nói rất đúng." Tô thị lộ ra nụ cười từ ái, đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt Lý Noãn nói, "Mẹ hồ đồ sống nửa đời người, nếu không phải buổi nói chuyện này nhắc nhở mẹ... có lẽ mẹ vẫn sống như thế, hiện tại lần này nghĩ ra, đột nhiên cảm thấy mình thật sự ngu, rõ ràng làm việc sai chính là người khác, chịu uất ức là chúng ta, mẹ còn ngu chạy đi nói xin lỗi."
"Mẹ không ngốc, mẹ là nữ nhân thông minh nhất trên thế giới, chỉ là quá lương thiện." Lý Noãn nhịn không được bật cười, có chút nũng nịu tựa vào trong ngực Tô thị, cùng với đầu Lý Nhạc chiếm cứ cả ngực Tô thị, trong lòng vẫn còn có chút tự trách vừa rồi làm quá mức.
"Đều sắp làm mẹ rồi mà còn như đứa bé." Tô thị không nhịn được cười mắng, đưa tay ôn hòa xoa đầu của nàng.
"Cho dù con lên làm bà rồi, thì cả đời vẫn là con gái của mẹ." Lý Noãn lộ ra nụ cười nghịch ngợm.
"Còn có Nhạc Nhạc, mẹ, Nhạc Nhạc cũng luôn là con gái của mẹ." Lý Nhạc vội vàng nói, ôm eo Tô thị, chỉ sợ Tô thị quên cô bé.
“Còn có chúng con nữa, chúng con vĩnh viễn đều là nhi tử của mẹ." Lý An không cam lòng rơi ở phía sau, đưa tay chọc Lý Nhạc, muốn cướp lồng ngực Tô thị, Chu Nguyên theo sát phía sau, giúp Lý Nhạc ngăn cản Lý An, mấy đứa bé lập tức cười vui vẻ.
Tô thị và Tương thị cũng cười theo, Lý Noãn nhìn Tô thị cỡi mở, áy náy trong lòng mới hơi tiêu tán một chút.
"Cũng đừng cãi cọ nữa, chúng ta một nhà tám người đều luôn là người một nhà, còn phân cái gì ta ngươi." Lý Văn bỏ cái hộp nhỏ vào lại trong ngăn kéo, đi tới bên kháng xách mấy đứa bé sang một bên, đặt mông chiếm đoạt vị trí bên cạnh Tô thị.
Mấy đứa bé không thuận theo, lập tức nhào qua náo loạn với Lý Văn một trận, phát hiện không cách nào đoạt lại trận địa, thì dứt khoát đều đi vây quanh Tương thị nũng nịu.
Trong phòng thay đổi kiềm nén trước đó, tràn đầy tiếng nói tiếng cười, Tô thị cười nhìn Lý Nhạc rất lâu, mới quay đầu lại hỏi ý kiến Lý Noãn: "Noãn Nhi, bình thường đối với người ngoài, mẹ sẽ không để mặc bọn họ bắt nạt như trước đây, nhưng mà nhà cũ bên kia. . . . . . Mẹ có thể đối tốt với bọn họ một chút hay không?"
"Mẹ, vừa rồi con nghe những người đó nói, nhị bá mẫu dấu riêng cây trâm của mẹ, không lấy đi mua đồ cho nãi nãi." Lý Văn mỉm cười nói.
"Aizz. . . . . ." Tô thị không nhịn được thở dài, "Nhị bá mẫu các con là hạng người gì, mẹ. . . . . . Cũng biết, nhưng mà gia gia của các con không muốn thấy mẹ và cha các con, mỗi lần lễ tết chúng ta đưa qua gì đó, ông ấy đều vứt bỏ, mẹ cung cấp chỗ tốt cho nhị bá mẫu các con, cũng chỉ hi vọng thông qua bọn họ tẫn hiếu với hai người."
Lý Noãn nghe vậy trong lòng vui vẻ, vội vàng hỏi: "Nói như vậy, mẹ, thật ra thì không phải mẹ không biết nhị bá mẫu lừa gạt?"
"Mẹ có thể ngu như vậy sao?" Tô thị cười giận chửi một câu, đưa tay đánh vào trán Lý Noãn một cái.
