Lương Điền Mỹ Thương
Chương 50: Không liên quan nhau
Lý Noãn cười xoa đầu nhỏ của Lý Nhạc, nói: "Cũng đừng có gấp, sớm muộn gì chúng ta cũng có cơ hội trừng trị những người xấu dám bắt nạt chúng ta, lần này bọn họ lấy được chỗ tốt, đoán chừng tạm thời sẽ không tới cửa. Được rồi, lên kháng viết chữ thôi, chúng ta không thể bởi vì bọn người xấu kia mà ảnh hưởng đến tâm trạng, mọi người nói có đúng hay không?"
"Vâng, nhưng muội còn rất tức giận." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nhạc vẫn còn rối rắm, nói.
Nhìn dáng vẻ này của muội muội, Lý Noãn không khỏi nở nụ cười, nói: "Hôm nay tất cả mọi người biểu hiện rất tốt, cũng cho các đệ thêm tháng chuyên cần."
"Tốt quá!" Ba đứa bé lập tức vui vẻ hoan hô, lo lắng trên mặt trở thành hư không.
Lý Noãn suy nghĩ một chút, lại mỉm cười bổ sung: "Chỉ là, lần này Nhạc Nhạc và Nguyên Nhi chưa hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể được một nửa phần thưởng. Nhạc Nhạc, Nguyên Nhi, hai người đồng ý với quyết định của nhị tỷ không?"
"Đồng ý! Nhất định lần sau Nhạc Nhạc sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ." Lý Nhạc dùng sức gật đầu một cái, hết sức nghiêm túc nói.
"Ừm, đệ cũng đồng ý." Chu Nguyên cũng gật đầu.
Thấy Lý Nhạc và Chu Nguyên hiểu chuyện như vậy, Lý Noãn không khỏi hài lòng cười nói: "Muốn trừng trị người xấu, phải đọc nhiều sách, như vậy mới có thể nghĩ ra biện pháp tốt. Mau đến trên kháng, viết mười hai chữ mà tỷ đã dạy cho các đệ ngày hôm trước ra cho tỷ xem thử."
Ba đứa bé mang theo ý chí chiến đấu sục sôi đáp lời, cũng cởi giày bò lên kháng, vây ở bên cạnh bàn nghiêm túc viết chữ.
Trong phòng bếp, Tô thị và Tương thị lưu loát chuẩn bị thức ăn, đợi đến giờ ngọ ăn cơm, bày biện ra ba bàn. Một bàn là Lý Đức, Lý Văn và mấy vị khách đi tới nhà, một bàn là Tô thị, Tương thị còn có Lý An, Lý Nhạc, Chu Nguyên, một bàn là mang đi cho thợ, các món ăn trên mỗi bàn đều giống nhau, căn cứ vào đầu người mà phân phối.
Khác biệt duy nhất là trên bàn của đám người Lý Đức, nhiều thêm một cân rượu trắng.
Không có hai vợ chồng Lý Nghĩa làm rối, chuyện cũng đơn giản hơn rất nhiều, đám người thôn trưởng uống rượu, ăn cơm, rồi cáo từ rời đi, mối lái Trịnh ở lại nói thêm đôi câu mới rời đi.
Sau khi khách rời đi Lý Noãn mới ăn, cũng không phải đồ ăn thừa cơm thừa, mà là thức ăn Tô thị để riêng cho nàng.
"Đại ca, huynh lên núi đi xem chỗ bẫy rập có thu hoạch gì không, mấy ngày nay tất cả mọi người bận rộn, thiếu chút nữa quên vụ này rồi." Lý Noãn vừa ăn cơm, vừa nói với Lý Văn.
Vốn Lý Văn ngồi ở trên kháng đọc sách, trong lúc giật mình cũng nhớ tới chuyện này
"Huynh sẽ đi, hy vọng có thể có được thu hoạch lớn." Lý Văn cười nói, để quyển sách xuống mang giày vào.
"Đại ca, mang hai con cá trở lại nữa." Lý Noãn suy nghĩ một chút, lại vội vàng nhắc nhở một câu.
"Ừ." Lý Văn mỉm cười đáp lời, ""Mèo con" chúng ta thèm ăn cá, cho dù là mùa đông, có đục băng đại ca cũng phải bắt nó về."