Lý Noãn xoa trán bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Thì ra mẹ vẫn đang giả bộ ngu, còn lừa gạt chúng con nữa chứ!"
"Nha đầu con ấy, con nói chuyện với mẹ như vậy sao?" Tô thị không khỏi cười trách mắng, chợt nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt có chút trở nên phức tạp nói: "Chỉ là cha các con rất quan tâm đến nhà cũ, có mấy lời chúng ta nói là được rồi, cũng đừng nói trước mặt ông ấy, mẹ sợ ông ấy sẽ không chịu nổi."
Nhìn bộ dạng này của Tô thị, trước kia bà cũng từng nói đến chuyện nhà cũ, chỉ là kết quả không tốt lắm. . . . . .
Lý Noãn suy nghĩ, liếc mắt nhìn nhau Lý Văn bên cạnh, hai người cũng gật đầu một cái, Lý Noãn nói: "Mẹ, người cứ thoải mái, chỉ cần mẹ để ý kỹ cha, chúng ta cứng rắn như sắt, ai cũng đừng nghĩ sẽ bắt nạt được chúng ta."
Cuối cùng, còn thêm một câu, "Mẹ, con biết rõ, cha nghe lời của mẹ nhất."
Nhất thời sắc mặt Tô thị ửng đỏ, giơ tay lên gõ ở trên đỉnh đầu Lý Noãn một cái, cười mắng: "Nha đầu con, thật là càng ngày càng không có quy củ, còn biết trêu ghẹo mẹ con nữa."
"Mẹ à, đánh sẽ ngu. . . . . ." Lý Noãn có chút buồn bực, thầm nghĩ hôm nay có lẽ không thích hợp làm nũng, vừa bị gõ trán vừa bị gõ đầu. . . . . .
Thấy dáng vẻ Lý Noãn xoa đầu có chút buồn bực, Lý Văn bên cạnh cười khẽ không dứt, ánh mắt kia dường như đang nói: ai bảo muội dám trêu chọc mẹ, bị đánh là đáng lắm.
Sau đó, Lý Noãn nói chuyện tiền tháng chuyện cần cho Tô thị nghe, Tô thị cười nói nàng có nhiều ý đồ xấu, suy nghĩ một chút, để Lý Noãn giữ tiền tháng chuyên cần cho bà, nói là trên người không thể giữ tiền, nếu không nhất định sẽ nếu bị người nhà cũ lấy mất.
Lý Noãn vui mừng, lúc này không để ý lớn nhỏ nói một câu: "Mẹ, mẹ tiến bộ rồi.", vừa dứt lời, trên đầu lại bị đánh thêm một cái, nhất thời buồn bực không thôi, thầm than Hoàng Lịch hôm nay quá xung khắc với bát tự của nàng, chọc cho Lý Văn vẫn luôn rất lịch sự cũng cười ha hả lên.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Qua trận ầm ĩ này, cũng sắp đến trưa rồi, Tô thị và Tương thị đi nấu thức ăn, kêu đám thợ qua ăn chung, Lý Văn đi lên núi làm chuyện bị lỡ lúc sáng.
Lý Noãn vẫn ăn trên bàn cơm nhỏ của mình, ăn xong rồi tiếp tục nặn thuốc viên, cũng chỉ dạy cho ba đứa bé Lý An viết chữ.
Lời này đối với Tô thị mà nói, không khác nào Thể Hồ Quán Đính*, Tô thị ngơ ngẩn, có chút mê mang luống cuống.
(*Thể hồ quán đính: dùng bơ tinh khiết cô đặc. Phật giáo giáo huấn trí tuệ, khiến người hoàn toàn giác ngộ. Ngụ ý nghe xong ý kiến cao minh khiến người được dẫn dắt rất lớn)
Trước đó, bà chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề tại sao phải xảy ra, chỉ là khi xảy ra, suy nghĩ nên giải quyết như thế nào, hôm nay trong lúc bất chợt bị động hiểu được nguyên nhân xảy ra chuyện, thậm chí bà có loại cảm giác sợ hãi.
Thấy sắc mặt Tô thị hơi trắng bệch, Lý Noãn rất đau lòng, nhưng vẫn cứng rắn lòng dạ mặt không có vẻ gì nói: "Tương bà bà, nói nhiều như vậy làm gì, mẹ cảm thấy chúng ta không nên sống quá tốt, nên an phận làm người nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm cũng không đáng kể, chỉ cần đừng gây phiền toái cho bà là được, nếu như vậy, chúng ta còn giữ những thứ gây họa kia làm gì, đại ca, còn không mau cầm mang những thứ kia cho Lý chính nói xin lỗi."
"Ừ." Lý Văn chần chừ một lúc, mặc dù có chút không đành lòng, nhưng vẫn đi tới mở hộc tủ ra, kéo ngăn kéo ra lấy bọc nhỏ chứa hộp nhỏ đựng bạc và khế đất.
Hôm nay nếu không làm cho Tô thị hiểu rõ, ngày sau gặp phải vấn đề càng lớn hơn, sợ rằng bà sẽ vận dụng một số chuyện mạnh hơn để sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa tính khí Lý Đức tốt, cho dù bọn họ kiếm được một núi vàng cũng không giữ được. Hơn nữa không giữ được còn là chuyện nhỏ, nếu như có một ngày bọn họ không cách nào cung cấp được đòi hỏi của những người kia, kết quả còn không biết sẽ là dáng vẻ gì, chắc chắn sẽ không tốt hơn hiện tại.
Cho nên nếu như Tô thị không bỏ tính cách này, bọn họ biết rõ hậu quả nghiêm trọng như thế nên phải sớm chặt đứt “nguồn tai họa" này trước.
Chỉ là liều thuốc mạnh của Lý Noãn hôm nay đúng là có chút ngoan độc, ngoan độc đến có chút dọa người.
"Nhị tỷ, Nhạc Nhạc không muốn đói bụng, đừng đưa đồ của chúng ta cho người khác có được hay không, hu hu. . . . . ." Vốn ở bên cạnh luyện chữ, Lý Nhạc thấy thế, lập tức đau lòng khóc.
Lý An cũng đỏ mắt, cắn môi không nói lời nào, Chu Nguyên im lặng cúi đầu.
"Nhạc Nhạc, mẹ nói nhà chúng ta không thể tranh chấp với người ta, hiện tại người ta không thích chúng ta có tiền, chúng ta đưa bạc và khế đất đi, sau này chúng ta an phận sống nghèo khó, như vậy mới thanh tịnh, Nhạc Nhạc, dung mạo muội xinh đẹp như vậy, ngày sau muội trưởng thành, nếu như bị nhìn người nhìn thấy, cũng không quản người ta là ai, tính tình có được hay không, gả đi là được, nếu không người ta nháo tới cửa, lại không yên ổn, nếu muội bị bắt nạt, cũng đừng về nhà nói, có nói chúng ta cũng sẽ không ra mặt giúp muội, làm người, phải học im hơi lặng tiếng, biết chưa?" Lý Noãn rũ mắt không nhìn tới Tô thị, từng chữ như đâm vào tim, giọng nói thong thả, không nhanh không chậm nói.
"Nhạc Nhạc không muốn, Nhị tỷ, không nên đưa Nhạc Nhạc cho người ta, Nhạc Nhạc sợ. . . . . ." Lý Nhạc lập tức khóc lớn hơn nữa, lập tức nhào vào trong ngực Lý Noãn, thân thể nho nhỏ cũng có chút run rẩy.
Hốc mắt Lý Noãn nóng lên, không khỏi rơi lệ, nhẹ giọng trấn an Lý Nhạc bị dọa sợ: "Nhạc Nhạc đừng sợ, cho dù nhị tỷ chết, cũng sẽ không để muội bị bắt nạt, cùng lắm thì hai tỷ muội chúng ta cùng chết, tốt hơn bị người bắt nạt còn phải chịu đựng. Sau này đứa bé trong bụng ta ra đời, ta sẽ bóp chết nó, tránh cho nó sinh ra đi theo ta chịu khổ, còn có thể tiết kiệm thêm cho trong nhà chút thịt!"