Trong lòng Lý Noãn tràn đầy dịu dàng, không khỏi lộ ra mấy phần tính trẻ con, dí dỏm cười nói: "Đại ca lại oán trách muội rồi, là cháu huynh muốn ăn, không phải muội muốn ăn."
"Nhị tỷ, Nhạc Nhạc cũng muốn cùng lên núi với đại ca." Đang luyện chữ, Lý Nhạc không ngồi yên, trơ mắt nhìn Lý Noãn nói.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Lý Noãn lắc đầu giải thích: "Đại ca phải đi vào sâu trong núi, không phải đi chơi, nếu các muội viết chữ mệt, thì đi trong sân chơi một lát, buổi tối nhị tỷ làm thức ăn ngon cho các muội."
"Có thức ăn ngon à? Là xôi viên ư, hay bánh bao xinh xắn?" Sự chú ý của Lý Nhạc dời đi trong nháy mắt, sáng mắt hỏi.
"Đều không phải." Lý Noãn lộ ra nụ cười thần bí, nói: "Đến tối các ngươi sẽ biết, bây giờ muốn chơi thì cứ đi chơi, muốn luyện chữ cứ luyện chữ cho tốt, nếu ai không nghe lời nói, buổi tối sẽ không có ăn."
"Nhạc Nhạc nhất định nghe lời nhất rồi." Lý Nhạc vội vàng bảo đảm nói, sau đó lại cẩn thận hỏi, "Nhị tỷ, Nhạc Nhạc muốn đi tìm Miêu Miêu chơi, có thể hay không?"
"Miêu Miêu?" Lý Noãn sửng sốt một chút, càn quét qua trí nhớ trong não, cũng không nhớ ra Miêu Miêu là ai, "Nhạc Nhạc, ai là Miêu Miêu hả?"
"Chính là Miêu Miêu thường tới nhà chúng ta chơi cùng chúng ta ấy, Chu Miêu Miêu á, nhị tỷ." Lý Nhạc nháy mắt to giải thích.
Lý An bên cạnh dừng lại động tác luyện chữ, bổ sung: "Nhị tỷ, Miêu Miêu là con gái nhà Chu Đà Tử ở thôn chúng ta, trước kia thích tới nhà chúng ta chơi, sau đó Chu Đà Tử nói gia phong chúng ta không tốt, không để cho Miêu Miêu tới nhà chúng ta chơi. Còn có đám người Đại Sinh, Nhị Sinh, trước kia cũng thường xuyên đến chơi cùng chúng ta, hiện tại cũng không tới nữa rồi."
"À." Lý Noãn không khỏi gật đầu một cái, đang ăn cơm không nói gì.
Bởi vì chuyện riêng của một mình mình, làm hại người cả nhà đều bị chỉ trích, hiện tại nhà các nàng có ít tiền, trước mặt người trong thôn không nói cái gì, không biết sau lưng sẽ nói thế nào nữa! Đây là điều độc ác của xã hội phong kiến, nàng nhất định sẽ sớm thay đổi loại hiện trạng này, nhưng nàng còn thiếu một cơ hội, mà cơ hội này, chính là buổi giảng của Tịnh Liên đại sư vào trung tuần tháng sau.
Nghĩ đến đây, Lý Noãn không khỏi lại mắng nam nhân bắt nạt nàng trăm ngàn lần.
Im lặng thật lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, cười nói với Lý Nhạc: "Nhạc Nhạc, chờ muội viết chữ tốt rồi, đám người Miêu Miêu, Đại Sinh, Nhị Sinh sẽ tới tìm muội chơi, hiện tại chúng ta không đi tìm bọn họ chơi, có được hay không?"
"Ồ, tại sao vậy ạ?" Tính tình Lý Nhạc thẳng thắn, có cố chấp đánh vỡ nồi cát hỏi đến cùng.
Mặt Lý Noãn không đổi sắc cười nói: "Bởi vì chữ viết Nhạc Nhạc tốt rồi, mọi người sẽ rất thích Nhạc Nhạc, tìm đến Nhạc Nhạc chơi."
Hoàn toàn không liên quan nhau quan hệ nhân quả.
Chu Nguyên: ". . . . . ."
Lý An: ". . . . . ."
Miệng Chu Nguyên giật giật, cuối cùng bị ánh mắt của Lý Noãn phải thu ánh mắt về, yên lặng cúi đầu viết chữ.
Đều nói con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, mặc dù Chu Nguyên và Lý An chưa tròn mười ba, nhưng cũng đã dần dần thấy rõ ràng rất nhiều việc, cộng thêm gần đây học chữ, tâm tính cũng đều có thay đổi, càng thêm bắt đầu thành thục, duy chỉ có Lý Nhạc, bởi vì phía trên có ca ca tỷ tỷ bảo vệ, ngược lại còn duy trì tính tình đơn thuần.
"Được, nhất định Nhạc Nhạc sẽ viết chữ tốt." Lý Nhạc vui sướng đáp một tiếng, quả nhiên không hề nói đi chơi nữa, hào hứng bừng bừng tiếp tục luyện chữ.
Có nhắc nhở ngày hôm qua của Lý Noãn, ba đứa bé có chỗ gì không hiểu, cũng sẽ chủ động tới hỏi Lý Noãn, thỉnh thoảng còn có thể nói lên giải thích của mình cùng thảo luận với Lý Noãn, phong thái học tập tốt đẹp cứ như vậy từ từ tạo thành.
Khi trời sắp tối, Tô thị sẽ để cho thợ tan tầm về nhà, cũng không lâu lắm, Lý Văn trở lại, mang về không ít thú rừng, nhưng vẫn không có con mồi lớn.
"Hai ngày nay càng thêm lạnh, chờ tuyết rơi, muội sẽ thu hồi lại công cụ." Lý Noãn cầm mấy củ khoai lang đi tới phòng bếp, nói với Lý Văn đang giết cá.
Phía ngoài phòng bếp, Tô thị và Tương thị cũng buông kim chỉ xuống, vây ở bên ngoài dọn dẹp thú rừng, thú rừng Lý Văn mang về lần này, có mấy con cũng đã chết, cũng may là thời tiết lạnh, cũng không thay đổi mùi vị, dọn dẹp sạch sẽ có thể giữ được mấy ngày.
"Cũng tốt, tuyết rơi cũng có rất ít động vật." Lý Văn gật đầu một cái, trong lúc vô tình thấy Lý Noãn đang rửa khoai lang, không khỏi hỏi, "Nhị muội, muội cầm khoai lang tới làm gì?"
"Vâng, nhưng muội còn rất tức giận." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nhạc vẫn còn rối rắm, nói.
Nhìn dáng vẻ này của muội muội, Lý Noãn không khỏi nở nụ cười, nói: "Hôm nay tất cả mọi người biểu hiện rất tốt, cũng cho các đệ thêm tháng chuyên cần."
"Tốt quá!" Ba đứa bé lập tức vui vẻ hoan hô, lo lắng trên mặt trở thành hư không.
Lý Noãn suy nghĩ một chút, lại mỉm cười bổ sung: "Chỉ là, lần này Nhạc Nhạc và Nguyên Nhi chưa hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể được một nửa phần thưởng. Nhạc Nhạc, Nguyên Nhi, hai người đồng ý với quyết định của nhị tỷ không?"
"Đồng ý! Nhất định lần sau Nhạc Nhạc sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ." Lý Nhạc dùng sức gật đầu một cái, hết sức nghiêm túc nói.
"Ừm, đệ cũng đồng ý." Chu Nguyên cũng gật đầu.
Thấy Lý Nhạc và Chu Nguyên hiểu chuyện như vậy, Lý Noãn không khỏi hài lòng cười nói: "Muốn trừng trị người xấu, phải đọc nhiều sách, như vậy mới có thể nghĩ ra biện pháp tốt. Mau đến trên kháng, viết mười hai chữ mà tỷ đã dạy cho các đệ ngày hôm trước ra cho tỷ xem thử."
Ba đứa bé mang theo ý chí chiến đấu sục sôi đáp lời, cũng cởi giày bò lên kháng, vây ở bên cạnh bàn nghiêm túc viết chữ.