Cuối cùng những lời này hoàn toàn như đâm nát trái tim, trong nháy mắt trong phòng im lặng như tờ, bao gồm Lý Văn ở bên trong sắc mặt mọi người cũng có chút trắng bệch.
Sắc mặt Tô thị càng thêm thảm đạm, cả người run rẩy kịch liệt, cuối cùng trước mặt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh.
"Liễu Nhi, Liễu Nhi!" Tương thị bên cạnh lấy lại tinh thần, cuống quít đỡ bà, có chút kinh hoảng kêu lên.
"Mẹ, mẹ. . . . . ." Lý Nhạc lập tức sợ hãi ôm lấy Tô thị, Lý An và Chu Nguyên cũng rời khỏi bàn, người một nhà lo lắng vây quanh Tô thị.
Lý Noãn lau khô lệ trên khóe mắt, đau lòng nhìn Tô thị, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm nói: "Tương bà bà, bấm vào huyệt nhân trung của mẹ con."
Tương thị sững sờ, nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Lý Noãn, trong bụng thở dài một tiếng, rồi làm theo.
Ban đầu khi bà bị đuổi ra khỏi nhà, không biết khóc ngất đi bao nhiêu lần, nếu như trước đó, bà có một người nữ nhi thông minh như Lý Noãn bên người, cho dù ngất mấy lần, chỉ cần có thể để cho bà thấy rõ sự thật, cũng sẽ không rơi vào kết quả lưu lạc nơi đầu đường ăn xin, nếu không phải gặp được người một nhà Lý Noãn, bà không biết bây giờ bà và Chu Nguyên sẽ sống ra sao.
Mặc dù Tô thị sẽ không rơi vào nông nỗi như bà, nhưng tính cách của nàng ấy không thích hợp với gia đình dần dần giàu có.
Tô thị dần dần lấy lại sức, còn chưa mở mắt ra, đã nghe được tiếng khóc của Lý Nhạc: "Mẹ, Nhạc Nhạc không ăn, Nhạc Nhạc không sợ đói bụng, mẹ, ngươi đừng tức giận, Nhạc Nhạc rất nghe lời, sau này nếu nhà chúng ta không đủ ăn, mẹ ăn Nhạc Nhạc là được, Nhạc Nhạc không sợ đau. . . . . ."
Bởi vì có câu nói nghe mà rợn người lúc nãy của Lý Noãn, Lý Nhạc dưới tình thế gấp gáp, không tự chủ cũng nói ra ngoài, Tô thị vừa nghe, lập tức bật khóc, một tay ôm chặt Lý Nhạc vào trong ngực.
"Không đưa, mẹ cái gì cũng không đưa, mẹ chỉ có mấy người các con mà thôi. . . . . ." Tô thị nghẹn ngào nói xong, nước mắt chảy không ngừng.
Bà chưa bao giờ biết, thì ra hành động nhẫn nhịn của bà đã làm thương tổn đến mấy đứa bé quá sâu, vẫn cho rằng gặp phải khó khăn nhịn một chút cho qua là tốt, chưa từng nghĩ tới cảm nhận của mấy đứa bé, đây là lỗi của người mẹ như bà!
"Mẹ, chúng ta cùng nhau đối mặt khó khăn có được hay không." Lý Noãn hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình, nở nụ cười nói.
"Đúng vậy mẹ, chúng ta không sợ người xấu." Lý Nhạc nức nở, giơ lên quả đấm nhỏ nói, "Nhị tỷ nói rồi, chỉ cần chúng con đọc nhiều sách, là có thể nghĩ ra biện pháp tốt đối phó người xấu, mẹ, Nhạc Nhạc và tam ca còn có Nguyên ca ca đều đang rất nỗ lực đi học, nhất định không cho người xấu bắt nạt chúng ta."
"Mẹ, Nhạc Nhạc ngu hết biết, cũng học không tốt. Chẳng qua con và Nguyên ca rất thông minh, còn có đại ca, chúng con là nam tử hán, nhất định sẽ bảo vệ tốt nhà chúng ta." Lý An vung tay áo lau nước mắt, ưỡn ngực, nghiêm trang nói.