Trong phòng bếp, Tô thị và Tương thị lưu loát chuẩn bị thức ăn, đợi đến giờ ngọ ăn cơm, bày biện ra ba bàn. Một bàn là Lý Đức, Lý Văn và mấy vị khách đi tới nhà, một bàn là Tô thị, Tương thị còn có Lý An, Lý Nhạc, Chu Nguyên, một bàn là mang đi cho thợ, các món ăn trên mỗi bàn đều giống nhau, căn cứ vào đầu người mà phân phối.
Khác biệt duy nhất là trên bàn của đám người Lý Đức, nhiều thêm một cân rượu trắng.
Không có hai vợ chồng Lý Nghĩa làm rối, chuyện cũng đơn giản hơn rất nhiều, đám người thôn trưởng uống rượu, ăn cơm, rồi cáo từ rời đi, mối lái Trịnh ở lại nói thêm đôi câu mới rời đi.
Sau khi khách rời đi Lý Noãn mới ăn, cũng không phải đồ ăn thừa cơm thừa, mà là thức ăn Tô thị để riêng cho nàng.
"Đại ca, huynh lên núi đi xem chỗ bẫy rập có thu hoạch gì không, mấy ngày nay tất cả mọi người bận rộn, thiếu chút nữa quên vụ này rồi." Lý Noãn vừa ăn cơm, vừa nói với Lý Văn.
Vốn Lý Văn ngồi ở trên kháng đọc sách, trong lúc giật mình cũng nhớ tới chuyện này
"Huynh sẽ đi, hy vọng có thể có được thu hoạch lớn." Lý Văn cười nói, để quyển sách xuống mang giày vào.
"Đại ca, mang hai con cá trở lại nữa." Lý Noãn suy nghĩ một chút, lại vội vàng nhắc nhở một câu.
"Ừ." Lý Văn mỉm cười đáp lời, ""Mèo con" chúng ta thèm ăn cá, cho dù là mùa đông, có đục băng đại ca cũng phải bắt nó về."
Trong lòng Lý Noãn tràn đầy dịu dàng, không khỏi lộ ra mấy phần tính trẻ con, dí dỏm cười nói: "Đại ca lại oán trách muội rồi, là cháu huynh muốn ăn, không phải muội muốn ăn."
"Nhị tỷ, Nhạc Nhạc cũng muốn cùng lên núi với đại ca." Đang luyện chữ, Lý Nhạc không ngồi yên, trơ mắt nhìn Lý Noãn nói.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Lý Noãn lắc đầu giải thích: "Đại ca phải đi vào sâu trong núi, không phải đi chơi, nếu các muội viết chữ mệt, thì đi trong sân chơi một lát, buổi tối nhị tỷ làm thức ăn ngon cho các muội."
"Có thức ăn ngon à? Là xôi viên ư, hay bánh bao xinh xắn?" Sự chú ý của Lý Nhạc dời đi trong nháy mắt, sáng mắt hỏi.
"Đều không phải." Lý Noãn lộ ra nụ cười thần bí, nói: "Đến tối các ngươi sẽ biết, bây giờ muốn chơi thì cứ đi chơi, muốn luyện chữ cứ luyện chữ cho tốt, nếu ai không nghe lời nói, buổi tối sẽ không có ăn."
"Nhạc Nhạc nhất định nghe lời nhất rồi." Lý Nhạc vội vàng bảo đảm nói, sau đó lại cẩn thận hỏi, "Nhị tỷ, Nhạc Nhạc muốn đi tìm Miêu Miêu chơi, có thể hay không?"
"Miêu Miêu?" Lý Noãn sửng sốt một chút, càn quét qua trí nhớ trong não, cũng không nhớ ra Miêu Miêu là ai, "Nhạc Nhạc, ai là Miêu Miêu hả?"
"Chính là Miêu Miêu thường tới nhà chúng ta chơi cùng chúng ta ấy, Chu Miêu Miêu á, nhị tỷ." Lý Nhạc nháy mắt to giải thích.
Lý An bên cạnh dừng lại động tác luyện chữ, bổ sung: "Nhị tỷ, Miêu Miêu là con gái nhà Chu Đà Tử ở thôn chúng ta, trước kia thích tới nhà chúng ta chơi, sau đó Chu Đà Tử nói gia phong chúng ta không tốt, không để cho Miêu Miêu tới nhà chúng ta chơi. Còn có đám người Đại Sinh, Nhị Sinh, trước kia cũng thường xuyên đến chơi cùng chúng ta, hiện tại cũng không tới nữa rồi."
"À." Lý Noãn không khỏi gật đầu một cái, đang ăn cơm không nói gì.
Bởi vì chuyện riêng của một mình mình, làm hại người cả nhà đều bị chỉ trích, hiện tại nhà các nàng có ít tiền, trước mặt người trong thôn không nói cái gì, không biết sau lưng sẽ nói thế nào nữa! Đây là điều độc ác của xã hội phong kiến, nàng nhất định sẽ sớm thay đổi loại hiện trạng này, nhưng nàng còn thiếu một cơ hội, mà cơ hội này, chính là buổi giảng của Tịnh Liên đại sư vào trung tuần tháng sau.
Nghĩ đến đây, Lý Noãn không khỏi lại mắng nam nhân bắt nạt nàng trăm ngàn lần.
Im lặng thật lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, cười nói với Lý Nhạc: "Nhạc Nhạc, chờ muội viết chữ tốt rồi, đám người Miêu Miêu, Đại Sinh, Nhị Sinh sẽ tới tìm muội chơi, hiện tại chúng ta không đi tìm bọn họ chơi, có được hay không?"
"Ồ, tại sao vậy ạ?" Tính tình Lý Nhạc thẳng thắn, có cố chấp đánh vỡ nồi cát hỏi đến cùng.
Mặt Lý Noãn không đổi sắc cười nói: "Bởi vì chữ viết Nhạc Nhạc tốt rồi, mọi người sẽ rất thích Nhạc Nhạc, tìm đến Nhạc Nhạc chơi."
Hoàn toàn không liên quan nhau quan hệ nhân quả.
Chu Nguyên: ". . . . . ."
Lý An: ". . . . . ."
Miệng Chu Nguyên giật giật, cuối cùng bị ánh mắt của Lý Noãn phải thu ánh mắt về, yên lặng cúi đầu viết chữ.
Đều nói con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, mặc dù Chu Nguyên và Lý An chưa tròn mười ba, nhưng cũng đã dần dần thấy rõ ràng rất nhiều việc, cộng thêm gần đây học chữ, tâm tính cũng đều có thay đổi, càng thêm bắt đầu thành thục, duy chỉ có Lý Nhạc, bởi vì phía trên có ca ca tỷ tỷ bảo vệ, ngược lại còn duy trì tính tình đơn thuần.
"Được, nhất định Nhạc Nhạc sẽ viết chữ tốt." Lý Nhạc vui sướng đáp một tiếng, quả nhiên không hề nói đi chơi nữa, hào hứng bừng bừng tiếp tục luyện chữ.
Có nhắc nhở ngày hôm qua của Lý Noãn, ba đứa bé có chỗ gì không hiểu, cũng sẽ chủ động tới hỏi Lý Noãn, thỉnh thoảng còn có thể nói lên giải thích của mình cùng thảo luận với Lý Noãn, phong thái học tập tốt đẹp cứ như vậy từ từ tạo thành.
Khi trời sắp tối, Tô thị sẽ để cho thợ tan tầm về nhà, cũng không lâu lắm, Lý Văn trở lại, mang về không ít thú rừng, nhưng vẫn không có con mồi lớn.
"Hai ngày nay càng thêm lạnh, chờ tuyết rơi, muội sẽ thu hồi lại công cụ." Lý Noãn cầm mấy củ khoai lang đi tới phòng bếp, nói với Lý Văn đang giết cá.
Phía ngoài phòng bếp, Tô thị và Tương thị cũng buông kim chỉ xuống, vây ở bên ngoài dọn dẹp thú rừng, thú rừng Lý Văn mang về lần này, có mấy con cũng đã chết, cũng may là thời tiết lạnh, cũng không thay đổi mùi vị, dọn dẹp sạch sẽ có thể giữ được mấy ngày.
"Cũng tốt, tuyết rơi cũng có rất ít động vật." Lý Văn gật đầu một cái, trong lúc vô tình thấy Lý Noãn đang rửa khoai lang, không khỏi hỏi, "Nhị muội, muội cầm khoai lang tới làm gì?"
Tác giả :
Tiêu Diêu Dương Dương