Lý Nhạc lập tức mân mê cái miệng nhỏ nhắn, chuẩn bị phản bác, Chu Nguyên bên cạnh cười rộ lên nói: "Nhạc Nhạc cũng học rất tốt, ý của tam đệ là chúng con đều là nam tử hán, bảo vệ người nhà là trách nhiệm của chúng con."
"Còn nhỏ tuổi, cũng biết trách nhiệm, có phải do nhị tỷ của đệ dạy không?" Nhìn không khí hòa hoãn, Lý Văn mới thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi.
"Bọn họ cũng không nhỏ." Lý Noãn đưa tay xoa đầu Lý An, di chuyển tới bên cạnh Tô thị, nhẹ nhàng lôi kéo tay của bà, nghiêm túc nói, "Mẹ, lúc nãy lời nói của con quá nặng, xin lỗi mẹ."
"Noãn Nhi, mẹ không trách con... con nói rất đúng." Tô thị lộ ra nụ cười từ ái, đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt Lý Noãn nói, "Mẹ hồ đồ sống nửa đời người, nếu không phải buổi nói chuyện này nhắc nhở mẹ... có lẽ mẹ vẫn sống như thế, hiện tại lần này nghĩ ra, đột nhiên cảm thấy mình thật sự ngu, rõ ràng làm việc sai chính là người khác, chịu uất ức là chúng ta, mẹ còn ngu chạy đi nói xin lỗi."
"Mẹ không ngốc, mẹ là nữ nhân thông minh nhất trên thế giới, chỉ là quá lương thiện." Lý Noãn nhịn không được bật cười, có chút nũng nịu tựa vào trong ngực Tô thị, cùng với đầu Lý Nhạc chiếm cứ cả ngực Tô thị, trong lòng vẫn còn có chút tự trách vừa rồi làm quá mức.
"Đều sắp làm mẹ rồi mà còn như đứa bé." Tô thị không nhịn được cười mắng, đưa tay ôn hòa xoa đầu của nàng.
"Cho dù con lên làm bà rồi, thì cả đời vẫn là con gái của mẹ." Lý Noãn lộ ra nụ cười nghịch ngợm.
"Còn có Nhạc Nhạc, mẹ, Nhạc Nhạc cũng luôn là con gái của mẹ." Lý Nhạc vội vàng nói, ôm eo Tô thị, chỉ sợ Tô thị quên cô bé.
“Còn có chúng con nữa, chúng con vĩnh viễn đều là nhi tử của mẹ." Lý An không cam lòng rơi ở phía sau, đưa tay chọc Lý Nhạc, muốn cướp lồng ngực Tô thị, Chu Nguyên theo sát phía sau, giúp Lý Nhạc ngăn cản Lý An, mấy đứa bé lập tức cười vui vẻ.
Tô thị và Tương thị cũng cười theo, Lý Noãn nhìn Tô thị cỡi mở, áy náy trong lòng mới hơi tiêu tán một chút.
"Cũng đừng cãi cọ nữa, chúng ta một nhà tám người đều luôn là người một nhà, còn phân cái gì ta ngươi." Lý Văn bỏ cái hộp nhỏ vào lại trong ngăn kéo, đi tới bên kháng xách mấy đứa bé sang một bên, đặt mông chiếm đoạt vị trí bên cạnh Tô thị.
Mấy đứa bé không thuận theo, lập tức nhào qua náo loạn với Lý Văn một trận, phát hiện không cách nào đoạt lại trận địa, thì dứt khoát đều đi vây quanh Tương thị nũng nịu.
Trong phòng thay đổi kiềm nén trước đó, tràn đầy tiếng nói tiếng cười, Tô thị cười nhìn Lý Nhạc rất lâu, mới quay đầu lại hỏi ý kiến Lý Noãn: "Noãn Nhi, bình thường đối với người ngoài, mẹ sẽ không để mặc bọn họ bắt nạt như trước đây, nhưng mà nhà cũ bên kia. . . . . . Mẹ có thể đối tốt với bọn họ một chút hay không?"
"Mẹ, vừa rồi con nghe những người đó nói, nhị bá mẫu dấu riêng cây trâm của mẹ, không lấy đi mua đồ cho nãi nãi." Lý Văn mỉm cười nói.
"Aizz. . . . . ." Tô thị không nhịn được thở dài, "Nhị bá mẫu các con là hạng người gì, mẹ. . . . . . Cũng biết, nhưng mà gia gia của các con không muốn thấy mẹ và cha các con, mỗi lần lễ tết chúng ta đưa qua gì đó, ông ấy đều vứt bỏ, mẹ cung cấp chỗ tốt cho nhị bá mẫu các con, cũng chỉ hi vọng thông qua bọn họ tẫn hiếu với hai người."
Lý Noãn nghe vậy trong lòng vui vẻ, vội vàng hỏi: "Nói như vậy, mẹ, thật ra thì không phải mẹ không biết nhị bá mẫu lừa gạt?"
"Mẹ có thể ngu như vậy sao?" Tô thị cười giận chửi một câu, đưa tay đánh vào trán Lý Noãn một cái.
Lý Noãn xoa trán bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Thì ra mẹ vẫn đang giả bộ ngu, còn lừa gạt chúng con nữa chứ!"
"Nha đầu con ấy, con nói chuyện với mẹ như vậy sao?" Tô thị không khỏi cười trách mắng, chợt nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt có chút trở nên phức tạp nói: "Chỉ là cha các con rất quan tâm đến nhà cũ, có mấy lời chúng ta nói là được rồi, cũng đừng nói trước mặt ông ấy, mẹ sợ ông ấy sẽ không chịu nổi."
Nhìn bộ dạng này của Tô thị, trước kia bà cũng từng nói đến chuyện nhà cũ, chỉ là kết quả không tốt lắm. . . . . .
Lý Noãn suy nghĩ, liếc mắt nhìn nhau Lý Văn bên cạnh, hai người cũng gật đầu một cái, Lý Noãn nói: "Mẹ, người cứ thoải mái, chỉ cần mẹ để ý kỹ cha, chúng ta cứng rắn như sắt, ai cũng đừng nghĩ sẽ bắt nạt được chúng ta."
Cuối cùng, còn thêm một câu, "Mẹ, con biết rõ, cha nghe lời của mẹ nhất."
Nhất thời sắc mặt Tô thị ửng đỏ, giơ tay lên gõ ở trên đỉnh đầu Lý Noãn một cái, cười mắng: "Nha đầu con, thật là càng ngày càng không có quy củ, còn biết trêu ghẹo mẹ con nữa."
"Mẹ à, đánh sẽ ngu. . . . . ." Lý Noãn có chút buồn bực, thầm nghĩ hôm nay có lẽ không thích hợp làm nũng, vừa bị gõ trán vừa bị gõ đầu. . . . . .
Thấy dáng vẻ Lý Noãn xoa đầu có chút buồn bực, Lý Văn bên cạnh cười khẽ không dứt, ánh mắt kia dường như đang nói: ai bảo muội dám trêu chọc mẹ, bị đánh là đáng lắm.
Sau đó, Lý Noãn nói chuyện tiền tháng chuyện cần cho Tô thị nghe, Tô thị cười nói nàng có nhiều ý đồ xấu, suy nghĩ một chút, để Lý Noãn giữ tiền tháng chuyên cần cho bà, nói là trên người không thể giữ tiền, nếu không nhất định sẽ nếu bị người nhà cũ lấy mất.
Lý Noãn vui mừng, lúc này không để ý lớn nhỏ nói một câu: "Mẹ, mẹ tiến bộ rồi.", vừa dứt lời, trên đầu lại bị đánh thêm một cái, nhất thời buồn bực không thôi, thầm than Hoàng Lịch hôm nay quá xung khắc với bát tự của nàng, chọc cho Lý Văn vẫn luôn rất lịch sự cũng cười ha hả lên.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Qua trận ầm ĩ này, cũng sắp đến trưa rồi, Tô thị và Tương thị đi nấu thức ăn, kêu đám thợ qua ăn chung, Lý Văn đi lên núi làm chuyện bị lỡ lúc sáng.
Lý Noãn vẫn ăn trên bàn cơm nhỏ của mình, ăn xong rồi tiếp tục nặn thuốc viên, cũng chỉ dạy cho ba đứa bé Lý An viết chữ.
Tác giả :
Tiêu Diêu Dương Dương